Thời điểm này nháy mắt làm cho Cố Tây Châu cảnh giác, ngày này là ngày cha mẹ Chi Chi tử vong, nhưng hắn không biết rõ ràng nguyên nhân cha mẹ Chi Chi chết, bởi vì Chi Chi chưa bao giờ đề cập đến chuyện này, Cố Tây Châu hỏi đôi lần xong cũng không dám hỏi lại nữa.

Ăn xong bữa sáng, lúc Chi Chi đi ra ngoài, Cố Tây Châu nhìn thấy một thiếu niên 17 – 18 tuổi đi ra từ cửa tiểu khu phía xa xa, một tay kéo theo vali, hét lớn với người phía sau: "Bố còn biết bố có thằng con trai này cơ à? Hôm qua con ở bệnh viện truyền dịch, bác sĩ hỏi sao người nhà con không tới! Cuối cùng vẫn là bác sĩ quẹt thẻ nộp viện phí hộ con, rốt cuộc bố với mẹ con bận cái gì? Rốt cuộc là bọn họ quan trọng hay con quan trọng?"

"Thôi, con chẳng buồn cãi nhau với bố mẹ làm gì, bố mẹ ngẫm nghĩ kỹ lại đi rồi nói!"

Vóc dáng cậu thanh niên cao ráo, ước chừng 1m8, mặc một chiếc áo thun trắng, trên áo thun in một cái logo to đùng, là một bộ đồng phục học sinh.

Tay hắn sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài trắng nõn, mái tóc đen nhánh dưới ánh mặt trời hơi ánh hồng, vầng sáng phủ lên người hắn, lông mi đen tuyền hơi cong đổ bóng hình chiếc quạt xuống gương mặt.

Chỉ là mặt hắn đầy phẫn nộ, một tay kéo vali bộc phát bất mãn trong lòng với cửa cầu thang lên xuống xong, cũng không thèm để ý đến người đang đuổi theo phía sau, trực tiếp kéo vali rời đi.

Lần đầu tiên Cố Tây Châu nhìn thấy Chi Chi táo bạo như vậy, giống như một đứ trẻ trong thời kỳ phản nghịch, rõ ràng là một thằng nhóc con xích mích với cha mẹ đòi bỏ nhà ra đi.

Cố Chi Chi 18 tuổi vừa đi, Cố Kình liền đuổi theo tới nơi, thấy bóng lưng Cố Chi Chi rời đi, bất đắc dĩ đưa chân đá văng một cục đá, rõ ràng có chút ủ rũ.

Gương mặt Cố Kình lúc này có nhiều thêm một chút những dấu vết của tháng năm so với lần trước Cố Tây Châu thấy ông, có điều vẫn không che giấu được dung mạo anh tuấn cùng dáng người hiên ngang thẳng tắp.

Cố Chi Chi đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm Cố Kình, có chút xuất thần.

"Ha," Thấy một người đàn ông sáng sủa trẻ tuổi đang nhìn mình, Cố Kình cảm thấy có chút cổ quái, trong mắt đối phương tựa hồ chất chứa rất nhiều cảm xúc ông không hiểu được, ông gãi đầu chỉ vào thiếu niên đang rời đi ở phía xa, giải thích, "Đó là con trai tôi, cãi nhau với tôi. Ngày hôm qua tôi bận quá.

"Nó đến đi lại còn đi không nổi, nhưng tôi với mẹ nó thật sự không tranh thủ được thời gian, còn có án tử đang điều tra..."

Cố Chi Chi trầm mặc không nói, một lát sau hắn phát hiện Cố Kình nói chuyện không ai trả lời thì hơi xấu hổ, giọng nói có chút nghẹn ngào, trầm giọng nói: "Về sau cậu ấy sẽ hiểu lòng anh thôi."

Cha Cố Chi Chi – Cố Kình – bất đắc dĩ cười, nhún vai nói: "Chỉ mong vậy, nhưng dù gì nói đến cùng thì vẫn là tôi sai, aizz..."

Nghe Cố Kình nói như vậy, Cố Tây Châu cảm giác trái tim co rút đau đớn, sau đó Cố Chi Chi lại khẽ đè thấp giọng, nói lại, "Cậu ấy sẽ."

Cố Kình gật đầu với Cố Chi Chi, nói tiếp: "Sao tôi cảm thấy như là đã từng gặp cậu ở đâu rồi ấy nhỉ?"

Cố Chi Chi chăm chú nhìn Cố Kình, "Có lẽ vậy."

Cố Kình trầm mặc trong chốc lát rồi mới ừ một tiếng, sau đó vẫy tay với Cố Chi Chi, "Tôi về đây."

Đợi Cố Kình đi thật lâu sau, Cố Chi Chi mới bật ra âm thanh có chút nghẹn ngào.

"Vâng."

Cố Tây Châu biết Cố Chi Chi là đang trả lời câu 'tôi về đây" kia của Cố Kình, cảm tưởng Chi Chi giống như sẽ biến mất ngay giây tiếp theo vậy, Cố Tây Châu nhìn tôi tay trống rỗng của mình, hơi khó chịu nhíu mày, lúc hắn rời khỏi tiểu khu lại gặp một người không ngờ tới.

Thiếu niên kéo theo vali, đôi mắt cong cong, nhếch khóe môi, tay còn lại chỉ vào Cố Tây Châu, vẻ mặt kinh hỉ nói: "Chú, là chú!"

Cố Tây Châu ngẩn người, thiếu niên Chi Chi không cho hắn cơ hội mở miệng, tiếp tục tự lầm bầm: "Không đúng nha, hình như chú chẳng thay đổi chút nào cả, hơn nữa sao cháu cứ cảm thấy chú trông rất là giống cháu nhé? "Thật sự giống lắm luôn ấy!"

Chi Chi 18 tuổi lầm bầm.

Hai người đứng bên đường, Cố Tây Châu khẽ ấn giữa chân mày, trầm mặc một chốc ngắn ngủi liền nghe thấy tiếng còi xe bén nhọn chói tai, Cố Tây Châu nặng nề mở miệng: "Cậu vẫn nhớ rõ tôi à."

"Vâng!" Chi Chi 18 tuổi vô cùng khẳng định gật đầu, "Mùng một năm ấy chính là chú cứu cháu! Sau đấy cháu còn gặp chú trong trường, nhưng mà..."

Cố Tây Châu khẽ nhíu mày, "Nhưng mà cái gì??"

"Nhưng mà bố mẹ, Vương Thư, Đồng Giai nói quả thực là có một người như vậy, nhưng cụ thể trông như thế nào bọn họ cũng không biết, như thể chỉ có một mình cháu nhớ rõ chú là ai vậy.

"Cho nên, chú à, chú là quỷ sao? Chỉ có mình cháu mới có thể thấy quỷ!" Chi Chi 18 tuổi vậy mà lại hỏi một câu có chút ngây thơ.

Cố Tây Châu lườm hắn một cái, nói: "Sinh viên rồi mà còn mê tín?"

"Trước kia cháu không tin đâu," Đôi mắt Chi Chi phản xạ lại chút ánh sáng yếu ớt, "Nhưng mà hôm nay cháu tin, 6 năm rồi mà chú không thay đổi chút nào."

"À."

Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ, Chi Chi giương mắt nhìn về phía Cố Tây Châu, nhất thời hai người không biết nên nói gì, một lát sau, Cố Tây Châu nói: "Làm cảnh sát bận rộn lắm."

"Bận đến mức nào?" Thiếu niên đứng bên cạnh đút một tay vào túi quần, hỏi.

Cố Tây Châu suy nghĩ, nói: "Án tử cứ hết cái nọ đến cái kia ập tới, chỗ này một cái, chỗ kia một cái, nhưng mà nếu chậm rãi mà làm thì rồi cũng sẽ xong, quả thực làm cảnh sát mệt lắm, ngày nào tôi cũng muốn từ chức quách đi cho rồi."

"Vậy sao chú không từ chức đi?" Thiếu niên thanh tú nhướng mày hỏi.

Cố Tây Châu nhìn về phía Cố Chi Chi, trầm giọng trả lời: "Bởi vì người nào đó."

"À ha, người chú thích!"

Cố Tây Châu xùy một tiếng, "Nói bừa nào, tôi với cậu ấy là 'anh em tốt', thích con khỉ!"

Thiếu niên Cố Chi Chi vẫn không quên trêu chọc Cố Tây Châu, "Hứ, không phải tại chú nói chuyện dễ gây hiểu lầm đấy sao! Anh em thì anh em, cứ phải nói là 'người nào đó' cơ, nhỡ đâu chú là gay thì sao!?"

"Cút!" Đối diện với Chi Chi 18 tuổi mồm mép như vậy, Cố Tây Châu cảm thấy muốn to đầu.

"Cảm ơn, cháu biết là chú muốn nói đỡ cho bố cháu." Thiếu niên cười một chút, rũ mắt về phía Cố Tây Châu, đột nhiên hỏi lại: "Chú, chú thật sự không phải quỷ à?"

Cố Tây Châu ném cho hắn một ánh mắt 'tự mình kiểm điểm đi', sao Chi Chi cũng bắt đầu giống Tư Dư, ngày ngày hoài nghi hắn là người hay quỷ thế?

"Không phải!"

......

"Cậu đừng giận dỗi mà quay về trường học!" Cố Tây Châu trầm giọng nói với Cố Chi Chi.

Cố Chi Chi gật đầu ngoan ngoãn nghe lời: "Được, cháu nghe chú."

Thấy Cố Chi Chi thật sự nghe lời đi về nhà, Cố Tây Châu có chút kinh ngạc, không phải người ta nói là thiếu niên ở thời kì phản nghịch là khó thuyết phục nhất à? Sao Chi Chi lại nghe lời thế?

Cố Tây Châu gãi đầu, còn Cố Kình ở nhà mở cửa ra thấy Chi Chi kéo vali trở về thì đáy mắt hiện lên thần sắc kinh hỉ, rõ ràng là không nghĩ đến thằng con mới nãy còn hung dữ ồn ào với mình đến mức đó lại quay đầu trở về.

"Làm sao?" Cố Kình nắm tay, ho nhẹ một tiếng, muốn giữ chút giá của một vị phụ huynh, "Quên đồ hả?"

Lúc này Chu Tân Nguyệt lao tới, đạp bay Cố Kình, lạnh lùng trừng mắt lườm ông một cái, "Nói chuyện kiểu gì thế! Con trai không tức giận chứ? Hôm qua đều là do bận công việc, con xem...thân nhân của những nạn nhân đó khóc lóc thương tâm lắm, bố con với mẹ thật sự là bù đầu tăng ca nên quên mất, con đừng nóng giận.

"Vẫn còn sốt sao? Có muốn đi bệnh viện không?"

Nghe thấy Chu Tân Nguyệt quan tâm, thiếu niên Cố Chi Chi đắc ý liếc nhìn ông bố ra vẻ mạnh mẽ bị mẹ mình đá bay ra một góc, lắc đầu nhẹ giọng nói: "Hôm qua con đã ổn rồi, mẹ không cần lo lắng."

Thiếu niên Cố Chi Chi về nhà, nhớ lại người đàn ông vừa gặp, hắn thậm chí còn chưa hỏi tên đối phương...

Nhưng hắn biết sự xuất hiện của người kia không phải là tình cờ, người đàn ông hắn gặp được hôm trước đó, đến hôm sau bạn cùng lớp Đồng Giai có ý đồ tự sát, hắn nhớ rất rõ ràng nhưng sau khi hỏi han quá trình tra án từ Vương thúc thúc thì nghe nói có một cánh sát tên Phương Nhiễm xuất hiện, kì lạ là tất cả mọi người không một ai nhớ rõ đối phương trông như thế nào. Không rõ là vì sao, nhưng hắn cảm thấy Phương Nhiễm đó chính là người hôm nay nói chuyện với hắn, có lẽ không phải là người, nói không chừng chính là quỷ.

Cậu thiếu niên chỉ nghĩ vậy, đến 11h tối, Cố Chi Chi liền bình tĩnh ngã ra giường đi ngủ.

Ngày hôm sau.

"Tiểu Châu, nhà có mì với sữa bò, con tự hâm nóng lên ăn nhé, bố mẹ đi làm đây!"

"Vâng ——" Thiếu niên Chi Chi lên tiếng, cũng không quay đầu lại, nhưng mà lúc này hắn đã sớm thay xong quần áo tử tế, đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, không ngoài dự đoán, hắn thấy một người quen thuộc đứng ở cửa tiểu khu.

Trong nháy mắt khi cha mẹ hắn xuất hiện, người thanh niên ngũ quan sắc bén như dao kia liền nhanh chóng đi theo.

Thiếu niên Chi Chi theo bản năng lao ra khỏi nhà, cùng đi ra ngoài.

Cố Kình đi bên ngoài hơi nhướng mày: "Sao anh cứ có cảm giác có người đi theo chúng ta thế nhỉ?"

"Anh nghĩ nhiều rồi đi?" Chu Tân Nguyệt khúc khích cười một tiếng, hai người nắm tay tựa như lần đầu tiên Cố Tây Châu nhìn thấy bọn họ, tình cảm vẫn tốt như ngày nào.

Hai người đi trên đường, đột nhiên thấy một đúa trẻ chưa đến 10 tuổi đạp xe đuổi theo một cô bé có đôi tay gầy guộc cũng đang đạp xe, sờ vào chiếc túi da đựng đồ treo phía sau.

Chu Tân Nguyệt và Cố Kình liếc nhìn nhau, hai người vô cùng ăn ý, Cố Kình xông đến bắt lấy đứa trẻ, đồng thời gọi cô gái kia lại, sáng sớm đã gặp phải trẻ con đi móc túi!

Cô gái kia kiểm tra lại đồ đạc trong túi mình, xác định không thiếu thứ gì thì liên tục cảm ơn Cố Kình và Chu Tân Nguyệt, Cố Kình xoay người nói chuyện với đứa trẻ kia: "Ai bắt cháu đi ăn trộm?"

Đứa trẻ kia mở miệng nói liến thoắng, không chỉ Cố Kình mà mọi người xung quanh đều nghe không hiểu một chữ nào.

Nhìn vẻ bề ngoài, hốc mắt đứa trẻ này rất sâu, ngũ quan cũng sâu hoắm, hẳn là một đứa trẻ đến từ vùng hẻo lánh nào đó, chỉ nói được tiếng địa phương, người Ninh Khánh đều nghe không hiểu một chữ nào.

Cố Kình và Chu Tân Nguyệt cùng nhau đưa đứa trẻ về cục cảnh sát.

Cố Tây Châu cũng không biết tại sao mình lại muốn đi theo hai vợ chồng Cố Kình, chỉ là bắt được một đứa trẻ đến từ nơi xa xôi hẻo lánh nào đó, đứa trẻ đó trông cũng chỉ mới 10 tuổi mà thôi, căn bản không có khả năng gây thương tích cho hai vợ chồng Cố Kình.

Cố Tây Châu khẽ nhíu mày, hắn nghĩ mãi không ra vì sao hôm nay cha mẹ Chi Chi lại tử vong, có lẽ là tính tò mò đã khiến hắn làm như thế này, Cố Tây Châu không tự chủ được mà đuổi theo sát hai người, cứ đi theo mãi cho đến khi bọn họ tới bên ngoài cục cảnh sát, Cố Tây Châu tìm một quán ăn gọi bữa sáng, sau đó liền ngồi chờ ở cửa.

Hắn không phát hiện ra còn có một người ở phía xa vẫn luôn đi theo hắn.

Khoảng chừng nửa giờ sau, Cố Kình, Chu Tân Nguyệt và hai cảnh sát trẻ tuổi nữa đưa đứa trẻ kia ra khỏi cục cảnh sát, lúc mấy người đi ra còn nói chuyện với đứa trẻ nhưng nó liên tục lắc đầu. Vì trở ngại ngôn ngữ, lại không biết chữ hán nên hai bên căn bản không có cách nào giao tiếp được với nhau.

"Cái tên vô đạo đức nào đó, nhìn là biết có người sai đứa nhỏ đi ăn trộm, ăn xin!" Cố Kình mắng một câu, không thể nào giao tiếp nổi với đứa trẻ, Cố Kình nói với một đồng nghiệp: "Lát nữa chúng ta lái xe đi xa một chút, người khống chế đứa trẻ này khẳng định sẽ đi theo chúng ta, sau đó cướp đứa trẻ về."

"Cố đội yên tâm, bọn em biết phải làm như thế nào!"

Hiển nhiên là bọn họ đều rất quen thuộc với quy trình này, Cố Tây Châu thấy bốn người mang đứa trẻ rời đi, lập tức gọi một chiếc xe, đuổi theo.

Còn có một người khác cũng làm giống hắn y như đúc.

Cố Tây Châu bám theo, rất nhanh liền đi đến vùng ngoại thành, đám người Cố Kình làm theo những gì đã bàn sẵn hồi nãy, để đứa trẻ ở nơi này xong liền lái xe làm như là rời đi nhưng kỳ thực là tìm một chỗ đứng chờ người khống chế nó xuất hiện.

Chốc lát sau, một chiếc Minibus màu xám bạc xuất hiện trong tầm mắt, chiếc xe kia thấy đứa trẻ thì dừng ở ven đường, người ngồi trên ghế phụ hạ cửa sổ vẫy tay với đứa trẻ ăn trộm, đứa trẻ lập tức chạy từng bước qua đó.

"Cố đội, giờ bắt chứ?" Một đồng nghiệp thấp giọng hỏi.

"Không, tiếp tục bám theo, bọn họ khẳng định là có một cứ điểm phạm tội, nếu bây giờ bắt người luôn thì sẽ không tìm được những đứa trẻ còn lại." Cố Kình đè thấp giọng nói.

Tài xế nghe thấy yêu cầu của Cố Tây Châu liền đảo mắt nhìn quanh rồi nhìn vào gương chiếu hậu, hoài nghi đánh giá Cố Tây Châu, trầm giọng hỏi: "Này, tôi nói này người anh em, cậu đi theo xe cảnh sát này từ lúc rời khỏi cục cảnh sát, không phải là cậu đã làm chuyện gì xấu đấy chứ?"

"Không phải." Cố Tây Châu bĩu môi, "Chú cứ đi theo là được."

"Cậu nhìn đồng hồ này, đã 100 tệ rồi...." Giọng tài xế có chút chần chừ, rõ ràng là có chút hoài nghi Cố Tây Châu.

Nghe vậy Cố Tây Châu lấy ví ra, rút ba tờ 100 đưa cho tài xế, nói: "Bám sát, đừng để mất dấu!"

"Được!" Cầm tiền xong, tinh thần của tài xế tỉnh táo hẳn lên, vỗ ngực, rõ ràng là tỏ ý 'ôm chặt tôi nào'.

Cố Tây Châu thở phào một hơi, ăn một bát mì mà vèo cái đã nhảy đến năm 2010, lúc này đã chuyển sang dùng nhân dân tệ bản mới, tiền trong ví hắn có thể dùng, bằng không với hai tờ 50 tệ Lý Diệu Mộc cho hắn kia, hắn thật sự không dám gọi xe, huống chi 100 tệ đó hắn đã tiêu đến mức chỉ còn dư lại 1 tệ tiền xu bản cũ, vẫn còn đang đút trong túi quần.

Đi theo xe Cố Kình bọn họ chạy thẳng đến cửa bắc Ninh Khánh, khu này có rất nhiều container cải tạo thành nhà ở, đến năm 2019, những nhà ở như vậy đã không còn thấy mấy nữa, nhưng ở năm 2010, vùng ngoại thành Ninh Khánh có không ít nhà ở như vậy.

Xe Minibus màu bạc đi vào đường nhỏ, mấy người Cố Kình đánh giá có lẽ không còn bao xa nữa, nếu tiếp tục dùng xe sẽ càng dễ mất dấu, hơn nữa mục tiêu lại quá lớn, cho nên bốn người thương lượng một chút, dừng xe ở ven đường, đồng thời xuống xe theo dõi.

"Cái con đường này, cậu xem, toàn là bùn, tôi đây lái xe vào xong lại phải đem đi rửa..." Tài xế gãi quai hàm, khó xử nói với Cố Tây Châu.

Xe taxi đi vào đó quá bắt mắt, Cố Tây Châu suy xét một chút liền mở cửa xuống xe, để tài xế rời đi một mình.

Hắn vừa xuống xe liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cãi cọ, "Này, cái thằng nhóc con này sao mày đi xe lại không trả tiền? Không có tiền thì mày gọi xe làm cái gì?"

Cố Tây Châu lỡ đãng liếc qua, nhìn thấy thiếu niên Cố Chi Chi thì hơi sửng sốt, hắn vội vàng tiến lên hai bước, lấy ra 200 tệ đưa cho tài xế kia, nói: "Tôi trả giúp thằng bé."

Tài xế kia lấy tiền, hùng hùng hổ hổ nói thêm vài câu, kêu Cố Tây Châu quản Chi Chi cho tốt, lúc này mới đánh tay lái rời đi.

Chờ cả hai tài xế taxi đều rời đi hết Cố Tây Châu mới nhướng mày nhìn thiếu niên Chi Chi, trầm giọng nói: "Cậu đi theo tôi làm gì?"

"Vậy chú đi theo bố mẹ cháu làm gì?" Thiếu niên Chi Chi hếch cằm lên, hỏi ngược lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện