Qua giữa trưa, mặt trời cũng ló dạng sau tầng mây, nắng chiều lấp lánh tràn xuống sàn phòng khách. Mai Vũ Sâm ôm máy tính, lười biếng làm ổ trong sofa, tốc độ gõ chữ đã trở về như ban sáng.

Bạch Tư Quân bận lướt Weibo, không có việc gì quan trọng phải làm. Anh cầm kindle, nhưng vẫn không thể tập trung nổi.

Hay nói đúng hơn là không tập trung được nữa rồi.

Lời thì thầm bên tai cùng đôi mắt mơ màng đẹp đẽ kia choán lấy toàn bộ khối óc anh, tại sao Mai Vũ Sâm còn... quyến rũ hơn cả phụ nữ kia chứ.

Chẳng lẽ đây là ảo giác của anh?

Đọc sách không vô, Bạch Tư Quân dẹp kindle qua một bên, nhìn Mai Vũ Sâm nói: "Tôi quét sân đây."

Mai Vũ Sâm ngước mắt lên, hơi không hiểu gì: "Tôi tự tìm người dọn dẹp được."

Bạch Tư Quân lắc đầu: "Không cần, trưa nay tôi ăn no quá, coi như tập thể dục luôn."

Thực ra Bạch Tư Quân làm gì muốn quét sân, ban nãy anh vừa nấu cơm vừa rửa chén, bận hết nửa ngày mãi mới được rảnh rỗi. Nhưng trong căn phòng này, độ tồn tại của hắn quá lớn khiến anh phân tâm mãi, chỉ có sân trước là nơi duy nhất vừa không phải đi xa vừa tránh mặt nhau được.

Mai Vũ Sâm trầm mặc rũ mắt, lúc Bạch Tư Quân chuẩn bị ra ngoài, hắn đột nhiên lên tiếng: "Cậu thấy chán quá phải không?"

Bạch Tư Quân chưa kịp trả lời, Mai Vũ Sâm đã nói tiếp: "Tôi viết được phần mở đầu rồi, cậu muốn đọc không?"

Bạch Tư Quân gần như dừng bước ngay lập tức, xém nữa tưởng hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây. Nếu anh nhớ không lầm, hình như Mai Vũ Sâm có nói viết xong sẽ đưa anh xem.

Anh không chắc chắn lắm, hỏi dò: "Là bây giờ tôi có thể đọc ấy hả?"

Tay trái Mai Vũ Sâm nhấn một tổ hợp phím, có vẻ đang lưu bản thảo lại. Hắn ngẩng đầu lên nhìn anh: "Không muốn đọc sao?"

Dĩ nhiên muốn, tất nhiên muốn, anh chờ ngày này nửa tháng rồi đấy.

Nói đến cũng kỳ lạ thật, hình như bị dằn vặt nhiều quá nên niềm kích động trước kia cũng không còn nữa, Bạch Tư Quân ngồi xuống sofa: "Tôi sẽ đọc thật kỹ."

Câu chuyện mở đầu với một người đàn ông đi lấy bưu kiện được gửi tới nhà, trong bưu kiện nọ có một chiếc USB. Người đàn ông đó cắm USB vào máy tính, thấy bên trong file là một tựa game tình ái. Sau đó...

Không có sau đó.

Bạch Tư Quân nhìn con số hiện lên ở góc trái màn hình, chưa tới hai ngàn chữ. Anh do dự ngẩng đầu lên, hỏi: "Không còn gì sao?"

Tay Mai Vũ Sâm kê cằm, một bên khóe miệng nhếch lên. Hắn không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Tư Quân thật chăm chú.

Bạch Tư Quân biết Mai Vũ Sâm đang chờ anh nêu cảm tưởng, nhưng anh thực sự không thể thấy được gì từ số chữ này, đành mắt nhắm mắt mở trình bày: "Cách diễn đạt vẫn trôi chảy như trước..."

Toàn mấy lời vô nghĩa.

Mí mắt Mai Vũ Sâm hạ xuống một chút, nhìn ra ngay hắn không hề vừa ý bài cảm nhận này.

Bạch Tư Quân lúng túng ho một tiếng, moi móc nội dung từ đoạn văn kia ra nói tiếp: "Trò chơi này có bí ẩn gì đó, đúng không?"

Lại một câu hỏi vô nghĩa khác. Mai Vũ Sâm là tác giả viết tiểu thuyết bí ẩn, không phải tiểu thuyết tình yêu, nghĩ bằng ngón chân cái cũng ra trò chơi này có gì đó khuất tất.

"Ừm." Mai Vũ Sâm đáp, gương mặt không có biểu cảm gì. Hắn đang chừa bậc thang cho anh leo xuống.

"Mà trò chơi này..." Bạch Tư Quân do dự hỏi, "Là game về tình yêu, vậy trong tiểu thuyết sẽ có tình tiết phát triển tình cảm ư?"

Mai Vũ Sâm rất biết cách khắc họa tính cách nhân vật thông qua ngôn từ, cốt truyện của hắn thường có thiên hướng trưởng thành. Nếu phải chọn một màu sắc để hình dung, tác phẩm của hắn có màu đỏ và đen, rực lửa lại thâm trầm, rõ ràng không ăn khớp khi có thêm chút sắc hồng của hai chữ "tình ái".

"Có một chút ở phần mở đầu." Mai Vũ Sâm hờ hững đáp, vẻ rõ không muốn nhiều lời.

Bạch Tư Quân chợt có cảm giác, thật ra Mai Vũ Sâm cũng không định cho anh đọc làm gì, chỉ là do thấy anh chán nên mới cố ý kiếm chuyện cho anh làm thôi.

Đã thế, Bạch Tư Quân cũng chỉ đành nói tiếp. Anh nghĩ một chút, tiếp tục: "Hình như anh chưa từng viết đề tài tình yêu."

"Đúng thật." Mai Vũ Sâm cuốn cuốn vài sợi tóc trên vai, "Không hiểu cái đó lắm."

"Vì là nam nữ à?" Bạch Tư Quân hỏi theo phản xạ, nhưng vừa hết câu anh đã hối hận. Anh không muốn thể hiện ra mình để tâm nhiều đến tính hướng của Mai Vũ Sâm, sợ hắn hiểu lầm mình có ác ý, nhưng thực tế anh không cách nào thản nhiên được.

"Không liên quan đến giới tính." Mai Vũ Sâm đáp, xong còn bổ sung thêm: "Chỉ đơn giản là không hiểu."

"Nó không làm khó được anh mới phải." Bạch Tư Quân nói rất nghiêm túc, "Từ nông đến sâu, từ dễ hiểu đến khó mường tượng anh đều có thể viết ra được bản chất phức tạp của con người. Vậy chuyện tình ái đơn giản khẳng định không thành vấn đề."

Mai Vũ Sâm đột nhiên mím cười, hỏi: "Có phải cậu nghĩ nhà văn sáng tác tất cả dựa trên tưởng tượng không?"

"Bài tập" quen thuộc lại tới rồi.

Bạch Tư Quân cụp mắt suy tư một giây, sau đó mở mắt ra: "Tưởng tượng là yếu tố rất quan trong, song cũng phải dựa vào cơ sở của trải nghiệm cá nhân."

"Hoặc nói là kinh nghiệm của cậu." Mai Vũ Sâm tiếp lời. Lần này hắn không trào phúng câu trả lời của Bạch Tư Quân, cũng không cố ý làm khó anh nữa. Điều này làm Bạch Tư Quân thấy hơi hoảng.

Anh lại nghe Mai Vũ Sâm nói tiếp: "Cốt truyện của tôi đến từ chính những chuyện tôi đã trải qua hoặc tiếp xúc, bao gồm cả việc đọc qua tiểu thuyết của tác giả khác hoặc xem phim để kích thích linh cảm. Nhưng về phương diện tình cảm, tôi hoàn toàn trống rỗng, cho nên khá khó để viết."

Lúc Mai Vũ Sâm đang nói, Bạch Tư Quân vừa nghe vừa suy nghĩ, nhưng khi nghe đến từ "trống rỗng", mạch suy nghĩ của anh đứt đoạn. Anh nghi mình nghe lầm, hỏi lại: "Trống rỗng?"

Mai Vũ Sâm thôi không nghịch tóc mình nữa, hắn mở nửa đôi ngươi, đáp: "Ừm."

Bạch Tư Quân dồn ép bản thân cực kỳ để khỏi bung ra biểu hiện kinh ngạc tột độ, hỏi: "Anh... chưa từng yêu đương?"

Mai Vũ Sâm nhún vai, đáp như không có gì đáng bận tâm: "Chưa."

Vậy còn bậc thầy tình dục là ở đâu ra? Cảnh sắc ướt át hôm nọ là học từ AV ra hết hay gì?

Bạch Tư Quân tự nhiên hơi lo lắng, bởi dẫu gì anh cũng không còn là xử nam, vậy tính ra anh là tiền bối của Mai Vũ Sâm ở phương diện này rồi.

Có lẽ do biểu cảm của Bạch Tư Quân quá sức vi diệu, Mai Vũ Sâm cau mày hỏi: "Biểu cảm kia của cậu là sao?"

"Ầy, không có gì." Bạch Tư Quân nhanh chóng gom lại trạng thái tự tin không biết chui từ đâu ra của mình lại, "Tôi chỉ không nghĩ rằng viết văn làm anh lỡ mất chuyện yêu đương."

Mai Vũ Sâm nhìn Bạch Tư Quân chăm chú một hồi: "Không yêu đương thì có vấn đề gì?"

Ngữ điệu của Mai Vũ Sâm đã nghiêm túc hơn, không tùy ý giống vừa nãy. Bạch Tư Quân không biết lời vừa nãy của mình đã mạo phạm đến Mai Vũ Sâm, hay tâm tư trong đầu đã bị phát hiện ra rồi, vội xoay chuyển tình thế: "Không vấn đề gì, chẳng qua tôi thấy đáng tiếc."

"Đáng tiếc?" Mai Vũ Sâm nhíu mày.

"Vẻ ngoài anh..." Bạch Tư Quân nuốt lời tâng bốc trắng trợn vào lại trong miệng, "Cũng không kém gì ai, nhìn không ra anh hơn ba mươi tuổi rồi mà còn là xử nam."

Phòng khách yên tĩnh lại, Mai Vũ Sâm nheo mắt nhìn Bạch Tư Quân một lúc lâu, sau đó khóe miệng hắn đột nhiên cong lên.

Bạch Tư Quân bị nhìn chằm chằm đến độ ngứa ngáy cả người, bất an hỏi: "Sao vậy?"

Mai Vũ Sâm hơi hất cằm lên, nhìn thẳng vào Bạch Tư Quân: "Ai nói cậu tôi là xử nam?"

Bạch Tư Quân sững người: "Không phải anh nói mình chưa từng yêu đương à..."

"Chưa từng yêu đương," Mai Vũ Sâm dừng một chốc, nhếch miệng cười, "Không có nghĩa là chưa từng có bạn giường."

Bạch Tư Quân muốn tìm một cái lỗ chui vào ngay tức khắc. Lần đầu tiên trong đời anh phát hiện hóa ra bị mất mặt còn kèm thêm cả vị chua như vậy.

Còn chưa để anh đáp lời, Mai Vũ Sâm đã nói tiếp, giọng điệu mang theo vẻ nghiền ngẫm: "Nếu cậu không tin, có thể thử với một nháy với tôi xem tôi có được thật không."

Bốn chữ cuối cùng Mai Vũ Sâm kéo rất dài, không biết có phải là do ảo giác của Bạch Tư Quân không, nhưng ánh mắt của Mai Vũ Sâm dường như trở nên vừa mê hoặc lại vừa quyến rũ.

Mai Vũ Sâm có được thật không?

Nếu miêu tả trong sách đều được đúc kết từ kinh nghiệm của hắn, vậy hắn thật sự có thể.

Bạch Tư Quân thật sự thấy xấu hổ vô cùng vì cái suy nghĩ ấu trĩ vừa nãy của mình. Mà hình như Mai Vũ Sâm lại cảm thấy rất hứng thú trước phản ứng của anh, hắn cố ý tỏ vẻ thân tình hỏi han: "Cậu chưa từng thử với đàn ông đúng không? Sao, có muốn tôi giúp cậu nếm thử hương vị được "lên tới mây" không nhỉ?"

Điều Bạch Tư Quân nghĩ đến đầu tiên là, đâu phải anh chưa từng làm đâu, làm gì có chuyện "lên tới mây".

Thế nhưng anh cũng không dám nói gì với Mai Vũ Sâm. Mặt anh đỏ bừng lên hồi lâu, cuối cùng mới lắp bắp: "Anh chú ý an toàn vệ sinh."

Mai Vũ Sâm cười ra tiếng, hắn đáp: "Tôi rất cẩn thận."

Nói xong, hắn như cố tình bổ sung: "Cậu yên tâm."

"Liên quan gì đến tôi." Bạch Tư Quân mất tự nhiên lầm bầm.

Mai Vũ Sâm không nói gì thêm, chỉ nhìn anh cười.

Bạch Tư Quân đột nhiên ngộ ra, hình như ý nghĩa của việc anh ở lại chỗ này là để làm trò tiêu khiển cho đại tác giả Mai, nhưng rõ ràng anh tới đây để làm việc mà. Anh nhíu mày, nghiêm túc nói: "Anh viết nhanh lên, không còn nhiều thời gian đâu."

Có lẽ Mai Vũ Sâm cũng chơi đủ rồi, hắn thu lại nụ cười thiếu đứng đắn vừa rồi, thờ ơ đáp: "Được, biên tập đại nhân."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện