Vẻ mặt Tống Càn mờ mịt, xoa xoa đôi chân vừa bị thôn dân dùng đòn gánh đánh, hỏi: "Các cậu đều không có chuyện gì? Bọn họ không đánh các cậu à?"
Cố Tây Châu cong môi cười một tiếng: "Bởi vì tôi trước tiên ra tay đem bọn họ đều đánh."
Tống Càn: "..."
Trong đầu Tống Càn loạn thành một đống, đã bắt đầu ảo tưởng "Cảnh sát bạo lực chấp pháp" "Cảnh sát ra tay đánh người" "Cảnh sát đánh nhau với thôn dân" các loại tiêu đề có khả năng xuất hiện ở trên Internet, hắn nuốt nước miếng một cái, lấy tay vỗ vỗ bả vai của Cố Tây Châu.
Người chung quanh dường như cũng đã nghĩ tới điều gì mà im lặng thở dài, khi cả một khu vực phạm pháp, số người lên tới hơn một trăm, pháp luật ngược lại mất đi hiệu quả nó nên có, giống như lần này, mặc dù đây là hành động từ trên tỉnh, nhưng trên thực tế thôn dân mua bán phụ nữ bị lừa cũng không có bị trừng trị.
Ở trên pháp luật những người này đều là kẻ phạm pháp, nên bị kết án tù có thời hạn.
Cố Tây Châu nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, lạnh nhạt nói: "Chỉ có một mình tôi đánh, tôi cũng không giống các anh, thế nào, còn không cho người ta không làm cảnh sát? Cùng lắm thì từ chức không làm thôi."
Cố Tây Châu thầm nghĩ nếu quả thật vì vậy bị thôi việc, Cố Chi Chi khẳng định cũng không có lời nào để nói, sau khi nói xong ánh mắt của người chung quanh đồng loạt rơi vào trên người hắn, ánh mắt không khỏi dâng lên sự sùng bái.
Mọi người đều đến đông đủ, đội ngũ không có ở lại, đội trưởng dẫn đầu các đội cảnh sát thương lượng một chút, lo lắng ở chỗ này lâu sẽ có biến cố, ngay trong ngày hôm đó liền lái xe đi đường đêm rời khỏi huyện Đài Sơn.
Xe nhanh như chớp, Cố Tây Châu ngồi ở phía sau cũng không nói chuyện, trong đầu nhớ lại ngày đầu tiên bị triệu hoán, trận pháp kia rõ ràng cho thấy là trận pháp của thế giới khác dùng để cho mời ác quỷ Tà Thần, mà hắn trong khoảng thời gian này đem đồ vật trong nhà Cố Chi Chi đều lật tung lên trời, cũng không thấy trong nhà Cố Chi Chi có bất cứ thứ gì liên quan tới ma quỷ.
Cố Tây Châu cảm thấy đau đầu.
Ban đêm đoàn xe mới chạy tới địa điểm chỉ định, xe cũng chậm rãi ngừng lại, lúc này cửa đã đứng đầy người, đa số đều là tới đón con cái về nhà, bọn họ có người từ hôm qua vẫn ở chỗ này chờ.
Sau khi đoàn xe dừng lại, khắp nơi đều có thể nhìn thấy nam nữ ôm nhau khóc nức nở, Cố Tây Châu xoa xoa cái trán từ trên xe bước xuống, bên cạnh Tống Càn và Phương Chấp cũng đi theo đi xuống.
Một cảnh sát cùng đồng hành trong đó sau khi xuống xe liền đốt một điếu thuốc, tựa vào bên cạnh xe ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy thuốc lá, nuốt mây nhả khói, đôi mắt nhìn về phía trước, hắn đưa tay mời Cố Tây Châu một điếu thuốc.
Cố Tây Châu cười một tiếng, khoát tay nói: "Không cần, tôi không hút."
Hắn vừa nói xong, Phương Chấp ở bên cạnh liền ngần ra, có phần không thể tin được nhìn về phía Cố Tây Châu, hắn nhớ rõ Cố ca là một kẻ nghiện thuốc mà, đặc biệt là khi áp lực lớn, một ngày hai ba gói thuốc cũng không đủ, hắn còn chạy chân giúp Cố ca mua một gói thuốc, cẩn thận suy nghĩ một chút, quả thực gần đây Cố ca hình như chưa từng hút thuốc ở trước mặt hắn.
"Việc này cũng không giống như cậu, đội trưởng Cố vậy mà lại không hút thuốc lá." Vài người đồng bạn xung quanh đều hơi ngẩn ra.
"..." Cố Tây Châu nhíu mày một cái, nói tiếp, "Đoạn thời gian trước đi khám bác sĩ, bác sĩ không cho tôi hút, không tốt cho phổi."
"Thì ra là như vậy, tôi đã nói kẻ nghiện thuốc như đội trưởng Cố đều có thể cai thuốc, vậy đám chúng ta còn không đều cai thuốc được? Ha ha ha ha."
Cố Tây Châu: "..." Thiếu chút nữa liền bại lộ, Cố Chi Chi tên nghiện hút thuốc này!
Những người xung quanh khóc thành một đống, Cố Tây Châu lấy điện thoại di động ra, cúi đầu thoáng nhìn thời gian, đã gần sáu giờ đồng hồ, hắn quyết định trước tiên về nhà một chuyện, không để ý Cố Chi Chi vài ngày rồi, không biết Cố Chi Chi đã suy nghĩ cẩn thận hay chưa, có muốn nói thật cho hắn không!
Có lẽ là nhìn thấy Cố Tây Châu phải đi, cô gái ôm em bé lúc trước chú ý tới, vậy mà mang theo người nhà đi về phía bọn họ.
Vành mắt cô gái đỏ bừng, nhỏ giọng nói cảm ơn, kèm theo một chút nghẹn ngào: "Cảm ơn các anh."
Một đám người chính đang hút thuốc cứng đờ cũng không nói ra được gì khác, trái lại Cố Tây Châu nhìn về phía cô gái cau mày, hỏi: "Đứa nhỏ này cô định làm như thế nào?"
Cô gái nghe vậy trong nháy mắt không kịp đề phòng hoảng hốt, tiếp theo cô giống như bình tĩnh lại nói: "Tôi có thể nuôi dưỡng nó."
"Cô gái nhỏ, cô thật sự nghĩ xong? Đã nghĩ rõ ràng chưa?"
Một nữ cảnh sát trong đó hơi sửng sốt, nhẹ giọng hỏi?"
"Dạ!" Cô gái kiên định gật đầu, người bên cạnh cũng không nói ra được lời gì khác, bầu không khí trở nên hơi căng thẳng.
Cố Tây Châu vỗ vỗ bả vai của cô gái.
Sau khi hắn buông tay, cô gái giống như được trấn an, lại luôn miệng nói hai câu cám ơn.
Cố Tây Châu lại khoát khoát tay, xoay người rời đi đội ngũ, đi tới ven đường tùy tiện cản một chiếc xe taxi lại về nhà.
Đứng ở dưới lầu nhà Cố Chi Chi, Cố Tây Châu nhìn thoáng qua trên lầu, hắn lắc đầu vào thang máy lên lầu, hắn đứng ở cửa chỉ chốc lát, không nghe thấy bên trong có bất kỳ động tĩnh gì, suy nghĩ một lát hắn dùng chìa khoá mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, Cố Tây Châu nhìn thấy tình huống trong nhà, khuôn mặt trong nháy mắt tối sầm: "..."
" Cố Chi Chi! Cậu là husky à? Chuyên gia phá nhà?!"
"..."
Cố Tây Châu mở cửa phòng, trực tiếp bị cảnh tượng trước mắt khiến cho kinh sợ thành kẻ ngốc, bàn ăn thủy tinh đặt ở phòng ăn trực tiếp bị đập bể, gối ôm trên ghế sofa và ghế sofa vải đều bị hủy thi diệt tích, đồ dùng đồ điện đều không có một cái hoàn hảo, ghế ngồi trên đất đều bị đập, sàn nhà bằng gỗ trên đất bị đập tới rạn nứt.
Toàn bộ đồ trong phòng khách chỉ có một băng ghế đặt trước mặt hắn là coi như nguyên vẹn, ở trong nháy mắt khi Cố Tây Châu mở cửa trương ghế dựa kia thoáng một tiếng hướng về phía sau lui một chút, giống như có người từ trên băng ghế đứng bật dậy vậy.
Cố Tây Châu hướng về phía không khí nói: "Đậu má, tôi mới ba ngày không trở lại, cậu đem nhà đều phá hỏng?"
"..."
Cố Tây Châu: "Tức giận?"
"..."
"Sợ?" Cố Tây Châu nhướn mày một cái, đem cánh cửa sau lưng đóng lại, giống như bắt được cái đuôi nhỏ của người nào đó, hàm dưới khẽ nhếch, có vài phần đắc ý.
"Chỉ cần cậu nói cho tôi biết cậu rốt cuộc làm thế nào triệu hồi ra tôi, lại vì cái gì muốn triệu hồi tôi, còn cậu vì sao đã chết còn có thể tồn tại, tôi liền..."
Ầm!
Cửa phòng ngủ bị người dùng lực mạnh đẩy một cái, trực tiếp đụng vào trên mặt tường, Cố Tây Châu: "..."
"Cậu đừng tưởng cậu phát giận tôi sẽ lưu lại, cậu không đem sự việc nói rõ ràng, ha ha, vậy thì gặp lại ngài sau, tôi nháy mắt từ chức rời đi, mọi người vĩnh viễn không gặp lại, cậu liền cả đời chờ ở chỗ này đi, xem tôi có quay lại nhìn cậu một cái liếc mắt không!" Cố Tây Châu cong khóe miệng lên một cái.
Cố Tây Châu đoán Cố Chi Chi nhất định là vào phòng ngủ lấy bút, hắn đi theo vào, quả nhiên cây bút kia đang múa bút thành văn ——
Cố Chi Chi: Tôi còn tưởng rằng cậu không trở lại chứ? Thế nào vẫn là không nỡ bỏ phòng của tôi, muốn tiếp tục ở? Cố Tây Châu: "..." Thật là có một chút.
Cố Chi Chi: Đồ ma tu gà ốm, nhớ rõ thời gian bây giờ.
Cố Tây Châu thấy mấy chữ này sửng sốt một chút, hắn theo bản năng lấy điện thoại di động ra, sáng sớm 7:14, "Thế nào?"
...
Cố Chi Chi: Đồ ma tu gà ốm, cậu lại xem thời gian lần nữa.
Cố Tây Châu đợi nửa ngày, Cố Chi Chi cũng không còn nói tiếp, lại yêu cầu hắn nhìn thời gian lần nữa, thế nhưng khi Cố Tây Châu cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại di động, hắn ngây ngẩn cả người.
Thời gian bây giờ là sáng sớm 7:44.
Xảy ra chuyện gì, thời gian của hắn thiếu mất nửa giờ? Cố Chi Chi giở trò quỷ?
Cùng lúc Cố Tây Châu nghĩ như vậy hắn theo bản năng nhìn về phía dãy số đồng hồ đếm ngược sinh mệnh màu đỏ trong hư không, thời gian giống như điện thoại di động của hắn trôi qua nửa giờ, thời gian trên điện thoại di động Cố Chi Chi có lẽ có thể làm trò, nhưng đồng hồ đếm ngược sinh mệnh Cố Tây Châu tin tưởng Cố Chi Chi không có năng lực này.
Cố Chi Chi: Cậu hiểu chưa?
Cố Tây Châu: "Hiểu cái gì?"
cố Chi Chi: ma tu ngu ngốc
Cố Tây Châu: "..."
Cố Chi Chi: Ma tu gà ốm
Cố Tây Châu: "... Cậu còn mắng tôi nữa tôi liền trở mặt!"
Cố Tây Châu nghĩ con quỷ Cố Chi Chi này mạc danh kỳ diệu (*không hiểu ra làm sao), không có chuyện còn mắng hắn, liền ở thời điểm ma tu táo bạo muốn cùng Cố Chi Chi tại chỗ mắng nhau, điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên, nhận điện thoại xong hắn chợt nghe thấy một giọng nói sạch sẽ ở phía đối diện lạnh nhạt nói với hắn: "Mang theo Phương Chấp tới tìm tôi, chuẩn bị cho thế giới kế tiếp."
Cố Tây Châu nhìn thoáng qua thời gian, đồng hồ đếm ngược sinh mệnh của Phương Chấp sắp tới, Cố Tây Châu bất đắc dĩ, "Bỏ đi, hôm nay không cãi nhau với cậu, Cố Chi Chi cặn bã, đồ husky nhà cậu."
Cố Tây Châu một bên dọn dẹp ngôi nhà như đống rác, một bên gọi điện thoại cho Phương Chấp nói: "Phương Chấp, nghỉ ngơi tốt tối tới đón cậu đi tìm Tư Dư, vào thế giới nhiệm vụ."
"Được, Cố ca." Phương Chấp nói.
...
Cố Tây Châu lái xe đón Phương Chấp đến địa điểm Tư Dư chỉ định.
Khu biệt thự nhà giàu vùng ngoại thành, một ngôi biệt thự hơn trăm triệu cái loại này.
Lúc Cố Tây Châu và Phương Chấp chạy đến, Tư Dư mặc một bộ quần áo thể thao ở nhà màu trắng, đang nhàn nhã ăn bữa sáng, mở nhạc nhẹ, tùy ý lật lật tờ báo trong tay, nhìn thấy hai người Cố Tây Châu đối với bọn họ tùy ý gật đầu.
"Mang máy tính tới đây." Tư Dư chỉ vào máy vi tính đặt bên cạnh thản nhiên nói.
Phương Chấp thu hồi ánh mắt quan sát khu nhà cao cấp của Tư Dư, ba bước cũng làm thành hai bước đem hai cái máy tính lấy tới đặt ở trên bàn dài trước mặt.
"Mở diễn đàn đầu tiên trong thư mục yêu thích của trình duyệt, mật khẩu đăng nhập là ******, các cậu tự nhìn nội dung bên trên." Tư Dư cầm lấy bánh kem để ở một bên, không lạnh không nhạt nói rằng, "Diễn đàn này là người tham gia thế giới nhiệm vụ thành lập, dựa vào khẩu khẩu tương truyền của người trong thế giới nhiệm vụ, nội dung bên trong đối với hai người mới các cậu để hiểu biết thế giới nhiệm vụ, trong thời gian ngắn tích lũy kinh nghiệm vậy là đủ rồi."
Hai người Cố Tây Châu nghe vậy, nói tiếng cảm ơn với Tư Dư, đăng nhập trang đầu diễn đàn, trong trang đầu có rất nhiều bài viết tỉ mỉ.
Thế giới càng nhiều người mới, điều kiện tử vong của quy tắc thế giới có hạn chế càng nhiều, thế giới người mới càng ít, điều kiện tử vong lại càng rộng lớn, hơn nữa trong thế giới người mới đa số còn có logic, có thế giới hoàn toàn không có ăn khớp, so với mấy lần trước của đám Cố Tây Châu sau khi giải quyết hết quỷ quái xuất hiện cửa gỗ rời đi, thế giới sau này càng nhiều chính là chân chính trốn chết.
Ở trong diễn đàn có không ít lão nhân tìm kiếm người mới, chủ yếu là vì ké một chút thời gian sinh mệnh thưởng cho trong thế giới đơn giản, muỗi nhỏ hơn nữa cũng là khối thịt.
Cho nên đại lão mang người mới mù tịt còn rất nhiều, đương nhiên đây cũng là phải thu lệ phí, Cố Tây Châu nhìn một hồi, đại khái xác định tình huống.
Tiếp theo Cố Tây Châu nhìn về phía Tư Dư, hỏi: "Anh hẳn là miễn phí chứ?"
Tư Dư liếc nhìn hắn một cái, chỉ chỉ mình và biệt thự sang trọng lộng lẫy như cung điện của mình, ý kia rất rõ ràng —— Cái tên nghèo như cậu này, cậu có tiền trả sao?
Cố Tây Châu: "..."
Thời gian chờ đếm ngược thật dày vò, Cố Tây Châu lờ mờ có thể cảm nhận được Phương Chấp có một chút căng thẳng, hắn vỗ vỗ bả vai của Phương Chấp, an ủi: "Đừng khẩn trương, dù sao mọi người cũng đi cùng nhau, đừng sợ."
"Dạ..." Phương Chấp ừ một tiếng, ô ô ô, thế nhưng vẫn là rất căng thẳng.
Cố Tây Châu nhìn Phương Chấp như vậy, thở dài một cái, cảnh sát nhỏ đáng thương thật ra thì vẫn không xui xẻo như hắn, lần xuyên việt này của hắn có thể nói vô cùng thất bại! Mặc dù lần trước lúc mới bắt đầu cũng rất thảm, nhưng lần này...
Thử nghĩ một người có thể rõ ràng biết thời gian chết của mình, cho dù là ai cũng sẽ căng thẳng đi?
Ba người ngồi ở trên ghế sa lon, chờ giây lát, Cố Tây Châu nhìn thoáng qua thời gian, đoán chừng đồng hồ đếm ngược của Phương Chấp sắp hết, hắn nói: "Cái đó... Chúng ta trước tiên nắm tay đi."
"Ừ."
Rất nhanh, đồng hồ đếm ngược kết thúc, sau khi trải qua một trận hoảng hốt quen thuộc, trong đầu Cố Tây Châu giống như bắt được cái gì, loại cảm giác này rất giống... Thời điểm Cố Chi Chi làm cho hắn nhìn thời gian, cái loại... Cảm giác này.
Cố Tây Châu ngẩn ra.
Hắn bị mất nửa giờ, có lẽ cũng không phải vứt bỏ thời gian, mà là hắn mất đi ký ức liên quan tới nửa giờ kia!!!
Cố Chi Chi có lẽ nói gì đó!
Thế nhưng hắn quên mất!
Cho nên Cố Chi Chi mới có thể hỏi hắn, hiểu không!
"Phát ngốc gì đấy?" Tư Dư bước vào cánh cửa, cau mày nhìn về phía Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu vừa nghiêng đầu bĩu môi một cái, hắn nhìn bốn phía, xung quanh khắp nơi đều là học sinh mặc đồng phục, bọn họ đang đi ở một đường nhỏ dùng đá vụn xếp thành, quay đầu lại nhìn, thì ra là một khu trường học trên trấn vừa tan học, học sinh trong trường tốp năm tốp ba đi ra.
Cố Tây Châu biết bọn họ đã bước vào thế giới nhiệm vụ, chuyện của Cố Chi Chi chỉ có thể để qua một bên cho thỏa đáng, dù sao thế giới nhiệm vụ có quá nhiều quy tắc hiếm lạ cổ quái, cho dù hắn là ma tu hắn cũng có thể lạnh, dù sao thế giới này còn có một cổ lực lượng mạnh hơn hắn.
Hai người Cố Tây Châu và Tư Dư nhìn nhau một cái, lẫn nhau ở trên tướng mạo đều có thay đổi, Tư Dư, Phương Chấp đều trở thành bộ dáng mười bảy mười tám tuổi học sinh trung học năm thứ hai, trên người đều mặc đồng phục học sinh màu lam trắng, Cố Tây Châu cúi đầu nhìn thoáng qua đồng phục học sinh cùng loại trên người, đoán chừng mình cũng giống như vậy.
(* học sinh trung học đệ nhị cấp: tương đương lớp 11 ở Việt Nam)
Có hai giáo viên trường học quen biến bọn họ, cau mày nói: "Quốc khánh bảy ngày, ba người các trò không nên nghĩ ra ngoài chơi, nhanh lên đi về nhà đi! Gần đây liên tiếp mất tích hai ba đứa bé, về nhà sớm một chút chú ý an toàn, đừng tưởng rằng mình là học sinh trung học năm thứ hai liền không sao."
Ba người ngẩn ra, liếc nhìn nhau, bắt được trọng điểm bên trong lời nói của hai giáo viên —— nghỉ lễ quốc khánh, học sinh mất tích.
Tư Dư giống như một học sinh ngoan, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn lão sư lo lắng, những học sinh mất tích kia bây giờ thế nào?"
Hai lão sư tôi nhìn anh anh nhìn tôi, lắc đầu, "Bây giờ còn chưa tìm được đâu, có thể là bị bắt cóc đi."
"Tên của bọn họ là gì vậy?" Tư Dư hỏi.
"Hả? Cô nhớ được Lý Minh, Lưu Thụ Vinh là hàng xóm của mấy trò đi?" Hai lão sư có chút kinh ngạc nói.
Tư Dư nghe vậy, trực tiếp lộ ra một nụ cười đặc biệt đẹp, cặp mắt hơi cong, nở nụ cười, nhìn qua hết sức mê hoặc: "Cảm ơn lão sư, gần đây học bài quá mệt mỏi, người nhà có thể lo lắng đến tâm tình của bọn em, không có nói cho bọn em biết!"
"Lão sư vất vả, chúc các cô quốc khánh vui vẻ!"
Hai lão sư kia dường như rất hài lòng với lời của Tư Dư, đối với ba người nói: "Ừm, các em cũng vậy, đừng quên viết bài tập quốc khánh, nhanh lên một chút về nhà đi."
Nói xong hai người kia liền cưỡi xe đạp rời đi.
"Xem ra lần này có quan hệ với hàng xóm của chúng ta, thời hạn chắc là bảy ngày, trước tiên tìm chỗ ở, chờ chút sẽ có người tìm chúng ta." Tư Dư nói.
Cố Tây Châu gật đầu, nhìn thoáng qua Tư Dư, hàm của tên tiểu bạch kiểm này nâng lên tới, thật đúng là rất đẹp mắt, lớn lên đẹp... Vừa nghĩ tới Tư Dư vừa rồi giả bộ làm học sinh ngoan, Cố Tây Châu đã cảm thấy tức cười, người này căn bản là một diễn viên đi?
Miệng giống như lau mật, thảo nào NPC trong thế giới linh dị đều vui lòng cùng hắn nói nhiều hai câu, lúc này mới không bao lâu, cũng đã moi ra những tin tức trọng yếu này.
Cố Tây Châu ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời mờ tối, thế giới nhiệm vụ lúc này là vào đông, bầu trời tối sớm, hắn lôi kéo đồng phục học sinh rộng rãi trên người, cảm thấy trên người có chút lạnh, chờ bọn hắn đi tới trấn nhỏ, rất nhanh đã trông thấy phụ huynh đi ra đón con cái.
Trấn nhỏ thực ra cũng không nghèo, ngược lại ở phụ cận một khu phong cảnh, nhà ở ở chỗ bọn họ đã từng là phòng ở của một địa chủ lưu lại, so với tứ hợp viện thông thường còn muốn lớn hơn không ít, bên trong ở mười hai hộ gia đình, có mười ba cái đứa nhỏ tuổi tác xấp xỉ, đã mất tích hai người.
Vừa đi vào tứ hợp viện, Cố Tây Châu đã bị một người đàn ông trung niên bả vai, người nọ thản nhiên nói: "Đã trở lại rồi, liền đi ăn cơm đi, mẹ con đang chờ chúng ta đấy."
Cố Tây Châu ngẩn ra, quay đầu lại nhìn về phía Tư Dư, chỉ thấy Tư Dư bất đắc dĩ đối với hắn buông tay, cũng bị người một nhà khác dẫn đi.
Ăn xong cơm tối, bị yêu cầu làm bài tập Cố Tây Châu giờ này khắc này một chữ đều xem không hiểu.
Xin lỗi, ma tu không biết toán lý hóa cao trung, hắn không làm bài tập!
Ngay tại thời điểm hắn gãi đầu, có người từ bên ngoài gõ cửa một cái.
Hắn vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy trương mặt sạch sẽ tinh xảo, cậu bé nói: "Tôi có thể vào không?"
Cố Tây Châu: "Có thể.|
Sau khi Tư Dư đi vào, không bao lâu sau Phương Chấp cũng tới rồi.
Cố Tây Châu có chút ngỡ ngàng: "Bọn họ làm sao lại thả các cậu ra ngoài?"
Tư Dư thản nhiên nói: "Viết xong bài tập, đi ra chơi một lát không quá phận đi?"
Ánh mắt của Cố Tây Châu rơi vào trên người của Phương Chấp, Phương Chấp đỏ mặt nói: "Đều là đề bài rất đơn giản, một chút liền làm xong."
Cố Tây Châu trợn tròn cặp mắt, cái này gọi là đơn giản sao?
Toán lý hóa cấp ba rất đơn giản sao? Siêu cấp khó, có được hay không!
Cố Tây Châu đối với Phương Chấp ở bên cạnh nói: "Cậu làm giúp tôi."
" Hả... Được, Cố ca!" Phương Chấp khéo léo nhận lấy bút trong tay Cố Tây Châu, bắt đầu thành thật làm bài tập.
Đang lúc bọn hắn nhỏ giọng nói chuyện với nhau, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận âm thanh hùng hùng hổ hổ, "Đậu má, bọn họ nuôi chó có phải bị bệnh hay không, bố mày chỉ là đi ngang qua, vậy mà cắn tao!"
"Ha ha, được rồi, chỗ ở của chúng ta hẳn là ở đây, trước tiên nhìn xung quanh xem đi."
Cố Tây Châu vốn muốn nói, lúc này Tư Dư đối với hắn làm một cái ra dấu im lặng, nói: "Trước xem tình huống một chút."
Đúng lúc này, trong sân ngoại trừ hai đứa trẻ mất tích, 11 người khác đều đã về nhà, một người nam trong đó da dẻ hơi có chút đen tìm được ba người Cố Tây Châu, những phụ huynh NPC kia nhìn thấy mười một đứa bé tụ tập ở một căn phòng, cũng không thèm để ý.
Mới vừa đi tới phía sau người nam, Cố Tây Châu chợt nghe thấy tiếng gầm gừ hoảng sợ truyền đến từ trong căn phòng mở đèn: "Nơi này rốt cuộc là chỗ nào, tại sao tôi lại biến thành cái bộ dáng này?"
Cố Tây Châu biết đối phương chắc là lần đầu tiên đến thế giới linh dị, cho nên mới hoảng hốt lo sợ như vậy.
Hắn mới vừa đi vào, bên trong đại bộ phận thần sắc bình tĩnh, mà trong đó có vài người đề đang lạnh run, trong đó nữ có nam có, cô gái mở cửa cho bọn hắn trông thấy người đàn ông da đen dẫn bọn hắn tới, kêu một tiếng: "Chồng, bọn họ cũng là?"
Tạ Văn Hỏa gật đầu, giới thiệu: "Bọn họ đều là trải qua một hoặc là hai cái thế giới."
Cố Tây Châu nghe thấy xưng hô của Tiết Tiếu với Tạ Văn Hỏa hơi giật mình, hai người này lại là vợ chồng!
Cô gái mở cửa cho bọn hắn hướng bọn họ khẽ vuốt cằm, tự giới thiệu mình: "Chào các cậu, tôi là Tiết Tiếu, mọi người giúp đỡ lẫn nhau."
Chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của Cố Tây Châu, Tiết Tiếu giải thích một chút.
Thì ra Tiết Tiếu và Tạ Văn Hỏa là ở trong thế giới nhiệm vụ quen biết, về sau ở trong thế giới hiện thật gặp nhau, kết làm vợ chồng.
Tư Dư và Tiết Tiếu bắt tay, nói một tiếng tốt, chỉ chỉ gã đàn ông tâm tình kích động bên trong, "Hắn?"
Tiết Tiếu và Tạ Văn Hỏa bất đắc dĩ buông tay nói: "Còn không phải vậy, không thể tin mình sẽ chết, lần này có ba người mới, tình huống coi như không tệ."
Sau khi đám Cố Tây Châu tiến vào, gã đàn ông tâm tình kích động tiếp tục hét: "Các người là tổ kịch nào? Đừng tiếp tục diễn! Tôi nói cho các người biết, tôi không muốn tham gia! Bệnh thần kinh! Tôi phải kiện các người! "
Tạ Văn Hỏa dường như vẫn chịu đựng cơn tức, sau khi tiến vào nhìn gã đàn ông một cái, thản nhiên nói: "Anh không tham gia liền không tham gia, muốn chết bây giờ anh liền có thể rời đi nơi này. Ai cũng sẽ không ngăn anh."
Gã đàn ông tâm tình kích động tức giận đến lại mắng lớn hai câu, hùng hùng hổ hổ muốn rời khỏi.
"Đừng đi ra ngoài! "Phương Chấp gấp đến độ hô to một tiếng, bắt được cổ tay của gã đàn ông nói, "Anh bình tĩnh một chút, buổi tối ở bên ngoài rất nguy hiểm! "
Gã đàn ông kia căn bản không nghe, hất tay của Phương Chấp ra chửi ầm lên, bóng dáng dần dần biến mất trong bóng tối.
"A —— "
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương trong bóng tối, Tạ Văn Hỏa căn bản không để ý, chỉ là nhổ một bãi nước miếng, thản nhiên nói: "Chính mình tự tìm cái chết. "
Trong đó còn có mấy người mặc dù bình tĩnh, thế nhưng đáy mắt cũng lộ ra thần sắc kinh khủng, một cô bé trong đó trực tiếp bị dọa sợ quá khóc.
Tạ Văn Hỏa ngồi ở mép giường, hiển nhiên liền trở thành người dẫn đầu của nhóm người này, hắn trước tiên là nói về phát hiện của mình: "Lần này chúng ta là được nghỉ quốc khánh, như vậy thời gian cũng đã giới hạn tốt —— bảy ngày."
"Học sinh cùng khóa trong trường mất tích." Tạ Văn Hỏa cũng không cất giấu, sau khi đem tin tức tự mình biết nói, hỏi, "Các cậu có thu thập được tin tức gì sao?"
Cố Tây Châu một bên nghe một bên quan sát thần thái của người chung quanh, ngoại trừ Tạ Văn Hỏa bộ dạng ung dung ra, những người khác đều lộ ra thần sắc khẩn trương và sợ hãi.
Xem ra đa số đều là giống hắn trải qua một hai thế giới, còn có chính là ba người mới, một người trong đó... Cố Tây Châu nhìn ra đêm đen bên ngoài, một cái kia cũng đã không có.
"Hai học sinh mất tích là hàng xóm của chúng ta, trong nhà này có mười ba đứa trẻ, bao gồm cái người mới vừa rồi rời đi kia, hiện tại chỉ có 11 cái, trong đó hai cái đã mất tích, chia nhau gọi là Lý Minh, Lưu Thụ Vinh." Cố Tây Châu nói bổ sung.
Nghe thấy lời của Cố Tây Châu, Tạ Văn Hỏa theo bản năng nhìn về phía hắn, có chút kinh ngạc, dường như không nghĩ tới lại có người thu thập được những tin tức này, phải biết rằng bọn họ đến nơi này mới không đến một lát mà thôi.
Mười giờ, phụ huynh trong sân liền thét to mọi người đi ngủ, mười người đều tự tìm lý do, cùng người quen thuộc một căn phòng, phụ huynh cũng không có phản đối, chỉ là nói cho bọn hắn biết ngủ sớm một chút.
Cố Tây Châu, Phương Chấp, Tư Dư một cái phòng, ngủ được trên giường ghép liền.
Mãi cho đến sáng sớm ngày thứ hai, gã đàn ông rời đi cũng chưa có trở về.
Cố Tây Châu sáng sớm dậy, vừa rửa mặt, chợt nghe thấy mấy người từ bên ngoài trở về đang xì xào bàn tán.
