Ngọc ca gửi ảnh chụp đi xong, đối phương nhanh chóng hồi đáp: Bên này sẽ đưa người tương thích đến.
Bộ xét nghiệm giả mà Cố Tây Châu bọn họ chuẩn bị thực chất là một bộ xét nghiệm có thật của một bệnh nhân khác, sau khi được sự cho phép của bệnh nhân họ mới sử dụng, Ngọc ca gửi tin tức đi xong còn gửi một tin nhắn cho lão Quách: Đã sắp xếp người bên kia hỗ trợ tìm nguồn thận, nhất định sẽ tìm được cho anh.
Lão Quách nhận được tin nhắn, lập tức trả lời dưới cái nhìn chăm chú của Cố Tây Châu: Cảm ơn nhiều, khi nào rảnh mời em bữa cơm nhé.
Ngọc ca: Được, đúng là anh cần phải cảm ơn em tử tế đó.
Lão Quách: Không thành vấn đề.
Vài ngày sau, lão Quách hưng phấn gọi điện thoại cho Cố Tây Châu, "Cố đội, người phụ nữ kia gửi tin nhắn cho tôi, nói là tìm được thận rồi."
Cố Tây Châu ngồi trong xe nhận được tin này thì cau mày, kỳ thật hắn còn có một nỗi lo nữa, trước khi bọn họ tìm được đối phương, những kẻ đó đã làm phẫu thuật cắt mất thận của người ta rồi, chuyện này phải làm sao bây giờ? Dù sao đây cũng là kế hoạch một tay hắn vạch ra, vì để bắt được đối phương mà có khả năng một người nữa lại bị cắt mất thận, chủ yếu là đến giờ bọn họ vẫn không rõ ràng lắm về lối vận hành của những kẻ này, phẫu thuật chui thì cũng cần phải tiến hành đồng thời cùng với cuộc phẫu thuật ở bệnh viện, nhưng bọn họ lại không biết Ngọc ca sẽ lấy thận như thế nào.
Cố Tây Châu trầm giọng nói: "Lão Quách, lát nữa cậu làm bộ hỏi cô ta một chút, chúng ta cần biết được những cơ quan nội tạng đó được giao dịch như thế nào."
Lão Quách ở trong WC nhỏ giọng nói chuyện điện thoại, ủ rũ cụp đuôi nói: "Mấy này nay tôi đã nói bóng gió nhiều lần rồi, nhưng thật sự không được được! Miệng cô ta chặt lắm, về chuyện giao dịch như thế nào, một câu cũng không hé ra!"
Cố Tây Châu trầm mặc một lát, có chút đau đầu, mấy ngày này bọn họ đều theo dõi qua máy nghe lén, cũng biết rốt cuộc tình hình là như thế nào, người phụ nữ này vô cùng cẩn thận, liên quan đến quá trình buôn bán nội tạng đều không nhắc đến lấy một câu, rất nhiều lần lão Quách nhắc tới, cô ta đều né tránh chuyển chủ đề, hoặc là trực tiếp tỏ vẻ không thể nói.
"Thử lại đi......" Cố Tây Châu bất đắc dĩ nói.
Cố Tây Châu đang phiền não, thừa dịp hai người kia còn đang trong quán uống café, hắn ra ngoài mua nước, lúc này một đôi tình nhân trẻ cũng đang tính tiền bên cạnh.
"Phiền ghê á, sao cô ta cứ quấn lấy anh làm gì! Em đã nói anh là bạn trai em rồi, thật là, không biết xấu hổ." Nói rồi cô gái nhéo cánh tay bạn trai.
Chàng trai bị nhéo không hề tức giận, mà xấu hổ cười cười, "Đổi cách nghĩ khác thì là vợ có mắt nhìn người đó!"
Cô gái kia nghe bạn trai nói thì tức khắc vui vẻ: "Anh dẻo miệng lắm đấy nhé, còn thuận tiện mèo khen mèo dài đuôi, thôi được rồi, ai bảo bạn trai em đẹp trai thế cơ chứ? Nếu xấu òm thì cũng chẳng ai thèm thương nhớ."
Hai người nói xong, Cố Tây Châu trầm mặc đứng tại chỗ nhíu mày, đổi một cách nghĩ khác......
Cố Tây Châu lập tức chạy về xe.
"Anh có ý gì? Cứ hỏi em mấy chuyện đó mãi thế? Em đã nói là không thể nói được rồi, nếu như em nói ra xong bị cảnh sát phát hiện, mấy người như em chẳng phải xong đời rồi sao! Ông trùm cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì, trước kia có người bị cảnh sát phát hiện, tất cả đều bị chính người của tổ chức tiễn luôn!"
Cố Tây Châu vừa về đến liền nghe thấy tiếng Ngọc ca bùng nổ truyền ra từ máy nghe lén.
"Không ổn rồi, hình như Ngọc ca đã hoài nghi lão Quách!"
"Anh......anh......." Sắc mặt lão Quách lúc xanh lúc trắng, tức thời không biết nên trả lời Ngọc ca thế nào thì trong tai truyền đến một giọng nói trong trẻo.
"Lão Quách, đừng căng thẳng, cậu nói với cô ta: Không phải cậu muốn tìm hiểu tổ chức mà là......"
Lão Quách nghe thấy giọng Cố Tây Châu, trong lòng lập tức ổn định, ngồi đó bộc lộ vẻ mặt cực kì tổn thương, nói: "Tiểu Ngọc, anh không có ý đó đâu, anh có ý gì với em, em còn không rõ sao?"
"Anh có chút thích em rồi, cũng rất cảm kích em đã giúp đỡ anh, nhưng nếu muốn ở bên nhau, em đâu thể cứ tiếp tục theo cái nghề này được đúng không? Chuyện này nếu như mà bị bắt thì chắc chắn phải ngồi tù, anh có tiền mà, em đâu cần phải tiếp tục làm những chuyện này nữa, không phải sao?"
Thấy người đàn ông trung niên trước mặt nói đến là chân thành, cõi lòng ban nay còn lạnh lẽo của Ngọc ca nháy mắt trở nên mềm mại.
"Anh hỏi em cái đó cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn biết sau khi em giúp con trai anh tìm được thận xong, liệu em có tiện thể thoát ly khỏi vụ này luôn được không, anh sẽ nuôi em. Đứa con này của anh em cũng biết thân thể nó như vậy, kể cả có đổi thận đi nữa.......khẳng định cũng không thể giống với người thường được, về sau thế nào cũng phải có một đứa em trai chăm sóc nó." Lão Quách mở to đôi mắt, làm cho chính mình trông càng thêm chân thành.
"Dù gì em làm chuyện này là phạm pháp, anh chỉ sợ em không rời đi được! Em đã nói bọn họ còn dám giết người, nếu như anh đưa em rời đi, anh sợ em cũng sẽ xảy ra chuyện."
Ngọc ca nghe lão Quách nói, trong đầu nháy mắt trống rỗng, người đàn ông này muốn có con với ả......Chuyện này hoàn toàn khác với những gì ả nghĩ, nhưng không phải như vậy càng tốt hơn sao?
Ả gật đầu, thật ra ả cũng từng nghĩ tới, trước kia vì tiền nên mới không rời đi, nhưng hiện tại người trước mặt này nói muốn nuôi ả, thận chí còn muốn sinh con với ả, hơn nữa gia sản cũng sẽ cho con ả, nói không động lòng là điều không thể!
Ả, rất muốn!
Thật sự rất muốn!
Nhưng ả cũng không biết phải rời đi như thế nào, ông trùm tổ chức bọn họ chính là một kẻ giết người không chớp mắt, những người cho thận đó đều là lão đại tìm ở một vài khu vực xa xôi, nói là dẫn bọn họ tìm đường đổi đời, sau đó đưa tất cả đến đây nhốt lại, một khi tìm được người tương thích, vậy thì không cần phải nói......May thì chỉ cần một quả thận, nếu như người này là bị lừa tới thì ông trùm sẽ không ngại ngần mà giết luôn.
Ả muốn rời đi thực sự quá khó khăn.
"Anh chỉ là thực sự lo lắng cho em." Từng câu nói của Cố Tây Châu truyền vào tai lão Quách, "Nắm lấy tay cô ta mà nói."
"Anh chỉ là thực sự lo lắng cho em," Lão Quách bày ra vẻ mặt lo lắng, "Nếu như bọn họ không buông tha cho em thì phải làm sao bây giờ đây? Hay là em có thứ gì có thể làm cho bọn họ không dám đụng đến em không?"
"Thứ gì ư......" Ngọc ca nghe lão Quách nói, theo phản xạ lặp lại một lần, cười khổ lắc đầu, "Em không dám, trước kia có người chụp trộm ảnh để lưu lại chứng cứ, kết quả ngày hôm sau liền biến mất không thấy tăm hơi."
Lão Quách nghe vậy nhướng một bên mày, trầm giọng nói, "Tiểu Ngọc đừng lo lắng, anh sẽ nghĩ cách giúp em, đúng, chỉ cần có chứng cứ, những kẻ đó sẽ không dám làm gì em, anh sẽ đi tìm chứng cứ!
"Lần này bọn họ giúp con trai anh, chắc chắn cũng sẽ phải làm phẫu thuật nhỉ? Đến lúc đó chụp được ảnh là được! Có chứng cứ bọn họ cũng sẽ không dám động đến em.
"Em biết chỗ bọn họ làm phẫu thuật không?"
Ngọc ca sửng sốt, suy tư một lát rồi gật đầu, "Nhưng mà em không dám......"
"Không cần em phải đi, em cho rằng có tiền là để làm gì? Loại chuyện này sao có thể để em phải đi, em chỉ cần nói nơi làm phẫu thuật cho anh, đến hôm đó anh sẽ cho người đến đó lấy chứng cứ, chỉ cần có những chứng cứ đó, bọn họ sẽ không dám làm gì em nữa!" Lão Quách phối hợp cười thập phần tà mị, rất có khí phách tổng tài.
Ngọc ca do dự hồi lâu, vẫn luôn không nói tiếng nào, mãi đến khi ăn cơm xong, lão Quách đi trả tiền, nghe thu ngân báo số dư, cuối cùng cô ta cũng thỏa hiệp, khuất phục trước thế tấn công của tiền tài.
Trong ví người đàn ông này, tùy tiện rút ra một cái thẻ là có một ngàn vạn, mà ví tiền ông ta có tới mười mấy cái thẻ! Ả dám khẳng định người đàn ông trung niên trước mặt này còn nhiều tiền hơn cả ông trùm của ả!
Trong máy nghe lén, nghe được địa chỉ người phụ nữ nói ra, tất cả cảnh sát trong xe đều không nhịn được kích động khua khoắng nắm tay, "Cuối cùng cũng thu phục được rồi, không ngờ tới sức quyến rũ của đồng tiền lại lớn thế, cô ta vậy mà thật sự mở miệng rồi!"
Cố Tây Châu nghe đối phương nói ra địa chỉ xong, đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng có được địa chỉ, có thể cho người theo dõi......
Lão Quách và Ngọc ca thương lượng một chút về thời gian phẫu thuật, là ba ngày nữa, sau đó lại dò hỏi đại khái quy trình thế nào xong mới vẫy tay tạm biệt cô ta.
Bộ xét nghiệm giả mà Cố Tây Châu bọn họ chuẩn bị thực chất là một bộ xét nghiệm có thật của một bệnh nhân khác, sau khi được sự cho phép của bệnh nhân họ mới sử dụng, Ngọc ca gửi tin tức đi xong còn gửi một tin nhắn cho lão Quách: Đã sắp xếp người bên kia hỗ trợ tìm nguồn thận, nhất định sẽ tìm được cho anh.
Lão Quách nhận được tin nhắn, lập tức trả lời dưới cái nhìn chăm chú của Cố Tây Châu: Cảm ơn nhiều, khi nào rảnh mời em bữa cơm nhé.
Ngọc ca: Được, đúng là anh cần phải cảm ơn em tử tế đó.
Lão Quách: Không thành vấn đề.
Vài ngày sau, lão Quách hưng phấn gọi điện thoại cho Cố Tây Châu, "Cố đội, người phụ nữ kia gửi tin nhắn cho tôi, nói là tìm được thận rồi."
Cố Tây Châu ngồi trong xe nhận được tin này thì cau mày, kỳ thật hắn còn có một nỗi lo nữa, trước khi bọn họ tìm được đối phương, những kẻ đó đã làm phẫu thuật cắt mất thận của người ta rồi, chuyện này phải làm sao bây giờ? Dù sao đây cũng là kế hoạch một tay hắn vạch ra, vì để bắt được đối phương mà có khả năng một người nữa lại bị cắt mất thận, chủ yếu là đến giờ bọn họ vẫn không rõ ràng lắm về lối vận hành của những kẻ này, phẫu thuật chui thì cũng cần phải tiến hành đồng thời cùng với cuộc phẫu thuật ở bệnh viện, nhưng bọn họ lại không biết Ngọc ca sẽ lấy thận như thế nào.
Cố Tây Châu trầm giọng nói: "Lão Quách, lát nữa cậu làm bộ hỏi cô ta một chút, chúng ta cần biết được những cơ quan nội tạng đó được giao dịch như thế nào."
Lão Quách ở trong WC nhỏ giọng nói chuyện điện thoại, ủ rũ cụp đuôi nói: "Mấy này nay tôi đã nói bóng gió nhiều lần rồi, nhưng thật sự không được được! Miệng cô ta chặt lắm, về chuyện giao dịch như thế nào, một câu cũng không hé ra!"
Cố Tây Châu trầm mặc một lát, có chút đau đầu, mấy ngày này bọn họ đều theo dõi qua máy nghe lén, cũng biết rốt cuộc tình hình là như thế nào, người phụ nữ này vô cùng cẩn thận, liên quan đến quá trình buôn bán nội tạng đều không nhắc đến lấy một câu, rất nhiều lần lão Quách nhắc tới, cô ta đều né tránh chuyển chủ đề, hoặc là trực tiếp tỏ vẻ không thể nói.
"Thử lại đi......" Cố Tây Châu bất đắc dĩ nói.
Cố Tây Châu đang phiền não, thừa dịp hai người kia còn đang trong quán uống café, hắn ra ngoài mua nước, lúc này một đôi tình nhân trẻ cũng đang tính tiền bên cạnh.
"Phiền ghê á, sao cô ta cứ quấn lấy anh làm gì! Em đã nói anh là bạn trai em rồi, thật là, không biết xấu hổ." Nói rồi cô gái nhéo cánh tay bạn trai.
Chàng trai bị nhéo không hề tức giận, mà xấu hổ cười cười, "Đổi cách nghĩ khác thì là vợ có mắt nhìn người đó!"
Cô gái kia nghe bạn trai nói thì tức khắc vui vẻ: "Anh dẻo miệng lắm đấy nhé, còn thuận tiện mèo khen mèo dài đuôi, thôi được rồi, ai bảo bạn trai em đẹp trai thế cơ chứ? Nếu xấu òm thì cũng chẳng ai thèm thương nhớ."
Hai người nói xong, Cố Tây Châu trầm mặc đứng tại chỗ nhíu mày, đổi một cách nghĩ khác......
Cố Tây Châu lập tức chạy về xe.
"Anh có ý gì? Cứ hỏi em mấy chuyện đó mãi thế? Em đã nói là không thể nói được rồi, nếu như em nói ra xong bị cảnh sát phát hiện, mấy người như em chẳng phải xong đời rồi sao! Ông trùm cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì, trước kia có người bị cảnh sát phát hiện, tất cả đều bị chính người của tổ chức tiễn luôn!"
Cố Tây Châu vừa về đến liền nghe thấy tiếng Ngọc ca bùng nổ truyền ra từ máy nghe lén.
"Không ổn rồi, hình như Ngọc ca đã hoài nghi lão Quách!"
"Anh......anh......." Sắc mặt lão Quách lúc xanh lúc trắng, tức thời không biết nên trả lời Ngọc ca thế nào thì trong tai truyền đến một giọng nói trong trẻo.
"Lão Quách, đừng căng thẳng, cậu nói với cô ta: Không phải cậu muốn tìm hiểu tổ chức mà là......"
Lão Quách nghe thấy giọng Cố Tây Châu, trong lòng lập tức ổn định, ngồi đó bộc lộ vẻ mặt cực kì tổn thương, nói: "Tiểu Ngọc, anh không có ý đó đâu, anh có ý gì với em, em còn không rõ sao?"
"Anh có chút thích em rồi, cũng rất cảm kích em đã giúp đỡ anh, nhưng nếu muốn ở bên nhau, em đâu thể cứ tiếp tục theo cái nghề này được đúng không? Chuyện này nếu như mà bị bắt thì chắc chắn phải ngồi tù, anh có tiền mà, em đâu cần phải tiếp tục làm những chuyện này nữa, không phải sao?"
Thấy người đàn ông trung niên trước mặt nói đến là chân thành, cõi lòng ban nay còn lạnh lẽo của Ngọc ca nháy mắt trở nên mềm mại.
"Anh hỏi em cái đó cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn biết sau khi em giúp con trai anh tìm được thận xong, liệu em có tiện thể thoát ly khỏi vụ này luôn được không, anh sẽ nuôi em. Đứa con này của anh em cũng biết thân thể nó như vậy, kể cả có đổi thận đi nữa.......khẳng định cũng không thể giống với người thường được, về sau thế nào cũng phải có một đứa em trai chăm sóc nó." Lão Quách mở to đôi mắt, làm cho chính mình trông càng thêm chân thành.
"Dù gì em làm chuyện này là phạm pháp, anh chỉ sợ em không rời đi được! Em đã nói bọn họ còn dám giết người, nếu như anh đưa em rời đi, anh sợ em cũng sẽ xảy ra chuyện."
Ngọc ca nghe lão Quách nói, trong đầu nháy mắt trống rỗng, người đàn ông này muốn có con với ả......Chuyện này hoàn toàn khác với những gì ả nghĩ, nhưng không phải như vậy càng tốt hơn sao?
Ả gật đầu, thật ra ả cũng từng nghĩ tới, trước kia vì tiền nên mới không rời đi, nhưng hiện tại người trước mặt này nói muốn nuôi ả, thận chí còn muốn sinh con với ả, hơn nữa gia sản cũng sẽ cho con ả, nói không động lòng là điều không thể!
Ả, rất muốn!
Thật sự rất muốn!
Nhưng ả cũng không biết phải rời đi như thế nào, ông trùm tổ chức bọn họ chính là một kẻ giết người không chớp mắt, những người cho thận đó đều là lão đại tìm ở một vài khu vực xa xôi, nói là dẫn bọn họ tìm đường đổi đời, sau đó đưa tất cả đến đây nhốt lại, một khi tìm được người tương thích, vậy thì không cần phải nói......May thì chỉ cần một quả thận, nếu như người này là bị lừa tới thì ông trùm sẽ không ngại ngần mà giết luôn.
Ả muốn rời đi thực sự quá khó khăn.
"Anh chỉ là thực sự lo lắng cho em." Từng câu nói của Cố Tây Châu truyền vào tai lão Quách, "Nắm lấy tay cô ta mà nói."
"Anh chỉ là thực sự lo lắng cho em," Lão Quách bày ra vẻ mặt lo lắng, "Nếu như bọn họ không buông tha cho em thì phải làm sao bây giờ đây? Hay là em có thứ gì có thể làm cho bọn họ không dám đụng đến em không?"
"Thứ gì ư......" Ngọc ca nghe lão Quách nói, theo phản xạ lặp lại một lần, cười khổ lắc đầu, "Em không dám, trước kia có người chụp trộm ảnh để lưu lại chứng cứ, kết quả ngày hôm sau liền biến mất không thấy tăm hơi."
Lão Quách nghe vậy nhướng một bên mày, trầm giọng nói, "Tiểu Ngọc đừng lo lắng, anh sẽ nghĩ cách giúp em, đúng, chỉ cần có chứng cứ, những kẻ đó sẽ không dám làm gì em, anh sẽ đi tìm chứng cứ!
"Lần này bọn họ giúp con trai anh, chắc chắn cũng sẽ phải làm phẫu thuật nhỉ? Đến lúc đó chụp được ảnh là được! Có chứng cứ bọn họ cũng sẽ không dám động đến em.
"Em biết chỗ bọn họ làm phẫu thuật không?"
Ngọc ca sửng sốt, suy tư một lát rồi gật đầu, "Nhưng mà em không dám......"
"Không cần em phải đi, em cho rằng có tiền là để làm gì? Loại chuyện này sao có thể để em phải đi, em chỉ cần nói nơi làm phẫu thuật cho anh, đến hôm đó anh sẽ cho người đến đó lấy chứng cứ, chỉ cần có những chứng cứ đó, bọn họ sẽ không dám làm gì em nữa!" Lão Quách phối hợp cười thập phần tà mị, rất có khí phách tổng tài.
Ngọc ca do dự hồi lâu, vẫn luôn không nói tiếng nào, mãi đến khi ăn cơm xong, lão Quách đi trả tiền, nghe thu ngân báo số dư, cuối cùng cô ta cũng thỏa hiệp, khuất phục trước thế tấn công của tiền tài.
Trong ví người đàn ông này, tùy tiện rút ra một cái thẻ là có một ngàn vạn, mà ví tiền ông ta có tới mười mấy cái thẻ! Ả dám khẳng định người đàn ông trung niên trước mặt này còn nhiều tiền hơn cả ông trùm của ả!
Trong máy nghe lén, nghe được địa chỉ người phụ nữ nói ra, tất cả cảnh sát trong xe đều không nhịn được kích động khua khoắng nắm tay, "Cuối cùng cũng thu phục được rồi, không ngờ tới sức quyến rũ của đồng tiền lại lớn thế, cô ta vậy mà thật sự mở miệng rồi!"
Cố Tây Châu nghe đối phương nói ra địa chỉ xong, đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng có được địa chỉ, có thể cho người theo dõi......
Lão Quách và Ngọc ca thương lượng một chút về thời gian phẫu thuật, là ba ngày nữa, sau đó lại dò hỏi đại khái quy trình thế nào xong mới vẫy tay tạm biệt cô ta.
Danh sách chương