Lúc Cố Tây Châu đi nộp tiền lại càng thấy kì quái.

Theo như Cố Chi Chi nói Đồng Giai là bạn học của cậu ấy, lúc Đồng Giai chết mới có 13 tuổi, cũng chính là tuổi vừa mới tốt nghiệp tiểu học bước lên sơ trung, cứ cho là hai người yêu sớm đi chăng nữa thì theo lý thuyết chuyện đóng phí quản lý hàng năm này cũng nên là cha mẹ cô ấy làm, nhưng trên hóa đơn đóng tiền chình ình tên Cố Chi Chi, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên Cố Chi Chi đóng phí quản lý mộ phần này cho Đồng Giai.

Sau khi gặp Đồng Giai xong, lòng hiếu kì của hắn vẫn chưa được thỏa mãn, ngược lại lại càng tăng thêm, sau khi nộp tiền xong đem hóa đơn cầm về, Cố Tây Châu vừa vào cửa liền tò mò hỏi Cố Chi Chi: "Chi Chi, người bạn Đồng Giai kia của cậu rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

"Sao lại để cho cậu nộp tiền cho cô ấy, tôi còn tưởng là bạn đại học của cậu..." Cố Tây Châu đặc biệt tò mò, như kiến bò trên chảo nóng.

Cố Chi Chi nhìn bộ dạng hắn buồn bực sốt ruột, suy nghĩ một chút cầm bút viết: Dù sao về sau cũng cần cậu tế bái cô ấy giúp tôi, nói cho cậu cũng được.

Cố Tây Châu ừ một tiếng.

Cố Chi Chi: Cậu đã nhìn bia mộ cô ấy rồi đúng không, cô ấy là bạn học cấp 2 của tôi, tôi và cô ấy ngồi cùng bàn, hồi mới lên cấp 2 tôi nghịch vô cùng, vừa hay cô ấy là nữ sinh có thành tích tốt nhất trong lớp, bị giáo viên chỉ định ngồi cùng bàn với tôi. Tính cách cô ấy rất tốt, chẳng mấy khi tức giận, còn thường xuyên nhắc nhở tôi làm bài tập, cầm theo đồ đạc cần thiết...

Cậu biết mấy thằng nhóc con mà, chính là cái kiểu thích trêu cợt người ta, hôm đó cũng là thứ 6, mấy nam sinh chúng tôi lén nhét một con sâu lông vào hộp bút của cô ấy, cô ấy mở hộp bút ra liền bị dọa khóc... Sau đó đến thứ 2, cô ấy không tới trường học, chúng tôi hỏi cô giáo, cô giáo nói với chúng tôi rằng cô ấy chuyển trường.

Cố Tây Châu nhìn từng chữ Chi Chi viết, kết hợp với tình huống hiện tại, cô bé này không phải là chuyển trường, mà là đã chết.

Chiếc bút kia tiếp tục viết: Lúc đó bởi vì chuyện này, mấy nam sinh bọn tôi đều cảm thấy mình quá đáng quá, có thể tại bọn tôi nên Đồng Giai mới chuyển trường... Trên thực tế cũng không phải, cô ấy không chuyển trường, mà là ở nhà nhảy lầu tự sát...

Cố Tây Châu thấy mấy chữ kia, trong lòng không khỏi trầm xuống một chút, hổi: "Sao cậu biết được? Sao cô ấy lại tự sát?"

Chiếc bút của Cố Chi Chi dừng lại giữa không trung thật lâu không động đậy, một lúc lâu sau, Cố Chi Chi viết tiếp: Lúc ấy vụ án đó thuộc thẩm quyền của cục cảnh sát Kim La, Vương thúc chính là làm ở cục cảnh sát Kim La, lúc uống rượu với ba tôi có nhắc tới chuyện này, tôi mới biết Đồng Giai không hề chuyển trường mà là đã chết, lý do mẹ cô ấy đưa ra là...

Là bởi vì bị học sinh trong trường trêu cợt, Đồng Giai nghĩ quẩn trong lòng nên tự sát.

Cố Tây Châu trầm giọng nói: "Vì thế nên cậu luôn tự trách, năm nào cũng đi viếng cô ấy?"

Cố Chi Chi viết: Khi đó tôi còn nhỏ, vẫn luôn cho rằng chính là tại bọn tôi trêu đùa Đồng Giai, cô ấy mới nghĩ quẩn nhảy lầu tự sát, mới đầu là bởi vì tự trách, sau này...

Cố Tây Châu nhướng mày: "?"

Cố Chi Chi: Lớn dần, va chạm nhiều, tôi ý thức được một việc --- bản thân Đồng Giai tính tình phóng khoáng, hôm đó mấy tên nhóc bọn tôi trêu cợt cô ấy, quả thực cô ấy bị bọn tôi làm cho phát khóc, nhưng hôm đó trước khi tan học cô ấy vẫn nhắc tôi làm bài tập như mọi hôm, còn nói chuyện với tôi, tôi cho rằng cô ấy không thể nào vì chuyện con sâu lông trong hộp bút mà tự sát.

Lúc ấy cha mẹ cô ấy cũng không có tới trường học tìm bọn tôi - mấy tên nhóc trêu cợt Đồng Giai, nếu nói cô ấy thật sự tự sát vì bọn tôi, cậu cảm thấy người làm cha mẹ bọn họ sẽ không tới tìm mấy tên "đầu sỏ gây tội" bọn tôi sao? "Đồng Giai ngã lầu chỉ là một tai nạn, nhưng cha mẹ cô ấy vì sợ bị nói chính mình không để ý con cái, cho nên nói dối... là cô ấy bị học sinh trong trường bắt nạn nên tự sát, ôi vchg, vậy ngay lúc đó áp lực trong lòng cậu hẳn là lớn lắm nhỉ?" Cố Tây Châu suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên có chút đồng tình với Cố Chi Chi, một thằng nhóc nghịch ngợm chắc chắn sẽ không được bình tĩnh lý trí như bây giờ, không thể phân tích được các khả năng có thể xảy ra trong đó.

Cố Chi Chi: Chắc chắn là có áp lực tâm lý, thế nhưng rốt cuộc Đồng Giai có phải tử vong do tai nạn hay không, ngược lại tôi không chắc chắn.

"Vì sao?" Cố Tây Châu hỏi.

Cố Chi Chi: Sau khi cô ấy chết, tôi biết được vị trí mộ phần cô ấy từ chỗ Vương thúc, từ hồi cấp 2 năm nào tôi cũng đến đó tế bái cô ấy, sau khi cô ấy qua đời được ba năm liền không có ai đóng phí cho cô ấy nữa, từ đó về sau vẫn luôn là tôi đóng, ngày giỗ hàng năm, tôi chưa từng gặp được người thân của cô ấy, số điện thoại người thân đăng ký với quản lý nghĩa trang đã thay đổi từ lâu.

"Cha mẹ cô ấy hoàn toàn không đến viếng?" Cố Tây Châu nhướng mày, không nén nổi âm u trong lòng, nhìn vào hư không suy ngẫm, Đồng Giai ngã lầu ngoài ý muốn, cha mẹ cô áy thoái thác trách nhiệm nói với cảnh sát là tại bị học sinh trong trường bắt nạt nên nhảy lầu tự sát, cái này có thể lý giải, thế nhưng con mình không còn, không đến thăm viếng, không đóng phí, cái này thật sự rất kì quái.

Cố Tây Châu hỏi: "Có cần tôi giúp cậu tra không?"

Cố Chi Chi: Không tra được... Đã mười mấy năm rồi, cậu nghĩ đây là phim truyền hình à? Còn có thể để cậu tìm được chân tướng?... Có lẽ cô ấy thật sự là vì bọn tôi nên mới tự sát thì sao? Kì thật tôi đã chẳng còn muốn biết nữa rồi, có điều tôi không thể rời khỏi đây, về sau chỉ có thể nhờ cậu thay tôi mỗi năm đến viếng cô ấy, đưa cho cô ấy một bó hoa.

Cố Tây Châu đáp ứng, nói: "Được."

Lần này Cố Tây Châu không hỏi nhiều, thế nhưng hắn khẳng định, Cố Chi Chi ngoài miệng nói không tự trách, nội tâm lại không phải như vậy, nhưng không nói ra.

Cố Tây Châu cứng nhắc chuyển đề tài, đi đến bên cạnh ổ chó, lôi cún con mặt còn ngơ ngác ra khỏi ổ, hấp ta hấp tấp đeo dây dắt chó cho nó.

Cún con: "Gâu gâu gâu?"

Cố Tây Châu xoa đầu nó, trực tiếp nắm dây dắt, kéo cún con ra ngoài, nói với phòng khách trống rỗng, "Cún con muốn ra ngoài, tôi dắt nó đi dạo."

Ừm... Hay lắm, không trả lời.

Cố Tây Châu lén lén dùng hết sức kéo cún con đang muốn bò về ổ của mình.

"Gâu!"

Cố Tây Châu trừng mắt nhìn con cún không chịu cho hắn mặt mũi này, nhìn ra trong mắt nó một tia mê mang.

Hắn kéo cún con ra cửa đi dạo một vòng, trên đường về nhà tiện tay mua một suất cơm hộp.

Ăn cơm chiều xong, Cố Tây Châu nhanh chóng về phòng, kết hợp tình hình Cố Chi Chi nói với thời gian Đồng Giai chết, tìm một chút tin tức liên quan trên mạng, tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một tin tức có nội dung liên quan, căn cứ miêu tả về tuổi tác và thời gian trong đó, có thể nói hẳn chính là vụ việc Đồng Giai ngã lầu.

Đọc nội dung tin tức, lòng Cố Tây Châu nặng nề.

Tiêu đề: Bé gái nhảy lầu tự sát vì bạo lực học đường.

Chỉ mới xem tiêu đề, Cố Tây Châu liền biết nội dung tin tức này không như hắn nghĩ, nội dung tuy rằng không chỉ tên nói họ nhưng Cố Tây Châu cho rằng hẳn đang nói đến vụ việc của Đồng Giai. Nội dung trực tiếp đem nguyên nhân Đồng Giai ngã lầu đổ lỗi cho nam sinh trong trường.

Thử nghĩ xem những đứa nhỏ tầm tuổi Đồng Giai khi ấy nhìn thấy nội dung tin tức trên báo Ninh Khánh hôm đó cảm thấy thế nào? Năm nào Cố Chi Chi cũng đi tế bái Đồng Giai, trong đó khẳng định có áy náy cùng tự trách, chẳng qua là theo thời gian trôi đi, loại tự trách này chậm rãi tiêu giảm, Cố Chi Chi mới có thể xuyên qua vỏ bọc nhìn đến bản chất.

Cũng là sau khi đã lớn, Cố Chi Chi mới bắt đầu tự hỏi vì sao người nhà Đồng Giai không trách cứ bọn họ, vì sao người nhà Đồng Giai chưa bao giờ tới tế bái cô ấy.

Ban đầu Cố Chi Chi tự trách là bởi vì cảm thấy chính mình chọc ghẹo hại chết Đồng Giai, như vậy hiện tại... Cố Chi Chi vẫn luôn tự trách, tự trách... lúc ấy đã trêu cợt cô.

Cố Tây Châu không nhịn được suy diễn nhưng rất nhanh đã mạnh mẽ áp chế tư duy liên tục nhảy số của mình, chờ ngày mai đến cục cảnh sát hỏi Vương Ngạo tình hình lúc đó, chắc chắn Cố Chi Chi còn gì đó không muốn nói cho hắn.

Ngày hôm sau, Cố Tây Châu lái xe thẳng đến cục cảnh sát, vừa đến nơi đã bị gọi đi họp.

Lãnh đạo cũ sắp nghỉ hưu, Vương Ngạo thăng chức, Cố Tây Châu thấy mội người đàn ông khoảng chừng 45 46 tuổi vẫn luôn an tĩnh đi bên cạnh ngài cục trưởng, trên mắt trái có một vết sẹo hẹp dài, làn da màu đồng cổ khỏe mạnh, hiển nhiên phải phơi nắng không ít, thực thô ráp, cả người có vẻ nghiêm túc dị thường.

Hướng Nguyên ngồi bên cạnh Cố Tây Châu, chọc chọc eo Cố Tây Châu nhỏ giong nói: "Lão Mã thần kì với Vương cục nhà chúng ta khẳng định luyện ra từ cùng một lò, hai người đều trường ra cái mặt nghiêm túc, cứ như là người ta nợ tiền họ ấy."

Cố Tây Châu lườm một cái, "Nghị luận sau lưng lãnh đạo, cẩn thận bị bọn họ nghe thấy."

Hướng Nguyên nhỏ giọng ngắt lời: "Tôi với cậu nói chuyện với nhau, có gì đâu? Chẳng là cậu còn muốn cáo trạng ư?"

"Ây dà, biết đâu hôm nào đó tôi nói chuyện phiếm với Vương thúc, bon mồm lại nói ra không biết chừng," Cố Tây Châu cười nói, "Sao nào? Sợ chưa?"

Hướng Nguyên trừng mắt nhìn hắn, "Tin cậu cái quỷ ấy."

Cố Tây Châu nhìn Hướng Nguyên, lắc đầu nhắc nhở: "Rồi, phó cục mới của chúng ta chuẩn bị phát biểu rồi kìa."

Bài phát biểu ngắn gọn của Mã Kỳ cũng giống như bản thân hắn, cứng nhắc, đơn giản, trực tiếp, hắn không nói nhiều, nói hai câu xong bọn họ liền tan họp, Cố Tây Châu không trực tiếp rời đi cùng Hướng Nguyên mà là đi theo phía sau hai người Vương Ngạo và Mã Kỳ.

Có vẻ ấn tượng của Vương Ngạo với Mã Kỳ không tồi, liên tục dặn dò và truyền thụ cho Mã Kỳ vị trí phó cục này phải làm những gì, Cố Tây Châu cứ như vậy theo ở phía sau.

Mã Kỳ nhìn về phía Cố Tây Châu, có chút sững sờ, "Cậu... trông rất quen, tôi từng gặp cậu lần nào chưa?"

Cố Tây Châu nhẹ nhàng lắc đầu.

"Ồ, tiểu Mã à, đây là Cố Tây Châu, là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, cậu có việc gì cần đều có thể tìm nó, chỉ cần không phải vào lúc bên đó đang tra án, còn lại đều được." Vương Ngạo giới thiệu với Mã Kỳ, "Về sau đều là đồng nghiệp cả, coi như là làm quen."

Nghe Vương Ngạo nói, Mã Kỳ đầy thâm ý liếc nhìn Cố Tây Châu, vươn tay nói: "Xin chào, cậu có thể gọi tôi là Mã ca."

Dưới ánh nhìn chăm chú của Vương Ngạo, Cố Tây Châu cũng vươn tay nắm lấy bàn tay đưa ra của Mã Kỳ, nói: "Chào Mã ca!"

"Vương cục, cháu có việc muốn hỏi riêng chú." Cố Tây Châu nói.

Vương Ngạo gật đầu: "Được, tiểu Mã về văn phòng mình đi, Tây Châu cháu đến văn phòng với ta."

Trước khi từ biệt Mã Kỳ, Cố Tây Châu và Mã Kỳ thoáng nhìn nhau, giữa hai người đạt thành một loại ăn ý, Cố Tây Châu xác định Mã Kỳ chính là Mã ca hắn gặp được ở thế giới thứ nhất, bởi vì lúc Mã Kỳ vừa nghe thấy họ hắn, rõ ràng mí mắt giật giật.

Cố Tây Châu đi theo Vương Ngạo vào trong văn phòng, Vương Ngạo ngồi trên sofa cười nói: "Ngày thường cháu gặp ta là cứ như chuột thấy mèo, nói đi, tiểu tử cháu muốn hỏi ta cái gì?"

Cố Tây Châu nhìn Vương Ngạo, không do dự hỏi: "Cháu muốn hỏi chuyện về Đồng Giai."

"Vương thúc, chú còn nhớ được bao nhiêu?"

Vương Ngạo nghe vậy, do dự thật lâu, rốt cuộc thở dài nói: "Tây Châu, cháu đừng tự trách, không phải chúng ta đã từng bàn qua rồi sao? Thái độ cha mẹ con bé rất kì quái, rất có khả năng con bé chết không liên quan đến cháu, thậm chí cả mấy đứa trẻ cùng tuổi các cháu cũng đều không liên quan."

Cố Tây Châu: "Chính là vì không liên quan, cho nên cháu mới càng muốn biết nguyên nhân cô ấy chết."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện