Lần này Lâm Tuyết Nhiên có giận cũng không thể phát tiết ngay đây được, bởi vì cô đang đứng ở Tề gia, bọn họ bây giờ đều đang nhìn cô với ánh mắt không vui. Vừa rồi bọn họ còn đối với cô nhiệt tình, tay bắt mặt mừng, trong nháy mắt họ toàn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Bác gái, xin bác tin tưởng con, con thật sự không có." Biết không thể thay đổi thêm gì, cô duỗi tay nắm lấy tay của mẹ Tề thật chặt, mang bộ dạng tội nghiệp khóc lóc nói.
"Bác tin con mà. Bác tin." Mẹ Tề gật đầu nói, nhưng trong lòng bà đang suy nghĩ gì thì không ai có thể đoán được.
* * *
"Anh bây giờ có thể buông tay rồi."
Vừa đi khuất khỏi hành lang, Thi Vân Nhu lập tức mở miệng nói với Tề Lạc, không nghĩ tới anh lại giả vờ như không nghe thấy, không nói một lời nào tiếp tục kéo cô đi về phía trước.
Cô không biết anh rốt cuộc muốn dẫn cô đến nơi nào, nhưng cô biết anh hiện tại sẽ không dẫn cô đến chỗ của Tề lão, vì có thể một lát nữa lại phải chạm mặt với Lâm Tuyết Nhiên rồi xảy ra xung đột. Đau đớn trên má vẫn còn cảm giác nóng rực cứ dai dẳng, cô cũng không muốn gặp lại người phụ nữ kia diễn trò trước mặt Tề lão làm bộ như không có việc gì, như thế chả khác gì tự làm ủy khuất mình, cho nên cô cũng không khăng khăng chống đối anh, anh muốn đi đâu thì đi đó vậy.
Tề Lạc, anh ta sẽ dẫn cô đến chỗ nào? Đáp án chính là nhà bếp.
Hôm nay sinh nhật của Tề lão, mẹ Tề liền thuê nhà hàng đến phục vụ, họ chọn khoảng trống bên cạnh chỗ tổ chức để làm nhà bếp tạm thời, cho nên trong nhà bếp bây giờ lại im ắng, không có một bóng người.
Đi vào phòng bếp, Tề Lạc rốt cuộc cũng buông tay cô ra, sau đó không nói lời nào bước đến tủ lạnh lấy ra một ít đá ở ngăn đông, lại dùng khăn tay ở túi áo gói đá lại, đặt tay sau gáy cô để cố định sau đó nhẹ nhàng đặt khăn tay đã có đá vào má phải của cô, cứ như thế lăn qua lăn lại bên má phải cũng đã phần nào bớt đau, cũng không còn sưng to như lúc trước.
Động tác của anh nhẹ nhàng, mềm mại. Mày nhíu chặt trên gương mặt vô cùng chăm chú cùng sợ cô đau, cảm giác như anh đang đau lòng vì cô, nghĩ đến đây nhịp tim của Thi Vân Nhu lại mất kiểm soát mà đập nhanh hơn.
"Anh ấy là người đàn ông đã có vị hôn thê". Đột nhiên có một giọng nói vang lên trong đầu cô, mang theo sự chua xót, như thế cũng làm nhịp tim đập liên hồi của cô dần dần khôi phục như bình thường.
"Tôi tự mình làm được." Cô mở miệng nói, lùi về phía sau một bước, tránh đi sự săn sóc, ôn nhu của anh.
Anh nhìn cô một cái, sau đó mới đưa khăn tay cho cô.
"Cảm ơn anh." Cô nói.
"Thực xin lỗi." Anh nói cùng lúc với cô.
"Anh không phải là người đánh tôi, anh không cần xin lỗi tôi đâu." Cô lắc đầu nói.
"Nhưng là do tôi hại cô bị như vậy." Anh chua xót nói.
"Không phải do anh." Cô kiên định lắc đầu nói, sau đó dừng một chút, rốt cuộc vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi anh.
"Anh vì cái gì mà lại giúp tôi, anh không phải chán ghét tôi hay sao?"
"Ai nói với cô là tôi chán ghét cô?" Tề Lạc nhíu mày hỏi.
"Sự việc rõ ràng như vậy căn bản không cần người khác nói cho tôi biết, tôi có thể tự mình hiểu." Cô thần sắc ảm đạm nói.
"Rõ ràng chỗ nào? Cái gì mà tự mình hiểu lấy? Tôi trước nay chưa từng chán ghét cô, chưa bao giờ." Anh không chớp mắt nhìn cô, nghiêm túc nói.
"Chính là anh, nếu không phải là chán ghét tôi, cảm thấy tôi thích anh là phiền toái, vậy thì vì cái gì từ buổi tối hôm đó trở đi anh liền tránh tôi như rắn rết?" Thi Vân Nhu kinh ngạc khó hiểu những lời anh vừa nói.
"Tôi không có tránh cô như rắn rết, chỉ là tôi cần một ít thời gian để bình tĩnh xác định cảm giác của mình mà thôi."
"Xác định cảm giác của mình?"
"Tôi đang muốn xác định cảm giác của mình đối với cô rốt cuộc là cảm giác gì, xác định cảm giác đó với chúng ta có thể có tương lai hay không." Anh từ tốn trả lời cô, ánh mắt có gì đó khát khao.
"Cái gì? Anh mới nói cái gì?" Thi Vân Nhu bị câu trả lời của anh làm cho sợ ngây người.
"Anh, anh đang nói bậy bạ gì đó, anh đã là người có vị hôn thê, sao lại có thể.. có thể như thế được.." Giọng nói của cô lắp bắp giống như đang nhắc nhở anh cũng là nhắc nhở mình.
Cô tự hỏi cảm giác đó của hai người, nó có thể cùng với bọn họ đi hết tương lai không? Nếu anh suy nghĩ tới tương lai của bọn họ, vậy có phải anh đối với cô là có cảm giác..
Không được! Thi Vân Nhu, mày đang suy nghĩ cái gì thế? Cái gì đều có thể làm, chính là không thể làm người thứ ba, nghe thấy không, rõ chưa hả?
"Bác gái, xin bác tin tưởng con, con thật sự không có." Biết không thể thay đổi thêm gì, cô duỗi tay nắm lấy tay của mẹ Tề thật chặt, mang bộ dạng tội nghiệp khóc lóc nói.
"Bác tin con mà. Bác tin." Mẹ Tề gật đầu nói, nhưng trong lòng bà đang suy nghĩ gì thì không ai có thể đoán được.
* * *
"Anh bây giờ có thể buông tay rồi."
Vừa đi khuất khỏi hành lang, Thi Vân Nhu lập tức mở miệng nói với Tề Lạc, không nghĩ tới anh lại giả vờ như không nghe thấy, không nói một lời nào tiếp tục kéo cô đi về phía trước.
Cô không biết anh rốt cuộc muốn dẫn cô đến nơi nào, nhưng cô biết anh hiện tại sẽ không dẫn cô đến chỗ của Tề lão, vì có thể một lát nữa lại phải chạm mặt với Lâm Tuyết Nhiên rồi xảy ra xung đột. Đau đớn trên má vẫn còn cảm giác nóng rực cứ dai dẳng, cô cũng không muốn gặp lại người phụ nữ kia diễn trò trước mặt Tề lão làm bộ như không có việc gì, như thế chả khác gì tự làm ủy khuất mình, cho nên cô cũng không khăng khăng chống đối anh, anh muốn đi đâu thì đi đó vậy.
Tề Lạc, anh ta sẽ dẫn cô đến chỗ nào? Đáp án chính là nhà bếp.
Hôm nay sinh nhật của Tề lão, mẹ Tề liền thuê nhà hàng đến phục vụ, họ chọn khoảng trống bên cạnh chỗ tổ chức để làm nhà bếp tạm thời, cho nên trong nhà bếp bây giờ lại im ắng, không có một bóng người.
Đi vào phòng bếp, Tề Lạc rốt cuộc cũng buông tay cô ra, sau đó không nói lời nào bước đến tủ lạnh lấy ra một ít đá ở ngăn đông, lại dùng khăn tay ở túi áo gói đá lại, đặt tay sau gáy cô để cố định sau đó nhẹ nhàng đặt khăn tay đã có đá vào má phải của cô, cứ như thế lăn qua lăn lại bên má phải cũng đã phần nào bớt đau, cũng không còn sưng to như lúc trước.
Động tác của anh nhẹ nhàng, mềm mại. Mày nhíu chặt trên gương mặt vô cùng chăm chú cùng sợ cô đau, cảm giác như anh đang đau lòng vì cô, nghĩ đến đây nhịp tim của Thi Vân Nhu lại mất kiểm soát mà đập nhanh hơn.
"Anh ấy là người đàn ông đã có vị hôn thê". Đột nhiên có một giọng nói vang lên trong đầu cô, mang theo sự chua xót, như thế cũng làm nhịp tim đập liên hồi của cô dần dần khôi phục như bình thường.
"Tôi tự mình làm được." Cô mở miệng nói, lùi về phía sau một bước, tránh đi sự săn sóc, ôn nhu của anh.
Anh nhìn cô một cái, sau đó mới đưa khăn tay cho cô.
"Cảm ơn anh." Cô nói.
"Thực xin lỗi." Anh nói cùng lúc với cô.
"Anh không phải là người đánh tôi, anh không cần xin lỗi tôi đâu." Cô lắc đầu nói.
"Nhưng là do tôi hại cô bị như vậy." Anh chua xót nói.
"Không phải do anh." Cô kiên định lắc đầu nói, sau đó dừng một chút, rốt cuộc vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi anh.
"Anh vì cái gì mà lại giúp tôi, anh không phải chán ghét tôi hay sao?"
"Ai nói với cô là tôi chán ghét cô?" Tề Lạc nhíu mày hỏi.
"Sự việc rõ ràng như vậy căn bản không cần người khác nói cho tôi biết, tôi có thể tự mình hiểu." Cô thần sắc ảm đạm nói.
"Rõ ràng chỗ nào? Cái gì mà tự mình hiểu lấy? Tôi trước nay chưa từng chán ghét cô, chưa bao giờ." Anh không chớp mắt nhìn cô, nghiêm túc nói.
"Chính là anh, nếu không phải là chán ghét tôi, cảm thấy tôi thích anh là phiền toái, vậy thì vì cái gì từ buổi tối hôm đó trở đi anh liền tránh tôi như rắn rết?" Thi Vân Nhu kinh ngạc khó hiểu những lời anh vừa nói.
"Tôi không có tránh cô như rắn rết, chỉ là tôi cần một ít thời gian để bình tĩnh xác định cảm giác của mình mà thôi."
"Xác định cảm giác của mình?"
"Tôi đang muốn xác định cảm giác của mình đối với cô rốt cuộc là cảm giác gì, xác định cảm giác đó với chúng ta có thể có tương lai hay không." Anh từ tốn trả lời cô, ánh mắt có gì đó khát khao.
"Cái gì? Anh mới nói cái gì?" Thi Vân Nhu bị câu trả lời của anh làm cho sợ ngây người.
"Anh, anh đang nói bậy bạ gì đó, anh đã là người có vị hôn thê, sao lại có thể.. có thể như thế được.." Giọng nói của cô lắp bắp giống như đang nhắc nhở anh cũng là nhắc nhở mình.
Cô tự hỏi cảm giác đó của hai người, nó có thể cùng với bọn họ đi hết tương lai không? Nếu anh suy nghĩ tới tương lai của bọn họ, vậy có phải anh đối với cô là có cảm giác..
Không được! Thi Vân Nhu, mày đang suy nghĩ cái gì thế? Cái gì đều có thể làm, chính là không thể làm người thứ ba, nghe thấy không, rõ chưa hả?
Danh sách chương