Chương 16. Phương pháp giữ lại anh
Ba mẹ Hứa Duệ không ở lại lâu, làm xong tang lễ định mấy ngày sau mua vé máy bay. Hứa Duệ cự tuyệt ý bọn họ muốn cậu xuất ngoại, cố ý muốn ở lại Tấn Thành, một mình ở lại nhà cũ của bà nội.
Suốt ba tuần hắn không tới trường học, cuối cùng là Lục Giác Lam tìm đến nhà bắt hắn đi ra ngoài. Lục Giác Lam nói:" Nhà cửa đều không đóng, vừa đi vào trên sàn đều là chai rỗng ngổn ngang, kẻ ngu kia thì ngủ trên ghế salon trong phòng khách, suýt chút nữa tôi cho là hắn uống đến chết", Ninh Giác Thần cúi đầu đâm đâm cái đũa trong chén cơm, khó chịu đến một chữ cũng không nói ra được.
Mấy ngày sau đó Lục Giác Lam cãi nhau rất to với Hứa Duệ. Lục Giác Lam nói sắp đến cuối kỳ, sau đó lập tức lên lớp mười hai, cậu không định thi vào đại học sao? Hứa Duệ nói đúng, tôi không đi học liền không muốn thi. Hai người cãi nhau còn động thủ, dì hàng xóm nghe động tĩnh tới gõ cửa, thiếu chút nữa thì báo cảnh sát.
Ngày thứ hai Lục Giác Lam tự mình xin chuyển tới lớp phổ thông, nói với Hứa Duệ:" Bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày tôi sẽ tự mình giám sát cậu đi học, tôi đây vừa chuyển xuống rất có thể không lấy được cử đi học (chỗ này mình không biết edit thế nào nên để nguyên ạ), nếu cậu không đi không phải rất có lỗi với tôi sao?" Hứa Duệ mắng y:" Đầu óc cậu có vấn đề?" Xưa nay chỉ nghe nói lớp chất lượng loại học sinh, chính mình chủ động xin ra thì Lục Giác Lam là người đầu tiên.
Bọn họ lại trở về trạng thái ba người cùng lớp. Ninh Giác Thần cảm thấy mình mơ một giấc mơ thật lâu thật dài, một năm lớp mười một thật giống như không tồn tại, cậu không thường xuyên tới nhà Hứa Duệ, không giống như bạn bè cùng Hứa Duệ nói chuyện phiếm, bọn họ cũng không cùng nhau đến tiệm lão Lưu ăn bánh bao rồi ăn đậu hủ hoa.
Cậu yên lặng nhìn Hứa Duệ cùng Lục Giác Lam cùng học cùng tan, cùng nhau ăn cơm cùng nhau học tập, bọn họ hai người thân cận như vậy, căn bản người thứ ba không thể chen lọt vào.
Ninh Giác Thần làm một đề đọc hiểu, đề bài nói "Ai là "Đảo nhỏ" trong cuộc đời bạn". Người nói là một vị hàng hải nổi tiếng trên thế giới đi Đại Tây dương thấy kỳ cảnh: Một bầy chim khổng lồ bay lượn trong khói sóng trên mặt biển, kêu to không chịu rời đi. Thậm chí có rất nhiều chú chim kiệt sức, cuối cùng vô vọng mà thả mình vào trong biển rộng mênh mông. Thì ra ban đầu nơi này có một hòn đảo nhỏ, chim di cư coi đảo nhỏ này là điểm dừng chân "Đảo an toàn", dùng để nghỉ ngơi, chỉnh đốn, nạp lại năng lượng. Nhưng cái đảo nhỏ này đã vĩnh viễn biến mất sau một trận động đất, chim di cư vẫn cố chấp bay đến nơi này, quanh quẩn ở nơi đã sớm không tồn tại, hy vọng "Đảo an toàn" có thể xuất hiện lần nữa, thẳng đến khi hao hết sức lực, tuyệt vọng ngã xuống nước biển sâu.
Hứa Duệ chính là hòn đảo nhỏ đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời cậu, cho một nơi có thể dừng lại, có thể sống. Mỗi lần chỉ cần ở bên cạnh Hứa Duệ, Ninh Giác Thần giống như cánh chim từ phương Bắc rất xa bay tới hạ xuống, cả người xơ xác tiêu điều khí lạnh cũng từ từ trút bỏ, trở nên sạch sẽ, trong tâm đều dâng lên ấm áp.
Chẳng qua là bây giờ hòn đảo này đã biến mất không thấy, Ninh Giác Thần không bỏ được đi về phía trước, cậu nghĩ chính mình thật sự sẽ biến thành loài chim di cư trong biến cố kia, sau đó bàng hoàng tại chỗ cũ cho đến khi cạn kiệt sức lực.
Một năm này Ninh Giác Thần trải qua thật tệ hại, có lẽ câu thơ kia nói đúng "Ta vốn có thể chịu đựng bóng tối/ Nếu như ta chưa từng thấy qua mặt trời." không người nào có thể tự nhiên buông xuống ánh nắng ấm áp, thản nhiên trở về với bóng tối.
Lớp mười hai áp lực học tập rất lớn, các loại kiểm tra tổng hợp khiến cho khuyết điểm của cậu lộ ra không sót cái nào: Thành tích ngữ văn đứng đầu, viết văn bị cho là văn mẫu để cả lớp truyền đọc; toán lý hóa thì thê thảm không nói nổi, trên bài thi viết đầy nét bút đỏ xiên xiên. Phùng Phong nhiều lần tìm cậu nói chuyện, để cho cậu chăm chỉ hơn, nếu không chỉ có thể chọn trường khá, nói nhiều nhất chính là "Em thật sự không nên chọn khoa học tự nhiên, với trình độ khoa học xã hội của em, em hoàn toàn có thể vào lớp chất lượng."
Ninh Giác Thần vặn ngón tay gật đầu, cậu biết Hứa Duệ mỗi thì ki cuối năm đều có thể vào top đứng đầu, cậu cố gắng nữa cũng không đuổi kịp.
Đoạn thời gian đó Ninh Giác Thần thường xuyên gặp ác mộng, nằm mơ thấy mình ở trong phòng Hứa Duệ làm bài tập, mỗi đề đại số đều làm rất khó khắn, làm sao cũng không tính ra. Cậu cầm bài thi đi tìm Hứa Duệ, trong phòng khách không có ai, trên bàn vuông ngược lại lại vày một bàn thức ăn, ở giữa là bát canh cá diếc vẫn còn ùng ục ùng ục sủi bọt.
Ninh Giác Thần dụi mắt một cái, thấy Hứa Duệ ngồi ở ghế ngoài cửa, ngón tay thon dài trên dưới chuyển động, thuần thục xếp thỏi vàng. Ninh Giác Thần nắm chặt bài thi, có chút khẩn trương nhỏ giọng gọi hắn:" Duệ ca?" Hứa Duệ nghe tiếng quay lại, thỏi vàng trong tay rơi vào đống lửa bên chân, sau đó đột nhiên bốc cháy, cứ như vậy Hứa Duệ biến mất trong ánh lửa.
Ninh Giác Thần giật mình tỉnh lại, trên người túa ra một tầng mồ hôi lạnh ẩm ướt, tim đập loạn liên hồi, cơ hồ không thở nổi. Cậu lấy điện thoại ra xem giờ, mới ba giờ sáng, sau đó mở mục tin nhắn ra viết một cái tin nhắn:[Duệ ca, tôi lại mơ về anh, lần này lại là một ác mộng không tốt lắm.]
Cậu không gửi tin nhắn này đi, mà để thành một tin nhắn nháp, - cậu đem tất cả tin nhắn muốn gửi cho Hứa Duệ để trong mục tin nhắn nháp, phần này đã sớm đầy.
Cuộc trò chuyện của bọn họ dừng lại từ cuối tháng ba, cậu gửi một tin nhắn viết viết xóa xóa cuối cùng chỉ để lại bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ", mà Hứa Duệ cũng trả lời một câu lễ phép ngắn gọn "Cảm ơn."
Sau khi kì thi đại học kết thúc được một ngày, trong lớp có người rủ đi KTV chơi. Ninh Giác Thần vốn không muốn tham gia, thế nhưng Lục Giác Lam đã báo trước với cả nhà là không trở về, cậu không thể làm gì khác hơn là cùng đi theo. Xung quanh đây không có cái gì khác ngoài những nơi giải trí, bên trong đều là học sinh lớp 12 vừa tốt nghiệp.
Trong phòng một đám người ầm ĩ ca hát uống rượu, Ninh Giác Thần một mình rúc trong góc chơi điện thoại di động, không nhịn được len lén tìm bóng người Hứa Duệ. Ban đầu Hứa Duệ cùng Lục Giác Lam bị gọi lên chơi, Hứa Duệ sớm đã bị người sói giết, đoạt lại mic nói muốn hát. Chờ một ván kia kết thúc, Lục Giác Lam nói cũng muốn hát, hai cùng song ca 《Tình ca vương》"Forever love forever love/ Anh chỉ muốn dùng cả đời này yêu em/ Từ nay về sau/ Em sẽ là tất cả/ Lý do của hạnh phúc."
Thời điểm hát câu này, Hứa Duệ một mực nhìn Lục Giác Lam, khóe miệng không giấu được nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu đến chảy nước. Ninh Giác Thần cắn môi cúi đầu xuống, điện thoại di động hết pin đã tự sập nguồn.
Ninh Giác Thần chưa từng tới KTV bao giờ, bên trong phòng sương rất ồn ào lại rất tối, còn có, cậu không thích mùi thuốc lá, ngồi lâu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. Cậu cất di động lại đi ra ngoài hóng mát, đi vòng qua phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt.
Ninh Giác Thần không nhớ số phòng vừa nãy, tại bảy cong tám vòng hành lang lung tung tìm nhầm phòng, đẩy cửa ra liền phát hiện không ai nhận ra cậu. Vừa nói xin lỗi cậu vừa lui ra ngoài, kết quả bị người bên trong nắm lấy cổ tay kéo vào:"Chớ đi a, ôn chuyện một chút đi." Ninh Giác Thần quay đầu lại, đối mặt với Ngô Thiên, trong lòng cậu chợt giật mình.
Ninh Giác Thần không biết sử dụng diễn đàn, chỉ biết là có người nặc danh đăng đoạn ghi âm đó lên, là Ngô Thiên. Hứa Duệ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho gã, đánh bay một cái răng cửa của gã, nếu không có Lục Giác Lam ngăn lại thì đã xảy ra án mạng. Việc này phát sinh sau đó Hứa Duệ liền nhớ qua, Ngô Thiên học kỳ sau lớp mười hai cũng chuyển trường. Đã hơn nửa năm Ninh Giác Thần chưa từng thấy gã.
Ninh Giác Thần đối với Ngô Thiên có một sự sợ hãi hiển nhiên, khả năng là vì lần đầu tiên bọn họ gặp mặt Ngô Thiên đã hung ác mà dồn cậu vào góc tường. Ninh Giác Thần nhất thời nhớ đến ba cậu. Tuy nhiên sau đó đã được Hứa Duệ dạy cách phản kháng một chút, thế nhưng sâu trong nội tâm, cậu vẫn rất sợ Ngô Thiên. Từ lần phanh xe lớp 11 đến đoạn ghi âm, mỗi lần Ngô Thiên làm cũng không phải nhắm đến cậu, nhưng mà mỗi lần đều liên quan đến cậu, Ninh Giác Thần chỉ muốn cách gã càng xa càng tốt.
Cả người Ninh Giác Thần cương cứng, nhìn vào phòng toàn là nam nam nữ nữ cùng loại với Ngô Thiên. Cậu cũng không nói được, nhìn qua hình như họ không phải học sinh, giống như bọn đầu gấu. (chỗ này mình edit hơi thô =)))
Ngô Thiên tóm cổ cậu lôi vào phong sương, hơi thở nóng bỏng mang mùi rượu nồng đậm phả thẳng vào trong cổ áo cậu:" Tới, giới thiệu cho mọi người một chút, vị này! Là bạn học cấp 3 của tôi! Hắn với bạn thân của hắn cùng nhau đập gãy cái răng đó! Lợi hại!" Một cô gái tóc đỏ cười duyên nói chuyện:" Thiên ca, anh trước đây cũng học cấp 3 sao, tôi mới không tin nha!"
"Tới, Lục Giác Lam, chứng minh cho tôi!" Cái tay của Ngô Thiên dùng sức một chút "Nói chuyện a" Ninh Giác Thần bị gã siết thiếu chút nữa không thở nổi:"...Anh nhận lầm người."
Lớp 12 Ninh Giác Thần cao vọt lên, bây giờ đã cao không khác Lục Giác Lam lắm, người không quen rất dễ dàng nhận lầm. "A, trời nóng như vậy mà còn để tay áo sao?" Ngô Thiên híp mắt nhìn cậu một hồi "Cậu là em trai Lục Giác Lam."
Ninh Giác Thần muốn nhân cơ hội này chạy trốn:"Không phải sao, vậy tôi đi trước." Ngô Thiên lôi cổ áo cậu kéo trở về:"Chớ a, ai nói không phải! Anh cậu chắc cũng đang ở đây đi, cậu đi trước họi hắn qua, còn cả cái đứa chơi thân với hắn nữa." Ninh Giác Thần âm thầm vặn chặt ngón tay:"Hắn không có ở đây.." Ngô Thiên túm lấy vạt áo trước của cậu:" Thật hay giả? Cậu đừng có mà đùa bỡn tôi!"
Cũng không biết là Ninh Giác Thần diễn quá tốt hay là Ngô Thiên uống quá nhiều vậy mà Ngô Thiên thực sự tin, gã đè Ninh Giác Thần xuống ghế salon, kín đáo đưa cho cậu một cái ly thủy tinh:" Vậy được rồi, cậu uống chén này hôm nay tôi liền không đi tìm anh trai cậu nói chuyện."
Đám hồ bằng cẩu hữu kia của Ngô Thiên không biết tại sao đột nhiên bắt đầu ồn ào lên, cô gái tóc đỏ đứng lên cướp ly, lại bị Ngô Thiên khoát tay đẩy ra.
Ly rượu cầm trong tay lạnh như băng, Ninh Giác Thần cau mày:" Tôi không biết uống rượu." Ngô Thiên co lại ngón tay búng một cái lên ly rượu:"Cái này rất ngọt, là rượu trái cây."
Ninh Giác Thần quả thật sợ Ngô Thiên đi tìm Lục Giác Lam cùng Hứa Duệ gây sự, - cậu sợ sẽ gây thêm phiền toái cho Hứa Duệ, cậu vẫn luôn gây ra phiền toái cho hắn.
Cậu cũng sợ rượu, cậu vẫn luôn cảm thấy loại đồ này vừa tà ác vừa kinh khủng, sẽ làm người tốt trở thành người xấu. Nhưng mà loại cảm giác sợ hãi "Sợ gây thêm phiền toái cho Hứa Duệ" lại áp đảo nỗi sợ hãi rượu từ trước đến nay, cậu chịu đựng sự chán ghét cùng khiếp sợ cầm ly lên.
Đó là lần đầu tiên Ninh Giác Thần uống rượu, cậu nhắm chặt hai mắt, ngửa đầu uống hết cái ly. Ngô Thiên không lừa cậu, rượu trái cây vừa vào miệng đúng là ngọt, chẳng qua là nuốt xuống rồi cổ họng sẽ từ từ nóng lên như bị đốt. Ngô Thiên lại nói được là làm được để cậu đi, Ninh Giác Thần chạy ra khỏi phòng trong tiếng cười vang, ngồi xổm ở cửa vùi đầu ho khan thật lâu, cuống họng vừa nóng vừa đau như bị đốt thủng.
Một lúc sau cậu chậm rãi đứng lên vừa vặn gặp phải Hứa Duệ từ phòng vệ sinh đi ra, ở chỗ rẽ đầu hành lang. Lúc trước Ninh Giác Thần loạn đường nửa ngày, lại bị Ngô Thiên lôi vào uống rượu, đụng phải Hứa Duệ như gặp cứu tinh vậy, theo bản năng liền muốn nhanh một chút đi theo sau. Nhưng theo lý trí lại cảm thấy với quan hệ của bọn họ bây giờ hình như hơi quá, bước chân lập tức chậm lại, không dám đi quá gần hắn.
Hứa Duệ quay đầu nhìn cậu một cái:" Người ta tiểu cô nương bày tỏ với cậu, cậu ra đây làm gì?" Ninh Giác Thần phát hiện hình như Hứa Duệ uống nhiều rồi, trong mắt liễm liễm một tầng hơi nước, lúc nói chuyện cũng không rõ ràng lắm. Trên mặt Hứa Duệ còn giọt nước chưa lau khô:" Nhanh đáp ứng đi, không phải cậu cũng thích người ta thật lâu sao." Ninh Giác Thần sửng sốt một chút, Hứa Duệ nhầm cậu thành Lục Giác Lam.
Cậu mím môi một cái còn chưa kịp mở miệng, mấy nam sinh trong lớp vừa vặn đi từ thang máy lên, ủy viên thể dục đi tới chào cậu:" Hắc, đứng nơi này làm gì vậy, chớp mắt một cái còn tưởng là anh cậu." Hai người bọn họ lần trước cùng nhau xếp hàng mua giày, coi như là có chút quen thuộc. Ninh Giác Thần thuận thế hỏi một câu:"Cậu nhìn thấy anh tôi sao?"
"Cậu ta vừa mới đi rồi! Không kịp chờ đợi đi đến thế giới riêng với bạn gái nhỏ rồi!" "Thật hâm mộ! Tại sao lại không có nữ sinh tỏ tình với chúng ta chứ!" "Mẹ kiếp, không nhìn lại bộ dáng cậu sao, lại còn dám so sánh với người ta tinh anh tài mạo song toàn lớp chất lượng sao!" Ủy viên thể dục cùng đám nam sinh xung quanh hi hi ha ha cười lên.
Hứa Duệ không để ý tới bọn họ, men theo tường vặn vẹo đi về phía trước. Ninh Giác Thần đuổi sát kéo hắn đi, cậu sợ Hứa Duệ đụng phải Ngô Thiên, gã với đám bằng hữu kia nhìn không dễ chọc: "Duệ ca, chúng ta trở về đi thôi." Đầu Hứa Duệ ông ông, cũng không bởi vì tiếng xưng hô này mà nhận rõ trước mắt là ai, hắn buồn bực hất tay Ninh Giác Thần ra:" Cậu không phải muốn hẹn hò với tiểu mỹ nữ sao!"
Lần này Hứa Duệ uống say khí lực lớn đến dọa người, cánh tay Ninh Giác Thần bị hất đập lên tường tê dại, cánh tay đều mất cảm giác:"...Tôi không đi, chúng ta về nhà đi." Hứa Duệ dựa vào tường dừng lại, rũ mắt xuống nhìn cậu:"Cậu thật sự không đi?"
Ninh Giác Thần bắt đầu khẩn trương vặn ngón tay, cậu nghĩ mình giả làm Lục Giác Lam cũng có thể nói dối, nhưng lần nói dối lần trước hậu quả quá thảm thiết, cậu quả thật vẫn còn sợ:"Ừ, tôi không đi." Hứa Duệ cười có chút ngốc "Vậy, Giác Lam, chúng ta về nhà."
Hứa Duệ chủ động tới dắt cậu, trong mắt sáng lên, lần đầu tiên Ninh Giác Thần thấy hắn như vậy.
Bọn họ đi xuống lầu đón xe, chân Hứa Duệ mềm nhũn không đứng vững, hơn nửa người dựa vào Ninh Giác Thần, mái tóc bị gió thổi đến cọ cọ trên mặt cậu. Từ cổ Ninh Giác Thần đi lên đều đỏ thấu, không biết là bởi vì quá gần Hứa Duệ hay là vì ly rượu trái cây kia.
Gần mười hai giờ, đường phố vắng tanh, một chiếc xe cũng không có, tài xế lại không chịu chở bọn họ, sợ ói trên xem làm bẩn chỗ ngồi. Ninh Giác Thần nhẹ giọng xin, còn đáp ứng trả gấp đôi tiền xe.
Hai người ngồi ở ghế sau, mới vừa rồi còn không có cảm giác, một lúc sau Ninh Giác Thân mới phát giác ly rượu kia bắt đầu chậm chạp có tác dụng, cả người như bị đốt nhanh chóng nóng lên, đầu nặng trĩu, huyệt thái dương cũng giật giật.
Trong xe tràn ngập mùi rượu khó chịu, làm dạ dày cậu cơ hồ phát đau. Cậu mở cửa sổ xe một chút, gió đêm đầu hè lạnh lạnh quét trên mặt. Hình như Hứa Duệ cảm thấy lạnh, dựa chặt vào Ninh Giác Thần, giật giật tìm một tư thế thoải mái, trán dán vào trong cổ cậu, ánh mắt khẽ khép lại như đang ngủ. Từ góc độ của Ninh Giác Thần vừa vặn nhìn thấy dáng dấp lông mi vừa dày vừa rậm của Hứa Duệ. Cậu vẫn luôn đặc biệt thích ánh mắt Hứa Duệ.
Nếu như không phải có tài xế ở đây, Ninh Giác Thần thật muốn trộm hôn môi hắn. Không phải cậu chưa từng làm qua chuyện này, lần trước trộm hôn Hứa Duệ cậu đơn giản đã dùng hết dũng khí của đời mình. Khi đó Hứa Duệ không uống rượu, Ninh Giác Thầm âm thầm so sánh trong lòng mùi vị nụ hôn đó như làn nước sối mát lạnh.
Bọn họ xuống xe ở đầu hẻm đi bộ vào trong. Ninh Giác Thần nhớ trước kia Hứa Duệ từng nói để chìa khóa nhà ở dưới chậu cây. Cậu để Hứa Duệ đứng ngay ngắn còn mình thì ngồi xuống tìm chìa khóa.
Hứa Duệ chờ nhàm chán, cũng ngồi xuống ôm đầu gối ghé vào bên cạnh, đụng đụng cánh tay cậu: "Cậu đang làm gì đấy Thần Thần?" "Tìm chìa khóa." Ngón tay Ninh Giác Thần đột nhiên cứng lại, nghiêng đầu qua ngớ ngác nhìn hắn, "...Anh gọi tôi là gì?" Hứa Duệ nhìn chằm chằm cái nốt ruồi nhỏ màu đen sau cổ của Ninh Giác Thần, cười nói: "Là Thần Thần a!"
Nước mắt Ninh Giác Thần rơi xuống. Đã lâu rồi Hứa Duệ không gọi cậu như vậy, một lần cuối cùng hay là câu nói kia trong điện thoại "Tôi bây giờ không muốn gặp cậu", thật ra ý của câu nói đó là bây giờ không muốn gặp, sau này cũng không muốn thấy.
Hứa Duệ cúi đầu sờ dưới đáy chậu cây một hồi, vừa quay đầu thấy Ninh Giác Thần đang khóc, vùi đầu co lại thành một đoàn. Hứa Duệ đâm đâm cái xoáy trên đầu cậu, đưa cái chìa khóa tới: "Cậu đừng khóc, tôi tìm được rồi!"
Ninh Giác Thần nhớ tới thật lâu trước đây, lúc ở bệnh viện Hứa Duệ cũng nói "Cậu đừng khóc", sau này còn đứng trước mặt Lục Thành Hùng và Trần Ngọc Hồng nói chuyện giúp cậu, vì vậy nước mắt càng không dừng lại được.
Cậu nhận chìa khóa đứng lên, chỉ cảm thấy người không thăng bằng, trong bóng tối lại cách một tầng nước mắt không nhìn rõ đồ, cậu dùng sức dụi mắt một cái, vẫn không tìm thấy ổ khóa ở đâu. Hứa Duệ đứng ở sau lưng cậu, đưa tay tới bao lấy tay cậu, làm một cái tư thế như là đang nhẹ nhàng ôm lấy cậu vào trong ngực:" Ở đây!"
Ninh Giác Thần cảm thấy ngón tay Hứa Duệ như mang lửa, chỉ cần bị hắn đụng một chút, chỗ bị chạm kia lập tức nóng lên, ngón tay vừa rời đi lại như trong lòng trống rỗng thiếu gì đó. Cậu không tự chủ được giật giật, để cho mu bàn tay mình gần hơn chặt hơn mà dán vào lòng bàn tay của Hứa Duệ.
Hơn một năm Ninh Giác Thần không tới nhà Hứa Duệ, vừa vào cửa như một bước nhảy vào trong trí nhớ: Cậu tưới nước cho cây quế trong sân, cùng Hứa Duệ nằm trên ghế salon xem tivi, ở phòng bếp giúp bà nội làm hoành thánh, ở trong phòng Hứa Duệ làm bài tập và học từ mới.
Trong phòng quá yên lặng, Hứa Duệ sờ sờ tường bật công tắc, rồi sau đó trong không gian chỉ có tiếng hít thở của hai người. Ninh Giác Thần bị nóng có chút khó chịu, lòng bàn tay chảy ra một tầng mồ hôi. Nhiệt độ cơ thể cậu tương đối thấp, mùa hè lúc nóng nhất cũng không xắn ống tay áo lên.
Hứa Duệ đi vào phòng khách ngã nghiêng lên ghế salon, đầu Ninh Giác Thần trầm trầm có chút choáng váng, nhưng vẫn có thể nhớ tới câu kia của Lục Giác Lam "Tên ngốc kia ngủ trên ghế salon ở phòng khác, suýt chút nữa tôi cho là hắn uống đến chết." Cậu nghĩ đến Hứa Duệ trải qua những ngày đó thật khó khăn, làm thế nào mà một người một mình vượt qua một ngày lại một ngày? Ninh Giác Thần ngây ngốc đứng ở cửa, cảm thấy không có mặt mũi đi vào. Hứa Duệ khẽ nâng mắt cười nhìn cậu:"Giác Lam!" – lại trở về là Giác Lam. Ninh Giác Thần hít mũi một cái, đi đến bên ghế salon ngồi xổm xuống:" Duệ ca."
Hứa Duệ không lên tiếng, mãnh liệt đưa tay ấn gáy cậu về phía mình, nghiêng người hôn lên.
Đó là nụ hôn vừa đơn giản nhưng lại thô bạo, răng môi đều hôn qua, đôi môi ướt nóng của Hứa Duệ bao lấy môi trên của Ninh Giác Thần, đầu lưỡi quét qua bên trong, sau đó nhẹ nhàng vờn qua môi cậu.
Mấy giây này cả người Ninh Giác Thần như chìm vào mộng, đầu óc trống rỗng, kịp phản ứng lại đẩy bả vai Hứa Duệ ra, lại bị Hứa Duệ dùng lực kéo trở lại, hai hàm răng đụng đụng vào nhau.
Ninh Giác Thần bị đau rụt lại, Hứa Duệ nhân cơ hội khai mở hàm răng cậu, trực tiếp cướp lấy lưỡi cậu, sau đó dây dưa cắn cắn đầu lưỡi. Ninh Giác Thần hoàn toàn không biết phải làm thế nào, chỉ cảm thấy toàn bộ không khí bị Hứa Duệ cướp sạch, nhưng mà cậu một chút cũng không muốn đẩy Hứa Duệ ra.
Một cái hôn không đủ, Ninh Giác Thần nghĩ cách gần hắn hơn một chút, một chút.
Cậu rốt cuộc ý thức được mình khó chịu không phải "Rượu" mà là "Rượu có vấn đề", Ngô Thiên đã cho thêm đồ vào trong rượu. Tim đập dày dặc như nhịp trống, từng đợt sóng từ bên ngực trái lan truyền ra bên ngoài, một tấc ở dưới da, mỗi một lỗ chân lông cũng đang nhún nhảy rêu ráo muốn Hứa Duệ chú ý động vào.
- Cậu muốn ôm, muốn hôn trả lại, muốn dùng ngón tay nóng bỏng đụng vào xương quai xanh nóng bỏng cùng eo hông của Hứa Duệ. Khát khao điên cuồng như hồng thủy bị giam giữ ở đáy lòng bấy lâu nay cơ hồ muốn đánh tan lý trí cậu.
Cậu nghĩ liền tham lam lần này, cậu không muốn nụ hôn này nhanh như vậy liền kết thúc.
Ninh Giác Thần như bị đông cứng người dần dần tan ra một thân băng tuyết, lấy hết dũng khí dè dặt chạm môi lên môi Hứa Duệ. Hứa Duệ bởi vì được đáp lại mà hưng phấn, ôm chặt cậu vào ngực mạnh mẽ hôn lên.
Ninh Giác Thần thần trí không rõ bắt bước động tác vừa rồi của Hứa Duệ, trúc trắc đi tìm môi hắn, tìm đến đầu lưỡi hắn nhưng rất nhanh liền bị Hứa Duệ cướp quyền chủ động. Đến khi không thở được nữa hai người mới quyến luyến không thôi tách ra.
Ninh Giác Thần ngồi lâu trên đất, chân cũng đã tê rần. Cậu che miệng hoảng hốt đứng lên, trước mắt một mảng hoa mắt, trong đầu loạn như nấu một nồi nước sôi sùng sục, cái gì cũng không nghĩ rõ, chỉ mơ hồ biết sự tình hẳn đã trở nên nghiêm trọng hơn trước nên nhanh chóng rời đi.
Hứa Duệ giống như phát hiện cậu phải đi, ngồi dậy kéo lại, vô tình kéo bao cổ tay xuống. Ninh Giác Thần cứng lại, từ đáy lòng dâng lên một trận đuối lý cùng xấu hổ, cơ hồ không dám nhìn Hứa Duệ. Nhưng mà cậu rút tay không được, Hứa Duệ nắm thật chặt, cẩn thận sờ lên vết thương cũ trên cổ tay cậu:"Nơi này có con bướm."
Ninh Giác Thần không hiểu hắn đang nói cái gì, vết sẹo này là ba cậu dùng đầu thuốc lá dí vào, cậu vẫn cảm thấy rất xấu rất dọa người, cho tới bây giờ cũng không chú ý tới hình dạng của nó. Nhưng Hứa Duệ lại dùng tay vân vê nó nói cho cậu, cái này không xấu, đây là con bướm.
Ninh Giác Thần lại ngồi xổm xuống, thanh âm run lên, cậu nói:" Duệ ca, anh có thấy rõ tôi là ai sao?" Hứa Duệ thò tay qua gật một cái sờ lên nốt ruồi nhỏ màu đen, mơ mơ màng màng nói:" Thần Thần." Vì vậy mọi cố gắng giữ vững của Ninh Giác Thần trong nháy mắt sụp đổ vì hai chữ này.
Những năm sau đó Hứa Duệ cao hứng cho Ninh Giác Thần tiền cùng thẻ. Ninh Giác Thần không chịu cầm, cậu nói Duệ ca tôi ở một chỗ cùng anh không phải vì cái này. Hứa Duệ nói cậu không muốn thì ném đi. Ninh Giác Thần liền không nói nữa. Cậu cầm số tiền nay đi làm thẩm mỹ, xóa sạch vết sẹo trên người, - chỉ không hề động đến vết sẹo trên cổ tay này.
Ninh Giác Thần nâng một gầu gối quỳ trên ghế salon, ngừng thở chậm rãi cúi người, cơ hồ là run rẩy đem đôi môi nóng bỏng của mình trịnh trọng đặt lên môi Hứa Duệ. Giống như có mồi dẫn hỏa một đường đốt tới cuối, tự ái cùng xấu hổ và áy náy cùng nhau nổ sạch sẽ, một tia lý trí còn sót lại cũng theo đó hoàn hoàn bay mất.
Cậu lại nghĩ tới loài chim di cư cùng đảo an toàn, - cậu nghĩ có lẽ chim di cư không phải vì kiệt sức mà rơi xuống, là vì thấy được hòn đảo được chôn sâu dưới đáy biển, vì vậy quyết tâm giống như thiêu thân lao đầu vào lửa. Tim Ninh Giác Thần đập nhanh đến mức đau đớn, cậu đánh bạo dùng đầu lưỡi đụng môi dưới khô ráo của Hứa Duệ, tựa như người nhát gan le lưỡi nhẹ nhàng liếm nước.
Hứa Duệ bị cậu làm loạn, mò đến sau lưng cậu, dùng sức ôm ngang hông cậu, trong nháy mắt hai người đảo vị trí. Đầu gối Hứa Duệ chen vào giữa hai chân Ninh Giác Thần, không nặng không nhẹ đỉnh vào nơi đó. Loại cảm giác này quá xa lạ, Ninh Giác Thần bất ngờ không kịp đề phòng bật ra một tiếng than nhẹ, lập tức gắt gao cắn chặt môi.
Nhưng Hứa Duệ dường như muốn nhất định cạy hàm răng Ninh Giác Thần, cả người hắn đè trên người Ninh Giác Thần, một tay nâng gáy cậu lên cúi đầu hôn sâu, một tay hung hăng kéo quần cậu xuống, cách cái quần lót màu trắng vuốt ve. Ninh Giác Thần chợt co rút lại, kinh hoàng trợn to hai mắt, trong ánh mắt dần dần hiện ra khát khao và hy vọng.
Cậu đưa tay víu lấy lưng Hứa Duệ, đuổi theo hôn lên khóe miệng hắn, nóng bỏng mà dâng mình lên vào tay Hứa Duệ. Hứa Duệ cách một tầng vải vóc không nhanh không chậm xoa nắn cậu, từ đầu tới cuối không tiến thêm một bước.
Cả người Ninh Giác Thần trên dưới đều vừa mềm vừa mịn, tất cả cảm giác cũng bởi vì có dược mà phóng đại vô số lần, mỗi động tác nho nhỏ của Hứa Duệ đều như mang theo điện tràn trề khoái cảm làm cho cậu không có cách nào ức chế lại nghẹn ngào lên tiếng. Ninh Giác Thần ý loạn tình mê nhấc eo lên quyến rũ mà áp sát vào bắp đùi Hứa Duệ cọ cọ.
Hứa Duệ thấy cậu quả thực đáng thương, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước, rốt cuộc khai ân đem bàn tay nóng bỏng dò xét đi vào. Ninh Giác Thần dồn dập thở gấp nghênh đón, theo động tác Hứa Duệ lúc nhanh lúc chậm lúc nhẹ lúc nặng khó nhịn lay động, rất nhanh liền run rẩy cong người bắn vào tay Hứa Duệ.
Trước mắt Ninh Giác Thần trắng bệch, thất thần nhìn về phía Hứa Duệ. Cậu còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại sau cơn khoái cảm xa lạ, tay Hứa Duệ đã trượt ra sau, để trên miệng huyệt cậu, ngón trỏ mang theo bạch dịch Ninh Giác Thần vừa phun ra cắm vào.
Cơ thể bỗng nhiên bị dị vật xâm nhập làm Ninh Giác Thần lạc giọng hoảng sợ kêu lên, tiểu huyệt cũng khẩn trương co rút lại, bao chặt lấy đốt ngón tay của Hứa Duệ. Hứa Duệ hoàn toàn không cho cậu thời gian thích ứng, ngay sau đó liền cho thêm ngón thứ hai rồi ngón thứ ba vào.
Dịch trơn hiệu quả có hạn, rất nhanh liền không có tác dụng, ngón tay Hứa Duệ trúc trắc không có gì mà đâm loạn trong cơ thể Ninh Giác Thần. Đầu Ninh Giác Thần đầy mồ hồi, hòa với nước mắt nhễ nhại chảy xuống, đau đến lẽ chã phát run, cơ hồ không nói được câu hoàn chỉnh:"Chậm một chút! Duệ ca...Thật..đau."
Hứa Duệ hoàn toàn say, đối với lời khẩn cầu của cậu mắt điếc tai ngơ, còn kéo khóa quần đem phân thân nóng rực chen vào chân Ninh Giác Thần. Ninh Giác Thần run lợi hại hơn, đầu gối chống lên ghế trốn về sau lại bị Hứa Duệ tóm lấy mắt cá chân một cái lôi trở về.
Mắt cá chân Ninh Giác Thần vừa trắng lại gầy, Hứa Duệ cảm thấy mình lại dùng lực thì sẽ làm gãy nơi đó, vì vậy đổi thành nắm bắp chân kéo ra đè xuống trước ngực. Ninh Giác Thần cơ hồ bị hắn gập lại, miệng huyệt không che đậy lộ ra hoàn toàn, không biết xấu hổ mà khép mở như đói. Hô hấp Hứa Duệ bỗng nhiên thô trọng, không kịp chờ đợi nắm phân thân mình toàn lực đỉnh vào.
Quá trình đi vào hết sức khó khăn, bên trong vừa hẹp lại khô, Hứa Duệ có chút buồn bực nhấc eo Ninh Giác Thần lên, dùng lực đâm thật mạnh vào bên trong. Ninh Giác Thẩn chỉ cảm thấy người đang sống sờ sờ bị xé ra, nước mắt sinh lý điên cuồng trào ra ngoài, trước mắt một mảnh mơ hồ, rất nhanh liền không thấy rõ mặt Hứa Duệ.
Hứa Duệ cũng không chịu nổi, bên trong Ninh Giác Thần quá chặt, kẹp hắn phát đau. Cuối cùng Hứa Duệ rốt cuộc đưa cả cây của mình vào, vừa cúi người thấy người dưới thân nâng tay che mắt, trong lòng có chút phát hoảng.
Hứa Duệ sờ lên bị mồ hôi nhu ướt làm giật mình:"Giác Lam, đau liền không làm..." "Lục Giác Lam" nghe vậy chợt cứng đờ, sau đó đột nhiên mất khống chế liều mạng lắc đầu, cánh tay cậu còn đang đè thật chặt lên mắt, cả cánh tay đều dính nước mắt.
Toàn bộ quá trình có thể nói là không có một chút khoái cảm nào, ngược lại giống như một trận tra tấn rất dài. Ban đầu Ninh Giác Thần còn cảm giác được đau, nhưng sau khi nghe được Hứa Duệ gọi "Giác Lam" câu kia, cảm giác đau này đột nhiên không còn, không chỉ là cảm giác đau, mà mọi giác quan đồng loạt biến mất, xung quanh vặn vẹo thành khối màu sặc sỡ, - lần trước có loại trải nghiệm này là lúc cổ bị bóp chặt suýt chút nữa hít thở không thông.
Cuối cùng Hứa Duệ bắn ra trong cơ thể Ninh Giác Thần, đem cánh tay một mực che mắt cậu kéo xuống, triền miên hôn lên khóe mắt cậu gọi:"Giác Lam, Giác Lam." Ninh Giác Thần thất hồn lạc phách yên lặng nằm, nửa người dưới đã hoàn toàn mất cảm giác, sau huyệt còn vô lực hơi mở ra, có thể cảm giác được dịch thể ấm đang chảy ra theo chỗ hở, cậu còn không biết mình đã chảy máu.
Nhưng là cậu đã không còn nước mắt.
Mặt đối mặt là tư thế Hứa Duệ thích nhất, sau đó Ninh Giác Thần thường nghĩ: Nhất định là Hứa Duệ không muốn nhìn đến nốt ruồi nhỏ, vừa có thể thời thời khắc khắc xuyên qua gương mặt này ảo tưởng đến dáng vẻ Lục Giác Lam.
Buổi sáng lúc tỉnh lại Hứa Duệ không có ở đây, Ninh Giác Thần cơ hồ là chạy mất dạng. Sau ngày hôm đó cậu bệnh suốt hai tuần, Trần Ngọc Hồng chỉ coi là cậu chơi suốt đêm ở ngoài nên nhiễm lạnh, để cho cậu uống chút thuốc giảm sốt cảm mạo. Qua mấy ngày không thấy khá lên, Trần Ngọc Hồng nói đưa cậu đi bệnh viện khám một chút, Ninh Giác Thần căn bản không dám, cứng rắn tự mình xử lý.
Lần gặp mặt lại là ngày điền nguyện vọng, hai người bọn họ ở trong phòng học như hai người xa lạ không nói chuyện với nhau. Tan học xong Ninh Giác Thần đi theo Hứa Duệ một đường, chờ đến nhà Hứa Duệ rốt cuộc không nhịn được, xoay người đi về phía Ninh Giác Thần rống:"Cậu còn đi theo tôi làm gì?" Ninh Giác Thần cũng không nói, cúi đầu xuống vặn ngón tay. Hứa Duệ nổi giận nói rất nhiều, Ninh Giác Thần cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ một câu cuối cùng là:" Ninh Giác thần, cậu đem tôi biến thành tên khốn kiếp cường bạo em trai người mình thích có biết không?"
Bảy năm dây dưa, bảy năm dằn vặt, bảy năm mong mà không được, bảy năm bỏ mà không thể, Ninh Giác Thần hồi tưởng lại cảm thấy đại khái là chính mình bắt đầu từ câu nói này của Hứa Duệ mà triệt để điên mất.
- Nếu như đây là cách giữ lại anh, biết rõ có vách đá cũng một bước đạp xuống. Cậu vừa nói "Tôi biết" vừa cà nhắc đến gần Hứa Duệ, nhón chân hôn lên.
Ba mẹ Hứa Duệ không ở lại lâu, làm xong tang lễ định mấy ngày sau mua vé máy bay. Hứa Duệ cự tuyệt ý bọn họ muốn cậu xuất ngoại, cố ý muốn ở lại Tấn Thành, một mình ở lại nhà cũ của bà nội.
Suốt ba tuần hắn không tới trường học, cuối cùng là Lục Giác Lam tìm đến nhà bắt hắn đi ra ngoài. Lục Giác Lam nói:" Nhà cửa đều không đóng, vừa đi vào trên sàn đều là chai rỗng ngổn ngang, kẻ ngu kia thì ngủ trên ghế salon trong phòng khách, suýt chút nữa tôi cho là hắn uống đến chết", Ninh Giác Thần cúi đầu đâm đâm cái đũa trong chén cơm, khó chịu đến một chữ cũng không nói ra được.
Mấy ngày sau đó Lục Giác Lam cãi nhau rất to với Hứa Duệ. Lục Giác Lam nói sắp đến cuối kỳ, sau đó lập tức lên lớp mười hai, cậu không định thi vào đại học sao? Hứa Duệ nói đúng, tôi không đi học liền không muốn thi. Hai người cãi nhau còn động thủ, dì hàng xóm nghe động tĩnh tới gõ cửa, thiếu chút nữa thì báo cảnh sát.
Ngày thứ hai Lục Giác Lam tự mình xin chuyển tới lớp phổ thông, nói với Hứa Duệ:" Bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày tôi sẽ tự mình giám sát cậu đi học, tôi đây vừa chuyển xuống rất có thể không lấy được cử đi học (chỗ này mình không biết edit thế nào nên để nguyên ạ), nếu cậu không đi không phải rất có lỗi với tôi sao?" Hứa Duệ mắng y:" Đầu óc cậu có vấn đề?" Xưa nay chỉ nghe nói lớp chất lượng loại học sinh, chính mình chủ động xin ra thì Lục Giác Lam là người đầu tiên.
Bọn họ lại trở về trạng thái ba người cùng lớp. Ninh Giác Thần cảm thấy mình mơ một giấc mơ thật lâu thật dài, một năm lớp mười một thật giống như không tồn tại, cậu không thường xuyên tới nhà Hứa Duệ, không giống như bạn bè cùng Hứa Duệ nói chuyện phiếm, bọn họ cũng không cùng nhau đến tiệm lão Lưu ăn bánh bao rồi ăn đậu hủ hoa.
Cậu yên lặng nhìn Hứa Duệ cùng Lục Giác Lam cùng học cùng tan, cùng nhau ăn cơm cùng nhau học tập, bọn họ hai người thân cận như vậy, căn bản người thứ ba không thể chen lọt vào.
Ninh Giác Thần làm một đề đọc hiểu, đề bài nói "Ai là "Đảo nhỏ" trong cuộc đời bạn". Người nói là một vị hàng hải nổi tiếng trên thế giới đi Đại Tây dương thấy kỳ cảnh: Một bầy chim khổng lồ bay lượn trong khói sóng trên mặt biển, kêu to không chịu rời đi. Thậm chí có rất nhiều chú chim kiệt sức, cuối cùng vô vọng mà thả mình vào trong biển rộng mênh mông. Thì ra ban đầu nơi này có một hòn đảo nhỏ, chim di cư coi đảo nhỏ này là điểm dừng chân "Đảo an toàn", dùng để nghỉ ngơi, chỉnh đốn, nạp lại năng lượng. Nhưng cái đảo nhỏ này đã vĩnh viễn biến mất sau một trận động đất, chim di cư vẫn cố chấp bay đến nơi này, quanh quẩn ở nơi đã sớm không tồn tại, hy vọng "Đảo an toàn" có thể xuất hiện lần nữa, thẳng đến khi hao hết sức lực, tuyệt vọng ngã xuống nước biển sâu.
Hứa Duệ chính là hòn đảo nhỏ đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời cậu, cho một nơi có thể dừng lại, có thể sống. Mỗi lần chỉ cần ở bên cạnh Hứa Duệ, Ninh Giác Thần giống như cánh chim từ phương Bắc rất xa bay tới hạ xuống, cả người xơ xác tiêu điều khí lạnh cũng từ từ trút bỏ, trở nên sạch sẽ, trong tâm đều dâng lên ấm áp.
Chẳng qua là bây giờ hòn đảo này đã biến mất không thấy, Ninh Giác Thần không bỏ được đi về phía trước, cậu nghĩ chính mình thật sự sẽ biến thành loài chim di cư trong biến cố kia, sau đó bàng hoàng tại chỗ cũ cho đến khi cạn kiệt sức lực.
Một năm này Ninh Giác Thần trải qua thật tệ hại, có lẽ câu thơ kia nói đúng "Ta vốn có thể chịu đựng bóng tối/ Nếu như ta chưa từng thấy qua mặt trời." không người nào có thể tự nhiên buông xuống ánh nắng ấm áp, thản nhiên trở về với bóng tối.
Lớp mười hai áp lực học tập rất lớn, các loại kiểm tra tổng hợp khiến cho khuyết điểm của cậu lộ ra không sót cái nào: Thành tích ngữ văn đứng đầu, viết văn bị cho là văn mẫu để cả lớp truyền đọc; toán lý hóa thì thê thảm không nói nổi, trên bài thi viết đầy nét bút đỏ xiên xiên. Phùng Phong nhiều lần tìm cậu nói chuyện, để cho cậu chăm chỉ hơn, nếu không chỉ có thể chọn trường khá, nói nhiều nhất chính là "Em thật sự không nên chọn khoa học tự nhiên, với trình độ khoa học xã hội của em, em hoàn toàn có thể vào lớp chất lượng."
Ninh Giác Thần vặn ngón tay gật đầu, cậu biết Hứa Duệ mỗi thì ki cuối năm đều có thể vào top đứng đầu, cậu cố gắng nữa cũng không đuổi kịp.
Đoạn thời gian đó Ninh Giác Thần thường xuyên gặp ác mộng, nằm mơ thấy mình ở trong phòng Hứa Duệ làm bài tập, mỗi đề đại số đều làm rất khó khắn, làm sao cũng không tính ra. Cậu cầm bài thi đi tìm Hứa Duệ, trong phòng khách không có ai, trên bàn vuông ngược lại lại vày một bàn thức ăn, ở giữa là bát canh cá diếc vẫn còn ùng ục ùng ục sủi bọt.
Ninh Giác Thần dụi mắt một cái, thấy Hứa Duệ ngồi ở ghế ngoài cửa, ngón tay thon dài trên dưới chuyển động, thuần thục xếp thỏi vàng. Ninh Giác Thần nắm chặt bài thi, có chút khẩn trương nhỏ giọng gọi hắn:" Duệ ca?" Hứa Duệ nghe tiếng quay lại, thỏi vàng trong tay rơi vào đống lửa bên chân, sau đó đột nhiên bốc cháy, cứ như vậy Hứa Duệ biến mất trong ánh lửa.
Ninh Giác Thần giật mình tỉnh lại, trên người túa ra một tầng mồ hôi lạnh ẩm ướt, tim đập loạn liên hồi, cơ hồ không thở nổi. Cậu lấy điện thoại ra xem giờ, mới ba giờ sáng, sau đó mở mục tin nhắn ra viết một cái tin nhắn:[Duệ ca, tôi lại mơ về anh, lần này lại là một ác mộng không tốt lắm.]
Cậu không gửi tin nhắn này đi, mà để thành một tin nhắn nháp, - cậu đem tất cả tin nhắn muốn gửi cho Hứa Duệ để trong mục tin nhắn nháp, phần này đã sớm đầy.
Cuộc trò chuyện của bọn họ dừng lại từ cuối tháng ba, cậu gửi một tin nhắn viết viết xóa xóa cuối cùng chỉ để lại bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ", mà Hứa Duệ cũng trả lời một câu lễ phép ngắn gọn "Cảm ơn."
Sau khi kì thi đại học kết thúc được một ngày, trong lớp có người rủ đi KTV chơi. Ninh Giác Thần vốn không muốn tham gia, thế nhưng Lục Giác Lam đã báo trước với cả nhà là không trở về, cậu không thể làm gì khác hơn là cùng đi theo. Xung quanh đây không có cái gì khác ngoài những nơi giải trí, bên trong đều là học sinh lớp 12 vừa tốt nghiệp.
Trong phòng một đám người ầm ĩ ca hát uống rượu, Ninh Giác Thần một mình rúc trong góc chơi điện thoại di động, không nhịn được len lén tìm bóng người Hứa Duệ. Ban đầu Hứa Duệ cùng Lục Giác Lam bị gọi lên chơi, Hứa Duệ sớm đã bị người sói giết, đoạt lại mic nói muốn hát. Chờ một ván kia kết thúc, Lục Giác Lam nói cũng muốn hát, hai cùng song ca 《Tình ca vương》"Forever love forever love/ Anh chỉ muốn dùng cả đời này yêu em/ Từ nay về sau/ Em sẽ là tất cả/ Lý do của hạnh phúc."
Thời điểm hát câu này, Hứa Duệ một mực nhìn Lục Giác Lam, khóe miệng không giấu được nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu đến chảy nước. Ninh Giác Thần cắn môi cúi đầu xuống, điện thoại di động hết pin đã tự sập nguồn.
Ninh Giác Thần chưa từng tới KTV bao giờ, bên trong phòng sương rất ồn ào lại rất tối, còn có, cậu không thích mùi thuốc lá, ngồi lâu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. Cậu cất di động lại đi ra ngoài hóng mát, đi vòng qua phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt.
Ninh Giác Thần không nhớ số phòng vừa nãy, tại bảy cong tám vòng hành lang lung tung tìm nhầm phòng, đẩy cửa ra liền phát hiện không ai nhận ra cậu. Vừa nói xin lỗi cậu vừa lui ra ngoài, kết quả bị người bên trong nắm lấy cổ tay kéo vào:"Chớ đi a, ôn chuyện một chút đi." Ninh Giác Thần quay đầu lại, đối mặt với Ngô Thiên, trong lòng cậu chợt giật mình.
Ninh Giác Thần không biết sử dụng diễn đàn, chỉ biết là có người nặc danh đăng đoạn ghi âm đó lên, là Ngô Thiên. Hứa Duệ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho gã, đánh bay một cái răng cửa của gã, nếu không có Lục Giác Lam ngăn lại thì đã xảy ra án mạng. Việc này phát sinh sau đó Hứa Duệ liền nhớ qua, Ngô Thiên học kỳ sau lớp mười hai cũng chuyển trường. Đã hơn nửa năm Ninh Giác Thần chưa từng thấy gã.
Ninh Giác Thần đối với Ngô Thiên có một sự sợ hãi hiển nhiên, khả năng là vì lần đầu tiên bọn họ gặp mặt Ngô Thiên đã hung ác mà dồn cậu vào góc tường. Ninh Giác Thần nhất thời nhớ đến ba cậu. Tuy nhiên sau đó đã được Hứa Duệ dạy cách phản kháng một chút, thế nhưng sâu trong nội tâm, cậu vẫn rất sợ Ngô Thiên. Từ lần phanh xe lớp 11 đến đoạn ghi âm, mỗi lần Ngô Thiên làm cũng không phải nhắm đến cậu, nhưng mà mỗi lần đều liên quan đến cậu, Ninh Giác Thần chỉ muốn cách gã càng xa càng tốt.
Cả người Ninh Giác Thần cương cứng, nhìn vào phòng toàn là nam nam nữ nữ cùng loại với Ngô Thiên. Cậu cũng không nói được, nhìn qua hình như họ không phải học sinh, giống như bọn đầu gấu. (chỗ này mình edit hơi thô =)))
Ngô Thiên tóm cổ cậu lôi vào phong sương, hơi thở nóng bỏng mang mùi rượu nồng đậm phả thẳng vào trong cổ áo cậu:" Tới, giới thiệu cho mọi người một chút, vị này! Là bạn học cấp 3 của tôi! Hắn với bạn thân của hắn cùng nhau đập gãy cái răng đó! Lợi hại!" Một cô gái tóc đỏ cười duyên nói chuyện:" Thiên ca, anh trước đây cũng học cấp 3 sao, tôi mới không tin nha!"
"Tới, Lục Giác Lam, chứng minh cho tôi!" Cái tay của Ngô Thiên dùng sức một chút "Nói chuyện a" Ninh Giác Thần bị gã siết thiếu chút nữa không thở nổi:"...Anh nhận lầm người."
Lớp 12 Ninh Giác Thần cao vọt lên, bây giờ đã cao không khác Lục Giác Lam lắm, người không quen rất dễ dàng nhận lầm. "A, trời nóng như vậy mà còn để tay áo sao?" Ngô Thiên híp mắt nhìn cậu một hồi "Cậu là em trai Lục Giác Lam."
Ninh Giác Thần muốn nhân cơ hội này chạy trốn:"Không phải sao, vậy tôi đi trước." Ngô Thiên lôi cổ áo cậu kéo trở về:"Chớ a, ai nói không phải! Anh cậu chắc cũng đang ở đây đi, cậu đi trước họi hắn qua, còn cả cái đứa chơi thân với hắn nữa." Ninh Giác Thần âm thầm vặn chặt ngón tay:"Hắn không có ở đây.." Ngô Thiên túm lấy vạt áo trước của cậu:" Thật hay giả? Cậu đừng có mà đùa bỡn tôi!"
Cũng không biết là Ninh Giác Thần diễn quá tốt hay là Ngô Thiên uống quá nhiều vậy mà Ngô Thiên thực sự tin, gã đè Ninh Giác Thần xuống ghế salon, kín đáo đưa cho cậu một cái ly thủy tinh:" Vậy được rồi, cậu uống chén này hôm nay tôi liền không đi tìm anh trai cậu nói chuyện."
Đám hồ bằng cẩu hữu kia của Ngô Thiên không biết tại sao đột nhiên bắt đầu ồn ào lên, cô gái tóc đỏ đứng lên cướp ly, lại bị Ngô Thiên khoát tay đẩy ra.
Ly rượu cầm trong tay lạnh như băng, Ninh Giác Thần cau mày:" Tôi không biết uống rượu." Ngô Thiên co lại ngón tay búng một cái lên ly rượu:"Cái này rất ngọt, là rượu trái cây."
Ninh Giác Thần quả thật sợ Ngô Thiên đi tìm Lục Giác Lam cùng Hứa Duệ gây sự, - cậu sợ sẽ gây thêm phiền toái cho Hứa Duệ, cậu vẫn luôn gây ra phiền toái cho hắn.
Cậu cũng sợ rượu, cậu vẫn luôn cảm thấy loại đồ này vừa tà ác vừa kinh khủng, sẽ làm người tốt trở thành người xấu. Nhưng mà loại cảm giác sợ hãi "Sợ gây thêm phiền toái cho Hứa Duệ" lại áp đảo nỗi sợ hãi rượu từ trước đến nay, cậu chịu đựng sự chán ghét cùng khiếp sợ cầm ly lên.
Đó là lần đầu tiên Ninh Giác Thần uống rượu, cậu nhắm chặt hai mắt, ngửa đầu uống hết cái ly. Ngô Thiên không lừa cậu, rượu trái cây vừa vào miệng đúng là ngọt, chẳng qua là nuốt xuống rồi cổ họng sẽ từ từ nóng lên như bị đốt. Ngô Thiên lại nói được là làm được để cậu đi, Ninh Giác Thần chạy ra khỏi phòng trong tiếng cười vang, ngồi xổm ở cửa vùi đầu ho khan thật lâu, cuống họng vừa nóng vừa đau như bị đốt thủng.
Một lúc sau cậu chậm rãi đứng lên vừa vặn gặp phải Hứa Duệ từ phòng vệ sinh đi ra, ở chỗ rẽ đầu hành lang. Lúc trước Ninh Giác Thần loạn đường nửa ngày, lại bị Ngô Thiên lôi vào uống rượu, đụng phải Hứa Duệ như gặp cứu tinh vậy, theo bản năng liền muốn nhanh một chút đi theo sau. Nhưng theo lý trí lại cảm thấy với quan hệ của bọn họ bây giờ hình như hơi quá, bước chân lập tức chậm lại, không dám đi quá gần hắn.
Hứa Duệ quay đầu nhìn cậu một cái:" Người ta tiểu cô nương bày tỏ với cậu, cậu ra đây làm gì?" Ninh Giác Thần phát hiện hình như Hứa Duệ uống nhiều rồi, trong mắt liễm liễm một tầng hơi nước, lúc nói chuyện cũng không rõ ràng lắm. Trên mặt Hứa Duệ còn giọt nước chưa lau khô:" Nhanh đáp ứng đi, không phải cậu cũng thích người ta thật lâu sao." Ninh Giác Thần sửng sốt một chút, Hứa Duệ nhầm cậu thành Lục Giác Lam.
Cậu mím môi một cái còn chưa kịp mở miệng, mấy nam sinh trong lớp vừa vặn đi từ thang máy lên, ủy viên thể dục đi tới chào cậu:" Hắc, đứng nơi này làm gì vậy, chớp mắt một cái còn tưởng là anh cậu." Hai người bọn họ lần trước cùng nhau xếp hàng mua giày, coi như là có chút quen thuộc. Ninh Giác Thần thuận thế hỏi một câu:"Cậu nhìn thấy anh tôi sao?"
"Cậu ta vừa mới đi rồi! Không kịp chờ đợi đi đến thế giới riêng với bạn gái nhỏ rồi!" "Thật hâm mộ! Tại sao lại không có nữ sinh tỏ tình với chúng ta chứ!" "Mẹ kiếp, không nhìn lại bộ dáng cậu sao, lại còn dám so sánh với người ta tinh anh tài mạo song toàn lớp chất lượng sao!" Ủy viên thể dục cùng đám nam sinh xung quanh hi hi ha ha cười lên.
Hứa Duệ không để ý tới bọn họ, men theo tường vặn vẹo đi về phía trước. Ninh Giác Thần đuổi sát kéo hắn đi, cậu sợ Hứa Duệ đụng phải Ngô Thiên, gã với đám bằng hữu kia nhìn không dễ chọc: "Duệ ca, chúng ta trở về đi thôi." Đầu Hứa Duệ ông ông, cũng không bởi vì tiếng xưng hô này mà nhận rõ trước mắt là ai, hắn buồn bực hất tay Ninh Giác Thần ra:" Cậu không phải muốn hẹn hò với tiểu mỹ nữ sao!"
Lần này Hứa Duệ uống say khí lực lớn đến dọa người, cánh tay Ninh Giác Thần bị hất đập lên tường tê dại, cánh tay đều mất cảm giác:"...Tôi không đi, chúng ta về nhà đi." Hứa Duệ dựa vào tường dừng lại, rũ mắt xuống nhìn cậu:"Cậu thật sự không đi?"
Ninh Giác Thần bắt đầu khẩn trương vặn ngón tay, cậu nghĩ mình giả làm Lục Giác Lam cũng có thể nói dối, nhưng lần nói dối lần trước hậu quả quá thảm thiết, cậu quả thật vẫn còn sợ:"Ừ, tôi không đi." Hứa Duệ cười có chút ngốc "Vậy, Giác Lam, chúng ta về nhà."
Hứa Duệ chủ động tới dắt cậu, trong mắt sáng lên, lần đầu tiên Ninh Giác Thần thấy hắn như vậy.
Bọn họ đi xuống lầu đón xe, chân Hứa Duệ mềm nhũn không đứng vững, hơn nửa người dựa vào Ninh Giác Thần, mái tóc bị gió thổi đến cọ cọ trên mặt cậu. Từ cổ Ninh Giác Thần đi lên đều đỏ thấu, không biết là bởi vì quá gần Hứa Duệ hay là vì ly rượu trái cây kia.
Gần mười hai giờ, đường phố vắng tanh, một chiếc xe cũng không có, tài xế lại không chịu chở bọn họ, sợ ói trên xem làm bẩn chỗ ngồi. Ninh Giác Thần nhẹ giọng xin, còn đáp ứng trả gấp đôi tiền xe.
Hai người ngồi ở ghế sau, mới vừa rồi còn không có cảm giác, một lúc sau Ninh Giác Thân mới phát giác ly rượu kia bắt đầu chậm chạp có tác dụng, cả người như bị đốt nhanh chóng nóng lên, đầu nặng trĩu, huyệt thái dương cũng giật giật.
Trong xe tràn ngập mùi rượu khó chịu, làm dạ dày cậu cơ hồ phát đau. Cậu mở cửa sổ xe một chút, gió đêm đầu hè lạnh lạnh quét trên mặt. Hình như Hứa Duệ cảm thấy lạnh, dựa chặt vào Ninh Giác Thần, giật giật tìm một tư thế thoải mái, trán dán vào trong cổ cậu, ánh mắt khẽ khép lại như đang ngủ. Từ góc độ của Ninh Giác Thần vừa vặn nhìn thấy dáng dấp lông mi vừa dày vừa rậm của Hứa Duệ. Cậu vẫn luôn đặc biệt thích ánh mắt Hứa Duệ.
Nếu như không phải có tài xế ở đây, Ninh Giác Thần thật muốn trộm hôn môi hắn. Không phải cậu chưa từng làm qua chuyện này, lần trước trộm hôn Hứa Duệ cậu đơn giản đã dùng hết dũng khí của đời mình. Khi đó Hứa Duệ không uống rượu, Ninh Giác Thầm âm thầm so sánh trong lòng mùi vị nụ hôn đó như làn nước sối mát lạnh.
Bọn họ xuống xe ở đầu hẻm đi bộ vào trong. Ninh Giác Thần nhớ trước kia Hứa Duệ từng nói để chìa khóa nhà ở dưới chậu cây. Cậu để Hứa Duệ đứng ngay ngắn còn mình thì ngồi xuống tìm chìa khóa.
Hứa Duệ chờ nhàm chán, cũng ngồi xuống ôm đầu gối ghé vào bên cạnh, đụng đụng cánh tay cậu: "Cậu đang làm gì đấy Thần Thần?" "Tìm chìa khóa." Ngón tay Ninh Giác Thần đột nhiên cứng lại, nghiêng đầu qua ngớ ngác nhìn hắn, "...Anh gọi tôi là gì?" Hứa Duệ nhìn chằm chằm cái nốt ruồi nhỏ màu đen sau cổ của Ninh Giác Thần, cười nói: "Là Thần Thần a!"
Nước mắt Ninh Giác Thần rơi xuống. Đã lâu rồi Hứa Duệ không gọi cậu như vậy, một lần cuối cùng hay là câu nói kia trong điện thoại "Tôi bây giờ không muốn gặp cậu", thật ra ý của câu nói đó là bây giờ không muốn gặp, sau này cũng không muốn thấy.
Hứa Duệ cúi đầu sờ dưới đáy chậu cây một hồi, vừa quay đầu thấy Ninh Giác Thần đang khóc, vùi đầu co lại thành một đoàn. Hứa Duệ đâm đâm cái xoáy trên đầu cậu, đưa cái chìa khóa tới: "Cậu đừng khóc, tôi tìm được rồi!"
Ninh Giác Thần nhớ tới thật lâu trước đây, lúc ở bệnh viện Hứa Duệ cũng nói "Cậu đừng khóc", sau này còn đứng trước mặt Lục Thành Hùng và Trần Ngọc Hồng nói chuyện giúp cậu, vì vậy nước mắt càng không dừng lại được.
Cậu nhận chìa khóa đứng lên, chỉ cảm thấy người không thăng bằng, trong bóng tối lại cách một tầng nước mắt không nhìn rõ đồ, cậu dùng sức dụi mắt một cái, vẫn không tìm thấy ổ khóa ở đâu. Hứa Duệ đứng ở sau lưng cậu, đưa tay tới bao lấy tay cậu, làm một cái tư thế như là đang nhẹ nhàng ôm lấy cậu vào trong ngực:" Ở đây!"
Ninh Giác Thần cảm thấy ngón tay Hứa Duệ như mang lửa, chỉ cần bị hắn đụng một chút, chỗ bị chạm kia lập tức nóng lên, ngón tay vừa rời đi lại như trong lòng trống rỗng thiếu gì đó. Cậu không tự chủ được giật giật, để cho mu bàn tay mình gần hơn chặt hơn mà dán vào lòng bàn tay của Hứa Duệ.
Hơn một năm Ninh Giác Thần không tới nhà Hứa Duệ, vừa vào cửa như một bước nhảy vào trong trí nhớ: Cậu tưới nước cho cây quế trong sân, cùng Hứa Duệ nằm trên ghế salon xem tivi, ở phòng bếp giúp bà nội làm hoành thánh, ở trong phòng Hứa Duệ làm bài tập và học từ mới.
Trong phòng quá yên lặng, Hứa Duệ sờ sờ tường bật công tắc, rồi sau đó trong không gian chỉ có tiếng hít thở của hai người. Ninh Giác Thần bị nóng có chút khó chịu, lòng bàn tay chảy ra một tầng mồ hôi. Nhiệt độ cơ thể cậu tương đối thấp, mùa hè lúc nóng nhất cũng không xắn ống tay áo lên.
Hứa Duệ đi vào phòng khách ngã nghiêng lên ghế salon, đầu Ninh Giác Thần trầm trầm có chút choáng váng, nhưng vẫn có thể nhớ tới câu kia của Lục Giác Lam "Tên ngốc kia ngủ trên ghế salon ở phòng khác, suýt chút nữa tôi cho là hắn uống đến chết." Cậu nghĩ đến Hứa Duệ trải qua những ngày đó thật khó khăn, làm thế nào mà một người một mình vượt qua một ngày lại một ngày? Ninh Giác Thần ngây ngốc đứng ở cửa, cảm thấy không có mặt mũi đi vào. Hứa Duệ khẽ nâng mắt cười nhìn cậu:"Giác Lam!" – lại trở về là Giác Lam. Ninh Giác Thần hít mũi một cái, đi đến bên ghế salon ngồi xổm xuống:" Duệ ca."
Hứa Duệ không lên tiếng, mãnh liệt đưa tay ấn gáy cậu về phía mình, nghiêng người hôn lên.
Đó là nụ hôn vừa đơn giản nhưng lại thô bạo, răng môi đều hôn qua, đôi môi ướt nóng của Hứa Duệ bao lấy môi trên của Ninh Giác Thần, đầu lưỡi quét qua bên trong, sau đó nhẹ nhàng vờn qua môi cậu.
Mấy giây này cả người Ninh Giác Thần như chìm vào mộng, đầu óc trống rỗng, kịp phản ứng lại đẩy bả vai Hứa Duệ ra, lại bị Hứa Duệ dùng lực kéo trở lại, hai hàm răng đụng đụng vào nhau.
Ninh Giác Thần bị đau rụt lại, Hứa Duệ nhân cơ hội khai mở hàm răng cậu, trực tiếp cướp lấy lưỡi cậu, sau đó dây dưa cắn cắn đầu lưỡi. Ninh Giác Thần hoàn toàn không biết phải làm thế nào, chỉ cảm thấy toàn bộ không khí bị Hứa Duệ cướp sạch, nhưng mà cậu một chút cũng không muốn đẩy Hứa Duệ ra.
Một cái hôn không đủ, Ninh Giác Thần nghĩ cách gần hắn hơn một chút, một chút.
Cậu rốt cuộc ý thức được mình khó chịu không phải "Rượu" mà là "Rượu có vấn đề", Ngô Thiên đã cho thêm đồ vào trong rượu. Tim đập dày dặc như nhịp trống, từng đợt sóng từ bên ngực trái lan truyền ra bên ngoài, một tấc ở dưới da, mỗi một lỗ chân lông cũng đang nhún nhảy rêu ráo muốn Hứa Duệ chú ý động vào.
- Cậu muốn ôm, muốn hôn trả lại, muốn dùng ngón tay nóng bỏng đụng vào xương quai xanh nóng bỏng cùng eo hông của Hứa Duệ. Khát khao điên cuồng như hồng thủy bị giam giữ ở đáy lòng bấy lâu nay cơ hồ muốn đánh tan lý trí cậu.
Cậu nghĩ liền tham lam lần này, cậu không muốn nụ hôn này nhanh như vậy liền kết thúc.
Ninh Giác Thần như bị đông cứng người dần dần tan ra một thân băng tuyết, lấy hết dũng khí dè dặt chạm môi lên môi Hứa Duệ. Hứa Duệ bởi vì được đáp lại mà hưng phấn, ôm chặt cậu vào ngực mạnh mẽ hôn lên.
Ninh Giác Thần thần trí không rõ bắt bước động tác vừa rồi của Hứa Duệ, trúc trắc đi tìm môi hắn, tìm đến đầu lưỡi hắn nhưng rất nhanh liền bị Hứa Duệ cướp quyền chủ động. Đến khi không thở được nữa hai người mới quyến luyến không thôi tách ra.
Ninh Giác Thần ngồi lâu trên đất, chân cũng đã tê rần. Cậu che miệng hoảng hốt đứng lên, trước mắt một mảng hoa mắt, trong đầu loạn như nấu một nồi nước sôi sùng sục, cái gì cũng không nghĩ rõ, chỉ mơ hồ biết sự tình hẳn đã trở nên nghiêm trọng hơn trước nên nhanh chóng rời đi.
Hứa Duệ giống như phát hiện cậu phải đi, ngồi dậy kéo lại, vô tình kéo bao cổ tay xuống. Ninh Giác Thần cứng lại, từ đáy lòng dâng lên một trận đuối lý cùng xấu hổ, cơ hồ không dám nhìn Hứa Duệ. Nhưng mà cậu rút tay không được, Hứa Duệ nắm thật chặt, cẩn thận sờ lên vết thương cũ trên cổ tay cậu:"Nơi này có con bướm."
Ninh Giác Thần không hiểu hắn đang nói cái gì, vết sẹo này là ba cậu dùng đầu thuốc lá dí vào, cậu vẫn cảm thấy rất xấu rất dọa người, cho tới bây giờ cũng không chú ý tới hình dạng của nó. Nhưng Hứa Duệ lại dùng tay vân vê nó nói cho cậu, cái này không xấu, đây là con bướm.
Ninh Giác Thần lại ngồi xổm xuống, thanh âm run lên, cậu nói:" Duệ ca, anh có thấy rõ tôi là ai sao?" Hứa Duệ thò tay qua gật một cái sờ lên nốt ruồi nhỏ màu đen, mơ mơ màng màng nói:" Thần Thần." Vì vậy mọi cố gắng giữ vững của Ninh Giác Thần trong nháy mắt sụp đổ vì hai chữ này.
Những năm sau đó Hứa Duệ cao hứng cho Ninh Giác Thần tiền cùng thẻ. Ninh Giác Thần không chịu cầm, cậu nói Duệ ca tôi ở một chỗ cùng anh không phải vì cái này. Hứa Duệ nói cậu không muốn thì ném đi. Ninh Giác Thần liền không nói nữa. Cậu cầm số tiền nay đi làm thẩm mỹ, xóa sạch vết sẹo trên người, - chỉ không hề động đến vết sẹo trên cổ tay này.
Ninh Giác Thần nâng một gầu gối quỳ trên ghế salon, ngừng thở chậm rãi cúi người, cơ hồ là run rẩy đem đôi môi nóng bỏng của mình trịnh trọng đặt lên môi Hứa Duệ. Giống như có mồi dẫn hỏa một đường đốt tới cuối, tự ái cùng xấu hổ và áy náy cùng nhau nổ sạch sẽ, một tia lý trí còn sót lại cũng theo đó hoàn hoàn bay mất.
Cậu lại nghĩ tới loài chim di cư cùng đảo an toàn, - cậu nghĩ có lẽ chim di cư không phải vì kiệt sức mà rơi xuống, là vì thấy được hòn đảo được chôn sâu dưới đáy biển, vì vậy quyết tâm giống như thiêu thân lao đầu vào lửa. Tim Ninh Giác Thần đập nhanh đến mức đau đớn, cậu đánh bạo dùng đầu lưỡi đụng môi dưới khô ráo của Hứa Duệ, tựa như người nhát gan le lưỡi nhẹ nhàng liếm nước.
Hứa Duệ bị cậu làm loạn, mò đến sau lưng cậu, dùng sức ôm ngang hông cậu, trong nháy mắt hai người đảo vị trí. Đầu gối Hứa Duệ chen vào giữa hai chân Ninh Giác Thần, không nặng không nhẹ đỉnh vào nơi đó. Loại cảm giác này quá xa lạ, Ninh Giác Thần bất ngờ không kịp đề phòng bật ra một tiếng than nhẹ, lập tức gắt gao cắn chặt môi.
Nhưng Hứa Duệ dường như muốn nhất định cạy hàm răng Ninh Giác Thần, cả người hắn đè trên người Ninh Giác Thần, một tay nâng gáy cậu lên cúi đầu hôn sâu, một tay hung hăng kéo quần cậu xuống, cách cái quần lót màu trắng vuốt ve. Ninh Giác Thần chợt co rút lại, kinh hoàng trợn to hai mắt, trong ánh mắt dần dần hiện ra khát khao và hy vọng.
Cậu đưa tay víu lấy lưng Hứa Duệ, đuổi theo hôn lên khóe miệng hắn, nóng bỏng mà dâng mình lên vào tay Hứa Duệ. Hứa Duệ cách một tầng vải vóc không nhanh không chậm xoa nắn cậu, từ đầu tới cuối không tiến thêm một bước.
Cả người Ninh Giác Thần trên dưới đều vừa mềm vừa mịn, tất cả cảm giác cũng bởi vì có dược mà phóng đại vô số lần, mỗi động tác nho nhỏ của Hứa Duệ đều như mang theo điện tràn trề khoái cảm làm cho cậu không có cách nào ức chế lại nghẹn ngào lên tiếng. Ninh Giác Thần ý loạn tình mê nhấc eo lên quyến rũ mà áp sát vào bắp đùi Hứa Duệ cọ cọ.
Hứa Duệ thấy cậu quả thực đáng thương, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước, rốt cuộc khai ân đem bàn tay nóng bỏng dò xét đi vào. Ninh Giác Thần dồn dập thở gấp nghênh đón, theo động tác Hứa Duệ lúc nhanh lúc chậm lúc nhẹ lúc nặng khó nhịn lay động, rất nhanh liền run rẩy cong người bắn vào tay Hứa Duệ.
Trước mắt Ninh Giác Thần trắng bệch, thất thần nhìn về phía Hứa Duệ. Cậu còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại sau cơn khoái cảm xa lạ, tay Hứa Duệ đã trượt ra sau, để trên miệng huyệt cậu, ngón trỏ mang theo bạch dịch Ninh Giác Thần vừa phun ra cắm vào.
Cơ thể bỗng nhiên bị dị vật xâm nhập làm Ninh Giác Thần lạc giọng hoảng sợ kêu lên, tiểu huyệt cũng khẩn trương co rút lại, bao chặt lấy đốt ngón tay của Hứa Duệ. Hứa Duệ hoàn toàn không cho cậu thời gian thích ứng, ngay sau đó liền cho thêm ngón thứ hai rồi ngón thứ ba vào.
Dịch trơn hiệu quả có hạn, rất nhanh liền không có tác dụng, ngón tay Hứa Duệ trúc trắc không có gì mà đâm loạn trong cơ thể Ninh Giác Thần. Đầu Ninh Giác Thần đầy mồ hồi, hòa với nước mắt nhễ nhại chảy xuống, đau đến lẽ chã phát run, cơ hồ không nói được câu hoàn chỉnh:"Chậm một chút! Duệ ca...Thật..đau."
Hứa Duệ hoàn toàn say, đối với lời khẩn cầu của cậu mắt điếc tai ngơ, còn kéo khóa quần đem phân thân nóng rực chen vào chân Ninh Giác Thần. Ninh Giác Thần run lợi hại hơn, đầu gối chống lên ghế trốn về sau lại bị Hứa Duệ tóm lấy mắt cá chân một cái lôi trở về.
Mắt cá chân Ninh Giác Thần vừa trắng lại gầy, Hứa Duệ cảm thấy mình lại dùng lực thì sẽ làm gãy nơi đó, vì vậy đổi thành nắm bắp chân kéo ra đè xuống trước ngực. Ninh Giác Thần cơ hồ bị hắn gập lại, miệng huyệt không che đậy lộ ra hoàn toàn, không biết xấu hổ mà khép mở như đói. Hô hấp Hứa Duệ bỗng nhiên thô trọng, không kịp chờ đợi nắm phân thân mình toàn lực đỉnh vào.
Quá trình đi vào hết sức khó khăn, bên trong vừa hẹp lại khô, Hứa Duệ có chút buồn bực nhấc eo Ninh Giác Thần lên, dùng lực đâm thật mạnh vào bên trong. Ninh Giác Thẩn chỉ cảm thấy người đang sống sờ sờ bị xé ra, nước mắt sinh lý điên cuồng trào ra ngoài, trước mắt một mảnh mơ hồ, rất nhanh liền không thấy rõ mặt Hứa Duệ.
Hứa Duệ cũng không chịu nổi, bên trong Ninh Giác Thần quá chặt, kẹp hắn phát đau. Cuối cùng Hứa Duệ rốt cuộc đưa cả cây của mình vào, vừa cúi người thấy người dưới thân nâng tay che mắt, trong lòng có chút phát hoảng.
Hứa Duệ sờ lên bị mồ hôi nhu ướt làm giật mình:"Giác Lam, đau liền không làm..." "Lục Giác Lam" nghe vậy chợt cứng đờ, sau đó đột nhiên mất khống chế liều mạng lắc đầu, cánh tay cậu còn đang đè thật chặt lên mắt, cả cánh tay đều dính nước mắt.
Toàn bộ quá trình có thể nói là không có một chút khoái cảm nào, ngược lại giống như một trận tra tấn rất dài. Ban đầu Ninh Giác Thần còn cảm giác được đau, nhưng sau khi nghe được Hứa Duệ gọi "Giác Lam" câu kia, cảm giác đau này đột nhiên không còn, không chỉ là cảm giác đau, mà mọi giác quan đồng loạt biến mất, xung quanh vặn vẹo thành khối màu sặc sỡ, - lần trước có loại trải nghiệm này là lúc cổ bị bóp chặt suýt chút nữa hít thở không thông.
Cuối cùng Hứa Duệ bắn ra trong cơ thể Ninh Giác Thần, đem cánh tay một mực che mắt cậu kéo xuống, triền miên hôn lên khóe mắt cậu gọi:"Giác Lam, Giác Lam." Ninh Giác Thần thất hồn lạc phách yên lặng nằm, nửa người dưới đã hoàn toàn mất cảm giác, sau huyệt còn vô lực hơi mở ra, có thể cảm giác được dịch thể ấm đang chảy ra theo chỗ hở, cậu còn không biết mình đã chảy máu.
Nhưng là cậu đã không còn nước mắt.
Mặt đối mặt là tư thế Hứa Duệ thích nhất, sau đó Ninh Giác Thần thường nghĩ: Nhất định là Hứa Duệ không muốn nhìn đến nốt ruồi nhỏ, vừa có thể thời thời khắc khắc xuyên qua gương mặt này ảo tưởng đến dáng vẻ Lục Giác Lam.
Buổi sáng lúc tỉnh lại Hứa Duệ không có ở đây, Ninh Giác Thần cơ hồ là chạy mất dạng. Sau ngày hôm đó cậu bệnh suốt hai tuần, Trần Ngọc Hồng chỉ coi là cậu chơi suốt đêm ở ngoài nên nhiễm lạnh, để cho cậu uống chút thuốc giảm sốt cảm mạo. Qua mấy ngày không thấy khá lên, Trần Ngọc Hồng nói đưa cậu đi bệnh viện khám một chút, Ninh Giác Thần căn bản không dám, cứng rắn tự mình xử lý.
Lần gặp mặt lại là ngày điền nguyện vọng, hai người bọn họ ở trong phòng học như hai người xa lạ không nói chuyện với nhau. Tan học xong Ninh Giác Thần đi theo Hứa Duệ một đường, chờ đến nhà Hứa Duệ rốt cuộc không nhịn được, xoay người đi về phía Ninh Giác Thần rống:"Cậu còn đi theo tôi làm gì?" Ninh Giác Thần cũng không nói, cúi đầu xuống vặn ngón tay. Hứa Duệ nổi giận nói rất nhiều, Ninh Giác Thần cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ một câu cuối cùng là:" Ninh Giác thần, cậu đem tôi biến thành tên khốn kiếp cường bạo em trai người mình thích có biết không?"
Bảy năm dây dưa, bảy năm dằn vặt, bảy năm mong mà không được, bảy năm bỏ mà không thể, Ninh Giác Thần hồi tưởng lại cảm thấy đại khái là chính mình bắt đầu từ câu nói này của Hứa Duệ mà triệt để điên mất.
- Nếu như đây là cách giữ lại anh, biết rõ có vách đá cũng một bước đạp xuống. Cậu vừa nói "Tôi biết" vừa cà nhắc đến gần Hứa Duệ, nhón chân hôn lên.
Danh sách chương