Edit by Mon

Vú dính đầy tinh dịch giống hệt như đang phun sữa.

Hoắc Mộ thầm nghĩ, nếu cô sinh con cho anh, vú cô thật sự sẽ chảy ra sữa, hình ảnh đó chắc chắn rất đẹp.

Cận Quan Quan đang trong giai đoạn hành kinh, rốt cuộc cô cũng không có trải qua cao trào.

Nhưng mà cô có thể làm cho bản thân trông thật mỹ lệ, gương mặt dâm đãng lộ ra sự thỏa mãn khó che giấu. Sau khi anh bắn, cô còn dùng ánh mắt vô tội nhìn anh.

Hoắc Mộ nhịn không được, cúi đầu, cạy mở răng cô, câu lấy đầu lưỡi. Hai người không ngừng càn quấy liếm mút khoang miệng đối phương.



Cận Quan Quan và Hoắc Mộ kết giao chưa được bao lâu, ban ngày thì hẹn hò, buổi tối thì đi thuê phòng, nhưng hai người cũng không đi đến bước cuối cùng, chỉ đơn thuần là đắp chăn, nói chuyện phiếm trước khi ngủ.

Cận Quan Quan biết điều kiện của anh không tốt, chi phí sinh hoạt bình thường đều được chi trả từ tiền lương làm công, cho nên cô không dám tìm những khách sạn tiện nghi gần trường học, ngày thường giá đã lên đến mấy mấy trăm, vào thời điểm cuối tuần còn đắt hơn nhiều, vì có rất nhiều đôi tình nhân đến thuê phòng.

Hai người không phải lúc nào cũng thuê phòng, chẳng qua hôm nay là ngày Lễ Tình Nhân, nên Cận Quan Quan ra ngoài hẹn hò cùng Hoắc Mộ, tối thì thuê phòng.

Đây là lễ Tình Nhân đầu tiên của cô, lễ Tình Nhân có ý nghĩa gì, không cần nói cũng biết. Tối hôm đó cô dẫn anh đi thuê phòng, mục đích duy nhất là muốn để anh thao một hồi.

Đến tận bây giờ cô vẫn chưa phá thân, ngoại trừ lần trước khẩu giao cho Hoắc Mộ, hai người không làm hành động thân mật gì hơn. Hoắc Mộ từng nói sẽ liếm huyệt cho cô, nhưng anh vẫn chưa làm, cô thật sự rất mong chờ đêm nay hai người họ sẽ phát sinh chuyện gì đó.

Trong lúc Hoắc Mộ đi làm thêm, cô ngồi trong quán cà phê chờ anh, ngoan ngoãn chờ tới tối.

Bởi vì hôm nay là ngày lễ Tình Nhân, cho nên tiền lương tăng gấp ba, đổi lại Hoắc Mộ phải làm thêm ba ngày. Hoắc Mộ không định nhận số tiền đó, anh chỉ muốn bồi cô qua đêm nay. Nhưng Cận Quan Quan không chịu, cô biết gia cảnh anh nghèo khó lại còn không muốn tiếp nhận ý tốt của người khác, chỉ tự lực kiếm tiền. Cô không hy vọng anh bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nên cô đành ở trong quán cà phê nơi Hoắc Mộ làm việc,uống cà phê chờ anh.

Ông chủ thấy hai người họ ân ái đến vậy, liền cho phép anh về trước, tiền lương vẫn tính gấp ba.

Hôm nay, hoa cũng rất được yêu thích, Hoắc Mộ cầm tiền lương vừa nhận, mua cho cô một bó hoa lớn, hành động của anh khiến Cận Quan Quan tức phát run.

Tiền lương của anh chỉ nhiều hơn ba trăm đồng mà thôi, kết quả lại dám mua một bó hoa ba trăm nguyên. Quá lãng phí! Cô tức đến mức không biết nói sao cho phải.

Cận Quan Quan không cho anh mua. Tuy nhiên, Hoắc Mộ bảo cô mua kem ốc quế giúp anh, sau đó chuồn êm đi mua hoa.

Khi Cận Quan Quan quay lại thì thấy một bó hoa hồng ngay trước mặt cô.

Cận Quan Quan rất tức giận, thầm hạ quyết tâm ngày thường phải bắt anh tiết kiệm tiền hơn.



Hoắc Mộ không để tâm, đưa hoa cho cô, vui vẻ nói: “Bạn gái người khác có quà, bạn gái anh cũng phải có.”

Cận Quan Quan mềm lòng, đành nhận lấy hoa, cùng anh tìm một khách sạn ở qua đêm.

Khách sạn hai người chọn hiệu quả cách âm không tốt. Nhưng hai người họ còn có thể đến nơi nào? Cả hai vừa tắm rửa, nằm xuống giường đã nghe thấy tiếng rên rỉ của phụ nữ. Ngoài ra còn có tiếng thân thể va chạm đặc biệt ái muội.

Điểm mấu chốt là cô và Hoắc Mộ còn đang ở bên nhau, nói không xấu hổ là nói dối.

Cận Quan Quan nghe thanh âm này, cô thẹn thùng, mặt đỏ đến mang tai, kéo chăn nhìn Hoắc Mộ, muốn xem anh có phản ứng như thế nào.

Hoắc Mộ không nhúc nhích, anh không có phản ứng gì hết.

Cô không nhịn được, hỏi: “Hoắc Mộ, dù gì hôm nay cũng là ngày lễ Tình Nhân, anh có muốn không?”

Hoắc Mộ quay đầu nhìn cô, nói: “Quan Quan, em còn nhỏ, chờ đến khi em vào đại học rồi hãy nói sau.”

Cận Quan Quan nghe thấy lời, một cổ lửa giận dâng lên.


Phụ nữ đã chủ động, lại còn không ngại. Đàn ông còn ngại cái gì?

Phòng bên cạnh đang hăng say như vậy, còn bên này không có động tĩnh gì. Cận Quan Quan càng quyết tâm, bắt lấy bàn tay anh, sau đó đặt lên hạ thể mình, phát ra giọng nói mị hoặc lòng người: “Lần trước không phải anh nói sẽ liếm huyệt cho em sao? Nếu anh không liếm, huyệt của em sẽ rất ngứa nha.”

Nói xong, cô còn kéo tay anh sờ qua sờ lại.

Cô đang mặc váy ngủ, vừa khi xoay người, chân váy đã vén lên, chỉ còn lại quần lót. Cho nên lúc bị Cận Quan Quan kéo tay, anh ngay lập tức cảm nhận được âm hộ non mềm, mang theo một chút âm mao dù chỉ cách một tầng vải.

Cả người anh run lên một chút.

Hoắc Mộ hoảng hốt xoay người sang chỗ khác, anh không có bất cứ kinh nghiệm gì, à không, chỉ có một ít.

Lần trước, sau khi nói sẽ liếm huyệt cho Quan Quan, anh trở về liền mở máy tính học tập. cũng xem phim AV vài lần.

Nghĩ thế, anh đè lên người Cận Quan Quan, ngón tay trượt lên mặt quần lót.

Nơi mẫn cảm bị anh vuốt ve, Cận Quan Quan nhịn không được chảy ra nước.

Hoắc Mộ nhìn vị trí giữa quần lót đã ẩm ướt, đây là dâm thủy của cô?

Anh thấy thế liền kéo quần lót cô xuống.

Lần đầu tiên trong đời anh xem hạ thể của phụ nữ.

Thứ đầu tiên đập vào mắt anh là một lớp âm mao dày đặc, phía dưới là môi âm hộ và rất phì nộn, nhìn rất giống tiểu huyệt anh đã từng nhìn thấy khi mộng xuân.

Hoắc Mộ bẻ môi âm hộ, dò xét bên trong, hành động của anh khiến âm đế nhô ra, anh tìm được âm đế, lập tức vươn ngón tay sờ soạng.

“A --” Cận Quan Quan rên rỉ, hai chân bất giác mở rộng khiến cho ngón tay anh đi vào càng sâu.

Ngón tay anh vuốt ve, nắn bóp âm đế, Cận Quan Quan quá sung sướng, gương mặt hồng cả lên. Ngón tay anh bị chất lỏng trong suốt làm ướt, tất cả đều là dâm thủy của cô.

Cận Quan Quan không dám kêu quá lớn, chỉ hơi rầm rì rên rỉ.

Hoắc Mộ nhìn bộ dáng say mê của cô, tách chân cô thành hình chữ M, tách hai cánh hoa mập mạp ra.

Như ý thức được Hoắc Mộ muốn làm gì, cô kêu lên một tiếng. Hoắc Mộ quả nhiên vùi đầu vào hạ thể cô, mùi hương dâm thủy lập tức xông vào mũi anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện