Cố Tây Châu cầm túi công văn giúp Vương Ngạo, Vương Ngạo vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Vương Thư.
Vương Thư là con gái Vương Ngạo, cô cùng tuổi với Cố Chi Chi, lớn hơn Cố Chi Chi mấy ngày, Cố Tây Châu đã từng nhìn thấy ảnh chụp chung của Vương Thư và Cố Chi Chi, Vương Thư là một bác sĩ.
Vương Ngạo đối với Cố Chi Chi giống như nửa phụ thân, từ sau khi cha mẹ Cố Chi Chi qua đời, vị thúc thúc này vẫn luôn quan tâm chăm sóc Chi Chi, cho nên mối quan hệ giữa Cố Chi Chi và Vương Thư vẫn luôn tương đối tốt, trước kia Vương Ngạo có ý tác hợp hai đứa thanh mai trúc mã với nhau, đáng tiếc hai người này căn bản không có tí rung động nào với nhau, ngược lại thời gian đấu võ mồm lại tương đối nhiều.
"Tút ——"
"Tút ——"
Vương Ngạo nhíu mày, vợ và con rể thật sự không thể liên lạc được với con gái mới thông báo cho ông, theo lý thuyết, hôm nay tiểu Thư hẳn là tan tầm rồi đón cháu ngoại sau đó về nhà như mọi hôm thôi, đáng ra phải về từ lâu rồi mới phải, sao bây giờ vẫn còn chưa về? Điện thoại không ngừng phát ra tiếng tút chờ, chứng tỏ điện thoại của Vương Thư không bị tắt máy, Vương Ngạo đột nhiên cảm thấy tim đập dồn dập một trận không có lý do, ông biết con gái mình ngoại trừ lúc đang làm việc thỉnh thoảng cũng sẽ không nghe điện, nhưng một lại sau sẽ gọi lại ngay hỏi có việc gì, còn những lúc khác thì không khác gì giới trẻ bây giờ, lúc nào cũng ôm điện thoại, gọi điện hay nhắn Wechat đều lập tức trả lời!
"Người nhận hiện tại không nhấc máy, vui lòng gọi lại sau."
Giọng nói ôn nhu truyền ra từ điện thoại không làm cho lông mày Vương Ngạo giãn ra, ngược lại càng nhíu chặt thành một chữ xuyên 川, ông lại gọi cuộc thứ hai, thứ ba, thứ tư......
"Tút ——"
"Tút ——"
Lại là tiếng tút chờ, Cố Tây Châu khẽ nhíu mày, Vương thúc đã gọi mười mấy cuộc điện thoại rồi, kể cả người lơ đãng nhất đãng lẽ cũng đã phát hiện ra rồi, huống chi thời buổi này còn ai không phải tộc cúi đầu nữa đâu? Điện thoại không rời tay, điện thoại hết pin thì đành chịu, nhưng điện thoại Vương Thư rõ ràng vẫn thông máy, vậy nên không thể nói là hết pin được.
Ngay lúc Cố Tây Châu nghĩ sẽ lại không có ai nhấc máy thì đột nhiên điện thoại thông!
"Tiểu Thư, sao mãi con không nhấc máy thế? Mẹ con với Hoắc Tranh lo cho con lắm đấy, gấp đến mức phải gọi điện cho ba!" Vương Ngạo nhìn điện thoại một hồi, nghiêm túc hỏi.
"Ô, cảnh sát Vương, à không, hiện giờ đã là cục trưởng Vương rồi."
Đầu bên kia truyền đến một giọng nam, một giọng nam vô cùng bình thường, không có gì đặc sắc, Vương Ngạo sửng sốt một chút, cảm thấy giọng nói này không quen lắm, ông hỏi: "Ai vậy?"
Giọng nói âm u truyền đến: "Chậc chậc chậc, xem ra mày đã sớm quên tao mất rồi."
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Vương Ngạo ngây người, tiếng cười quái dị của người đàn ông kia cứ làm ông có một cảm giác quen thuộc kì lạ không giải thích được.
"Mày quên tao mất rồi, nhưng tao vẫn nhớ rõ mày đấy, mười mấy năm qua gương mặt mày lúc nào cũng khắc ghi trong đầu tao, ngày nào tao cũng hận không thể nghiền nát mày thành tro bụi, 20 năm nay tao ở trong tù, mỗi lần bị mấy tên phạm nhân đó đánh đập, đều là nghĩ đến mày để vượt qua, mỗi lần tao muốn chết, tao đều nhớ lại ngày mà tao bị mày bắt, tao đã nói với mày——
"Mày sẽ hối hận.
"Rất nhiều lần tao đã không kiên trì nổi nữa, nhưng tưởng tượng đến cảm giác trả thù sung sướng, tao lại cắn chặt răng nhịn xuống, tao muốn ra tù, tao muốn làm cho mày hối hận vì đã bắt tao!"
Nghe đối phương nói, Vương Ngạo nhớ lại lúc trước, hồi ông vừa mới trở thành cảnh sát, trong thành phố Ninh Khánh xuất hiện án tử nghe rợn cả người ——kẻ 'đào âm*' kinh tởm.
* "đào âm" : đào (掏) là hành động móc, rút, lấy ra; âm (阴) ở đây có liên quan đến bộ phận cơ thể người, từ nào liên quan đến bộ phận sinh dục cũng có chữ "âm" này ở đầu, bất kể là của nam hay nữ.
23 năm trước, một ngày nọ, khoảng 11h tối, trong thành phố Ninh Khánh xảy ra một án tử rợn người, có người phát hiện một thi thể ở ven đường, nạn nhân ngã trên mặt đất, trên cổ máu thịt be bét bị một thứ gì đó quấn quanh, hai chân mở ra, cả người đều là máu.
