"Cố ca, anh nghi ngờ vợ nạn nhân – Hà Vân Vân?"
Phương Chấp nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, cậu chần chừ một lát, nói: "Nhưng mà trước đó chúng ta đã điều tra tài khoản của Hà Vân Vân rồi, tài khoản của cô ấy không có vấn đề gì."
"Chỉ là suy đoán của anh thôi, chúng ta cứ về trước đã, để cho Liêu Song lấy thân phận Liêu Tuấn đưa chúng ta đến nhà Hà Vân Vân, có lẽ sẽ có thu hoạch." Cố Tây Châu khẽ gật đầu, nói, "Giao dịch của Nghiêm Lập Xuân vẫn phải theo dõi, nếu như không tìm thấy manh mối nào ở chỗ Hà Vân Vân thì chỉ có thể theo dõi giao dịch từ tài khoản của họ thôi."
"Vâng, em hiểu rồi." Phương Chấp gật đầu nói.
Cố Tây Châu khởi động xe, đi thẳng đến cục cảnh sát, lúc này Liêu Song đang ngồi trong buồng giam ở cục cảnh sát, anh ta nhìn thấy Cố Tây Châu trở về thì cả người căng thẳng, ánh mắt vượt qua song sắt dính lên người Cố Tây Châu.
"Là hắn ta à?" Thật lâu sau, Liêu Song mới lên tiếng hỏi.
Cố Tây Châu không trực tiếp nói kết quả cho Liêu Song, "Còn cần phải điều tra thêm, đúng rồi, sau khi xảy ra chuyện, anh có từng về nhà anh trai anh không?"
Nghe Cố Tây Châu hỏi, Liêu Song lắc đầu: "Không hề, tôi không trở về, tôi vẫn luôn ở nhà với cha mẹ."
"Anh có chìa khóa nhà anh trai anh không?" Cố Tây Châu hỏi.
"Có."
"Được, đưa chúng tôi đến nhà anh trai anh một chuyến." Cố Tây Châu nói.
Chuyện này, Liêu Song kinh ngạc, có điều anh ta không nói thêm gì, gật gật đầu.
Cố Tây Châu và Phương Chấp đưa Liêu Song đến nhà Liêu Tuấn, lúc này đã là 8h tối, trong nhà Liêu Tuấn sáng đèn.
Liêu Song thuần thục đưa hai người lên lầu, lấy một chùm chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa.
"Ai?"
Nữ chủ nhân nghe thấy tiếng mở cửa vội vàng chạy ra, sau khi thấy rõ người đến, cô thở phào một hơi, "Hóa ra là anh về à, làm em sợ hết hồn."
Lúc này Liêu Song không bị còng tay, theo ý của Cố Tây Châu chính là tiếp tục giả bộ làm anh trai mình là Liêu Tuấn, anh ta đáp lời: "Là hai vị cảnh sát muốn đến đây, bọn họ nói khả năng là hung thủ sát hại nhầm người, vốn là muốn giết anh, lại không cẩn thận giết nhầm em trai, cho nên lần này đến nhà xem xem có manh mối gì không."
Hà Vân Vân khẽ gật đầu, nói: "Ồ, nhưng mà nhà mình có thể có manh mối gì.... Thôi, mọi người cứ tùy tiện xem đi, em đi dọn dẹp đồ đạc."
Nhà Liêu Tuấn mà một chung cư xa hoa, hẳn là để thuận đường đi làm, nên hai vợi chồng cũng không lựa chọn biệt thự ở ngoại ô mà lại chọn cư trú ở khu chung cư cao cấp ở nội thành, trong nhà hầu như đều sử dụng thiết bị thông minh, có thể thấy được hai vợ chồng này đều rất biết hưởng thụ.
Thùng rác trong nhà bếp có mất hộp nhựa đựng đồ ăn, có thể thấy rõ là hôm nay Hà Vân Vân ăn cơm hộp, có vẻ cũng không có gì đặc biệt, đương nhiên Cố Tây Châu cũng không mong tìm được chứng cứ gì ở phòng bếp.
Đi vào phòng ngủ chính của hai vợ chồng, trong phòng ngủ có đặt một cái laptop, Cố Tây Châu dò hỏi một tiếng: "Cái laptop này là của ai?"
Liêu Song liếc nhìn Hà Vân Vân đang thu dọn đồ đạc, đáp lời: "Tôi."
Cố Tây Châu thuận miệng hỏi: "Tôi có thể mở ra không?"
"Có thể, nhưng mà có mật khẩu."
Liêu Song thầm nghĩ: Anh đã hỏi tôi thế rồi, chẳng lẽ tôi nói không thể được chắc? Hỏi thừa.
Lúc này Hà Vân Vân đi tới, cô nhíu mày, nói, "Chiếc laptop này thì có gì đâu, chỉ là dùng cho công việc thôi mà."
"Xem qua thôi." Cố Tây Châu trả lời.
Cố Tây Châu không chạm tay trực tiếp vào laptop, bởi vì đã nghi ngờ Hà Vân Vân nên lúc bọn họ kiểm tra luôn đeo bao tay, mở laptop, bên trong rất sạch sẽ, nhìn là biết chuyên dùng cho công việc, hắn hỏi Liêu Song sau đó click mở mấy văn kiện, cuối cùng di chuyển chuột tới biểu tượng trình duyệt, click mở, sau khi kết nối với mạng lan thì phát hiện có một lịch sử tìm kiếm,
'Người bình thường có thể nhìn ra khác biệt giữa một cặp song sinh không?'
Liêu Song nhìn thấy lịch sử tìm kiếm này thì tim thòng cả xuống, dường như ý thức được điều gì, anh ta theo bản năng nhìn về phía Cố Tây Châu và Phương Chấp.
Anh ta vội vàng giải thích với Cố Tây Châu và Phương Chấp, "Cái này thật sự không phải tôi tìm! Thật sự không phải tôi!"
Hà Vân Vân ở bên cạnh nhìn thấy lịch sử tìm kiếm này xong, biểu cảm rất cổ quái, cô mở miệng nói: "Mật khẩu máy tính này chỉ có anh biết...."
Liêu Song cảm giác chính mình hết đường chối cãi, gấp đến độ nước mắt sắp tuôn cả ra, "Thật sự không phải tôi! Cầu xin các vị tin tôi."
Hà Vân Vân đi đến trước mặt Cố Tây Châu, cẩn thận liếc nhìn Liêu Song đang cuống cuồng biện giải, "Đồng chí cảnh sát, tôi có chuyện muốn tố cáo với anh!"
"Chuyện gì?"
Hà Vân Vân không trả lời ngay, cô đưa Cố Tây Châu đi đến góc phòng, hạ giọng nói: "Trước kia tôi đã từng kể với anh là tôi đang thương lượng ly hôn với chồng, anh còn nhớ không?"
Cố Tây Châu gật đầu, đầu óc hắn căng thẳng lên, hắn ý thực được Hà Vân Vân hẳn là muốn nói trong lúc bàn bạc chi tiết vụ ly hôn thì phát hiện có điểm không hợp lý.
"Liêu Song xảy ra chuyện mấy ngày này, tôi và Liêu Tuấn cũng không có bỏ chuyện ly hôn sang một bên, đang thương lượng phân chia tài sản, tôi phát hiện lão Liêu có vẻ không rõ ràng lắm về tình hình tải sản mà chúng tôi cùng nhau sở hữu, mỗi lần tôi nói đến cái gì anh ấy cũng đều mơ mơ hồ hồ, hơn nữa căn bản không rõ những gì chúng tôi cùng nhau đầu tư ở bên ngoài, rõ ràng có một vài sản nghiệp đã bán đi từ lâu rồi, nhưng anh ấy lại như thể không hề biết vậy..."
"Vừa nãy tôi nhìn thấy cái kia, đột nhiên nghĩ ra một chuyện, Liêu Tuấn hiện tại có khi nào là giả không? Anh ta không phải là Liêu Song chứ? Người chết kia mới là Liêu Tuấn chân chính?" Hà Vân Vân nói rồi sắc mặt trắng bệch, cắn môi dưới, cả người run bần bật, dáng vẻ dường như vô cùng sợ hãi.
Cố Tây Châu làm bộ kinh ngạc, sau đó hạ giọng nói: "Vậy cô cảm thấy tại sao anh ta lại giết người?"
Hà Vân Vân trầm giọng nói: "Có lẽ là vì tiền?"
"Vợ chồng tôi mấy năm nay kiếm được tiền thì đem đi đầu tư, dưới danh nghĩa anh ấy đại khái có khoảng 4000 vạn tệ, dưới danh nghĩa của tôi còn có mấy bất động sản, có cái cũng trên dưới 1000 vạn, tổng tài sản của hai vợ chồng chúng tôi cũng phải 5000 vạn trở lên, trước khi chồng tôi chết chúng tôi đang tiến hành kê khai tài sản, quan hệ của hai anh em họ tốt như vậy, tôi nghĩ có thể là lý do đó...."
Liêu Song vẫn luôn dựng lỗ tai nghe Cố Tây Châu và Hà Vân Vân nói chuyện, gấp gáp luống cuống nói: "Chị dâu, em thừa nhận em là Liêu Song, nhưng em không hề giết người! Đây không phải lịch sử tìm kiếm của em! Không phải em!"
Hà Vân Vân nghe những lời này, ngây ra một chút, đờ đẫn nhìn Liêu Song: "Em nói gì? Em, em...Thật sự là Liêu Song?"
"Nhưng mà mật khẩu laptop này chỉ có lão Liêu biết, sao em lại biết? Sao em lại mạo danh anh ấy? Không đúng.... Hôm đó là em bàn chi tiết chuyện ly hôn với chị..."
Sắc mặt Hà Vân Vân trắng xanh, dường như bị làm cho hồ đồ, không hiểu nổi mọi chuyện đang xảy ra, ra sức lắc đầu.
Sau đó Cố Tây Châu yêu cầu Hà Vân Vân đến cục cảnh sát lấy lời khai, Hà Vân Vân không chút lằng nhằng trực tiếp đáp ứng yêu cầu của Cố Tây Châu, mang theo cả Liêu Song vẫn luôn nỗ lực giải thích không ngừng.
Cố Tây Châu bảo Phương Chấp cho laptop vào túi vật chứng mang theo về cục cảnh sát, sau khi lên xe, Phương Chấp ngồi ở hàng ghế sau áp tải Liêu Song đang luôn mồm biện giải, còn Hà Vân Vân ngồi ở ghế phụ.
Cố Tây Châu lái xe được nửa đường bỗng nhiên giẫm chân phanh, Hà Vân Vân kì quái nhìn hắn, hỏi: "Không phải chúng ta phải đến cục cảnh sát sao? Vì sao lại dừng lại?"
"Vì sao trước đó cô không nói cho chúng tôi biết phỏng đoán của cô?" Cố Tây Châu có vẻ lơ đãng hỏi.
"À?" Hà Vân Vân kinh ngạc, nói tiếp, "Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ cho là lão Liêu quên mất nhà có bao nhiêu tài sản, tôi cũng là vì hôm nay nhìn thấy lịch sử tìm kiếm mới nghĩ đến, không ngờ cậu ấy lại thừa nhận ngay."
"Ồ."
Hà Vân Vân thúc giục: "Vậy chúng ta tiếp tục đi thôi."
"Không vội, tôi muốn biết rốt cuộc là ai cứ luôn bám đuôi tôi."
"Cái gì?" Hà Vân Vân sửng sốt.
"Phía sau có một chiếc taxi, từ lúc chúng tôi rời khỏi cục cảnh sát đã luôn đi theo." Cố Tây Châu nói.
"Ai?"
Mọi người bên trong xe ngoại trừ Cố Tây Châu đều căng thẳng, Hà Vân Vân, Liêu Song đồng thời nhìn xuyên qua cửa kính sau, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, nhưng có lẽ nguyên nhân hoảng sợ có chút bất đồng.
Cố Tây Châu mở cửa xe, khóa trái, sau đó trực tiếp ngăn xe taxi lại, bên trong chiếc taxi là một người mặc đồ đen, đội mũ đen, đeo khẩu trang, trang phục của người này giống hệt hung thủ trong video từ camera giám sát.
"Có việc gì?" Người đàn ông trong xe taxi hạ giọng.
"Đi theo tôi làm gì?"
Nhận ra mình đã bị phát hiện, đôi mắt người đàn ông trong taxi nhìn Cố Tây Châu thoáng lộ ra vẻ trốn tránh: "Tôi đâu có đi theo anh, anh là ai? Tôi không quen biết anh!"
Nhưng mà điều hắn ta không ngờ đươc là người đàn ông trước mặt đột nhiên vươn tay lôi hắn ta ra khỏi xe, còng hai tay hắn lại.
"Anh làm gì? Cứ cảnh sát là có thể tùy tiện bắt người à?"
Cố Tây Châu rũ mắt nhìn hắn ta một cái, nói: "Tôi nhớ rõ là tôi chưa có nói mình là cảnh sát lúc nào đâu nhỉ? Sao anh lại biết thế?"
"Tôi, tôi..." Ý thức được mình đã lỡ miệng, người đàn ông ngẩn người, sắc mặt trắng xanh.
Lúc này Cố Tây Châu trực tiếp gọi điện về cục cảnh sát gọi thêm chi viện tới, thuận lợi đưa Hà Vân Vân, Liêu Song cùng với người đàn ông lạ mặt theo dõi bọn họ đến cục cảnh sát.
Cục cảnh sát Kim La ------
Cố Tây Châu đi vào phòng thẩm vấn, hắn nhìn chằm chằm nghi can giết người, hỏi: "Nói đi, vì sao lại theo dõi chúng tôi?"
"Tôi nói, tôi chỉ là đi ngang qua thôi, tôi không theo dõi anh!" Người đàn ông giải thích như chém đinh chặt sắt.
Cố Tây Châu đặt bản ghi chép ghi âm của tài xế xe taxi trước mặt hắn ta, "Tôi thấy anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tài xế taxi nói, là anh ép anh ấy bám đuôi xe tôi."
Người đàn ông bất đắc dĩ nói: "Thôi được, tôi thừa nhận tôi theo dõi anh."
"Vì sao?" Cố Tây Châu hỏi.
"Vì anh đẹp trai, nên tôi bám theo anh, không được sao?" Người đàn ông đột nhiên chống tay lên bàn, dí sát mặt vào Cố Tây Châu, nếu không phải Cố Tây Châu phản ứng kịp thời thì đã bị hôn cái bẹp lên mặt rồi!
"Mày!..... Mày cmn...."
Tuy rằng Cố Tây Châu đã trải qua bao mưa tó bão lớn, nhưng hắn cũng chưa gặp phải loại người như này, nếu không phải còn có theo dõi từ phòng điều khiển, hắn thực sự muốn tung một cú đấm knock out nên khốn nạn này!
"Anh cảnh sát nói năng thô tục nha." Người đàn ông cợt nhả nói.
Cố Tây Châu không nhiều lời, trực tiếp điều cấp dưới điều tra căn cước công dân người đàn ông kia mang theo, xác nhận đó là căn cước giả, Cố Tây Châu lại một lần nữa tiến vào phòng thẩm vấn, hắn nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần.
Người đàn ông thấy Cố Tây Châu, nói: "Tiểu cảnh sát, sao lại vào nữa? Không sợ anh đây lưu manh à?"
"Đừng có xàm với tôi, căn cước công dân trong ví anh là giả, không cần phải nói nhiều, thân phận của anh có vấn đề, người bình thường ai lại mang theo người một cái căn cước giả làm gì?" Cố Tây Châu nhướng mày, nói, "Lấy DNA của anh làm đối chứng, chỉ cần trước đây anh có làm chuyện như này là có thể xác định thân phận ngay lập tức."
Người đàn ông nghe Cố Tây Châu nói, cợt nhả hỏi: "Sao anh dám chắc là tôi từng làm chuyện phạm pháp? Nhỡ đâu tôi không có tiền án tiền sự thì sao?"
"Bởi vì trông anh không phải là người tốt."
"Chỉ vì thế thôi?"
"Còn chưa đủ sao? Yên tâm, anh không thừa nhận, cùng lắm thì chờ đến lúc có kết quả DNA liền có đáp án thôi."
Người đàn ông trầm mặc một lát, ủ rũ nói: "Thôi được, các người không cần tra xét, quả thực tôi có gánh mạng người."
"Liêu Tuấn là anh giết." Cố Tây Châu lập tức thừa thắng xông lên, hỏi.
Người đàn ông hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, có điều vốn dĩ mục tiêu là em trai hắn – Liêu Song, người phụ nữ này đúng là có bệnh, lúc thì đòi giết chồng, lát lại đòi giết thằng em!"
"Vì sao sau khi giết người lại tiếp tục xuất hiện?" Cố Tây Châu hỏi.
"Cố chủ nói với tôi..... Vì tôi giết sai người, cô ta muốn ba năm nữa mới chi trả khoản phí này cho tôi, tôi muốn tìm cơ hội giết Liêu Song, sau đó đến đòi tiền cô ta."
"Cố chủ là ai?"
"Chính là người phụ nữ đi cùng các người đến cục cảnh sát đó," Người đàn ông chẳng giấu giếm gì, hắn ta hung hăng nói, "Đều tại cô ta không trả tiền, cứ nhất quyết phải ba năm nữa mới trả! Bằng không tôi cũng sẽ không bị anh phát hiện."
..........
Thẩm vấn hung thủ Trịnh Nguyên xong, Cố Tây Châu gặp Hà Vân Vân, hắn nói: "Hung thủ đã khai hết tất cả, cô không cần chống chế nữa, khai hết luôn đi."
Hà Vân Vân nhìn chằm chằm Cố Tây Châu chốc lát, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống, cô đưa tay lau sạch nước mắt, cuối cùng cũng nhận thua, run giọng nói: "Tôi ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được vậy mà hắn lại bị bắt."
Hà Vân Vân thừa nhận thuê sát thủ giết người xong, Cố Tây Châu hỏi lại một vài chi tiết: "Tôi chắc chắn rằng người cô muốn giết chính là Liêu Tuấn, nhưng sao cô lại cho Trịnh Nguyên giết Liêu Song? Sao cô có thể đảm bảo ngày hôm đó Liêu Song và Liêu Tuấn sẽ tráo đổi?"
Hà Vân Vân rơi vào suy tư, một lát sau nói, "Một ngày trước khi chúng tôi thương lượng việc ly hôn, hai người chúng tôi đều ở nhà, lúc tắm tôi cố tình để điện thoại ở ngoài cho Liêu Tuấn phát hiện chuyện tôi thuê sát thủ giết người, lúc ấy tôi nói với sát thủ là tôi muốn giết chồng."
Cố Tây Châu nhướng mày, trong lòng tự hỏi tại sao lúc đó Liêu Tuấn không báo cảnh sát thì Hà Vân Vân đã cho hắn câu trả lời.
"Kỳ thật trong khoảng thời gian này chúng tôi vẫn luôn tranh chấp trong chuyện phân chia tài sản, anh ấy không muốn ly hôn, đương nhiên không phải vì yêu thương gì tôi mà là vì tiếc số tiền mà anh ấy kiếm ra, nói thật, mấy năm ở bên nhau, quả thực anh ấy kiếm được nhiều tiền hơn tôi, hơn nữa con mắt nhìn nhận đầu tư của anh ấy rất tốt, không muốn đem số tiền đó chia cho tôi cũng là hiểu được.
"Sau khi anh ấy thấy đoạn tin nhắn kia xong thì không hề báo cảnh sát, cũng không khác lắm với những gì tôi đoán, anh ấy đề nghị tráo đổi thân phận với Liêu Song, để cho em trai thay anh ấy đến thương lượng chuyện ly hôn với tôi, sau đó tôi liên hệ lại với sát thủ sửa mục tiêu thành Liêu Song.
"Lúc bàn chuyện, tôi cố ý đưa một vài tài liệu cho Liêu Song xem, không ngoài dự kiến... quả nhiên là Liêu Song đến thế thân anh trai, sau đó chính là chờ cảnh sát các anh tra án. Theo như kế hoạch tôi thiết kế.... về sau tôi sẽ nói cho các vị phát hiện của tôi, rồi Liêu Song sẽ bị nghi ngờ.
"Ngờ đâu thành nhờ Tiêu Hà, bại cũng tại Tiêu Hà*, cái tên sát thủ này đần quá, tôi nói ba năm nữa mới đưa tiền cho hắn chỉ là cái cớ, tôi lo sợ sẽ bị cảnh sát phát hiện tôi có một khoàn tiền lớn chuyển đi, muốn ba năm nữa tất thảy êm xuôi thì sẽ đưa hắn tiền."
*Thành nhờ Tiêu Hà, bại cũng tại Tiêu Hà (成也萧何败萧何): kể về một điển tích liên quan đến Hàn Tín. Hàn Tín được Lưu Bang trọng dụng là nhờ Tiêu Hà tiến cử, sau bị Lỗ hoàng hậu giết cũng là do Tiêu Hà bày kế (baidu)
Cố Tây Châu hỏi tiếp: "Lịch sử tìm kiếm trên máy tính kia thì sao? Chúng tôi đã đối chiếu vân tay, trên đó không có vân tay của cô, chỉ có của Liêu Song và Liêu Tuấn, cô hẳn là không biết mật khẩu mới đúng."
"Trước kia Liêu Tuấn có lần mang công việc về nhà, tôi cố tình tỏ vẻ hoàng nghi trước mặt anh ấy, Liêu Tuấn chột dạ trộm tra, tôi có đặt camera ở chậu hoa bên cạnh, cho nên tôi biết... Kỳ thật trong nhà tôi cài nhiều camera lắm, hai anh em bọn họ chưa từng phát hiện."
Cố Tây Châu trầm mặc một chút, hỏi: "Cô biết hai anh em này luôn tráo đổi cho nhau như vậy từ khi nào?"
"Hai người bọn họ tự cho là thiên y vô phùng*, tôi thì đúng là không phân biệt được, nhưng cha mẹ bọn họ thì có, lúc mới đầu tôi chỉ cảm thấy kì quái, về sau lại có mấy lần ở nhà ta thấy Liêu Song đánh bài trên máy tính bảng, tôi biết Liêu Tuấn căn bản sẽ không chơi mấy cái này, hơn nữa cũng chưa bao giờ hứng thú với nó, tôi liền hoài nghi."
*Thiên y vô phùng (天衣无缝): Áo trời không có kẽ hở - Ý chỉ một kế hoạch kín kẽ, không hề có bất kì sai sót nào.
Cố Tây Châu nhướng mày: "Chắc chắn là còn nhân tố nào khác nữa giúp cô khẳng định suy đoán của mình."
Nói đên đây, sắc mặt Hà Vân Vân hơi dại ra, do dự một lát mới nói: "Vợ chồng... Cứ cho là nhờ sinh hoạt vợ chồng đi? Tôi cố tình để lại một vài vết cào trên lưng một người trong lúc đó, kết quả hôm sau người về nhà kia trên lưng không có một dấu vết nào... Thật ra bản thân bọn họ vẫn luôn sơ hở, chỉ cần có một chút mầm mống hoài nghi liền có thể nhanh chóng tìm hiểu được ngọn nguồn.
"Bọn họ cho rằng mình thông minh lắm, lừa gạt được mọi người, cho nên tôi cũng muốn chơi lại bọn họ, kỳ thật nếu như Liêu Tuấn không tráo đổi với Liêu Song, anh ấy sẽ không chết, trách là trách anh ấy tham sống, định để tôi giết em trai mình, sau đó anh ấy sẽ tố giác tôi."
Cố Tây Châu trầm mặc, Liêu Tuấn này thật đúng là tự mình chui vào rọ, Hà Vân Vân cũng coi như là tạo kế trong kế, hai anh em này tự cho là thiên y vô phùng, kết quả là đã sớm bị người ta nhìn thấu, đối phương không chỉ nhìn thấu bọn họ mà còn nghĩ ra một cái kế ném chết hai con nhạn!
Nếu không phải vì cái tên đồng đội heo Trịnh Nguyên này, Hà Vân Vân thậm chí còn có thể nhận được phần lớn tài sản trong hôn nhân, ung dung sống ngoài vòng pháp luật.
Cố Tây Châu ngẫm lại, đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại.
Sau khi kết hôn, đàn ông tuyệt đối đừng có ngoại tình, sống tử tế không được sao? Không biết phụ nữ là Holmes à?
Phương Chấp nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, cậu chần chừ một lát, nói: "Nhưng mà trước đó chúng ta đã điều tra tài khoản của Hà Vân Vân rồi, tài khoản của cô ấy không có vấn đề gì."
"Chỉ là suy đoán của anh thôi, chúng ta cứ về trước đã, để cho Liêu Song lấy thân phận Liêu Tuấn đưa chúng ta đến nhà Hà Vân Vân, có lẽ sẽ có thu hoạch." Cố Tây Châu khẽ gật đầu, nói, "Giao dịch của Nghiêm Lập Xuân vẫn phải theo dõi, nếu như không tìm thấy manh mối nào ở chỗ Hà Vân Vân thì chỉ có thể theo dõi giao dịch từ tài khoản của họ thôi."
"Vâng, em hiểu rồi." Phương Chấp gật đầu nói.
Cố Tây Châu khởi động xe, đi thẳng đến cục cảnh sát, lúc này Liêu Song đang ngồi trong buồng giam ở cục cảnh sát, anh ta nhìn thấy Cố Tây Châu trở về thì cả người căng thẳng, ánh mắt vượt qua song sắt dính lên người Cố Tây Châu.
"Là hắn ta à?" Thật lâu sau, Liêu Song mới lên tiếng hỏi.
Cố Tây Châu không trực tiếp nói kết quả cho Liêu Song, "Còn cần phải điều tra thêm, đúng rồi, sau khi xảy ra chuyện, anh có từng về nhà anh trai anh không?"
Nghe Cố Tây Châu hỏi, Liêu Song lắc đầu: "Không hề, tôi không trở về, tôi vẫn luôn ở nhà với cha mẹ."
"Anh có chìa khóa nhà anh trai anh không?" Cố Tây Châu hỏi.
"Có."
"Được, đưa chúng tôi đến nhà anh trai anh một chuyến." Cố Tây Châu nói.
Chuyện này, Liêu Song kinh ngạc, có điều anh ta không nói thêm gì, gật gật đầu.
Cố Tây Châu và Phương Chấp đưa Liêu Song đến nhà Liêu Tuấn, lúc này đã là 8h tối, trong nhà Liêu Tuấn sáng đèn.
Liêu Song thuần thục đưa hai người lên lầu, lấy một chùm chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa.
"Ai?"
Nữ chủ nhân nghe thấy tiếng mở cửa vội vàng chạy ra, sau khi thấy rõ người đến, cô thở phào một hơi, "Hóa ra là anh về à, làm em sợ hết hồn."
Lúc này Liêu Song không bị còng tay, theo ý của Cố Tây Châu chính là tiếp tục giả bộ làm anh trai mình là Liêu Tuấn, anh ta đáp lời: "Là hai vị cảnh sát muốn đến đây, bọn họ nói khả năng là hung thủ sát hại nhầm người, vốn là muốn giết anh, lại không cẩn thận giết nhầm em trai, cho nên lần này đến nhà xem xem có manh mối gì không."
Hà Vân Vân khẽ gật đầu, nói: "Ồ, nhưng mà nhà mình có thể có manh mối gì.... Thôi, mọi người cứ tùy tiện xem đi, em đi dọn dẹp đồ đạc."
Nhà Liêu Tuấn mà một chung cư xa hoa, hẳn là để thuận đường đi làm, nên hai vợi chồng cũng không lựa chọn biệt thự ở ngoại ô mà lại chọn cư trú ở khu chung cư cao cấp ở nội thành, trong nhà hầu như đều sử dụng thiết bị thông minh, có thể thấy được hai vợ chồng này đều rất biết hưởng thụ.
Thùng rác trong nhà bếp có mất hộp nhựa đựng đồ ăn, có thể thấy rõ là hôm nay Hà Vân Vân ăn cơm hộp, có vẻ cũng không có gì đặc biệt, đương nhiên Cố Tây Châu cũng không mong tìm được chứng cứ gì ở phòng bếp.
Đi vào phòng ngủ chính của hai vợ chồng, trong phòng ngủ có đặt một cái laptop, Cố Tây Châu dò hỏi một tiếng: "Cái laptop này là của ai?"
Liêu Song liếc nhìn Hà Vân Vân đang thu dọn đồ đạc, đáp lời: "Tôi."
Cố Tây Châu thuận miệng hỏi: "Tôi có thể mở ra không?"
"Có thể, nhưng mà có mật khẩu."
Liêu Song thầm nghĩ: Anh đã hỏi tôi thế rồi, chẳng lẽ tôi nói không thể được chắc? Hỏi thừa.
Lúc này Hà Vân Vân đi tới, cô nhíu mày, nói, "Chiếc laptop này thì có gì đâu, chỉ là dùng cho công việc thôi mà."
"Xem qua thôi." Cố Tây Châu trả lời.
Cố Tây Châu không chạm tay trực tiếp vào laptop, bởi vì đã nghi ngờ Hà Vân Vân nên lúc bọn họ kiểm tra luôn đeo bao tay, mở laptop, bên trong rất sạch sẽ, nhìn là biết chuyên dùng cho công việc, hắn hỏi Liêu Song sau đó click mở mấy văn kiện, cuối cùng di chuyển chuột tới biểu tượng trình duyệt, click mở, sau khi kết nối với mạng lan thì phát hiện có một lịch sử tìm kiếm,
'Người bình thường có thể nhìn ra khác biệt giữa một cặp song sinh không?'
Liêu Song nhìn thấy lịch sử tìm kiếm này thì tim thòng cả xuống, dường như ý thức được điều gì, anh ta theo bản năng nhìn về phía Cố Tây Châu và Phương Chấp.
Anh ta vội vàng giải thích với Cố Tây Châu và Phương Chấp, "Cái này thật sự không phải tôi tìm! Thật sự không phải tôi!"
Hà Vân Vân ở bên cạnh nhìn thấy lịch sử tìm kiếm này xong, biểu cảm rất cổ quái, cô mở miệng nói: "Mật khẩu máy tính này chỉ có anh biết...."
Liêu Song cảm giác chính mình hết đường chối cãi, gấp đến độ nước mắt sắp tuôn cả ra, "Thật sự không phải tôi! Cầu xin các vị tin tôi."
Hà Vân Vân đi đến trước mặt Cố Tây Châu, cẩn thận liếc nhìn Liêu Song đang cuống cuồng biện giải, "Đồng chí cảnh sát, tôi có chuyện muốn tố cáo với anh!"
"Chuyện gì?"
Hà Vân Vân không trả lời ngay, cô đưa Cố Tây Châu đi đến góc phòng, hạ giọng nói: "Trước kia tôi đã từng kể với anh là tôi đang thương lượng ly hôn với chồng, anh còn nhớ không?"
Cố Tây Châu gật đầu, đầu óc hắn căng thẳng lên, hắn ý thực được Hà Vân Vân hẳn là muốn nói trong lúc bàn bạc chi tiết vụ ly hôn thì phát hiện có điểm không hợp lý.
"Liêu Song xảy ra chuyện mấy ngày này, tôi và Liêu Tuấn cũng không có bỏ chuyện ly hôn sang một bên, đang thương lượng phân chia tài sản, tôi phát hiện lão Liêu có vẻ không rõ ràng lắm về tình hình tải sản mà chúng tôi cùng nhau sở hữu, mỗi lần tôi nói đến cái gì anh ấy cũng đều mơ mơ hồ hồ, hơn nữa căn bản không rõ những gì chúng tôi cùng nhau đầu tư ở bên ngoài, rõ ràng có một vài sản nghiệp đã bán đi từ lâu rồi, nhưng anh ấy lại như thể không hề biết vậy..."
"Vừa nãy tôi nhìn thấy cái kia, đột nhiên nghĩ ra một chuyện, Liêu Tuấn hiện tại có khi nào là giả không? Anh ta không phải là Liêu Song chứ? Người chết kia mới là Liêu Tuấn chân chính?" Hà Vân Vân nói rồi sắc mặt trắng bệch, cắn môi dưới, cả người run bần bật, dáng vẻ dường như vô cùng sợ hãi.
Cố Tây Châu làm bộ kinh ngạc, sau đó hạ giọng nói: "Vậy cô cảm thấy tại sao anh ta lại giết người?"
Hà Vân Vân trầm giọng nói: "Có lẽ là vì tiền?"
"Vợ chồng tôi mấy năm nay kiếm được tiền thì đem đi đầu tư, dưới danh nghĩa anh ấy đại khái có khoảng 4000 vạn tệ, dưới danh nghĩa của tôi còn có mấy bất động sản, có cái cũng trên dưới 1000 vạn, tổng tài sản của hai vợ chồng chúng tôi cũng phải 5000 vạn trở lên, trước khi chồng tôi chết chúng tôi đang tiến hành kê khai tài sản, quan hệ của hai anh em họ tốt như vậy, tôi nghĩ có thể là lý do đó...."
Liêu Song vẫn luôn dựng lỗ tai nghe Cố Tây Châu và Hà Vân Vân nói chuyện, gấp gáp luống cuống nói: "Chị dâu, em thừa nhận em là Liêu Song, nhưng em không hề giết người! Đây không phải lịch sử tìm kiếm của em! Không phải em!"
Hà Vân Vân nghe những lời này, ngây ra một chút, đờ đẫn nhìn Liêu Song: "Em nói gì? Em, em...Thật sự là Liêu Song?"
"Nhưng mà mật khẩu laptop này chỉ có lão Liêu biết, sao em lại biết? Sao em lại mạo danh anh ấy? Không đúng.... Hôm đó là em bàn chi tiết chuyện ly hôn với chị..."
Sắc mặt Hà Vân Vân trắng xanh, dường như bị làm cho hồ đồ, không hiểu nổi mọi chuyện đang xảy ra, ra sức lắc đầu.
Sau đó Cố Tây Châu yêu cầu Hà Vân Vân đến cục cảnh sát lấy lời khai, Hà Vân Vân không chút lằng nhằng trực tiếp đáp ứng yêu cầu của Cố Tây Châu, mang theo cả Liêu Song vẫn luôn nỗ lực giải thích không ngừng.
Cố Tây Châu bảo Phương Chấp cho laptop vào túi vật chứng mang theo về cục cảnh sát, sau khi lên xe, Phương Chấp ngồi ở hàng ghế sau áp tải Liêu Song đang luôn mồm biện giải, còn Hà Vân Vân ngồi ở ghế phụ.
Cố Tây Châu lái xe được nửa đường bỗng nhiên giẫm chân phanh, Hà Vân Vân kì quái nhìn hắn, hỏi: "Không phải chúng ta phải đến cục cảnh sát sao? Vì sao lại dừng lại?"
"Vì sao trước đó cô không nói cho chúng tôi biết phỏng đoán của cô?" Cố Tây Châu có vẻ lơ đãng hỏi.
"À?" Hà Vân Vân kinh ngạc, nói tiếp, "Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ cho là lão Liêu quên mất nhà có bao nhiêu tài sản, tôi cũng là vì hôm nay nhìn thấy lịch sử tìm kiếm mới nghĩ đến, không ngờ cậu ấy lại thừa nhận ngay."
"Ồ."
Hà Vân Vân thúc giục: "Vậy chúng ta tiếp tục đi thôi."
"Không vội, tôi muốn biết rốt cuộc là ai cứ luôn bám đuôi tôi."
"Cái gì?" Hà Vân Vân sửng sốt.
"Phía sau có một chiếc taxi, từ lúc chúng tôi rời khỏi cục cảnh sát đã luôn đi theo." Cố Tây Châu nói.
"Ai?"
Mọi người bên trong xe ngoại trừ Cố Tây Châu đều căng thẳng, Hà Vân Vân, Liêu Song đồng thời nhìn xuyên qua cửa kính sau, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, nhưng có lẽ nguyên nhân hoảng sợ có chút bất đồng.
Cố Tây Châu mở cửa xe, khóa trái, sau đó trực tiếp ngăn xe taxi lại, bên trong chiếc taxi là một người mặc đồ đen, đội mũ đen, đeo khẩu trang, trang phục của người này giống hệt hung thủ trong video từ camera giám sát.
"Có việc gì?" Người đàn ông trong xe taxi hạ giọng.
"Đi theo tôi làm gì?"
Nhận ra mình đã bị phát hiện, đôi mắt người đàn ông trong taxi nhìn Cố Tây Châu thoáng lộ ra vẻ trốn tránh: "Tôi đâu có đi theo anh, anh là ai? Tôi không quen biết anh!"
Nhưng mà điều hắn ta không ngờ đươc là người đàn ông trước mặt đột nhiên vươn tay lôi hắn ta ra khỏi xe, còng hai tay hắn lại.
"Anh làm gì? Cứ cảnh sát là có thể tùy tiện bắt người à?"
Cố Tây Châu rũ mắt nhìn hắn ta một cái, nói: "Tôi nhớ rõ là tôi chưa có nói mình là cảnh sát lúc nào đâu nhỉ? Sao anh lại biết thế?"
"Tôi, tôi..." Ý thức được mình đã lỡ miệng, người đàn ông ngẩn người, sắc mặt trắng xanh.
Lúc này Cố Tây Châu trực tiếp gọi điện về cục cảnh sát gọi thêm chi viện tới, thuận lợi đưa Hà Vân Vân, Liêu Song cùng với người đàn ông lạ mặt theo dõi bọn họ đến cục cảnh sát.
Cục cảnh sát Kim La ------
Cố Tây Châu đi vào phòng thẩm vấn, hắn nhìn chằm chằm nghi can giết người, hỏi: "Nói đi, vì sao lại theo dõi chúng tôi?"
"Tôi nói, tôi chỉ là đi ngang qua thôi, tôi không theo dõi anh!" Người đàn ông giải thích như chém đinh chặt sắt.
Cố Tây Châu đặt bản ghi chép ghi âm của tài xế xe taxi trước mặt hắn ta, "Tôi thấy anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tài xế taxi nói, là anh ép anh ấy bám đuôi xe tôi."
Người đàn ông bất đắc dĩ nói: "Thôi được, tôi thừa nhận tôi theo dõi anh."
"Vì sao?" Cố Tây Châu hỏi.
"Vì anh đẹp trai, nên tôi bám theo anh, không được sao?" Người đàn ông đột nhiên chống tay lên bàn, dí sát mặt vào Cố Tây Châu, nếu không phải Cố Tây Châu phản ứng kịp thời thì đã bị hôn cái bẹp lên mặt rồi!
"Mày!..... Mày cmn...."
Tuy rằng Cố Tây Châu đã trải qua bao mưa tó bão lớn, nhưng hắn cũng chưa gặp phải loại người như này, nếu không phải còn có theo dõi từ phòng điều khiển, hắn thực sự muốn tung một cú đấm knock out nên khốn nạn này!
"Anh cảnh sát nói năng thô tục nha." Người đàn ông cợt nhả nói.
Cố Tây Châu không nhiều lời, trực tiếp điều cấp dưới điều tra căn cước công dân người đàn ông kia mang theo, xác nhận đó là căn cước giả, Cố Tây Châu lại một lần nữa tiến vào phòng thẩm vấn, hắn nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần.
Người đàn ông thấy Cố Tây Châu, nói: "Tiểu cảnh sát, sao lại vào nữa? Không sợ anh đây lưu manh à?"
"Đừng có xàm với tôi, căn cước công dân trong ví anh là giả, không cần phải nói nhiều, thân phận của anh có vấn đề, người bình thường ai lại mang theo người một cái căn cước giả làm gì?" Cố Tây Châu nhướng mày, nói, "Lấy DNA của anh làm đối chứng, chỉ cần trước đây anh có làm chuyện như này là có thể xác định thân phận ngay lập tức."
Người đàn ông nghe Cố Tây Châu nói, cợt nhả hỏi: "Sao anh dám chắc là tôi từng làm chuyện phạm pháp? Nhỡ đâu tôi không có tiền án tiền sự thì sao?"
"Bởi vì trông anh không phải là người tốt."
"Chỉ vì thế thôi?"
"Còn chưa đủ sao? Yên tâm, anh không thừa nhận, cùng lắm thì chờ đến lúc có kết quả DNA liền có đáp án thôi."
Người đàn ông trầm mặc một lát, ủ rũ nói: "Thôi được, các người không cần tra xét, quả thực tôi có gánh mạng người."
"Liêu Tuấn là anh giết." Cố Tây Châu lập tức thừa thắng xông lên, hỏi.
Người đàn ông hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, có điều vốn dĩ mục tiêu là em trai hắn – Liêu Song, người phụ nữ này đúng là có bệnh, lúc thì đòi giết chồng, lát lại đòi giết thằng em!"
"Vì sao sau khi giết người lại tiếp tục xuất hiện?" Cố Tây Châu hỏi.
"Cố chủ nói với tôi..... Vì tôi giết sai người, cô ta muốn ba năm nữa mới chi trả khoản phí này cho tôi, tôi muốn tìm cơ hội giết Liêu Song, sau đó đến đòi tiền cô ta."
"Cố chủ là ai?"
"Chính là người phụ nữ đi cùng các người đến cục cảnh sát đó," Người đàn ông chẳng giấu giếm gì, hắn ta hung hăng nói, "Đều tại cô ta không trả tiền, cứ nhất quyết phải ba năm nữa mới trả! Bằng không tôi cũng sẽ không bị anh phát hiện."
..........
Thẩm vấn hung thủ Trịnh Nguyên xong, Cố Tây Châu gặp Hà Vân Vân, hắn nói: "Hung thủ đã khai hết tất cả, cô không cần chống chế nữa, khai hết luôn đi."
Hà Vân Vân nhìn chằm chằm Cố Tây Châu chốc lát, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống, cô đưa tay lau sạch nước mắt, cuối cùng cũng nhận thua, run giọng nói: "Tôi ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được vậy mà hắn lại bị bắt."
Hà Vân Vân thừa nhận thuê sát thủ giết người xong, Cố Tây Châu hỏi lại một vài chi tiết: "Tôi chắc chắn rằng người cô muốn giết chính là Liêu Tuấn, nhưng sao cô lại cho Trịnh Nguyên giết Liêu Song? Sao cô có thể đảm bảo ngày hôm đó Liêu Song và Liêu Tuấn sẽ tráo đổi?"
Hà Vân Vân rơi vào suy tư, một lát sau nói, "Một ngày trước khi chúng tôi thương lượng việc ly hôn, hai người chúng tôi đều ở nhà, lúc tắm tôi cố tình để điện thoại ở ngoài cho Liêu Tuấn phát hiện chuyện tôi thuê sát thủ giết người, lúc ấy tôi nói với sát thủ là tôi muốn giết chồng."
Cố Tây Châu nhướng mày, trong lòng tự hỏi tại sao lúc đó Liêu Tuấn không báo cảnh sát thì Hà Vân Vân đã cho hắn câu trả lời.
"Kỳ thật trong khoảng thời gian này chúng tôi vẫn luôn tranh chấp trong chuyện phân chia tài sản, anh ấy không muốn ly hôn, đương nhiên không phải vì yêu thương gì tôi mà là vì tiếc số tiền mà anh ấy kiếm ra, nói thật, mấy năm ở bên nhau, quả thực anh ấy kiếm được nhiều tiền hơn tôi, hơn nữa con mắt nhìn nhận đầu tư của anh ấy rất tốt, không muốn đem số tiền đó chia cho tôi cũng là hiểu được.
"Sau khi anh ấy thấy đoạn tin nhắn kia xong thì không hề báo cảnh sát, cũng không khác lắm với những gì tôi đoán, anh ấy đề nghị tráo đổi thân phận với Liêu Song, để cho em trai thay anh ấy đến thương lượng chuyện ly hôn với tôi, sau đó tôi liên hệ lại với sát thủ sửa mục tiêu thành Liêu Song.
"Lúc bàn chuyện, tôi cố ý đưa một vài tài liệu cho Liêu Song xem, không ngoài dự kiến... quả nhiên là Liêu Song đến thế thân anh trai, sau đó chính là chờ cảnh sát các anh tra án. Theo như kế hoạch tôi thiết kế.... về sau tôi sẽ nói cho các vị phát hiện của tôi, rồi Liêu Song sẽ bị nghi ngờ.
"Ngờ đâu thành nhờ Tiêu Hà, bại cũng tại Tiêu Hà*, cái tên sát thủ này đần quá, tôi nói ba năm nữa mới đưa tiền cho hắn chỉ là cái cớ, tôi lo sợ sẽ bị cảnh sát phát hiện tôi có một khoàn tiền lớn chuyển đi, muốn ba năm nữa tất thảy êm xuôi thì sẽ đưa hắn tiền."
*Thành nhờ Tiêu Hà, bại cũng tại Tiêu Hà (成也萧何败萧何): kể về một điển tích liên quan đến Hàn Tín. Hàn Tín được Lưu Bang trọng dụng là nhờ Tiêu Hà tiến cử, sau bị Lỗ hoàng hậu giết cũng là do Tiêu Hà bày kế (baidu)
Cố Tây Châu hỏi tiếp: "Lịch sử tìm kiếm trên máy tính kia thì sao? Chúng tôi đã đối chiếu vân tay, trên đó không có vân tay của cô, chỉ có của Liêu Song và Liêu Tuấn, cô hẳn là không biết mật khẩu mới đúng."
"Trước kia Liêu Tuấn có lần mang công việc về nhà, tôi cố tình tỏ vẻ hoàng nghi trước mặt anh ấy, Liêu Tuấn chột dạ trộm tra, tôi có đặt camera ở chậu hoa bên cạnh, cho nên tôi biết... Kỳ thật trong nhà tôi cài nhiều camera lắm, hai anh em bọn họ chưa từng phát hiện."
Cố Tây Châu trầm mặc một chút, hỏi: "Cô biết hai anh em này luôn tráo đổi cho nhau như vậy từ khi nào?"
"Hai người bọn họ tự cho là thiên y vô phùng*, tôi thì đúng là không phân biệt được, nhưng cha mẹ bọn họ thì có, lúc mới đầu tôi chỉ cảm thấy kì quái, về sau lại có mấy lần ở nhà ta thấy Liêu Song đánh bài trên máy tính bảng, tôi biết Liêu Tuấn căn bản sẽ không chơi mấy cái này, hơn nữa cũng chưa bao giờ hứng thú với nó, tôi liền hoài nghi."
*Thiên y vô phùng (天衣无缝): Áo trời không có kẽ hở - Ý chỉ một kế hoạch kín kẽ, không hề có bất kì sai sót nào.
Cố Tây Châu nhướng mày: "Chắc chắn là còn nhân tố nào khác nữa giúp cô khẳng định suy đoán của mình."
Nói đên đây, sắc mặt Hà Vân Vân hơi dại ra, do dự một lát mới nói: "Vợ chồng... Cứ cho là nhờ sinh hoạt vợ chồng đi? Tôi cố tình để lại một vài vết cào trên lưng một người trong lúc đó, kết quả hôm sau người về nhà kia trên lưng không có một dấu vết nào... Thật ra bản thân bọn họ vẫn luôn sơ hở, chỉ cần có một chút mầm mống hoài nghi liền có thể nhanh chóng tìm hiểu được ngọn nguồn.
"Bọn họ cho rằng mình thông minh lắm, lừa gạt được mọi người, cho nên tôi cũng muốn chơi lại bọn họ, kỳ thật nếu như Liêu Tuấn không tráo đổi với Liêu Song, anh ấy sẽ không chết, trách là trách anh ấy tham sống, định để tôi giết em trai mình, sau đó anh ấy sẽ tố giác tôi."
Cố Tây Châu trầm mặc, Liêu Tuấn này thật đúng là tự mình chui vào rọ, Hà Vân Vân cũng coi như là tạo kế trong kế, hai anh em này tự cho là thiên y vô phùng, kết quả là đã sớm bị người ta nhìn thấu, đối phương không chỉ nhìn thấu bọn họ mà còn nghĩ ra một cái kế ném chết hai con nhạn!
Nếu không phải vì cái tên đồng đội heo Trịnh Nguyên này, Hà Vân Vân thậm chí còn có thể nhận được phần lớn tài sản trong hôn nhân, ung dung sống ngoài vòng pháp luật.
Cố Tây Châu ngẫm lại, đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại.
Sau khi kết hôn, đàn ông tuyệt đối đừng có ngoại tình, sống tử tế không được sao? Không biết phụ nữ là Holmes à?
Danh sách chương