Cố Tây Châu cười với con quái vật kia một cái, đang chuẩn bị đi xuống dưới tìm nó thì bị bị Tư Dư tóm được, chỉ nghe thấy Tư Dư nhàn nhạt nói: "Đi cùng nhau."
Cố Tây Châu nghĩ rồi gật đầu nói: "Được."
Hành lang tối tăm, Cố Tây Châu cảm giác được độ ấm lan tỏa từ lòng bàn tay nóng rực của Tư Dư, hơi rũ mắt đi theo, hai người rời khỏi phòng, còn chưa đi đến tầng trệt.
"Bang! Bang! Bang!"
Đột nhiên tiếng thanh sắt va chạm với song sắt vang lên trong màn đêm vô tận, tiếp theo chính là tiếng kêu rên thê lương, là tiếng rên rỉ của phụ nữ, rõ ràng là tiếng của người phụ nữ ban nãy.
"Chúng nó vẫn chưa đi xa!" Tư Dư đang nắm tay Cố Tây Châu, nhướng mắt nhìn, siết tay chặt hơn.
Cố Tây Châu thoáng liếc nhìn phía ra bên ngoài cầu thang, nhíu mày nói: "Cũng không biết tình hình bên ngoài như thế nào."
Tư Dư: "Quan sát kĩ rồi nói sau."
Cố Tây Châu: "Được."
Cố Tây Châu vốn không sợ hãi, chỉ cần không gặp phải loại quy tắc vô hình nào đó là được, còn quỷ quái này nọ đều không phải là đối thủ của hắn, có Tư Dư ở đây, cơ bản hắn không cần phải lo lắng sẽ kích hoạt quy tắc khiến cho hắn phải chết.
Cố Tây Châu lén nhìn Tư Dư, trong lòng hơi thả lỏng một chút, đột nhiên cảm nhận được một cảm giác an toàn kì diệu.
Đúng lúc hai người bọn họ đi ra, đột nhiên trong bóng đêm lại vang lên tiếng va đập kịch liệt, âm thanh mãnh liệt như thể xương cốt va vào song sắt, ngay sau đó Cố Tây Châu lại nghe thấy tiếng người phụ nữ gào thét chói tai một lần nữa.
Tiếng phụ nữ kêu gào cùng với tiếng va đập cổ quái không ngừng phát ra từ bóng đêm vô tận.
Sau một lúc lâu, tiếng bang bang bang đột nhiên biến thành một loại âm thanh khác càng thêm kì quái.
Rắc Rắc Rắc.
Rắc Rắc Rắc.
Giống như có cái gì đó đang từ từ nhấm nuốt xương cốt, chung quanh nháy mắt trở nên vô cùng an tĩnh, chỉ còn có thể nghe thấy âm thanh kì quái kia, con đường đi về phía cầu thang đối diện không có bất kì ánh sáng nào, cái gì cũng đều không thấy, hoàn toàn không biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Cố Tây Châu cân nhắc một chút, cúi đầu nhìn đèn pin trong tay, nhìn vào mắt Tư Dư, nói: "Dùng cái này soi xem sao nhé?"
Tư Dư không phản đối, gật đầu nói: "Được thôi."
Cố Tây Châu bật đèn pin, chiếu đến nơi phát ra âm thanh răng rắc, hành lang trống rỗng, không có bất cứ thứ gì.
Hai người cất bước đi đến đó, trên mặt đất còn lưu lại vệt máu, vệt máu trải dài dọc hành lang, có vẻ người phụ nữ đó bị kéo lên lầu, bởi vì rõ ràng dấu vết còn sót lại là vệt máu của người bị kéo lê đi.
"Đi lên nhìn xem." Cố Tây Châu nhẹ giọng nói.
Tư Dư suy xét, một lát sau, gật đầu nói: "Được, chúng ta đi cùng nhau."
Bật đèn pin, hai người Cố Tây Châu bọn họ đi theo vết máu đến thẳng cửa nhà 713 tòa 1, vết máu đến phòng này thì bị ngắt quãng.
"Rắc rắc rắc".
Âm thanh quỷ dị truyền từ bên trong ra, tựa như có thứ gì đang nhấm nuốt đồ ăn.
Cửa cũng chỉ khép hờ chứ không đóng chặt, Cố Tây Châu đẩy cửa ra, bên trong cánh cửa là một mảnh đen thui, chỉ có tiếng nhấm nuốt xương cốt.
Cố Tây Châu chiếu đèn vào căn phòng tối mù, nhìn theo luồng sáng từ đèn phi quét qua quét lại, Cố Tây Châu lúc này mới thấy hai con quái vật vừa rồi.
Chân chúng uốn lượn quỷ dị dưới ánh đèn, trông như hai con dơi treo ngược trên quạt trần phòng khách, mỗi con cầm một cánh tay hoặc cẳng chân, chậm rãi đưa vào miệng, dùng răng nanh cắn xé, nhai nuốt tất cả da thịt xương cốt.
Trong lúc ăn, máu tươi đỏ thắm theo tay chúng nó nhỏ giọt xuống nền gạch trắng phau.
Máu lênh láng khắp sàn phòng, một người không thể có nhiều máu đến như vậy, hai con quái vật này không chỉ ăn thịt một người.
Cố Tây Châu nhanh chóng nói ra phán đoán của mình.
Phát hiện ra ánh đèn, hai con quái vật ngoảnh mặt lại đối diện với Cố Tây Châu cùng Tư Dư, đôi con ngươi uốn lượn, co lại thành hình trăng non nhỏ hẹp, đồng tử chẳng liên quan gì đến hốc mắt cứ liên tục xoay tròn, đồng thời cánh tay xanh tím nổi đầy gân guốc xé tay chân nhân loại kia, há cái miệng còn to hơn cả đầu người, nhe răng để lộ hàm răng nhọn hoắt, trên môi nhem nhuốc máu tươi đỏ chót.
Hai con quái vật không đi ra, chỉ an tĩnh đứng chổng ngược, gắt gao nhìn chằm chằm hai người Cố Tây Châu bọn họ.
Cố Tây Châu vốn tưởng rằng người phụ nữ mặc váy đỏ rơi từ trên tầng xuống chính là người bị ăn thịt, nào ngờ lúc hắn đảo đèn pin thì phát hiện người phụ nữ kia đang ngồi dựa vào chiếc tủ con, cô suy yếu mỏi mệt há miệng thở dốc, Cố Tây Châu căn cứ vào khẩu hình, miễn cưỡng phán đoán ra người phụ nữ này đang cầu cứu: Cứu tôi với.
"Khặc khặc khặc." Quái vật phát ra âm thanh rầm rì cổ quái tử cổ họng.
Người phụ nữ mặc váy đỏ nhìn thấy Cố Tây Châu, cầu xin trong hoảng sợ và tuyệt vọng, Cố Tây Châu trực tiếp trợn trắng mắt trừng cô ta, đừng tưởng rằng hắn không chú ý tiểu tiết! Vừa nãy lúc ánh đèn pin quét đến chỗ cô ta , hắn liền phát hiện người phụ nữ này không có bóng!
"Hừm? Bên trong chẳng có gì cả." Tư Dư mạnh mẽ túm lấy Cố Tây Châu nói, sau đó đóng cửa lại, "Chúng ta đi thôi."
Cố Tây Châu nghiêng đầu, kỳ quái nhìn về phía Tư Dư, chỉ thấy Tư Dư nói xong câu đó liền nắm tay lôi kéo hắn chậm chạp đi đến cầu thang tầng bảy, cùng lúc đó hai con quái vật trong phòng đẩy cửa ra, thò đầu ra, khó hiểu nhìn chằm chằm bóng dáng hai người.
Một con bám vào mặt tường bò lên trần nhà, vươn một bàn tay định sờ vào Tư Dư.
Cố Tây Châu định động thủ tẩn con quỷ kia liền bị Tư Dư bắt lấy, chỉ nghe thấy Tư Dư nói: "Tối quá, em hướng đèn pin xuống dưới đi, tôi không thấy rõ đường lắm."
Trong nháy mắt Tư Dư hơi khuỵu chân xuống, vừa hay tránh thoát khỏi bàn tay quỷ, Tư Dư tựa hồ thật sự không nhìn thấy mấy con quỷ cứ tiến lại gần bọn họ hết lần này đến lần khác, khuôn mặt ghê tởm của chúng cách họ chưa đến 10cm, vẻ mặt anh thản nhiên nắm tay Cố Tây Châu đi ra ngoài.
Hai con quỷ cứ như vậy đi theo bọn họ, vẫn luôn lắc lư bên cạnh hai người, đương nhiên Cố Tây Châu không sợ hãi, nhưng hắn lo lắng hai con quái vật đột nhiên động thủ, hắn nhíu mày, chỉ vào quỷ đi theo bọn họ: "Nó......"
Cố Tây Châu còn chưa nói xong, Tư Dư đột nhiên ngắt lời hắn, ở bên tai hắn thấp giọng nói: "Nhắm mắt."
Cố Tây Châu: "???" Cái gì với cái gì cơ!
Từ từ, sao tự nhiên anh lại muốn hôn? Không chỉ hôn môi, môi Tư Dư còn dừng lại trên mi mắt Cố Tây Châu, Cố Tây Châu không hiểu chuyện gì, nhưng lại không thể không nhắm mắt lại.
Tư Dư không nhìn thấy hai con quái vật này? Nhưng mà vừa rồi lúc đi lên lầu, rõ ràng Tư Dư cũng có thấy mà! Còn có vì sao bọn họ phải ôm hôn nhau ở ngay chỗ này, ngay trước mặt hai con quỷ?
Hai con quỷ không công kích bọn họ, gãi đầu mông lung, nhìn Cố Tây Châu rồi lại nhìn Tư Dư.
Chờ đến lúc Cố Tây Châu mở mắt liền phát hiện hai con quỷ lại nở một nụ cười âm trầm quỷ dị, thậm chí tiến đến ngay sát sườn hắn cùng Tư Dư, dùng đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm hai người bọn hắn.
Hai con quỷ: Chúng ta đang nhìn các ngươi đó nha!
Cố Tây Châu: Ờ
Hai con quỷ: Ngươi có sợ không?
Cố Tây Châu: Sợ, dạo này đầu óc Tư tổng không bình thường, ta thật sự rất sợ.
Hai con quỷ: Mịa, các ngươi nhìn hai đứa bọn ta đi mà!
Cố Tây Châu bị ôm, lại còn bị hai con quỷ giương bốn cái chuông đồng to đùng nhìn chằm chằm hắn, tâm tình vô cùng vi diệu.
Hai con quỷ này vẫn luôn chờ Cố Tây Châu cùng Tư Dư hôn xong, thấy hai người đều không ý định để ý đến chúng, hai con quái vật liếc nhau, một con gãi đầu khó xử.
Từ sâu trong cổ họng chúng lại phát ra âm thanh cổ quái.
"Khặc khặc khặc khặc?!"
"Khặc khặc khặc!"
"Khặc khặc khặc?"
"Khặc khặc khặc......"
Nếu phiên dịch ra thì đại khái chính là:
"Bọn họ không thấy chúng ta?!"
"Đúng, hình như là vậy!"
"Vậy chúng ta dọa bọn họ kiểu gì?"
"Chịu......"
Hai người đóng cửa phòng lại, Cố Tây Châu liếc nhìn Tư Dư, nghi hoặc hỏi: "Hai con quỷ vừa rồi bám theo chúng ta tới tận cửa phòng, anh không nhìn thấy ư?"
"Thấy." Tư Dư lười biếng ngả ra sô pha, bởi vì vừa mới đi ra khỏi căn phòng quái vật, anh có chút khó chịu.
Cố Tây Châu ngạc nhiên hỏi: "Vậy vì sao ban nãy anh nói không thấy gì?"
Tư Dư vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: "Em lại đây ngồi."
Cố Tây Châu ừ một tiếng, ngồi vào bên cạnh Tư Dư, tiếp theo liền nghe thấy người này dùng giọng nam trung trong sáng dễ nghe nói.
"Bản thân loại quỷ này cực kì yếu, chúng nó sẽ cố ý tạo ra hình ảnh làm người ta sợ hãi, cố ý để cho người chơi thấy, dọa người chơi. Nếu như người chơi sợ hãi sẽ lập tức bị chúng giết chết, nếu không sợ thì ngược lại sẽ không có việc gì.
"Trước kia tôi từng gặp loại quái vật này một lần rồi, đồng đội đều chết cả, trừ tôi."
"Em thật sự tưởng rằng anh không nhìn thấy cơ!" Cố Tây Châu nghe vậy, không biết nói gì.
"Vừa rồi chúng nó diễn quá giả trân, hiển nhiên là muốn chúng ta thấy, nhưng mà tôi không chắc chắn chúng nó có đúng là loại quái vật đó không, cho nên tôi mới làm bộ không nhìn thấy chúng nó, chính là để xác định một chút." Tư Dư nói.
Cố Tây Châu trầm giọng nói: "Vậy giờ anh chắc chắn rồi chứ?"
"Ừm," Tư Dư nói, "Chúng nó không công kích chúng ta, nói lên rằng chúng không có năng lực công kích chúng ta, nếu không em nghĩ sao chúng nó lại thả chúng ta về dễ dàng như vậy?"
Nói tới đây, Tư Dư nhìn về phía Cố Tây Châu, nói: "Vừa rồi tôi thật sự có chút lo lắng cho em, cho nên mới hôn em, giúp em phân tán lực chú ý, có điều xem ra em thật sự không sợ chúng nó một chút nào."
Cố Tây Châu: "Anh hoàn toàn có thể nói trực tiếp với em, không cần hôn để giúp em phân tán lực chú ý......" Không phân tán được lực chú ý không nói, ngược lại còn bị hai con quỷ nhìn chằm chằm nửa ngày......
Tư Dư ngẫm nghĩ, nói với Cố Tây Châu: "Chủ yếu là tôi cần phân tán lực chú ý, tôi sợ lắm."
Cố Tây Châu: Có quỷ tin anh!
Thấy Cố Tây Châu trợn trắng mắt, Tư Dư nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Thôi được, tôi thừa nhận, là tại tôi muốn hôn em thôi."
Cố Tây Châu nhấc tay sờ trán Tư Dư, lắc đầu nói: "Anh cũng đâu có phát sốt đâu, sao dạo này hở tí lại phóng đãng như vậy?"
Tư Dư: "Là vì em đó."
Cố Tây Châu: "......" Hắn muốn một Tư Dư bình thường, hắn sai rồi, hắn không nên hôn Tư Dư, giờ thì hay rồi, trực tiếp hôn đến lú cả người luôn!
Hôm sau, Cố Tây Châu đem chuyện thấy được đêm qua cùng với phán đoán của Tư Dư lần lượt viết vào 8 tờ giấy note, đưa tới 8 phòng còn lại, người giao lưu với bọn họ vẫn chỉ có duy nhất ba người ở phòng 2-510.
Ngô Du: Cảm ơn tin tình báo của các anh, kỳ thật ngày hôm qua chúng tôi không dám đi ra ngoài.
Cố Tây Châu: Ồ.
Ban ngày không có việc gì phát sinh, ngoại trừ Tư Dư không bình thường, còn lại Cố Tây Châu thấy chỗ nào cũng bình thường hết.
Mãi cho đến đêm, Cố Tây Châu mới phát hiện đối diện vốn có bảy căn hộ sáng đèn, đêm nay chỉ còn sáu, nói cách khác ngày hôm qua đã có người chơi tử vong.
Hai ngày liên tiếp ngoại trừ những ngọn đèn dần dần biến măt, còn lại không có việc gì phát sinh, buổi tối, tiếng ' ken két ken két ken két ' quấy nhiễu giấc ngủ vang lên hết lần này đến lần khác.
Đêm khuya, Cố Tây Châu đang ngủ, lại nghe thấy tiếng ' ken két ken két ken két ', không ngoài dự kiến, người phụ nữ váy đỏ kia lại rơi xuống nóc chiếc Minibus xám bạc một lần nữa, cảnh tượng giống y hệt hôm trước lại được tái diễn.
Cố Tây Châu ngồi bật dậy, đứng ở bên cửa sổ lại đấu mắt với hai con quỷ, hai con quỷ quái lại mỉm cười với hắn.
Hai con quái vật gần đây bị con người này tối nào cũng âm u nhìn chòng chọc làm chúng nó thực sự có chút hoài nghi quỷ sinh, may mắn những người chơi khác còn có thể coi là bình thường, tuy rằng hoài nghi quỷ sinh, nhưng chúng vẫn phải giữ nụ cười mỉm.
Hai con quỷ: Chúng ta thấy ngươi!
Cố Tây Châu: Ta cũng thấy bọn mi, mi chờ đó cho ta! Hôm nay không thu thập mi, ta liền không mang họ Cố! Cho các ngươi biết tay!
"Em làm gì thế?" Tư Dư ngồi trên giường mơ hồ xoa đôi mắt buồn ngủ, rũ mắt nhìn về phía Cố Tây Châu.
"Hôm nay đã là ngày thứ tư rồi," Cố Tây Châu nhướng mày, "Chúng ta đi tìm hai con quái vật kia đi!"
Tư Dư sửng sốt một chút: "Tìm chúng nó?"
"Ừm!" Cố Tây Châu nhẹ giọng nói, "Không phải anh nói chỉ cần không sợ chúng nó, chúng nó liền không có cách nào làm gì chúng ta sao? Ngược lại em muốn xem xem chúng nó rốt cuộc muốn làm gì!"
Tư Dư: "?"
Nửa giờ sau, Tư Dư có chút há hốc mồm.
Tư Dư: Tôi nói đặc tính của chúng nó cho em, nhưng không ngờ em sẽ tẩn chúng nó vậy luôn.
Lúc này Tư Dư đang ngồi trên sofa phòng 713 tòa 1, mắt thấy hai con quỷ giết người sợ hãi rúm ró dựa vào nhau trông như hai con gà bệnh...... Bị Cố Tây Châu đạp dưới lòng bàn chân, hai con quỷ dựa vào nỗi sợ để giết người ở trước mặt Cố Tây Châu chỉ có thể dùng chữ 'lạnh' để miêu tả toàn bộ quỷ sinh.
Hai con quỷ:
"Khặc khặc khặc?"
"Khặc khặc khặc khặc!!"
......
Nếu phiên dịch một chút, đại khái ý tứ chính là:
"Đây là có chuyện gì? Bọn họ không sợ chúng ta thì thôi, vì sao còn đánh chúng ta nữa?"
"Ta biết sao được! A a a! Đau quá!"
------------------------------------------------
Tah dah ~ Chương trước Cố ca cũng đã nói là thích Tư tổng rùi ~ Nên là từ giờ đổi xưng hô nha ~ Sau khi tham khảo ý kiến của mọi người cùng với ý thích của tui, tui quyết định giữ xưng hô "tôi-em" của Tư Dư và đổi của Cố Tây Châu thành "em-anh" :v Cảm ưn mọi người đã giúp đỡ tui nha
Cố Tây Châu nghĩ rồi gật đầu nói: "Được."
Hành lang tối tăm, Cố Tây Châu cảm giác được độ ấm lan tỏa từ lòng bàn tay nóng rực của Tư Dư, hơi rũ mắt đi theo, hai người rời khỏi phòng, còn chưa đi đến tầng trệt.
"Bang! Bang! Bang!"
Đột nhiên tiếng thanh sắt va chạm với song sắt vang lên trong màn đêm vô tận, tiếp theo chính là tiếng kêu rên thê lương, là tiếng rên rỉ của phụ nữ, rõ ràng là tiếng của người phụ nữ ban nãy.
"Chúng nó vẫn chưa đi xa!" Tư Dư đang nắm tay Cố Tây Châu, nhướng mắt nhìn, siết tay chặt hơn.
Cố Tây Châu thoáng liếc nhìn phía ra bên ngoài cầu thang, nhíu mày nói: "Cũng không biết tình hình bên ngoài như thế nào."
Tư Dư: "Quan sát kĩ rồi nói sau."
Cố Tây Châu: "Được."
Cố Tây Châu vốn không sợ hãi, chỉ cần không gặp phải loại quy tắc vô hình nào đó là được, còn quỷ quái này nọ đều không phải là đối thủ của hắn, có Tư Dư ở đây, cơ bản hắn không cần phải lo lắng sẽ kích hoạt quy tắc khiến cho hắn phải chết.
Cố Tây Châu lén nhìn Tư Dư, trong lòng hơi thả lỏng một chút, đột nhiên cảm nhận được một cảm giác an toàn kì diệu.
Đúng lúc hai người bọn họ đi ra, đột nhiên trong bóng đêm lại vang lên tiếng va đập kịch liệt, âm thanh mãnh liệt như thể xương cốt va vào song sắt, ngay sau đó Cố Tây Châu lại nghe thấy tiếng người phụ nữ gào thét chói tai một lần nữa.
Tiếng phụ nữ kêu gào cùng với tiếng va đập cổ quái không ngừng phát ra từ bóng đêm vô tận.
Sau một lúc lâu, tiếng bang bang bang đột nhiên biến thành một loại âm thanh khác càng thêm kì quái.
Rắc Rắc Rắc.
Rắc Rắc Rắc.
Giống như có cái gì đó đang từ từ nhấm nuốt xương cốt, chung quanh nháy mắt trở nên vô cùng an tĩnh, chỉ còn có thể nghe thấy âm thanh kì quái kia, con đường đi về phía cầu thang đối diện không có bất kì ánh sáng nào, cái gì cũng đều không thấy, hoàn toàn không biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Cố Tây Châu cân nhắc một chút, cúi đầu nhìn đèn pin trong tay, nhìn vào mắt Tư Dư, nói: "Dùng cái này soi xem sao nhé?"
Tư Dư không phản đối, gật đầu nói: "Được thôi."
Cố Tây Châu bật đèn pin, chiếu đến nơi phát ra âm thanh răng rắc, hành lang trống rỗng, không có bất cứ thứ gì.
Hai người cất bước đi đến đó, trên mặt đất còn lưu lại vệt máu, vệt máu trải dài dọc hành lang, có vẻ người phụ nữ đó bị kéo lên lầu, bởi vì rõ ràng dấu vết còn sót lại là vệt máu của người bị kéo lê đi.
"Đi lên nhìn xem." Cố Tây Châu nhẹ giọng nói.
Tư Dư suy xét, một lát sau, gật đầu nói: "Được, chúng ta đi cùng nhau."
Bật đèn pin, hai người Cố Tây Châu bọn họ đi theo vết máu đến thẳng cửa nhà 713 tòa 1, vết máu đến phòng này thì bị ngắt quãng.
"Rắc rắc rắc".
Âm thanh quỷ dị truyền từ bên trong ra, tựa như có thứ gì đang nhấm nuốt đồ ăn.
Cửa cũng chỉ khép hờ chứ không đóng chặt, Cố Tây Châu đẩy cửa ra, bên trong cánh cửa là một mảnh đen thui, chỉ có tiếng nhấm nuốt xương cốt.
Cố Tây Châu chiếu đèn vào căn phòng tối mù, nhìn theo luồng sáng từ đèn phi quét qua quét lại, Cố Tây Châu lúc này mới thấy hai con quái vật vừa rồi.
Chân chúng uốn lượn quỷ dị dưới ánh đèn, trông như hai con dơi treo ngược trên quạt trần phòng khách, mỗi con cầm một cánh tay hoặc cẳng chân, chậm rãi đưa vào miệng, dùng răng nanh cắn xé, nhai nuốt tất cả da thịt xương cốt.
Trong lúc ăn, máu tươi đỏ thắm theo tay chúng nó nhỏ giọt xuống nền gạch trắng phau.
Máu lênh láng khắp sàn phòng, một người không thể có nhiều máu đến như vậy, hai con quái vật này không chỉ ăn thịt một người.
Cố Tây Châu nhanh chóng nói ra phán đoán của mình.
Phát hiện ra ánh đèn, hai con quái vật ngoảnh mặt lại đối diện với Cố Tây Châu cùng Tư Dư, đôi con ngươi uốn lượn, co lại thành hình trăng non nhỏ hẹp, đồng tử chẳng liên quan gì đến hốc mắt cứ liên tục xoay tròn, đồng thời cánh tay xanh tím nổi đầy gân guốc xé tay chân nhân loại kia, há cái miệng còn to hơn cả đầu người, nhe răng để lộ hàm răng nhọn hoắt, trên môi nhem nhuốc máu tươi đỏ chót.
Hai con quái vật không đi ra, chỉ an tĩnh đứng chổng ngược, gắt gao nhìn chằm chằm hai người Cố Tây Châu bọn họ.
Cố Tây Châu vốn tưởng rằng người phụ nữ mặc váy đỏ rơi từ trên tầng xuống chính là người bị ăn thịt, nào ngờ lúc hắn đảo đèn pin thì phát hiện người phụ nữ kia đang ngồi dựa vào chiếc tủ con, cô suy yếu mỏi mệt há miệng thở dốc, Cố Tây Châu căn cứ vào khẩu hình, miễn cưỡng phán đoán ra người phụ nữ này đang cầu cứu: Cứu tôi với.
"Khặc khặc khặc." Quái vật phát ra âm thanh rầm rì cổ quái tử cổ họng.
Người phụ nữ mặc váy đỏ nhìn thấy Cố Tây Châu, cầu xin trong hoảng sợ và tuyệt vọng, Cố Tây Châu trực tiếp trợn trắng mắt trừng cô ta, đừng tưởng rằng hắn không chú ý tiểu tiết! Vừa nãy lúc ánh đèn pin quét đến chỗ cô ta , hắn liền phát hiện người phụ nữ này không có bóng!
"Hừm? Bên trong chẳng có gì cả." Tư Dư mạnh mẽ túm lấy Cố Tây Châu nói, sau đó đóng cửa lại, "Chúng ta đi thôi."
Cố Tây Châu nghiêng đầu, kỳ quái nhìn về phía Tư Dư, chỉ thấy Tư Dư nói xong câu đó liền nắm tay lôi kéo hắn chậm chạp đi đến cầu thang tầng bảy, cùng lúc đó hai con quái vật trong phòng đẩy cửa ra, thò đầu ra, khó hiểu nhìn chằm chằm bóng dáng hai người.
Một con bám vào mặt tường bò lên trần nhà, vươn một bàn tay định sờ vào Tư Dư.
Cố Tây Châu định động thủ tẩn con quỷ kia liền bị Tư Dư bắt lấy, chỉ nghe thấy Tư Dư nói: "Tối quá, em hướng đèn pin xuống dưới đi, tôi không thấy rõ đường lắm."
Trong nháy mắt Tư Dư hơi khuỵu chân xuống, vừa hay tránh thoát khỏi bàn tay quỷ, Tư Dư tựa hồ thật sự không nhìn thấy mấy con quỷ cứ tiến lại gần bọn họ hết lần này đến lần khác, khuôn mặt ghê tởm của chúng cách họ chưa đến 10cm, vẻ mặt anh thản nhiên nắm tay Cố Tây Châu đi ra ngoài.
Hai con quỷ cứ như vậy đi theo bọn họ, vẫn luôn lắc lư bên cạnh hai người, đương nhiên Cố Tây Châu không sợ hãi, nhưng hắn lo lắng hai con quái vật đột nhiên động thủ, hắn nhíu mày, chỉ vào quỷ đi theo bọn họ: "Nó......"
Cố Tây Châu còn chưa nói xong, Tư Dư đột nhiên ngắt lời hắn, ở bên tai hắn thấp giọng nói: "Nhắm mắt."
Cố Tây Châu: "???" Cái gì với cái gì cơ!
Từ từ, sao tự nhiên anh lại muốn hôn? Không chỉ hôn môi, môi Tư Dư còn dừng lại trên mi mắt Cố Tây Châu, Cố Tây Châu không hiểu chuyện gì, nhưng lại không thể không nhắm mắt lại.
Tư Dư không nhìn thấy hai con quái vật này? Nhưng mà vừa rồi lúc đi lên lầu, rõ ràng Tư Dư cũng có thấy mà! Còn có vì sao bọn họ phải ôm hôn nhau ở ngay chỗ này, ngay trước mặt hai con quỷ?
Hai con quỷ không công kích bọn họ, gãi đầu mông lung, nhìn Cố Tây Châu rồi lại nhìn Tư Dư.
Chờ đến lúc Cố Tây Châu mở mắt liền phát hiện hai con quỷ lại nở một nụ cười âm trầm quỷ dị, thậm chí tiến đến ngay sát sườn hắn cùng Tư Dư, dùng đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm hai người bọn hắn.
Hai con quỷ: Chúng ta đang nhìn các ngươi đó nha!
Cố Tây Châu: Ờ
Hai con quỷ: Ngươi có sợ không?
Cố Tây Châu: Sợ, dạo này đầu óc Tư tổng không bình thường, ta thật sự rất sợ.
Hai con quỷ: Mịa, các ngươi nhìn hai đứa bọn ta đi mà!
Cố Tây Châu bị ôm, lại còn bị hai con quỷ giương bốn cái chuông đồng to đùng nhìn chằm chằm hắn, tâm tình vô cùng vi diệu.
Hai con quỷ này vẫn luôn chờ Cố Tây Châu cùng Tư Dư hôn xong, thấy hai người đều không ý định để ý đến chúng, hai con quái vật liếc nhau, một con gãi đầu khó xử.
Từ sâu trong cổ họng chúng lại phát ra âm thanh cổ quái.
"Khặc khặc khặc khặc?!"
"Khặc khặc khặc!"
"Khặc khặc khặc?"
"Khặc khặc khặc......"
Nếu phiên dịch ra thì đại khái chính là:
"Bọn họ không thấy chúng ta?!"
"Đúng, hình như là vậy!"
"Vậy chúng ta dọa bọn họ kiểu gì?"
"Chịu......"
Hai người đóng cửa phòng lại, Cố Tây Châu liếc nhìn Tư Dư, nghi hoặc hỏi: "Hai con quỷ vừa rồi bám theo chúng ta tới tận cửa phòng, anh không nhìn thấy ư?"
"Thấy." Tư Dư lười biếng ngả ra sô pha, bởi vì vừa mới đi ra khỏi căn phòng quái vật, anh có chút khó chịu.
Cố Tây Châu ngạc nhiên hỏi: "Vậy vì sao ban nãy anh nói không thấy gì?"
Tư Dư vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: "Em lại đây ngồi."
Cố Tây Châu ừ một tiếng, ngồi vào bên cạnh Tư Dư, tiếp theo liền nghe thấy người này dùng giọng nam trung trong sáng dễ nghe nói.
"Bản thân loại quỷ này cực kì yếu, chúng nó sẽ cố ý tạo ra hình ảnh làm người ta sợ hãi, cố ý để cho người chơi thấy, dọa người chơi. Nếu như người chơi sợ hãi sẽ lập tức bị chúng giết chết, nếu không sợ thì ngược lại sẽ không có việc gì.
"Trước kia tôi từng gặp loại quái vật này một lần rồi, đồng đội đều chết cả, trừ tôi."
"Em thật sự tưởng rằng anh không nhìn thấy cơ!" Cố Tây Châu nghe vậy, không biết nói gì.
"Vừa rồi chúng nó diễn quá giả trân, hiển nhiên là muốn chúng ta thấy, nhưng mà tôi không chắc chắn chúng nó có đúng là loại quái vật đó không, cho nên tôi mới làm bộ không nhìn thấy chúng nó, chính là để xác định một chút." Tư Dư nói.
Cố Tây Châu trầm giọng nói: "Vậy giờ anh chắc chắn rồi chứ?"
"Ừm," Tư Dư nói, "Chúng nó không công kích chúng ta, nói lên rằng chúng không có năng lực công kích chúng ta, nếu không em nghĩ sao chúng nó lại thả chúng ta về dễ dàng như vậy?"
Nói tới đây, Tư Dư nhìn về phía Cố Tây Châu, nói: "Vừa rồi tôi thật sự có chút lo lắng cho em, cho nên mới hôn em, giúp em phân tán lực chú ý, có điều xem ra em thật sự không sợ chúng nó một chút nào."
Cố Tây Châu: "Anh hoàn toàn có thể nói trực tiếp với em, không cần hôn để giúp em phân tán lực chú ý......" Không phân tán được lực chú ý không nói, ngược lại còn bị hai con quỷ nhìn chằm chằm nửa ngày......
Tư Dư ngẫm nghĩ, nói với Cố Tây Châu: "Chủ yếu là tôi cần phân tán lực chú ý, tôi sợ lắm."
Cố Tây Châu: Có quỷ tin anh!
Thấy Cố Tây Châu trợn trắng mắt, Tư Dư nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Thôi được, tôi thừa nhận, là tại tôi muốn hôn em thôi."
Cố Tây Châu nhấc tay sờ trán Tư Dư, lắc đầu nói: "Anh cũng đâu có phát sốt đâu, sao dạo này hở tí lại phóng đãng như vậy?"
Tư Dư: "Là vì em đó."
Cố Tây Châu: "......" Hắn muốn một Tư Dư bình thường, hắn sai rồi, hắn không nên hôn Tư Dư, giờ thì hay rồi, trực tiếp hôn đến lú cả người luôn!
Hôm sau, Cố Tây Châu đem chuyện thấy được đêm qua cùng với phán đoán của Tư Dư lần lượt viết vào 8 tờ giấy note, đưa tới 8 phòng còn lại, người giao lưu với bọn họ vẫn chỉ có duy nhất ba người ở phòng 2-510.
Ngô Du: Cảm ơn tin tình báo của các anh, kỳ thật ngày hôm qua chúng tôi không dám đi ra ngoài.
Cố Tây Châu: Ồ.
Ban ngày không có việc gì phát sinh, ngoại trừ Tư Dư không bình thường, còn lại Cố Tây Châu thấy chỗ nào cũng bình thường hết.
Mãi cho đến đêm, Cố Tây Châu mới phát hiện đối diện vốn có bảy căn hộ sáng đèn, đêm nay chỉ còn sáu, nói cách khác ngày hôm qua đã có người chơi tử vong.
Hai ngày liên tiếp ngoại trừ những ngọn đèn dần dần biến măt, còn lại không có việc gì phát sinh, buổi tối, tiếng ' ken két ken két ken két ' quấy nhiễu giấc ngủ vang lên hết lần này đến lần khác.
Đêm khuya, Cố Tây Châu đang ngủ, lại nghe thấy tiếng ' ken két ken két ken két ', không ngoài dự kiến, người phụ nữ váy đỏ kia lại rơi xuống nóc chiếc Minibus xám bạc một lần nữa, cảnh tượng giống y hệt hôm trước lại được tái diễn.
Cố Tây Châu ngồi bật dậy, đứng ở bên cửa sổ lại đấu mắt với hai con quỷ, hai con quỷ quái lại mỉm cười với hắn.
Hai con quái vật gần đây bị con người này tối nào cũng âm u nhìn chòng chọc làm chúng nó thực sự có chút hoài nghi quỷ sinh, may mắn những người chơi khác còn có thể coi là bình thường, tuy rằng hoài nghi quỷ sinh, nhưng chúng vẫn phải giữ nụ cười mỉm.
Hai con quỷ: Chúng ta thấy ngươi!
Cố Tây Châu: Ta cũng thấy bọn mi, mi chờ đó cho ta! Hôm nay không thu thập mi, ta liền không mang họ Cố! Cho các ngươi biết tay!
"Em làm gì thế?" Tư Dư ngồi trên giường mơ hồ xoa đôi mắt buồn ngủ, rũ mắt nhìn về phía Cố Tây Châu.
"Hôm nay đã là ngày thứ tư rồi," Cố Tây Châu nhướng mày, "Chúng ta đi tìm hai con quái vật kia đi!"
Tư Dư sửng sốt một chút: "Tìm chúng nó?"
"Ừm!" Cố Tây Châu nhẹ giọng nói, "Không phải anh nói chỉ cần không sợ chúng nó, chúng nó liền không có cách nào làm gì chúng ta sao? Ngược lại em muốn xem xem chúng nó rốt cuộc muốn làm gì!"
Tư Dư: "?"
Nửa giờ sau, Tư Dư có chút há hốc mồm.
Tư Dư: Tôi nói đặc tính của chúng nó cho em, nhưng không ngờ em sẽ tẩn chúng nó vậy luôn.
Lúc này Tư Dư đang ngồi trên sofa phòng 713 tòa 1, mắt thấy hai con quỷ giết người sợ hãi rúm ró dựa vào nhau trông như hai con gà bệnh...... Bị Cố Tây Châu đạp dưới lòng bàn chân, hai con quỷ dựa vào nỗi sợ để giết người ở trước mặt Cố Tây Châu chỉ có thể dùng chữ 'lạnh' để miêu tả toàn bộ quỷ sinh.
Hai con quỷ:
"Khặc khặc khặc?"
"Khặc khặc khặc khặc!!"
......
Nếu phiên dịch một chút, đại khái ý tứ chính là:
"Đây là có chuyện gì? Bọn họ không sợ chúng ta thì thôi, vì sao còn đánh chúng ta nữa?"
"Ta biết sao được! A a a! Đau quá!"
------------------------------------------------
Tah dah ~ Chương trước Cố ca cũng đã nói là thích Tư tổng rùi ~ Nên là từ giờ đổi xưng hô nha ~ Sau khi tham khảo ý kiến của mọi người cùng với ý thích của tui, tui quyết định giữ xưng hô "tôi-em" của Tư Dư và đổi của Cố Tây Châu thành "em-anh" :v Cảm ưn mọi người đã giúp đỡ tui nha
Danh sách chương