Chương 33. Cảm ơn anh tìm được tôi
Câu chuyện của bọn họ bắt đầu ở Tấn thành, kết thúc ở Tấn thành. Có lúc Hứa Duệ sẽ ngây ngốc nghĩ: Nếu như ban đầu không để Ninh Giác Thần về Tấn thành tham gia cái gì đính hôn, có phải tất thảy sẽ không phát sinh? Nửa năm kia đã phá hủy toàn bộ lưu luyến của hắn đối với thành phố đó, hắn không muốn trở về, cũng không muốn Ninh Giác Thần trở về, vì vậy hắn nói vậy ít nhất phải chờ thân thể cậu khỏe đi.
Đến cuối mùa xuân thứ hai, trên cơ bản Ninh Giác Thần đã có thể tự lo liệu cuộc sống. Khi hỏi lại lần nữa, Hứa Duệ đã không thể cự tuyệt. Ngày thứ hai xuất viện, Ninh Giác Thần mua vé xe, một mình đi tàu trở về Tấn thành.
Tấn thành thay đổi rất nhiều, trạm xe này cũng mới xây, năm trước mới đưa vào sử dụng, rất to rất đẹp. Ninh Giác Thần vòng vo một lúc mới tìm được xe buýt, lúc xếp hàng nhắn cho Hứa Duệ một cái tin, nói mình đã đến. Hứa Duệ lập tức gọi lại: "Có mệt hay không? Mệt mỏi thì ngồi lại một lúc đi." Ninh Giác Thần dựa vào lan can nghỉ ngơi, nói: "Khá tốt."
Chạng vạng, xe taxi đưa cậu xuyên qua phố lớn hẻm nhỏ xa lạ, dừng lại ở cửa tiểu khu, cậu tìm được khu nhà xa lạ, cửa nhà xa lạ, run rẩy ấn chuông cửa. Bên trong lập tức truyền tới giọng của người phụ nữ: "Ai vậy? Chờ một chút, lập tức tới ngay!" Sau đó là tiếng bước chân dồn dập, tiếng mở khóa. Người phụ nữ đẩy cửa ra: "Ai.." Câu nói kế tiếp gắng gượng cắt đứt.
Ninh Giác Thần nhìn người trước mặt, nhìn mái tóc trắng lẻ tẻ của bà, nhìn nếp nhăn khóe mắt của bà, nhìn gò má khô đét của bà, nhìn ngón tay gầy đét của bà, cảm thấy so với trước kia bà đã già thật nhiều. Ninh Giác Thần cắn môi, vẫn không thể nào gọi cái tên đó, cuối cùng chỉ khó khăn nói bốn chữ: "Đã lâu không gặp."
Trong nháy mắt sắc mặt Trần Ngọc Hồng ảm đạm, bát sứ cầm trong tay rơi xuống, choang một tiếng vỡ tan, trứng trong bát chảy đầy đất. Ninh Giác Thần khom người nhặt cái đánh trứng lên đưa cho bà, cười rất ôn hòa: "Tôi chỉ trở lại thăm một chút."
Trên bàn bày năm, sáu món ăn, trong nồi còn nấu ngó sen, Ninh Giác Thần hỏi: "Hôm nay có khách đến sao?" Trần Ngọc Hồng vẫn còn bộ thấy quỷ, nơm nớp lo sợ nói: "Không có, hôm nay cuối tuần, buổi tối Lam Lam đến ăn cơm." "Ca ca đã kết hôn rồi chứ?" "...Ừ" "Đã là ba sao?" "Ừ, sinh đôi con trai, đã bốn tuổi rưỡi."
"Thật là nhanh, cứ như ngày hôm qua vẫn còn trên đường đến tiệc đính hôn, rõ ràng tôi chỉ là ngủ một giấc." Ninh Giác Thần tự nhủ lẩm bẩm, ánh mắt lại như đứa trẻ tức giận, chính là cái loại bị khi dễ nhưng không biết nên tìm ai, chỉ có thể tự mình bực bội. "Mặc dù tôi ngoài miệng không nói nhưng thật ra trong lòng rất hâm mộ anh. Trước kia tôi lén nghĩ rằng tại sao không phải là tôi? Tại sao người ở lại không phải là tôi? Có phải lúc bé tôi không ngoan, cho nên bà không thích tôi? Hay là bà quăng tiền xu để quyết định, đúng lúc là tôi?" Cả người Trần Ngọc Hồng cứng lại, nước mắt lã chã rơi xuống.
Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, Ninh Giác Thần xoay người thấy một người đàn ông đi tới, một tay dắt một thằng bé: "Mẹ, đồ vỡ trên đất sao không quét đi, giẫm phải sẽ ngã! Còn có tiểu Nhã nói sẽ tới trễ, công ty có chút việc..." Lục Giác Lam ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt Ninh Giác Thần. Y dừng lại, thấp giọng nói: "Mẹ, người dắt Hạo Hạo với Mân Mân vào phòng chơi đi."
Lục Giác Lam cắt một mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, trên người mặc âu phục nhạt màu, là một người ba trẻ tuổi lại đẹp trai. Vì vết sẹo trên trán Ninh Giác Thần rất dài, cũng sắp che đi ánh mắt cậu như một bóng dáng tái nhợt suy nhược. Nếu như trước kia nói bọn họ giống nhau đến chín phần, bây giờ chỉ còn sáu, bảy phần, có thể vẫn là giống nhau. Hai thằng bé xỏ dép đi tới tò mò ngửa đầu nhìn cậu, âm thanh non nớt nói: "Chú với ba ba thật giống nhau? Chú là ai?"
Ninh Giác Thần chấn động một chút, cậu là ai chứ? – cậu ai cũng không phải.
Lục Giác Lam vốn cho là sau này cũng sẽ không gặp lại vị em trai này, một lúc lâu cũng không biết phải nói gì, chỉ cứng ngắc hỏi: "Tỉnh lại lúc nào? Đã hồi phục hẳn chưa?" "Năm ngoái." Ninh Giác Thần cũng cứng ngắc trả lời, sau đó nói mục đích mình đến đây, "Tôi muốn hỏi, sau khi tai nạn xảy ra còn phát sinh ra chuyện gì?" Huyệt thái dương Lục Giác Lam chợt giật giật: "...Cậu không nhớ?"
Ninh Giác Thần thấy sắc mặt y thay đổi mấy lần, rốt cuộc tin chắc mình đoán không sai, những đoạn phim thoáng hiện trong đầu, giọng nói cùng hình ảnh, cho tới bây giờ đều không phải là mộng, tất cả đều là thật. "Có liên quan đến Duệ ca sao?" Hỏi xong Ninh Giác Thần mới phát hiện lòng bàn tay mình đầy mồ hôi, cậu không biết là mình đang khẩn trương hay là đang sợ nữa, cậu muốn một câu trả lời, lại sợ nghe được câu trả lời.
"Quên rồi thì thôi, rất tốt, không muốn nhớ lại." Lục Giác Lam nhíu mày đốt điếu thuốc, "Cậu vẫn ở chung một chỗ với Hứa Duệ?"
Ninh Giác Thần không biết y nói "chung một chỗ" là ý gì, thật ra thì nhiều năm như vậy nhưng cậu với Hứa Duệ chưa từng chân chính "chung một chỗ", bọn họ chưa từng là người yêu dù chỉ một ngày. Nhưng mà những thứ này không cần để cho Lục Giác Lam biết, cho nên Ninh Giác Thần chỉ đơn giản gật đầu một cái.
Lục Giác Lam trầm mặc một lúc, không đầu không đuôi hỏi một câu: "Hắn có khỏe không?" Ninh Giác Thần ngẩn ra: "Hắn... Thế nào sao?" Lục Giác Lam ngừng một chút: "Sáu năm trước lúc hắn đến tìm cậu mặt mũi trông rất kém, tôi hỏi có chuyện gì xảy ra, hắn chết cũng không chịu nói. "Sáu năm trước?" Trong đầu Ninh Giác Thần vô cùng loạn, dựa theo lời giải thích của Hứa Duệ, cậu ngủ bảy năm rưỡi, hơn nửa sau đó nửa năm mới tỉnh lại, coi như là tám năm.
"Hắn biến mất rất lâu, lúc ấy chúng ta đều nghĩ là hắn sẽ không trở lại nữa. Cho đến hai năm sau, hắn xuất hiện, nói muốn đưa cậu đi." Lục Giác Lam phả một làn khói, muốn nói lại thôi. Y muốn nói Hứa Duệ yêu cậu yêu đến điên rồi bị bệnh nhưng y không nói ra miệng, y cảm thấy kinh tởm và chán ghét, y không tin giữa đàn ông và đàn ông có tình yêu, y cũng không chịu thừa nhận mình vì thứ tình cảm này mà cảm động.
Cửa trong đột nhiên mở ra, hai thằng bé chui ra ngoài. Một đứa nói: "Ba, lúc nào mới có thể ăn cơm? Hạo Hạo đói!" Một đứa khác mặt tròn tức giận chống eo: "Rõ ràng là anh đói! Hạo Hạo không có đói!"
Nhìn kĩ hai đứa bé thì chỉ có miệng là giống Lục Giác Lam, mũi và mắt thì lại giống...bạn gái trước kia của Lục Giác Lam? Ninh Giác Thần cảm thấy ý nghĩ này của mình rất kì quái, rõ ràng cậu chỉ gặp người kia một lần, ngay cả tên đối phương cũng không biết, cũng không biết chị dâu bây giờ có phải là vị kia hay không.
Lục Giác Lam tách hai đứa trẻ đang nháo ra, bỗng nhiên nói một câu: "Thật ra thì lúc tôi nhìn chúng có nghĩ tới, nếu như chúng ta cũng như vậy lớn lên cùng nhau..." Ninh Giác Thần nhàn nhạt cười, dường như trong mấy giây ngắn ngủi lướt nhanh qua một đời người khác: "Vậy không làm phiền mọi người, tôi đi trước."
Trần Ngọc Hồng co quắp nắm khăn quàng trong bếp, hỏi dò: "Nếu không thì ăn xong hãy đi?" Ninh Giác Thần vẫn cười rất ôn hòa: "Không cần, mọi người một đại gia đình cứ ăn cơm đi, tôi ở đây làm gì chứ." Trần Ngọc Hồng chỉ cảm thấy lời nói này không lưu tình chút nào, để bà quả thật không thể chống đỡ nổi. Bà lảo đảo chạy đuổi theo mấy bước ra tới cửa, run giọng hỏi con trai nhỏ của bà: "Con bây giờ, có khỏe không?" Ninh Giác Thần mở cửa đi ra ngoài, không dừng lại cũng không quay đầu lại, cậu nói: "So với trước kia còn tốt hơn."
Lúc xuống cầu thang Ninh Giác Thần vẫn luôn cố gắng hít thở thật sâu, điện thoại di động reo, cậu nhìn cũng không nhìn nhận luôn: "Duệ ca, anh ở chỗ nào?" Bên kia Hứa Duệ có tiếng gió, rõ ràng là không ở trong phòng: "Ở công ty, hôm nay có việc phải tăng ca.."
Ninh Giác Thần cắt ngang hắn, nửa câu sau nói rất nhẹ thậm chí có điểm khẩn cầu: "Tôi biết anh đi theo tôi, anh ở chỗ nào? Duệ ca, tôi có chút khó chịu, bây giờ anh có thể, ôm tôi một cái được không?" Hứa Duệ bị câu này của cậu làm hô hấp rối loạn, tim cũng nhói lên: "Tôi ở dưới lầu, muốn lên đón cậu không? Cậu chờ một chút."
Vừa nói xong Hứa Duệ đã nhìn thấy Ninh Giác Thần đi về phía hắn, giống như một con chim di cư bị thương vỗ cánh khó khăn lại vụng về đi tới. Hứa Duệ nghênh đón, dang tay đỡ lấy cậu ôm thật chặt. Ninh Giác Thần đem toàn bộ sức nặng đặt lên người Hứa Duệ, mệt mỏi nhắm mắt lại: "Cảm ơn anh tìm được tôi."
Sáu năm trước và sáu năm sau vào giờ phút này, cảm ơn anh tìm được tôi.
Bọn họ đi ăn cơm tối, Ninh Giác Thần gọi hoành thánh, lại cho thêm thật nhiều ớt. Hứa Duệ không ngăn được, chỉ có thể nhìn cậu vừa ăn vừa điên cuồng rơi nước mắt, sau đó ăn xong lại bắt đầu đau dạ dày.
Sau khi trở về Ninh Giác Thần rúc như con tôm ở trên giường, Hứa Duệ ôm cậu từ phía sau, nhẹ nhàng xoa bụng cho cậu. Ninh Giác Thần híp mắt nói loạn thật nhiều, Hứa Duệ cảm thấy từ lúc tỉnh lại đến giờ Ninh Giác Thần chưa từng nói nhiều như vậy.
"Anh tôi kết hôn rồi, cũng đã sinh em bé, là hai bé trai, sinh đôi, đã bốn tuổi rưỡi."
"Thật ra thì nhìn cũng không giống anh ấy."
"Chú không ở nhà, tôi không hỏi. Mẹ tôi già rất nhiều, tóc đã bạc, cũng có nhiều nếp nhăn, bà cũng sắp sáu mươi, chuyện này rất bình thường."
"Bà làm rất nhiều thức ăn, tôi thấy thịt gà hầm khoai tây, món mà anh ấy rất thích. Trong nồi còn có món canh sườn."
"Hình như cuối tuần bọn họ đều ăn cơm cùng nhau."
"Tôi không ảo tưởng trong lòng bọn họ có nhớ tôi, chính là đột nhiên ý thức được, thì ra sự thật là không có tôi sẽ tốt hơn."
"Anh xem, tôi như một linh kiện thừa, bọn họ là một cái máy, vốn dĩ đang tốt, cho tôi vào thì lại không hoạt động được. Bỏ tôi đi, thì lại tốt."
"Tôi là dư thừa."
"Tại sao lại là tôi? Tại sao lại có một cái dư thừa là tôi?"
"Tôi nhìn cuộc sống của bọn họ hạnh phúc mỹ mãn như vậy, trong lòng liền khó chịu một chút."
"Chỉ là một chút, tôi thề."
"Có lẽ tôi không nên đến đây."
Cuối cùng Ninh Giác Thần mơ mơ màng màng hỏi: "Anh tôi nói anh biến mất hai năm, anh đã đi đâu?" Hứa Duệ hôn cái nốt ruồi nhỏ trên gáy cậu: "Cậu thật sự muốn biết sao?"
- -----------------------------------
Editor: mai mình up tiếp nha, ngủ ngon~~
Câu chuyện của bọn họ bắt đầu ở Tấn thành, kết thúc ở Tấn thành. Có lúc Hứa Duệ sẽ ngây ngốc nghĩ: Nếu như ban đầu không để Ninh Giác Thần về Tấn thành tham gia cái gì đính hôn, có phải tất thảy sẽ không phát sinh? Nửa năm kia đã phá hủy toàn bộ lưu luyến của hắn đối với thành phố đó, hắn không muốn trở về, cũng không muốn Ninh Giác Thần trở về, vì vậy hắn nói vậy ít nhất phải chờ thân thể cậu khỏe đi.
Đến cuối mùa xuân thứ hai, trên cơ bản Ninh Giác Thần đã có thể tự lo liệu cuộc sống. Khi hỏi lại lần nữa, Hứa Duệ đã không thể cự tuyệt. Ngày thứ hai xuất viện, Ninh Giác Thần mua vé xe, một mình đi tàu trở về Tấn thành.
Tấn thành thay đổi rất nhiều, trạm xe này cũng mới xây, năm trước mới đưa vào sử dụng, rất to rất đẹp. Ninh Giác Thần vòng vo một lúc mới tìm được xe buýt, lúc xếp hàng nhắn cho Hứa Duệ một cái tin, nói mình đã đến. Hứa Duệ lập tức gọi lại: "Có mệt hay không? Mệt mỏi thì ngồi lại một lúc đi." Ninh Giác Thần dựa vào lan can nghỉ ngơi, nói: "Khá tốt."
Chạng vạng, xe taxi đưa cậu xuyên qua phố lớn hẻm nhỏ xa lạ, dừng lại ở cửa tiểu khu, cậu tìm được khu nhà xa lạ, cửa nhà xa lạ, run rẩy ấn chuông cửa. Bên trong lập tức truyền tới giọng của người phụ nữ: "Ai vậy? Chờ một chút, lập tức tới ngay!" Sau đó là tiếng bước chân dồn dập, tiếng mở khóa. Người phụ nữ đẩy cửa ra: "Ai.." Câu nói kế tiếp gắng gượng cắt đứt.
Ninh Giác Thần nhìn người trước mặt, nhìn mái tóc trắng lẻ tẻ của bà, nhìn nếp nhăn khóe mắt của bà, nhìn gò má khô đét của bà, nhìn ngón tay gầy đét của bà, cảm thấy so với trước kia bà đã già thật nhiều. Ninh Giác Thần cắn môi, vẫn không thể nào gọi cái tên đó, cuối cùng chỉ khó khăn nói bốn chữ: "Đã lâu không gặp."
Trong nháy mắt sắc mặt Trần Ngọc Hồng ảm đạm, bát sứ cầm trong tay rơi xuống, choang một tiếng vỡ tan, trứng trong bát chảy đầy đất. Ninh Giác Thần khom người nhặt cái đánh trứng lên đưa cho bà, cười rất ôn hòa: "Tôi chỉ trở lại thăm một chút."
Trên bàn bày năm, sáu món ăn, trong nồi còn nấu ngó sen, Ninh Giác Thần hỏi: "Hôm nay có khách đến sao?" Trần Ngọc Hồng vẫn còn bộ thấy quỷ, nơm nớp lo sợ nói: "Không có, hôm nay cuối tuần, buổi tối Lam Lam đến ăn cơm." "Ca ca đã kết hôn rồi chứ?" "...Ừ" "Đã là ba sao?" "Ừ, sinh đôi con trai, đã bốn tuổi rưỡi."
"Thật là nhanh, cứ như ngày hôm qua vẫn còn trên đường đến tiệc đính hôn, rõ ràng tôi chỉ là ngủ một giấc." Ninh Giác Thần tự nhủ lẩm bẩm, ánh mắt lại như đứa trẻ tức giận, chính là cái loại bị khi dễ nhưng không biết nên tìm ai, chỉ có thể tự mình bực bội. "Mặc dù tôi ngoài miệng không nói nhưng thật ra trong lòng rất hâm mộ anh. Trước kia tôi lén nghĩ rằng tại sao không phải là tôi? Tại sao người ở lại không phải là tôi? Có phải lúc bé tôi không ngoan, cho nên bà không thích tôi? Hay là bà quăng tiền xu để quyết định, đúng lúc là tôi?" Cả người Trần Ngọc Hồng cứng lại, nước mắt lã chã rơi xuống.
Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, Ninh Giác Thần xoay người thấy một người đàn ông đi tới, một tay dắt một thằng bé: "Mẹ, đồ vỡ trên đất sao không quét đi, giẫm phải sẽ ngã! Còn có tiểu Nhã nói sẽ tới trễ, công ty có chút việc..." Lục Giác Lam ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt Ninh Giác Thần. Y dừng lại, thấp giọng nói: "Mẹ, người dắt Hạo Hạo với Mân Mân vào phòng chơi đi."
Lục Giác Lam cắt một mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, trên người mặc âu phục nhạt màu, là một người ba trẻ tuổi lại đẹp trai. Vì vết sẹo trên trán Ninh Giác Thần rất dài, cũng sắp che đi ánh mắt cậu như một bóng dáng tái nhợt suy nhược. Nếu như trước kia nói bọn họ giống nhau đến chín phần, bây giờ chỉ còn sáu, bảy phần, có thể vẫn là giống nhau. Hai thằng bé xỏ dép đi tới tò mò ngửa đầu nhìn cậu, âm thanh non nớt nói: "Chú với ba ba thật giống nhau? Chú là ai?"
Ninh Giác Thần chấn động một chút, cậu là ai chứ? – cậu ai cũng không phải.
Lục Giác Lam vốn cho là sau này cũng sẽ không gặp lại vị em trai này, một lúc lâu cũng không biết phải nói gì, chỉ cứng ngắc hỏi: "Tỉnh lại lúc nào? Đã hồi phục hẳn chưa?" "Năm ngoái." Ninh Giác Thần cũng cứng ngắc trả lời, sau đó nói mục đích mình đến đây, "Tôi muốn hỏi, sau khi tai nạn xảy ra còn phát sinh ra chuyện gì?" Huyệt thái dương Lục Giác Lam chợt giật giật: "...Cậu không nhớ?"
Ninh Giác Thần thấy sắc mặt y thay đổi mấy lần, rốt cuộc tin chắc mình đoán không sai, những đoạn phim thoáng hiện trong đầu, giọng nói cùng hình ảnh, cho tới bây giờ đều không phải là mộng, tất cả đều là thật. "Có liên quan đến Duệ ca sao?" Hỏi xong Ninh Giác Thần mới phát hiện lòng bàn tay mình đầy mồ hôi, cậu không biết là mình đang khẩn trương hay là đang sợ nữa, cậu muốn một câu trả lời, lại sợ nghe được câu trả lời.
"Quên rồi thì thôi, rất tốt, không muốn nhớ lại." Lục Giác Lam nhíu mày đốt điếu thuốc, "Cậu vẫn ở chung một chỗ với Hứa Duệ?"
Ninh Giác Thần không biết y nói "chung một chỗ" là ý gì, thật ra thì nhiều năm như vậy nhưng cậu với Hứa Duệ chưa từng chân chính "chung một chỗ", bọn họ chưa từng là người yêu dù chỉ một ngày. Nhưng mà những thứ này không cần để cho Lục Giác Lam biết, cho nên Ninh Giác Thần chỉ đơn giản gật đầu một cái.
Lục Giác Lam trầm mặc một lúc, không đầu không đuôi hỏi một câu: "Hắn có khỏe không?" Ninh Giác Thần ngẩn ra: "Hắn... Thế nào sao?" Lục Giác Lam ngừng một chút: "Sáu năm trước lúc hắn đến tìm cậu mặt mũi trông rất kém, tôi hỏi có chuyện gì xảy ra, hắn chết cũng không chịu nói. "Sáu năm trước?" Trong đầu Ninh Giác Thần vô cùng loạn, dựa theo lời giải thích của Hứa Duệ, cậu ngủ bảy năm rưỡi, hơn nửa sau đó nửa năm mới tỉnh lại, coi như là tám năm.
"Hắn biến mất rất lâu, lúc ấy chúng ta đều nghĩ là hắn sẽ không trở lại nữa. Cho đến hai năm sau, hắn xuất hiện, nói muốn đưa cậu đi." Lục Giác Lam phả một làn khói, muốn nói lại thôi. Y muốn nói Hứa Duệ yêu cậu yêu đến điên rồi bị bệnh nhưng y không nói ra miệng, y cảm thấy kinh tởm và chán ghét, y không tin giữa đàn ông và đàn ông có tình yêu, y cũng không chịu thừa nhận mình vì thứ tình cảm này mà cảm động.
Cửa trong đột nhiên mở ra, hai thằng bé chui ra ngoài. Một đứa nói: "Ba, lúc nào mới có thể ăn cơm? Hạo Hạo đói!" Một đứa khác mặt tròn tức giận chống eo: "Rõ ràng là anh đói! Hạo Hạo không có đói!"
Nhìn kĩ hai đứa bé thì chỉ có miệng là giống Lục Giác Lam, mũi và mắt thì lại giống...bạn gái trước kia của Lục Giác Lam? Ninh Giác Thần cảm thấy ý nghĩ này của mình rất kì quái, rõ ràng cậu chỉ gặp người kia một lần, ngay cả tên đối phương cũng không biết, cũng không biết chị dâu bây giờ có phải là vị kia hay không.
Lục Giác Lam tách hai đứa trẻ đang nháo ra, bỗng nhiên nói một câu: "Thật ra thì lúc tôi nhìn chúng có nghĩ tới, nếu như chúng ta cũng như vậy lớn lên cùng nhau..." Ninh Giác Thần nhàn nhạt cười, dường như trong mấy giây ngắn ngủi lướt nhanh qua một đời người khác: "Vậy không làm phiền mọi người, tôi đi trước."
Trần Ngọc Hồng co quắp nắm khăn quàng trong bếp, hỏi dò: "Nếu không thì ăn xong hãy đi?" Ninh Giác Thần vẫn cười rất ôn hòa: "Không cần, mọi người một đại gia đình cứ ăn cơm đi, tôi ở đây làm gì chứ." Trần Ngọc Hồng chỉ cảm thấy lời nói này không lưu tình chút nào, để bà quả thật không thể chống đỡ nổi. Bà lảo đảo chạy đuổi theo mấy bước ra tới cửa, run giọng hỏi con trai nhỏ của bà: "Con bây giờ, có khỏe không?" Ninh Giác Thần mở cửa đi ra ngoài, không dừng lại cũng không quay đầu lại, cậu nói: "So với trước kia còn tốt hơn."
Lúc xuống cầu thang Ninh Giác Thần vẫn luôn cố gắng hít thở thật sâu, điện thoại di động reo, cậu nhìn cũng không nhìn nhận luôn: "Duệ ca, anh ở chỗ nào?" Bên kia Hứa Duệ có tiếng gió, rõ ràng là không ở trong phòng: "Ở công ty, hôm nay có việc phải tăng ca.."
Ninh Giác Thần cắt ngang hắn, nửa câu sau nói rất nhẹ thậm chí có điểm khẩn cầu: "Tôi biết anh đi theo tôi, anh ở chỗ nào? Duệ ca, tôi có chút khó chịu, bây giờ anh có thể, ôm tôi một cái được không?" Hứa Duệ bị câu này của cậu làm hô hấp rối loạn, tim cũng nhói lên: "Tôi ở dưới lầu, muốn lên đón cậu không? Cậu chờ một chút."
Vừa nói xong Hứa Duệ đã nhìn thấy Ninh Giác Thần đi về phía hắn, giống như một con chim di cư bị thương vỗ cánh khó khăn lại vụng về đi tới. Hứa Duệ nghênh đón, dang tay đỡ lấy cậu ôm thật chặt. Ninh Giác Thần đem toàn bộ sức nặng đặt lên người Hứa Duệ, mệt mỏi nhắm mắt lại: "Cảm ơn anh tìm được tôi."
Sáu năm trước và sáu năm sau vào giờ phút này, cảm ơn anh tìm được tôi.
Bọn họ đi ăn cơm tối, Ninh Giác Thần gọi hoành thánh, lại cho thêm thật nhiều ớt. Hứa Duệ không ngăn được, chỉ có thể nhìn cậu vừa ăn vừa điên cuồng rơi nước mắt, sau đó ăn xong lại bắt đầu đau dạ dày.
Sau khi trở về Ninh Giác Thần rúc như con tôm ở trên giường, Hứa Duệ ôm cậu từ phía sau, nhẹ nhàng xoa bụng cho cậu. Ninh Giác Thần híp mắt nói loạn thật nhiều, Hứa Duệ cảm thấy từ lúc tỉnh lại đến giờ Ninh Giác Thần chưa từng nói nhiều như vậy.
"Anh tôi kết hôn rồi, cũng đã sinh em bé, là hai bé trai, sinh đôi, đã bốn tuổi rưỡi."
"Thật ra thì nhìn cũng không giống anh ấy."
"Chú không ở nhà, tôi không hỏi. Mẹ tôi già rất nhiều, tóc đã bạc, cũng có nhiều nếp nhăn, bà cũng sắp sáu mươi, chuyện này rất bình thường."
"Bà làm rất nhiều thức ăn, tôi thấy thịt gà hầm khoai tây, món mà anh ấy rất thích. Trong nồi còn có món canh sườn."
"Hình như cuối tuần bọn họ đều ăn cơm cùng nhau."
"Tôi không ảo tưởng trong lòng bọn họ có nhớ tôi, chính là đột nhiên ý thức được, thì ra sự thật là không có tôi sẽ tốt hơn."
"Anh xem, tôi như một linh kiện thừa, bọn họ là một cái máy, vốn dĩ đang tốt, cho tôi vào thì lại không hoạt động được. Bỏ tôi đi, thì lại tốt."
"Tôi là dư thừa."
"Tại sao lại là tôi? Tại sao lại có một cái dư thừa là tôi?"
"Tôi nhìn cuộc sống của bọn họ hạnh phúc mỹ mãn như vậy, trong lòng liền khó chịu một chút."
"Chỉ là một chút, tôi thề."
"Có lẽ tôi không nên đến đây."
Cuối cùng Ninh Giác Thần mơ mơ màng màng hỏi: "Anh tôi nói anh biến mất hai năm, anh đã đi đâu?" Hứa Duệ hôn cái nốt ruồi nhỏ trên gáy cậu: "Cậu thật sự muốn biết sao?"
- -----------------------------------
Editor: mai mình up tiếp nha, ngủ ngon~~
Danh sách chương