"Người mới kia quả nhiên đã chết... Ôi... "
Cố Tây Châu cong môi cười một tiếng: "Bởi vì tôi trước tiên ra tay đem bọn họ đều đánh."
Tống Càn: "..."
Trong đầu Tống Càn loạn thành một đống, đã bắt đầu ảo tưởng "Cảnh sát bạo lực chấp pháp" "Cảnh sát ra tay đánh người" "Cảnh sát đánh nhau với thôn dân" các loại tiêu đề có khả năng xuất hiện ở trên Internet, hắn nuốt nước miếng một cái, lấy tay vỗ vỗ bả vai của Cố Tây Châu.
Người chung quanh dường như cũng đã nghĩ tới điều gì mà im lặng thở dài, khi cả một khu vực phạm pháp, số người lên tới hơn một trăm, pháp luật ngược lại mất đi hiệu quả nó nên có, giống như lần này, mặc dù đây là hành động từ trên tỉnh, nhưng trên thực tế thôn dân mua bán phụ nữ bị lừa cũng không có bị trừng trị.
Ở trên pháp luật những người này đều là kẻ phạm pháp, nên bị kết án tù có thời hạn.
Cố Tây Châu nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, lạnh nhạt nói: "Chỉ có một mình tôi đánh, tôi cũng không giống các anh, thế nào, còn không cho người ta không làm cảnh sát? Cùng lắm thì từ chức không làm thôi."
Cố Tây Châu thầm nghĩ nếu quả thật vì vậy bị thôi việc, Cố Chi Chi khẳng định cũng không có lời nào để nói, sau khi nói xong ánh mắt của người chung quanh đồng loạt rơi vào trên người hắn, ánh mắt không khỏi dâng lên sự sùng bái.
Mọi người đều đến đông đủ, đội ngũ không có ở lại, đội trưởng dẫn đầu các đội cảnh sát thương lượng một chút, lo lắng ở chỗ này lâu sẽ có biến cố, ngay trong ngày hôm đó liền lái xe đi đường đêm rời khỏi huyện Đài Sơn.
Xe nhanh như chớp, Cố Tây Châu ngồi ở phía sau cũng không nói chuyện, trong đầu nhớ lại ngày đầu tiên bị triệu hoán, trận pháp kia rõ ràng cho thấy là trận pháp của thế giới khác dùng để cho mời ác quỷ Tà Thần, mà hắn trong khoảng thời gian này đem đồ vật trong nhà Cố Chi Chi đều lật tung lên trời, cũng không thấy trong nhà Cố Chi Chi có bất cứ thứ gì liên quan tới ma quỷ.
Cố Tây Châu cảm thấy đau đầu.
Ban đêm đoàn xe mới chạy tới địa điểm chỉ định, xe cũng chậm rãi ngừng lại, lúc này cửa đã đứng đầy người, đa số đều là tới đón con cái về nhà, bọn họ có người từ hôm qua vẫn ở chỗ này chờ.
Sau khi đoàn xe dừng lại, khắp nơi đều có thể nhìn thấy nam nữ ôm nhau khóc nức nở, Cố Tây Châu xoa xoa cái trán từ trên xe bước xuống, bên cạnh Tống Càn và Phương Chấp cũng đi theo đi xuống.
Một cảnh sát cùng đồng hành trong đó sau khi xuống xe liền đốt một điếu thuốc, tựa vào bên cạnh xe ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy thuốc lá, nuốt mây nhả khói, đôi mắt nhìn về phía trước, hắn đưa tay mời Cố Tây Châu một điếu thuốc.
Cố Tây Châu cười một tiếng, khoát tay nói: "Không cần, tôi không hút."
Hắn vừa nói xong, Phương Chấp ở bên cạnh liền ngần ra, có phần không thể tin được nhìn về phía Cố Tây Châu, hắn nhớ rõ Cố ca là một kẻ nghiện thuốc mà, đặc biệt là khi áp lực lớn, một ngày hai ba gói thuốc cũng không đủ, hắn còn chạy chân giúp Cố ca mua một gói thuốc, cẩn thận suy nghĩ một chút, quả thực gần đây Cố ca hình như chưa từng hút thuốc ở trước mặt hắn.
"Việc này cũng không giống như cậu, đội trưởng Cố vậy mà lại không hút thuốc lá." Vài người đồng bạn xung quanh đều hơi ngẩn ra.
"..." Cố Tây Châu nhíu mày một cái, nói tiếp, "Đoạn thời gian trước đi khám bác sĩ, bác sĩ không cho tôi hút, không tốt cho phổi."
"Thì ra là như vậy, tôi đã nói kẻ nghiện thuốc như đội trưởng Cố đều có thể cai thuốc, vậy đám chúng ta còn không đều cai thuốc được? Ha ha ha ha."
Cố Tây Châu: "..." Thiếu chút nữa liền bại lộ, Cố Chi Chi tên nghiện hút thuốc này!
Những người xung quanh khóc thành một đống, Cố Tây Châu lấy điện thoại di động ra, cúi đầu thoáng nhìn thời gian, đã gần sáu giờ đồng hồ, hắn quyết định trước tiên về nhà một chuyện, không để ý Cố Chi Chi vài ngày rồi, không biết Cố Chi Chi đã suy nghĩ cẩn thận hay chưa, có muốn nói thật cho hắn không!
Có lẽ là nhìn thấy Cố Tây Châu phải đi, cô gái ôm em bé lúc trước chú ý tới, vậy mà mang theo người nhà đi về phía bọn họ.
Vành mắt cô gái đỏ bừng, nhỏ giọng nói cảm ơn, kèm theo một chút nghẹn ngào: "Cảm ơn các anh."
Một đám người chính đang hút thuốc cứng đờ cũng không nói ra được gì khác, trái lại Cố Tây Châu nhìn về phía cô gái cau mày, hỏi: "Đứa nhỏ này cô định làm như thế nào?"
Cô gái nghe vậy trong nháy mắt không kịp đề phòng hoảng hốt, tiếp theo cô giống như bình tĩnh lại nói: "Tôi có thể nuôi dưỡng nó."
"Cô gái nhỏ, cô thật sự nghĩ xong? Đã nghĩ rõ ràng chưa?"
Một nữ cảnh sát trong đó hơi sửng sốt, nhẹ giọng hỏi?"
"Dạ!" Cô gái kiên định gật đầu, người bên cạnh cũng không nói ra được lời gì khác, bầu không khí trở nên hơi căng thẳng.
Cố Tây Châu vỗ vỗ bả vai của cô gái.
Sau khi hắn buông tay, cô gái giống như được trấn an, lại luôn miệng nói hai câu cám ơn.
Cố Tây Châu lại khoát khoát tay, xoay người rời đi đội ngũ, đi tới ven đường tùy tiện cản một chiếc xe taxi lại về nhà.
Đứng ở dưới lầu nhà Cố Chi Chi, Cố Tây Châu nhìn thoáng qua trên lầu, hắn lắc đầu vào thang máy lên lầu, hắn đứng ở cửa chỉ chốc lát, không nghe thấy bên trong có bất kỳ động tĩnh gì, suy nghĩ một lát hắn dùng chìa khoá mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, Cố Tây Châu nhìn thấy tình huống trong nhà, khuôn mặt trong nháy mắt tối sầm: "..."
" Cố Chi Chi! Cậu là husky à? Chuyên gia phá nhà?!"
"..."
Cố Tây Châu mở cửa phòng, trực tiếp bị cảnh tượng trước mắt khiến cho kinh sợ thành kẻ ngốc, bàn ăn thủy tinh đặt ở phòng ăn trực tiếp bị đập bể, gối ôm trên ghế sofa và ghế sofa vải đều bị hủy thi diệt tích, đồ dùng đồ điện đều không có một cái hoàn hảo, ghế ngồi trên đất đều bị đập, sàn nhà bằng gỗ trên đất bị đập tới rạn nứt.
Toàn bộ đồ trong phòng khách chỉ có một băng ghế đặt trước mặt hắn là coi như nguyên vẹn, ở trong nháy mắt khi Cố Tây Châu mở cửa trương ghế dựa kia thoáng một tiếng hướng về phía sau lui một chút, giống như có người từ trên băng ghế đứng bật dậy vậy.
Cố Tây Châu hướng về phía không khí nói: "Đậu má, tôi mới ba ngày không trở lại, cậu đem nhà đều phá hỏng?"
"..."
Cố Tây Châu: "Tức giận?"
"..."
"Sợ?" Cố Tây Châu nhướn mày một cái, đem cánh cửa sau lưng đóng lại, giống như bắt được cái đuôi nhỏ của người nào đó, hàm dưới khẽ nhếch, có vài phần đắc ý.
"Chỉ cần cậu nói cho tôi biết cậu rốt cuộc làm thế nào triệu hồi ra tôi, lại vì cái gì muốn triệu hồi tôi, còn cậu vì sao đã chết còn có thể tồn tại, tôi liền..."
Ầm!
Cửa phòng ngủ bị người dùng lực mạnh đẩy một cái, trực tiếp đụng vào trên mặt tường, Cố Tây Châu: "..."
"Cậu đừng tưởng cậu phát giận tôi sẽ lưu lại, cậu không đem sự việc nói rõ ràng, ha ha, vậy thì gặp lại ngài sau, tôi nháy mắt từ chức rời đi, mọi người vĩnh viễn không gặp lại, cậu liền cả đời chờ ở chỗ này đi, xem tôi có quay lại nhìn cậu một cái liếc mắt không!" Cố Tây Châu cong khóe miệng lên một cái.
Cố Tây Châu đoán Cố Chi Chi nhất định là vào phòng ngủ lấy bút, hắn đi theo vào, quả nhiên cây bút kia đang múa bút thành văn ——
Cố Chi Chi: Tôi còn tưởng rằng cậu không trở lại chứ? Thế nào vẫn là không nỡ bỏ phòng của tôi, muốn tiếp tục ở? Cố Tây Châu: "..." Thật là có một chút.
Cố Chi Chi: Đồ ma tu gà ốm, nhớ rõ thời gian bây giờ.
Cố Tây Châu thấy mấy chữ này sửng sốt một chút, hắn theo bản năng lấy điện thoại di động ra, sáng sớm 7:14, "Thế nào?"
...
Cố Chi Chi: Đồ ma tu gà ốm, cậu lại xem thời gian lần nữa.
Cố Tây Châu đợi nửa ngày, Cố Chi Chi cũng không còn nói tiếp, lại yêu cầu hắn nhìn thời gian lần nữa, thế nhưng khi Cố Tây Châu cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại di động, hắn ngây ngẩn cả người.
Thời gian bây giờ là sáng sớm 7:44.
Xảy ra chuyện gì, thời gian của hắn thiếu mất nửa giờ? Cố Chi Chi giở trò quỷ?
Cùng lúc Cố Tây Châu nghĩ như vậy hắn theo bản năng nhìn về phía dãy số đồng hồ đếm ngược sinh mệnh màu đỏ trong hư không, thời gian giống như điện thoại di động của hắn trôi qua nửa giờ, thời gian trên điện thoại di động Cố Chi Chi có lẽ có thể làm trò, nhưng đồng hồ đếm ngược sinh mệnh Cố Tây Châu tin tưởng Cố Chi Chi không có năng lực này.
Cố Chi Chi: Cậu hiểu chưa?
Cố Tây Châu: "Hiểu cái gì?"
cố Chi Chi: ma tu ngu ngốc
Cố Tây Châu: "..."
Cố Chi Chi: Ma tu gà ốm
Cố Tây Châu: "... Cậu còn mắng tôi nữa tôi liền trở mặt!"
Cố Tây Châu nghĩ con quỷ Cố Chi Chi này mạc danh kỳ diệu (*không hiểu ra làm sao), không có chuyện còn mắng hắn, liền ở thời điểm ma tu táo bạo muốn cùng Cố Chi Chi tại chỗ mắng nhau, điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên, nhận điện thoại xong hắn chợt nghe thấy một giọng nói sạch sẽ ở phía đối diện lạnh nhạt nói với hắn: "Mang theo Phương Chấp tới tìm tôi, chuẩn bị cho thế giới kế tiếp."
Cố Tây Châu nhìn thoáng qua thời gian, đồng hồ đếm ngược sinh mệnh của Phương Chấp sắp tới, Cố Tây Châu bất đắc dĩ, "Bỏ đi, hôm nay không cãi nhau với cậu, Cố Chi Chi cặn bã, đồ husky nhà cậu."
Cố Tây Châu một bên dọn dẹp ngôi nhà như đống rác, một bên gọi điện thoại cho Phương Chấp nói: "Phương Chấp, nghỉ ngơi tốt tối tới đón cậu đi tìm Tư Dư, vào thế giới nhiệm vụ."
"Được, Cố ca." Phương Chấp nói.
...
Cố Tây Châu lái xe đón Phương Chấp đến địa điểm Tư Dư chỉ định.
Khu biệt thự nhà giàu vùng ngoại thành, một ngôi biệt thự hơn trăm triệu cái loại này.
Lúc Cố Tây Châu và Phương Chấp chạy đến, Tư Dư mặc một bộ quần áo thể thao ở nhà màu trắng, đang nhàn nhã ăn bữa sáng, mở nhạc nhẹ, tùy ý lật lật tờ báo trong tay, nhìn thấy hai người Cố Tây Châu đối với bọn họ tùy ý gật đầu.
"Mang máy tính tới đây." Tư Dư chỉ vào máy vi tính đặt bên cạnh thản nhiên nói.
Phương Chấp thu hồi ánh mắt quan sát khu nhà cao cấp của Tư Dư, ba bước cũng làm thành hai bước đem hai cái máy tính lấy tới đặt ở trên bàn dài trước mặt.
"Mở diễn đàn đầu tiên trong thư mục yêu thích của trình duyệt, mật khẩu đăng nhập là ******, các cậu tự nhìn nội dung bên trên." Tư Dư cầm lấy bánh kem để ở một bên, không lạnh không nhạt nói rằng, "Diễn đàn này là người tham gia thế giới nhiệm vụ thành lập, dựa vào khẩu khẩu tương truyền của người trong thế giới nhiệm vụ, nội dung bên trong đối với hai người mới các cậu để hiểu biết thế giới nhiệm vụ, trong thời gian ngắn tích lũy kinh nghiệm vậy là đủ rồi."
Hai người Cố Tây Châu nghe vậy, nói tiếng cảm ơn với Tư Dư, đăng nhập trang đầu diễn đàn, trong trang đầu có rất nhiều bài viết tỉ mỉ.
Thế giới càng nhiều người mới, điều kiện tử vong của quy tắc thế giới có hạn chế càng nhiều, thế giới người mới càng ít, điều kiện tử vong lại càng rộng lớn, hơn nữa trong thế giới người mới đa số còn có logic, có thế giới hoàn toàn không có ăn khớp, so với mấy lần trước của đám Cố Tây Châu sau khi giải quyết hết quỷ quái xuất hiện cửa gỗ rời đi, thế giới sau này càng nhiều chính là chân chính trốn chết.
Ở trong diễn đàn có không ít lão nhân tìm kiếm người mới, chủ yếu là vì ké một chút thời gian sinh mệnh thưởng cho trong thế giới đơn giản, muỗi nhỏ hơn nữa cũng là khối thịt.
Cho nên đại lão mang người mới mù tịt còn rất nhiều, đương nhiên đây cũng là phải thu lệ phí, Cố Tây Châu nhìn một hồi, đại khái xác định tình huống.
Tiếp theo Cố Tây Châu nhìn về phía Tư Dư, hỏi: "Anh hẳn là miễn phí chứ?"
Tư Dư liếc nhìn hắn một cái, chỉ chỉ mình và biệt thự sang trọng lộng lẫy như cung điện của mình, ý kia rất rõ ràng —— Cái tên nghèo như cậu này, cậu có tiền trả sao?
Cố Tây Châu: "..."
Thời gian chờ đếm ngược thật dày vò, Cố Tây Châu lờ mờ có thể cảm nhận được Phương Chấp có một chút căng thẳng, hắn vỗ vỗ bả vai của Phương Chấp, an ủi: "Đừng khẩn trương, dù sao mọi người cũng đi cùng nhau, đừng sợ."
"Dạ..." Phương Chấp ừ một tiếng, ô ô ô, thế nhưng vẫn là rất căng thẳng.
Cố Tây Châu nhìn Phương Chấp như vậy, thở dài một cái, cảnh sát nhỏ đáng thương thật ra thì vẫn không xui xẻo như hắn, lần xuyên việt này của hắn có thể nói vô cùng thất bại! Mặc dù lần trước lúc mới bắt đầu cũng rất thảm, nhưng lần này...
Thử nghĩ một người có thể rõ ràng biết thời gian chết của mình, cho dù là ai cũng sẽ căng thẳng đi?
Ba người ngồi ở trên ghế sa lon, chờ giây lát, Cố Tây Châu nhìn thoáng qua thời gian, đoán chừng đồng hồ đếm ngược của Phương Chấp sắp hết, hắn nói: "Cái đó... Chúng ta trước tiên nắm tay đi."
"Ừ."
Rất nhanh, đồng hồ đếm ngược kết thúc, sau khi trải qua một trận hoảng hốt quen thuộc, trong đầu Cố Tây Châu giống như bắt được cái gì, loại cảm giác này rất giống... Thời điểm Cố Chi Chi làm cho hắn nhìn thời gian, cái loại... Cảm giác này.
Cố Tây Châu ngẩn ra.
Hắn bị mất nửa giờ, có lẽ cũng không phải vứt bỏ thời gian, mà là hắn mất đi ký ức liên quan tới nửa giờ kia!!!
Cố Chi Chi có lẽ nói gì đó!
Thế nhưng hắn quên mất!
Cho nên Cố Chi Chi mới có thể hỏi hắn, hiểu không!
"Phát ngốc gì đấy?" Tư Dư bước vào cánh cửa, cau mày nhìn về phía Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu vừa nghiêng đầu bĩu môi một cái, hắn nhìn bốn phía, xung quanh khắp nơi đều là học sinh mặc đồng phục, bọn họ đang đi ở một đường nhỏ dùng đá vụn xếp thành, quay đầu lại nhìn, thì ra là một khu trường học trên trấn vừa tan học, học sinh trong trường tốp năm tốp ba đi ra.
Cố Tây Châu biết bọn họ đã bước vào thế giới nhiệm vụ, chuyện của Cố Chi Chi chỉ có thể để qua một bên cho thỏa đáng, dù sao thế giới nhiệm vụ có quá nhiều quy tắc hiếm lạ cổ quái, cho dù hắn là ma tu hắn cũng có thể lạnh, dù sao thế giới này còn có một cổ lực lượng mạnh hơn hắn.
Hai người Cố Tây Châu và Tư Dư nhìn nhau một cái, lẫn nhau ở trên tướng mạo đều có thay đổi, Tư Dư, Phương Chấp đều trở thành bộ dáng mười bảy mười tám tuổi học sinh trung học năm thứ hai, trên người đều mặc đồng phục học sinh màu lam trắng, Cố Tây Châu cúi đầu nhìn thoáng qua đồng phục học sinh cùng loại trên người, đoán chừng mình cũng giống như vậy.
(* học sinh trung học đệ nhị cấp: tương đương lớp 11 ở Việt Nam)
Có hai giáo viên trường học quen biến bọn họ, cau mày nói: "Quốc khánh bảy ngày, ba người các trò không nên nghĩ ra ngoài chơi, nhanh lên đi về nhà đi! Gần đây liên tiếp mất tích hai ba đứa bé, về nhà sớm một chút chú ý an toàn, đừng tưởng rằng mình là học sinh trung học năm thứ hai liền không sao."
Ba người ngẩn ra, liếc nhìn nhau, bắt được trọng điểm bên trong lời nói của hai giáo viên —— nghỉ lễ quốc khánh, học sinh mất tích.
Tư Dư giống như một học sinh ngoan, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn lão sư lo lắng, những học sinh mất tích kia bây giờ thế nào?"
Hai lão sư tôi nhìn anh anh nhìn tôi, lắc đầu, "Bây giờ còn chưa tìm được đâu, có thể là bị bắt cóc đi."
"Tên của bọn họ là gì vậy?" Tư Dư hỏi.
"Hả? Cô nhớ được Lý Minh, Lưu Thụ Vinh là hàng xóm của mấy trò đi?" Hai lão sư có chút kinh ngạc nói.
Tư Dư nghe vậy, trực tiếp lộ ra một nụ cười đặc biệt đẹp, cặp mắt hơi cong, nở nụ cười, nhìn qua hết sức mê hoặc: "Cảm ơn lão sư, gần đây học bài quá mệt mỏi, người nhà có thể lo lắng đến tâm tình của bọn em, không có nói cho bọn em biết!"
"Lão sư vất vả, chúc các cô quốc khánh vui vẻ!"
Hai lão sư kia dường như rất hài lòng với lời của Tư Dư, đối với ba người nói: "Ừm, các em cũng vậy, đừng quên viết bài tập quốc khánh, nhanh lên một chút về nhà đi."
Nói xong hai người kia liền cưỡi xe đạp rời đi.
"Xem ra lần này có quan hệ với hàng xóm của chúng ta, thời hạn chắc là bảy ngày, trước tiên tìm chỗ ở, chờ chút sẽ có người tìm chúng ta." Tư Dư nói.
Cố Tây Châu gật đầu, nhìn thoáng qua Tư Dư, hàm của tên tiểu bạch kiểm này nâng lên tới, thật đúng là rất đẹp mắt, lớn lên đẹp... Vừa nghĩ tới Tư Dư vừa rồi giả bộ làm học sinh ngoan, Cố Tây Châu đã cảm thấy tức cười, người này căn bản là một diễn viên đi?
Miệng giống như lau mật, thảo nào NPC trong thế giới linh dị đều vui lòng cùng hắn nói nhiều hai câu, lúc này mới không bao lâu, cũng đã moi ra những tin tức trọng yếu này.
Cố Tây Châu ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời mờ tối, thế giới nhiệm vụ lúc này là vào đông, bầu trời tối sớm, hắn lôi kéo đồng phục học sinh rộng rãi trên người, cảm thấy trên người có chút lạnh, chờ bọn hắn đi tới trấn nhỏ, rất nhanh đã trông thấy phụ huynh đi ra đón con cái.
Trấn nhỏ thực ra cũng không nghèo, ngược lại ở phụ cận một khu phong cảnh, nhà ở ở chỗ bọn họ đã từng là phòng ở của một địa chủ lưu lại, so với tứ hợp viện thông thường còn muốn lớn hơn không ít, bên trong ở mười hai hộ gia đình, có mười ba cái đứa nhỏ tuổi tác xấp xỉ, đã mất tích hai người.
Vừa đi vào tứ hợp viện, Cố Tây Châu đã bị một người đàn ông trung niên bả vai, người nọ thản nhiên nói: "Đã trở lại rồi, liền đi ăn cơm đi, mẹ con đang chờ chúng ta đấy."
Cố Tây Châu ngẩn ra, quay đầu lại nhìn về phía Tư Dư, chỉ thấy Tư Dư bất đắc dĩ đối với hắn buông tay, cũng bị người một nhà khác dẫn đi.
Ăn xong cơm tối, bị yêu cầu làm bài tập Cố Tây Châu giờ này khắc này một chữ đều xem không hiểu.
Xin lỗi, ma tu không biết toán lý hóa cao trung, hắn không làm bài tập!
Ngay tại thời điểm hắn gãi đầu, có người từ bên ngoài gõ cửa một cái.
Hắn vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy trương mặt sạch sẽ tinh xảo, cậu bé nói: "Tôi có thể vào không?"
Cố Tây Châu: "Có thể.|
Sau khi Tư Dư đi vào, không bao lâu sau Phương Chấp cũng tới rồi.
Cố Tây Châu có chút ngỡ ngàng: "Bọn họ làm sao lại thả các cậu ra ngoài?"
Tư Dư thản nhiên nói: "Viết xong bài tập, đi ra chơi một lát không quá phận đi?"
Ánh mắt của Cố Tây Châu rơi vào trên người của Phương Chấp, Phương Chấp đỏ mặt nói: "Đều là đề bài rất đơn giản, một chút liền làm xong."
Cố Tây Châu trợn tròn cặp mắt, cái này gọi là đơn giản sao?
Toán lý hóa cấp ba rất đơn giản sao? Siêu cấp khó, có được hay không!
Cố Tây Châu đối với Phương Chấp ở bên cạnh nói: "Cậu làm giúp tôi."
" Hả... Được, Cố ca!" Phương Chấp khéo léo nhận lấy bút trong tay Cố Tây Châu, bắt đầu thành thật làm bài tập.
Đang lúc bọn hắn nhỏ giọng nói chuyện với nhau, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận âm thanh hùng hùng hổ hổ, "Đậu má, bọn họ nuôi chó có phải bị bệnh hay không, bố mày chỉ là đi ngang qua, vậy mà cắn tao!"
"Ha ha, được rồi, chỗ ở của chúng ta hẳn là ở đây, trước tiên nhìn xung quanh xem đi."
Cố Tây Châu vốn muốn nói, lúc này Tư Dư đối với hắn làm một cái ra dấu im lặng, nói: "Trước xem tình huống một chút."
Đúng lúc này, trong sân ngoại trừ hai đứa trẻ mất tích, 11 người khác đều đã về nhà, một người nam trong đó da dẻ hơi có chút đen tìm được ba người Cố Tây Châu, những phụ huynh NPC kia nhìn thấy mười một đứa bé tụ tập ở một căn phòng, cũng không thèm để ý.
Mới vừa đi tới phía sau người nam, Cố Tây Châu chợt nghe thấy tiếng gầm gừ hoảng sợ truyền đến từ trong căn phòng mở đèn: "Nơi này rốt cuộc là chỗ nào, tại sao tôi lại biến thành cái bộ dáng này?"
Cố Tây Châu biết đối phương chắc là lần đầu tiên đến thế giới linh dị, cho nên mới hoảng hốt lo sợ như vậy.
Hắn mới vừa đi vào, bên trong đại bộ phận thần sắc bình tĩnh, mà trong đó có vài người đề đang lạnh run, trong đó nữ có nam có, cô gái mở cửa cho bọn hắn trông thấy người đàn ông da đen dẫn bọn hắn tới, kêu một tiếng: "Chồng, bọn họ cũng là?"
Tạ Văn Hỏa gật đầu, giới thiệu: "Bọn họ đều là trải qua một hoặc là hai cái thế giới."
Cố Tây Châu nghe thấy xưng hô của Tiết Tiếu với Tạ Văn Hỏa hơi giật mình, hai người này lại là vợ chồng!
Cô gái mở cửa cho bọn hắn hướng bọn họ khẽ vuốt cằm, tự giới thiệu mình: "Chào các cậu, tôi là Tiết Tiếu, mọi người giúp đỡ lẫn nhau."
Chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của Cố Tây Châu, Tiết Tiếu giải thích một chút.
Thì ra Tiết Tiếu và Tạ Văn Hỏa là ở trong thế giới nhiệm vụ quen biết, về sau ở trong thế giới hiện thật gặp nhau, kết làm vợ chồng.
Tư Dư và Tiết Tiếu bắt tay, nói một tiếng tốt, chỉ chỉ gã đàn ông tâm tình kích động bên trong, "Hắn?"
Tiết Tiếu và Tạ Văn Hỏa bất đắc dĩ buông tay nói: "Còn không phải vậy, không thể tin mình sẽ chết, lần này có ba người mới, tình huống coi như không tệ."
Sau khi đám Cố Tây Châu tiến vào, gã đàn ông tâm tình kích động tiếp tục hét: "Các người là tổ kịch nào? Đừng tiếp tục diễn! Tôi nói cho các người biết, tôi không muốn tham gia! Bệnh thần kinh! Tôi phải kiện các người! "
Tạ Văn Hỏa dường như vẫn chịu đựng cơn tức, sau khi tiến vào nhìn gã đàn ông một cái, thản nhiên nói: "Anh không tham gia liền không tham gia, muốn chết bây giờ anh liền có thể rời đi nơi này. Ai cũng sẽ không ngăn anh."
Gã đàn ông tâm tình kích động tức giận đến lại mắng lớn hai câu, hùng hùng hổ hổ muốn rời khỏi.
"Đừng đi ra ngoài! "Phương Chấp gấp đến độ hô to một tiếng, bắt được cổ tay của gã đàn ông nói, "Anh bình tĩnh một chút, buổi tối ở bên ngoài rất nguy hiểm! "
Gã đàn ông kia căn bản không nghe, hất tay của Phương Chấp ra chửi ầm lên, bóng dáng dần dần biến mất trong bóng tối.
"A —— "
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương trong bóng tối, Tạ Văn Hỏa căn bản không để ý, chỉ là nhổ một bãi nước miếng, thản nhiên nói: "Chính mình tự tìm cái chết. "
Trong đó còn có mấy người mặc dù bình tĩnh, thế nhưng đáy mắt cũng lộ ra thần sắc kinh khủng, một cô bé trong đó trực tiếp bị dọa sợ quá khóc.
Tạ Văn Hỏa ngồi ở mép giường, hiển nhiên liền trở thành người dẫn đầu của nhóm người này, hắn trước tiên là nói về phát hiện của mình: "Lần này chúng ta là được nghỉ quốc khánh, như vậy thời gian cũng đã giới hạn tốt —— bảy ngày."
"Học sinh cùng khóa trong trường mất tích." Tạ Văn Hỏa cũng không cất giấu, sau khi đem tin tức tự mình biết nói, hỏi, "Các cậu có thu thập được tin tức gì sao?"
Cố Tây Châu một bên nghe một bên quan sát thần thái của người chung quanh, ngoại trừ Tạ Văn Hỏa bộ dạng ung dung ra, những người khác đều lộ ra thần sắc khẩn trương và sợ hãi.
Xem ra đa số đều là giống hắn trải qua một hai thế giới, còn có chính là ba người mới, một người trong đó... Cố Tây Châu nhìn ra đêm đen bên ngoài, một cái kia cũng đã không có.
"Hai học sinh mất tích là hàng xóm của chúng ta, trong nhà này có mười ba đứa trẻ, bao gồm cái người mới vừa rồi rời đi kia, hiện tại chỉ có 11 cái, trong đó hai cái đã mất tích, chia nhau gọi là Lý Minh, Lưu Thụ Vinh." Cố Tây Châu nói bổ sung.
Nghe thấy lời của Cố Tây Châu, Tạ Văn Hỏa theo bản năng nhìn về phía hắn, có chút kinh ngạc, dường như không nghĩ tới lại có người thu thập được những tin tức này, phải biết rằng bọn họ đến nơi này mới không đến một lát mà thôi.
Mười giờ, phụ huynh trong sân liền thét to mọi người đi ngủ, mười người đều tự tìm lý do, cùng người quen thuộc một căn phòng, phụ huynh cũng không có phản đối, chỉ là nói cho bọn hắn biết ngủ sớm một chút.
Cố Tây Châu, Phương Chấp, Tư Dư một cái phòng, ngủ được trên giường ghép liền.
Mãi cho đến sáng sớm ngày thứ hai, gã đàn ông rời đi cũng chưa có trở về.
Cố Tây Châu sáng sớm dậy, vừa rửa mặt, chợt nghe thấy mấy người từ bên ngoài trở về đang xì xào bàn tán.
"Người mới kia quả nhiên đã chết... Ôi... "
Danh sách chương