「Thập Nhất Vương bị thương, Thập Nhất Vương phi liền đại giá quang lâm.」
***
"Báo!!"
Thập Thích Bảo ngủ ngồi trên ghế, bị một tiếng hét của quân lính làm cho giật mình ngã ra đất.
Nam tử vội vàng chồm dậy, nhìn một cái nam nhân nằm trên giường, thấy hắn không có dấu hiệu thức giấc mới vội vàng chạy ra ngoài.
"Có chuyện gì?"
Quân lính quỳ một chân trên đất, lớn giọng nói: "Báo cáo phó tướng quân, quân địch bất ngờ tập kích ngoài thành, dẫn đầu là lang yêu sức mạnh kinh người. Quân ta không chống đỡ được, khẩn xin đại tướng quân ra trận!"
"Lang yêu? Tập kích?" Thập Thích Bảo thấy đầu quay mòng mòng, không suy nghĩ ra được gì cả, vội hỏi: "Quân ta có thể duy trì bao lâu?"
Quân lính đáp: "Nhiều nhất là một canh giờ!"
Một canh giờ...tức là một canh giờ sau quân địch sẽ công thành. Nếu như không thể ngăn chặn trước khi bọn họ công thành, thì ngay ngày mai cả tòa thành này sẽ trở thành một tòa thành chết.
Như thế, thua trận là chắc chắn.
Nhưng bây giờ sự tình rất cấp bách nhất không phải việc có thể mất thành, mà là Hoàng Phủ Thương Dung trúng độc, đang hôn mê không rõ sống chết.
Phải là sao? Phải làm sao đây? Thập Thích Bảo vội nói với quân lính kia: "Mau đi tập hợp tất cả quân lính lên tường thành, chúng ta phải dùng toàn lực để giữ thành. Truyền lệnh của ta, cho dù thế nào cũng phải dốc hết sức, bảo vệ thành qua đêm nay. Đi đi!"
"Rõ!"
"…"
Thập Thích Bảo xoay người vào trong, trước khi đến đây sư phụ đã đặc biệt truyền dạy một loại trận pháp. Nam tử vốn nghĩ không cần dùng đến, bởi vì niềm tin đối với Hoàng Phủ Thương Dung. Nhưng xem ra bây giờ, phải dùng đến rồi.
Nam tử vừa nghĩ thế, ngước mắt nhìn về phía giường, chợt thấy một người lù lù ngồi ở đó.
Người nọ dĩ nhiên là người mà bản thân ngày đêm thương nhớ, tiểu mỹ nhân!
Chỉ là...
"Tiểu mỹ nhân, sao ngươi lại ở đây?"
Ngân Khuynh đang dò xét mạch tượng của Hoàng Phủ Thương Dung, vừa nhìn cánh tay bị thương của hắn. Thập Thích Bảo thấy y nhíu chặt lông mày, chắc hẳn là tình hình không tốt.
Y hỏi: "Kẻ nào làm Dung bị thương?"
Trên vết thương có độc tố, cộng thêm với độc mà Hoàng Phủ Viên Xuyên hạ.
Độc của Hoàng Phủ Viên Xuyên là loại tác dụng chậm, chỉ mới phát tác gần đây, còn độc trên vết thương rất mạnh, là loại phát ra tức thì.
Hai loại độc tố, cộng với vết thương trên cánh tay khiến hắn hôn mê.
Điều mà y không ngờ tới, là mình lại đến chậm một bước.
Thập Thích Bảo không khỏi cảm thấy, vẻ mặt tiểu mỹ nhân quá mức kinh dị, bầu không khí theo câu hỏi kia mà trở nên lạnh lẽo.
Nam tử ôm cánh tay, chậm rì rì đáp: "Đại ca giao đấu với lang yêu nên bị thương."
Nam tử lúc băng bó cho hắn đã bôi thêm thuốc giải độc rồi, không ngờ là chất độc quá mạnh, hơn nữa còn lan ra quá nhanh.
Sự việc xảy ra bất ngờ đến mức bản thân không kịp phản ứng. Bây giờ, Dung thì hôn mê không tỉnh, giặc thì đuổi đến nơi. Nam tử tự thấy, bản thân chưa ngất xỉu đã là rất cứng cỏi.
"Tiểu mỹ nhân đến thì tốt!" Thập Thích Bảo thay áo giáp, cầm thương lên nói với y: "Ngươi ở đây trông chừng Dung giúp ta với."
Ngân Khuynh hỏi: "Ngươi đi đâu?"
Thập Thích Bảo hừng hực khí thế nện cán thương: "Ông đây phải đi xiên lang yêu kia mấy phát, trả thù cho đại ca!"
"Khoan đã!" Ngân Khuynh đứng lên, nhìn nam tử bảo: "Ngươi lập tức mang Dung đến Vân Tiên Cung tìm sư phụ, chuyện lang yêu để ta!"
"Không được đâu tiểu mỹ nhân!" Thập Thích Bảo ngăn cản Ngân Khuynh: "Lang yêu sức mạnh đáng gờm, ngay cả đại ca cũng bị gã làm bị thương. Ngươi ở đây với đại ca, chờ ta đi thủ thành, sáng mai chúng ta cùng đi Vân Tiên Cung. Được không?"
Ngân Khuynh nghe thế, không lập tức đồng ý mà hỏi ngược lại: "Bảo này, võ công của ngươi so với Dung tốt hơn sao?"
Thập Thích Bảo lắc đầu, khí thế lập tức suy giảm khi nhắc đến nỗi đau.
"Vậy ngươi đi đối đầu với lang yêu là muốn chết sao?"
Thập Thích Bảo lại lắc đầu, đoạn lẩm bẩm: "Cho dù có chết thì sao đâu. Chẳng lẽ ta lại để cho ngươi đi..."
Ngân Khuynh đi ra phía cửa, bước đi của y rất nhanh. Vẫn là bộ dạng thường ngày ấy, không hiểu sao nam tử lại cảm thấy y trở nên khác thường.
Trong lúc nam tử thất thần, Ngân Khuynh đã đi đến cửa, giọng nói của y kiên quyết: "Bảo, lập tức lên đường đi! Đây không phải là chuyện ngươi có thể gánh vác nữa...tin tưởng ta, ta sẽ nhanh chóng đến tìm các ngươi.""
"…được!" Nam tử chậm chạm đáp lời, cuối cùng hỏi một câu: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì vậy tiểu mỹ nhân?"
Giọng nói dễ nghe xen lẫn tiếng cười đáp lại: "Dĩ nhiên là làm chuyện mà Dung cần làm!"
Đầu tiên, là kẻ đã làm bị thương cánh tay của hắn. Sau đó, sẽ đến kẻ muốn mạng của hắn!
Coi như y giúp hắn, đánh thắng trận này đi.
Những chuyện sau đó chẳng liên qua gì đến hắn nữa, y cũng không cần quản nữa.
Tầm mắt đuổi theo thân ảnh dần khuất xa, Thập Thích Bảo sau cùng vẫn là nghe lời y, mang theo Hoàng Phủ Thương Dung rời đi biên thành. Dùng tốc độ nhanh nhất có thể, chạy đi Vân Tiên Cung.
Tiểu mỹ nhân, hẹn gặp lại!
***
"Báo!!"
Thập Thích Bảo ngủ ngồi trên ghế, bị một tiếng hét của quân lính làm cho giật mình ngã ra đất.
Nam tử vội vàng chồm dậy, nhìn một cái nam nhân nằm trên giường, thấy hắn không có dấu hiệu thức giấc mới vội vàng chạy ra ngoài.
"Có chuyện gì?"
Quân lính quỳ một chân trên đất, lớn giọng nói: "Báo cáo phó tướng quân, quân địch bất ngờ tập kích ngoài thành, dẫn đầu là lang yêu sức mạnh kinh người. Quân ta không chống đỡ được, khẩn xin đại tướng quân ra trận!"
"Lang yêu? Tập kích?" Thập Thích Bảo thấy đầu quay mòng mòng, không suy nghĩ ra được gì cả, vội hỏi: "Quân ta có thể duy trì bao lâu?"
Quân lính đáp: "Nhiều nhất là một canh giờ!"
Một canh giờ...tức là một canh giờ sau quân địch sẽ công thành. Nếu như không thể ngăn chặn trước khi bọn họ công thành, thì ngay ngày mai cả tòa thành này sẽ trở thành một tòa thành chết.
Như thế, thua trận là chắc chắn.
Nhưng bây giờ sự tình rất cấp bách nhất không phải việc có thể mất thành, mà là Hoàng Phủ Thương Dung trúng độc, đang hôn mê không rõ sống chết.
Phải là sao? Phải làm sao đây? Thập Thích Bảo vội nói với quân lính kia: "Mau đi tập hợp tất cả quân lính lên tường thành, chúng ta phải dùng toàn lực để giữ thành. Truyền lệnh của ta, cho dù thế nào cũng phải dốc hết sức, bảo vệ thành qua đêm nay. Đi đi!"
"Rõ!"
"…"
Thập Thích Bảo xoay người vào trong, trước khi đến đây sư phụ đã đặc biệt truyền dạy một loại trận pháp. Nam tử vốn nghĩ không cần dùng đến, bởi vì niềm tin đối với Hoàng Phủ Thương Dung. Nhưng xem ra bây giờ, phải dùng đến rồi.
Nam tử vừa nghĩ thế, ngước mắt nhìn về phía giường, chợt thấy một người lù lù ngồi ở đó.
Người nọ dĩ nhiên là người mà bản thân ngày đêm thương nhớ, tiểu mỹ nhân!
Chỉ là...
"Tiểu mỹ nhân, sao ngươi lại ở đây?"
Ngân Khuynh đang dò xét mạch tượng của Hoàng Phủ Thương Dung, vừa nhìn cánh tay bị thương của hắn. Thập Thích Bảo thấy y nhíu chặt lông mày, chắc hẳn là tình hình không tốt.
Y hỏi: "Kẻ nào làm Dung bị thương?"
Trên vết thương có độc tố, cộng thêm với độc mà Hoàng Phủ Viên Xuyên hạ.
Độc của Hoàng Phủ Viên Xuyên là loại tác dụng chậm, chỉ mới phát tác gần đây, còn độc trên vết thương rất mạnh, là loại phát ra tức thì.
Hai loại độc tố, cộng với vết thương trên cánh tay khiến hắn hôn mê.
Điều mà y không ngờ tới, là mình lại đến chậm một bước.
Thập Thích Bảo không khỏi cảm thấy, vẻ mặt tiểu mỹ nhân quá mức kinh dị, bầu không khí theo câu hỏi kia mà trở nên lạnh lẽo.
Nam tử ôm cánh tay, chậm rì rì đáp: "Đại ca giao đấu với lang yêu nên bị thương."
Nam tử lúc băng bó cho hắn đã bôi thêm thuốc giải độc rồi, không ngờ là chất độc quá mạnh, hơn nữa còn lan ra quá nhanh.
Sự việc xảy ra bất ngờ đến mức bản thân không kịp phản ứng. Bây giờ, Dung thì hôn mê không tỉnh, giặc thì đuổi đến nơi. Nam tử tự thấy, bản thân chưa ngất xỉu đã là rất cứng cỏi.
"Tiểu mỹ nhân đến thì tốt!" Thập Thích Bảo thay áo giáp, cầm thương lên nói với y: "Ngươi ở đây trông chừng Dung giúp ta với."
Ngân Khuynh hỏi: "Ngươi đi đâu?"
Thập Thích Bảo hừng hực khí thế nện cán thương: "Ông đây phải đi xiên lang yêu kia mấy phát, trả thù cho đại ca!"
"Khoan đã!" Ngân Khuynh đứng lên, nhìn nam tử bảo: "Ngươi lập tức mang Dung đến Vân Tiên Cung tìm sư phụ, chuyện lang yêu để ta!"
"Không được đâu tiểu mỹ nhân!" Thập Thích Bảo ngăn cản Ngân Khuynh: "Lang yêu sức mạnh đáng gờm, ngay cả đại ca cũng bị gã làm bị thương. Ngươi ở đây với đại ca, chờ ta đi thủ thành, sáng mai chúng ta cùng đi Vân Tiên Cung. Được không?"
Ngân Khuynh nghe thế, không lập tức đồng ý mà hỏi ngược lại: "Bảo này, võ công của ngươi so với Dung tốt hơn sao?"
Thập Thích Bảo lắc đầu, khí thế lập tức suy giảm khi nhắc đến nỗi đau.
"Vậy ngươi đi đối đầu với lang yêu là muốn chết sao?"
Thập Thích Bảo lại lắc đầu, đoạn lẩm bẩm: "Cho dù có chết thì sao đâu. Chẳng lẽ ta lại để cho ngươi đi..."
Ngân Khuynh đi ra phía cửa, bước đi của y rất nhanh. Vẫn là bộ dạng thường ngày ấy, không hiểu sao nam tử lại cảm thấy y trở nên khác thường.
Trong lúc nam tử thất thần, Ngân Khuynh đã đi đến cửa, giọng nói của y kiên quyết: "Bảo, lập tức lên đường đi! Đây không phải là chuyện ngươi có thể gánh vác nữa...tin tưởng ta, ta sẽ nhanh chóng đến tìm các ngươi.""
"…được!" Nam tử chậm chạm đáp lời, cuối cùng hỏi một câu: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì vậy tiểu mỹ nhân?"
Giọng nói dễ nghe xen lẫn tiếng cười đáp lại: "Dĩ nhiên là làm chuyện mà Dung cần làm!"
Đầu tiên, là kẻ đã làm bị thương cánh tay của hắn. Sau đó, sẽ đến kẻ muốn mạng của hắn!
Coi như y giúp hắn, đánh thắng trận này đi.
Những chuyện sau đó chẳng liên qua gì đến hắn nữa, y cũng không cần quản nữa.
Tầm mắt đuổi theo thân ảnh dần khuất xa, Thập Thích Bảo sau cùng vẫn là nghe lời y, mang theo Hoàng Phủ Thương Dung rời đi biên thành. Dùng tốc độ nhanh nhất có thể, chạy đi Vân Tiên Cung.
Tiểu mỹ nhân, hẹn gặp lại!
Danh sách chương