"Ngụy Minh." Cố Tây Châu trầm ngâm nhắc lại cái tên mà nữ sinh đề cập đến.

"Gọi Ngụy Minh tới đây." Cố Tây Châu nghiêm túc suy nghĩ rồi nói với giáo viên phụ trách.

Giáo viên phụ trách gật đầu, lấy điện thoại ra, đi gọi điện cho Ngụy Minh, lúc trở lại mới nói: "Hẳn không phải là Ngụy Minh đâu, đứa nhỏ này trông không có vẻ gì là loại người dám làm chuyện như thế này, còn có chuyện Ngụy Minh tự sát mà các em nói là thế nào? Sao thầy lại không biết?"

Mấy nữ sinh nghe thấy giáo viên phụ trách chất vấn thì nhất thời không biết nói gì, một lát sau mới kể lại chuyện đã xảy ra.

Sắc mặt Thư Nhạc không tốt lắm, nói: "Thật ra đấy là chuyện xảy ra từ lúc khai giảng học kì này, bạn trai cũ cắm sừng em để đến bên Tôn Phỉ Phỉ, bởi vì lúc đó em không muốn làm to chuyện cho nên trong lớp không ai biết chuyện em với Tôn Phỉ Phỉ bất hòa, bạn trai của Tôn Phỉ Phỉ cũng không biết.

"Vì trước đó vẫn khá thân với Tôn Phỉ Phỉ, Ngụy Minh lại là bạn cùng lớp nên bọn em có add wechat của nhau.

"Mãi lâu sau, tự nhiên có một hôm em nhận được tin nhắn của Ngụy Minh, Ngụy Minh hỏi gần đây Tôn Phỉ Phỉ có chuyện gì không, sao không để tâm gì đến cậu ấy, nhờ em hỏi han tình hình một chút. Lúc ấy em mới biết Tôn Phỉ Phỉ và Ngụy Minh chưa hề chia tay."

Thư Nhạc hậm hực nói đến đó thì ngừng một chút, thoáng liếc qua sắc mặt hẳn là không thể nào tốt nổi của giáo viên phụ trách rồi mới nói tiếp: "Lúc ấy em rất tức giận nên trực tiếp kể chuyện Tôn Phỉ Phỉ ngoại tình với bạn trai em cho Ngụy Minh nghe, Ngụy Minh không tin lời em, sau đó......

"Sau đó, em cũng không biết bọn họ đã nói gì, hẳn là Tôn Phỉ Phỉ đề nghị chia tay với Ngụy Minh, Ngụy Minh vì chuyện này mà đau lòng chết đi được. Em thấy hai bọn em đều là bên bị hại trong vụ ngoại tình này, cho nên liền an ủi cậu ấy.

"Kết quả một hôm cậu ấy gửi tin nhắn cho em, nói không có Phỉ Phỉ, cậu ấy không muốn sống nữa. Em nhận được tin nhắn của cậu ấy, trong lòng bất an vô cùng, liền cùng mấy người bạn đến phòng tìm cậu ấy thì bạn cùng phòng của cậu ấy nói với chúng em rằng cậu ấy ngủ ở khách sạn, không về.

"Ờm......Lúc ấy mí mắt em cứ giật mãi nên nằng nặc đòi mấy bạn nam đi tìm Ngụy Minh với em, tới phòng khách sạn kia thì phát hiện Ngụy Minh đốt than trong phòng tự sát!"

"Cũng may là phát hiện kịp thời, lúc ấy suýt chút nữa hù chết em rồi!" Thư Nhạc nuốt nước miếng, "Xong việc bọn em đều xúm lại khuyên nhủ cậu ấy, nói không đáng đâu, sau đó có lẽ Ngụy Minh đã nghĩ thông suốt rồi, nói rằng quá mất mặt, không cho bọn em nói với những người khác nên bọn em cũng không kể với những bạn khác trong lớp.

"Về sau Tôn Phỉ Phỉ bị tên đốn mạt kia vứt bỏ, không biết thế nào cậu ấy với Tôn Phỉ Phỉ lại làm hòa, lúc ấy em cũng nói đôi câu, nhưng cậu ấy không nghe em, em liền kéo cậu ấy vào blacklist luôn."

Nói đến chuyện này, rõ ràng Thư Nhạc có chút tức giận, hiển nhiên là vì việc Ngụy Minh cuối cùng vẫn làm hòa với Tôn Phỉ Phỉ mà tức giận.

Đừng nói đến cô ấy, ngay cả Cố Tây Châu cũng cảm thấy Ngụy Minh này mụ mị quá rồi.

Đây là tình yêu chân chính đấy hả? Cố Tây Châu không khỏi phỉ nhổ trong lòng.

"Cũng may là không có chuyện gì cả, sinh viên bây giờ động một cái là tìm đến cái chết, sao tố chất tâm lý lại kém như vậy chứ." Hiệu trưởng nghe chuyện quá khứ xong, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, trong lòng nhịn không được cảm thấy may mắ, may mắn là nam sinh này ủ than tự sát không chết, bằng không trường học đã loạn cào cào lên từ lâu rồi, tuy rằng chuyện bây giờ cũng làm người ta đau đầu không kém.

Cố Tây Châu liếc mắt nhìn ông ta, không thèm để ý đến lời oán thán của hiệu trưởng, nói với giáo viên phụ trách, "Phải bao lâu nữa cậu ấy mới đến?"

"Nhanh thôi, Ngụy Minh đang ở trong kí túc xá, hẳn là chốc nữa sẽ đến ngay."

"Ồ." Cố Tây Châu rũ mắt gật đầu, sau đó không nói thêm gì nữa.

Đợi một lát sau, một nam sinh chạy từ bên ngoài vào, khoảng hơn 1m75, tướng mạo sáng sủa, ngũ quan đoan chính, trên mặt mang theo nét cười, thật sự nhìn không ra người như vậy lại tự sát vì tình.

Ngụy Minh đi vào văn phòng, cũng không có biểu hiện gì dị thường, còn cười đùa trêu giáo viên phụ trách, "Đào ca, thầy tìm em có việc gì đấy nha?"

Ngụy Minh vừa vào liền hỏi.

"Không phải là thầy tìm em," Giáo viên phụ trách chỉ Cố Tây Châu, "Là đồng chí cảnh sát này."

"Chào cậu." Cố Tây Châu đi đến trước mặt Ngụy Minh, trực tiếp kéo người ra một góc, thấp giọng hỏi, "Cậu chính là bạn trai của Tôn Phỉ Phỉ nhỉ."

Ngụy Minh thấy Cố Tây Châu xong, gật đầu trả lời, nói: "Là tôi, cô ấy......có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Cố Tây Châu không nói với Ngụy Minh tin Tôn Phỉ Phỉ tử vong ngay, cũng không trả lời câu hỏi của Ngụy Minh, "Gần đây cậu có liên lạc với bạn gái không?"

"Gần đây không liên lạc gì." Ngụy Minh trầm mặc hồi lâu mới mở miệng đáp.

Cố Tây Châu nhướng mày hỏi: "Vì sao?"

"Chậc......" Ngụy Minh liếc nhìn đám người Thư Nhạc, rõ ràng là không muốn nói.

Cố Tây Châu hỏi lại: "Vì sao?"

Sắc mặt Ngụy Minh đột nhiên trở nên xám xịt, gấp giọng hỏi: "Anh cảnh sát à, rốt cuộc cô ấy làm sao vậy? Bị hành hung sao?"

"Cô ấy chết rồi."

"Chết? Chết rồi?" Vẻ mặt Ngụy Minh kinh sợ, hiển nhiên là không thể tiếp nhận nổi đáp án này, "Sao lại như vậy? Cô...cô ấy chết như thế nào?"

Ngữ điệu của Cố Tây Châu không nhanh không chậm, chỉ bình dị nói: "Cô ấy bị bóp chết ở trong nhà."

"Trước đó hai người cãi nhau vì chuyện gì." Cố Tây Châu truy hỏi, "Mong cậu trả lời một cách trung thực."

"Các anh nghi ngờ tôi ư?"

Cố Tây Châu buông tay, "Trước khi tìm được hung thủ, ai cũng là đối tượng tình nghi."

Trán Ngụy Minh đổ một tầng mồ hôi, hầu kết nhẹ nhàng lăn lên lăn xuống, có vẻ có chút do dự không muốn nói, nhưng dưới ánh mắt của Cố Tây Châu, cậu sinh viên vẫn mở miệng, "Tôi vô tình phát hiện ra cô ấy ngủ mở mic với bạn game, tôi không biết người khác nghĩ thế nào, dù sao cô ấy cũng là bạn gái tôi, tôi không tiếp thu được chuyện đó, sau đó thì cãi nhau với cô ấy một trận.

"Cô ấy giải thích với tôi là không có bất kì quan hệ gì với người kia, chỉ giới hạn trong trò chơi mà thôi. Tôi cảm giác cô ấy coi tôi như thằng đần vậy." Ngụy Minh nói một câu tự giễu.

"Ngủ mở mic?" Hai người Cố Tây Châu và Phương Chấp liếc nhìn nhau, vẻ mặt đều mờ mịt, đây lại là cái gì nữa, Cố Tây Châu thậm chí còn có chút hoài nghi nhân sinh.

Ngụy Minh thấy thế, gãi đầu nói: "Chính là lúc ngủ vẫn tiếp tục duy trì liên lạc, không tắt máy, để máy ở trạng thái mở mic trò chuyện mà ngủ, giờ có rất nhiều cặp đôi làm như vậy."

Cố Tây Châu nhướng một bên mày, có chút mê mang.

Hắn vẫn chẳng hiểu nổi, lẽ nào ngủ như vậy sẽ vui vẻ hơn sao? Đời nào!

Cố Tây Châu truy hỏi, "Đó là chuyện từ khi nào?"

Ngụy Minh trả lời: "Cuối tuần trước trước nữa rồi, hình như vậy, anh từ từ, tôi mở điện thoại ra là biết liền, lúc ấy tôi có gửi tin nhắn chất vấn cô ấy!"

Nói rồi Ngụy Minh lấy di động ra tra lịch sử trò chuyện của mình với nạn nhân, "Ở đây, các anh xem."

Cố Tây Châu cầm điện thoại của Ngụy Minh, xác nhận thời gian là thứ ba tuần trước nữa, thời điểm này không giúp ích gì cho bọn họ trong việc giới hạn thời gian tử vong của nạn nhân, sau khi đôi tình nhân mâu thuẫn cãi cọ với nhau xong thì không có bất kì liên hệ gì, có vẻ giống với lời Ngụy Minh nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện