「Thập Nhất Vương ngày đầu đi đánh giặc, nhớ vợ rồi!」
***
Trận chiến nơi biên cảnh vẫn ở thế giằng co, trong suốt một tháng từ khi Hoàng Phủ Thương Dung thống lĩnh ba quân.
Biên cảnh truyền thư không có tin tức tốt, nhưng ít nhất là không có tin tức xấu.
Tạm thời có thể thấy, cả quân ta lẫn quân địch đều đang án binh bất động, chờ thời cơ đến.
Tuy nhiên, quân lính nơi biên cảnh đều nhận ra, đại tướng quân của họ mỗi ngày đều uể oải buồn chán, mặt thì như bánh đa ngâm nước. Tính tình thì lúc nóng lúc lạnh, lúc thì hâm hâm. Rất hay vô cớ mắng họ mấy chuyện không đâu.
Bên kia tường thành là quân địch ngo ngoe rình rập, vậy mà ở đây đại tướng quân còn khiến họ căng thẳng hơn.
"Không phải nói Thập Nhất Vương là đại tướng quân anh dũng thiện chiến, tài năng mưu lược hơn người sao?"
"Ta nào biết, đây là lần đầu ta gặp Thập Nhất Vương mà. Trước đây đều là nghe nói!"
"Lần trước đánh xuống phía Nam vẫn hăng hái đấy thôi!"
"Bộ dạng chán đời bây giờ của ngài ấy là sao thế?"
"Hay là..."
"Sao?"
"Ngài ấy nhớ vợ?"
"…"
"Ta thấy...có lý lắm!"
Quân lính sau khi xúm lại bàn tán một lát, nhất trí đưa ra được một nguyên do khiến đại tướng quân khó chịu. Ngài ấy chắc chắn là nhớ vợ rồi!
Đừng nói, bọn họ thật ra đều đã có vợ, có thể hiểu được cảm giác nhớ nhung khôn xiết khi không được nhìn thấy, không được ôm vợ ngủ mỗi đêm.
Ài, khó chịu lắm nha!
"Thập Nhất Vương phi rất đẹp..."
.
Ban đêm, có người trèo tường vào Hoa Viện.
Người nọ mặc trang phục hết sức khó nói thành lời, dường như có chút khó khăn, người nọ phải mất một lúc mới trèo lên được. Bấy giờ ngồi trên thành tường, người nọ thở hắt ra một hơi, lẩm bẩm: "Sao tường lại cao thế nhỉ?"
Giọng nói này là một nữ nhân...ừm, còn là quý phi!
Lam Mị Nhược chỉnh lại áo váy một lượt, từ trên thành tường nhảy xuống.
Vốn là phải tiếp đất một cách tiêu sái, kết quả là không hiểu dẫm phải thứ gì trơn trượt. Nàng ngã nhào trên đất!
Một cái ngã nhào này ngã đến đần cả người, làm cho nàng bất giác kêu lên một tiếng.
Có người nào đó cũng đồng thời kêu lên.
Lam Mị Nhược nhìn sang bên ấy, thấy hai người đang ngồi dưới gốc cây, sáu mắt nhìn nhau bất ngờ, bầu không khí trong một thoáng lặng im đến ngượng ngùng.
Nữ tử mặc váy trắng lên tiếng đầu tiên, hỏi: "Ai vậy?"
Ngân Khuynh thì bật cười, nói: "Quý phi nương nương."
Lam Mị Nhược mỉm cười thật tươi, bình tĩnh đứng lên, trong đầu nàng không ngừng tự hỏi nữ tử bên cạnh Ngân Khuynh là ai? Có quan hệ gì với y? Dung có biết hay không? Tiểu tình nhân hay là bạn tâm giao?
"Quý phi nửa đêm đến gặp ta còn lén lút như vậy, để người khác bắt gặp lại tưởng chúng ta tư thông mờ ám!"
Lam Mị Nhược đi đến dưới gốc cây ngồi xuống bên cạnh nữ tử váy trắng, đối với lời nói đùa của Ngân Khuynh không phản ứng gì.
Nàng muốn giải đáp thắc mắc trong lòng trước, nên nàng hỏi nữ tử kia: "Ngươi là ai?"
Mộc Miên bị hỏi có hơi bất ngờ, nhưng nàng vẫn luôn phản ứng rất nhanh, cười đáp: "Ta à...ta là tiểu tình nhân của Khuynh Khuynh!"
Ngân Khuynh nhìn sang, nhướn một bên lông mày.
Lam Mị Nhược thì trợn mắt không thể tin, chỉ tay vào Ngân Khuynh lên án: "Ta không ngờ ngươi lại ở sau lưng Dung làm chuyện như thế..."
Ngân Khuynh: "…"
Ngân Khuynh hỏi: "Quý phi đừng đùa nữa! Người tìm ta có chuyện gì sao?"
Lam Mị Nhược nghe thế thu lại bộ dáng, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên: "Ta có việc cần ngươi giúp!"
"Ồ?" Ánh mắt của Ngân Khuynh lướt qua vẻ ngạc nhiên, y cười: "Không biết là việc gì?"
Lam Mị Nhược không một phút giây chần chừ, đôi môi đỏ mọng hé mở rõ ràng rành mạch nói hai chữ: "Giết người!"
Đôi mắt của Mộc Miên ngay lập tức mở lớn, không thể tin nổi nhìn nàng, bộ dạng như khiếp sợ. Ngân Khuynh trái lại không có biểu cảm gì nhiều, mười phần bình tĩnh nói một câu: "Quý phi, xin hãy có ta một lí do để ta giúp người."
Lam Mị Nhược đương nhiên có chuẩn bị mà đến: "Nếu như kẻ mà ta muốn giết kia...đã động đến người của ngươi. Vương phi tính sao đây?"
Mộc Miên đột nhiên lên tiếng: "Ngươi rốt cuộc...là thứ gì?"
Nàng nhìn Lam Mị Nhược không chớp mắt, ánh mắt càng lúc càng trở nên kì lạ.
Lam Mị Nhược thoải mái hơn nhiều, không chút e dè hay giấu diếm đáp: "Giống như các ngươi ấy, ta thật ra không phải người!"
Nhân gian có người, cũng có yêu ma quỷ quái. Ma quỷ là tồn tại tâm linh, người đời không cho là thật. Nhưng yêu quái thì khác, yêu quái là tồn tại có thật, hơn nữa không ít.
Ngân Khuynh nhìn ra được nguyên hình của Lam Mị Nhược là một con cáo ba đuôi, nàng có tiên cốt ắt phải có chín đuôi, nhưng lại chỉ còn ba đuôi. Hẳn là trong quá khứ xảy ra chuyện khiến nàng mất đi tu vi nhiều năm, bây giờ nàng muốn trả thù người khiến nàng như vậy?
Ngân Khuynh suy nghĩ hồi lâu, hỏi: "Quý phi muốn giết ai?"
"Hoàng Phủ Viên Xuyên!" Lam Mị Nhược nhấn mạnh một cái tên, lại bổ sung thêm: "Hoàng đế đương triều."
***
Trận chiến nơi biên cảnh vẫn ở thế giằng co, trong suốt một tháng từ khi Hoàng Phủ Thương Dung thống lĩnh ba quân.
Biên cảnh truyền thư không có tin tức tốt, nhưng ít nhất là không có tin tức xấu.
Tạm thời có thể thấy, cả quân ta lẫn quân địch đều đang án binh bất động, chờ thời cơ đến.
Tuy nhiên, quân lính nơi biên cảnh đều nhận ra, đại tướng quân của họ mỗi ngày đều uể oải buồn chán, mặt thì như bánh đa ngâm nước. Tính tình thì lúc nóng lúc lạnh, lúc thì hâm hâm. Rất hay vô cớ mắng họ mấy chuyện không đâu.
Bên kia tường thành là quân địch ngo ngoe rình rập, vậy mà ở đây đại tướng quân còn khiến họ căng thẳng hơn.
"Không phải nói Thập Nhất Vương là đại tướng quân anh dũng thiện chiến, tài năng mưu lược hơn người sao?"
"Ta nào biết, đây là lần đầu ta gặp Thập Nhất Vương mà. Trước đây đều là nghe nói!"
"Lần trước đánh xuống phía Nam vẫn hăng hái đấy thôi!"
"Bộ dạng chán đời bây giờ của ngài ấy là sao thế?"
"Hay là..."
"Sao?"
"Ngài ấy nhớ vợ?"
"…"
"Ta thấy...có lý lắm!"
Quân lính sau khi xúm lại bàn tán một lát, nhất trí đưa ra được một nguyên do khiến đại tướng quân khó chịu. Ngài ấy chắc chắn là nhớ vợ rồi!
Đừng nói, bọn họ thật ra đều đã có vợ, có thể hiểu được cảm giác nhớ nhung khôn xiết khi không được nhìn thấy, không được ôm vợ ngủ mỗi đêm.
Ài, khó chịu lắm nha!
"Thập Nhất Vương phi rất đẹp..."
.
Ban đêm, có người trèo tường vào Hoa Viện.
Người nọ mặc trang phục hết sức khó nói thành lời, dường như có chút khó khăn, người nọ phải mất một lúc mới trèo lên được. Bấy giờ ngồi trên thành tường, người nọ thở hắt ra một hơi, lẩm bẩm: "Sao tường lại cao thế nhỉ?"
Giọng nói này là một nữ nhân...ừm, còn là quý phi!
Lam Mị Nhược chỉnh lại áo váy một lượt, từ trên thành tường nhảy xuống.
Vốn là phải tiếp đất một cách tiêu sái, kết quả là không hiểu dẫm phải thứ gì trơn trượt. Nàng ngã nhào trên đất!
Một cái ngã nhào này ngã đến đần cả người, làm cho nàng bất giác kêu lên một tiếng.
Có người nào đó cũng đồng thời kêu lên.
Lam Mị Nhược nhìn sang bên ấy, thấy hai người đang ngồi dưới gốc cây, sáu mắt nhìn nhau bất ngờ, bầu không khí trong một thoáng lặng im đến ngượng ngùng.
Nữ tử mặc váy trắng lên tiếng đầu tiên, hỏi: "Ai vậy?"
Ngân Khuynh thì bật cười, nói: "Quý phi nương nương."
Lam Mị Nhược mỉm cười thật tươi, bình tĩnh đứng lên, trong đầu nàng không ngừng tự hỏi nữ tử bên cạnh Ngân Khuynh là ai? Có quan hệ gì với y? Dung có biết hay không? Tiểu tình nhân hay là bạn tâm giao?
"Quý phi nửa đêm đến gặp ta còn lén lút như vậy, để người khác bắt gặp lại tưởng chúng ta tư thông mờ ám!"
Lam Mị Nhược đi đến dưới gốc cây ngồi xuống bên cạnh nữ tử váy trắng, đối với lời nói đùa của Ngân Khuynh không phản ứng gì.
Nàng muốn giải đáp thắc mắc trong lòng trước, nên nàng hỏi nữ tử kia: "Ngươi là ai?"
Mộc Miên bị hỏi có hơi bất ngờ, nhưng nàng vẫn luôn phản ứng rất nhanh, cười đáp: "Ta à...ta là tiểu tình nhân của Khuynh Khuynh!"
Ngân Khuynh nhìn sang, nhướn một bên lông mày.
Lam Mị Nhược thì trợn mắt không thể tin, chỉ tay vào Ngân Khuynh lên án: "Ta không ngờ ngươi lại ở sau lưng Dung làm chuyện như thế..."
Ngân Khuynh: "…"
Ngân Khuynh hỏi: "Quý phi đừng đùa nữa! Người tìm ta có chuyện gì sao?"
Lam Mị Nhược nghe thế thu lại bộ dáng, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên: "Ta có việc cần ngươi giúp!"
"Ồ?" Ánh mắt của Ngân Khuynh lướt qua vẻ ngạc nhiên, y cười: "Không biết là việc gì?"
Lam Mị Nhược không một phút giây chần chừ, đôi môi đỏ mọng hé mở rõ ràng rành mạch nói hai chữ: "Giết người!"
Đôi mắt của Mộc Miên ngay lập tức mở lớn, không thể tin nổi nhìn nàng, bộ dạng như khiếp sợ. Ngân Khuynh trái lại không có biểu cảm gì nhiều, mười phần bình tĩnh nói một câu: "Quý phi, xin hãy có ta một lí do để ta giúp người."
Lam Mị Nhược đương nhiên có chuẩn bị mà đến: "Nếu như kẻ mà ta muốn giết kia...đã động đến người của ngươi. Vương phi tính sao đây?"
Mộc Miên đột nhiên lên tiếng: "Ngươi rốt cuộc...là thứ gì?"
Nàng nhìn Lam Mị Nhược không chớp mắt, ánh mắt càng lúc càng trở nên kì lạ.
Lam Mị Nhược thoải mái hơn nhiều, không chút e dè hay giấu diếm đáp: "Giống như các ngươi ấy, ta thật ra không phải người!"
Nhân gian có người, cũng có yêu ma quỷ quái. Ma quỷ là tồn tại tâm linh, người đời không cho là thật. Nhưng yêu quái thì khác, yêu quái là tồn tại có thật, hơn nữa không ít.
Ngân Khuynh nhìn ra được nguyên hình của Lam Mị Nhược là một con cáo ba đuôi, nàng có tiên cốt ắt phải có chín đuôi, nhưng lại chỉ còn ba đuôi. Hẳn là trong quá khứ xảy ra chuyện khiến nàng mất đi tu vi nhiều năm, bây giờ nàng muốn trả thù người khiến nàng như vậy?
Ngân Khuynh suy nghĩ hồi lâu, hỏi: "Quý phi muốn giết ai?"
"Hoàng Phủ Viên Xuyên!" Lam Mị Nhược nhấn mạnh một cái tên, lại bổ sung thêm: "Hoàng đế đương triều."
Danh sách chương