Hải phận của nước A khu vực thành phố Phi Bạch, một buổi chiều bình yên mặt trời lặng dần xuống bên kia của bờ đại dương, ở phía xa xa trời và biển như đang giao thoa dưới ánh hoàng hôn đỏ rực. Màu sắc của mây biến đổi từng tầng, phía xa nhất là màu tím, thấp hơn một chút là màu đỏ, tầng tiếp theo có màu cam rực rỡ và tầng mây thấp nhất thì có màu hồng ngọt ngào lãng mạn nhìn rất đẹp mắt.

Từng đàn chim hải âu đang đua nhau bay về tổ sau một ngày rông rủi kiếm ăn vất vả bên ngoài, những người ngư dân cũng đang thu lưới lái thuyền về nhà xum họp với vợ con cùng nhau ăn một bữa cơm chiều đạm bạc ấm cúng tình thân.

Một buổi chiều nhìn có vẻ vô cùng  bình yên nhưng không ai biết đây gọi là bình yêu trước giông bão, trên biển có một cơn bão lớn đã hình thành khi đổ bộ vào thành phố Phi Bạch sẽ bị giảm sức gió hóa thành áp thấp nhiệt đới tuy nhiên cũng sẽ gây ra rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực đến đời sống thậm chí là tính mạng của người dân, chính phủ đã cho sơ tán người dân sống quanh khu vực giáp biển để giảm thiểu tối đa thiệt hại.

Chiến hạm quân dụng có tên T1 của tổ chức hắc bang lớn nhất Châu Âu Tartarus đang trên đường trở về căn cứ ở nước Z thì gặp phải bão lớn khi đi ngang qua vùng lãnh hải của thành phố Phi Bạch thuộc nước A nên đang có xu hướng di chuyển vào bờ để tránh bão.

Từ lúc Lục Thần Duệ nghe thuộc hạ báo lại phải tạm di chuyển vào khu vực thuộc thành phố Phi Bạch để tránh bão thì tâm trạng cực kỳ không tốt, vẻ mặt anh vô cùng âm lãnh, chẳng nói chẳng rằng chỉ đưa mắt nhìn thành phố Phi Bạch từ xa với ánh mắt tràn ngập thù hận và sát khí.

Lục Thần Duệ năm nay chỉ mới 26 tuổi một độ tuổi còn rất trẻ nhưng đã thống lĩnh một tổ chức hắc đạo to lớn nắm trọn thế lực ngầm ở phương Tây, anh sở hữu mái tóc bạch kim nổi bật rất phù hợp với gương mặt điển trai lạnh lùng của mình. Mọi người truyền tai nhau rằng thủ lĩnh của tổ chức Tartarus sở hữu gương mặt phong trần tiêu soái như một vị thần nhưng thủ đoạn của hắn vô cùng tàn khốc và khắc nghiệt như một ác quỷ do đó mà hắn có một bí danh mà ai cũng biết gọi là Lucifer. Cái tên Lục Thần Duệ thì rất ít người biết chỉ những người thân cận lắm mới biết được tên thật của hắn mà thôi, những kẻ vô tình biết được tên thật của hắn chỉ có một con đường chết do đó cũng chẳng ai muốn tìm cái chết chỉ vì một cái tên.

Lần này ra ngoài Lục Thần Duệ chỉ mang theo hai tinh anh của Tartarus cùng đi một mình một người tên là Vân Hạ, một người tên là Lục Thần Không cũng là anh họ của Lục Thần Duệ cùng một số ít thuộc hạ cấp dưới mà thôi.

Trên chiến hạm T1, Lục Thần Duệ đang ngồi trên một băng ghế dài sang trọng có nệm, bên dưới trên trãi một tấm da hổ nhìn rất uy nghi, vẻ mặt của con hàng này thì ngông cuồng tự đại đến nỗi chẳng ai sánh kịp.

Với cái bộ dạng thờ ơ cùng sắc mặt lạnh lùng không bao giờ biết cười Lục Thần Duệ lên tiếng: “Tôi nói mấy người đúng là vô dụng mà, cứ cho chiến hạm hướng thẳng về nước Z luôn đi hà tất phải ghé qua cái nơi mà tình người không tồn tại này làm không biết…đúng là phí thời gian”.

Vân Hạ nghe xong mà tức muốn điên lên đã nói là sắp có bão lớn trên biển nên mọi người mới quyết định đi vào hải phận của nước A, cập bến vào thành phố Phi Bạch tạm tránh bão, cơ mà vị thủ lĩnh kia nghe mấy chục lần rồi cứ cố tình không chịu hiểu cho tình hình thực tế.

Lục Thần Không lại phải giải thích thêm lần nữa : “Thủ lĩnh à, theo kinh nghiệm đi biển nhiều năm của tôi thì sắp có bão lớn cho nên chúng ta mới phải đi vào hải phận nước A tránh bão, chờ bão qua đi rồi chúng ta liền thẳng tiến về nước Z”.

Lục Thần Duệ hất mặt lên vẻ mặt đầy sự hoang dã ngông cuồng: “Sợ gì chứ??? Bão thì kệ bão chúng ta đi thì cứ đi thôi”.



Vân Hạ đưa tay đỡ trán lên tiếng: “Nè thủ lĩnh à, tôi biết anh trâu bò nhưng mà không phải ai ở đây cũng trâu bò như anh đâu nha, tôi đây chưa muốn chết anh thích thì chết một mình đi đừng bắt cả đám chúng tôi tuẩn táng theo cùng chứ”.

Lục Thần Duệ nhướng mày lên tiếng hỏi: “Cô sợ chết sao??”.

Vân Hạ nhún vai: “Chết thì ai mà chả sợ chứ”.

Lục Thần Duệ nhìn Vân Hạ bằng ánh mắt khinh bỉ rồi nói: “Lá gan cô nhỏ vậy mà được liệt vào hàng Tứ đại hộ pháp là sao nhỉ ??? Tôi khuyên cô nên rời khỏi đây trước khi tôi nổi điên lên ném cô xuống biển làm mồi cho cá đó”.

Vân Hạ gân cổ lên nói: “Này anh bị ngu à??? Đang ở giữa biển mênh mông như vậy anh bảo tôi rời khỏi kiểu gì?? Bây giờ mà bước chân ra khỏi chiến hạm T1 thì không cần lệnh của anh tôi cũng hiển nhiên trở thành mồi cho cá cmnr”.

Lục Thần Duệ vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh nhưng mà đôi mắt trở nên sắc lạnh như lưỡi dao lam, giọng của tên này cũng lạnh xuống mấy phần nghe cứ như giọng ai oán của một con quỷ mới bò từ địa ngục lên: “Cô bảo tôi ngu????”.

Lục Thần Không là người cùng Lục Thần Duệ lớn lên từ nhỏ trãi qua niều lần vào sinh ra tử nên quá hiểu con người của vị thủ lĩnh này rồi, bình thường hắn rất dễ dãi với thuộc hạ nhưng một khi hắn đã nổi sát khí lên rồi thì có trời cũng không cứu được.

Lục Thần Không liền kéo Vân Hạ lùi về phía sau rồi đỡ lời thay: “Thủ lĩnh bớt giận Vân Hạ còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện xin cậu đừng chấp nhất muội ấy”.

Lục Thần Duệ nở một nụ cười lạnh trên môi: “Còn nhỏ tuổi sao??? Năm xưa tôi 18 tuổi đã thống lĩnh hắc đạo rồi giờ cô ta đã 22 nhỏ tuổi ghê hen…đúng là đồ vô dụng không có tiền đồ”.

Vân  Hạ tính cãi lại nhưng bị Lục Thần Không ngăn cản rồi lên tiếng bảo cô: “Mau xin lỗi thủ lĩnh đi”.

Vân Hạ vốn không cam tâm nhưng vẫn miễn cưỡng lên tiếng nhận lỗi: “Thủ lĩnh là tôi KHÔNG CÓ TIỀN ĐỒ…xin lỗi anh nha”.

Bốn chữ “Không có tiền đồ” Vân Hạ cố tình nhấn mạnh để giằn mặt Lục Thần Duệ nhưng chỉ tiếc là EQ của con hàng này có vấn đề nghiêm trọng nên không có hiểu ý của Vân Hạ mà ngồi cười tự mãn: “Biết sai thì còn cứu được…hôm nay tâm trạng tôi tốt tha cho cô một mạng đó”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện