「Thập Nhất Vương đóng vai ác.」
***
Hoa Viện có một bàn đá ngoài trời, ngay bên cạnh cây hoa gạo.
Ngân Khuynh nghe âm thanh ồn ào bên ngoài truyền đến, viết mấy chữ lên giấy: 【Dung! Đào hoa của ngươi đến!】
Hoàng Phủ Thương Dung bĩu môi không nhận, đáp: "Đào hoa của ta là Khuynh Khuynh mà!"
Ngân Khuynh mỉm cười lắc đầu, tiếp tục thêu khăn. Lần này, y đã thêu được hình dáng uyên ương.
Hoàng Phủ Thương Dung nhìn chăm chú sườn mặt xinh đẹp của y, khóe môi không kéo xuống nổi. Không quên trêu đùa: "Cuối cùng thì hai con vịt của Khuynh Khuynh cũng phi thăng thành thiên nga rồi..."
Lúc Châu Hoa quận chúa đến, đập vào mắt nàng chính là khung cảnh đầy tình tứ của hai người họ. Một người ôn nhu, một người xinh đẹp, cảm giác như trời sinh một cặp. Khiến nàng bất chợt quên mất cả câu mở đầu định nói.
Nam nhân kia trong ấn tượng của nàng vẫn là anh tuấn như thế, nhưng đến tận thời điểm này nàng mới biết. Hắn, thì ra lúc mà hắn mang một vẻ mặt dịu dàng, lại có thể làm người khác thần hồn điên đảo. So với khuôn mặt lạnh nhạt và thái độ xa cách mà hắn đối với nàng, đúng là cách biệt trên trời dưới biển.
Tuy nhiên, sự yêu thương hết mực trong mắt hắn là dành cho thiếu niên kia...
Y, đẹp đến lạ!
Chính là cảm giác không nói thành lời. Rõ ràng, từ ngữ nàng học được những năm qua nhiều như vậy, lại không biết phải miêu tả vẻ đẹp của y như thế nào mới phải.
"Quận chúa...a!"
Châu Hoa quận chúa đứng thất thần một chốc, nha hoàn của nàng cuối cùng cũng đuổi tới. Một tiếng gọi của tiểu cô nương thành công thu được ánh mắt của hai người đang ngồi trong kia, cũng là thuận tiện giúp quận chúa lấy lại tinh thần.
Hoàng Phủ Thương Dung là người lên tiếng đầu tiên: "Cơn gió nào đưa Châu Hoa quận chúa đến tận chỗ ở của bản vương thế này? Nếu đã đến thì đừng đứng ở đó nữa, lại đây ngồi đi!"
Châu Hoa quận chúa trợn mắt, hắn nói giống như không biết vì sao nàng đến? Nhưng nàng lúc chạy đến đây không kịp chuẩn bị trước, bây giờ không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Vì thế, nàng quyết định ngồi trước!
Thời Giang đúng lúc xuất hiện cùng với bánh, trà và hoa quả. Đích thân rót một chén cho nàng: "Quận chúa, tiểu nô thấy người chạy cũng mệt rồi, uống một ngụm trà đi!"
Châu Hoa quận chúa cầm chén trà, hậm hực lườm nam tử một cái, ánh mắt sắc như đao. Vì sao A Dung cũng ở đây? Nàng đã chọn thời điểm hắn vào cung mới đến cơ mà!
Thời Giang mỉm cười tiêu chuẩn: "…" Chính nàng tự mình xông vào mà, ta đã nhắc nhở rồi đấy thôi!
Hoàng Phủ Thương Dung dù biết thừa nhưng vẫn giả bộ hỏi: "Quận chúa tới đây có việc gì vậy?"
Châu Hoa quận chúa nhìn thiếu niên cúi đầu chuyên tâm thêu thùa, y đẹp đến xuất thần như vậy, vốn còn đang cảm thấy có chút không biết phải làm sao. Vừa nghe hắn hỏi, tự nhiên thấy bực mình: "A Dung! Ta thích chàng lâu như vậy, chàng cũng không thèm để ý ta một chút. Sao chàng có thể mới quen y vài ngày mà đã muốn cưới y? Hứ, đừng nói với ta vì y đẹp hơn ta, ta biết chàng không nông cạn như thế."
Hoàng Phủ Thương Dung lấy làm lạ: "Quận chúa nói thế là có ý gì? Ta thích ai hay muốn cưới ai, là chuyện cá nhân của ta cơ mà. Chẳng lẽ quận chúa thích ta thì có thể quản đến chuyện trong phủ của ta sao?"
Châu Hoa quận chúa cũng biết, nàng chẳng có tư cách gì để làm loạn ở đây cả. Nếu như là người khác, nàng có thể ép buộc người ta được. Nhưng A Dung thì không giống, hắn không màng quyền lực cũng không phải người có thể tùy tiện uy hiếp. Lại nói, ngoài hắn ra sẽ không có ai khác cự tuyệt nàng như thế.
Chỉ là, nàng vẫn không cam tâm: "Ta chỉ muốn biết, ta không so được với y chỗ nào?"
Hoàng Phủ Thương Dung cong môi cười, ngắn gọn đáp: "Khuynh Khuynh đẹp hơn ngươi!"
Châu Hoa quận chúa: "…"
Châu Hoa quận chúa không phục: "Nhưng y là nam tử. A Dung, chàng cưới y sẽ trở thành trò cười cho toàn thiên hạ!"
"Quận chúa! Ta nghĩ ngươi quản hơi nhiều rồi!" Hoàng Phủ Thương Dung thu lại nụ cười, giọng nói cũng nghiêm túc lại mấy phần: "Ngươi không phải cha mẹ thân sinh của ta, cũng không phải anh em ruột thịt trong nhà. Bọn họ còn không quản ta, sao lại tới lượt ngươi rồi?"
"Ta..." Châu Hoa quận chúa bị giọng điệu của hắn làm cho hoảng hốt, nói không nên lời. Nàng trợn mắt nhìn hắn sững sờ một lúc, sau đó thì bật khóc.
Cô nương hống hách thường ngày ôm mặt khóc tức tưởi chạy đi.
Hoa đào đến cửa chưa kịp lắc lư đã bị y bóp nát bét!
Ngân Khuynh nhìn theo bóng dáng của nàng biến mất, dành chút thời gian viết mấy chữ: 【Ngươi làm thế có hơi quá đáng!】
Thời Giang đứng một bên đọc được, gật đầu phụ họa. Dù sao người ta cũng là tiểu cô nương, vương gia thế mà đóng vai ác được!
Hoàng Phủ Thương Dung: "…" Hắn chỉ nói có một câu, quá đáng chỗ nào? "Khuynh Khuynh đừng thêu nữa được không? Ta đưa ngươi đi xem kịch!"
【Kịch gì?】
"Múa rối nước!"
【Ừm...không được. Ta phải thêu xong đã!】
Ngân Khuynh nghĩ nghĩ bổ sung: 【Mai đi!】
Hoàng Phủ Thương Dung buồn chán nằm dài ra bàn: "Được rồi! Mai đi!"
***
Hoa Viện có một bàn đá ngoài trời, ngay bên cạnh cây hoa gạo.
Ngân Khuynh nghe âm thanh ồn ào bên ngoài truyền đến, viết mấy chữ lên giấy: 【Dung! Đào hoa của ngươi đến!】
Hoàng Phủ Thương Dung bĩu môi không nhận, đáp: "Đào hoa của ta là Khuynh Khuynh mà!"
Ngân Khuynh mỉm cười lắc đầu, tiếp tục thêu khăn. Lần này, y đã thêu được hình dáng uyên ương.
Hoàng Phủ Thương Dung nhìn chăm chú sườn mặt xinh đẹp của y, khóe môi không kéo xuống nổi. Không quên trêu đùa: "Cuối cùng thì hai con vịt của Khuynh Khuynh cũng phi thăng thành thiên nga rồi..."
Lúc Châu Hoa quận chúa đến, đập vào mắt nàng chính là khung cảnh đầy tình tứ của hai người họ. Một người ôn nhu, một người xinh đẹp, cảm giác như trời sinh một cặp. Khiến nàng bất chợt quên mất cả câu mở đầu định nói.
Nam nhân kia trong ấn tượng của nàng vẫn là anh tuấn như thế, nhưng đến tận thời điểm này nàng mới biết. Hắn, thì ra lúc mà hắn mang một vẻ mặt dịu dàng, lại có thể làm người khác thần hồn điên đảo. So với khuôn mặt lạnh nhạt và thái độ xa cách mà hắn đối với nàng, đúng là cách biệt trên trời dưới biển.
Tuy nhiên, sự yêu thương hết mực trong mắt hắn là dành cho thiếu niên kia...
Y, đẹp đến lạ!
Chính là cảm giác không nói thành lời. Rõ ràng, từ ngữ nàng học được những năm qua nhiều như vậy, lại không biết phải miêu tả vẻ đẹp của y như thế nào mới phải.
"Quận chúa...a!"
Châu Hoa quận chúa đứng thất thần một chốc, nha hoàn của nàng cuối cùng cũng đuổi tới. Một tiếng gọi của tiểu cô nương thành công thu được ánh mắt của hai người đang ngồi trong kia, cũng là thuận tiện giúp quận chúa lấy lại tinh thần.