Lúc ấy người phát hiện trực tiếp bị dọa đến mất hồn mất vía, thành phố Ninh Khánh truy tìm mấy ngày không tìm được hung thủ.
Khi đó Vương Ngạo đã là một cảnh sát hình sự, nghe nói về vụ này xong, ông nhớ tới mấy hôm trước có xử lý một án xô xát.
Lúc ấy một người đàn ông tên là Kiều Kiến đánh người gây thương tích, phản ứng đầu tiên của hắn là thít cổ người phụ nữ đó từ phía sau, sau đó có ý đồ dùng tay ' móc thứ đó ra ', nhưng bởi vì lúc ấy là ban ngày, chung quanh rất nhiều người, ngăn cản hành vi của Kiều Kiến.
Người phụ nữ bị thương lập tức báo án, lúc ấy án này chính là do Vương Ngạo xử lý, sau lại liên hệ đến kẻ 'đào âm*' kinh tởm này, ông nói suy đoán của mình ra, căn cứ vào manh mối này, nhanh chóng xác định được nghi phạm.
Đối phương thừa nhận mình có cưỡng gian nạn nhân, vân tay, tinh dịch để lại đều là của mình, nhưng nhất quyết không thừa nhận giết người.
Lúc ấy chẳng có gì gọi là lưới trời* hết, nói đơn giản chính là không đủ chứng cứ, nếu không phải Vương Ngạo nhớ lại án xô xát lúc ấy, bọn họ thậm chí còn khó mà tìm ra người tên Kiều Kiến này.
*Lấy ý từ câu 'Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát', Vương Ngạo nói là không có lưới trời ý là đã để cho tên tội phạm đấy thoát tội mất rồi
Cuối cùng Kiều Kiến không bị phán tử hình, mà là tù chung thân.
Điện thoại trong tay Vương Ngạo run lên vì phẫn nộ, lạnh giọng hỏi: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi dám động đến con gái của ta, ta, ta liền ......"
"Làm gì tao? Muốn tao chết à? Tao nói cho mày biết, 23 năm trước tao đã chết rồi, ngay từ lúc mày bắt tao tao đã chết rồi, tao giết người đấy, nhưng chúng mày không chứng minh được, ha ha ha ha," Kiều Kiến nói, "Lúc ấy mày bắt tao, tao đã nói rồi, nhất định tao sẽ làm cho mày hối hận cả đời.
"Con gái mày xinh đấy, chẳng giống mày chút nào, cháu ngoại mày cũng rất đáng yêu, tao sẽ từ từ chơi với chúng nó, yên tâm, tao đã không còn muốn sống từ lâu rồi, mày đoán xem rốt cuộc mày có thể tìm được tao giống như lần trước không đây?"
Vương Ngạo bùng nổ, tức giận nói vào điện thoại hai tiếng, "Ngươi dám!"
Ánh mắt Kiều Kiến ở bên kia lành lạnh dừng lại trên người Vương Thư đang bị băng dính bịt miệng, thưởng thức vẻ mặt hoảng sợ của Vương Thư, hắn lộ ra một nụ cười, "Hiện tại tao cái gì cũng không có, tao có gì mà không dám? Tao khuyên mày nên đi mua quan tài sớm sớm chút, để nhặt xác cho chúng nó."
Nghe thấy những lời này, tay Vương Ngạo bỗng nhiên run lên, run giọng nói: "Ngươi buông tha bọn họ, bọn họ vô tội, ta mới là người bắt ngươi! Không liên quan gì đến con gái và cháu ngoại ta!"
"Ha ha ha, không liên quan? Đúng vậy, người đàn bà thối tha chết tiệt kia cũng đâu liên quan gì đến mày, lúc ấy mày nói thế nào ấy nhỉ?" Kiều Kiến điên cuồng nói, "Cảnh sát bắt hung thủ là trách nhiệm của mày, tao vì cái trách nhiệm của mày mà phải trả giá đắt! Tao muốn mày phải hối hận cả đời!"
Vương Ngạo nói: "Ngươi muốn trả thù thì hãy nhắm đến ta này!"
Kiều Kiến cười lạnh một tiếng: "Không, tao phải đem tất cả trả hết lên người mày thương yêu nhất, như vậy mày mới hối hận, nếu là mày chết, sao tao có thể làm mày hối hận được chứ?"
"Răng rắc!"
Di động hình như bị ném ra khỏi cửa sổ xe, cùng với tiếng răng rắc vang lên, bên trong điện thoại cũng chỉ còn những đợt tút dài.
Kiều Kiến hiển nhiên đã không muốn nói thêm gì với Vương Ngạo, mục đích hắn tiếp điện thoại chính là muốn làm Vương Ngạo đau khổ tuyệt vọng, rõ ràng là Kiều Kiến đã đạt được mục đích.
"Khốn nạn! A! A!" Vương Ngạo phẫn nộ xoay người nện một quyền lên tường cục cảnh sát, sau đó Cố Tây Châu liền thấy người đàn ông lúc nào cũng kiên cường sắt đá này trộm đưa tay lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào, "Đều là ta...... Là ta...... Hại bọn họ......"
Cố Tây Châu thấy vẻ mặt ông, hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy Vương Ngạo, hắn lấy điện thoại di động trong tay Vương Ngạo, chạy về cục cảnh sát, đưa điện thoại di động cho một đồng nghiệp khoa kĩ thuật, "Lập tức truy lùng số điện thoại này đang ở nơi nào!"
Những người khác đều ý thức được đã xảy ra chuyện gì đó, nhìn về phía Cố Tây Châu.
"Con gái và cháu ngoại cục trưởng bị bắt cóc, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng!" Cố Tây Châu nói xong, quay đầu nhìn về phía Vương Ngạo bên cạnh, hạ giọng nói: "Vương thúc, bây giờ chú phải bình tĩnh, chú biết phải làm thế nào mà!"
"Không kịp......" Đôi mắt Vương Ngạo đẫm lệ, lẩm bẩm nói, "Không còn kịp nữa rồi...... Hắn ta ném điện thoại đi rồi...... Tìm thế nào đây......"
Mọi chuyện mới xảy ra vài phút đồng hồ, trong nháy mắt Vương Ngạo như già đi mười tuổi, sức lực đều không còn, Cố Tây Châu đang khó chịu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn gấp giọng nói: "Còn một cách!"
Cố Tây Châu nghĩ tới thông báo tìm người hắn đã dùng trong thế giới vừa rồi! Chỉ cần điền thông tin chính xác, sẽ có người gọi điện thoại đến báo!
Đúng, hẳn là có thể dùng thông báo tìm người, hẳn là có thể!
"Cách gì?" Vương Ngạo há miệng thở dốc, hỏi.
Cố Tây Châu nắm tay Vương Ngạo, chạy đến trước xe mình, "Đến nhà cháu trước đã!"
Cố Tây Châu lái xe đưa Vương Ngạo về thẳng nhà mình, hắn vẫn còn hai tờ thông báo tìm người ở nhà, nhất định có thể dùng được! Thế giới nhiệm vụ là một thế giới, thế giới hiện thực cũng coi như là một thế giới, nếu thế giới nhiệm vụ có thể làm người ta 'trường sinh bất tử', vậy tìm một người ở trong thế giới hiện thực hẳn là cũng có thể!
......
Từ cách thức giết người lúc trước của Kiều Kiến cũng có thể nhìn ra người này tàn nhẫn độc ác đến mức nào, đầu óc hắn ta điên rồ đến mức nào.
Kiều Kiến lái chiếc xe trộm được, đi thẳng đến ngoại thành Ninh Khánh, đến nơi hắn ta quen thuộc nhất.
Hắn đã nói là muốn trả thù đối phương, nói được làm được, 20 năm trước bắt hắn, hắn ra khỏi nhà giam về đến quê nhà, nhưng mà chuyện hắn bị bắt hồi trước đã trở nên ồn ào huyên náo, tất cả hàng xóm láng giềng đều biết chuyện này, trong đó cũng bao gồm con hắn.
Hắn ta giết người xong vẫn luôn nghĩ chỉ cần cảnh sát không bắt được hắn, về sau tuyệt đối sẽ không giết người nữa, hắn bám lấy ý nghĩ may mắn, hơn nữa hắn không hề để lại chứng cứ nào khác, vốn tưởng rằng không có việc gì, trăm triệu lần không ngờ tới vậy mà Vương Ngạo lại nhớ rõ một lần xô xát kia của hắn, bởi vậy mới phong tỏa được mục tiêu, đem hắn bắt lại.
Vẻ mặt hoảng sợ của người nhà cùng với ánh mắt không giấu được sự chán ghét đều làm hắn đau đớn khôn cùng, hắn ngồi tù 23 năm, người nhà không đến thăm hắn lấy một lần, lúc hắn ra tù người nhà cũng không đến đón hắn.
Hắn dùng hết mọi cách, tìm được người nhà mình, kết quả chỉ nhận được sự chán ghét và ghê tởm của con trai.
"Cầu xin ông, ông đi đi, tôi thật sự không muốn nhìn thấy ông, tôi đã coi như cha tôi chết từ lâu rồi! Nếu để vợ tôi biết cha tôi là ' kẻ đào âm ', cô ấy sẽ nhìn tôi thế nào? Còn có con gái tôi nữa! Tôi cầu xin ông, ông đừng có xuất hiện nữa!"
Từng câu từng chữ con trai nói như những mũi kim, từng cái từng cái đâm vào trái tim hắn, trong lòng Kiều Kiến ngập tràn uất hận, phẫn nộ.
Hắn ta nhanh chóng đổ hết thảy mọi tội lỗi lên người cảnh sát, nếu lúc ấy cậu cảnh sát kia không liên hệ hai án xô xát và giết người với nhau, hắn đã không bị bắt rồi! Tất cả mọi chuyện đều do tên cảnh sát kia sai!
Nếu không bị phát hiện, bây giờ hắn vẫn còn có thể sống cùng với người nhà, chứ không phải là bị người nhà khinh bỉ, phỉ nhổ!
Kiều Kiến lộ ra nụ cười khiến người ta buồn nôn, nói với Vương Thư đã bị hắn ta trói lại, cùng với một đứa trẻ chưa đến 4 tuổi: "Lát nữa mới là ác mộng thật sự cơ, tao đã chọn cho chúng mày một cách chết rất thú vị, đảm bảo chúng mày sẽ chấn động!"
Vương Thư tuyệt vọng ngã nhoài ra ghế sau, đứa nhỏ nằm bên cạnh cô cũng bị trói chặt, sợ hãi nhìn về phía cô, Vương Thư không ngăn nổi nước mắt rơi.
Ở đầu bên kia, Cố Tây Châu về đến nhà, bạo lực đẩy cửa nhà mình ra, trong nhà, Cố Chi Chi đang nhàm chán xem TV, đột nhiên thấy hai người vọt vào, ngẩn người.
Cố Tây Châu không có thời gian giải thích nhiều với Cố Chi Chi, hắn vọt vào phòng ngủ tìm đồ, tìm được hai tờ thông báo tìm người xong, Cố Tây Châu cầm bút cùng với tờ thông báo tìm người, gấp giọng nói với Vương Ngạo: "Vương thúc, nói cho cháu thông tin, nhanh lên!"
Vương Ngạo hoàn toàn không hiểu Cố Tây Châu muốn làm cái gì, ông cứ thế ngơ ngác nói thông tin về con gái mình cho Cố Tây Châu, chỉ thấy Cố Tây Châu nhanh chóng điền xong thông báo tìm người.
Cố Tây Châu điền hết thông tin xong, trực tiếp dán lên tường bên ngoài cửa.
Cố Tây Châu cầm điện thoại trên tay, cúi đầu nhìn chằm chằm vào di động, trong lòng mặc niệm: Nhất định phải được! Nhất định phải được!
Vài giây sau ——
"Reng reng reng ——"
Chuông điện thoại vang lên!
......
Trên đường đi, Kiều Kiến vừa đi vừa nói một mình, nói hắn ra tù xong bị người ta xem thường ra sao, nói xe đang chạy đến địa điểm mà hắn ta đã định sẵn như thế nào.
Ngoại thành Ninh Khánh có một cái xưởng bỏ hoang, Kiều Kiến xuống xe cẩn thận nhìn ngó xung quanh, xác định không có bất luận kẻ nào xong, lúc này mới đem hai mẹ con Vương Thư kéo vào trong xưởng.
Trong nhà xưởng đã lâu không sử dụng có 14 bình nước khoáng, tất cả đều là bình 18.9l, mấy cái ghế dựa, còn có một cái máy lọc nước.
Vương Thư không rõ hung thủ cần nhiều nước ở nơi này như vậy làm gì, nhưng trực giác nói cho cô ...... Cô sẽ không muốn biết nguyên nhân đâu.
"Biết vì sao tao để nhiều nước ở đây như vậy không?" Kiều Kiến cười, lấy một cái ống mềm ra từ sau lưng, nói: "Thấy cái này không? Cái ống, đợi lát nữa tao cắm nó vào miệng mày, rồi đầu còn lại cắm vào máy lọc nước, tao xem xem có phải có người thật sự bị nhồi chết không.
"Nếu mày chết thật thì nhớ kĩ là đừng có trách tao, muốn trách thì trách cha mày ấy, ăn no rửng mỡ, xen vào việc của người khác."
Vương Thư nghe Kiều Kiến nói, lộ ra vẻ hoảng sợ tột cùng, cả người phát run, vẻ mặt hoảng sợ của cô vừa hay làm Kiều Kiến rất hài lòng.
Kiều Kiến cười hắc hắc, nói: "Xem ra mày cũng thích phương thức giết người này của tao đúng không?"
Vương Thư điên cuồng lắc đầu: "Ưm...... Ưm ưm ưm......"
"Mày nói xem, mày tới trước, hay là con trai mày nhỉ?" Kiều Kiến không để ý tới sự giằng xé của Vương Thư, âm trầm cười, hỏi.
Vương Thư im lặng rơi lệ, cô ưm ưm ưm nửa ngày nói không ra lời.
"Như vậy đi, mày trước, thì mày gật đầu một cái, con trai mày trước, thì mày gật đầu hai cái."
Vương Thư bị băng dính bịt miệng, cố nén nước mắt, gật đầu một cái, không có cái thứ hai.
Kiều Kiến vỗ tay 'bộp' một cái, nói: "Hay, cảm động, thật cảm động, vậy mày trước."
"Bây giờ tao xé băng dính bịt miệng cho mày, tao nhắc trước, khu vực này có rất ít người lui tới, kể cả mày có hét lên cũng sẽ không có ai nghe thấy đâu, cho nên tao khuyên mày, ngoan ngoãn một chút, nếu như mày không ngoan, tao sẽ để cho con trai mày tới trước," Kiều Kiến đưa tay vỗ vỗ mặt Vương Thư, cười lạnh nói, "Hiểu chưa?"
Vương Thư máy móc gật đầu, nước mắt lã chã chảy xuôi.
Đứa trẻ bị đặt ở trên băng ghế nhìn mẹ, bật khóc nức nở.
"Tôi không gọi, nhưng cầu xin ông, đừng làm hại đến con trai tôi, tôi bảo đảm...... Tôi không kêu, cầu xin ông......" Sau khi Kiều Kiến xé băng dính dán miệng Vương Thư xuống, Vương Thư khóc lóc nói.
Lúc mới tới cô đã quan sát rồi, xung quanh đây quả thực không có người, khu vực này đã được khoanh vùng, cư dân xung quanh đã di dời từ lâu, chỉ là tại vấn đề quy hoạch nên mảnh đất này không được tiến hành xây dựng lại.
Kể cả cô có hét lên, xung quanh cũng không có ai để cứu cô.
Nghe thấy Vương Thư nói, Kiều Kiến lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, nói: "Đừng có giở trò ra điều kiện với tao!"
Hai mắt Vương Thư ngập nước, dùng ánh mắt van xin nhìn về phía Kiều Kiến, "Cầu xin ông, tôi sẽ nghe lời."
Kiều Kiến lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, không để ý đến thỉnh cầu của Vương Thư, hắn đặt máy lọc nước lên ghế, bảo đảm vị trí của máy lọc nước cao hơn Vương Thư xong liền đổ nước vào máy, sau đó cầm một đầu còn lại, chậm rãi đi về phía Vương Thư.
"Ưm...... Mẹ...... Mẹ......" Đứa trẻ ngồi trên một băng ghế khác thấy ma quỷ đang từ từ đi về phía mẹ.
Vương Thư nhìn về phía con trai mình, há miệng thở dốc, cô nức nở nói: "Con trai, nhắm mắt lại, đừng nhìn."
Sau đó ống nước bị nhét vào miệng cô, nước theo đó từ cuống họng rót vào thân thể.
Nước, rất nhiều rất nhiều nước.
Vương Thư là con gái Vương Ngạo, cô cùng tuổi với Cố Chi Chi, lớn hơn Cố Chi Chi mấy ngày, Cố Tây Châu đã từng nhìn thấy ảnh chụp chung của Vương Thư và Cố Chi Chi, Vương Thư là một bác sĩ.
Vương Ngạo đối với Cố Chi Chi giống như nửa phụ thân, từ sau khi cha mẹ Cố Chi Chi qua đời, vị thúc thúc này vẫn luôn quan tâm chăm sóc Chi Chi, cho nên mối quan hệ giữa Cố Chi Chi và Vương Thư vẫn luôn tương đối tốt, trước kia Vương Ngạo có ý tác hợp hai đứa thanh mai trúc mã với nhau, đáng tiếc hai người này căn bản không có tí rung động nào với nhau, ngược lại thời gian đấu võ mồm lại tương đối nhiều.
"Tút ——"
"Tút ——"
Vương Ngạo nhíu mày, vợ và con rể thật sự không thể liên lạc được với con gái mới thông báo cho ông, theo lý thuyết, hôm nay tiểu Thư hẳn là tan tầm rồi đón cháu ngoại sau đó về nhà như mọi hôm thôi, đáng ra phải về từ lâu rồi mới phải, sao bây giờ vẫn còn chưa về? Điện thoại không ngừng phát ra tiếng tút chờ, chứng tỏ điện thoại của Vương Thư không bị tắt máy, Vương Ngạo đột nhiên cảm thấy tim đập dồn dập một trận không có lý do, ông biết con gái mình ngoại trừ lúc đang làm việc thỉnh thoảng cũng sẽ không nghe điện, nhưng một lại sau sẽ gọi lại ngay hỏi có việc gì, còn những lúc khác thì không khác gì giới trẻ bây giờ, lúc nào cũng ôm điện thoại, gọi điện hay nhắn Wechat đều lập tức trả lời!
"Người nhận hiện tại không nhấc máy, vui lòng gọi lại sau."
Giọng nói ôn nhu truyền ra từ điện thoại không làm cho lông mày Vương Ngạo giãn ra, ngược lại càng nhíu chặt thành một chữ xuyên 川, ông lại gọi cuộc thứ hai, thứ ba, thứ tư......
"Tút ——"
"Tút ——"
Lại là tiếng tút chờ, Cố Tây Châu khẽ nhíu mày, Vương thúc đã gọi mười mấy cuộc điện thoại rồi, kể cả người lơ đãng nhất đãng lẽ cũng đã phát hiện ra rồi, huống chi thời buổi này còn ai không phải tộc cúi đầu nữa đâu? Điện thoại không rời tay, điện thoại hết pin thì đành chịu, nhưng điện thoại Vương Thư rõ ràng vẫn thông máy, vậy nên không thể nói là hết pin được.
Ngay lúc Cố Tây Châu nghĩ sẽ lại không có ai nhấc máy thì đột nhiên điện thoại thông!
"Tiểu Thư, sao mãi con không nhấc máy thế? Mẹ con với Hoắc Tranh lo cho con lắm đấy, gấp đến mức phải gọi điện cho ba!" Vương Ngạo nhìn điện thoại một hồi, nghiêm túc hỏi.
"Ô, cảnh sát Vương, à không, hiện giờ đã là cục trưởng Vương rồi."
Đầu bên kia truyền đến một giọng nam, một giọng nam vô cùng bình thường, không có gì đặc sắc, Vương Ngạo sửng sốt một chút, cảm thấy giọng nói này không quen lắm, ông hỏi: "Ai vậy?"
Giọng nói âm u truyền đến: "Chậc chậc chậc, xem ra mày đã sớm quên tao mất rồi."
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Vương Ngạo ngây người, tiếng cười quái dị của người đàn ông kia cứ làm ông có một cảm giác quen thuộc kì lạ không giải thích được.
"Mày quên tao mất rồi, nhưng tao vẫn nhớ rõ mày đấy, mười mấy năm qua gương mặt mày lúc nào cũng khắc ghi trong đầu tao, ngày nào tao cũng hận không thể nghiền nát mày thành tro bụi, 20 năm nay tao ở trong tù, mỗi lần bị mấy tên phạm nhân đó đánh đập, đều là nghĩ đến mày để vượt qua, mỗi lần tao muốn chết, tao đều nhớ lại ngày mà tao bị mày bắt, tao đã nói với mày——
"Mày sẽ hối hận.
"Rất nhiều lần tao đã không kiên trì nổi nữa, nhưng tưởng tượng đến cảm giác trả thù sung sướng, tao lại cắn chặt răng nhịn xuống, tao muốn ra tù, tao muốn làm cho mày hối hận vì đã bắt tao!"
Nghe đối phương nói, Vương Ngạo nhớ lại lúc trước, hồi ông vừa mới trở thành cảnh sát, trong thành phố Ninh Khánh xuất hiện án tử nghe rợn cả người ——kẻ 'đào âm*' kinh tởm.
* "đào âm" : đào (掏) là hành động móc, rút, lấy ra; âm (阴) ở đây có liên quan đến bộ phận cơ thể người, từ nào liên quan đến bộ phận sinh dục cũng có chữ "âm" này ở đầu, bất kể là của nam hay nữ.
23 năm trước, một ngày nọ, khoảng 11h tối, trong thành phố Ninh Khánh xảy ra một án tử rợn người, có người phát hiện một thi thể ở ven đường, nạn nhân ngã trên mặt đất, trên cổ máu thịt be bét bị một thứ gì đó quấn quanh, hai chân mở ra, cả người đều là máu.
Lúc ấy người phát hiện trực tiếp bị dọa đến mất hồn mất vía, thành phố Ninh Khánh truy tìm mấy ngày không tìm được hung thủ.
Khi đó Vương Ngạo đã là một cảnh sát hình sự, nghe nói về vụ này xong, ông nhớ tới mấy hôm trước có xử lý một án xô xát.
Lúc ấy một người đàn ông tên là Kiều Kiến đánh người gây thương tích, phản ứng đầu tiên của hắn là thít cổ người phụ nữ đó từ phía sau, sau đó có ý đồ dùng tay ' móc thứ đó ra ', nhưng bởi vì lúc ấy là ban ngày, chung quanh rất nhiều người, ngăn cản hành vi của Kiều Kiến.
Người phụ nữ bị thương lập tức báo án, lúc ấy án này chính là do Vương Ngạo xử lý, sau lại liên hệ đến kẻ 'đào âm*' kinh tởm này, ông nói suy đoán của mình ra, căn cứ vào manh mối này, nhanh chóng xác định được nghi phạm.
Đối phương thừa nhận mình có cưỡng gian nạn nhân, vân tay, tinh dịch để lại đều là của mình, nhưng nhất quyết không thừa nhận giết người.
Lúc ấy chẳng có gì gọi là lưới trời* hết, nói đơn giản chính là không đủ chứng cứ, nếu không phải Vương Ngạo nhớ lại án xô xát lúc ấy, bọn họ thậm chí còn khó mà tìm ra người tên Kiều Kiến này.
*Lấy ý từ câu 'Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát', Vương Ngạo nói là không có lưới trời ý là đã để cho tên tội phạm đấy thoát tội mất rồi
Cuối cùng Kiều Kiến không bị phán tử hình, mà là tù chung thân.
Điện thoại trong tay Vương Ngạo run lên vì phẫn nộ, lạnh giọng hỏi: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi dám động đến con gái của ta, ta, ta liền ......"
"Làm gì tao? Muốn tao chết à? Tao nói cho mày biết, 23 năm trước tao đã chết rồi, ngay từ lúc mày bắt tao tao đã chết rồi, tao giết người đấy, nhưng chúng mày không chứng minh được, ha ha ha ha," Kiều Kiến nói, "Lúc ấy mày bắt tao, tao đã nói rồi, nhất định tao sẽ làm cho mày hối hận cả đời.
"Con gái mày xinh đấy, chẳng giống mày chút nào, cháu ngoại mày cũng rất đáng yêu, tao sẽ từ từ chơi với chúng nó, yên tâm, tao đã không còn muốn sống từ lâu rồi, mày đoán xem rốt cuộc mày có thể tìm được tao giống như lần trước không đây?"
Vương Ngạo bùng nổ, tức giận nói vào điện thoại hai tiếng, "Ngươi dám!"
Ánh mắt Kiều Kiến ở bên kia lành lạnh dừng lại trên người Vương Thư đang bị băng dính bịt miệng, thưởng thức vẻ mặt hoảng sợ của Vương Thư, hắn lộ ra một nụ cười, "Hiện tại tao cái gì cũng không có, tao có gì mà không dám? Tao khuyên mày nên đi mua quan tài sớm sớm chút, để nhặt xác cho chúng nó."
Nghe thấy những lời này, tay Vương Ngạo bỗng nhiên run lên, run giọng nói: "Ngươi buông tha bọn họ, bọn họ vô tội, ta mới là người bắt ngươi! Không liên quan gì đến con gái và cháu ngoại ta!"
"Ha ha ha, không liên quan? Đúng vậy, người đàn bà thối tha chết tiệt kia cũng đâu liên quan gì đến mày, lúc ấy mày nói thế nào ấy nhỉ?" Kiều Kiến điên cuồng nói, "Cảnh sát bắt hung thủ là trách nhiệm của mày, tao vì cái trách nhiệm của mày mà phải trả giá đắt! Tao muốn mày phải hối hận cả đời!"
Vương Ngạo nói: "Ngươi muốn trả thù thì hãy nhắm đến ta này!"
Kiều Kiến cười lạnh một tiếng: "Không, tao phải đem tất cả trả hết lên người mày thương yêu nhất, như vậy mày mới hối hận, nếu là mày chết, sao tao có thể làm mày hối hận được chứ?"
"Răng rắc!"
Di động hình như bị ném ra khỏi cửa sổ xe, cùng với tiếng răng rắc vang lên, bên trong điện thoại cũng chỉ còn những đợt tút dài.
Kiều Kiến hiển nhiên đã không muốn nói thêm gì với Vương Ngạo, mục đích hắn tiếp điện thoại chính là muốn làm Vương Ngạo đau khổ tuyệt vọng, rõ ràng là Kiều Kiến đã đạt được mục đích.
"Khốn nạn! A! A!" Vương Ngạo phẫn nộ xoay người nện một quyền lên tường cục cảnh sát, sau đó Cố Tây Châu liền thấy người đàn ông lúc nào cũng kiên cường sắt đá này trộm đưa tay lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào, "Đều là ta...... Là ta...... Hại bọn họ......"
Cố Tây Châu thấy vẻ mặt ông, hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy Vương Ngạo, hắn lấy điện thoại di động trong tay Vương Ngạo, chạy về cục cảnh sát, đưa điện thoại di động cho một đồng nghiệp khoa kĩ thuật, "Lập tức truy lùng số điện thoại này đang ở nơi nào!"
Những người khác đều ý thức được đã xảy ra chuyện gì đó, nhìn về phía Cố Tây Châu.
"Con gái và cháu ngoại cục trưởng bị bắt cóc, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng!" Cố Tây Châu nói xong, quay đầu nhìn về phía Vương Ngạo bên cạnh, hạ giọng nói: "Vương thúc, bây giờ chú phải bình tĩnh, chú biết phải làm thế nào mà!"
"Không kịp......" Đôi mắt Vương Ngạo đẫm lệ, lẩm bẩm nói, "Không còn kịp nữa rồi...... Hắn ta ném điện thoại đi rồi...... Tìm thế nào đây......"
Mọi chuyện mới xảy ra vài phút đồng hồ, trong nháy mắt Vương Ngạo như già đi mười tuổi, sức lực đều không còn, Cố Tây Châu đang khó chịu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn gấp giọng nói: "Còn một cách!"
Cố Tây Châu nghĩ tới thông báo tìm người hắn đã dùng trong thế giới vừa rồi! Chỉ cần điền thông tin chính xác, sẽ có người gọi điện thoại đến báo!
Đúng, hẳn là có thể dùng thông báo tìm người, hẳn là có thể!
"Cách gì?" Vương Ngạo há miệng thở dốc, hỏi.
Cố Tây Châu nắm tay Vương Ngạo, chạy đến trước xe mình, "Đến nhà cháu trước đã!"
Cố Tây Châu lái xe đưa Vương Ngạo về thẳng nhà mình, hắn vẫn còn hai tờ thông báo tìm người ở nhà, nhất định có thể dùng được! Thế giới nhiệm vụ là một thế giới, thế giới hiện thực cũng coi như là một thế giới, nếu thế giới nhiệm vụ có thể làm người ta 'trường sinh bất tử', vậy tìm một người ở trong thế giới hiện thực hẳn là cũng có thể!
......
Từ cách thức giết người lúc trước của Kiều Kiến cũng có thể nhìn ra người này tàn nhẫn độc ác đến mức nào, đầu óc hắn ta điên rồ đến mức nào.
Kiều Kiến lái chiếc xe trộm được, đi thẳng đến ngoại thành Ninh Khánh, đến nơi hắn ta quen thuộc nhất.
Hắn đã nói là muốn trả thù đối phương, nói được làm được, 20 năm trước bắt hắn, hắn ra khỏi nhà giam về đến quê nhà, nhưng mà chuyện hắn bị bắt hồi trước đã trở nên ồn ào huyên náo, tất cả hàng xóm láng giềng đều biết chuyện này, trong đó cũng bao gồm con hắn.
Hắn ta giết người xong vẫn luôn nghĩ chỉ cần cảnh sát không bắt được hắn, về sau tuyệt đối sẽ không giết người nữa, hắn bám lấy ý nghĩ may mắn, hơn nữa hắn không hề để lại chứng cứ nào khác, vốn tưởng rằng không có việc gì, trăm triệu lần không ngờ tới vậy mà Vương Ngạo lại nhớ rõ một lần xô xát kia của hắn, bởi vậy mới phong tỏa được mục tiêu, đem hắn bắt lại.
Vẻ mặt hoảng sợ của người nhà cùng với ánh mắt không giấu được sự chán ghét đều làm hắn đau đớn khôn cùng, hắn ngồi tù 23 năm, người nhà không đến thăm hắn lấy một lần, lúc hắn ra tù người nhà cũng không đến đón hắn.
Hắn dùng hết mọi cách, tìm được người nhà mình, kết quả chỉ nhận được sự chán ghét và ghê tởm của con trai.
"Cầu xin ông, ông đi đi, tôi thật sự không muốn nhìn thấy ông, tôi đã coi như cha tôi chết từ lâu rồi! Nếu để vợ tôi biết cha tôi là ' kẻ đào âm ', cô ấy sẽ nhìn tôi thế nào? Còn có con gái tôi nữa! Tôi cầu xin ông, ông đừng có xuất hiện nữa!"
Từng câu từng chữ con trai nói như những mũi kim, từng cái từng cái đâm vào trái tim hắn, trong lòng Kiều Kiến ngập tràn uất hận, phẫn nộ.
Hắn ta nhanh chóng đổ hết thảy mọi tội lỗi lên người cảnh sát, nếu lúc ấy cậu cảnh sát kia không liên hệ hai án xô xát và giết người với nhau, hắn đã không bị bắt rồi! Tất cả mọi chuyện đều do tên cảnh sát kia sai!
Nếu không bị phát hiện, bây giờ hắn vẫn còn có thể sống cùng với người nhà, chứ không phải là bị người nhà khinh bỉ, phỉ nhổ!
Kiều Kiến lộ ra nụ cười khiến người ta buồn nôn, nói với Vương Thư đã bị hắn ta trói lại, cùng với một đứa trẻ chưa đến 4 tuổi: "Lát nữa mới là ác mộng thật sự cơ, tao đã chọn cho chúng mày một cách chết rất thú vị, đảm bảo chúng mày sẽ chấn động!"
Vương Thư tuyệt vọng ngã nhoài ra ghế sau, đứa nhỏ nằm bên cạnh cô cũng bị trói chặt, sợ hãi nhìn về phía cô, Vương Thư không ngăn nổi nước mắt rơi.
Ở đầu bên kia, Cố Tây Châu về đến nhà, bạo lực đẩy cửa nhà mình ra, trong nhà, Cố Chi Chi đang nhàm chán xem TV, đột nhiên thấy hai người vọt vào, ngẩn người.
Cố Tây Châu không có thời gian giải thích nhiều với Cố Chi Chi, hắn vọt vào phòng ngủ tìm đồ, tìm được hai tờ thông báo tìm người xong, Cố Tây Châu cầm bút cùng với tờ thông báo tìm người, gấp giọng nói với Vương Ngạo: "Vương thúc, nói cho cháu thông tin, nhanh lên!"
Vương Ngạo hoàn toàn không hiểu Cố Tây Châu muốn làm cái gì, ông cứ thế ngơ ngác nói thông tin về con gái mình cho Cố Tây Châu, chỉ thấy Cố Tây Châu nhanh chóng điền xong thông báo tìm người.
Cố Tây Châu điền hết thông tin xong, trực tiếp dán lên tường bên ngoài cửa.
Cố Tây Châu cầm điện thoại trên tay, cúi đầu nhìn chằm chằm vào di động, trong lòng mặc niệm: Nhất định phải được! Nhất định phải được!
Vài giây sau ——
"Reng reng reng ——"
Chuông điện thoại vang lên!
......
Trên đường đi, Kiều Kiến vừa đi vừa nói một mình, nói hắn ra tù xong bị người ta xem thường ra sao, nói xe đang chạy đến địa điểm mà hắn ta đã định sẵn như thế nào.
Ngoại thành Ninh Khánh có một cái xưởng bỏ hoang, Kiều Kiến xuống xe cẩn thận nhìn ngó xung quanh, xác định không có bất luận kẻ nào xong, lúc này mới đem hai mẹ con Vương Thư kéo vào trong xưởng.
Trong nhà xưởng đã lâu không sử dụng có 14 bình nước khoáng, tất cả đều là bình 18.9l, mấy cái ghế dựa, còn có một cái máy lọc nước.
Vương Thư không rõ hung thủ cần nhiều nước ở nơi này như vậy làm gì, nhưng trực giác nói cho cô ...... Cô sẽ không muốn biết nguyên nhân đâu.
"Biết vì sao tao để nhiều nước ở đây như vậy không?" Kiều Kiến cười, lấy một cái ống mềm ra từ sau lưng, nói: "Thấy cái này không? Cái ống, đợi lát nữa tao cắm nó vào miệng mày, rồi đầu còn lại cắm vào máy lọc nước, tao xem xem có phải có người thật sự bị nhồi chết không.
"Nếu mày chết thật thì nhớ kĩ là đừng có trách tao, muốn trách thì trách cha mày ấy, ăn no rửng mỡ, xen vào việc của người khác."
Vương Thư nghe Kiều Kiến nói, lộ ra vẻ hoảng sợ tột cùng, cả người phát run, vẻ mặt hoảng sợ của cô vừa hay làm Kiều Kiến rất hài lòng.
Kiều Kiến cười hắc hắc, nói: "Xem ra mày cũng thích phương thức giết người này của tao đúng không?"
Vương Thư điên cuồng lắc đầu: "Ưm...... Ưm ưm ưm......"
"Mày nói xem, mày tới trước, hay là con trai mày nhỉ?" Kiều Kiến không để ý tới sự giằng xé của Vương Thư, âm trầm cười, hỏi.
Vương Thư im lặng rơi lệ, cô ưm ưm ưm nửa ngày nói không ra lời.
"Như vậy đi, mày trước, thì mày gật đầu một cái, con trai mày trước, thì mày gật đầu hai cái."
Vương Thư bị băng dính bịt miệng, cố nén nước mắt, gật đầu một cái, không có cái thứ hai.
Kiều Kiến vỗ tay 'bộp' một cái, nói: "Hay, cảm động, thật cảm động, vậy mày trước."
"Bây giờ tao xé băng dính bịt miệng cho mày, tao nhắc trước, khu vực này có rất ít người lui tới, kể cả mày có hét lên cũng sẽ không có ai nghe thấy đâu, cho nên tao khuyên mày, ngoan ngoãn một chút, nếu như mày không ngoan, tao sẽ để cho con trai mày tới trước," Kiều Kiến đưa tay vỗ vỗ mặt Vương Thư, cười lạnh nói, "Hiểu chưa?"
Vương Thư máy móc gật đầu, nước mắt lã chã chảy xuôi.
Đứa trẻ bị đặt ở trên băng ghế nhìn mẹ, bật khóc nức nở.
"Tôi không gọi, nhưng cầu xin ông, đừng làm hại đến con trai tôi, tôi bảo đảm...... Tôi không kêu, cầu xin ông......" Sau khi Kiều Kiến xé băng dính dán miệng Vương Thư xuống, Vương Thư khóc lóc nói.
Lúc mới tới cô đã quan sát rồi, xung quanh đây quả thực không có người, khu vực này đã được khoanh vùng, cư dân xung quanh đã di dời từ lâu, chỉ là tại vấn đề quy hoạch nên mảnh đất này không được tiến hành xây dựng lại.
Kể cả cô có hét lên, xung quanh cũng không có ai để cứu cô.
Nghe thấy Vương Thư nói, Kiều Kiến lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, nói: "Đừng có giở trò ra điều kiện với tao!"
Hai mắt Vương Thư ngập nước, dùng ánh mắt van xin nhìn về phía Kiều Kiến, "Cầu xin ông, tôi sẽ nghe lời."
Kiều Kiến lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, không để ý đến thỉnh cầu của Vương Thư, hắn đặt máy lọc nước lên ghế, bảo đảm vị trí của máy lọc nước cao hơn Vương Thư xong liền đổ nước vào máy, sau đó cầm một đầu còn lại, chậm rãi đi về phía Vương Thư.
"Ưm...... Mẹ...... Mẹ......" Đứa trẻ ngồi trên một băng ghế khác thấy ma quỷ đang từ từ đi về phía mẹ.
Vương Thư nhìn về phía con trai mình, há miệng thở dốc, cô nức nở nói: "Con trai, nhắm mắt lại, đừng nhìn."
Sau đó ống nước bị nhét vào miệng cô, nước theo đó từ cuống họng rót vào thân thể.
Nước, rất nhiều rất nhiều nước.
Danh sách chương