Căn biệt thự này ở giữa thành phố, là chốn yên tĩnh giữa phố xá nhộn nhịp, Cố Tây Châu đoán chừng giá cả cũng tầm tầm như căn ở khu danh thắng kia.
Dù là ở nơi nào thì cũng đều là biệt thự hắn không mua nổi.
Cố Tây Châu bất lực phàn nàn.
Tiếng nước chảy róc rách, hắn rũ mắt nhìn chính mình trong gương, trên gương phủ một tầng hơi nước, cả khuôn mặt hắn đều trở nên mơ hồ, đưa tay lau đi hơi nước trên mặt gương, rốt cuộc hắn cũng thấy rõ ràng khuôn mặt góc cạnh của mình.
"Cốc cốc cốc."
"Tắm xong chưa?" Giọng nói rõ ràng truyền từ ngoài cửa vào, tông giọng trầm thấp từ tính.
Cố Tây Châu nhìn chằm chằm chính mình trong gương một hồi lâu mới thu hồi tầm mắt, thở hắt ra một hơi dài, nói: "Đây, em đi ra ngay đây."
Cố Tây Châu vừa đi ra đã bị Tư Dư ôm lấy từ phía sau, Tư Dư đặt cằm lên đầu vai hắn, nhẹ nhàng cọ xát, "Em thơm quá đi."
Cố Tây Châu nghiêng người đối mặt với Tư Dư, cạn lời, không phải chính là mùi sữa tắm nhà anh đấy sao? "Hửm?" Tư Dư nhanh chóng dắt tay hắn đến sofa, ngồi xuống.
"Tôi sấy tóc cho em."
Nghe giọng Tư Dư nghiêm túc, vừa sấy tóc cho hắn vừa nói chuyện, bàn tay lồng vào mái tóc hắn, Cố Tây Châu ngồi trên sofa cúi gằm.
"Làm sao vậy? Có phải là nóng quá không?" Tư Dư rũ mắt nhìn về phía Cố Tây Châu, bàn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc hắn, ấm áp hỏi.
Cố Tây Châu lắc đầu, dựa vào Tư Dư, thấp giọng nói: "Trước kia không có ai sấy tóc cho em cả."
Tư Dư dường như nghĩ tới cái gì đó, không nói chuyện, chỉ nâng cằm Cố Tây Châu, đặt xuống một nụ hôn.
......
Giữa trưa hôm sau, Cố Tây Châu ngồi trong phòng thẩm vấn, nhìn kẻ tình nghi Đỗ Lôi.
Đỗ Lôi có vẻ ngoài bình thường, thậm chí nói ra còn có chút không thuận mắt.
Phương Chấp không nói gì, chỉ trực tiếp lấy ảnh Tôn Phỉ Phỉ ra đưa tới trước mặt Đỗ Lôi, hỏi: "Có biết người này không? Cậu biết nguyên nhân cậu bị gọi đến đây chứ?"
Đỗ Lôi nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt trầm trọng đồng thời có chút hoảng loạn, phản bác: "Tôi không quen, không biết các anh gọi tôi đến đây làm gì hết!"
"Tôn Phỉ Phỉ, đối tượng yêu đương qua mạng của cậu mà cậu không biết cô ấy trông như thế nào sao?" Phương Chấp nhướng một bên mày, hỏi.
"Cô ấy chính là Phỉ Phỉ? Đây thật sự là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ảnh của cô ấy," Đỗ Lôi nghĩ, sau đó nheo mắt, nói, "Nhưng mà tôi với cô ấy chia tay đã một tháng rồi, các anh gọi tôi đến đây làm gì?"
Đỗ Lôi rất cảnh giác, tạm thời trong lời nói không có chút sơ hở nào.
Phương Chấp lại hỏi một lần nữa, "Cậu thật sự không biết Tôn Phỉ Phỉ trông như thế nào?"
Đỗ Lôi gật đầu nói: "Thật sự không biết, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ảnh cô ấy."
"Được thôi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ," Phương Chấp lại lấy một tờ đơn đặt hàng cơm hộp để lên bàn, cùng với một dãy số điện thoại và hai bức ảnh, "Giờ còn nói là không biết nữa không?"
Đỗ Lôi nghĩ gì đó, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Phương Chấp nói: "Cậu cho rằng cậu nhờ anh trai giao hàng chụp ảnh giúp cậu thì chúng tôi sẽ không tra ra sao? Quả thực trong thời gian yêu đương qua mạng, Tôn Phỉ Phỉ không hề gửi ảnh chụp cho cậu, nhưng cậu là người đặt cơm hộp cho cô ấy, nhờ người giao hàng lén chụp ảnh cô ấy cho cậu.
"Cho nên ngay từ đầu cậu đã biết rốt cuộc Tôn Phỉ Phỉ trông như thế nào, vậy vấn đề là, sao cậu lại nói dối?"
"Tôi......" Đỗ Lôi do dự một chút, mau chóng bĩu môi hằm hằm nói, "Tôi chụp ảnh thì làm sao? Tôi tiêu tốn nhiều tiền cho cô ấy như vậy, muốn nhìn xem cô ấy trông như thế nào thôi cũng không được chắc?"
"Tôi chỉ cảm thấy chụp lén chả hay ho gì nên mới không nói."
Cố Tây Châu liếc hắn một cái, nói: "Sẽ sớm có báo cáo xét nghiệm DNA thôi, cậu không cần chống chế, có phải là cậu hay không, kết quả sẽ có nhanh thôi.
"Bộ váy mà cậu bán cùng với vé xe qua lại đều là chứng cứ, vô cùng đầy đủ, thủ pháp của cậu cũng chẳng cao minh gì, ưu thế duy nhất chính là lặn lội từ tỉnh khác đến giết người nên không dễ tìm cho lắm thôi. Giờ cậu đã bị tìm ra rồi, đừng mơ tưởng thoát khỏi vòng pháp luật."
Đỗ Lôi nghe vậy, cắn răng nhún vai nói: "Vậy các anh còn thẩm vấn tôi làm cái gì?"
Cố Tây Châu nhướng mày nói: "Chúng tôi hỏi cậu cái gì cậu cũng đều phải trả lời."
"Vì sao giết người."
"Cô ta lừa tôi, tôi tiêu tốn nhiều tiền cho cô ta như vậy, kết quả cô ta cứ nhất quyết phải chia tay với tôi, sau đó tôi cật lực làm việc mua tặng cô ta một bộ váy cô ta mong ước từ lâu, cô ta miệng thì đồng ý hòa hảo với tôi, tôi thật sự, thật sự vui lắm......
"Một hôm tôi mua vé xe đến Ninh Khánh tìm cô ta, dựa theo địa chỉ nhà, lúc tôi tìm thấy nhà cô ta thì phát hiện có một đứa con trai hay tới tìm cô ta.
"Hôm đó cậu trai kia vừa đi, lúc ấy tôi vô cùng tức giận nên tìm cô ta nói lý, cô ta lại liên tục mắng tôi là biến thái, còn đe dọa tôi nói muốn báo cảnh sát, tôi cũng không biết sao lại tức giận quá độ mà ra tay, đến lúc lấy lại tinh thần thì cô ta đã tắt thở rồi.
"Lúc đó tôi thật sự sợ hãi, sợ đến mức quay người bỏ chạy."
Cố Tây Châu nhướng mày hỏi: "Cậu nói cậu giết người xong lập tức bỏ trốn?"
"Đúng vậy, có, có vấn đề gì sao?" Đỗ Lôi cổ quái hỏi.
Vấn đề lớn lắm luôn đó, Cố Tây Châu và Phương Chấp liếc nhìn nhau. Đỗ Lôi sau khi giết người không hề xử lý hiện trường vụ án, nhưng chưa nói đến băng dính dán cửa sổ......điều hòa tại hiện trường vụ án cũng bị hạ thấp.
Cố Tây Châu trầm mặc một lát, nói lại sơ lược tình trạng hiện trường vụ án, nghe Cố Tây Châu miêu tả, Đỗ Lôi trố mắt nhìn hắn, vẻ mặt mông lung.
Cố Tây Châu rũ mắt nhìn Đỗ Lôi, qua con mắt đánh giá tỉ mỉ của hắn với nam sinh trước mặt này thì thật sự có lẽ là có người khác đã xử lý hiện trường.
"Lúc rời đi cậu có đóng cửa không?" Cố Tây Châu hỏi.
Đỗ Lôi cười khổ, "Chắc là có đóng......Lúc ấy tôi thực sự rất sợ, đặc biệt sợ hãi luôn ấn, lúc chạy trốn có lẽ có kéo cửa......À, tôi cũng không nhớ rõ nữa, mẹ nó ai mà nhớ nổi cái này chứ!"
"Cậu nói hôm đó thấy Tôn Phỉ Phỉ ở cũng một người đàn ông, là người này sao?"
Cố Tây Châu đưa cho Đỗ Lôi một bức ảnh chụp, "Cậu xem, người này có phải là người đàn ông hôm đó cậu nhìn thấy không?"
Trong ảnh chụp là An Vinh Hoa, chính là người đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Đỗ Lôi liếc nhìn ảnh của An Vinh Hoa, lắc đầu, sau đó Cố Tây Châu lấy ra tất cả ảnh của những người đàn ông có thể có liên quan với Tôn Phỉ Phỉ, xa có gần có.
Lúc nhìn đến ảnh của Ngụy Minh, Đỗ Lôi rõ ràng nhận ra người này, hắn chỉ ảnh Ngụy Minh, "Là cậu ta."
Nghe Đỗ Lôi nói, Cố Tây Châu về cơ bản đã có thể xác định, Ngụy Minh hẳn là người cuối cùng xử lý hiện trường vụ án, bởi vì trước đó lúc thẩm vấn Ngụy Minh, thời gian gặp mặt với nạn nhân mà cậu ta nói không khớp với Đỗ Lôi!
"Gọi Ngụy Minh đến cục cảnh sát."
Cố Tây Châu ra lệnh, Ngụy Minh nhanh chóng bị triệu tập đến đồn cảnh sát, vào phòng thẩm vấn.
"Biết vì sao chúng tôi gọi cậu tới không?"
"Không biết, không phải các anh đã kiểm tra DNA rồi sao? Không phải tôi!" Mười ngón tay Ngụy Minh bấu vào nhau, kiên định lắc đầu.
Cố Tây Châu lạnh nhạt nói: "Hung thủ không phải cậu, tôi biết điều này, bởi vì chúng tôi đã bắt được hung thủ rồi."
Nghe Cố Tây Châu nói, vẻ mặt Ngụy Minh nháy mắt trở nên nghiêm túc, "Vậy, vậy thì tốt quá rồi......"
"Vì sao cậu lại xử lý hiện trường vụ án giúp hắn?" Cố Tây Châu cười hỏi.
"Cái gì? Tôi......" Nghe câu hỏi của Cố Tây Châu, vẻ mặt vừa có chút thả lỏng của Ngụy Minh lại cứng đờ, "Tôi không làm gì hết, sao tôi lại làm vậy chứ? Có lợi gì cho tôi đâu!"
"Cũng đúng, có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi." Cố Tây Châu thuận miệng nói.
Ngụy Minh lau mồ hôi trên trán, lúc đi theo Cố Tây Châu ra ngoài thì gặp Đỗ Lôi, nhìn Đỗ Lôi rời đi xong, Cố Tây Châu cảm thán: "Đời này của cậu ta xem như đi tong rồi......"
"Aizz," Ngụy Minh thở dài, nói, "Đúng vậy, giết người thì phải đền mạng thôi, có điều Phỉ Phỉ sẽ cảm ơn anh, anh cảnh sát."
"Tôi đâu có nói hắn là tội phạm giết người, cũng chưa nói là hắn giết Tôn Phỉ Phỉ. Sao cậu biết?"
"Tôi, tôi không biết......Tôi chỉ......." Ngụy Minh kích động, mặt đỏ tai hồng muốn giải thích, nhưng làm thế nào cũng không giải thích rõ ràng được.
Cố Tây Châu trực tiếp đặt tay sau lưng Ngụy Minh, chỉ camera giám sát phía trên, đẩy cậu ta trở lại phòng thẩm vấn, "Nói đi, vì sao?"
Ngụy Minh dường như đã buông xuôi, cậu ta trầm mặc ngồi trước bàn thẩm vấn, một lúc lâu sau.......
"Sau khi chia tay với Tôn Phỉ Phỉ, tôi đến tìm cô ấy, muốn cô ấy trả lại hết số tiền tôi đã tiêu cho cô ấy, cô ấy không chịu, lại còn mắng tôi keo kiệt......Còn cắt nát tất cả quà tôi tặng cho cô ấy ném vào mặt tôi......
"Tôi biết cô ấy cắm sừng tôi, cũng biết cô ấy căn bản không hề thích tôi, chỉ coi tôi như một cây ATM có thể gọi đến đuổi đi mà thôi. Nhưng tôi không có dũng khí giết người, hôm đó tôi nghĩ mãi không thông, rời đi xong lại quay trở về tìm Tôn Phỉ Phỉ, muốn tìm cô ấy nói lý.
"Tôi thấy người kia bóp chết Tôn Phỉ Phỉ sau đó chạy trốn, tôi thấy anh ta ra tay hay lắm, loại phụ nữ đó nên chết đi, tôi cũng không biết mình nghĩ thế nào, ma xui quỷ khiến mới làm như vậy, không ngờ các anh vẫn bắt được anh ta."
Án này sau khi tóm được lỗ hổng ở bộ váy lolita xong, thêm cả lời khai của Đỗ Lôi, đến cả người giải quyết hậu quả sau cùng là Ngụy Minh cũng bị lôi ra ánh sáng.
Giải quyết xong án tử, Cố Tây Châu lại một lần nữa nhìn thấy cha Tôn Phỉ Phỉ ở đại sảnh cục cảnh sát đòi quần áo.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Cố Tây Châu lại đi về phía người cha khiến người ta chán ghét kia của Tôn Phỉ Phỉ, hỏi: "Con gái chú qua đời, có lúc nào chú thực sự đau lòng không?"
Người đàn ông trung niên trầm mặc thật lâu, ôm quần áo ngồi đó, trầm giọng nói: "Không, không gạt gì cậu ...... Nó chết rồi, ngược lại tôi còn có cảm giác nhẹ nhõm."
"Vì sao?"
Hốc mắt người đàn ông trung niên đỏ lên, há miệng thở dốc, nói: "Cũng chẳng phải chuyện đẹp mặt gì......"
"Tôi muốn nghe xem."
"Lúc còn trẻ, tôi......ngoại tình với vợ hiện tại, ly hôn với mẹ con bé, vợ tôi không thích nó nên tôi sợ nó sẽ phải chịu khổ lúc tôi không ở đó, mới để nó lại quê nhà cho mẹ tôi chăm sóc.
"Trong lòng tôi cũng áy náy mới nhờ một người bạn trên trấn để ý con bé giúp tôi. Khi đó con bé rất hận tôi, thậm chí còn không dùng tiền tôi chu cấp, vì vậy tôi nhờ người bạn kia giúp tôi cho con bé tiền.
"Bạn của tôi là giáo viên, vì tôi mà còn miễn phí dạy thêm cho Phỉ Phỉ......Nhưng sau đó có một lần con bé đòi bạn của tôi mua cho nó điện thoại di động, tôi nghĩ nó mới tí tuổi không cần điện thoại nên không đồng ý.
"Kết quả......Tôi không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, trường học báo tin Phỉ Phỉ bị bạn tôi sàm sỡ, tôi đưa nó đến trường học làm rõ chuyện này nhưng nó lại cứ đối nghịch với tôi, trước mặt tôi thì làm trò, sau lưng lại nói hươu nói vượn với các học sinh trong trường."
Người đàn ông trung niên cười khổ, "Sau đó người bạn kia của tôi không chịu nổi nữa, nhảy lầu tự sát, nhiều người nói xói chảy vàng*, rõ ràng là chuyện không có thật mà lại nói cứ như là chứng kiến tận mắt vậy.
*Thành ngữ 'Chúng khẩu thước kim' (众口铄金): Nghĩa gốc là để chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau này thành ngữ này còn được dùng để diễn tả một sự việc nhiều người nói thì sẽ khó mà phân biệt được đúng sai.
"Lúc ấy tôi thật sự hối hận, nếu không phải tại tôi thì sẽ không có chuyện như thế này, khi đó tôi mới phát hiện ra tôi chẳng hiểu con gái mình một chút nào. Rốt cuộc đó là con gái tôi, hay là một con quỷ.
"Cậu biết không......Cho tới tận bây giờ những người trong trấn vẫn tin tưởng câu chuyện bịa đặt này của con gái tôi, không một chút nghi ngờ.
"Lần này có tiền bồi thường, tôi định gửi cho cha mẹ bạn tôi, hy vọng lúc tuổi già họ có thể sống tốt một chút. Có lẽ như vậy mới có thể bù đắp được chút đỉnh cho sự việc năm đó. Không giáo dục tốt con cái, là tôi sai, chỉ hy vọng kiếp sau Phỉ Phỉ đầu thai vào một gia đình tốt hơn."
Dù là ở nơi nào thì cũng đều là biệt thự hắn không mua nổi.
Cố Tây Châu bất lực phàn nàn.
Tiếng nước chảy róc rách, hắn rũ mắt nhìn chính mình trong gương, trên gương phủ một tầng hơi nước, cả khuôn mặt hắn đều trở nên mơ hồ, đưa tay lau đi hơi nước trên mặt gương, rốt cuộc hắn cũng thấy rõ ràng khuôn mặt góc cạnh của mình.
"Cốc cốc cốc."
"Tắm xong chưa?" Giọng nói rõ ràng truyền từ ngoài cửa vào, tông giọng trầm thấp từ tính.
Cố Tây Châu nhìn chằm chằm chính mình trong gương một hồi lâu mới thu hồi tầm mắt, thở hắt ra một hơi dài, nói: "Đây, em đi ra ngay đây."
Cố Tây Châu vừa đi ra đã bị Tư Dư ôm lấy từ phía sau, Tư Dư đặt cằm lên đầu vai hắn, nhẹ nhàng cọ xát, "Em thơm quá đi."
Cố Tây Châu nghiêng người đối mặt với Tư Dư, cạn lời, không phải chính là mùi sữa tắm nhà anh đấy sao? "Hửm?" Tư Dư nhanh chóng dắt tay hắn đến sofa, ngồi xuống.
"Tôi sấy tóc cho em."
Nghe giọng Tư Dư nghiêm túc, vừa sấy tóc cho hắn vừa nói chuyện, bàn tay lồng vào mái tóc hắn, Cố Tây Châu ngồi trên sofa cúi gằm.
"Làm sao vậy? Có phải là nóng quá không?" Tư Dư rũ mắt nhìn về phía Cố Tây Châu, bàn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc hắn, ấm áp hỏi.
Cố Tây Châu lắc đầu, dựa vào Tư Dư, thấp giọng nói: "Trước kia không có ai sấy tóc cho em cả."
Tư Dư dường như nghĩ tới cái gì đó, không nói chuyện, chỉ nâng cằm Cố Tây Châu, đặt xuống một nụ hôn.
......
Giữa trưa hôm sau, Cố Tây Châu ngồi trong phòng thẩm vấn, nhìn kẻ tình nghi Đỗ Lôi.
Đỗ Lôi có vẻ ngoài bình thường, thậm chí nói ra còn có chút không thuận mắt.
Phương Chấp không nói gì, chỉ trực tiếp lấy ảnh Tôn Phỉ Phỉ ra đưa tới trước mặt Đỗ Lôi, hỏi: "Có biết người này không? Cậu biết nguyên nhân cậu bị gọi đến đây chứ?"
Đỗ Lôi nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt trầm trọng đồng thời có chút hoảng loạn, phản bác: "Tôi không quen, không biết các anh gọi tôi đến đây làm gì hết!"
"Tôn Phỉ Phỉ, đối tượng yêu đương qua mạng của cậu mà cậu không biết cô ấy trông như thế nào sao?" Phương Chấp nhướng một bên mày, hỏi.
"Cô ấy chính là Phỉ Phỉ? Đây thật sự là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ảnh của cô ấy," Đỗ Lôi nghĩ, sau đó nheo mắt, nói, "Nhưng mà tôi với cô ấy chia tay đã một tháng rồi, các anh gọi tôi đến đây làm gì?"
Đỗ Lôi rất cảnh giác, tạm thời trong lời nói không có chút sơ hở nào.
Phương Chấp lại hỏi một lần nữa, "Cậu thật sự không biết Tôn Phỉ Phỉ trông như thế nào?"
Đỗ Lôi gật đầu nói: "Thật sự không biết, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ảnh cô ấy."
"Được thôi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ," Phương Chấp lại lấy một tờ đơn đặt hàng cơm hộp để lên bàn, cùng với một dãy số điện thoại và hai bức ảnh, "Giờ còn nói là không biết nữa không?"
Đỗ Lôi nghĩ gì đó, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Phương Chấp nói: "Cậu cho rằng cậu nhờ anh trai giao hàng chụp ảnh giúp cậu thì chúng tôi sẽ không tra ra sao? Quả thực trong thời gian yêu đương qua mạng, Tôn Phỉ Phỉ không hề gửi ảnh chụp cho cậu, nhưng cậu là người đặt cơm hộp cho cô ấy, nhờ người giao hàng lén chụp ảnh cô ấy cho cậu.
"Cho nên ngay từ đầu cậu đã biết rốt cuộc Tôn Phỉ Phỉ trông như thế nào, vậy vấn đề là, sao cậu lại nói dối?"
"Tôi......" Đỗ Lôi do dự một chút, mau chóng bĩu môi hằm hằm nói, "Tôi chụp ảnh thì làm sao? Tôi tiêu tốn nhiều tiền cho cô ấy như vậy, muốn nhìn xem cô ấy trông như thế nào thôi cũng không được chắc?"
"Tôi chỉ cảm thấy chụp lén chả hay ho gì nên mới không nói."
Cố Tây Châu liếc hắn một cái, nói: "Sẽ sớm có báo cáo xét nghiệm DNA thôi, cậu không cần chống chế, có phải là cậu hay không, kết quả sẽ có nhanh thôi.
"Bộ váy mà cậu bán cùng với vé xe qua lại đều là chứng cứ, vô cùng đầy đủ, thủ pháp của cậu cũng chẳng cao minh gì, ưu thế duy nhất chính là lặn lội từ tỉnh khác đến giết người nên không dễ tìm cho lắm thôi. Giờ cậu đã bị tìm ra rồi, đừng mơ tưởng thoát khỏi vòng pháp luật."
Đỗ Lôi nghe vậy, cắn răng nhún vai nói: "Vậy các anh còn thẩm vấn tôi làm cái gì?"
Cố Tây Châu nhướng mày nói: "Chúng tôi hỏi cậu cái gì cậu cũng đều phải trả lời."
"Vì sao giết người."
"Cô ta lừa tôi, tôi tiêu tốn nhiều tiền cho cô ta như vậy, kết quả cô ta cứ nhất quyết phải chia tay với tôi, sau đó tôi cật lực làm việc mua tặng cô ta một bộ váy cô ta mong ước từ lâu, cô ta miệng thì đồng ý hòa hảo với tôi, tôi thật sự, thật sự vui lắm......
"Một hôm tôi mua vé xe đến Ninh Khánh tìm cô ta, dựa theo địa chỉ nhà, lúc tôi tìm thấy nhà cô ta thì phát hiện có một đứa con trai hay tới tìm cô ta.
"Hôm đó cậu trai kia vừa đi, lúc ấy tôi vô cùng tức giận nên tìm cô ta nói lý, cô ta lại liên tục mắng tôi là biến thái, còn đe dọa tôi nói muốn báo cảnh sát, tôi cũng không biết sao lại tức giận quá độ mà ra tay, đến lúc lấy lại tinh thần thì cô ta đã tắt thở rồi.
"Lúc đó tôi thật sự sợ hãi, sợ đến mức quay người bỏ chạy."
Cố Tây Châu nhướng mày hỏi: "Cậu nói cậu giết người xong lập tức bỏ trốn?"
"Đúng vậy, có, có vấn đề gì sao?" Đỗ Lôi cổ quái hỏi.
Vấn đề lớn lắm luôn đó, Cố Tây Châu và Phương Chấp liếc nhìn nhau. Đỗ Lôi sau khi giết người không hề xử lý hiện trường vụ án, nhưng chưa nói đến băng dính dán cửa sổ......điều hòa tại hiện trường vụ án cũng bị hạ thấp.
Cố Tây Châu trầm mặc một lát, nói lại sơ lược tình trạng hiện trường vụ án, nghe Cố Tây Châu miêu tả, Đỗ Lôi trố mắt nhìn hắn, vẻ mặt mông lung.
Cố Tây Châu rũ mắt nhìn Đỗ Lôi, qua con mắt đánh giá tỉ mỉ của hắn với nam sinh trước mặt này thì thật sự có lẽ là có người khác đã xử lý hiện trường.
"Lúc rời đi cậu có đóng cửa không?" Cố Tây Châu hỏi.
Đỗ Lôi cười khổ, "Chắc là có đóng......Lúc ấy tôi thực sự rất sợ, đặc biệt sợ hãi luôn ấn, lúc chạy trốn có lẽ có kéo cửa......À, tôi cũng không nhớ rõ nữa, mẹ nó ai mà nhớ nổi cái này chứ!"
"Cậu nói hôm đó thấy Tôn Phỉ Phỉ ở cũng một người đàn ông, là người này sao?"
Cố Tây Châu đưa cho Đỗ Lôi một bức ảnh chụp, "Cậu xem, người này có phải là người đàn ông hôm đó cậu nhìn thấy không?"
Trong ảnh chụp là An Vinh Hoa, chính là người đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Đỗ Lôi liếc nhìn ảnh của An Vinh Hoa, lắc đầu, sau đó Cố Tây Châu lấy ra tất cả ảnh của những người đàn ông có thể có liên quan với Tôn Phỉ Phỉ, xa có gần có.
Lúc nhìn đến ảnh của Ngụy Minh, Đỗ Lôi rõ ràng nhận ra người này, hắn chỉ ảnh Ngụy Minh, "Là cậu ta."
Nghe Đỗ Lôi nói, Cố Tây Châu về cơ bản đã có thể xác định, Ngụy Minh hẳn là người cuối cùng xử lý hiện trường vụ án, bởi vì trước đó lúc thẩm vấn Ngụy Minh, thời gian gặp mặt với nạn nhân mà cậu ta nói không khớp với Đỗ Lôi!
"Gọi Ngụy Minh đến cục cảnh sát."
Cố Tây Châu ra lệnh, Ngụy Minh nhanh chóng bị triệu tập đến đồn cảnh sát, vào phòng thẩm vấn.
"Biết vì sao chúng tôi gọi cậu tới không?"
"Không biết, không phải các anh đã kiểm tra DNA rồi sao? Không phải tôi!" Mười ngón tay Ngụy Minh bấu vào nhau, kiên định lắc đầu.
Cố Tây Châu lạnh nhạt nói: "Hung thủ không phải cậu, tôi biết điều này, bởi vì chúng tôi đã bắt được hung thủ rồi."
Nghe Cố Tây Châu nói, vẻ mặt Ngụy Minh nháy mắt trở nên nghiêm túc, "Vậy, vậy thì tốt quá rồi......"
"Vì sao cậu lại xử lý hiện trường vụ án giúp hắn?" Cố Tây Châu cười hỏi.
"Cái gì? Tôi......" Nghe câu hỏi của Cố Tây Châu, vẻ mặt vừa có chút thả lỏng của Ngụy Minh lại cứng đờ, "Tôi không làm gì hết, sao tôi lại làm vậy chứ? Có lợi gì cho tôi đâu!"
"Cũng đúng, có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi." Cố Tây Châu thuận miệng nói.
Ngụy Minh lau mồ hôi trên trán, lúc đi theo Cố Tây Châu ra ngoài thì gặp Đỗ Lôi, nhìn Đỗ Lôi rời đi xong, Cố Tây Châu cảm thán: "Đời này của cậu ta xem như đi tong rồi......"
"Aizz," Ngụy Minh thở dài, nói, "Đúng vậy, giết người thì phải đền mạng thôi, có điều Phỉ Phỉ sẽ cảm ơn anh, anh cảnh sát."
"Tôi đâu có nói hắn là tội phạm giết người, cũng chưa nói là hắn giết Tôn Phỉ Phỉ. Sao cậu biết?"
"Tôi, tôi không biết......Tôi chỉ......." Ngụy Minh kích động, mặt đỏ tai hồng muốn giải thích, nhưng làm thế nào cũng không giải thích rõ ràng được.
Cố Tây Châu trực tiếp đặt tay sau lưng Ngụy Minh, chỉ camera giám sát phía trên, đẩy cậu ta trở lại phòng thẩm vấn, "Nói đi, vì sao?"
Ngụy Minh dường như đã buông xuôi, cậu ta trầm mặc ngồi trước bàn thẩm vấn, một lúc lâu sau.......
"Sau khi chia tay với Tôn Phỉ Phỉ, tôi đến tìm cô ấy, muốn cô ấy trả lại hết số tiền tôi đã tiêu cho cô ấy, cô ấy không chịu, lại còn mắng tôi keo kiệt......Còn cắt nát tất cả quà tôi tặng cho cô ấy ném vào mặt tôi......
"Tôi biết cô ấy cắm sừng tôi, cũng biết cô ấy căn bản không hề thích tôi, chỉ coi tôi như một cây ATM có thể gọi đến đuổi đi mà thôi. Nhưng tôi không có dũng khí giết người, hôm đó tôi nghĩ mãi không thông, rời đi xong lại quay trở về tìm Tôn Phỉ Phỉ, muốn tìm cô ấy nói lý.
"Tôi thấy người kia bóp chết Tôn Phỉ Phỉ sau đó chạy trốn, tôi thấy anh ta ra tay hay lắm, loại phụ nữ đó nên chết đi, tôi cũng không biết mình nghĩ thế nào, ma xui quỷ khiến mới làm như vậy, không ngờ các anh vẫn bắt được anh ta."
Án này sau khi tóm được lỗ hổng ở bộ váy lolita xong, thêm cả lời khai của Đỗ Lôi, đến cả người giải quyết hậu quả sau cùng là Ngụy Minh cũng bị lôi ra ánh sáng.
Giải quyết xong án tử, Cố Tây Châu lại một lần nữa nhìn thấy cha Tôn Phỉ Phỉ ở đại sảnh cục cảnh sát đòi quần áo.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Cố Tây Châu lại đi về phía người cha khiến người ta chán ghét kia của Tôn Phỉ Phỉ, hỏi: "Con gái chú qua đời, có lúc nào chú thực sự đau lòng không?"
Người đàn ông trung niên trầm mặc thật lâu, ôm quần áo ngồi đó, trầm giọng nói: "Không, không gạt gì cậu ...... Nó chết rồi, ngược lại tôi còn có cảm giác nhẹ nhõm."
"Vì sao?"
Hốc mắt người đàn ông trung niên đỏ lên, há miệng thở dốc, nói: "Cũng chẳng phải chuyện đẹp mặt gì......"
"Tôi muốn nghe xem."
"Lúc còn trẻ, tôi......ngoại tình với vợ hiện tại, ly hôn với mẹ con bé, vợ tôi không thích nó nên tôi sợ nó sẽ phải chịu khổ lúc tôi không ở đó, mới để nó lại quê nhà cho mẹ tôi chăm sóc.
"Trong lòng tôi cũng áy náy mới nhờ một người bạn trên trấn để ý con bé giúp tôi. Khi đó con bé rất hận tôi, thậm chí còn không dùng tiền tôi chu cấp, vì vậy tôi nhờ người bạn kia giúp tôi cho con bé tiền.
"Bạn của tôi là giáo viên, vì tôi mà còn miễn phí dạy thêm cho Phỉ Phỉ......Nhưng sau đó có một lần con bé đòi bạn của tôi mua cho nó điện thoại di động, tôi nghĩ nó mới tí tuổi không cần điện thoại nên không đồng ý.
"Kết quả......Tôi không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, trường học báo tin Phỉ Phỉ bị bạn tôi sàm sỡ, tôi đưa nó đến trường học làm rõ chuyện này nhưng nó lại cứ đối nghịch với tôi, trước mặt tôi thì làm trò, sau lưng lại nói hươu nói vượn với các học sinh trong trường."
Người đàn ông trung niên cười khổ, "Sau đó người bạn kia của tôi không chịu nổi nữa, nhảy lầu tự sát, nhiều người nói xói chảy vàng*, rõ ràng là chuyện không có thật mà lại nói cứ như là chứng kiến tận mắt vậy.
*Thành ngữ 'Chúng khẩu thước kim' (众口铄金): Nghĩa gốc là để chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau này thành ngữ này còn được dùng để diễn tả một sự việc nhiều người nói thì sẽ khó mà phân biệt được đúng sai.
"Lúc ấy tôi thật sự hối hận, nếu không phải tại tôi thì sẽ không có chuyện như thế này, khi đó tôi mới phát hiện ra tôi chẳng hiểu con gái mình một chút nào. Rốt cuộc đó là con gái tôi, hay là một con quỷ.
"Cậu biết không......Cho tới tận bây giờ những người trong trấn vẫn tin tưởng câu chuyện bịa đặt này của con gái tôi, không một chút nghi ngờ.
"Lần này có tiền bồi thường, tôi định gửi cho cha mẹ bạn tôi, hy vọng lúc tuổi già họ có thể sống tốt một chút. Có lẽ như vậy mới có thể bù đắp được chút đỉnh cho sự việc năm đó. Không giáo dục tốt con cái, là tôi sai, chỉ hy vọng kiếp sau Phỉ Phỉ đầu thai vào một gia đình tốt hơn."
Danh sách chương