Edit by Mon

Hoắc Mộ nằm trong ban ủy viên học sinh nên phải phụ trách rất nhiều việc, chẳng hạn như phát phiếu điểm cho đám bạn học.

Người có thành tích đứng đầu trong danh sách hiển nhiên là Hoắc Mộ.

Sau khi xem xong điểm của mình, anh chuyển dời tầm mắt sang tìm người có thành tích thấp nhất, quả nhiên đúng như anh dự đoán, là Cận Quan Quan.

Thư Lâm nhìn lướt qua phiếu điểm trong tay Hoắc Mộ, thấy tên người đứng ở vị trí cuối cùng, cô ta cười nhạo: "Cận Quan Quan, đúng là đồ 'ngực to não nhỏ'. Lần trước đã đứng chót, lần này lại tiếp tục, ngồi cùng bàn với cậu xem ra vô dụng rồi. Chuyện này có ảnh hưởng gì đến việc học của cậu không? Mình thấy cậu rất ghét cậu ta, hay cậu xin cô đổi chỗ ngồi đi. Chuyện Cận Quan Quan đứng bét, chắc cô giáo cũng không vui, chỉ cần cậu mở miệng, cô sẽ đồng ý ngay thôi. Cậu có thể nói với thầy là cậu muốn ngồi cùng bàn với mình, thành tích học tập của mình cũng không tệ."

Hoắc Mộ theo bản năng nhíu mày, sắc mặt tỏ vẻ không vui, anh cự tuyệt: "Không cần, cô đã sắp xếp, cứ như vậy đi."

Thư Lâm cho rằng Hoắc Mộ rất ghét Cận Quan Quan, nhưng khi nghe lời anh nói, cô bỗng chốc mơ hồ.

Nếu Hoắc Mộ thật sự ghét Cận Quan Quan như lời cô nói, sao có thể không đồng ý? Chắc chắn sẽ không do dự tránh xa cậu ấy thật xa.

Cho nên, Thư Lâm không nhịn được bật ra câu hỏi đầy dò xét: "Cậu...cậu thích Cận Quan Quan?Bởi vì cậu ta theo đuổi cậu nên cậu đã động tâm."

Thư Lâm nhìn bộ dáng anh lãnh đạm không có chút phản ứng, nhưng không hề phản bác lời cô, liền cho rằng mình đã nói đúng. Trong lòng cô ta bỗng dấy lên một sự không cam lòng, cố tình kích thích anh: "Hoắc Mộ, Cận Quan Quan là thiên kim tiểu thư, còn chúng ta chỉ là học sinh bình thường, không xứng để tiếp xúc với cậu ta. Với thành tích học tập tệ hại của cậu ta sao có khả năng vào được trường này. Chẳng qua là do nhà cậu ta quyên góp một số tiền lớn cho nhà trường, nghe nói dàn máy tính mới thay cũng từ tiền của họ mà ra."

"Cậu có chú ý đến trang phục trên người Cận Quan Quan không? Chỉ một cái cặp thôi mà đã lên đến 3 vạn, hơn nữa giày hay áo khoác cũng đắt tận vài ngàn. Số tiền dùng để mua đống phục trang đó đối với chúng ta là giá lên trời, nhưng với Cận Quan Quan thì không là gì. Cái loại thiên kim tiểu thư như cậu ta chắc chỉ thích dung mạo của cậu, nên muốn theo đuổi để giết thời gian. Với gia cảnh nhà cậu, cậu không có khả năng cùng cậu ta thành đôi được đâu, nếu được thì gia đình Cận Quan Quan cũng không chấp nhận."

Thời gian, Hoắc Mộ thấy Cận Quan Quan sống vô tư lự, anh cho là gia thế nhà cô không tệ.

Nhưng sau khi nghe những gì Thư Lâm nói, cả người anh bỗng sửng sốt, anh không nghĩ tới gia cảnh anh và cô lại kém xa đến mức này.

Anh cho rằng nhà cô chỉ ở mức khá giả, nhưng thực chất gia đình cô là phú hào.

Tan học, Hoắc Mộ thấy tài xế của Cận Quan Quan đến đón, ngày thường cô hay cầm cặp sách đi bộ cùng anh về nhà, nên anh không biết cô có tài xế riêng.

Lần này anh thật sự đã biết anh và Cận Quan Quan không thể vượt qua ranh giới tồn tại giữa hai người.

Từ khi sinh ra, thân phận của họ đã quá mức khác biệt.

Cũng may, tình cảm của anh đối với cô vẫn chưa sâu đậm, chỉ mới có một chút cảm giác, nên có thể dễ dàng bóp chết nó từ trong nôi. Thật tốt.

Anh không muốn lún sâu thêm.

Ngày hôm sau, Cận Quan Quan đi học, Thư Lâm đột nhiên đặt hết sách vở lên bàn cô, muốn đuổi cô đi, ngữ khí mang theo sự kiêu ngạo và đắc ý: "Bạn học Cận Quan Quan, cô nói cậu đã ngồi cạnh Hoắc Mộ được một tháng mà không có chút tiến bộ, cô sợ cậu sẽ ảnh hưởng đến việc học của Hoắc Mộ, cho nên muốn tôi đổi chỗ với cậu. Kể từ nay, chỗ này sẽ là của tôi, cậu thu dọn cặp sách đi đến chỗ cũ của tôi ngồi đi."

Thư Lâm nói chuyện bằng ngữ điệu kiêu căng, ngạo mạn, nói đúng hơn là đang khiêu khích cô, trên mặt tràn ngập ý cười đắc thắng.

Cận Quan Quan cảm thấy rất khó chịu, cô vẫn luôn ngồi ở chỗ này, bây giờ tự dưng lại bị bắt đổi chỗ. Ngồi đây cô có thể ngắm Hoắc Mộ, cô muốn ngồi cạnh Hoắc Mộ, không muốn đổi, nghĩ thế cô liền ăn vạ: "Tôi không thích, tôi muốn ngồi ở đây, về phần cô chủ nhiệm, tôi sẽ nói với cô lần sau sẽ cố gắng hơn."

Thư Lâm triệt để bị bộ dáng không biết xấu hổ của cô chọc giận.

Cô ta quay sang nhìn Hoắc Mộ, nói: "Hoắc Mộ, cô nói gì cậu cũng nghe hết rồi, nên mình không bịa đặt. Nếu Cận Quan Quan đã không muốn đổi chỗ, cậu dọn qua ngồi cùng mình, mình sẽ nói với bạn cùng bàn một chút."

Hoắc Mộ nghe thế, bàn tay chần chờ lật một trang sách. Cận Quan Quan nhìn anh, cô sợ anh sẽ rời đi.

Cuối cùng, Hoắc Mộ vẫn thu dọn cặp sách chuyển chỗ ngồi.


Trong nháy mắt, Cận Quan Quan muốn khóc tới nơi, sao lại đối xử với cô như vậy chứ? Ánh mắt Thư Lâm nhìn cô tràn ngập ý khinh thường.

Cận Quan Quan tức giận, nói: "Không cần, mình sẽ đổi chỗ với cậu ấy, vị trí này rất tốt, có thể dễ dàng nhìn thấy bảng, nếu chuyển đi sẽ không thấy rõ nữa."

Hơn nữa, chỗ này ít ra quạt cũng thổi đến một chút, nếu anh chuyển sang chỗ Thư Lâm ngồi, quạt không thể thổi đến đó. Con trai vào mùa hè thường đổ rất nhiều mồ hôi, cô sợ Hoắc Mộ chịu khổ, nên cho dù không cam lòng đến mấy cũng phải dọn đồ chuyển đi.

Hoắc Mộ nhìn cô lấy sách vở, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ, cứ như đang bị một con dao nhỏ đâm vào, cực kỳ khó chịu.

Tính tình Cận Quan Quan rất tùy tiện, không bao giờ nghĩ quá sâu, chỉ đơn giản cho rằng cô chủ nhiệm thấy cô không tiến bộ nên chuyển cô đi. Nếu cô học hành nghiêm túc, vượt qua Thư Lâm thì sẽ được dọn về.

Trừ việc mỗi ngày nhìn thấy Hoắc Mộ và Thư Lâm thân mật, chuyện gì cô cũng có thể nhịn.

Cận Quan Quan bị kích thích đến mức này cũng bắt đầu nỗ lực học tập.

Tuy học hành chăm chỉ, nhưng cô không quên kế hoạch theo đuổi. Ngày nào cũng đưa cơm sáng cho Hoắc Mộ, đến chiều tan học, thấy bình nước của Hoắc Mộ đã trống rỗng, liền nhanh chóng chạy đi đổ đầy nước. Nhiệt tình đến mức không chịu được.

Cô vẫn chưa nhận ra Hoắc Mộ đang trốn tránh mình.

Một ngày, cô giáo quyết định cho cả lớp nghỉ một tiết học, thay vào đó sẽ chơi trò chơi. Bà sắp xếp tám học sinh thành một nhóm, sau đó cùng chơi linh tinh vài trò.

Cận Quan Quan may mắn được cùng một nhóm với Hoắc Mộ.

Khi đó, trò chơi được bày ra vô cùng đơn giản, người nào đó sẽ xoay một cây bút, bút chỉ vào ai, người đó phải trả lời câu hỏi.

Thư Lâm quay trúng Hoắc Mộ.


Anh đồng ý trả lời câu hỏi cô ta đưa ra.

Thư Lâm trực tiếp hỏi anh: "Hình mẫu con gái cậu thích là gì?"

Hoắc Mộ theo bản năng nhìn Cận Quan Quan.

Người đầu tiên xuất hiện trong đầu anh là cô, điều này chính anh cũng không tưởng tượng được.

Mặc cho trong mắt cô ánh hiện lên vẻ tò mò và chờ mong. Anh vẫn nói lời trái lương tâm: "Học giỏi, thông minh, hơn nữa phải hiền lành, nhã nhặn, không nói nhiều."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hiểu rõ, anh đang nói Thư Lâm.

Thư Lâm cũng nghĩ người trong miệng anh là mình, mặt cô ta đỏ lên.

Cô ta cho rằng mình yêu đơn phương, nên không dám thổ lộ, nhưng khi nghe Hoắc Mộ nói vậy, mọi thứ đã sáng tỏ. Cô ta không yêu đơn phương, hai người họ là tâm đầu ý hợp.

Cận Quan Quan thấy hình mẫu của anh không có chút nào dính dáng gì đến mình, trong lòng dấy lên xúc cảm buồn bực nho nhỏ. Nhưng cũng không sao, nếu cô theo đuổi Hoắc Mộ thành công, hình mẫu bạn gái của anh chắc chắn sẽ thay đổi.

...

Cận Quan Quan không nghĩ đến mình sẽ mơ về quá khứ, mỗi lần tỉnh giấc trong đầu cô chỉ còn lại một cảm giác hư không tịch mịch.

Hôm nay tỉnh dậy, cô sờ sờ khóe mắt mình, phát hiện nước mắt đã chảy ra, cảm thấy mình thật buồn cười.

Cô đang khóc?

Cô không hiểu nỗi Hoắc Mộ, không biết đàn ông có phải ai cũng như anh hay không. Nếu lúc ấy anh không thích cô, thì cần gì phải đối xử tốt với cô đến vậy. Anh đối xử tốt với cô đến mức, cô còn thề hẹn không phải anh thì không gả.

Cận Quan Quan nhận ra cô đang nằm trong lòng Hoắc Mộ, chợt có xúc động muốn đánh anh.

Hôm nay Hoắc Mộ không cần đi làm, khó khăn lắm mới nghỉ được một ngày, nên vẫn còn ngủ.

Mấy năm qua, giấc ngủ của anh không tốt, luôn là mất ngủ, nhưng tối qua lại ngủ rất ngon.

Bởi vì tối qua có Cận Quan Quan nằm bên cạnh, hương thơm từ người cô xông vào mũi đưa anh vào giấc ngủ. Đến nửa đêm, thân thể cô chợt động đậy,lần theo mùi hương của riêng Hoắc Mộ, chui vào lòng anh, quấn lấy anh như một chú mèo nhỏ.

Cận Quan Quan đứng dậy, không muốn ôm anh nữa.

Hoắc Mộ cũng tỉnh dậy, thấy cô đã vào phòng tắm, anh lấy tấm chăn đêm qua cho vào máy giặt.

Trong lúc Cận Quan Quan đánh răng, thì anh ở đằng sau bận rộn.

Người ngoài nhìn vào chắc sẽ lầm tưởng hai người là đôi vợ chồng lâu năm, đến giờ còn ân ái đến mức này.

Sau khi rửa mặt xong, cô đi trang điểm. Hoắc Mộ cũng bắt đầu vệ sinh cá nhân, khi anh thấy một núi đồ trang điểm cô lấy ra, anh bị dọa sợ ngây người.

Anh biết phụ nữ thường dùng một số đồ trang điểm linh tinh, nhưng không ngờ sẽ nhiều đến vậy.

Những món đồ này quá xa lạ đối với anh.

Mắt thấy Cận Quan Quan cầm gương, một tay cầm bút vẽ mắt. Hoắc Mộ càng kinh hãi, anh sợ cô không cẩn thận đâm bút vào mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện