Chương 26. Nếu như chúng ta bắt đầu lại

Có lẽ ngày hôm đó Hứa Duệ uy hiếp có tác dụng, Lục Giác lam bắt đầu chỉ xuất hiện vào buổi tối. Cuộc sống trở nên rất quy luật, ban ngày Hứa Duệ ở nhà bồi Ninh Giác Thần, trời tối liền đến bệnh viện, qua đêm ở phòng bệnh.

Ninh Giác Thần lúc thanh tỉnh đều rất an tĩnh, lời cũng nói ít. Hứa Duệ thường nhớ tới lúc bắt đầu quen biết, Ninh Giác Thần luôn không nói tiếng nào đi theo phía sau hắn và Lục Giác Lam, khi đó Hứa Duệ nói cậu "im hơi lặng tiếng", nói cậu "như một hình nộm xinh đẹp."

Buổi sáng Ninh Giác Thần sẽ đọc sách, sau đó ăn trưa, nếu như trời quang sẽ ngồi trên ban công phơi nắng, nhìn cậu rất mệt mỏi, có lúc không cẩn thận đã ngủ. Ngày không có nắng cậu sẽ xách máy tính ngồi trên ghế viết bài, ngay cả hô hấp đều rất nhẹ, trong phòng quá mức yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím đứt quãng.

Hứa Duệ không thích Ninh Giác Thần "im hơi lặng tiếng" như vậy, trong lòng hắn vẫn luôn sợ, sợ trong thân thể thay đổi người, sợ hơn là một ngày nào đó Ninh Giác Thần đột nhiên biến mất. Trước kia hắn cảm thấy chỉ cần ôm lấy thân thể kia với cái dạ dày yếu liền có thể nắm chặt lấy Ninh Giác Thần, nhưng bây giờ hắn căn bản cái gì cũng không nắm được, cái gì cũng không bắt được.

Chiều hôm đó bệnh viện có một cuộc kiểm tra nhỏ, Hứa Duệ muốn đến đó sớm. Ninh Giác Thần liền cuộn tròn trên ghế sopha ngủ, sách trong tay mở ra, sữa bò đã uống xong, cốc và điện thoại đều để trên bàn thấp. Màn hình điện thoại sáng lên không ngừng hiện tin nhắn, tên là H, Hứa Duệ biết người này là Cừu Huy.

Mấy ngày trước hắn mới biết được Cừu Huy là học trưởng đại học của Ninh Giác Thần, hắn cũng không biết hai người lúc làm việc mới quen nhau, chỉ khi bọn họ ở trường học mỗi ngày đều cùng nhau bàn luận thi từ ca phú nhân sinh triết học. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng đó Hứa Duệ đã tức điên.

Nhưng hắn không có tư cách tức giận, mấy năm đại học đó Ninh Giác Thần móc tim móc phổi đối tốt với hắn, là hắn giả bộ câm điếc, làm bộ xem không hiểu, làm bộ không nhìn thấy.

Trường học bọn họ mặc dù ở cùng một thành phố nhưng cũng không gần nhau, ngồi xe buýt rồi đổi tàu điện ngầm đi phải mất 2 tiếng. Cuối tuần Ninh Giác Thần rảnh rỗi liền đi qua tìm hắn, Hứa Duệ tâm tình tốt sẽ gặp cậu, bận rộn liền quên. Ninh Giác Thần ở trường học đi dạo xung quanh, càng về sau mọi thứ bên ngoài trường học Hứa Duệ Ninh Giác Thần đều biết, mà bốn năm trôi qua, ngay cả Ninh Giác Thần học ở khu nào trường nào Hứa Duệ cũng không biết, - bởi vì hắn một lần cũng không đến.

Thần Thần nên gặp hắn vào lúc đó sau đó cách hắn càng xa càng tốt, Hứa Duệ nghĩ.

Hứa Duệ ngồi xổm xuống rút sách ra, ngón tay Ninh Giác Thần động đậy, tỉnh. Hứa Duệ nhét một túi sưởi ấm vào trong tay cậu: "Hôm nay có kiểm tra, tôi tới bệnh viện sớm một chút." Ninh Giác Thần dừng một chút, gật đầu, cũng không nói chuyện, cầm lấy điện thoại mở tin nhắn của Cừu Huy. Nhất thời trong lòng Hứa Duệ lại âm ỉ ghen tị đến phát điên, cảm giác vô cùng khó chịu.

Hắn vẫn không thể quen được Ninh Giác Thần lạnh nhạt với hắn, có lúc Hứa Duệ nghĩ có phải Thần Thần đã không còn thích hắn nữa hay không? Hay là nói, sớm đã không còn thích? Ở bệnh viện hơn nửa giờ hoàn toàn là lên dây cót tinh thần, sau đó nghe được bên ngoài phòng bệnh ồn ào, Hứa Duệ đẩy cửa đi ra ngoài thấy y tá Từ khí thế hung hăng chống eo đứng ở cửa, đứng đối diện một người. Hứa Duệ bất ngờ, một tiếng "Thần Thần" thiếu chút nữa bật thốt lên, đột nhiên phản ứng có y tá Từ ở đây lại đem lời nuốt vào.

Đối với vị anh trai sinh đôi này y tá Từ rất kín đáo phê bình, trong mắt bà người một nhà này cũng lạnh lùng đến đáng sợ, từ lúc chuyện xảy ra đến bây giờ số lần đến có thế đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có bà với một người bạn ở đây chăm sóc. Hơn nữa chuyện mấy ngày hôm trước, mặc dù Hứa Duệ giấu giếm nhưng bà cũng không ngốc, người anh tám trăm năm không đến một lần vừa đến đã đuổi người đi, quay đầu lại lập tức có chuyện, nghĩ thế nào cũng có liên quan đến vị khách không mời mà đến này.

Vì vậy vô tình vô nghĩa mà vị ca ca này trong lòng y tá Từ không nghi ngờ là tội thêm một bậc, cho nên bà nói tới nói lui một chút cũng không khách khí: "Tại sao cậu lại tới? Lần này muốn làm gì? Còn ngại em trai cậu chịu tội không đủ sao?"

Ninh Giác Thần bị bà nói thẳng mấy câu không nhịn được từ mặt tới mang tai đều đỏ bừng, đầu ngón tay cũng vặn đến trắng bệch, cúi đầu đứng dựa vào tường như trẻ nhỏ bị dạy dỗ. Hứa Duệ bảo y tá Từ đi vào trước, quay lại hỏi cậu: "Sao đột nhiên lại tới?" Ninh Giác Thần siết chặt đồ trong tay: "Cho anh."

Tình huống mấy ngày hôm nay hình như nghiêm trọng hơn, thân thể càng ngày càng khó kiểm soát, đi bộ hay nói chuyện cũng trở nên lực bất tòng tâm, mỗi một phút một giây cũng không nói được, đều mệt mỏi đến buồn ngủ, suy nghĩ cũng rất chậm chạp, có lúc Hứa Duệ nói một câu Ninh Giác Thần suy nghĩ nửa ngày mới phản ứng nghĩ được hắn nói cái gì. Cậu kéo khăn quàng cổ xuống một chút, hơi thở hổn hển: "Chìa khóa."

Hứa Duệ sửng sốt, hôm nay ra khỏi nhà nóng nảy hắn cũng không phát hiện mình quên mang chìa khóa nhà: "Cậu cố ý mang đến cho tôi?" Ninh Giác Thần ừ một tiếng: "Tôi đi về." Hứa Duệ kéo tay cậu: "Thần Thần ở lại ăn tối cùng tôi rồi lại đi đi, có muốn ăn cái gì không?" Ninh Giác Thần không lên tiếng đáp lại, Hứa Duệ cho là cậu không muốn, một lúc sau mới nghe thấy cậu nhỏ giọng nói: "Muốn ăn, bánh bao, có thể không?" Hứa Duệ vội vàng đáp ứng: "Được, cậu chờ tôi một lát."

Bọn họ đi xe đến trường cấp ba, thật ra thì Hứa Duệ cũng không xác biết tiệm của lão Lưu trước kia có còn hay không, chẳng qua là đi thử vận khí. Cửa hàng đã sớm được tu sửa lại, bây giờ là gọi là quán ăn vặt tiểu Lưu, hỏi một chút mới biết tiệm này được truyền từ lão Lưu tới tay tiểu Lưu.

Ninh Giác Thần như trước muốn hai phần bánh bao nước, hai quả trứng luộc trong nước trà, một ly sữa đậu nành ngọt, một chén tào phớ. Ông chủ trẻ tuổi đến giải thích tào phớ chỉ có trong bữa sáng, cũng đổi thành sữa đậu nành. Hứa Duệ lại thêm một chén cháo hoa, hắn không nghĩ tới Ninh Giác Thần vẫn còn nhớ "tiêu chuẩn" bữa ăn sáng của bọn họ lúc còn đi học, trong phút chốc lòng mềm nhũn.

Đang trong giờ ăn tối, trong tiệm học sinh tụ năm tụ ba chen đầy, hai người thật vất vả mới lấy được hai chỗ trong góc, trên bàn còn có hai học sinh cấp hai, nhìn một cái biết ngay là một cặp, cô gái lấy mì sợi trong bát bạn trai: "Sau đó thì sao? Lão Chu đã nói gì với anh? Có phải gọi người nhà không?" Bạn trai nhét một cái bánh bao vào miệng, lầm bầm lầu bầu nói: "Dạy dỗ anh một lúc, phạt đứng một buổi chiều, mệt chết anh, nhưng cũng không nói là gọi ba mẹ tới."

"Trời ạ! Một buổi chiều! Anh nói gì? Làm sao chọc đến thầy?" "Anh nói chúng ta không phải đang yêu nhau, là một mình anh theo đuổi em, em nghiêm túc từ chối, nói muốn tập trung vào chuyện học, anh liền mặt dày theo đuổi, nhất định phải quấn lấy em, em tiếp tục từ chối anh, anh tiếp tục quấn lấy em..." Nữ sinh duỗi tay búng một cái lên trán nam sinh: "Được rồi được rồi, đây không phải là anh tự chui đầu vào lưới sao!" Nam sinh che trán hạ giọng nũng nịu: "Phải tự thú thôi, anh đây phải bảo vệ thật tốt con dâu mà!" Nữ sinh nghe vậy lập tức đỏ mặt: "Nói nhảm gì đấy! Ai là con dâu anh!"

Ninh Giác Thần nghe bọn họ ồn ồn ào ào, trong đầu mơ mơ hồ hồ nhớ lại chuyện trước đây thật lâu. Hẳn là lớp mười hai, Hứa Duệ hai tiết không làm bài tập, cô giáo thông báo nếu cuối tuần không nộp bài tập lên thì lần sau đừng có vào lớp của cô. Hứa Duệ hoàn toàn không coi ra gì, buổi trưa lại chạy ra ngoài chơi với Lục Giác Lam.

Ninh Giác Thần dùng toàn bộ thời gian buổi trưa bắt chước chữ Hứa Duệ làm bài, kết quả vội quá lại viết tên mình lên. Ninh Giác Thần là học sinh ngoan như vậy, trong đời cũng chỉ có lần đó là lần duy nhất bị phạt đứng. Buổi chiều Hứa Duệ cùng Lục Giác Lam từ quán điện tử trở lại, vừa vào cửa đã thấy Ninh Giác Thần đứng ở cuối phòng mắt hướng về phỉa bảng đen.

Khi đó Ninh Giác Thần còn ngu ngốc nghĩ: Thật may đã không còn là bạn với Hứa Duệ, nếu không bị hắn hỏi thì mình phải nói thế nào? Lý do bị phạt quá mức ngu xuẩn, thật mất thể diện.

Nghĩ xong chuyện này Ninh Giác Thần mím môi mỉm cười, thì ra khi đó mình lại thích Hứa Duệ đến như vậy, cậu cũng sắp quên mất. Thật lâu Hứa Duệ không nhìn thấy cậu cười, hỏi cậu sao vậy, Ninh Giác Thần yên lặng lắc đầu, những chuyện kia Hứa Duệ không biết, tất cả đều là bí mật của riêng mình cậu.

Bánh bao nước vẫn bốc hơi, mùi vị vẫn như thời học sinh nhưng bây giờ Hứa Duệ ăn không ngon, - Ninh Giác Thần như trở lại mười năm trước, vĩnh viễn ngu ngốc gật đầu, lắc đầu, lời nói thật ít, một nửa lại là "thật xin lỗi". Nhìn cậu như vậy lòng Hứa Duệ cũng chìm xuống, một ngày lại một ngày khó chịu như bị hành hình.

Cặp đôi bên cạnh ăn xong liền đi, Hứa Duệ nghiêng đầu qua nhìn bóng lưng lén lút năm tay nhau của bọn họ rời đi: "Thần Thần, tôi muốn trở về trường học nhìn một chút."

Bảo vệ trường học đã không còn là ông cụ hay mặc áo may ô trắng nữa, thay vào đó là một nhóm mặc đồng phục bảo vệ thống nhất. Hứa Duệ mặt không đỏ tim không đập nói dối mình là phụ huynh của học sinh, bị thầy gọi tới nói chuyện. Đại thúc bảo vệ kia mặt đầy nghi hoặc, đại khái không tin là tuổi trẻ như vậy đã là phụ huynh của học sinh cấp ba.

Hứa Duệ thừa dịp còn chưa phản ứng, một tay kéo Ninh Giác Thần đi vào. Thời gian như quay ngược trở lại ngày đầu tiên bọn họ quen biết, Lục Giác Lam đột nhiên quăng ra chỗ ngồi phía sau một cậu em trai, hắn mang vật nhỏ không biết từ nơi nào chui ra đi ăn điểm tâm xong tới trễ, vì vậy dùng sức đạp một cái chở cậu xông vào trường, bảo vệ phía sau thổi còi bắt hắn dừng xe, thầy chủ nhiệm vừa đuổi theo vừa gào: "Bạn kia lớp nào! Dừng lại cho tôi!"

Hắn không muốn ngừng, hắn chở Ninh Giác Thần đi thẳng, đi thẳng.

Giờ tự học buổi tối bắt đầu, trong trường học rất yên tĩnh, mọi thứ vừa xa lạ vừa quen thuộc. Bọn họ đi qua nhà xe đã được xây lại, lại đi qua dãy phòng học đèn sáng choang, xuyên qua hành lang thật dài, cuối cùng đi tới sân tập, ngồi bên bãi cỏ ngắm sao, một điểm nhỏ một điểm nhỏ sáng trên bầu trời đêm, chỉ có vào ngôi sao nhưng rất sáng.

Hứa Duệ len lén bắt lấy tay Ninh Giác Thần, dùng sức nắm chặt: "Thần Thần, nếu như chúng ta bắt đầu lại, nếu như bắt đầu lại từ đầu... Tôi nhất định thích cậu thật sớm, ngày đầu tiên chỉ thích cậu."

Nếu như chúng ta bắt đầu lại.

Nếu như chúng ta đổi lại phương thức gặp nhau.

Tôi biết lỗi rồi, cậu cho tôi thêm một cơ hội nữa.

Ninh Giác Thần nghe Hứa Duệ nói thật dài thật lâu, nhưng cậu không hiểu rõ Hứa Duệ đang nói gì. Thật ra thì đã qua thời gian trao đổi nhưng Ninh Giác Thần vẫn cố gắng chống đỡ, cảm giác mệt mỏi cứ ùn ùn kéo đến ụp xuống, cậu kéo khăn quàng lên che lại miệng mũi, khăn vải màu xám tro từ từ thấm vài vết máu đỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện