Edit by Mon
Hoắc Mộ không nói, bộ dáng buồn rầu của anh cứ như đang lăng trì đáy lòng Cận Quan Quan. Cô muốn nghe anh giải thích, nhưng anh lại im lặng.
Cận Quan Quan cảm thấy ở bên anh như một cực hình, năm đó anh không nói, bây giờ cũng không.
Nhìn vào cứ tưởng là người cấm dục thanh lãnh, nhưng con mẹ nó thực chất là cái đồ đầu gỗ.
Cô chắc chắn mắt mình bị mù rồi, đàn ông trên đời nhiều vô số kể vậy mà lại đi coi trọng người này.
“Được, không nói thì thôi. Năm đó anh đã cất công lừa gạt tôi như vậy, sao có thể dễ dàng nói ra? Bây giờ chúng ta không có bất cứ quan hệ gì hết, nên tôi không có hứng thú tìm hiểu chuyện của anh. Anh muốn gạt thì thì gạt tiếp đi.”
Nói xong, cô đẩy anh ra, không ngại cả người đang trần trụi mà bước ra khỏi phòng tắm.
Cô đang tức muốn chết, không có tâm trạng cùng anh ta làm tình.
Cận Quan Quan cảm thấy mình sắp bị Hoắc Mộ bức điên, trên người anh chắc phải có rất nhiều bí mật, nhưng lại không chịu nói cho cô biết.
Bộ nói ra anh sẽ thành người điên à? Nhưng cô sắp điên rồi đây này.
…
Lúc Hoắc Mộ bước ra ngoài, cô đã thu dọn xong đồ đạc, lấy hết đồ mình mang đến bỏ vào túi.
Hoắc Mộ thấy thế, liền giữ chặt cổ tay Cận Quan Quan, không cho cô đi: “Quan Quan, nghe anh giải thích một chút. Anh thừa nhận năm đó anh không đến Harvard học. Lý do anh dùng để chia tay em cũng là giả. Thật ra, anh có nguyên nhân, nhưng anh không muốn nói.”
Cận Quan Quan nghe anh nói thế, cả người không khỏi chấn kinh, cô đẩy anh, giận dữ nói: “Hoắc Mộ, mẹ nó anh có bệnh đúng không? Năm đó anh làm tôi tổn thương nhiều như vậy, nói là muốn đi Harvard nên không cần tôi nữa, bây giờ anh nói là giả. Vậy anh nói cho rõ rốt cuộc tại sao anh lại muốn chia tay? Sao anh dám dùng lý do đó lừa gạt tôi? Năm đó anh đã xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Mộ trầm mặc nhìn cô, anh vẫn không có đủ dũng khí để mở miệng, chỉ chần chờ một lúc rồi hỏi: “Chuyện này quan trọng lắm sao? Quan Quan, năm đó anh…”
Chát!
Cận Quan Quan giơ tay tát lên mặt anh, cả người giận đến phát run. Sau khi tát anh, bàn tay khẽ run, miệng nhỏ phát ra thanh âm nghẹn ngào: “Anh quả là đồ tra nam! Còn dám hỏi tôi chuyện đó có quan trọng hay không à? Anh có biết năm đó tôi đã khổ sở như thế nào không? Đột nhiên bị vứt bỏ, tôi như bị giày vò, không thở nỗi. Tôi không có tư cách để biết lý do chia tay sao?
Đủ rồi, tôi biết mình hay làm người khác khó xử, nếu anh đã không muốn nói, tôi không ép anh được, lúc này tôi không muốn nghe. Anh làm tôi thất vọng, đùa bỡn tình cảm của tôi, cũng không thành tâm yêu tôi. Là do tôi quá ngốc, không nên yêu anh nhiều đến vậy, tôi sai rồi, từ này về sau chúng ta không có quan hệ gì hết.”
Cô sợ mình sẽ khóc, nhanh chóng dọn đồ đạc, lấy túi xách rời đi.
Hoắc Mộ sợ mình sẽ mất cô lần nữa, liền đuổi theo, ôm lấy cô từ phía sau, run rẩy giải thích: “Anh nói cho em, năm đó anh...ngồi tù.”
Cận Quan Quan ngây ngốc, bàn tay buông lỏng khiến túi xách rơi xuống mặt đất.
Cô không tin được những gì mình vừa nghe, xoay người lại nhìn Hoắc Mộ, kinh ngạc đến mức đôi mắt mở to: “Anh nói cái gì? Anh ngồi...tù? 5 năm trước anh chia tay tôi vì phải ngồi tù? Tại sao? Đã có chuyện gì?”
Hoắc Mộ nắm tay Cận Quan Quan, đưa cô đến sofa ngồi xuống, chậm rãi mở miệng giải thích: “Anh đả thương người khác, dùng dao đâm cha kế bị thương. Cho nên bị phạt tù ba năm.”
Trong đầu Cận Quan Quan bỗng hiện lên hình bóng một người, trong nháy mắt đã biết người này là ai: “Là...cha kế của anh, chính là người mẹ anh muốn kết hôn. Sao anh lại đâm ông ta?”
Cô biết người đàn ông đó.
Trước đây, cô thường đến nhà anh chơi, có khi vô tình bắt gặp ông ta đang trở về.
Mẹ Hoắc Mộ là người làm trong ngành tình dục, nói trắng ra là gái điếm. Tiền trong nhà đều do bà dùng thân thể mình kiếm được, nên Hoắc Mộ không thích dùng tiền của bà. Anh thà để mình bị đói, chứ không muốn dùng đồng tiền dơ bẩn đó để mua thức ăn.
Về sau, bà ta nói với Hoắc Mộ rằng bà ta muốn kết hôn, đối tượng là một người đàn ông xuất thân bình thường, không có nhiều tiền, nhưng ông ta không ngại bà là gái điếm. Ông ta tình nguyện chăm sóc cho hai mẹ con anh, không để bụng bà mang theo con của chồng trước.
Ngày hai người họ kết hôn, cô có đến ăn cùng họ một bữa cơm.
Cận Quan Quan không thích người đàn ông đó, bởi vì ông ta luôn nhìn cô bằng ánh mắt dâm tà. Cô cảm nhận được ánh nhìn kia không có ý tốt. Mặc dù trong lòng nghĩ vậy,. nhưng cô không nói ra, sợ ảnh hưởng không đến quan hệ vợ chồng họ.
Tâm tư cô vốn đơn thuần, cho rằng mình hiểu lầm người ta.
Nên mới không nói.
Cô không hiểu, tình cảm giữa mẹ Hoắc Mộ và người đàn ông đó rất tốt, tại sao anh lại đâm ông ta?
“Gã đàn ông ấy đối xử không tốt với mẹ anh, nên anh nhịn không được cầm dao đâm ông ta. Sau khi bị anh đâm, ông ta té ngã xuống cầu thang không chết mà thành người thực vật, cho nên anh không bị phán tử hình hay chung thân, chỉ bị giam ba năm.
Ngay khi kỳ thi đại học vừa kết thúc, anh đã chia tay em, rồi đi tự thú ngay. Lúc đó, anh nghĩ mình sẽ bị phán tử hình, sợ mình sẽ làm em chậm trễ, đành phải bất đắc dĩ nói lời làm em tổn thương. Anh không đến Harvard, cũng không học đại học. Trong khoảng thời gian đó, anh ở tù.”
Cận Quan Quan càng nghe càng hoảng, cô vùi vào lòng anh khóc thật to, liều mạng giơ tay đánh anh: “Anh là đồ xấu xa! Lừa gạt em làm gì? Chuyện lớn như vậy còn không thèm nói cho em biết. Năm đó anh phải rất thống khổ, anh không có người thân bên cạnh, nhưng anh còn có em mà. Anh chỉ có một mình em, lại không chịu nói, cứ một mình chịu đựng. Hoắc Mộ, đồ chết bầm! Em ghét anh!”