Edit by Mon
Một lúc sau, Cận Quan Quan không khỏi cười nhạo ý nghĩ hoang đường của mình. Sợi dây thun đó chắc gì đã là của cô? Chẳng qua là thời tuổi trẻ nông nổi, cô nhất thời đeo sợi dây thun cho anh thôi, làm gì có khả năng anh đeo sợi dây đó suốt năm năm mà không tháo ra. Chỉ có đứa ngốc mới tin được.
Có thể là vị hôn thê của anh cũng giống cô năm đó, tự tay đeo cho Hoắc Mộ để cho người khác thấy anh đã có vợ.
Thực tế, dây thun không phải đồ vật khó tìm, chúng có cùng một màu đen và kiểu dáng.
Cô nhớ ngày gặp lại anh ở cửa tiệm, lúc bị anh xâm phạm trong phòng thử đồ, chắc hẳn anh cũng đeo nó, chẳng qua lúc đó toàn bộ lực chú ý của cô bị dời đi, nên cô không nhìn thấy. Hơn nữa, khi đó tay áo của anh quá dài, che khuất cả cổ tay anh. Bây giờ, anh vén tay áo lên, nên cô có thể thấy được.
Cận Quan Quan ngồi ở một bên chờ anh, thư ký nói anh phải ký xong văn kiện mới có thể cùng cô nói chuyện. Cô cũng không biết anh ta đang làm cái quỷ gì, chỉ đem văn kiện ưu tiên lên hàng đầu, căn bản không biết lúc nào mới ký xong.
Cô tức giận nhìn anh, uống hết ly cà phê này rồi đến ly khác, nhớ hồi còn học cao trung anh cũng như thế này. Khi hai người họ không ở cùng nhau, anh cũng chỉ tập trung học bài, hết viết rồi lại xem. Lúc hai người ở bên nhau, địa điểm hẹn hò chủ yếu là thư viện.
Đã lâu không thấy bộ dáng nghiêm túc của anh, cho dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng khó tránh khỏi bị mê mẩn.Trước kia, chỉ cần nhìn anh mặc một chiếc áo thun trắng cúi đầu viết chữ, bên dưới cô cũng ẩm ướt, càng đừng nói đến hiện tại anh đang mặc tây trang, mang giày da, bàn tay khớp xương rõ ràng lưu loát ký văn kiện.
Tay anh thật đẹp, nếu sờ lên người chắc chắn cô sẽ bị kích thích đến tê dại.
Cận Quan Quan không muốn quấy rầy anh, bây giờ anh đã là tổng tài, không giống như thiếu niên ngày xưa, chỉ cần đi qua lại trước mặt anh một chút sẽ bị anh thao. Cô sợ nếu làm anh mất đi một giây, sẽ ảnh hưởng đến tiền công của cô. Cận Quan Quan ngồi chờ cho đến trưa, rồi ngủ lúc nào không hay.
Thời gian sinh hoạt của Cận Quan Quan không giống người khác, cô là một 'cú đêm', hằng ngày phải đến hai hay ba giờ sáng cô mới ngủ, sau đó đánh một giấc đến hai ba giờ chiều.Hôm nay cô thức dậy sớm, cho nên lúc này cả người mệt rã rời.
Cận Quan Quan ngồi thẳng trên sofa, nên khi ngủ gật cả người cô cũng bị ngã xuống một bên. Đột nhiên, một bàn tay đặt lên sườn mặt cô, ngăn không cho cô ngã xuống.
Cô bị bàn tay anh kích thích đến mở to mắt, thấy Hoắc Mộ đang đứng trước mặt mình, thầm cảm thán anh vẫn cao như vậy, lúc nào đứng cạnh anh cô cũng thành người lùn. Cận Quan Quan cầm USB trong tay đưa cho anh, nói: "Anh đã làm xong việc rồi đúng không? Vậy thì xem qua một chút. Nếu anh hài lòng, tôi sẽ mang về đóng dấu rồi phóng lớn ra."
Hoắc Mộ nhận lấy USB, tùy tiện ném sang một bên, rồi lôi kéo tay cô, nói: "Đi ra ngoài ăn cơm thôi, vừa nhìn em, tôi đã thấy đói bụng."
Cận Quan Quan:...
Con mẹ nó! Anh nghĩ bà đến đây là để cùng anh ăn cơm sao?
Cô thẹn quá hóa giận đẩy tay anh ra: "Tôi không có tâm trạng cùng anh ăn cơm, tôi có việc nên mới đến đây, hơn nữa giữa chúng ta có quan hệ gì mà phải ăn cơm cùng nhau. Chỗ ảnh đó dù anh không xem tôi cũng trực tiếp đóng dấu, đến lúc đó anh có muốn đổi ý cũng không được."
Hoắc Mộ trầm mặc nhìn gương mặt ngày càng giận dữ của cô, nói: "Không cần xem đâu, em cứ đóng dấu đi."
"Vị hôn thê cũng không cần xem sao?Không cần xem cô ấy trong ảnh trông như thế nào luôn sao?"
"Không cần."
Cận Quan Quan:...
Sao cô ấy lại có một người chồng không đáng tin đến vậy?
Nếu chồng tương lai của của cô cùng cô chụp ảnh cưới mà không cho cô xem ảnh một cái, cô sẽ dùng chày đánh anh ta thành đầu chó.
Cận Quan Quan cảm thấy mình đã lãng phí không ít thời gian, nếu anh ta nói sớm là không cần xem, cô sẽ không ở chỗ này chờ anh ta vài tiếng đồng hồ từ sáng đến trưa. Cận Quan Quan tức giận, cầm lấy túi xách trên bàn định rời đi. Tuy nhiên, Hoắc Mộ vẫn nắm cổ tay cô, không cho cô đi, ngữ khí mang theo ý cầu khẩn: "Bồi tôi ăn cơm được không? Tôi rất đói bụng, nếu không ăn cơm tôi sẽ bị đau dạ dày, cảm giác đó rất đáng sợ."
Cận Quan Quan nghe được lời này chỉ còn biết mấp máy cánh môi, lời cự tuyệt không có cách nào nói thành lời. Bởi vì cô đã từng nhìn thấy bộ dạng thống khổ của anh mỗi khi cơn đau dạ dày tái phát.Điều kiện nhà anh không tốt, dẫn đến mỗi ngày anh chỉ ăn qua loa, có khi đói lả, nhiều ngày như vậy khiến cho dạ dày dần trở nên yếu dần.
...
Cận Quan Quan bị Hoắc Mộ đưa đến một nhà hàng Tây cao cấp, món bò bít tết ở đây rất nổi tiếng, nghe nói ăn rất ngon. Trước kia, đám bạn thường hẹn cô đến đây nhưng cô vẫn chưa đến, lúc này cô lại đến cùng Hoắc Mộ. Vào lúc bước vào cửa ra vào, Hoắc Mộ bỗng nắm tay cô, muốn cùng vào trong. Cô bị anh bắt lấy tay, khẽ giãy dụa tách bàn tay anh ra.
Kết quả, Cận Quan Quan vẫn bị anh nắm tay kéo vào, cô không muốn mất mặt, hai người họ không thể cãi nhau ở chỗ này, cho nên Cận Quan Quan không còn cách nào, chỉ có thể tay trong tay cùng anh đi vào.
Cô cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến một luồng nhiệt quen thuộc.
Tay anh lúc nào cũng lạnh băng như vậy, đại khái là bởi vì trời sinh anh đã mang thể hàn, nên không bao giờ cảm giác được độ ấm.
Trước đây khi mùa đông đến, cô còn sợ anh sẽ bị lạnh chết, cho nên những lúc chỉ có hai người, cô sẽ cầm tay Hoắc Mộ đưa vào trong nội y, cho anh tùy tiện vuốt ve ngực cô, như là một cách để sưởi ấm.
Khi đó cô thật khờ.
...
Thời điểm cô và Hoắc Mộ ở bên nhau là mùa đông.
Cô theo đuổi anh vào mùa hè, đến tận mùa thu, khi thời tiết đã bước sang đông anh mới đồng ý. Bên nhau một tháng, ngày nào cô cũng cùng anh đến thư viện giải đề.
Cận Quan Quan đối với việc học không hề có hứng thú, chủ yếu là ngắm nhìn anh.
Phương Bắc lúc này đang là mùa đông, cho nên độ ấm trong phòng rất cao.
Cận Quan Quan nhìn trái phải, thấy không có người quấy rầy, liền nhẹ nhàng kêu anh: "Hoắc Mộ, đưa tay cho em."
Cô muốn tay anh, anh ngoan ngoãn đưa bàn tay cho cô. Sau đó, Cận Quan Quan phát hiện cho dù đang ở trong nhà ấm áp nhưng tay anh vẫn rất lạnh, cảm giác tức giận dâng lên, cô lo lắng hỏi: "Sao tay anh lạnh thế này?Anh trời sinh thể hàn có đúng không?"
Hoắc Mộ gật đầu, Cận Quan Quan quan sát xung quanh một lần nữa, người quản lý cũng không có ở đây và thiết bị theo dõi cũng không có, trong lòng bỗng nổi lên tâm tư. Cô cầm lấy tay Hoắc Mộ chui vào vạt áo lông của mình,sau đó trực tiếp đặt tay anh lên một bên ngực no tròn, rồi phát ra thanh âm ái muội trầm thấp: "Hoắc Mộ, anh hãy đẩy áo ngực em lên, rồi nắn bóp ngực em để sưởi ấm có được không?Em cho anh sờ, làm như vậy chắc sẽ rất ấm áp."
Tay Hoắc Mộ chạm phải một tầng nội y mỏng manh, liền run rẩy một chút.
Hai người bọn họ đã ở bên nhau hơn một tháng, nhưng hành động thân mật nhất chỉ dừng lại ở hôn môi mà thôi.Tuy nhiên, lúc này anh đang ở nơi công cộng sờ vú cô, Hoắc Mộ bị dọa sợ muốn rút cánh tay về: "Quan Quan, đừng nháo, chúng ta đang ở bên ngoài, hơn nữa, vẫn còn quá sớm."
Cận Quan Quan không nghe, ghì chặt tay anh lại, bộ dáng câu dẫn này của cô rất giống một yêu tinh: "Nhưng nơi này không có người. Anh sờ ngực em đi!Em muốn biết cảm giác bị sờ ngực là như thế nào."