Hoàng Phủ Thương Dung là người lên tiếng đầu tiên: "Cơn gió nào đưa Châu Hoa quận chúa đến tận chỗ ở của bản vương thế này? Nếu đã đến thì đừng đứng ở đó nữa, lại đây ngồi đi!"
Châu Hoa quận chúa trợn mắt, hắn nói giống như không biết vì sao nàng đến? Nhưng nàng lúc chạy đến đây không kịp chuẩn bị trước, bây giờ không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Vì thế, nàng quyết định ngồi trước!
Thời Giang đúng lúc xuất hiện cùng với bánh, trà và hoa quả. Đích thân rót một chén cho nàng: "Quận chúa, tiểu nô thấy người chạy cũng mệt rồi, uống một ngụm trà đi!"
Châu Hoa quận chúa cầm chén trà, hậm hực lườm nam tử một cái, ánh mắt sắc như đao. Vì sao A Dung cũng ở đây? Nàng đã chọn thời điểm hắn vào cung mới đến cơ mà!
Thời Giang mỉm cười tiêu chuẩn: "…" Chính nàng tự mình xông vào mà, ta đã nhắc nhở rồi đấy thôi!
Hoàng Phủ Thương Dung dù biết thừa nhưng vẫn giả bộ hỏi: "Quận chúa tới đây có việc gì vậy?"
Châu Hoa quận chúa nhìn thiếu niên cúi đầu chuyên tâm thêu thùa, y đẹp đến xuất thần như vậy, vốn còn đang cảm thấy có chút không biết phải làm sao. Vừa nghe hắn hỏi, tự nhiên thấy bực mình: "A Dung! Ta thích chàng lâu như vậy, chàng cũng không thèm để ý ta một chút. Sao chàng có thể mới quen y vài ngày mà đã muốn cưới y? Hứ, đừng nói với ta vì y đẹp hơn ta, ta biết chàng không nông cạn như thế."
Hoàng Phủ Thương Dung lấy làm lạ: "Quận chúa nói thế là có ý gì? Ta thích ai hay muốn cưới ai, là chuyện cá nhân của ta cơ mà. Chẳng lẽ quận chúa thích ta thì có thể quản đến chuyện trong phủ của ta sao?"
Châu Hoa quận chúa cũng biết, nàng chẳng có tư cách gì để làm loạn ở đây cả. Nếu như là người khác, nàng có thể ép buộc người ta được. Nhưng A Dung thì không giống, hắn không màng quyền lực cũng không phải người có thể tùy tiện uy hiếp. Lại nói, ngoài hắn ra sẽ không có ai khác cự tuyệt nàng như thế.
Chỉ là, nàng vẫn không cam tâm: "Ta chỉ muốn biết, ta không so được với y chỗ nào?"
Hoàng Phủ Thương Dung cong môi cười, ngắn gọn đáp: "Khuynh Khuynh đẹp hơn ngươi!"
Châu Hoa quận chúa: "…"
Châu Hoa quận chúa không phục: "Nhưng y là nam tử. A Dung, chàng cưới y sẽ trở thành trò cười cho toàn thiên hạ!"
"Quận chúa! Ta nghĩ ngươi quản hơi nhiều rồi!" Hoàng Phủ Thương Dung thu lại nụ cười, giọng nói cũng nghiêm túc lại mấy phần: "Ngươi không phải cha mẹ thân sinh của ta, cũng không phải anh em ruột thịt trong nhà. Bọn họ còn không quản ta, sao lại tới lượt ngươi rồi?"
"Ta..." Châu Hoa quận chúa bị giọng điệu của hắn làm cho hoảng hốt, nói không nên lời. Nàng trợn mắt nhìn hắn sững sờ một lúc, sau đó thì bật khóc.
Cô nương hống hách thường ngày ôm mặt khóc tức tưởi chạy đi.
Hoa đào đến cửa chưa kịp lắc lư đã bị y bóp nát bét!
Ngân Khuynh nhìn theo bóng dáng của nàng biến mất, dành chút thời gian viết mấy chữ: 【Ngươi làm thế có hơi quá đáng!】
Thời Giang đứng một bên đọc được, gật đầu phụ họa. Dù sao người ta cũng là tiểu cô nương, vương gia thế mà đóng vai ác được!
Hoàng Phủ Thương Dung: "…" Hắn chỉ nói có một câu, quá đáng chỗ nào? "Khuynh Khuynh đừng thêu nữa được không? Ta đưa ngươi đi xem kịch!"
【Kịch gì?】
"Múa rối nước!"
【Ừm...không được. Ta phải thêu xong đã!】
Ngân Khuynh nghĩ nghĩ bổ sung: 【Mai đi!】
Hoàng Phủ Thương Dung buồn chán nằm dài ra bàn: "Được rồi! Mai đi!"
Danh sách chương