Chỉ có thể nói may mắn, bởi vì anh nhớ tới vẻ mặt bất an của Vân Nhu, liền gọi điện thoại tìm hỏi tình hình gần đây của Lâm Tuyết Nhiên để an tâm. Lúc sau anh liền bắt đầu thu được tin tức không tốt. Cô ta ở Anh quốc không an phận, giống như trộm về nước, lát sao lại có có tin tức đã tìm được người, mới vừa xuống phi cơ, đang đi về phía một khách sạn trung tâm thành phố, sau nửa giờ lại đột nhiên lại nhận được tin tức cô ta thay đổi tuyến đường đi về phía nam, mãi cho đến cô ta đi nhờ chiếc RAV4 kia tiếp tục lộ trình đi về vị trí của Vân Nhu, lúc này anh mới tin mục tiêu của cô ta có thể là Vân Nhu.

Anh bằng tốc độ nhanh nhất đi đến phòng khám nơi cô làm việc, anh không ngờ mục tiêu của cô ta không phải là Vân Nhu, mà là con trai bọn họ. Phụ nữ kia là người điên, Vân Nhu nói một chút đều không có sai, là do anh quá sơ suất!

Hối hận đã không thay đổi được gì, anh hiện tại chỉ có hai việc nên làm, một là cứu con trai, hai là giải quyết Lâm Tuyết Nhiên dứt khoát. Lần này anh tuyệt đối sẽ không băn khoăn nghĩ đến cảm giác của các trưởng bối mà thủ hạ lưu tình. Đột nhiên tiếng di động vang lên, anh nhanh chóng đem nghe máy.

"Tìm được người." Anh một bên nhanh chóng nói với Ôn Thụy Hạo và Alex sau đó đi về phía xe của mình.

"Ngồi xe chúng tôi, nơi này chúng tôi nắm rõ hơn anh." Alex nói.

Anh gật đầu, lập tức thay đổi phương hướng, ngồi trên xe Alex, đồng thời nói ra địa chỉ. Xe nhanh chóng lăn bánh trên đường.

Trinh thám Trần hiện tại tâm tình khá thấp thỏm bất an, có một loại cảm giác "cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống". Anh hoàn toàn không biết sự tình này phát triển trở thành như bây giờ? Anh chẳng qua là một thám tử thu thập tư liệu, ngẫu nhiên chụp mấy tấm ảnh đổi lấy cơm, ngày ngày thu thập tin tức mà thôi, như thế nào hiện tại biến thành đồng lõa của bọn bắt cóc? Chuyện này rốt cuộc nên làm như thế nào đây? Anh dùng sức vò đầu, tâm loạn như ma, đau đầu không thôi, anh hiện tại chẳng biết làm gì. Nếu sớm biết người phụ nữ này điên cuồng như vậy, anh sẽ không vì kiếm một chút tiền liền với cô nói gì nghe nấy, anh thật sự hối hận. Hiện tại anh rốt cuộc nên làm như thế nào, báo cảnh sát chủ động đầu thú sao? Vấn đề là trách nhiệm pháp luật là nhỏ, đắc tội cái người phụ nữ điên này mới lớn, nếu này người phụ nữ này muốn trả thù anh, thì người nhà của anh nên làm cái gì bây giờ?

Anh tuyệt đối sẽ không hoài nghi, cái người phụ nữ điên này sẽ làm thêm những điều điên rồ gì đó. Chỉ vì thù hận, cô ta còn động thủ đánh một thằng bé mới tập nói, cô còn có chuyện gì làm không được?

Nhớ tới cái đứa bé bị đánh đến mặt mũi bầm dập kia, anh ta liền không đành lòng, lương tâm anh ta cắn rứt, bởi vì anh ta cũng có một đứa con trai cùng tuổi xấp xỉ, anh ta thật sự rất đau lòng cho đứa bé.

Một chiếc xe hơi chạy băng băng đến sau đó dừng lại, anh ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại bị bóng dáng xuống xe của người đàn ông khiến anh cứng đờ trong nháy mắt.

Đại thiếu gia nhà họ Tề, Tề Lạc! Anh ta như thế nào xuất hiện ở chỗ này? Anh ta là như thế nào có thể tìm tới nơi này, lại còn tới nhanh như vậy? Trong nháy mắt, trinh thám Trần tựa hồ nghĩ thông suốt, tựa hồ như thấy được một cọng rơm cứu mạng. Anh không chút nghĩ ngợi liền lập tức chạy về phía Tề Lạc.

"Tôi có thể giúp các người thuận lợi tiến vào nơi giam giữ thằng bé, người phụ nữ kia điên rồi, các người nếu chọc giận cô ta, đứa bé sẽ nguy hiểm tới tính mạng." Anh ta nhanh chóng mở miệng cho thấy thành ý của mình, chuyển phe bây giờ vẫn còn kịp.

"Ngươi vì cái gì mà làm như vậy?" Tề Lạc đi đến trước mặt trinh thám Trần, biểu tình lạnh lẽo.

Tề Lạc liền nghi hoặc nhìn về người đàn ông xa lạ trước mặt, suy nghĩ một chút, Tề Lạc liền biết người đàn ông này là đồng bọn với Lâm Tuyết Nhiên, tuy nhiên chỉ là không hiểu đối phương như thế nào lại nói với anh những lời này.

"Tôi là một trinh thám, một thám tử không tên tuổi thôi. Tôi không phải bọn bắt cóc, càng không phải là kẻ mất đi sự thiện lương, tôi cũng có con, phụ nữ kia đã.. đã.."

"Cô ta đã làm cái gì?" Tề Lạc nắm chặt cánh tay anh ta, kích động hỏi.

"Cô ta đánh đập đứa bé."

"Ngươi nói cái gì." Một lời rống giận phát ra tiếng chính là Ôn Thụy Hạo cùng Alex, còn lại Tề Lạc là tức giận đến nỗi bóp chặt cánh tay của trinh thám Trần, thiếu chút nữa làm cho anh tay gãy xương tay.

"Tôi dẫn các người đến chỗ đó, tôi sẽ mở miệng dụ cô ta mở cửa, những chuyện khác liền giao cho các người." Trinh thám Trần đau đến nước mắt muốn trào ra, nhưng anh ta lại hoàn toàn không dám kêu đau, chỉ có thể nhanh chóng lấy lòng nói.

"Đi!" Tề Lạc buông tay nói, âm thanh giống như sấm rền, làm cho người bên cạnh cảm nhận được sự tức giận của anh, làm cho người khác sợ hãi.

Trinh thám Trần lập tức xoay người dẫn đường, bước chân nhanh như bay, một giây đồng hồ cũng không dám bỏ lỡ, bởi vì chung quanh anh ta khí chất của ba người này quá lớn, làm anh ta có một cảm giác nếu làm lỡ một giây liền sẽ chết oan chết uổng, làm trong lòng anh run sợ. Anh hiện tại duy nhất chính là hy vọng làm chuyện này nhanh qua đi, mặc kệ kết quả cuối cùng là có ngồi tù hoặc là cái gì anh ta đều nhận, chỉ cần nhanh lên kết thúc này mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện