Tô Duyên nhìn thấy cảnh này thì vô cùng xấu hổ, sắc mặt trở nên khó coi, nói: “Tình cảm hai người thật tốt, đã trễ thế này mà còn ôm nhau. Bạn gái của ông chủ giống như một đứa bé, đã lớn chừng này mà còn đòi ôm.”

Nghe thoáng qua chỉ là lời trêu ghẹo thông thường, nhưng ý tứ bên trong chính là đang diss Cận Quan Quan ấu trĩ.

Hoắc Mộ đánh gãy lời cô ta: “Tôi thích, ôm cô ấy rất thoải mái.”

Một câu này khiến Tô Duyên muốn mở miệng nói thêm bị phản kích không đỡ nỗi, cô ta không còn cách nào, chỉ biết cười xấu hổ, dời tầm mắt nói cho anh nghe vấn đề hợp đồng.

Cận Quan Quan khi nãy nghe trà xanh nói, cô bực bội muốn xoay người lại mắng người xả giận, nhưng khi nghe thấy Hoắc Mộ che chở cô, cơn giận lập tức biến mất, vì thế lại vui vẻ vùi đầu chơi game.



Vì có thể cùng Hoắc Mộ vào chung một trường đại học, Cận Quan Quan hết sức nỗ lực.

Thời điểm cuối cấp ba, từng giây từng phút đều dành cho việc học, đến mức thời gian của cô bị cắt xén.

Cận Quan Quan thích làm tình với Hoắc Mộ nhất, nhưng vì bận học, cô không có thời gian bạch bạch cùng anh.

Hoắc Mộ biết lần này cô thật sự muốn học.

Anh chứng kiến quá trình học tập khắc khổ của Cận Quan Quan, mắt thấy các giáo viên muốn mở khóa học bổ túc địa ngục cho cô, anh không khỏi đau lòng, tính toán tự mình sẽ bổ túc cho cô.

Nhưng Cận Quan Quan lại nói không muốn, lý do là: “Em không cần anh dạy đâu, mỗi lần thấy anh là em muốn anh thao em. Anh mà dạy thì em không có tâm trạng học hành, chắc chắc chỉ muốn cùng anh làm tình.”

Hoắc Mộ nghe cái lý do này cũng chỉ dở khóc dở cười.

Tuy nhiên, anh vẫn kiên quyết muốn dạy Cận Quan Quan, vì những giáo viên đó toàn dạy một cách công thức hóa, họ không biết đầu óc của cô không hợp với phương thức đó. Hơn nữa, họ không biết Cận Quan hỏng kiến thức ở đâu, nếu dạy cho Cận Quan Quan quá nhiều, cô sẽ không chịu nổi. Mỗi lần Hoắc Mộ dạy học cho cô, anh thường lấy những lỗ hỏng cho cô làm.

Cho nên, Hoắc Mộ hẹn cuối tuần sẽ đến nhà Cận Quan Quan, để dạy cô học bù.


Đây không phải lần đầu tiên anh tới nhà cô, lần trước anh có đưa cô về một lần, mẹ Cận Quan Quan cũng biết anh.

Bà biết con gái ngồi cùng bàn với một học bá đẹp trai, nên cực kỳ thích anh, mừng rỡ kêu anh vào nhà ngồi chơi.

Hoắc Mộ bước vào trong ngồi chờ Cận Quan Quan bước xuống, mẹ Cận đã sớm chuẩn bị cho anh một đống lớn trái cây và đồ ăn vặt.

Mẹ Cận đối với anh hài lòng đến độ level max.

Cận Quan Quan nghe thấy anh đã đến, cô cực kỳ vui vẻ mang dép lê, nhảy nhót xuống lầu.

Cô kéo anh lên phòng, sau đó chợt nhớ đến điều gì, nói với mẹ Cận:

“Mẹ, anh ấy muốn dạy con học, cho nên con phải học thật chăm chỉ. Mẹ cũng biết trong lúc con học không thích bị quấy rầy, nếu không sẽ học không vô. Vì thế nên mẹ ngàn vạn lần đừng tìm tụi con, mẹ biết không?”


Mẹ Cận gật đầu: “Mẹ biết, mẹ biết, cái tâm tư nhỏ xíu của con không qua mắt được mẹ. Hai đứa lên đi, bây giờ mẹ đi mua đồ nấu ăn cho các con. Hôm nay dì không có tới, các con muốn ăn gì thì lấy trong tủ lạnh, mẹ đi trước.”

Cận Quan Quan nghe thế trong lòng càng thêm vui sướng, trong nhà không có ai, cô muốn làm gì cũng được, hớn hở kéo người lên phòng, đóng cửa lại.

Cận Quan Quan gấp gáp cực kỳ, cửa vừa đóng đã áp Hoắc Mộ lên cửa, rồi nhón mũi chân tựa vào bờ vai anh, sau đó hôn lên môi anh.

Hoắc Mộ không ngờ cô sẽ nhiệt tình như vậy, anh ôm cô lấy lại thế quyền chủ động, hai người cùng nhau triền miên trao đổi nước bọt.

Thời điểm hai người dừng lại, miệng cả hai đã có chút sưng, Cận Quan Quan vui vẻ quấn lấy cánh tay anh: “Hoắc Mộ, em rất nhớ anh, cuối cùng anh cũng tới.”

Hoắc Mộ cảm thấy bộ dáng dính người của bạn gái quá đáng yêu, liền vuốt đầu cô, nghiêm khắc nói: “Làm nũng cũng vô dụng, anh tới đây để dạy em học, không phải để làm chuyện khác, bắt đầu thôi.”

Cô kéo Hoắc Mộ ngồi lên một cái ghế duy nhất trong phòng, còn mình đặt mông ngồi trên đùi anh, cười hì hì nhìn anh nói: “Hoắc Mộ, trong phòng này chỉ có một cái ghế, anh vừa ôm em vừa dạy được không?”

Hoắc Mộ sờ soạng cặp mông mượt mà của cô, co giãn rất tốt mang đến xúc cảm thật tuyệt.

Ngay từ đầu Cận Quan Quan rất đứng đắn nhưng cô có thói xấu là rất thích động thân mình, nhất là vặn vẹo mông. Trên người cô mặc một tầng váy mỏng cho mùa hè, cho nên thân thể cả hai dán rất gần.

cặp mông vểnh không ngừng cọ cọ gậy thịt anh, Hoắc Mộ vốn dĩ tuổi trẻ đầy sức sống, rất ít nam sinh nào chịu được câu dẫn dụ hoặc đến mức độ này. Không lâu sau, gậy thịt đã trướng to, dựng thẳng thành một cây gậy chống lên mông cô.

Cận Quan Quan cố ý cọ tới cọ lui lên gậy thịt anh, không ngờ mới một chút gậy thịt đã cứng, mang vẻ mặt yêu diễm nhìn anh, nói: “Gậy thịt anh cứng quá nha. Hoắc Mộ, anh đã có phản ứng, anh muốn làm đúng không? Trước mắt chúng ta khoan hãy làm bài tập, để em thỏa mãn anh trước rồi làm tiếp được không?”

Hoắc Mộ biết cô cả ngày chỉ biết nghĩ đến chuyện không đứng đắn, tức giận bắt lấy tay cô, nói: “Em nghiêm túc học cho anh, đến lúc này rồi mà còn nghĩ đến chuyện kia. Anh có thể nhịn, chỉ cần em đừng dùng mông cọ anh, lắc qua lắc lại còn ra cái gì, em muốn câu dẫn anh đúng không hả?”

Cận Quan Quan giả vờ đáng thương nói: “Tại em ngứa cho nên em mới cọ anh, không phải chỉ có huyệt em ngứa, mà mông cũng ngứa, nó rất muốn có gì đó cắm vào. Anh dùng gậy thịt cắm em đi, vừa cắm vừa học không được sao? Phải được anh cắm em mới có động lực học, người ta chỉ muốn anh cắm thôi.”

Anh nghe thấy lời cợt nhả của cô, gậy thịt dưới thân càng sưng to hơn, tay xốc váy cô lên, ngón tay vẽ hình xoắn ốc ngay vị trí giữa quần lót.

Được sờ như vậy, dâm thủy chẳng mấy chốc đã chảy ra, Cận Quan Quan phóng túng kêu: “Đúng rồi, anh vuốt thật thoải mái, em muốn tay anh giúp em giảm ngứa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện