Cố Tây Châu nhướng mày, tùy ý đảo mắt tứ phía, đột nhiên chú ý thấy ở nơi xa có một nữ sinh đang đứng đánh giá bọn họ, đám người Bạch Đông Dương để ý thấy ánh mắt của Cố Tây Châu cũng đồng thười nhìn về phía sân thể dục.
Đột nhiên Bạch Đông Dương kích động hô lên: "Là cô ta!"
Mọi người đang không hiểu ý cậu là gì, Bạch Đông Dương bổ sung: "Cô ta chính là người hôm trước chỉ đường cho bọn tôi!"
Tiểu Nguyệt bên cạnh nhìn về phía nữ sinh kia, chần chờ một lát nói: "Hôm đó dường như... Là cô ta!"
Mọi người ba bước thành hai đuổi theo nữ sinh kia, đặc biệt là Cố Tây Châu, còn trực tiếp bắt lấy đối phương.
"Có chuyện gì sao?" Trong lúc nói chuyện, nữ sinh dùng tay vén tóc ra sau tại, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, thanh âm thực nhẹ thực mỏng.
Mọi người xung quanh nghe cô hỏi như vậy, nhất thười không biết nên trả lời thế nào, Cố Tây Châu đang định nói liền thấy Tư Dư hỏi nữ sinh đó: "Cô là ai?"
Chỉ nghe được cô nhàn nhạt nói: "Em là Lý Giai, là sinh viên trong trường."
"Tại sao cô lại chỉ cho chúng tôi con đường chết?" Bạch Đông Dương tức giận bộc phát, rống lên hỏi.
Lý Giai liếc mắt, mỉm cười quỷ dị: "Đường chết gì chứ, tôi không biết anh đang nói cái gì."
Bạch Đông Dương giận đến cả người phát run, chỉ vì Lý Giai này chỉ đường, bọn họ đã chết mất ba người! "Nếu các người không có gì muốn nói, vậy tôi đi trước." Lý Giai nhướng mày, khóe miệng gợi lên một nụ cười mỉm.
"Bạn học, tôi còn có chút chuyện muốn hỏi." Tư Dư nở một nụ cười tản ta hormon tiêu chuẩn, khí thế nháy mắt hạ gục nụ cười quỷ dị của Lý Giai, làm cho xung quanh ấm áp trở lại, dường như bởi vì nụ cười của Tư Dư, Lý Giai không có lập tức rời đi.
Cô nói: "Anh hỏi đi, nếu như em biết sẽ nói cho mọi người, nếu không biết, vậy không có cách nào rồi."
Tư Dư lấy báo ra, đưa cho Lý Giai xem người phụ nữ điên chết vì tai nạn ngày đầu tiên, "Có nhận ra người phụ nữ này khong?"
Lý Giai lắc đầu, "Không quen biết."
Đúng lúc này cái đầu hồng phấn của Tề Phi xuất hiện, hắn nhìn về phía mọi người, bởi vì trươc kia có gặp ở văn phòng một lần, Cố Tây Châu bọn họ lại tìm gặp hắn một lần nữa, hắn tựa hồ còn có chút ấn tượng, vui vẻ chào hỏi bọn họ.
"Hey." Tề Phi hô lên một tiếng, mấy người đồng loạt nhìn về phía hắn, đến lúc hoàn hồn lại, Lý Giai đã sớm chạy bay chạy biến đến giữa con đường.
"Đuổi theo không?" Trình Dược nhíu mày hỏi.
"Thôi, để cô ta đi." Tư Dư quay đầu nhìn về phía Tề Phi, nói, "Là cậu à, trông cậu gầy đi nhiều quá."
"Đúng vậy!" Tề Phi cúi đầu nhìn thoáng quan bàn tay da bọc xương của chính mình, mỗi đốt ngón tay đều có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn gãi đầu nói: "Tôi cũng thấy quái lạ sao mình lại gầy đi nhiều như vậy, bạn học ai cũng hoài nghi tôi chơi ma túy."
Một nam sinh ở phía sau Tề Phi gọi: "Này, Tề Phi, đi nào, có định đi đọc sách nữa không?"
"Tới ngay đây!" Tề Phi trả lời, sau đó vội vàng rời đi.
Tư Dư nhìn chằm chằm bóng dáng Tề Phi suy tư.
Ầm ầm ầm -----
"Trời có vẻ sắp mưa rồi." Cố Tây Châu đi trên đường nhướng mày nhìn về phía không trung tăm tối.
Tư Dư trầm mặc một lát, nói với mọi người xung quanh: "Trước hết đến dãy phòng học trốn mưa."
Những người xung quanh Tư Dư không phản bác, đặc biệt là Cố Tây Châu từng trải qua vụ mưa châm lần trước, hơi có chút ám ảnh tâm lý với trời mưa.
Một tia sét xẹt qua không trung, giống như một đạo kiếm sắc, sét đánh giữa trời quang, sau đó mưa tầm tã đổ xuống, tiếng mưa rơi cùng với bầu trời âm u như hạ thấp xuống bao phủ trường học bằng một màn đen, thế giới bên ngoài như một mảnh mông lung vô định.
Cố Tây Châu ngồi trong một gian phòng cùng với mấy đồng đội, hắn bĩu môi ghé vào bên cạnh cửa sổ.
Tư Dư không nói chuyện, an tĩnh đọc báo trong tay, tìm kiếm manh mối.
Cố Tây Châu nhìn về phía người phụ nữ đứng ngoài cửa sổ, đúng là người Tô Tiểu Miên nhờ bọn họ tìm kia, cô ta đứng giữa cơn mưa, tay cầm ô.
"Là cô ta." Không chỉ Cố Tây Châu để ý thấy, một đồng đội khác cũng thấy người ngoài cửa sổ, cô ta cầm một cái ô lớn có thể che cả 5 6 người lắng lặng đứng đó nhìn chằm chằm bọn họ.
Người phụ nữ tóc ngắn rõ ràng đứng dưới ô nhưng tóc cùng quần áo cả người như thể vừa vớt từ dưới nước lên, nước thuận theo tóc nhỏ giọt xuống mặt đất.
Cố Tây Châu chỉ có thể mơ hồ thấy người kia trong cơn mưa to, xoay người hướng về khu phòng học chỗ bọn họ, mọi người đều sửng sốt, bọn họ rất nhanh liền nghe thấy tiếng bước chân loạt xoạt vang lên.
"Thình thình thình."
Tiếng đập cửa nặng nề vang lên từ hàng hiên, giống như có người đang gõ cửa phòng học.
Cửa nửa kín nửa hở bị người ta đẩy ra, tức khắc gió bên ngoài lùa vào, lạnh đến tận xương, mọi người trong phòng không nhịn được rùng mình, ngoài cửa không có người.
Cố Tây Châu cúi đầu, thấy trên mặt đất đặt một chiếc ô đen.
Phía trên mặt ô ướt nhẹp, Cố Tây Châu nhặt ô trên mặt đất lên, cẩn thận xem qua một lượt.
Nhìn thấy chiếc ô này, mọi người đều thấy sởn tóc gáy, chiếc ô này hiển nhiên là người phụ nữ tóc ngắn kia để lại.
"Chiếc ô đó có vấn đề gì ư?" Hạ Hàng nhỏ giọng hỏi.
Cô tây châu liếc hắn một cái: "Cậu tự mình xem đi."
".....Không phải anh đã xem qua rồi sao?" Hạ Hàng lùi về phía sau một bước, có vẻ sợ hãi chiếc ô màu đen kia.
Cố Tây Châu không để ý đến hắn, bĩu môi, chậm rì rì di chuyển đến chỗ Tư Dư, nói: "Chỉ là một chiếc ô bình thường, ô tốt."
Tư Dư nhìn chiếc ô trong tay Cố Tây Châu, xoay người đi ra hàng hiên xem, một bóng người chợt thoáng lướt qua.
Phía trước giống như có gì đó, mọi người liếc nhìn nhau, ăn ý cùng nhau đi lên phía trước, đến lúc bọn họ tới nơi, chỉ nhìn thấy một vũng nước lưu lại trên mặt đất.
"Chúng ta chia nhau đi tìm một chút." Cố Tây Châu đề nghị, "Cô ta ở trong dãy phòng học."
Trình Dược nhìn vũng nước, có chút chần chừ, nói: "Có lẽ cô ta không phải là người.... Chúng ta tách ra đi tìm như vậy, có khi nào...."
Tư Dư nhẹ giọng nói: "Nếu cô ta có thể thay thế được người khác, khẳng định bản thân cô ta không phải người, chú ý đừng lên tầng 4, cũng đừng đi theo lối tắt tử vong."
Tư Dư đã lên tiếng, mọi người xung quanh cũng không ý kiến gì.
Mọi người phải tách nhau ra, hai cô gái trong đó run giọng nói: "Tư ca, bọn em sợ lắm, bọn em có thể cùng một nhóm với em không? Lúc sợ hãi em không nhớ nổi nhiều quy tắc như vậy..."
Tư Dư còn chưa trả lời, Cố Tây Châu trực tiếp ôm lấy tay phải Tư Dư, đồng thời nháy mắt với Phương Chấp đứng bên cạnh, Phương Chấp hiểu ý ngầm, học Cố Tây Châu ôm lấy tay trái Tư Dư.
Cố Tây Châu: "Ư hư hư, ba người chúng ta cùng nhau tổ đổi tiến vào, đùi lớn đừng vứt chúng em đi mà. Em sợ lắm!"
Tư Dư: "........"
Nghe cái giọng cố ý dẹo đi của Cố Tây Châu, hai cô gái khẽ cắn môi, hung tợn trừng hắn một cái.
Cố Tây Châu: "Các cô trừng tôi cùng vô dụng, tôi sẽ không nhường người cho các cô đâu!"
Hai cô gái thấy thế, đành phải từ bỏ ý tưởng ôm đùi.
Chín người tách thành ba nhóm 3 người tìm kiếm người kia trong khu phòng học, trước khi rời đi Tư Dư bảo Cố Tây Châu mang theo chiếc ô trên mặt đấy.
"Cái này hữu dụng ư?" Cố Tây Châu hỏi.
Tư Dư gật đầu: "Hẳn là có, mang theo đi."
Cửa sổ hành lang không có cửa chắn, chốc chốc lại có một ít nước mưa hắt vào hàng hiên.
Ầm ầm ầm ----
Mưa bên ngoài lộp bộp rơi không ngừng.
"Cạch cạch cạch ----"
"Là tiếng bước chân." Cố Tây Châu quay đầu lại nói với Tư Dư, Tư Dư cùng Phương Chấp đều nghe thấy tiếng chân, theo tiếng bước chân còn có dấu nước, tránh đi vào lối tắt tử vong, ở giữa hàng hiên lầu 3, có một bóng người mơ hồ.
Ầm ầm ầm -----
Dưới ánh đèn mờ tối, Cố Tây Châu rốt cuộc cũng tháy rõ bóng người kia, là người phụ nữ tóc ngắn.
Sau đó người kia tiến vào một phòng học, ba người Cố Tây Châu không suy nghĩ nhiều, đi theo vào.
Sau khi đi vào, Cố Tây Châu thấy được đây không phải phòng học mà là một căn phòng kì quái, trong phòng là một mảnh trống rỗng, không có đồ đạc gì, một cỗ thi thể nằm trên mặt đất.
Là thi thể một người phụ nữ... Mặt cô trắng xanh, mắt trừng trừng nhìn thẳng phía trước, miệng hơi hé, khuôn mặt vặn vẹo, trước khi chết hẳn là cô ấy đã rất thống khổ.
Tư Dư cùng Phương Chấp cũng theo vào, ba người đều thấy thi thể trên mặt đất, thi thể trên mặt đất kia đúng là người phụ nữ tóc ngắn.
Cô nằm trên mặt đất, tóc cùng thân thể ướt sũng, nhìn dáng vẻ không khác thi thể nam trước đó lúc phá án Cố Tây Châu nhìn thấy nhiều lắm, chết đuổi điển hình.
"Cô ấy ngạt nước chết." Cố Tây Châu nói.
Tư Dư gật đầu không đáp mà tìm kiếm trong phòng, Cố Tây Châu thấy thế lập tự cùng hỗ trợ tìm kiếm đồ vật, ở trong ngăn tủ tận cùng, Cố Tây Châu tìm được một cái album.
Cả album đều là ảnh cô chụp cùng một người đàn ông, mỗi bức ảnh đều chụp trong căn phòng nhỏ hẹp này, người phụ nữ trong ảnh đều cười thực gượng gạo, cứng đờ.
Cố Tây Châu thấy trên bệ cửa sổ có một tờ 100 tệ, có vẻ như chủ nhân của nó cố tình ném nó ra ngoài cửa sổ.
"Mở ra xem." Tư Dư nói, "Bên trong hẳn là có cái chúng ta muốn tìm."
Mở ta tờ 100 tệ bị vo thành một nắm, Cố Tây Châu thấy mấy chữ --- "Ai đó cứu tôi với, tôi bị người ta cầm tù, tôi tên là Tô Tiểu Miên, số chứng minh nhân dân xxxx, tôi ở 705-11."
Cố Tây Châu nói: "Cố ấy tên là Tô Tiểu Miên, cùng tên với NPC kia."
Tư Dư trầm mặc một lát, nói: "Tôi hiểu rồi."
"Anh hiểu cái gì cơ?" Cố Tây Châu hỏi.
Tư Dư chỉ vào thi thể nữ nhân trên mặt đất, nói: "Số người biến mất không chỉ dừng lại ở một người, cậu có nhở Tề Phi chúng ta vừa gặp không?"
Cố Tây Châu cùng Phương Chấp đồng thời gật đầu, "Nhớ."
"Hắn đột nhiện gầy khủng khiếp, không phải bởi vì chơi ma túy, mà là bởi vì hắn đói!"
Cũng may chỉ số thông minh của Cố Tây Châu và Phương Chấp coi như là còn online, "Lý Giai tương ứng với người điên, Tề Phi tương ứng với kẻ lang thang, Tô Tiểu Miên tương ứng với người phụ nữ tóc ngắn này, người bị thay thế không dừng lại ở con số một."
"Vì sao lại lựa chọn bọn họ để thay thế?" Phương Chấp nghi hoặc hỏi.
Tư Dư chỉ chỉ cái tên trên tờ giấy: "Nếu tôi đoán không lầm, tên của bọn họ giống với người tử vong trên báo chí."
Cố Tây Châu cùng Phương Chấp đồng thời hỏi: "Vì sao?"
Tư Dư nhẹ giọng nói: "Các cậu cảm thấy loại người như Tề Phi có thể thi đậu đại học sao?"
Cố Tây Châu: "....Ờm, hẳn là không thể."
Tư Dư: "Hắn dùng tên người khác để đi học, tráo đổi nửa đời trước của người khác, cho nên hiện tại chính là trao đổi đồng giá, người chết dùng nửa đời sau trao đổi với bọn họ."
Đột nhiên Bạch Đông Dương kích động hô lên: "Là cô ta!"
Mọi người đang không hiểu ý cậu là gì, Bạch Đông Dương bổ sung: "Cô ta chính là người hôm trước chỉ đường cho bọn tôi!"
Tiểu Nguyệt bên cạnh nhìn về phía nữ sinh kia, chần chờ một lát nói: "Hôm đó dường như... Là cô ta!"
Mọi người ba bước thành hai đuổi theo nữ sinh kia, đặc biệt là Cố Tây Châu, còn trực tiếp bắt lấy đối phương.
"Có chuyện gì sao?" Trong lúc nói chuyện, nữ sinh dùng tay vén tóc ra sau tại, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, thanh âm thực nhẹ thực mỏng.
Mọi người xung quanh nghe cô hỏi như vậy, nhất thười không biết nên trả lời thế nào, Cố Tây Châu đang định nói liền thấy Tư Dư hỏi nữ sinh đó: "Cô là ai?"
Chỉ nghe được cô nhàn nhạt nói: "Em là Lý Giai, là sinh viên trong trường."
"Tại sao cô lại chỉ cho chúng tôi con đường chết?" Bạch Đông Dương tức giận bộc phát, rống lên hỏi.
Lý Giai liếc mắt, mỉm cười quỷ dị: "Đường chết gì chứ, tôi không biết anh đang nói cái gì."
Bạch Đông Dương giận đến cả người phát run, chỉ vì Lý Giai này chỉ đường, bọn họ đã chết mất ba người! "Nếu các người không có gì muốn nói, vậy tôi đi trước." Lý Giai nhướng mày, khóe miệng gợi lên một nụ cười mỉm.
"Bạn học, tôi còn có chút chuyện muốn hỏi." Tư Dư nở một nụ cười tản ta hormon tiêu chuẩn, khí thế nháy mắt hạ gục nụ cười quỷ dị của Lý Giai, làm cho xung quanh ấm áp trở lại, dường như bởi vì nụ cười của Tư Dư, Lý Giai không có lập tức rời đi.
Cô nói: "Anh hỏi đi, nếu như em biết sẽ nói cho mọi người, nếu không biết, vậy không có cách nào rồi."
Tư Dư lấy báo ra, đưa cho Lý Giai xem người phụ nữ điên chết vì tai nạn ngày đầu tiên, "Có nhận ra người phụ nữ này khong?"
Lý Giai lắc đầu, "Không quen biết."
Đúng lúc này cái đầu hồng phấn của Tề Phi xuất hiện, hắn nhìn về phía mọi người, bởi vì trươc kia có gặp ở văn phòng một lần, Cố Tây Châu bọn họ lại tìm gặp hắn một lần nữa, hắn tựa hồ còn có chút ấn tượng, vui vẻ chào hỏi bọn họ.
"Hey." Tề Phi hô lên một tiếng, mấy người đồng loạt nhìn về phía hắn, đến lúc hoàn hồn lại, Lý Giai đã sớm chạy bay chạy biến đến giữa con đường.
"Đuổi theo không?" Trình Dược nhíu mày hỏi.
"Thôi, để cô ta đi." Tư Dư quay đầu nhìn về phía Tề Phi, nói, "Là cậu à, trông cậu gầy đi nhiều quá."
"Đúng vậy!" Tề Phi cúi đầu nhìn thoáng quan bàn tay da bọc xương của chính mình, mỗi đốt ngón tay đều có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn gãi đầu nói: "Tôi cũng thấy quái lạ sao mình lại gầy đi nhiều như vậy, bạn học ai cũng hoài nghi tôi chơi ma túy."
Một nam sinh ở phía sau Tề Phi gọi: "Này, Tề Phi, đi nào, có định đi đọc sách nữa không?"
"Tới ngay đây!" Tề Phi trả lời, sau đó vội vàng rời đi.
Tư Dư nhìn chằm chằm bóng dáng Tề Phi suy tư.
Ầm ầm ầm -----
"Trời có vẻ sắp mưa rồi." Cố Tây Châu đi trên đường nhướng mày nhìn về phía không trung tăm tối.
Tư Dư trầm mặc một lát, nói với mọi người xung quanh: "Trước hết đến dãy phòng học trốn mưa."
Những người xung quanh Tư Dư không phản bác, đặc biệt là Cố Tây Châu từng trải qua vụ mưa châm lần trước, hơi có chút ám ảnh tâm lý với trời mưa.
Một tia sét xẹt qua không trung, giống như một đạo kiếm sắc, sét đánh giữa trời quang, sau đó mưa tầm tã đổ xuống, tiếng mưa rơi cùng với bầu trời âm u như hạ thấp xuống bao phủ trường học bằng một màn đen, thế giới bên ngoài như một mảnh mông lung vô định.
Cố Tây Châu ngồi trong một gian phòng cùng với mấy đồng đội, hắn bĩu môi ghé vào bên cạnh cửa sổ.
Tư Dư không nói chuyện, an tĩnh đọc báo trong tay, tìm kiếm manh mối.
Cố Tây Châu nhìn về phía người phụ nữ đứng ngoài cửa sổ, đúng là người Tô Tiểu Miên nhờ bọn họ tìm kia, cô ta đứng giữa cơn mưa, tay cầm ô.
"Là cô ta." Không chỉ Cố Tây Châu để ý thấy, một đồng đội khác cũng thấy người ngoài cửa sổ, cô ta cầm một cái ô lớn có thể che cả 5 6 người lắng lặng đứng đó nhìn chằm chằm bọn họ.
Người phụ nữ tóc ngắn rõ ràng đứng dưới ô nhưng tóc cùng quần áo cả người như thể vừa vớt từ dưới nước lên, nước thuận theo tóc nhỏ giọt xuống mặt đất.
Cố Tây Châu chỉ có thể mơ hồ thấy người kia trong cơn mưa to, xoay người hướng về khu phòng học chỗ bọn họ, mọi người đều sửng sốt, bọn họ rất nhanh liền nghe thấy tiếng bước chân loạt xoạt vang lên.
"Thình thình thình."
Tiếng đập cửa nặng nề vang lên từ hàng hiên, giống như có người đang gõ cửa phòng học.
Cửa nửa kín nửa hở bị người ta đẩy ra, tức khắc gió bên ngoài lùa vào, lạnh đến tận xương, mọi người trong phòng không nhịn được rùng mình, ngoài cửa không có người.
Cố Tây Châu cúi đầu, thấy trên mặt đất đặt một chiếc ô đen.
Phía trên mặt ô ướt nhẹp, Cố Tây Châu nhặt ô trên mặt đất lên, cẩn thận xem qua một lượt.
Nhìn thấy chiếc ô này, mọi người đều thấy sởn tóc gáy, chiếc ô này hiển nhiên là người phụ nữ tóc ngắn kia để lại.
"Chiếc ô đó có vấn đề gì ư?" Hạ Hàng nhỏ giọng hỏi.
Cô tây châu liếc hắn một cái: "Cậu tự mình xem đi."
".....Không phải anh đã xem qua rồi sao?" Hạ Hàng lùi về phía sau một bước, có vẻ sợ hãi chiếc ô màu đen kia.
Cố Tây Châu không để ý đến hắn, bĩu môi, chậm rì rì di chuyển đến chỗ Tư Dư, nói: "Chỉ là một chiếc ô bình thường, ô tốt."
Tư Dư nhìn chiếc ô trong tay Cố Tây Châu, xoay người đi ra hàng hiên xem, một bóng người chợt thoáng lướt qua.
Phía trước giống như có gì đó, mọi người liếc nhìn nhau, ăn ý cùng nhau đi lên phía trước, đến lúc bọn họ tới nơi, chỉ nhìn thấy một vũng nước lưu lại trên mặt đất.
"Chúng ta chia nhau đi tìm một chút." Cố Tây Châu đề nghị, "Cô ta ở trong dãy phòng học."
Trình Dược nhìn vũng nước, có chút chần chừ, nói: "Có lẽ cô ta không phải là người.... Chúng ta tách ra đi tìm như vậy, có khi nào...."
Tư Dư nhẹ giọng nói: "Nếu cô ta có thể thay thế được người khác, khẳng định bản thân cô ta không phải người, chú ý đừng lên tầng 4, cũng đừng đi theo lối tắt tử vong."
Tư Dư đã lên tiếng, mọi người xung quanh cũng không ý kiến gì.
Mọi người phải tách nhau ra, hai cô gái trong đó run giọng nói: "Tư ca, bọn em sợ lắm, bọn em có thể cùng một nhóm với em không? Lúc sợ hãi em không nhớ nổi nhiều quy tắc như vậy..."
Tư Dư còn chưa trả lời, Cố Tây Châu trực tiếp ôm lấy tay phải Tư Dư, đồng thời nháy mắt với Phương Chấp đứng bên cạnh, Phương Chấp hiểu ý ngầm, học Cố Tây Châu ôm lấy tay trái Tư Dư.
Cố Tây Châu: "Ư hư hư, ba người chúng ta cùng nhau tổ đổi tiến vào, đùi lớn đừng vứt chúng em đi mà. Em sợ lắm!"
Tư Dư: "........"
Nghe cái giọng cố ý dẹo đi của Cố Tây Châu, hai cô gái khẽ cắn môi, hung tợn trừng hắn một cái.
Cố Tây Châu: "Các cô trừng tôi cùng vô dụng, tôi sẽ không nhường người cho các cô đâu!"
Hai cô gái thấy thế, đành phải từ bỏ ý tưởng ôm đùi.
Chín người tách thành ba nhóm 3 người tìm kiếm người kia trong khu phòng học, trước khi rời đi Tư Dư bảo Cố Tây Châu mang theo chiếc ô trên mặt đấy.
"Cái này hữu dụng ư?" Cố Tây Châu hỏi.
Tư Dư gật đầu: "Hẳn là có, mang theo đi."
Cửa sổ hành lang không có cửa chắn, chốc chốc lại có một ít nước mưa hắt vào hàng hiên.
Ầm ầm ầm ----
Mưa bên ngoài lộp bộp rơi không ngừng.
"Cạch cạch cạch ----"
"Là tiếng bước chân." Cố Tây Châu quay đầu lại nói với Tư Dư, Tư Dư cùng Phương Chấp đều nghe thấy tiếng chân, theo tiếng bước chân còn có dấu nước, tránh đi vào lối tắt tử vong, ở giữa hàng hiên lầu 3, có một bóng người mơ hồ.
Ầm ầm ầm -----
Dưới ánh đèn mờ tối, Cố Tây Châu rốt cuộc cũng tháy rõ bóng người kia, là người phụ nữ tóc ngắn.
Sau đó người kia tiến vào một phòng học, ba người Cố Tây Châu không suy nghĩ nhiều, đi theo vào.
Sau khi đi vào, Cố Tây Châu thấy được đây không phải phòng học mà là một căn phòng kì quái, trong phòng là một mảnh trống rỗng, không có đồ đạc gì, một cỗ thi thể nằm trên mặt đất.
Là thi thể một người phụ nữ... Mặt cô trắng xanh, mắt trừng trừng nhìn thẳng phía trước, miệng hơi hé, khuôn mặt vặn vẹo, trước khi chết hẳn là cô ấy đã rất thống khổ.
Tư Dư cùng Phương Chấp cũng theo vào, ba người đều thấy thi thể trên mặt đất, thi thể trên mặt đất kia đúng là người phụ nữ tóc ngắn.
Cô nằm trên mặt đất, tóc cùng thân thể ướt sũng, nhìn dáng vẻ không khác thi thể nam trước đó lúc phá án Cố Tây Châu nhìn thấy nhiều lắm, chết đuổi điển hình.
"Cô ấy ngạt nước chết." Cố Tây Châu nói.
Tư Dư gật đầu không đáp mà tìm kiếm trong phòng, Cố Tây Châu thấy thế lập tự cùng hỗ trợ tìm kiếm đồ vật, ở trong ngăn tủ tận cùng, Cố Tây Châu tìm được một cái album.
Cả album đều là ảnh cô chụp cùng một người đàn ông, mỗi bức ảnh đều chụp trong căn phòng nhỏ hẹp này, người phụ nữ trong ảnh đều cười thực gượng gạo, cứng đờ.
Cố Tây Châu thấy trên bệ cửa sổ có một tờ 100 tệ, có vẻ như chủ nhân của nó cố tình ném nó ra ngoài cửa sổ.
"Mở ra xem." Tư Dư nói, "Bên trong hẳn là có cái chúng ta muốn tìm."
Mở ta tờ 100 tệ bị vo thành một nắm, Cố Tây Châu thấy mấy chữ --- "Ai đó cứu tôi với, tôi bị người ta cầm tù, tôi tên là Tô Tiểu Miên, số chứng minh nhân dân xxxx, tôi ở 705-11."
Cố Tây Châu nói: "Cố ấy tên là Tô Tiểu Miên, cùng tên với NPC kia."
Tư Dư trầm mặc một lát, nói: "Tôi hiểu rồi."
"Anh hiểu cái gì cơ?" Cố Tây Châu hỏi.
Tư Dư chỉ vào thi thể nữ nhân trên mặt đất, nói: "Số người biến mất không chỉ dừng lại ở một người, cậu có nhở Tề Phi chúng ta vừa gặp không?"
Cố Tây Châu cùng Phương Chấp đồng thời gật đầu, "Nhớ."
"Hắn đột nhiện gầy khủng khiếp, không phải bởi vì chơi ma túy, mà là bởi vì hắn đói!"
Cũng may chỉ số thông minh của Cố Tây Châu và Phương Chấp coi như là còn online, "Lý Giai tương ứng với người điên, Tề Phi tương ứng với kẻ lang thang, Tô Tiểu Miên tương ứng với người phụ nữ tóc ngắn này, người bị thay thế không dừng lại ở con số một."
"Vì sao lại lựa chọn bọn họ để thay thế?" Phương Chấp nghi hoặc hỏi.
Tư Dư chỉ chỉ cái tên trên tờ giấy: "Nếu tôi đoán không lầm, tên của bọn họ giống với người tử vong trên báo chí."
Cố Tây Châu cùng Phương Chấp đồng thời hỏi: "Vì sao?"
Tư Dư nhẹ giọng nói: "Các cậu cảm thấy loại người như Tề Phi có thể thi đậu đại học sao?"
Cố Tây Châu: "....Ờm, hẳn là không thể."
Tư Dư: "Hắn dùng tên người khác để đi học, tráo đổi nửa đời trước của người khác, cho nên hiện tại chính là trao đổi đồng giá, người chết dùng nửa đời sau trao đổi với bọn họ."
Danh sách chương