Edit: OnlyU
Tại bãi đậu xe, một chiếc xe dừng lại, mấy thanh niên nam nữ bước ra khỏi xe.
“Chiếc Porsche này ngầu ghê!” Một cô gái tóc đỏ nhìn chiếc Porsche đậu bên cạnh, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.
“Chiếc xe này nhìn hơi quen quen.” Lạc Thiếu Chương lên tiếng.
Cô gái bên cạnh Lạc Thiếu Chương tên là Liễu Ý Tuyết bỗng nói: “Thiếu Chương, có phải đây là xe của anh họ Lạc Kỳ của anh không?”
Liễu Ý Tuyết rất thích xe, lại thường hay đi theo Lạc Thiếu Chương tham gia nhiều buổi yến tiệc, từng nghiên cứu xe của những người trong bữa tiệc. Trong số những người nhà họ Lạc, có lẽ Lạc Kỳ là người có nhiều xe nhất, mà còn hạng sang nhất. Liễu Ý Tuyết từng thấy chiếc xe này rồi.
Lạc Thiếu Chương gật đầu đáp: “Hình như đúng là nó.”
“Hay là xe cùng kiểu dáng?”
Hắn nhìn bảng số xe rồi nói: “Chắc chắn là của Lạc Kỳ, mấy người làm kinh doanh như họ thích bảng số xe có số 6 hoặc 8.”
Bảng số xe ở thủ đô được nhiều người tranh giành nhau, đôi khi bảng số còn đắt hơn cả xe nữa, mấy chiếc xe của Lạc Kỳ đều có bảng số không tồi.
“Thiếu Chương, chẳng lẽ Lạc Kỳ cũng đến phố đồ cổ?”
Lạc Thiếu Chương nghĩ nghĩ rồi nói: “Chắc là vậy.”
Hình như Lạc Kỳ cũng thích đồ cổ, nhưng bình thường anh có mua cũng sẽ không đến phố đồ cổ mà tham gia những buổi đấu giá đồ cổ hợp quy cách. Lúc này cốp xe chiếc Porsche bên cạnh bỗng tự động mở ra, mấy thanh niên nam nữ lập tức nhìn sang.
Giang Thiếu Bạch ôm một đống đồ mới mua, chuẩn bị lái xe rời đi thì thấy mấy thanh niên nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt rất kỳ quái.
Hắn đảo mắt, thầm nghĩ mấy người này bị chiếc xe của hắn làm hết hồn à? Không đến mức đó chứ, thủ đô siêu xe khắp nơi, mà chiếc Porsche của hắn chỉ hơi bắt mắt chứ không phải quá nổi bật.
Giang Thiếu Bạch đi ra sau xe cất đồ vào cốp.
Lạc Thiếu Chương bỗng lên tiếng hỏi: “Cậu là ai?”
Giang Thiếu Bạch cau mày, đối phương hỏi câu này hơi đường đột, vả lại câu hỏi còn mang theo vài phần chất vấn.
“Khó hiểu!”
Lạc Thiếu Chương đi đến cản trước mặt Giang Thiếu Bạch nói: “Đây là xe của anh Lạc Kỳ.”
Giang Thiếu Bạch nghe đối phương nói thế lập tức hiểu ra, người này quen biết anh hắn.
“Đúng là xe của Lạc Kỳ cho tôi mượn.”
Lạc Thiếu Chương hoài nghi: “Cậu rất thân với anh họ tôi sao?”
Anh họ? Chẳng lẽ là người nhà họ Lạc, trong tài liệu không có nhắc đến người nào như vậy. Có lẽ là chi thứ hoặc con riêng của ai đó.
“Chuyện này anh hỏi thẳng Lạc Kỳ thì tốt hơn.” Giang Thiếu Bạch nổ máy xe, lái khỏi bãi đậu xe.
Lạc Thiếu Chương nhíu mày nhìn theo đuôi xe, hắn bỗng nhớ ra một chuyện, mấy ngày trước hắn có gặp Lạc Hải. Lúc đó Lạc Hải nói Lạc Kỳ đang bao nuôi một sinh viên đại học, người này không đứng đắn, cầm tiền của Lạc Kỳ ăn chơi đàng đúm, thế mà Lạc Kỳ lại mê mệt không nhận ra.
Lạc Thiếu Chương biết Lạc Hải luôn bất hòa với Lạc Kỳ, không ít lần bịa đặt nói xấu sau lưng nên hắn không để ý lắm. Nhưng bây giờ nhìn Giang Thiếu Bạch lái xe của Lạc Kỳ, hắn hơi tin lời của Lạc Hải rồi.
…
Giang Thiếu Bạch về đến cổng tiểu khu thì bảo vệ gọi lại.
“Giang thiếu, cậu có thư này.” Lúc bảo vệ nói câu này, vẻ mặt hắn khá kỳ quái.
Giang Thiếu Bạch cũng bất ngờ, thời buổi này ai ai cũng dùng di động liên lạc với nhau, không còn ai viết thư tay để liên lạc nữa, đương nhiên thư tình là ngoại lệ không tính.
Hắn nhận lấy bức thư, trong lòng hơi kích động.
“Là ai đưa vậy ạ?”
“Sáng nay có người đến đưa thư này rồi lập tức đi ngay. Cậu có cần xem lại camera giám sát không?”
Giang Thiếu Bạch vội lắc đầu nói: “Không cần đâu.”
“Giang thiếu thật tài giỏi, mua được xe luôn rồi.” Bảo vệ vô cùng hâm mộ nói.
Hắn cười cười đáp: “Tàm tạm thôi.”
Bảo vệ nhìn theo Giang Thiếu Bạch lái xe rời đi, rất hâm mộ nói: “Cậu Giang còn trẻ thế mà đã có bản lĩnh mua nhà mua xe ở thủ đô đắt đỏ này.”
Một bảo vệ khác bĩu môi nói: “Còn trẻ mà có nhà có xe thì chắc chắn không phải là bản lĩnh của hắn, phần nhiều là nhờ ông bố ở nhà rồi.”
…
Giang Thiếu Bạch về đến nhà lập tức bóc thư ra. Hắn vừa nhìn là biết đây là chữ viết của lão thần côn, nội dung bức thư dùng phương thức bí mật, người bình thường sẽ xem không hiểu.
Trong thư, sư phụ vô cùng đắc ý hỏi Giang Thiếu Bạch có hài lòng với hôn sự ông chọn không, có phải ông rất tinh mắt không. Ông còn giải thích lý do ông định hôn sự này.
Năm đó, khi lão thần côn vừa nhìn thấy con dâu của ông Diệp, ông lập tức nhận ra đối phương đang mang thai một đứa bé vàng, trong người đứa bé có linh căn, vừa vặn có thể áp chế âm khí của Giang Thiếu Bạch. Lão thần côn nghĩ thể chất của Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch rất phù hợp bèn quyết định ra tay trước, định hôn sự này.
Trong thư, lão thần côn còn miêu tả bản thân là một người thầy tận chức tận trách, vì đệ tử mà dốc hết tâm sức, hao tâm tổn trí lập mưu, còn hình dung hắn là tên đệ tự tư chất ngu dốt, vụng về không chịu nổi, lại còn vong ân phụ nghĩa.
Lão thần côn còn báo rằng ông đang có chuyện quan trọng cần làm, muốn đi xung quanh thăm thú, bảo Giang Thiếu Bạch đừng tìm ông, có thời gian thì lo phát triển tình cảm với Diệp Đình Vân đi.
Giang Thiếu Bạch biết lão sư phụ không có chuyện gì, còn chuẩn bị đi thăm thú khắp nơi bèn hủy bỏ kế hoạch quay về quê, quyết định ở lại thủ đô.
Hắn lật tới lật lui bức thư đọc nhiều lần, trong lòng hơi buồn bực.
Giang Thiếu Bạch cảm thấy lão bán tiên hơi quá đáng, trong thư tự khen bản thân thì thôi đi, tại sao phải cường điệu hắn ngu ngốc chứ? Rõ ràng trước kia ông thường khen tư chất hắn trăm năm hiếm gặp, kết quả biến mất nửa năm là thay đổi tính tình, chỉ biết chê hắn.
Giang Thiếu Bạch xoa trán một cái, ngẫm nghĩ xem nếu ở lại thủ đô thì hắn phải ăn Tết thế nào đây.
Kế đó hắn kéo ngăn kéo, lấy cái mai rùa ra ngoài, quyết định phải mau chóng nắm được công pháp mới, có vậy lần sau đi đến sa mạc tìm bí cảnh sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Tuy cửa vào đã thay đổi vị trí nhưng chắc chắn vẫn còn dấu vết.
…
Lạc Kỳ lái xe đến khách sạn tổ chức yến tiệc. Nhà họ Lạc là đại gia tộc, hàng năm sẽ tổ chức yến tiệc họp mặt cả gia tộc một lần. Vào dịp này, những người có chút quan hệ với Lạc gia đều đến. Tuy Lạc Kỳ không thích mấy trường hợp này lắm nhưng không thể trốn tránh được.
Lúc anh đến nơi thì đã có rất đông người đến rồi, dù trong lòng họ có suy nghĩ thế nào đi nữa nhưng ngoài mặt đều là những nụ cười tươi rói.
Thời điểm cuối năm cũng là thời gian báo cáo thành tích, Lạc Kỳ nghe mấy người trong tộc đang khoe khoang công trạng.
Anh nhàm chán tìm một góc vắng người ngồi xuống.
“Anh Kỳ, thì ra anh trốn ở đây.” Lạc Thiếu Chương đi tới, vẻ mặt tươi cười hỏi thăm.
“Là Thiếu Chương à! Nghe nói năm nay em làm việc ở công ty không tồi, chúc mừng.” Lạc Kỳ khách sáo đáp.
Lạc Thiếu Chương gãi đầu nói: “Anh quá khen. Em sao so bằng anh được. Anh Kỳ năm nay hợp tác với Diệp thị, không chừng sang năm cổ phiếu sẽ tăng nữa.”
Lạc Kỳ cười nói: “Nói quá rồi.”
“Anh Kỳ, em có một việc muốn nhờ anh giúp một tay.”
Lạc Kỳ tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Sắp tới em và mấy người bạn muốn đua xe, có thể cho em mượn chiếc Porsche của anh không?”
Hai mắt Lạc Kỳ lóe lên, gara nhà anh có không ít xe nhưng chỉ có một chiếc Porsche, mà anh đã đưa cho Giang Thiếu Bạch lái đi rồi.
“Xe đó anh tặng cho người ta rồi, ngại quá.” Lạc Kỳ đáp.
Lạc Thiếu Chương hơi bất ngờ: “Người được anh Kỳ tặng xe chắc chắn rất quan trọng đối với anh.”
Anh cười đáp: “Đúng là rất quan trọng.”
Lạc Hân Hân đi tới, vừa lúc nghe thấy Lạc Kỳ và Lạc Thiếu Chương nói chuyện, cô khá bất ngờ: “Anh Kỳ, anh tặng chiếc Porsche cho người ta rồi hả, thật bất công! Em mượn anh lái một vòng còn không được, thế mà anh tùy tiện tặng cho người ta.”
Lạc Kỳ chỉ cười mà không nói gì, Lạc Hân Hân thấy phản ứng của anh như vậy, bỗng thấy hơi khó xử.
“Anh Kỳ, anh tặng xe cho ai vậy?” Cô hơi làm nũng hỏi.
Lạc Kỳ thản nhiên đáp: “Có nói em cũng không biết đâu.”
Lạc Hân Hân: “…”
…
Giang Thiếu Bạch nằm trên giường, chán muốn chết bèn gọi điện cho Diệp Đình Vân. Ngoài dự đoán là cậu nghe máy, còn đồng ý đi ra ngoài chơi với hắn. Giang Thiếu Bạch lập tức hớn hở lái xe đi đón người.
Hắn lái xe đến cổng nhà họ Diệp, đợi một lúc thì cậu mới ra.
“Xe này không tồi nha!”
Giang Thiếu Bạch cười đắc ý: “Đúng vậy, tôi cũng thấy không tồi.” Lái chiếc này đi trên phố có rất nhiều mỹ nữ liếc mắt đưa tình với hắn, tỉ suất người đẹp quay đầu nhìn lại siêu cao nha.
“Xe này không tồi nhưng là xe dành cho phái nữ mà.” Diệp Đình Vân nói tiếp.
Giang Thiếu Bạch chớp chớp mắt: “Thật sao?” Nhắc mới nhớ, hình như hắn có gặp mấy thanh niên trai tráng nhìn xe hắn huýt sáo.
“Vậy hôm nào tôi đến chỗ anh tôi đổi chiếc khác, ảnh còn mấy chiếc lận.”
Diệp Đình Vân: “…”
“Tôi thấy hình như nhà cậu có khách, cậu bỏ đi chơi như vậy có ổn không?” Giang Thiếu Bạch hỏi tiếp.
Diệp Đình Vân liếc hắn một cái: “Lo lái xe đi.”
Cũng vì trong nhà có khách mà cậu mới chạy đi ra ngoài. Thời điểm năm mới tết đến cũng là lúc mọi người thường coi mắt, không ít chú bác dẫn con gái đến, có ý gì thì không cần nói cũng biết… Khoảng thời gian này anh cậu rất bận rộn, cậu nên tránh mặt, né chiến hỏa rơi vào người.
“Tôi muốn đi mua đồ tết, cậu có muốn mua gì, tôi trả tiền cho.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.
Diệp Đình Vân cười cười: “Cũng được. Mà cậu muốn mua gì?”
Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Đến siêu thị đi, mấy ngày trước tôi có uống một chai rượu vang ở chỗ anh tôi, mùi vị rất ngon, không biết siêu thị có bán không.”
Diệp Đình Vân: “…” Sợ là không mua được rồi.
Hai người đi đến siêu thị, bên trong siêu thị rất đông người, đa số là hai vợ chồng cùng đi.
Giang Thiếu Bạch phát hiện có người đang nhìn lén hắn và Diệp Đình Vân, có mấy cô gái còn lén lén lút lút chụp ảnh, hắn chỉ có thể cảm thán lần nữa, đẹp trai quá cũng phiền ghê! Giang Thiếu Bạch rất thích đồ ăn vặt, lấy một đống đồ ăn vặt các loại, Diệp Đình Vân thì chọn mấy chai rượu Mao Đài.
Hắn đẩy hai xe mua hàng đi theo sau cậu. Diệp Đình Vân chỉ phụ trách chọn đồ, còn hắn thì mất công mất sức đẩy xe theo phía sau, giống như chân sai vặt vậy. Trong siêu thị rất đông người, nơi nào cũng đẩy đẩy né né, hắn đẩy hai xe chất đầy đồ, khó khăn lắm mới đuổi kịp Diệp Đình Vân.
Hết chương 113
Tại bãi đậu xe, một chiếc xe dừng lại, mấy thanh niên nam nữ bước ra khỏi xe.
“Chiếc Porsche này ngầu ghê!” Một cô gái tóc đỏ nhìn chiếc Porsche đậu bên cạnh, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.
“Chiếc xe này nhìn hơi quen quen.” Lạc Thiếu Chương lên tiếng.
Cô gái bên cạnh Lạc Thiếu Chương tên là Liễu Ý Tuyết bỗng nói: “Thiếu Chương, có phải đây là xe của anh họ Lạc Kỳ của anh không?”
Liễu Ý Tuyết rất thích xe, lại thường hay đi theo Lạc Thiếu Chương tham gia nhiều buổi yến tiệc, từng nghiên cứu xe của những người trong bữa tiệc. Trong số những người nhà họ Lạc, có lẽ Lạc Kỳ là người có nhiều xe nhất, mà còn hạng sang nhất. Liễu Ý Tuyết từng thấy chiếc xe này rồi.
Lạc Thiếu Chương gật đầu đáp: “Hình như đúng là nó.”
“Hay là xe cùng kiểu dáng?”
Hắn nhìn bảng số xe rồi nói: “Chắc chắn là của Lạc Kỳ, mấy người làm kinh doanh như họ thích bảng số xe có số 6 hoặc 8.”
Bảng số xe ở thủ đô được nhiều người tranh giành nhau, đôi khi bảng số còn đắt hơn cả xe nữa, mấy chiếc xe của Lạc Kỳ đều có bảng số không tồi.
“Thiếu Chương, chẳng lẽ Lạc Kỳ cũng đến phố đồ cổ?”
Lạc Thiếu Chương nghĩ nghĩ rồi nói: “Chắc là vậy.”
Hình như Lạc Kỳ cũng thích đồ cổ, nhưng bình thường anh có mua cũng sẽ không đến phố đồ cổ mà tham gia những buổi đấu giá đồ cổ hợp quy cách. Lúc này cốp xe chiếc Porsche bên cạnh bỗng tự động mở ra, mấy thanh niên nam nữ lập tức nhìn sang.
Giang Thiếu Bạch ôm một đống đồ mới mua, chuẩn bị lái xe rời đi thì thấy mấy thanh niên nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt rất kỳ quái.
Hắn đảo mắt, thầm nghĩ mấy người này bị chiếc xe của hắn làm hết hồn à? Không đến mức đó chứ, thủ đô siêu xe khắp nơi, mà chiếc Porsche của hắn chỉ hơi bắt mắt chứ không phải quá nổi bật.
Giang Thiếu Bạch đi ra sau xe cất đồ vào cốp.
Lạc Thiếu Chương bỗng lên tiếng hỏi: “Cậu là ai?”
Giang Thiếu Bạch cau mày, đối phương hỏi câu này hơi đường đột, vả lại câu hỏi còn mang theo vài phần chất vấn.
“Khó hiểu!”
Lạc Thiếu Chương đi đến cản trước mặt Giang Thiếu Bạch nói: “Đây là xe của anh Lạc Kỳ.”
Giang Thiếu Bạch nghe đối phương nói thế lập tức hiểu ra, người này quen biết anh hắn.
“Đúng là xe của Lạc Kỳ cho tôi mượn.”
Lạc Thiếu Chương hoài nghi: “Cậu rất thân với anh họ tôi sao?”
Anh họ? Chẳng lẽ là người nhà họ Lạc, trong tài liệu không có nhắc đến người nào như vậy. Có lẽ là chi thứ hoặc con riêng của ai đó.
“Chuyện này anh hỏi thẳng Lạc Kỳ thì tốt hơn.” Giang Thiếu Bạch nổ máy xe, lái khỏi bãi đậu xe.
Lạc Thiếu Chương nhíu mày nhìn theo đuôi xe, hắn bỗng nhớ ra một chuyện, mấy ngày trước hắn có gặp Lạc Hải. Lúc đó Lạc Hải nói Lạc Kỳ đang bao nuôi một sinh viên đại học, người này không đứng đắn, cầm tiền của Lạc Kỳ ăn chơi đàng đúm, thế mà Lạc Kỳ lại mê mệt không nhận ra.
Lạc Thiếu Chương biết Lạc Hải luôn bất hòa với Lạc Kỳ, không ít lần bịa đặt nói xấu sau lưng nên hắn không để ý lắm. Nhưng bây giờ nhìn Giang Thiếu Bạch lái xe của Lạc Kỳ, hắn hơi tin lời của Lạc Hải rồi.
…
Giang Thiếu Bạch về đến cổng tiểu khu thì bảo vệ gọi lại.
“Giang thiếu, cậu có thư này.” Lúc bảo vệ nói câu này, vẻ mặt hắn khá kỳ quái.
Giang Thiếu Bạch cũng bất ngờ, thời buổi này ai ai cũng dùng di động liên lạc với nhau, không còn ai viết thư tay để liên lạc nữa, đương nhiên thư tình là ngoại lệ không tính.
Hắn nhận lấy bức thư, trong lòng hơi kích động.
“Là ai đưa vậy ạ?”
“Sáng nay có người đến đưa thư này rồi lập tức đi ngay. Cậu có cần xem lại camera giám sát không?”
Giang Thiếu Bạch vội lắc đầu nói: “Không cần đâu.”
“Giang thiếu thật tài giỏi, mua được xe luôn rồi.” Bảo vệ vô cùng hâm mộ nói.
Hắn cười cười đáp: “Tàm tạm thôi.”
Bảo vệ nhìn theo Giang Thiếu Bạch lái xe rời đi, rất hâm mộ nói: “Cậu Giang còn trẻ thế mà đã có bản lĩnh mua nhà mua xe ở thủ đô đắt đỏ này.”
Một bảo vệ khác bĩu môi nói: “Còn trẻ mà có nhà có xe thì chắc chắn không phải là bản lĩnh của hắn, phần nhiều là nhờ ông bố ở nhà rồi.”
…
Giang Thiếu Bạch về đến nhà lập tức bóc thư ra. Hắn vừa nhìn là biết đây là chữ viết của lão thần côn, nội dung bức thư dùng phương thức bí mật, người bình thường sẽ xem không hiểu.
Trong thư, sư phụ vô cùng đắc ý hỏi Giang Thiếu Bạch có hài lòng với hôn sự ông chọn không, có phải ông rất tinh mắt không. Ông còn giải thích lý do ông định hôn sự này.
Năm đó, khi lão thần côn vừa nhìn thấy con dâu của ông Diệp, ông lập tức nhận ra đối phương đang mang thai một đứa bé vàng, trong người đứa bé có linh căn, vừa vặn có thể áp chế âm khí của Giang Thiếu Bạch. Lão thần côn nghĩ thể chất của Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch rất phù hợp bèn quyết định ra tay trước, định hôn sự này.
Trong thư, lão thần côn còn miêu tả bản thân là một người thầy tận chức tận trách, vì đệ tử mà dốc hết tâm sức, hao tâm tổn trí lập mưu, còn hình dung hắn là tên đệ tự tư chất ngu dốt, vụng về không chịu nổi, lại còn vong ân phụ nghĩa.
Lão thần côn còn báo rằng ông đang có chuyện quan trọng cần làm, muốn đi xung quanh thăm thú, bảo Giang Thiếu Bạch đừng tìm ông, có thời gian thì lo phát triển tình cảm với Diệp Đình Vân đi.
Giang Thiếu Bạch biết lão sư phụ không có chuyện gì, còn chuẩn bị đi thăm thú khắp nơi bèn hủy bỏ kế hoạch quay về quê, quyết định ở lại thủ đô.
Hắn lật tới lật lui bức thư đọc nhiều lần, trong lòng hơi buồn bực.
Giang Thiếu Bạch cảm thấy lão bán tiên hơi quá đáng, trong thư tự khen bản thân thì thôi đi, tại sao phải cường điệu hắn ngu ngốc chứ? Rõ ràng trước kia ông thường khen tư chất hắn trăm năm hiếm gặp, kết quả biến mất nửa năm là thay đổi tính tình, chỉ biết chê hắn.
Giang Thiếu Bạch xoa trán một cái, ngẫm nghĩ xem nếu ở lại thủ đô thì hắn phải ăn Tết thế nào đây.
Kế đó hắn kéo ngăn kéo, lấy cái mai rùa ra ngoài, quyết định phải mau chóng nắm được công pháp mới, có vậy lần sau đi đến sa mạc tìm bí cảnh sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Tuy cửa vào đã thay đổi vị trí nhưng chắc chắn vẫn còn dấu vết.
…
Lạc Kỳ lái xe đến khách sạn tổ chức yến tiệc. Nhà họ Lạc là đại gia tộc, hàng năm sẽ tổ chức yến tiệc họp mặt cả gia tộc một lần. Vào dịp này, những người có chút quan hệ với Lạc gia đều đến. Tuy Lạc Kỳ không thích mấy trường hợp này lắm nhưng không thể trốn tránh được.
Lúc anh đến nơi thì đã có rất đông người đến rồi, dù trong lòng họ có suy nghĩ thế nào đi nữa nhưng ngoài mặt đều là những nụ cười tươi rói.
Thời điểm cuối năm cũng là thời gian báo cáo thành tích, Lạc Kỳ nghe mấy người trong tộc đang khoe khoang công trạng.
Anh nhàm chán tìm một góc vắng người ngồi xuống.
“Anh Kỳ, thì ra anh trốn ở đây.” Lạc Thiếu Chương đi tới, vẻ mặt tươi cười hỏi thăm.
“Là Thiếu Chương à! Nghe nói năm nay em làm việc ở công ty không tồi, chúc mừng.” Lạc Kỳ khách sáo đáp.
Lạc Thiếu Chương gãi đầu nói: “Anh quá khen. Em sao so bằng anh được. Anh Kỳ năm nay hợp tác với Diệp thị, không chừng sang năm cổ phiếu sẽ tăng nữa.”
Lạc Kỳ cười nói: “Nói quá rồi.”
“Anh Kỳ, em có một việc muốn nhờ anh giúp một tay.”
Lạc Kỳ tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Sắp tới em và mấy người bạn muốn đua xe, có thể cho em mượn chiếc Porsche của anh không?”
Hai mắt Lạc Kỳ lóe lên, gara nhà anh có không ít xe nhưng chỉ có một chiếc Porsche, mà anh đã đưa cho Giang Thiếu Bạch lái đi rồi.
“Xe đó anh tặng cho người ta rồi, ngại quá.” Lạc Kỳ đáp.
Lạc Thiếu Chương hơi bất ngờ: “Người được anh Kỳ tặng xe chắc chắn rất quan trọng đối với anh.”
Anh cười đáp: “Đúng là rất quan trọng.”
Lạc Hân Hân đi tới, vừa lúc nghe thấy Lạc Kỳ và Lạc Thiếu Chương nói chuyện, cô khá bất ngờ: “Anh Kỳ, anh tặng chiếc Porsche cho người ta rồi hả, thật bất công! Em mượn anh lái một vòng còn không được, thế mà anh tùy tiện tặng cho người ta.”
Lạc Kỳ chỉ cười mà không nói gì, Lạc Hân Hân thấy phản ứng của anh như vậy, bỗng thấy hơi khó xử.
“Anh Kỳ, anh tặng xe cho ai vậy?” Cô hơi làm nũng hỏi.
Lạc Kỳ thản nhiên đáp: “Có nói em cũng không biết đâu.”
Lạc Hân Hân: “…”
…
Giang Thiếu Bạch nằm trên giường, chán muốn chết bèn gọi điện cho Diệp Đình Vân. Ngoài dự đoán là cậu nghe máy, còn đồng ý đi ra ngoài chơi với hắn. Giang Thiếu Bạch lập tức hớn hở lái xe đi đón người.
Hắn lái xe đến cổng nhà họ Diệp, đợi một lúc thì cậu mới ra.
“Xe này không tồi nha!”
Giang Thiếu Bạch cười đắc ý: “Đúng vậy, tôi cũng thấy không tồi.” Lái chiếc này đi trên phố có rất nhiều mỹ nữ liếc mắt đưa tình với hắn, tỉ suất người đẹp quay đầu nhìn lại siêu cao nha.
“Xe này không tồi nhưng là xe dành cho phái nữ mà.” Diệp Đình Vân nói tiếp.
Giang Thiếu Bạch chớp chớp mắt: “Thật sao?” Nhắc mới nhớ, hình như hắn có gặp mấy thanh niên trai tráng nhìn xe hắn huýt sáo.
“Vậy hôm nào tôi đến chỗ anh tôi đổi chiếc khác, ảnh còn mấy chiếc lận.”
Diệp Đình Vân: “…”
“Tôi thấy hình như nhà cậu có khách, cậu bỏ đi chơi như vậy có ổn không?” Giang Thiếu Bạch hỏi tiếp.
Diệp Đình Vân liếc hắn một cái: “Lo lái xe đi.”
Cũng vì trong nhà có khách mà cậu mới chạy đi ra ngoài. Thời điểm năm mới tết đến cũng là lúc mọi người thường coi mắt, không ít chú bác dẫn con gái đến, có ý gì thì không cần nói cũng biết… Khoảng thời gian này anh cậu rất bận rộn, cậu nên tránh mặt, né chiến hỏa rơi vào người.
“Tôi muốn đi mua đồ tết, cậu có muốn mua gì, tôi trả tiền cho.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.
Diệp Đình Vân cười cười: “Cũng được. Mà cậu muốn mua gì?”
Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Đến siêu thị đi, mấy ngày trước tôi có uống một chai rượu vang ở chỗ anh tôi, mùi vị rất ngon, không biết siêu thị có bán không.”
Diệp Đình Vân: “…” Sợ là không mua được rồi.
Hai người đi đến siêu thị, bên trong siêu thị rất đông người, đa số là hai vợ chồng cùng đi.
Giang Thiếu Bạch phát hiện có người đang nhìn lén hắn và Diệp Đình Vân, có mấy cô gái còn lén lén lút lút chụp ảnh, hắn chỉ có thể cảm thán lần nữa, đẹp trai quá cũng phiền ghê! Giang Thiếu Bạch rất thích đồ ăn vặt, lấy một đống đồ ăn vặt các loại, Diệp Đình Vân thì chọn mấy chai rượu Mao Đài.
Hắn đẩy hai xe mua hàng đi theo sau cậu. Diệp Đình Vân chỉ phụ trách chọn đồ, còn hắn thì mất công mất sức đẩy xe theo phía sau, giống như chân sai vặt vậy. Trong siêu thị rất đông người, nơi nào cũng đẩy đẩy né né, hắn đẩy hai xe chất đầy đồ, khó khăn lắm mới đuổi kịp Diệp Đình Vân.
Hết chương 113
Danh sách chương