Cổ họng Vương Ngạo nghẹn đắng, ông há miệng thở dài. Nhìn thái độ kiên quyết của Cố Tây Châu, ông biết một đứa từ nhỏ đã có chính kiến như hắn sẽ không nghe lời ông, bèn hậm hực ngậm miệng lại.

Cố Tây Châu nói chuyện với Vương Ngạo xong, một tay áp lên tấm kính bên ngoài phòng thẩm vấn.

Kì thật những thi thể đó được chôn ở nơi nào không quan trọng, quan trọng là ngoài Nhậm Bằng Chính ra còn có bác sĩ chui nào liên quan tới Liêu Xuân Hoa.

Hiện tại Liêu Xuân Hoa không chịu hé ra một chữ, những tên bác sĩ chui khác ngoài Nhậm Bằng Chính sẽ nhanh chóng phát hiện ra chúng mất liên lạc với Liêu Xuân Hoa, và một khi những tên này đào tẩu thành công, thậm chí có khả năng chúng sẽ đến một thành phố khác và lập ra một tổ chức buôn bán nội tạng khác, một phần nhỏ đám lâu la có thể sẽ phải bỏ mạng đâu đó trong quá trình này.

Mọi người trong cục cảnh sát tiếp tục thẩm vấn, Liêu Xuân Hoa kêu gào đòi tố cáo Cố Tây Châu, Cố Tây Châu day day giữa chân mày, vỗ vai lão Quách, nói: "Nhờ các cậu, tôi đến bệnh viện thăm Phương Chấp đây."

"Cố đội, không sao đâu, hắn......"

Cố Tây Châu làm động tác im lặng, mấy đồng đội đều an tĩnh lại, "Thẩm tra cho tốt nhé."

Nói rồi Cố Tây Châu xoay người đi xuống lầu, vừa đi đến chỗ ngoặt, hắn liền thấy Tư Dư ngồi trên băng ghế ở đại sảnh sở cảnh sát đầy mỏi mệt, dường như cảm nhận được hắn đi xuống, anh ngẩng đầu mỉm cười với Cố Tây Châu.

Trong lòng Cố Tây Châu ấm áp, nhanh chóng bước đến bên anh, đang định nói chuyện thì Tư Dư đứng dậy ôm hắn. Nơi này là đại sảnh, bản năng nói với Cố Tây Châu rằng không ổn lắm, nhưng hắn lại luyến tiếc cái ôm của anh, Cố Tây Châu không đẩy anh ra, đồng thời hốc mắt nháy mắt đỏ hồng. Ở trước mặt người này, bao nhiêu kiên cường chống đỡ mới nãy của hắn đều trở nên không còn bất luận ý nghĩa gì.

Hồi ức hiện lên ở nơi sâu thẳm trong trí nhớ......

Năm 1999.

Một chàng thanh niên trẻ nuổi ngậm thuốc lá, bước xuống từ hàng hiên của một tòa nhà cũ nát, hắn rít một hơi thuốc lá, đến quầy đồ ăn vặt cạnh đó mua hai cái bánh mì, lúc hắn quay lại thì trên lầu đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai.

Cậu thanh niên vội vàng quẳng đồ trong tay, chạy lên hiên nhà, mồ hôi đầy đầu, vừa chạy được một nửa cầu thành đã thấy một thi thể nằm trên mặt đất.

Đây không phải là tên mà cảnh sát bọn họ đang truy nã đó sao? Cậu trai trẻ nghi hoặc siết chặt súng lục trong tay, đưa chân khẽ đá thi thể trên mặt đất, thi thể lật nghiêng, lúc này hắn mới thấy rõ một lỗ máu lớn trên đầu. Là súng.

Hoằng ca nổ súng sao? Không đúng, vừa rồi lúc ở dưới lầu hắn không nghe thấy tiếng súng.

"Hoằng ca, Hoằng ca, anh ở đâu?!" Chàng trai trẻ đi vào trong lối nhỏ, gọi tên đồng đội, đúng lúc hắn đi vòng qua thi thể để lên lầu thì phát hiện cửa chính bị ai đó mở ra.

Là cô gái đó!

Nhiệm vụ của hắn và Hoằng ca là bảo vệ cô gái này, hiện tại toàn thành phố đang phát lệnh truy nã người đàn ông này, hắn biết chắc chắn đối phương sẽ không thể nào chạy thoát, nhưng không ngờ tên này lại dám đến đây giết người diệt khẩu.

Hắn đang muốn chạy vào thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, là một cô gái trẻ......

Là một hộ gia đình sống ở nơi này. Hắn đã từng gặp cô gái này, lơi lỏng cảnh giác trong lòng, hắn hơi gấp giọng nói với cô gái dưới lầu, "Đừng đi lên!"

Cô gái kia lắc đầu, trực tiếp chay lên, chỉ còn cách hắn vài bước.

Cậu thanh niên phát hiện dáng vẻ cô gái như thể sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào thì làm động tác im lặng với cô, đang định khuyên cô về nhà đóng cửa lại thì cô gái lại che miệng xông qua thi thể đến bên người hắn, cả người run như cầy sấy. Đột nhiên hắn cảm thấy bên hông đau đến tê tâm phế liệt.

Bàn tay trắng nõn của cô gái cầm một con dao gọt hoa quả, đâm thẳng vào bên hông hắn, cô rút con dao ra, vừa khóc vừa đâm loạn một dao nữa vào người hắn.

Máu tươi bên hông tuôn ra, trong nháy mắt máu đã vẩy khắp hàng hiên, hắn đỡ lan can, nhưng sức lực lại cứ thế trôi tuột mất. Hắn giật mình nhìn về phía cô gái cả người đầy máu phía sau mình, vẻ mặt không thể nào tưởng tượng nổi.

"Xin lỗi.......Vô cùng xin lỗi...bà, bà nội em.......bà nội em ở trong tay chúng......Em xin lỗi!"

Nước mắt cô gái lã chã rơi, xoay người chạy xuống lầu, gõ cửa chính nhà mình, nôn nóng nói: "Mở cửa ra!"

Người bên trong mở cửa, nghiêng người liếc nhìn cậu trai trẻ vì mất quá nhiều máu chỉ có thể bất lực ghé vào lan can.

"Tôi, tôi đã làm theo những gì các người nói rồi, các người đã nói là sẽ thả bà tôi!"

"Ha ha ha ha, chúng mày nghe nó nói gì không?"

"Nhìn thấy mặt bọn tao rồi mà mày còn muốn sống á? Còn nữa, bà già kia chết rồi."

"Ai mà biết được bà ta không chịu nổi dọa dẫm? Đùng cái lăn ra ngỏm."

Tí tách.

Tí tách.

Máu loãng nhỏ xuống theo từng bậc thang.

Trong đầu cô gái trống rỗng, há miệng theo bản năng nhưng chưa kịp hét lên đã bị một kẻ vươn tay bịt miệng lại, bà lão tóc bạc phơ ngồi ngay đơ trên ghế, đôi mắt mở trừng trừng nhìn về phía trước, đã sớm không còn hô hấp.

Cậu trai trẻ gian nan mở mí mắt nặng nề, tầm mắt dần dần mơ hồ......

Sau đó hắn thấy có người khiêng thi thể ngoài hành lang vào trong cánh cửa, đặt ở ngay trước mặt nhân chứng, tiếp theo hắn nghe thấy tiếng khóc từ phía xa, rồi tất thảy đều chìm vào một mảnh đen tối.

"Xin lỗi......Vô cùng xin lỗi......"

Bên tai có ai cứ lải nhải mãi, ồn quá.

Mở mắt ra một lần nữa, cậu thanh niên trẻ tuổi thấy mặt cô gái kia.

"Cô......"

"Thực sự xin lỗi, xin lỗi......" Cô gái thấy hắn tỉnh lại, theo phản xa vòng tay ôm lấy thân thể hắn, lúc này bên cạnh còn có một người đàn ông nữa cũng chạy đến.

"Tây Châu, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi." Hốc mắt người đàn ông đỏ hồng, cắn đôi môi khô khốc, nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà rơi xuống.

"Hoằng ca, anh không có việc gì là tốt quá rồi, chúng ta đang ở đâu đây?"

Kỷ Hoằng cười khổ, "Những kẻ đó bắt chúng ta, muốn bán nội tạng của chúng ta......"

Hóa ra lúc Cố Tây Châu đi ra ngoài mua đồ ăn, Kỷ Hoằng bị người ta đánh ngất trói lại. Những kẻ đó biết nếu Cố Tây Châu không thấy Kỷ Hoằng đâu chắc chắn sẽ lấy súng ra, chúng lo sẽ khiến cho những người khác chú ý nên dứt khoát bắt cóc bà nội của cô gái ở dưới lầu, uy hiếp cô giúp chúng giết Cố Tây Châu.

"Gan của chúng mày to đấy, dám bắt cả cảnh sát."

"Dù sao cũng phải giết chúng nó, không bằng dùng chúng nó kiếm tiền luôn."

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện.

Mọi người nghe thấy những lời này, da đầu đều tê dại, hàn ý từ lòng bàn chân dâng lên. Rốt cuộc còn chuyện gì mà những kẻ này không dám làm không?

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi......" Cô gái tiếp tục cúi đầu lặp đi lặp lại một câu với Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu nhướng một bên mày nhìn về phía cô, "Cô có thể đừng nói gì nữa được không?"

"Thực sự xin lỗi, xin lỗi anh, xin lỗi......"

Kỷ Hoằng lắc đầu: "Vô dụng thôi, cô ấy bị kích thích, khả năng đầu óc đã xảy ra một chút vấn đề. Từ lúc chúng ta bị nhốt lại, cô ấy liền cầm máu giúp cậu, rồi cứ nắm tay cậu xin lỗi mãi."

......

"Phương Chấp tỉnh rồi, chúng ta đến bệnh viện đi."

"Tây Châu?"

Cố Tây Châu đột nhiên nghe thấy giọng Tư Dư vang lên bên tai, suy nghĩ bị kéo trở về trong nháy mắt. Hắn đi theo Tư Dư lên xe, ngồi vào ghế sau, Tư Dư nghiêng người thắt dây an toàn cho hắn rồi lái xe rời khỏi cục cảnh sát.

Tư Dư trầm giọng nói: "Hướng Nguyên gửi tin nhắn nói với tôi, em đánh kẻ tình nghi, còn nói không làm cảnh sát nữa."

Cố Tây Châu khẽ ừ hử một tiếng, gật đầu.

"Vì sao?" Tư Dư đột nhiên tấp vào lề đường, đôi tay vẫn để trên vô lăng, nghiêm túc nhìn Cố Tây Châu hỏi.

Cố Tây Châu: "......"

Tư Dư: "Tôi muốn nghe xem."

Hầu kết Cố Tây Châu lăn lộn một chút, trầm giọng nói: "Em kể cho anh nghe một vụ án nhé......"

"20 năm trước, ở thành phố kế bên có một vụ án cũng là do đám người này gây ra, trong đám bọn chúng có một kẻ lúc vứt xác vô tình bị người qua đường chụp được ảnh......"

Vì thế mới xảy ra những chuyện phía sau đó, hai cảnh sát và một cô gái vô tội bị bắt, sau đó bọn họ bị nhốt vào một chỗ, ở đó còn có bốn người ngoài bị bắt tới, rồi người càng ngày càng ít đi......Cuối cùng bọn họ đều chết.

Cố Tây Châu kể lại vụ án năm đó cho Tư Dư, Tư Dư trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Vị cảnh sát phản kháng chạy ra ngoài mà em kể, cuối cùng ra sao?"

"Lại bị bắt được." Cố Tây Châu nhàn nhạt nói.

Tư Dư: "Sau đó thì sao?"

Cố Tây Châu lắc đầu: "Làm gì còn sau đó, bị chôn cả rồi...Ừm..."

"Tư Dư, anh có tin là có người sống lại không? Ví dụ như người cảnh sát mà em kể......"

Tư Dư rũ mắt nhìn về phía Cố Tây Châu, gật đầu nói: "Tôi tin."

Cố Tây Châu nhìn Tư Dư, mỉm cười không nói gì nữa, nghiêng người dựa vào cửa sổ.

Hai người chạy đến bệnh viện thăm Phương Chấp đã tỉnh lại, Cố Tây Châu day day giữa chân mày, lạnh lùng nói: "Cái tên tiểu tử thúi này, xém chút nữa là cậu chết rồi đấy! Biết không hả? Sao cậu lại lớn gan như thế!"

Phương Chấp thẹn thùng cười cười, nói với Cố Tây Châu: "Bởi vì vẫn còn thời gian mà, em không sợ."

"Còn thời gian gì cơ? Nói cái gì mà bí hiểm thế?" Hướng Nguyên tức giận nhướng một bên mày, trợn trắng mắt đảo qua hai gương mặt của Cố Tây Châu và Phương Chấp.

"Nói gì đâu, là đầu óc cậu không ra gì nên mới nghe không hiểu đó!" Cố Tây Châu trả lại cho Hướng Nguyên một ánh mắt xem thường.

Hướng Nguyên làu bàu: "Cái gì cơ......"

Mấy người lại trò chuyện đôi câu, lúc này Hướng Nguyên mới nói tình hình chuyện Liêu Xuân Hoa ở cục cảnh sát, kỳ thật cũng là Vương Ngạo gọi điện đến bảo hắn nói cho Cố Tây Châu.

"Tên kia vẫn nhất quyết không nói," Mặt Hướng Nguyên rầu rĩ, lại nhìn về phía Cố Tây Châu, nói, "Cậu nữa, sao lại tự nhiên bồng bột như vậy! Không phải lúc nào cậu cũng tự xưng là lý trí đấy sao?"

Cố Tây Châu: "Đừng nói chuyện tôi nữa, không làm cảnh sát cũng tốt mà, cậu nhìn Phương Chấp xem, xém chút nữa là đi đời nhà ma rồi."

Hướng Nguyên bị những lời này của Cố Tây Châu chẹn họng, hậm hực ngậm miệng. Vỗn dĩ hắn định khuyên Cố Tây Châu, nhưng tưởng tượng đến dáng vẻ của Phương Chấp lúc được Cố Tây Châu đưa vào bệnh viện, những lời khuyên nhủ của Hướng Nguyên đều nghẹn lại trong lòng.

Cố Tây Châu đi theo Tư Dư về đến nhà, mệt mỏi ngồi trên sofa, kỳ thật hắn vẫn có chút lo lắng. Những kẻ tàn độc đó đào tẩu xong, không chừng cũng sẽ giống hai tên tội phạm bỏ trốn đã giết Chi Chi, trốn đến đâu giết chóc đến đó!

"Làm sao vậy?" Tư Dư hỏi.

Cố Tây Châu nói ra lo lắng của mình, Tư Dư ôm hắn, nói: "Sẽ không đâu."

Ôm Cố Tây Châu một lát, Tư Dư liền phát hiện người trong lòng không có chút động tĩnh nào, đảo mắt liền thấy Cố Tây Châu nhắm mắt, đã thiếp đi rồi.

"Hóa ra là ngủ rồi, cũng đúng, mấy ngày nay em mệt mỏi quá rồi."

Ánh mắt Tư Dư bình đạm, đôi tay tinh tế bế Cố Tây Châu lên, sải bước dài, áo sơ mi trên người đung đưa theo từng bước chân.

Tư Dư đặt Cố Tây Châu lên giường, chỉ thấy Cố Tây Châu nhíu mày, rõ ràng là lại mơ thấy giấc mơ không mấy dễ chịu.

Tư Dư nhíu mày, trong lòng lo lắng, mái tóc ngắn mềm mại rủ xuống, đặt một chiếc hôn lên trán Cố Tây Châu, "Anh đảm bảo là sẽ không có chuyện đó đâu."

Đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Cố Tây Châu, đôi mắt u ám khẽ động, anh biết trong vụ án kia còn một chi tiết Cố Tây Châu không nói với anh —— lúc vị cảnh sát kia bị chôn, thật ra vẫn còn sống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện