Edit: OnlyU

Lạc Kỳ mất sức chín trâu hai hổ mới đưa được Giang Thiếu Bạch xuống núi, đặt hắn vào ghế cạnh tài xế. Rõ ràng thời tiết khá mát mẻ mà cả người anh đầy mồ hôi.

Anh vừa định thắt dây an toàn cho em trai thì người đang hôn mê bỗng mở mắt ra, vô cùng tỉnh táo nói: “Lái xe đi anh.”

Lạc Kỳ thấy hai mắt tỉnh táo của Giang Thiếu Bạch mà hết hồn.

“Em không bất tỉnh hả?” Anh vừa nổ máy xe vừa hỏi.

Hắn lười biếng đáp: “Không có! Thuốc mê cỡ đó không có tác dụng đối với em, nhưng nghĩ lại tình huống vừa nãy thì em nên bất tỉnh cho khỏe.”

Lúc đầu thì đầu óc hắn không tỉnh táo, nhưng sau khi hôn Diệp Đình Vân thì thần trí hắn từ từ bĩnh tĩnh lại, nhưng hoàn cảnh đó lại rất lúng túng, thế là hắn tiếp tục giả vờ bị tẩu hỏa nhập ma.

Giang Thiếu Bạch giơ hai tay xoa xoa mặt, mấy lần trước khi hôn Diệp Đình Vân hắn đều không lộ diện, nhưng lúc này thì lộ rõ ràng rồi.

Sau đó cậu nổ súng bắn hắn, hắn thuận theo tình hình “hôn mê”. Thật ra thuốc mê nó cũng có chút tác dụng, lúc mới bị bắn trúng, tay chân hắn không còn chút sức lực cũng như cảm giác.

Lạc Kỳ nghe em trai nói mà cạn lời, nhưng đúng là khá lúng túng, hôn mê bất tỉnh cũng là một cách hay.

Nhưng Giang Thiếu Bạch khôi phục lý trí lúc nào? Là trước khi Diệp Đình Vân nổ sung hay là sau đó? Anh vốn nghĩ súng gây mê của Diệp Đình Vân có hiệu quả không tồi. Lần trước tổ chức Huyết Sát dùng thuốc mê loại mới mà vẫn không làm gì được Giang Thiếu Bạch. Bây giờ xem ra là cả hai loại thuốc mê đều không có hiệu quả, thể chất của em trai anh thật kỳ dị.

Diệp Đình Vân vừa lên núi là bị Giang Thiếu Bạch đè xuống ôm hôn, căn bản không nhìn thấy Lạc Kỳ, may là súng của Diệp Đình Vân là loại súng gây mê, chứ nếu là súng thường thì…

“Em có thích Diệp Đình Vân quá thì cũng đừng nóng vội như vậy.” Lạc Kỳ không nhịn được nói với em trai.

Chuyện vừa nãy quả thật dọa anh sợ không nhẹ. Anh bảo Giang Thiếu Bạch chủ động một chút, nhưng như vậy thì hơi quá rồi. Mấy ngày nay anh phải bàn chuyện hợp tác với Diệp thị, nếu xảy ra chuyện thì anh không biết phải đối mặt với họ thế nào, bằng không phải giảm lợi nhuận ba phần, nếu không được nữa thì năm phần.

Giang Thiếu Bạch xoa trán, chuyện lúc nãy là do hắn bị mất khống chế mà. Hắn nói sang chuyện khác: “Súng gây mê của Diệp Đình Vân khá hiệu quả.”

“Em thấy dùng được à?” Có tác dụng không vậy? Diệp Đình Vân nói trúng đạn sẽ hôn mê 48 giờ, nhưng em trai anh đâu có hề hấn gì.

Giang Thiếu Bạch gật đầu đáp: “Có chút tác dụng đó.”

Thuốc mê này có tác dụng trấn tĩnh rất mạnh, rất ít loại thuốc có thể khống chế hắn khi hắn bị tẩu hỏa nhập ma. Súng này mang theo trên người cũng tiện, có thể đề phòng tình huống như vừa nãy.

“Anh giúp em mua hai cây súng gây mê từ Diệp thị đi.”

Lạc Kỳ khó xử: “Chuyện này…” Nếu bên kia hỏi anh dùng làm gì thì anh biết phải trả lời sao đây? Anh chợt nhớ ra một chuyện: “Nếu em không bị hôn mê sao không sớm tỉnh lại hả, để anh phải kéo em xuống núi?” Nãy giờ anh lo lắng qua mức nên không nghĩ ra, bây giờ bình tĩnh rồi mới nghĩ đến. Vả lại không biết Giang Thiếu Bạch ăn cái gì mà nặng như vậy, kéo em trai xuống núi mà anh như bị phế luôn.

“Chuyện này…” Là do hắn làm biếng thôi. “Em sợ Diệp Đình Vân bất ngờ quay lại, diễn kịch thì phải diễn cho trót.”

Lạc Kỳ: “…” Thật sự là sợ Diệp Đình Vân quay lại mà không phải vì muốn “hành” anh đó chứ?!

“Anh, chuyện súng gây mê lúc nãy, anh giúp em chút đi!” Giang Thiếu Bạch quay lại đề tài cũ, nhỏ giọng năn nỉ.

“Biết rồi biết rồi, để anh lo.” Lạc Kỳ bất đắc dĩ nói nói.

Hắn nghe thế lập tức cười nói: “Anh là tốt nhất.”

Anh thấy hắn như thế cũng vui, bỗng có cảm giác thành tựu khi làm anh lớn, anh nói tiếp: “Hôm nay trễ rồi, về nhà anh ngủ đi.”

“Anh ở một mình à?”

“Ừ.”

Hắn gật đầu đáp: “Vậy cũng được.” Trễ lắm rồi về nhà cũng phiền phức lắm.

Lạc Kỳ lái xe nhà anh, Giang Thiếu Bạch còn tưởng đó là một căn biệt thự, kết quả lại là một căn hộ cao tầng.

Căn hộ bày trí theo phong cách đơn giản sáng sủa, tuy vậy vẫn lộ ra vẻ xa hoa.

“Anh, căn hộ này không lớn lắm!” 

Thật ra căn hộ của Lạc Kỳ có ba phòng ngủ hai sảnh và hai toilet, cũng không nhỏ,nhưng trước khi Giang Thiếu Bạch đến đây cứ đinh ninh anh trai ở trong một căn biệt thự, chợt phát hiện không phải, chênh lệch quá lớn, cứ như lòng sông so với mặt biển vậy.

Lạc Kỳ bất đắc dĩ cười cười: “Cũng phải.” Một mình ở quá rộng lại có vẻ trống vắng.

Anh khui một chai rượu rồi nói: “Muốn uống một chút không?”

“Vâng, thêm chút Sprite vào đi.”

Lạc Kỳ: “…” Rượu vang của anh đến mấy vạn một chai, em trai lại muốn thêm Sprite vào, nhưng nếu Giang Thiếu Bạch thích thì cứ chiều theo vậy.

Hắn bưng ly rượu uống một ngụm rồi chẹp chẹp miệng nói: “Không tồi nha, rượu ngon rượu ngon.”

Lạc Kỳ: “…” Thêm nhiều Sprite như vậy rồi còn nếm được mùi rượu hả?



Diệp Đình Vân thất hồn lạc phách về đến nhà, cậu giương mắt nhìn trần nhà mà trằn trọc không ngủ được. Cậu vừa nhắm mắt là lại thấy hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, đối phương hung tợn đầy xâm lược khiến cậu hoảng sợ.

Diệp Đình Vân buồn bực duỗi chân, thầm nghĩ nửa đêm chạy đi tìm Giang Thiếu Bạch đúng là một quyết định sai lầm đến không thể sai lầm hơn.

Cậu cắn môi, trong lòng hơi ấm ức và buồn bực, lại có chút xấu hổ… Cậu hít sâu một hơi, chuyện xảy ra tối nay hơi hoang đường nhưng đã chứng thực được suy đoán trong lòng cậu.

Dường như Giang Thiếu Bạch có một năng lực đặc biệt nào đó, nhưng khi hắn sử dụng quá độ sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, mà cậu thì lại tương đương với thuốc trấn định của hắn.

Diệp Đình Vân sờ môi, tâm trạng hơi phức tạp.

Cậu nằm trên giường mãi không ngủ được bèn dứt khoát mặc thêm áo, đi ra ban công uống rượu.

Diệp Diểu cũng đi theo: “Anh hai còn chưa ngủ sao?”

“Sao em cũng ra đây?” Cậu lên tiếng hỏi.

“Em thấy đèn phòng anh sáng. Anh hai, tối nay anh đi đâu vậy?”

Diệp Đình Vân liếc nhìn em trai: “Anh ra ngoài chơi.” Vốn định đi hóng chuyện, ai ngờ cậu cũng bị kéo vào.

“Đi chơi? Anh đi tìm Giang Thiếu Bạch hả?”

Diệp Đình Vân lườm Diệp Diểu một cái, y sợ run cả người, lẽ nào y đoán đúng rồi sao? Buổi tối anh hai chạy ra ngoài tìm Giang Thiếu Bạch, có phải hơi chủ động không…

Diệp Đình Vân nghiến răng: “Trễ lắm rồi, mau đi ngủ đi.”

Diệp Diểu đi ra cửa, môi hơi cử động nhưng cuối cùng vẫn nuốt câu “Trên môi anh có dấu răng kìa!” xuống bụng. Diệp Diểu lắc lắc đầu, thầm nghĩ nếu y nói ra chắc chắn anh hai sẽ thẹn quá hóa giận.



Giang Thiếu Bạch ăn quá no khiến cả đêm ngủ không yên, có điều sau một đêm thì tinh thần đã tốt hơn rất nhiều. Hắn nằm trên giường vận chuyển nguyên khí, phát hiện thực lực lại tiến bộ không ít.

Có lẽ hắn đã đánh giá thấp địa linh trên núi Nguyệt Minh, nếu là trước kia khi hắn chưa tấn giai thì không chừng đã bị no căng mà chết rồi. May là lần này hữu kinh vô hiểm, sau này phải cẩn thận hơn.

Giang Thiếu Bạch mặc đồ ngủ đi ra phòng ăn, lúc này còn rất sớm, Lạc Kỳ vẫn chưa dậy, hắn định tự tìm gì đó ăn.

Một lúc sau, cửa nhà bỗng mở ra, thư ký xinh đẹp mặc đồ công sở mở cửa bước vào, tay còn xách hộp thức ăn. Nhìn thấy người trong nhà, nữ thư ký giật mình hoảng sợ.

Giang Thiếu Bạch thì tỉnh bơ cười tươi: “Chào thư ký Lý!”

Lý Doanh cười gượng: “Là trợ lý Giang à.”

Giang Thiếu Bạch nhìn nét mặt bất ngờ của Lý Doanh mà xấu xa cười thầm, làm gì kinh ngạc đến thế? Chưa từng thấy đại gia nuôi tiểu bạch kiểm à? Thiếu kiến thức quá.

Lúc này Lạc Kỳ bước ra khỏi phòng ngủ, anh thấy em trai đã dậy thì hơi bất ngờ: “Sao dậy sớm vậy, không ngủ thêm chút nữa đi?”

“Mấy ngày nữa là thi rồi, em phải về ôn tập.”

“Anh đưa em về nhé?” Lạc Kỳ hỏi em trai.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu đáp: “Không cần đâu, em tự đón xe về được rồi, anh làm việc của anh đi.” Anh trai hắn là người bận rộn, một phút cả triệu bạc, không thể để người như vậy làm tài xế cho hắn!

Lạc Kỳ gật đầu: “Vậy cũng được.”

“Mảnh đất kia… Chờ em rảnh xem lại lần nữa rồi hãy khởi công.” Giang Thiếu Bạch nói thêm.

Tuy địa linh đã bị hắn ăn vào bụng nhưng phải kiểm tra thêm lần nữa, xem có còn vấn đề gì khác hay không mới yên tâm. Đêm qua quá vội vàng nên hắn không kịp nhìn kỹ.

Lạc Kỳ đồng ý: “Cũng tốt, nhưng không nhanh như vậy đâu.”

Mảnh đất kia bỏ hoang đã lâu, muốn tái khởi công thì phải lập kế hoạch lần nữa. Vả lại trước kia xảy ra quá nhiều chuyện, chưa chắc có người dám nhận thầu xây dựng.

Lý Doanh im lặng nghe hai người nói chuyện, trong lòng có trăm ngàn dấu hỏi.

Lạc Kỳ làm người trong sạch đến không thể trong sạch hơn, đây là lần đầu tiên cô thấy có người khác trong nhà anh. Cô cúi đầu thầm nghĩ, nếu trong công ty mà biết chuyện này thì sẽ bùng nổ lắm đây.

Giang Thiếu Bạch vừa uống một ly sữa vừa ngẫm nghĩ, nếu bây giờ hắn quay về học viện có gặp Diệp Đình Vân hay không? Cậu tưởng hắn vẫn còn hôn mê, nếu bây giờ gặp thì sẽ rất lúng túng. Hắn càng nghĩ càng đau đầu, quyết định về ngủ bù trước.

Lạc Kỳ nhìn Lý Doanh, nhỏ giọng nói: “Thư ký Lý, chuyện không như cô nghĩ, đến công ty đừng nói bậy bạ.”

Lý Doanh gật đầu: “Em hiểu, em hiểu mà.” Chuyện không như cô nghĩ thì như thế nào? Mấy câu này của Lạc tổng có nhiều tin tức nha.

Hết chương 109
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện