"Tuyệt thực?" Cố Tây Châu ngạc nhiên.

Người đàn ông cao gầy gật đầu, thổn thức nói: "Tôi cũng là nghe mọi người trong tiểu khu nói, lúc ông ta chết chỉ còn lại da bọc xương, trông rất thảm thương."

Cố Tây Châu nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, nhưng ngay lập tức lại tiếp tục hàn huyên với người đàn ông đôi ba câu, đối phương cũng chỉ biết có vậy, có điều kết hợp với thời gian trong lời đứa trẻ, thời gian tử vong của nạn nhân chính là mùa đông năm trước, gần với khoảng thời gian cha mẹ Chu Nhất Quang qua đời.

Ăn sáng xong, hai người rời khỏi quán nhỏ, Phương Chấp mở miệng, lại chẳng nói được lời nào, sắc mặt hơi trắng dại ra.

Cố Tây Châu đích thân cùng Phương Chấp đi vào tiểu khu, một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, mặt đỏ tía tai ngồi ở cổng, Phương Chấp đi đến, gõ gõ xuống mặt bàn bên cạnh.

"Hở? Các người tìm ai?" Người đàn ông trung niên mơ mơ màng màng mở to mắt, thấy hai người xa lạ liền xua tay hỏi.

Phương Chấp nói: "Xin chào, anhng tôi là cảnh sát, muốn hỏi anh một số việc."

Nghe thấy hai chữ cảnh sát, người đàn ông giật mình tỉnh rượu, nuốt nước miếng nói, "À, chào đồng chí cảnh sát, các vị muốn hỏi gì, cứ hỏi cứ hỏi!"

"Anh là bảo vệ cổng tiểu khu, hẳn là biết hết mọi người trong tiểu khu này nhỉ?"

Người đàn ông trung niên trả lười, "Biết, biết hết, tiểu khu chỗ anhng tôi là khu lắp ghép, người trong tiểu khu đều là hàng xóm láng giềng lâu năm trước kia ở cùng tổ sản xuất, có phải người ở đây không, tôi chỉ liếc một cái là nhận ra!"

Cố Tây Châu nói, "Anh thấy Chu Nhất Quang là loại người như thế nào?"

Nói đến Chu Nhất Quang, người đàn ông trung niên đột nhiên thở dài nói, "Tôi biết là các vị tới để hỏi chuyện của lão Chu.... Aizz... Đến giờ tôi vẫn nghĩ mãi sao trong tảng xi măng kia lại có đầu người được cơ chứ!

"Năm ngoái anhng tôi đến tham gia tang lễ cha mẹ nó còn bảo rốt cuộc nó cũng được giải thoái rồi, không ngờ rằng lại xảy ra chuyện như thế này. Lão Chu mấy năm nay sống chẳng dễ dàng gì, chăm sóc ông cụ liệt giường, lại còn cả mẹ, tôi thấy nó chỉ là một người bình thường bị cha mẹ liên lụy nhiều năm như vậy cũng không oán giận nửa lời, tận tâm tận lực chăm sóc họ.

"Nó mở quán chè nhưng bản thân chưa bao giờ cùng đánh bài, thật ra trước kia nó thích đánh bài lắm, thế nhưng sau khi cha mẹ thành như kia thì vẫn luôn túng thiếu, tính tình nó rất tốt, làm người cũng không có gì phải chê trách, đến tận bây giờ tôi vẫn không tin nổi.... Tôi cảm thấy nó sẽ không giết người!"

"Lúc cha anh ta chết, mọi người có tham gia tang lễ ư?" Cố Tây Châu hỏi.

"Hàng xóm với nhau trong khu cả, mọi người đều đến phúng viếng." Người đàn ông trung niên nói.

Cố Tây Châu nhướng mày hỏi: "Mọi người có nhìn thấy di hài cha mẹ anh ta không?"

"Sao lại không thấy, nó chẳng còn người thân nào, không ai giúp nâng quan, cha nó chết ở nhà cũng đều là mọi người trong sân tiểu khu giúp đỡ lo liệu, lúc chết cũng chỉ còn lại da bọc xương!"

"Cha anh ta thật sự là tuyệt thực chết ư!" Cố Tây Châu hỏi lại.

"Đương nhiên!" Người đàn ông trung niên kích động nói: "Chẳng lẽ các vị hoài nghi lão Chu ư? Tôi nói cho mà biết! Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Kể cả cứ cho là nó giết người, cũng sẽ tuyết đối không bao giờ làm gì có lỗi với cha nó hết!"

"Năm ngoái! Tận mắt tôi nhìn thấy lão Chu quỳ gối bên mép giường cầu xin cha nó ăn cơm nhưng cha nó nhất quyết không ăn! Anhng tôi cũng lại nhà khuyên nhủ nhưng Chu thúc nói không muốn liên lụy con trai nữa, chính mắt tôi chứng kiến!"

Cố Tây Châu thấy người đàn ông trung niên kích động, an ủi đối phương một anht, hỏi tiếp: "Chu Nhất Quang có từng kết thù với không?"

"Theo như tôi biết thì không có, sau khi cha liệt giường không lâu nó liền mở quán chè trong tiểu khu, vì cha nên cũng rất ít ra ngoài, toàn ở trong quán hết pha trà đổ nước đến lăn trở người cho ông cụ. Mấy người liệt ấy à, dễ loét lắm, mà trên người Chu thúc một vết loét cũng không có!

"Thế nhưng mà trước kia lúc nó làm ăn ở ngoài có kết thù với ai không thì tôi không biết...."

"Trước kia anh ta làm ở đâu, làm cho ai anh có biết không?" Cố Tây Châu dò hỏi.

Người đàn ông trung niên suy nghĩ một lát, nói: "Cái này tôi cũng không rõ lắm."

"Cảm ơn anh, anh có biết ai có vẻ thân với Chu Nhất Quang không? Chúng tôi muốn tìm hiểu thêm."

Người đàn ông trung niên kể tên mấy hộ gia đình xong nói: "Mấy người này đều hay đến quán chè của hắn đánh bài, các vị có thể hỏi bọn họ."

"Bọn họ đều ở nhà sao?"

"Đúng, dân lang thang thất nghiệp trong tiểu khu cũng tương đối nhiều."

Cố Tây Châu cầm tờ giấy, mang theo Phương Chấp đến thăm mấy nhà này, gõ cửa từng nhà từng nhà, dò hỏi tình hình đôi câu, cũng không khác nhưng gì người đàn ông trung niên nói vừa nãy lắm, có thể xác định rằng thi thể không có bất kì liên quan nào đến người trong tiểu khu, có vẻ Chu Nhất Quang cũng không xích mích với ai.

Hai người bọn họ lại tách nhau ra hỏi nốt những nhà còn lại, bận bịu đến tận 5h chiều.

"Từ tình hình hỏi han hàng xóm xung quanh, bọn họ đều nhận định rằng Chu Nhất Quang là một đứa con ngoan, bất kể là đối xử với người cha liệt giường hay người mẹ yếu bệnh trước giờ đều chưa từng oán trách." Cố Tây Châu nói.

Phương Chấp: "Đúng vậy, em vừa mới thăm hỏi mấy chủ nhà xung quanh Chu Nhất Quang, bọn họ đều đã từng nghe thấy Chu Nhất Quang khóc lóc cầu xin cha anh ta ăn cơm, nhà đối diện cũng từng thấy Chu Nhất Quang quỳ xuống cầu xin.

"Kì nghỉ đông năm ngoái, cha mẹ anh ta nối gót nhau qua đời, có một khoảng thời gian dàu anh ta không mở cửa buôn bán làm ăn, cũng chính là lúc mấy đứa trẻ làm hư tảng xi măng, tìm mấy đứa nhỏ xác nhận lại một lần nữa xem sao."

"Sau khi cha mẹ chết, trong tảng xi măng lại nhiều thêm một cái đầu,"Cố Tây Châu nhướng mày, "Mẹ anh ta chết ở bệnh viện. Tra hồ sơ bệnh án của mẹ hắn, hỏi xem ở bệnh viện có bác sĩ hay điều dưỡng gì đó mất tích không!"

Cố Tây Châu nói với điện thoại, im lặng một lúc lại tiếp, "Không có à, chắc chắn không? Có người mất tích, ừ, ừ, tôi biết rồi."

Không khác so với những gì Cố Chi Chi nói, khoảng thời gian đó năm ngoái không phát hiện thi thể không đầu nào, nhưng kì nghỉ đông năm ngoái có rất nhiều người mất tích, dù vậy thì việc nhận dạng cũng rất khó khăn, thi thể thối rữa, đồng thời khuyết thiếu phần thân thể....

"Không có thi thể, chỉ có thể tìm trong số những người báo mất tích đúng khoảng thời gian đó." Cố Tây Châu day day trán.

Hai ngày sau, xác nhận bệnh viện nơi mẹ Chu Nhất Quang tử vong không có nhân viên y tế mất tích, Cố Tây Châu thăm viếng hàng xóm của Chu Nhất Quang trong tiểu khu, phát hiện người này rất ít ra khỏi tiểu khu, cũng chưa từng có kẻ thù đến tìm anh ta.

Đưa ô tô đã sửa xong về nhà, Cố Tây Châu nằm trên sofa, gọi điện cho người hôm trước đâm vào xe hắn, chưa nói được hai câu cô ta trực tiếp chuyển tiền sửa xe vào thẻ cho Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu nhìn tin nhắn số dư trên điện thoại, thầm nói: "Có tiền thích ghê đấy, phú nhị đại kia còn không cần liếc hóa đơn một cái đã chuyển tiền ngay."

"Aizz, cũng đúng, ở khu biệt thự phong cảnh 5A, lái Maserati, là một kẻ có tiền mà..."

Cố Chi Chi: Đồ tham tiền.

Thấy dòng chữ Cố Chi Chi viết trên giấy, Cố Tây Châu trợn trắng mắt nói: "Cái loại bán nhà mua xe như cậu, im mồm đê, cậu mà không bán, nhà còn có thể tăng giá trị, chứ cái xe kia giá trị chỉ có giảm chứ không tăng."

Cố Chi Chi: ....

"Gâu gâu gâu!"

"Gâu gâu gâu!"

Cún con lon ton chạy đến, ngồi trước mặt Cố Tây Châu ngẩng đầu thè lưỡi, còn cọ cọ vào lòng bàn tay hắn.

"Nó lại làm sao thế?" Cố Tây Châu nhổm dậy nhìn cún con rên ư ử, nhướng mày, "Không phải hôm qua vừa mới dắt nó ra ngoài đi dạo rồi à?"

Cố Chi Chi: Hôm qua cậu ăn cơm rồi, hôm nay có ăn nữa không? Cố Tây Châu mặc kệ hắn, xoa đầu cún con, xoay người ngồi dậy, bất đắc dĩ nói: "Đi thôi, mang mày đi dạo một vòng!"

Vừa thay xong giày dép thì điện thoại trong túi vang lên.

"Cố ca, đối chiếu với ghi chép trong hồ sơ, tìm được người có nhiễm sắc thể Y tương đồng với trong DNA của nạn nhân."

Phương Chấp vừa dứt lời, Cố Tây Châu lập tức nói, "Được, tôi lập tức đến cục cảnh sát!"

Ngắt điện thoại, Cố Tây Châu nắm dây dắt bị cún con kéo hướng ra ngoài kéo lại, cún con bị nhấc lên không trung, giương đôi mắt trong veo như hai viên bi nhìn Cố Tây Châu, đáng thương vô cùng.

"Gâu gâu gâu!"

Cố Tây Châu nhìn thoáng qua cái đuôi nhỏ ve vẩy, bất đắc dĩ nói: "Cái đuôi nhỏ của mày có ve vẩy thành cái quạt cũng vô dụng thôi, hôm nay không thể đi dạo được rồi."

"Gâu gâu gâu!"

Ném cún con vào phòng cho Cố Chi Chi, Cố Tây Châu đi giày, lấy chìa khóa, trực tiếp lái xe đến cục cảnh sát.

"Tình hình thế nào?" Cố Tây Châu vừa đến văn phòng liền hỏi.

Đệ tử của Hướng Nguyên - Lý Nhan - báo cáo: "Gần đây trong thành phố tóm được mấy tên hút chích ma túy, lúc lập hồ sơ phát hiện trong đó có một tên có nhiễm sắc thể Y giống hệt nạn nhân, tên nghiện này là nam, 19 tuổi, tên là Từ Thanh, là một tên phú nhị đại, bởi vì tò mò nên hút ma túy, cha là Từ Vĩ, mất tích một năm trước, là một nhà thầu xây dựng!"

Phương Chấp bổ sung: "Đã lấy được tư liệu, là mất tích ở công trường, năm ngoái cũng do lão tổng đột nhiên mất tích, công trình đã đình công một lần, công ty đứng trên bờ vực phá sản, vợ Từ Vĩ bán đi phần lớn tài sản và cổ phần, sau khi có người nhập cổ mới từ từ trở về quỹ đạo!"

"Đi, đến trại cai nghiện xem Từ Thanh này một chút." Cố Tây Châu lạnh nhạt nói.

Đến trại cai nghiện đã là 9h tối, Cố Tây Châu nhìn thấy Từ Thanh, Từ Thanh 19 tuổi, trông cũng không gầy trơ xương giống như mấy tên nghiện hút khác, thời gian sử dụng ma túy hẳn là không dài.

Từ Thanh không quá tình nguyện, gật đầu nói, "Tôi hiểu rồi, thi thể các người phát hiện ra thật sự là ba tôi?"

"Không sai," Cố Tây Châu nhạt giọng nói, "Nhiễm sắc thể Y hoàn toàn tương đồng, nếu như cậu cần, chúng tôi có thể làm một bản xét nghiệm DNA."

Từ Thanh xua tay nói: "Không cần, kỳ thật ông ta mất tích lâu như vậy, tôi cũng không có cảm giác gì, chỉ là đột nhiên nghe thấy người đã chết, có chút cảm thán."

"Ông ta có kẻ thù gì không?" Cố Tây Châu hỏi.

"Làm địa ốc, sao có thể không có kẻ thù? Hẳn là nhiều đi."

Phương Chấp lấy ảnh chụp của Chu Nhất Quang ra đẩy đến trước mặt Từ Thanh, hỏi: "Cậu có biết người này không?"

"Không quen." Từ Thanh nhìn trong chốc lát rồi lắc đầu, "Thật ra tôi với ông ta quan hệ không tốt lắm, từ khi có tiền, ông ta rất ít về nhà, những người ông ta quen tôi cũng chưa từng gặp qua, anh muốn hỏi thì đi mà hỏi mẹ tôi, chắc chắn mẹ tôi biết nhiều hơn tôi nhiều, nếu như mẹ tôi biết người chết này chính là ông ta, nói không chừng còn đốt pháo.

"Nói thật, biết ông ta chết, tôi cũng không biết là tôi thương tâm hay không thương tâm, anh nói xem nếu như tôi không hút thuốc phiện, có khi các anh còn chả phát hiện ra là ông ta!"

Cố Tây Châu nghe vậy lắc đầu: "Chỉ cần dựa trên báo cáo mất tích, không nhận ra cũng không sao, chúng tôi có thể so sánh DNA từng người một, chỉ là thời gian lâu hơn một chút, quá trình phiền toái hơn một chút."

Từ Thanh nói thêm hai câu rồi trực tiếp cho bọn họ địa chỉ nhà, trước tiên Cố Tây Châu và Phương Chấp gọi một cuộc điện thoại cho mẹ Từ Thanh, "Được, các vị đến đây đi."

Từ Thanh nói không sai, Đặng Mai - mẹ Từ Thanh biết được chồng mình đã chết thì vô cùng lãnh đạm, Cố Tây Châu vừa đến trước biệt thự liền có giúp việc ra mở cửa.

"Bà chủ ở bên trong chờ các vị." Người giúp việc làm động tác mời vào.

Cố Tây Châu và Phương Chấp đi vào trong biệt thự, thấy một người phụ nữ trung niên, người này không tính là đẹp, đến cả mức độ bình thường e là cũng không đạt được, dáng người hơi béo, gương mặt đen đúa, trên người đeo vàng đeo bạc giống như thổ hào, bà nhìn thấy Cố Tây Châu và Phương Chấp thì rót hai ly nước cho hai người.

"Mời ngồi."

"Yên tâm, các vị muốn hỏi các gì, tôi biết thì nhất định sẽ nói hết, không giấu giếm nửa lời." Người phụ nữ thuận miệng nói.

"Việc chồng cô mất tích, cô biết được bao nhiêu?"

Người phụ nữ: "Năm ngoái sau khi ăn tết xong, anh ta đến công trường kiểm tra tình hình thi công thì mất tích, địa điểm mất tích bây giờ chính là vườn hoa Thiển Thủy.

"Thật ra tôi cũng không phải là người đầu tiên biết hắn mất tích, tôi với hắn ly thân cũng tầm 8 năm, từ sau khi hắn trở thành tiểu tư sản, ở bên ngoài bao dưỡng không ít nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, dù sao thì tôi cũng không kém, cũng bao dưỡng mấy cậu trai."

"À...." Cố Tây Châu có chút thất vọng, nói như vậy nghĩa là người phụ nữ này hẳn cũng không biết quan hệ giữa ông ta và Chu Nhất Quang, "Người trong ảnh này cô có nhận ra không?"

Kết quả, người phụ nữ trung niên nhìn bức ảnh trong tay Cố Tây Châu liền cho hắn tia hy vọng đúng lúc tưởng chừng như thất bại, gật đầu nói: "Biết! Là lão Chu đây mà!"

"Trước kia tôi và Từ Vĩ quen người này ở công trường! Trước kia anh ấy quản lý hai chúng tôi!"

Cố Tây Châu gấp giọng nói: "Phiền cô kể lại tình huống kĩ càng tủ mỉ."

"Khi đó lão Chu là quản lý công trường chỗ chúng tôi, đối xử với thủ hạ như chúng tôi đều khá tốt, hồi đó làm công ở công trường, rất nhiều người bị nợ tiền, chắc các vị cũng biết," người phụ nữ nhớ lại, "Lúc lão Chu quản lý, thường xuyên thúc giục chuyện tiền nong giúp chúng tôi, sau đó nghe nói nhà anh ấy xảy chuyện liền từ chức rời đi."

"Từ Vĩ từ nông dân thành công biến thành nhà thầu nhỏ cũng là nhờ anh ấy giúp mới được!"

Cố Tây Châu gõ bàn nhè nhẹ, bây giờ rốt cuộc đã làm rõ quan hệ của hai người, Cố Tây Châu lại hỏi: "Có phải sau này chồng cô và lão Chu xảy ra chuyện gì không?"

Vợ Từ Vĩ trầm mặc một lát, nói: "Có.... Chuyện này là Từ Vĩ không đúng.

"Lúc ấy hắn vừa mới thành nhà thầy, trong tay không có bao nhiêu tiền, khi đó muốn thầu cũng đều phải lót tiền, nhưng chúng tôi hai bàn tay trắng nào có đồng nào liền tìm lão Chu vay năm ngàn, bời vì quan hệ không tồi, lão Chu không bắt Từ Vĩ viết giấy vay nợ, sau này Từ Vĩ hắn không thừa nhận.

"Khi đó vừa mới gây dựng sự nghiệp, quả thực không có tiền bạc gì, Từ Vĩ không nhận, tôi cũng, tôi cũng khuyên đôi ba lần, hắn mắng tôi, tôi cũng vứt bỏ lương tâm... Chu Nhất Quang mới đầu còn đòi 2 năm, sau liền không tìm đến nữa."

Cố Tây Châu gật đầu nói: "Tốt, cảm ơn cô, phương thức liên hệ với mấy tiểu tam kia cô có không?"

Người phụ nữ lắc đầu: "Không có."

....

Ra khỏi biệt thự, Cố Tây Châu và Phương Chấp thở ra hơi lạnh, ngày hôm sau, sáng sớm Cố Tây Châu lái xe thẳng đến công ty Từ Vĩ.

Vừa mới lên lầu, Cố Tây Châu liền nghe thấy giám đốc công ty đang nói với một cô lễ tân ở sảnh trước: "Hôm nay sếp lớn sẽ đến đây, các cô chuẩn bị tinh thần một chút, để sếp lớn có ấn tượng tốt!"

"Xin hỏi, các vị tới tìm ai?" Lễ tân lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, bên má còn có hai cái lúm đồng tiền, ăn nói nhỏ nhẹ.

Giám đốc công ty thấy Cố Tây Châu và Phương Chấp thì liếc mắt một cái định rời đi, bị Cố Tây Châu gọi lại: "Từ từ, anh là người phụ trách nơi này?"

Giám đốc gật đầu nói: "Có chuyện gì? Tôi rất bận!"

Phương Chấp đưa thẻ ra: "Chúng tôi là cảnh sát, lần này tới chủ yếu là để điều tra vụ án mất tích của chủ tịch tiền nhiệm công ty các anh."

"Nhưng mà," Giám đốc cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, nhíu mày khó xử nói: "Nhưng mà hôm nay sếp lớn muốn đến đây tuần tra, tôi không có thời gian!"

"Đây là công vụ, phiền các anh phối hợp." Cố Tây Châu nói.

Giám đốc vò đầu, "Vậy anh đợi chút, tôi gọi cho sếp lớn bên kia một cuộc!"

Ông ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc, nôn nóng đi tới đi lui, lát sau rốt cuộc điện thoại cũng thông, "Trợ lý Dư, ông chủ đã đi chưa? Công ty bên này có chút chuyện... Có thể để ngày mai...."

"Ồ, đã đến dưới lầu rồi ư, vậy, vậy được."

"Đồng chí cảnh sát, sếp chúng tôi tới rồi! Nếu không thì như vậy, các vị đợi một lát, tôi đem tài liệu bàn giao với trợ lý tổng giám đốc xong liền bảo mọi người trong công ty phối hợp điều tra với các vị!"

Giám độc gãi gãi cái đầu hói, nói.

Đúng lúc này, cửa thang máy tầng 24 mở ra, hai người đàn ông đi vào.

"Ông chủ, trợ lý Dư, xin chào!" Giám đốc thấy hai người kia, lập tức cười như đóa cúc hoa, đon đả tiến lại gần.

Cố Tây Châu quay lại vừa lúc đối diện với một trong hai người, hai bên đều sửng sốt, trăm miệng một lời: "Sao anh/cậu lại ở đây?"

"Tư ca!" Phương Chấp kinh hỉ hô lên.

Tư Dư khẽ gật đầu với Phương Chấp, có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Cố Tây Châu, hỏi: "Cậu tới công ty tôi làm gì?"

"Đây cũng là công ty của anh?"

Tư Dư nhướng mày, vẻ mặt đương nhiên hỏi lại: "Không thì sao?"

Cố Tây Châu: Thổ hào thật là giàu nha, đâu đâu cũng thấy sản nghiệp, ta chua á.

"Tra án," Cố Tây Châu nhìn thoáng qua trợ lý Dư bên cạnh Tư Dư, mở miệng: "Lần này anh cũng thông minh ra rồi, tìm một trợ lý nam, là sợ trợ lý nữ lại yêu anh?"

Tư Dư: "......"

Cố Tây Châu tiến thêm một bước, hạ giọng nói: "Nếu mà trợ lý nam này cũng yêu anh, tôi đây cũng bó tay không còn biện pháp nào giúp anh nữa đâu đấy."

Tư Dư trừng mắt nhìn Cố Tây Châu, bây giờ cực kì muốn động thủ đánh hắn là như nào chứ?!

"Ông chủ, ngài biết họ ư?" Giám đốc xoa xoa quai hàm, vẻ mặt mờ mịt, nghĩ không ra tại sao cảnh sát lại quen biết sếp mình?

Tư Dư còn chưa kịp trả lời, Cố Tây Châu khẳng định chắc nịch: "Biết chứ, tôi rất thân với anh ấy! Nếu như sếp lớn nhà các anh đã là người quen, vậy đơn giản rồi, trả lời câu hỏi của chúng tôi trước đã, để cho anh ấy chờ!"

Ánh mắt giám độc rơi xuống trên người Tư Dư cầu xin giúp đỡ, chỉ thấy Tư Dư xoa trán, thỏa hiệp: "Trả lời cậu ấy trước đi, tôi vào văn phòng ngồi một lát."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện