Cuốn tiểu thuyết lịch sử ngốn hết toàn bộ tâm huyết của Bạch Tư Quân kia đạt được giải thưởng biên tập lớn. Trong lần họp mặt lớn nhất toàn ngành, Mai Vũ Sâm và Bạch Tư Quân đều được mời tới, mà đại biên tập Bạch còn được mời lên phát biểu.

Mai Vũ Sâm vốn chưa bao giờ tham gia hội họp thế này, mà Bạch Tư Quân cầm giải biên tập viên xuất sắc nhất, muốn đi nhận giải cũng như tham gia hoạt động trong ngành tổ chức, đương nhiên hắn phải theo đuôi vợ cho đủ bộ.

Trong hai năm qua, vì chuyện công việc, tần suất Bạch Tư Quân mặc âu phục càng lúc càng tăng lên. Giờ anh có tất cả mười bộ tây trang, bảy bộ bình thường, ba bộ... không bình thường.

Ba bộ âu phục không được bình thường bao gồm cả bộ quần tây có kéo khóa ẩn kia, dây khóa được làm vô cùng tinh tế khéo léo, trừ phi dí sát vào nhìn kỹ, còn đâu sẽ không bị phát hiện.

Bộ thứ hai được cải tiến dựa trên bộ đầu tiên, độ dài và dày của dây kéo được điều chỉnh, hai bên ngực áo có thể mở ra hai khe nhỏ. Chỉ cần không cử động quá mãnh liệt, sẽ không bị ai phát hiện.

Bộ thứ ba gần đây nhất là Mai Vũ Sâm đặt cho anh, bộ này không chỉ có kéo ẩn, chếch hai bên túi còn giấu dây kéo, có thể mở hai bên túi quần ra.

Ông chủ tiệm may âu phục nói bộ sưu tập này coi như rất nức tiếng trong giới gay, còn cảm ơn Mai Vũ Sâm vì đã có ý tưởng vô cùng táo bạo.

Mai Vũ Sâm lại úp mở biểu thị ý tưởng cũng bắt nguồn từ người yêu hắn mà ra, chờ có ý tưởng mới, lại tới đặt tiếp.

"Mai..." Trán Bạch Tư Quân nổi cả gân xanh, anh nhìn gương, "Tại sao ngực của chiếc sơmi này lại hở? Vậy làm sao em mở áo khoác ra được?"

Bạch Tư Quân lấy hai tay che ngực. Hay, quá hay, một chiếc sơ mi vô cùng bình thường, đúng là tài năng, không hề nhìn ra có vấn đề gì.

Nhưng anh vừa mở tay ra, hai bên ngực lập tức được mở ra trần trụi, đúng là biến thái.

"Bây giờ là mùa đông mà." Mai Vũ Sâm vòng ra sau lưng ôm lấy eo Bạch Tư Quân, "Em không mở áo khoác cũng được."

"Anh còn biết là đang mùa đông?" Khóe mắt Bạch Tư Quân giật giật, "Anh muốn đông đá em hay gì?"

"Sao lại thế." Mai Vũ Sâm tựa cằm trên vai Bạch Tư Quân, cười rất vui vẻ, "Để tôi sưởi ấm em, sẽ không đông đá."

Bạch Tư Quân rốt cuộc vẫn khuất phục trước Mai Đại Miêu. Trong nhà có máy sưởi, trên đường và hội trường có điều hòa, có cởi áo khoác cũng không thấy lạnh.

Buổi họp mặt ngành xuất bản tổ chức ở một trung tâm tổ chức sự kiện lớn, trung tâm này có cả thảy ba tầng, tầng một đầy ắp người ra kẻ vào, có khá nhiều người quen. Bạch Tư Quân đang nói đôi ba câu xã giao với mấy người, thừa dịp không còn ai chú ý, anh lập tức chuồn lên tầng. Nhưng xui rủi sao, một người đàn ông trung niên đầu hói đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.

"Chào biên tập Bạch, đã lâu không gặp." Chủ biên Hồng Đồ cười ha hả chào hỏi.

"Chào chủ biên." Bạch Tư Quân gật đầu, chân vẫn tiếp tục lên lầu, anh đã nhẫn nhịn sắp đến cực hạn rồi, không muốn ở tại chỗ này dù chỉ một giây nữa.

"Nào, biên tập Bạch đừng vội đi như vậy chứ." Chủ biên gọi anh lại, "Gần đây ai cũng nói Mai Vũ Sâm có ý định chuyển mình, chẳng lẽ cậu ta không viết tiểu thuyết bí ẩn nữa sao?"

"Không phải không viết, chỉ là thử nghiệm sang các thể loại mới." Cảm giác khó chịu trong người ngày càng tràn lên mãnh liệt. Bạch Tư Quân nhíu mày, giọng điệu cũng không còn kiên nhẫn, "Chủ biên cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không chặn đường Tề Quân nhà mọi người nữa."

Nếu là trước đây, Bạch Tư Quân mà nói như vậy, chủ biên sẽ lập tức sầm mặt xuống; nhưng giờ ông ta lại không phản ứng gì, trái lại còn ra vẻ "thấy sang bắt quàng làm họ": "Biên tập Bạch, cậu không biết đó thôi, Tề Quân ấy hả, coi như phong bút rồi."

"Phong bút?" Bạch Tư Quân cả kinh, "Chuyện khi nào?

"Cũng là chuyện mới đây." Chủ biên bĩu môi, "Bộ tiểu thuyết năm ngoái cũng đâu phải không gây tiếng vang gì, mà sau này lại không viết được."

"Ra vậy." Bạch Tư Quân thầm nghĩ, Tề Quân cũng phải bốn mươi rồi, đã tuổi này còn gặp phải vấn đề này, đúng là thảm họa.

"Vậy mới nói, sách mới của Mai Vũ Sâm tới đây, có thể suy nghĩ đến Hồng Đồ chúng ta một chút." Chủ biên cười, "Tuyệt đối sẽ đem mọi tài nguyên tốt nhất lên."

Vị chủ biên này đúng là loại người vì lợi mà quên nghĩa, Tề Quân tốt xấu gì cũng đã theo ông ta nhiều năm như vậy, vừa không viết được sách đã lập tức bị vứt bỏ.

Bạch Tư Quân đương nhiên không thấy Tề Quân đáng thương, càng không để chủ biên chiếm lợi từ anh ngay tại chỗ này.

"Tôi sẽ nói lại với anh ấy." Bạch Tư Quân thuận miệng đáp, "Nhưng mà có đáp ứng hay không lại là chuyện của anh ấy rồi."

"Được được được, thật sự rất cảm ơn biên tập Bạch." Chủ biên thấy đủ rồi, cũng không nói thêm nữa.

Đuổi được chủ biên đi xong, Bạch Tư Quân nhanh chóng lên nhà vệ sinh tầng ba. Mai Đại Miêu đã đợi chờ đến không nhịn được nữa rồi, Mai Đại Miêu mà không vui, anh không biết hoa cúc của mình sẽ gặp phải hậu quả gì đâu.

Quả nhiên, Bạch Tư Quân vừa đặt chân vào phòng vệ sinh, nửa người dưới đột nhiên giật nảy, thiếu điều khiến anh quỵ xuống sàn.

"Tại sao bây giờ mới đến?" Mai Vũ Sâm nghiêng người dựa vào bồn rửa tay, tay cầm đồ điều khiển, mặt mày cau có nói.

Bạch Tư Quân vịn tay lên tường, hai chân run rẩy: "Gặp chủ biên của Hồng Đồ nên chào hỏi vài câu... Mai... anh đừng để nó chạy mạnh như vậy..."

"Mới như vậy đã chịu không nổi?" Mai Vũ Sâm vừa nói vừa chỉnh cường độ rung lên mức cao nhất, "Vậy bây giờ?"

Trứng rung điên cuồng hoạt động ma sát vách tràng bên trong, sản sinh ra luồng khoái cảm vồ vập liên tục. Bạch Tư Quân kẹp chặt hai chân, mở giọng cầu xin: "Đừng, em thật sự không được..."

Mai Vũ Sâm cười một tiếng, vẫn không dừng lại, ôm Bạch Tư Quân vào phòng riêng.

"Ở đây không có ai đến, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, đừng lên tiếng được không, em yêu." Mai Vũ Sâm thấp giọng nói.

Bạch Tư Quân gật đầu trong vô thức, giờ đây đầu óc anh không thể suy nghĩ được nữa rồi. Bởi món đồ chơi tính thú nọ không chỉ quấy nhiễu khiến phía dưới anh ướt đẫm, còn hoạt động liên tục khiến anh nhộn nhạo ngứa ngáy.

Mai Vũ Sâm ôm lấy eo Bạch Tư Quân từ phía sau, móc tính khí từ trong quần tây của Bạch Tư Quân hướng vào trong, giây lát sau, thứ trong tay hắn đột nhiên giật nảy lên, ào ạt phun ra dịch thẳng vào trong bồn cầu.

"Vợ, em dâm đãng quá rồi." Mai Vũ Sâm cắn vành tai Bạch Tư Quân, "Vừa mới cầm em đã bắn."

"Anh... anh tắt đi..." Ngay sau lên đỉnh là lúc cơ thể nhạy cảm hơn bao giờ hết, thứ đồ chơi kia còn ngang tàng tung hoàng nơi huyệt nhỏ phía sau, làm gì có ai chịu nổi.

Mai Vũ Sâm chỉnh cường độ của trứng rung về thấp nhất, chân Bạch Tư Quân mới miễn cướng lấy lại được trạng thái bình thường. Anh quay đầu lại, đôi gò má đỏ bừng vô cùng dẫn dụ: "Mau lấy đồ chơi kia ra đi, em muốn anh vào trong em."

"Tôi đương nhiên muốn làm tình với em." Mai Vũ Sâm mở ba khóa kéo ẩn trong quần tây ra, tiếp đó đỉnh tính khí đã sưng đỏ vào huyệt nhỏ Bạch Tư Quân, "Nhưng lấy ra thì lại phiền, đừng quên em còn phải phát biểu, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng."

Mai Vũ Sâm đẩy biên độ rút ra cắm vào lên cao, mỗi lần đâm sâu vào, trứng rung lại khiến hắn ngứa ngáy, chưa tới mười phút, hắn cũng sắp nhịn không nổi. Phần Bạch Tư Quân, hai đầu nhũ anh bị Mai Vũ Sâm dằn vặt, tính khí to lớn cùng đồ chơi không ngừng càn quấy sâu bên trong huyệt nhỏ, hai mắt anh không cách nào lấy được tiêu cự, chỉ có thể mơ màng nhìn bức tường lát đá hoa cương trước mắt.

Thay được hai tư thế, Mai Vũ Sâm tranh thủ nhìn đồng hồ, tầm hai mươi phút nữa Bạch Tư Quân phải lên phát biểu, cũng nên kết thúc rồi.

Anh quay Bạch Tư Quân lại đối diện với mình, nhấc hai chân anh đè lên tường.

Bạch Tư Quân chợt hơi bối rối, vì trừ tường phía sau và hai tay của Mai Vũ Sâm, anh không còn điểm tựa nào khác, chỉ có cách treo chân lên cánh tay của hắn, huyệt nhỏ phía dưới vẫn không ngừng chịu công kích điên cuồng.

Mai Vũ Sâm kéo khóa lên, âu phục sạch sẽ đến mức không nhìn ra bất kỳ dấu vết gì. Anh nhìn đồng hồ trên tay, mặt không có biểu cảm gì: "Vợ, em còn mười lăm phút."

Bạch Tư Quân ngơ ngác: "Mai?"

"Tôi lấy giấy cho em." Mai Vũ Sâm nhếch môi, "Lấy thứ bên trong mông em ra."

"Anh!"

Trong mông Bạch Tư Quân không chỉ có đồ chơi tình thú bị đẩy tận sâu vào, bên trong còn có cả tinh dịch của Mai Vũ Sâm.

Trước đây, sau mỗi lần làm tình Mai Vũ Sâm đều là người giúp anh dọn dẹp sạch sẽ. Thế mà hôm nay không biết hắn lên cơn gì, lại muốn tự anh làm.

"Bên tổ chức hẳn đang tìm em trong hội trường." Mai Vũ Sâm ung dung nhắc nhở.

Bạch Tư Quân cắn răng, đẩy ngón tay mình vào, không thể đụng đến vật bên trong. Hết cách, anh đành lợi dụng sự co bóp của cơ vòng ép đồ chơi ra ngoài.

Lúc trứng rung màu tím nhạt cùng tinh dịch đồng thời trào ra, Bạch Tư Quân đã xấu hổ đến mức nội tâm vỡ vụn tan tành.

Mai Vũ Sâm lấy giấy lau phía dưới giúp anh, cúi người ghé tai anh nói: "Vợ giỏi quá, khuya về tiếp tục chịch em."

Xuống tầng, bên tổ chức đang tìm Bạch Tư Quân khắp nơi. Anh chạy đến, nói xin lỗi rồi ra sau sân khấu chuẩn bị, đột nhiên có người đàn ông cao gầy lướt qua anh.

Bạch Tư Quân nhìn theo, chính anh cũng đã cao một mét tám ba, ở phương Bắc cũng không gọi là thấp, thế nhưng người này còn cao hơn anh nửa cái đầu, hơn nữa vẻ ngoài còn rất được.

Chẳng lẽ hôm nay còn có cả người mẫu đến?

Bạch Tư Quân không nghĩ quá nhiều, tiếp tục nhẩm bài phát biểu của mình. Nhưng lúc này, cửa hội trường đột nhiên phát ra tiếng loa rất to: "Đả đảo nhà xuất bản vô lương tâm! Đả đảo chủ biên xấu xa! Trả tiền lương mồ hôi nước mắt cho tôi!"

Hội trường rơi vào cảnh hỗn loạn tưng bừng, Bạch Tư Quân thấy kỳ lạ, anh quay đầu nhìn xung quanh, thấy bên cửa có một cậu trai nhỏ tay cầm loa phát thanh, cậu nhỏ tựa hồ còn muốn la thêm vài câu, cơ mà...

Bị người đàn ông cao gầy nọ vác lên vai mang đi mất rồi.

Hội trường yên tĩnh trở lại, Bạch Tư Quân đánh mắt nhìn xung quanh, mọi người dường như cũng rất hiếu kì, thế nhưng quá lắm cũng chỉ bàn luận vài câu, không để tâm quá nhiều.

"Biên tập Bạch, mời anh lên sân khấu." Nhân viên hậu trường nhắc nhở.

Lúc Bạch Tư Quân tiến lên sân khấu, Mai Vũ Sâm không đứng quá gần đó, trái lại còn đứng tít tận trên tầng hai, lười biếng dựa vào lan can. Tuy rằng ở khoảng cách này hơi xa Bạch Tư Quân một chút, nhưng chỉ cần anh ngẩng đầu, lập tức có thể nhìn thấy đại tác giả Mai nhà mình.

"... Thực tế lúc mới bắt đầu làm biên tập viên, tôi cảm thấy mình rất thất bại." Bạch Tư Quân ngừng một lúc, "Tôi nghĩ mọi người đều biết tác giả đầu tiên tôi phụ trách là ai."

Dưới khán đài vang lên những tràng cười, không ít người thuận theo ánh nhìn của Bạch Tư Quân, ngoái đầu lại nhìn Mai Vũ Sâm đang đứng trên tầng hai.

"Từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp một tác giả nào ương ngạnh như vậy. Đương nhiên, bây giờ anh ấy vẫn ương ngạnh, phong cách làm việc của anh ấy cũng rất tự do tùy hứng, nếu tôi không đọc bản thảo giúp anh ấy, anh ấy sẽ nổi giận với tôi."

"Thế nhưng cũng nhờ có anh, tôi biết được kiên trì không ngừng nhất định sẽ gặt hái được thành quả."

"..."

"... Nói đến đây, tôi đã nói lời cảm ơn với rất nhiều người rồi. Để đến cuối cùng này, tôi cũng phải nói một tiếng với đại tác giả của tôi, cảm ơn anh, không có anh cũng sẽ không có em ngày hôm nay."

Bạch Tư Quân thả micro xuống trong tràng vỗ tay giòn giã của biết bao đồng nghiệp trong giới. Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mai Vũ Sâm giơ tay lên miệng tạo thành hình loa, làm khẩu hình miệng với anh: Tôi cũng vậy.

Bạch Tư Quân và Mai Vũ Sâm nhìn nhau nở nụ cười. Có lẽ, Mai Vũ Sâm và anh gặp gỡ, đối với cả hai mà nói là điều may mắn nhất trong cuộc đời mỗi người.

—— Toàn văn kết thúc ——

Editor có lời muốn nói:

Trước hết mình rất tiếc khi không thể edit nốt những lời tác giả muốn gửi đến ở chương kết thúc này;;-;; mong mọi người thông cảm.

"Ghi chép nghỉ việc của biên tập viên" đã đi đến chương cuối cùng, xin cảm ơn tất cả những ai đã ghé ngang, đặc biệt là các bạn cùng mình đồng hành cho đến những câu chữ sau cùng này.

Hy vọng mọi người đã có những phút giây đọc truyện vui vẻ và thoải mái, hẹn gặp mọi người ở những bộ truyện tiếp theo nha.

p/s: Nếu mình không lầm thì "Người đàn ông cao hơn Bạch Tư Quân nửa cái đầu" đó chính là ông chủ Võ Trạch Hạo, còn cậu nhóc kia là Văn Giai Hiên rồi uwu
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện