"Tề Lạc, ta thực hâm mộ Tề gia có nhân tài như ngươi, đầu óc thông minh, ánh mắt tinh tường, tính toán giỏi, nhìn rõ phương hướng ở phía trước, xí nghiệp Tề gia giao cho ngươi nhất định có thể ngày càng thêm huy hoàng, nâng cao một bước. Nhưng là ở Lâm gia ta một nhân tài đều không có, không phải ta vì tình hình trước mắt mà nịnh nọt ngươi, mà là sự thật đó là như thế. Tề gia các ngươi sẽ càng lúc càng tốt, thăng quan tiến chức rất nhanh, mà Lâm gia chỉ có thể càng lúc càng xuống dốc." Nghiêm túc, ông bỗng nhiên hít sâu một hơi, công bằng nhìn Tề Lạc nói.

"Tập đoàn Lâm thị giao cho ta, lúc nào ta cũng luôn nơm nớp lo sợ, không mong cố gắng lập công, chỉ cầu không phạm lỗi, chính là ta hiện tại lại không thể gìn giữ được, ta thật sự hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Lâm gia. Ta trước đây khi tiếp nhận quyền lực đã thề với liệt tổ liệt tông, ta tuyệt đối sẽ không làm tập đoàn Lâm thị bị hủy ở trong tay của ta, nếu không thì ta sẽ trời tru đất diệt!" Ông tâm sự với Tề Lạc.

"Cho nên, Tề Lạc, cầu xin ngươi cho Lâm gia thêm một cơ hội nữa, ta tuyệt đối sẽ không lại để thêm một người nào của Lâm gia đắc tội với ngươi, nếu như lại đắc tội, như vậy tập đoàn Lâm thị liền bị hủy hoại tự làm tự chịu, không oán trách ngươi nữa lời."

"Cháu đã biết, chuyện này liền phiền toái chú Lâm." Anh nghiêm túc nói, giọng điệu kính trọng hơn vừa rồi.

"Cảm ơn." Lâm Hải Sơn nhìn anh một cái, nhỏ giọng đáp, xoay người rời đi.

"Lâm Hải Sơn không hổ là người được chọn nắm quyền Lâm thị, tuy rằng tư chất bình thường, không có ý chí cầu tiến nhưng lại rất quyết đoán." Lâm Hải Sơn vừa mới rời đi, ba Tề từ vách ẩn sau thư phòng bước ra, cảm thán nói.

"Ba, ba không mắng con sao?" Tề Lạc hỏi ba.

"Con làm cái gì mà ta phải mắng?" Ba Tề hỏi lại anh.

"Con có thái độ không tôn trọng với chú Lâm, nói chuyện lại giống như bức ép người quá đáng."

"Đó là trừng phạt đúng tội bọn họ, dám tổn thương cháu của ta, nó là người kế thừa đời thứ tư, không đem họ tán gia bại sản là may cho bọn họ rồi!" Ba Tề nổi giận đùng đùng hừ lạnh nói.

Tề Lạc biết muốn mượn thế lực Tề gia để chống đối Lâm thị là tuyệt đối không thể nào gạt được người nhà, cho nên anh dứt khoát đem bí toàn bộ mật nói ra, bao gồm chuyện hai năm trước anh cùng Thi Vân Nhu rơi vào bể tình, sau đó bị Lâm Tuyết Nhiên uy hiếp mà lựa chọn cách không từ mà biệt.

Thi Vân Nhu sinh cho anh một con trai, anh biết được đương nhiên vui mừng khôn xiết, kìm nén sự yêu thương không được mà chạy tới thân thiết với con trai, kết quả lại bị Lâm Tuyết Nhiên phát hiện việc này, sau đó bắt cóc con anh, thậm chí còn ra tay động thủ với đứa bé, cho nên anh mới muốn trả thù, không trả thù anh không có tư cách làm cha.

Sau khi biết được mình lên chức ông nội, mà đứa cháu còn chưa được gặp mặt thế nhưng lại bị bắt cóc đánh đập dã man, ba anh nổi giận là hoàn toàn không khác anh là mấy, nổi trận lôi đình, sau đó toàn lực huy động thế lực để giúp anh trả thù. Sau đó các chú biết được việc này, cũng là giận không thể nhịn được, sau đó cũng giúp anh một tay, cho nên hiệu quả mới có thể nhanh chóng như thế.

"Chuyện này rốt cuộc con tính giải quyết như thế nào?" Ba Tề hỏi anh.

"Con cũng không biết." Anh nói.

"Vậy con tính khi nào đem vợ và con về đây?" Ba Tề hỏi.

"Cô ấy đã kết hôn, có mình gia đình của riêng mình." Anh trầm mặc một chút, giọng nói có chút bất lực.

"Con nói cái gì vậy? Thằng bé là cốt nhục Tề gia chúng ta, đương nhiên phải đưa về Tề gia nuôi dưỡng không thể ở bên ngoài như vậy, mẹ của nó cũng không có quyền quyết định, nếu cô ấy không muốn cùng con kết hôn, muốn tiếp tục cuộc hôn nhân hiện tại, chúng ta cũng sẽ không làm khó cô ấy. Nhưng đứa bé nhất định phải trở về đây." Ba Tề nghiêm túc nói.

"Con sẽ không làm cho hai mẹ con cô ấy phải chia cắt hai nói." Anh kiên định nói.

"Vậy thì con đem cô ấy cùng nhau tiếp trở về!"

"Con cảm thấy hai mẹ con bọn họ hiện tại sinh hoạt quá tốt, không cần sống cùng con."

"Con đang nói hàm hồ cái gì vậy?" Ba Tề tức giận quát.

"Ở đây, có cái gì mà Tề gia không có? Gả đến dây, làm con dâu là phúc phận của cô ấy, cô ấy không lo ăn, không lo mặc, không lo mọi thứ, còn có người hầu hạ, cô ấy còn muốn cái gì, muốn như thế nào mới gọi là tốt?"

"Không phải vấn đề ở cô ấy, mà vấn đề nằm ở con."

"Con thì có vấn đề gì? Gia thế tốt, lớn lên anh tuấn tiêu soái, lại có năng lực, lại còn vì cô ấy mà cầu hôn, còn có vấn đề gì?" Ba Tề hừ lạnh nói.

"Con sợ khi con ở bên cạnh họ, Lâm Tuyết Nhiên sẽ lại lần nữa phá hoại, tai nạn lần này chính là cô đã mang đến cho họ, nếu không phải con, Niệm Kỳ sẽ không bị bắt cóc, đánh đập. Nếu con không ở bên cạnh, thằng bé có thể khỏe mạnh vui vẻ mà lớn lên, nếu có thể cho họ sống bình an như vậy, con tình nguyện không ở bọn họ." Tề Lạc thống khổ nói.

"Ta như thế nào lại sinh ra một con trai ngốc như thế này? Vì tránh cho việc lần này lại phát sinh, con mới rất cần đem bọn họ mang về bên cạnh mình, bảo vệ, chăm sóc, chở che con có hiểu hay không? Tin tưởng người khác không bằng tin tưởng chính mình, đạo lý đơn giản như vậy con như thế nào lại không biết?"

"Tin tưởng người khác không bằng tin tưởng mình?" Tề Lạc lẩm bẩm mà thì thầm.

"Dựa núi núi sập, dựa người người chạy, dựa vào mình là tốt nhất, con chưa từng nghe qua sao?" Ba Tề rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, lại nói.

Đứa con trai này bình thường thoạt nhìn rất thông minh, như thế nào gặp chuyện tình cảm, liền trở nên ngu ngốc như vậy? Thật là không còn lời gì để nói.

"Ba, con cần thời gian suy nghĩ một chút."

"Cũng được, bất quá ba nói trước với con, mặc kệ cuối cùng con có nghĩ thông suốt hay không, cháu trai của ba là nhất định phải ở Tề gia chúng ta mà lớn lên. Nếu con không đi đón bọn họ, ta sẽ tự mình đi." Nói xong, Ba Tề xoay người liền rời đi, để lại Tề Lạc vẫn đang ngẩn người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện