Edit: OnlyU
Sau khi Giang Thiếu Bạch quay lại trường học, cuộc sống quay lại quỹ đạo vốn có.
Vào giờ học chung, Diệp Đình Vân ngồi cạnh Giang Thiếu Bạch, nhỏ giọng nói: “Sắp tới có một buổi triển lãm đồ cổ, cậu có hứng thú tham dự không?”
Triển lãm đồ cổ à, hắn không chút do dự đáp: “Có!”
Chơi đồ cổ là thú vui của dân nhà giàu, trước đây Giang Thiếu Bạch căn bản không dám nghĩ đến thứ này, có điều hiện tại hắn đã trả hết nợ cho Diệp Đình Vân, sau đó phung phí mua một đống dược liệu và ngọc thạch, hiện giờ còn chừng 20 triệu tệ. Có một số tiền lớn như vậy, Giang Thiếu Bạch khá sung sướng, lại có chút mê mang.
Xét ở khía cạnh nào đó, hắn chỉ là nhà giàu mới phất, bất ngờ có một số tiền lớn như vậy khiến hắn không biết nên tiêu xài thế nào.
Lúc này Diệp Đình Vân nhắc đến triển lãm đồ cổ, Giang Thiếu Bạch cảm thấy đây là chỉ đường cho hắn. Giang Thiếu Bạch nghĩ nếu bản thân có thể tự kiếm tiền thì cũng nên tìm hiểu vài thứ khác biệt, hắn có thể thử tiếp xúc với đồ cổ, chưa nói đến việc có mua hay không nhưng có thể tìm hiểu trước.
Hắn có nhiều tiền như vậy, hẳn là không dễ dàng tiêu sạch đâu, hẳn là vậy…
“OK, vậy thứ bảy chúng ta cùng đi.” Diệp Đình Vân lên tiếng.
“Được.”
…
“Lão tứ, vừa nãy cậu và Diệp Đình Vân nói chuyện gì vậy? Trông hai người nói chuyện rất vui.” Hết giờ học, Bách Quang Vũ không đợi kịp vội hỏi.
Lão tứ biến mất nhiều ngày, vừa về trường là cùng Diệp Đình Vân show ân ái, thật là!
Giang Thiếu Bạch: “…” Chẳng lẽ nhìn vui lắm sao? Họ chỉ nói chuyện phiếm bình thường thôi mà.
“Diệp Đình Vân nói sắp có cuộc triển lãm đồ cổ, muốn tôi cùng đi xem.”
“Triển lãm đồ cổ à? Cậu càng ngày càng có phong cách thời thượng nha!”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đâu có đâu có.”
Thật ra hắn cũng có cảm giác càng ngày hắn càng có phong cách hơn, đều tại lão thần côn không chịu mua ti vi, cũng không chịu dùng wifi, làm hắn nhà quê nhiều năm như vậy. Nếu sư phụ mua ti vi từ lâu thì không chừng hắn đã tiến vào giới thời thượng luôn rồi, không đến nỗi bị người ta nói “phèn” khi vừa nhập học.
Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng đó! Tuy hiện tại hắn đã thay da đổi thịt nhưng mấy bạn học không thay đổi cách nhìn đối với hắn.
…
Đến thứ bảy, Giang Thiếu Bạch đi theo Diệp Đình Vân đến phòng triển lãm Xuân Giang Hoa Nguyệt. Không giống trong suy đoán của hắn, phòng triển lãm này không phải ai cũng có thể vào được.
Hắn buồn bực bĩu môi, cảm thấy giám đốc phòng triển lãm thật soi mói, rõ ràng là muốn bán đồ mà còn phải gia nhập sàn chứng khoán mới được vào.
Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Cậu thích ấm trà này à!”
“Không phải.”
Cậu lườm một cái, nếu không phải thì nhìn đến mê mẩn làm cái gì?!
“Cậu nhìn cái ấm này đi, nghe nói có lịch sử năm trăm năm, là năm trăm năm đó! Không biết có bao nhiêu người dùng cái ấm này uống nước rồi, mất vệ sinh quá!” Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, hi hi ha ha nói.
Diệp Đình Vân: “…”
“Cậu đừng nói lung tung, cậu có biết đồ sứ càng lâu càng tốt không? Ấm pha trà càng lâu năm thì càng pha ra trà ngon, ấm này còn không cần dùng lá trà, chỉ cần đổ nước vào thôi cũng có thể có trà ngon, quả nhiên thần kỳ.” Diệp Đình Vân nói.
“Ấm này không dùng lá trà cũng có thể pha ra trà à? Nhất định là lúc dùng xong chưa rửa, để lâu ngày bị đóng cặn bã trà.”
Diệp Đình Vân liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Mọi người đang nhìn cậu đó. Cậu còn nói bậy nữa coi chừng bị đuổi ra ngoài.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Hắn nhìn vài người xung quanh, họ đang quan sát hắn, trong ánh mắt mơ hồ mang theo vài phần châm chọc. Mấy người này nhìn hắn vậy là sao? Ánh mắt thể hiện cái gì, hừ, tên nào cũng ra vẻ đạo mạo không biết sau lưng loạn thành cái gì đâu.
Giang Thiếu Bạch phát hiện một người trong đó biểu hiện rất rõ ràng, dường như xem hắn là con chuột trà trộn vào nồi canh vậy.
“Không biết sao lại có người như vậy vào triển lãm?!”
Giang Thiếu Bạch nhìn qua, người đàn ông đang bày vẻ khinh bỉ hắn có tướng mạo hoa đào, phỏng chừng người này nuôi bồ nhí sắp không giấu được nữa, sắp tới sẽ trình diễn màn đại chiến giữa vợ chính và bồ nhí đây.
Giang Thiếu Bạch hơi phồng má, thầm nghĩ người như hắn thì làm sao chứ, chờ tương lai hắn phất lên như diều gặp gió, loại triển lãm này có cầu hắn cũng không tới đâu.
Rốt cuộc Diệp Đình Vân kéo Giang Thiếu Bạch đi đến gian triển lãm ngọc.
“Làm gì kéo tôi đến đây! Chúng ta không cần kiêng dè tên ngu vừa nãy, gã sắp gặp xui rồi.”
Diệp Đình Vân bất đắc dĩ: “Không phải tôi sợ ông ta mà là sợ cậu đó. Cậu nói ít lại, nhìn nhiều chút đi.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Diệp Đình Vân thật là, hắn làm gì mà sợ. Hắn nói tiếp: “Gã kia sắp đánh nhau với vợ rồi.”
Cậu véo hắn một cái: “Nói bậy bạ gì đó, ông ta và vợ là cặp vợ chồng kiểu mẫu nổi tiếng đó, gắn bó như keo sơn hơn hai mươi năm rồi.”
Người đàn ông vừa lên tiếng lúc nãy tên là Tăng Đàm, cơ thể vợ ông ta không tốt, không có khả năng sinh dục, hai người nhận nuôi một đứa bé, thật là một người đàn ông hiếm có khó tìm. Mặc dù người ngoài không biết chân tướng thật sự nhưng đều đồn đãi như vậy. Có điều nếu Giang Thiếu Bạch đã nói thế thì hẳn là không sai đâu.
Có thể để ý thấy Tăng Đàm trong giới chính trị không tồi, lên chức rất nhanh, nếu bị lộ chuyện gia đình bất hòa thì chuyện thăng chức sẽ đi tong, dù sao gia tộc vợ ông ta khá lớn mạnh.
…
Bên trong phòng triển lãm ngọc có không ít đồ tốt, nhưng đa số có giá tiền đắt đến kinh người. Một miếng ngọc Quan Âm mà đến 20 triệu, cuối cùng được một vị phu nhân nhà giàu bảo dưỡng rất tốt không thèm chớp mắt mà mua lấy.
Giang Thiếu Bạch phát hiện, miếng ngọc Quan Âm này rất được tranh giành, dù là bản thân cất giữ hay mang tặng người khác đều là lựa chọn tốt.
Trong triển lãm có rất nhiều món đồ có giá trị liên thành, Giang Thiếu Bạch chợt phát hiện, chút tiền của hắn chẳng đáng để mắt đến. Hắn thấy được rất nhiều bình sứ, tất cả đều vô cùng tinh mỹ. Hiện giờ kỹ thuật làm đồ giả rất cao, nghe nói trong buổi triển lãm cũng có đồ giả trà trộn, nếu xui xẻo sẽ mua trúng hàng dỏm, đến lúc đó phải chịu chẳng biết kêu ai.
Giang Thiếu Bạch nhìn một đống đồ gốm sứ, cảm thấy cái nào cũng tốt, nhưng món rẻ nhất cũng có giá lên đến bảy con số. Hắn nghĩ hắn nên đến cửa hàng thủ công mỹ nghệ mua một cái là được, mua hàng thủ công mỹ nghệ hiện đại thì dù có làm vỡ cũng không đau lòng.
Ở đây mua một cái bình nát cũng đến mấy triệu tệ. Nếu gặp lão thần côn thì ông sẽ nói hắn ăn no rửng mỡ mất.
Giang Thiếu Bạch đi một vòng xem, cuối cùng bị một bức tranh thu hút. Hắn nhìn thấy trong tranh vẽ một con cá cả người màu bạc nhưng đỉnh đầu lại màu vàng. Con cá này thoạt nhìn giống cá chép, nhưng nhìn kỹ lại không giống.
Giang Thiếu Bạch hoài nghi con cá này là linh vật, nghe nói sau khi thiên địa dị biến, linh vật càng ngày càng ít, nếu là mấy trăm năm trước còn đỡ chứ hiện tại rất khó gặp.
“Bức tranh này không ký tên nhưng từng có rất nhiều người sưu tầm.” Một người bên cạnh vừa ngắm nhìn bức tranh vừa bình luận.
Giang Thiếu Bạch bĩu môi, trên mình con cá này đóng đầy các loại con dấu, những người sưu tầm cổ đại thích đóng dấu lên mấy bức tranh họ sưu tầm, đôi khi một bức tranh nhỏ thôi cũng bị đóng mấy chục con dấu, nhìn rất kỳ quái.
Nhưng con dấu cũng là cách làm quan trọng để thẩm định tranh chữ là thật hay giả, nếu tranh chữ từng được danh nhân sưu tầm còn có thể nâng cao giá trị.
“Nhưng sao bức tranh sơn thủy này lại chừa nhiều chỗ trống vậy?”
Giang Thiếu Bạch liếc nhìn người vừa lên tiếng, chỗ trống? Rõ ràng vẽ con cá mà?!
Hắn nhìn mấy người xung quanh, bọn họ cũng tỏ vẻ đồng tình với người vừa lên tiếng.
“Bức tranh này chừa chỗ trống hơi nhiều, nhìn có vẻ không hài hòa.”
Mấy người này không nhìn thấy con cá sao? Giang Thiếu Bạch bỗng nhớ đến một chuyện, trên đời này có tồn tại một loại họa gọi là quỷ họa, chỉ vài người đặc thù mới có thể nhìn thấy quỷ họa vẽ cái gì, ví dụ như hắn có mắt âm dương bẩm sinh.
Hắn nhìn lên giá cả của bức tranh, là 40 triệu, hắn lập tức có cảm giác tim bị đâm một nhát đau nhói.
Người tổ chức biết bức tranh này có chỗ kỳ diệu hay là giở trò chặt chém vậy? Đúng là rất khó kiếm được món hời mà.
Với chút tiền của hắn mà muốn mua bức tranh này thì không đủ.
Giang Thiếu Bạch đảo mắt nhìn một vòng đại sảnh, trông thấy Diệp Đình Vân, hắn lập tức đến gần kéo cậu qua một bên.
“Sao vậy, nhìn trúng món nào à?” Cậu lên tiếng hỏi.
Hắn thần thần bí bí nói: “Có thể trả giá không?”
Diệp Đình Vân tiếc nuối nói: “Hình như không được đâu.” Nhưng cũng không chắc tuyệt đối.
“Bên kia có một bức Hàn Giang Dạ Điếu Đồ, bức tranh không có ký tên nhưng giá đến 40 triệu, tại sao vậy?”
“Cậu nhìn trúng bức tranh đó à?”
Hắn gật đầu đáp: “Đúng vậy. Nhưng bức tranh đó quá đắt.”
“Kỳ thật tranh đắt là có lý do, theo lý mà nói, tranh này không có ký tên, chắc không phải do Đường Dần, Ngô Đạo Tử vẽ. Mặc dù là đồ cổ nhưng cũng không thể quá 5 triệu.”
*Đường Dần (chữ Hán: 唐寅) là một danh hoạ, một nhà thơ nổi tiếng đời nhà Minh. Sinh ngày mồng 4 tháng 2 năm Thành Hóa thứ sáu (tức ngày 7 tháng 3 năm 1470) triều vua Minh Hiến Tông (1464 – 1487), mất ngày mồng 2 tháng 12 năm Gia Tĩnh thứ 2 (tức ngày 7 tháng 1 năm 1524) triều vua Minh Thế Tông (1521 – 1566). Đường Dần tự là Tử Uý, Bá Hổ (nên còn được gọi là Đường Bá Hổ), hiệu là Lục Như cư sĩ, Đào Hoa am chủ, Lỗ quốc đường sinh, Thoát thiền tiên lại, tự xưng là Minh triều Giang Nam đệ nhất phong lưu tài tử. Tương truyền ông sinh vào giờ Dần, ngày Dần, tháng Dần, năm Dần (Thành hóa thứ 6 đời Hiến Tôngnhà Minh) do vậy được đặt tên là Đường Dần.
*Ngô Đạo Tử (chữ Hán: 吴道子; 685–758) là họa sĩ lớn của Trung Quốc thời nhà Đường, người Dương Cù thuộc huyện Vũ, Hà Nam, Trung Quốc. Đối với hội họa, Ngô Đạo Tử tỏ ra ham thích từ bé. Tới năm 17 tuổi, ông đã giỏi vẽ tranh, nắm vững kỹ xảo cao siêu của hội họa. Do có tài năng, ông được Vĩ Tự Lập, một sủng thần của Đường Trung Tông, đồng thời là người ham mê nghệ thuật, chú ý đến và thu nhận làm tiểu lại.
Giang Thiếu Bạch: “…” Nếu là 5 triệu thì hắn gánh nổi rồi.
“Nhưng mà…”
Hắn nghe cậu đổi giọng mà tâm lý không khỏi trầm xuống.
“Bức tranh này từng được rất nhiều người sưu tầm, một người trong số đó nghĩ rằng bức tranh này chính là bản đồ kho báu, còn để lại bản chép tay, do đó giá trị của nó tăng cao. Đương nhiên đây có thể là suy nghĩ chủ quan của người nọ mà thôi. Nhưng lỡ như đúng thì sao, thà tin rằng có còn hơn là không.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Người nào biến thái vậy, bản đồ kho báu gì đó biết một mình là được rồi, còn để lại bản chép tay.
“Mà dù có kho báu thì đã nhiều năm trôi qua, không chừng bị lấy đi từ lâu rồi.” Hiện tại bọn trộm mộ tung hoành rất ngang ngược.
Diệp Đình Vân gật đầu nói: “Ừm.”
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, tuy là thế nhưng thà tin là có vẫn hơn.
“Cho tôi mượn chút tiền đi.”
Diệp Đình Vân cười cười: “Mượn bao nhiêu tiền?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Đúng là một vấn đề khiến người ta khó chịu.
“Hai mươi triệu.” Càng lúc càng mượn nhiều tiền.
Cậu cười nói: “Được thôi.”
Có Diệp Đình Vân ra mặt, hai bên rất nhanh hoàn thành giao dịch, người đứng ra tổ chức triển lãm nể mặt Diệp Đình Vân mà giảm giá cho hắn, thế là Giang Thiếu Bạch mua được bức tranh với giá hữu nghị là 38 triệu.
Hết chương 90
Sau khi Giang Thiếu Bạch quay lại trường học, cuộc sống quay lại quỹ đạo vốn có.
Vào giờ học chung, Diệp Đình Vân ngồi cạnh Giang Thiếu Bạch, nhỏ giọng nói: “Sắp tới có một buổi triển lãm đồ cổ, cậu có hứng thú tham dự không?”
Triển lãm đồ cổ à, hắn không chút do dự đáp: “Có!”
Chơi đồ cổ là thú vui của dân nhà giàu, trước đây Giang Thiếu Bạch căn bản không dám nghĩ đến thứ này, có điều hiện tại hắn đã trả hết nợ cho Diệp Đình Vân, sau đó phung phí mua một đống dược liệu và ngọc thạch, hiện giờ còn chừng 20 triệu tệ. Có một số tiền lớn như vậy, Giang Thiếu Bạch khá sung sướng, lại có chút mê mang.
Xét ở khía cạnh nào đó, hắn chỉ là nhà giàu mới phất, bất ngờ có một số tiền lớn như vậy khiến hắn không biết nên tiêu xài thế nào.
Lúc này Diệp Đình Vân nhắc đến triển lãm đồ cổ, Giang Thiếu Bạch cảm thấy đây là chỉ đường cho hắn. Giang Thiếu Bạch nghĩ nếu bản thân có thể tự kiếm tiền thì cũng nên tìm hiểu vài thứ khác biệt, hắn có thể thử tiếp xúc với đồ cổ, chưa nói đến việc có mua hay không nhưng có thể tìm hiểu trước.
Hắn có nhiều tiền như vậy, hẳn là không dễ dàng tiêu sạch đâu, hẳn là vậy…
“OK, vậy thứ bảy chúng ta cùng đi.” Diệp Đình Vân lên tiếng.
“Được.”
…
“Lão tứ, vừa nãy cậu và Diệp Đình Vân nói chuyện gì vậy? Trông hai người nói chuyện rất vui.” Hết giờ học, Bách Quang Vũ không đợi kịp vội hỏi.
Lão tứ biến mất nhiều ngày, vừa về trường là cùng Diệp Đình Vân show ân ái, thật là!
Giang Thiếu Bạch: “…” Chẳng lẽ nhìn vui lắm sao? Họ chỉ nói chuyện phiếm bình thường thôi mà.
“Diệp Đình Vân nói sắp có cuộc triển lãm đồ cổ, muốn tôi cùng đi xem.”
“Triển lãm đồ cổ à? Cậu càng ngày càng có phong cách thời thượng nha!”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đâu có đâu có.”
Thật ra hắn cũng có cảm giác càng ngày hắn càng có phong cách hơn, đều tại lão thần côn không chịu mua ti vi, cũng không chịu dùng wifi, làm hắn nhà quê nhiều năm như vậy. Nếu sư phụ mua ti vi từ lâu thì không chừng hắn đã tiến vào giới thời thượng luôn rồi, không đến nỗi bị người ta nói “phèn” khi vừa nhập học.
Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng đó! Tuy hiện tại hắn đã thay da đổi thịt nhưng mấy bạn học không thay đổi cách nhìn đối với hắn.
…
Đến thứ bảy, Giang Thiếu Bạch đi theo Diệp Đình Vân đến phòng triển lãm Xuân Giang Hoa Nguyệt. Không giống trong suy đoán của hắn, phòng triển lãm này không phải ai cũng có thể vào được.
Hắn buồn bực bĩu môi, cảm thấy giám đốc phòng triển lãm thật soi mói, rõ ràng là muốn bán đồ mà còn phải gia nhập sàn chứng khoán mới được vào.
Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Cậu thích ấm trà này à!”
“Không phải.”
Cậu lườm một cái, nếu không phải thì nhìn đến mê mẩn làm cái gì?!
“Cậu nhìn cái ấm này đi, nghe nói có lịch sử năm trăm năm, là năm trăm năm đó! Không biết có bao nhiêu người dùng cái ấm này uống nước rồi, mất vệ sinh quá!” Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, hi hi ha ha nói.
Diệp Đình Vân: “…”
“Cậu đừng nói lung tung, cậu có biết đồ sứ càng lâu càng tốt không? Ấm pha trà càng lâu năm thì càng pha ra trà ngon, ấm này còn không cần dùng lá trà, chỉ cần đổ nước vào thôi cũng có thể có trà ngon, quả nhiên thần kỳ.” Diệp Đình Vân nói.
“Ấm này không dùng lá trà cũng có thể pha ra trà à? Nhất định là lúc dùng xong chưa rửa, để lâu ngày bị đóng cặn bã trà.”
Diệp Đình Vân liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Mọi người đang nhìn cậu đó. Cậu còn nói bậy nữa coi chừng bị đuổi ra ngoài.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Hắn nhìn vài người xung quanh, họ đang quan sát hắn, trong ánh mắt mơ hồ mang theo vài phần châm chọc. Mấy người này nhìn hắn vậy là sao? Ánh mắt thể hiện cái gì, hừ, tên nào cũng ra vẻ đạo mạo không biết sau lưng loạn thành cái gì đâu.
Giang Thiếu Bạch phát hiện một người trong đó biểu hiện rất rõ ràng, dường như xem hắn là con chuột trà trộn vào nồi canh vậy.
“Không biết sao lại có người như vậy vào triển lãm?!”
Giang Thiếu Bạch nhìn qua, người đàn ông đang bày vẻ khinh bỉ hắn có tướng mạo hoa đào, phỏng chừng người này nuôi bồ nhí sắp không giấu được nữa, sắp tới sẽ trình diễn màn đại chiến giữa vợ chính và bồ nhí đây.
Giang Thiếu Bạch hơi phồng má, thầm nghĩ người như hắn thì làm sao chứ, chờ tương lai hắn phất lên như diều gặp gió, loại triển lãm này có cầu hắn cũng không tới đâu.
Rốt cuộc Diệp Đình Vân kéo Giang Thiếu Bạch đi đến gian triển lãm ngọc.
“Làm gì kéo tôi đến đây! Chúng ta không cần kiêng dè tên ngu vừa nãy, gã sắp gặp xui rồi.”
Diệp Đình Vân bất đắc dĩ: “Không phải tôi sợ ông ta mà là sợ cậu đó. Cậu nói ít lại, nhìn nhiều chút đi.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Diệp Đình Vân thật là, hắn làm gì mà sợ. Hắn nói tiếp: “Gã kia sắp đánh nhau với vợ rồi.”
Cậu véo hắn một cái: “Nói bậy bạ gì đó, ông ta và vợ là cặp vợ chồng kiểu mẫu nổi tiếng đó, gắn bó như keo sơn hơn hai mươi năm rồi.”
Người đàn ông vừa lên tiếng lúc nãy tên là Tăng Đàm, cơ thể vợ ông ta không tốt, không có khả năng sinh dục, hai người nhận nuôi một đứa bé, thật là một người đàn ông hiếm có khó tìm. Mặc dù người ngoài không biết chân tướng thật sự nhưng đều đồn đãi như vậy. Có điều nếu Giang Thiếu Bạch đã nói thế thì hẳn là không sai đâu.
Có thể để ý thấy Tăng Đàm trong giới chính trị không tồi, lên chức rất nhanh, nếu bị lộ chuyện gia đình bất hòa thì chuyện thăng chức sẽ đi tong, dù sao gia tộc vợ ông ta khá lớn mạnh.
…
Bên trong phòng triển lãm ngọc có không ít đồ tốt, nhưng đa số có giá tiền đắt đến kinh người. Một miếng ngọc Quan Âm mà đến 20 triệu, cuối cùng được một vị phu nhân nhà giàu bảo dưỡng rất tốt không thèm chớp mắt mà mua lấy.
Giang Thiếu Bạch phát hiện, miếng ngọc Quan Âm này rất được tranh giành, dù là bản thân cất giữ hay mang tặng người khác đều là lựa chọn tốt.
Trong triển lãm có rất nhiều món đồ có giá trị liên thành, Giang Thiếu Bạch chợt phát hiện, chút tiền của hắn chẳng đáng để mắt đến. Hắn thấy được rất nhiều bình sứ, tất cả đều vô cùng tinh mỹ. Hiện giờ kỹ thuật làm đồ giả rất cao, nghe nói trong buổi triển lãm cũng có đồ giả trà trộn, nếu xui xẻo sẽ mua trúng hàng dỏm, đến lúc đó phải chịu chẳng biết kêu ai.
Giang Thiếu Bạch nhìn một đống đồ gốm sứ, cảm thấy cái nào cũng tốt, nhưng món rẻ nhất cũng có giá lên đến bảy con số. Hắn nghĩ hắn nên đến cửa hàng thủ công mỹ nghệ mua một cái là được, mua hàng thủ công mỹ nghệ hiện đại thì dù có làm vỡ cũng không đau lòng.
Ở đây mua một cái bình nát cũng đến mấy triệu tệ. Nếu gặp lão thần côn thì ông sẽ nói hắn ăn no rửng mỡ mất.
Giang Thiếu Bạch đi một vòng xem, cuối cùng bị một bức tranh thu hút. Hắn nhìn thấy trong tranh vẽ một con cá cả người màu bạc nhưng đỉnh đầu lại màu vàng. Con cá này thoạt nhìn giống cá chép, nhưng nhìn kỹ lại không giống.
Giang Thiếu Bạch hoài nghi con cá này là linh vật, nghe nói sau khi thiên địa dị biến, linh vật càng ngày càng ít, nếu là mấy trăm năm trước còn đỡ chứ hiện tại rất khó gặp.
“Bức tranh này không ký tên nhưng từng có rất nhiều người sưu tầm.” Một người bên cạnh vừa ngắm nhìn bức tranh vừa bình luận.
Giang Thiếu Bạch bĩu môi, trên mình con cá này đóng đầy các loại con dấu, những người sưu tầm cổ đại thích đóng dấu lên mấy bức tranh họ sưu tầm, đôi khi một bức tranh nhỏ thôi cũng bị đóng mấy chục con dấu, nhìn rất kỳ quái.
Nhưng con dấu cũng là cách làm quan trọng để thẩm định tranh chữ là thật hay giả, nếu tranh chữ từng được danh nhân sưu tầm còn có thể nâng cao giá trị.
“Nhưng sao bức tranh sơn thủy này lại chừa nhiều chỗ trống vậy?”
Giang Thiếu Bạch liếc nhìn người vừa lên tiếng, chỗ trống? Rõ ràng vẽ con cá mà?!
Hắn nhìn mấy người xung quanh, bọn họ cũng tỏ vẻ đồng tình với người vừa lên tiếng.
“Bức tranh này chừa chỗ trống hơi nhiều, nhìn có vẻ không hài hòa.”
Mấy người này không nhìn thấy con cá sao? Giang Thiếu Bạch bỗng nhớ đến một chuyện, trên đời này có tồn tại một loại họa gọi là quỷ họa, chỉ vài người đặc thù mới có thể nhìn thấy quỷ họa vẽ cái gì, ví dụ như hắn có mắt âm dương bẩm sinh.
Hắn nhìn lên giá cả của bức tranh, là 40 triệu, hắn lập tức có cảm giác tim bị đâm một nhát đau nhói.
Người tổ chức biết bức tranh này có chỗ kỳ diệu hay là giở trò chặt chém vậy? Đúng là rất khó kiếm được món hời mà.
Với chút tiền của hắn mà muốn mua bức tranh này thì không đủ.
Giang Thiếu Bạch đảo mắt nhìn một vòng đại sảnh, trông thấy Diệp Đình Vân, hắn lập tức đến gần kéo cậu qua một bên.
“Sao vậy, nhìn trúng món nào à?” Cậu lên tiếng hỏi.
Hắn thần thần bí bí nói: “Có thể trả giá không?”
Diệp Đình Vân tiếc nuối nói: “Hình như không được đâu.” Nhưng cũng không chắc tuyệt đối.
“Bên kia có một bức Hàn Giang Dạ Điếu Đồ, bức tranh không có ký tên nhưng giá đến 40 triệu, tại sao vậy?”
“Cậu nhìn trúng bức tranh đó à?”
Hắn gật đầu đáp: “Đúng vậy. Nhưng bức tranh đó quá đắt.”
“Kỳ thật tranh đắt là có lý do, theo lý mà nói, tranh này không có ký tên, chắc không phải do Đường Dần, Ngô Đạo Tử vẽ. Mặc dù là đồ cổ nhưng cũng không thể quá 5 triệu.”
*Đường Dần (chữ Hán: 唐寅) là một danh hoạ, một nhà thơ nổi tiếng đời nhà Minh. Sinh ngày mồng 4 tháng 2 năm Thành Hóa thứ sáu (tức ngày 7 tháng 3 năm 1470) triều vua Minh Hiến Tông (1464 – 1487), mất ngày mồng 2 tháng 12 năm Gia Tĩnh thứ 2 (tức ngày 7 tháng 1 năm 1524) triều vua Minh Thế Tông (1521 – 1566). Đường Dần tự là Tử Uý, Bá Hổ (nên còn được gọi là Đường Bá Hổ), hiệu là Lục Như cư sĩ, Đào Hoa am chủ, Lỗ quốc đường sinh, Thoát thiền tiên lại, tự xưng là Minh triều Giang Nam đệ nhất phong lưu tài tử. Tương truyền ông sinh vào giờ Dần, ngày Dần, tháng Dần, năm Dần (Thành hóa thứ 6 đời Hiến Tôngnhà Minh) do vậy được đặt tên là Đường Dần.
*Ngô Đạo Tử (chữ Hán: 吴道子; 685–758) là họa sĩ lớn của Trung Quốc thời nhà Đường, người Dương Cù thuộc huyện Vũ, Hà Nam, Trung Quốc. Đối với hội họa, Ngô Đạo Tử tỏ ra ham thích từ bé. Tới năm 17 tuổi, ông đã giỏi vẽ tranh, nắm vững kỹ xảo cao siêu của hội họa. Do có tài năng, ông được Vĩ Tự Lập, một sủng thần của Đường Trung Tông, đồng thời là người ham mê nghệ thuật, chú ý đến và thu nhận làm tiểu lại.
Giang Thiếu Bạch: “…” Nếu là 5 triệu thì hắn gánh nổi rồi.
“Nhưng mà…”
Hắn nghe cậu đổi giọng mà tâm lý không khỏi trầm xuống.
“Bức tranh này từng được rất nhiều người sưu tầm, một người trong số đó nghĩ rằng bức tranh này chính là bản đồ kho báu, còn để lại bản chép tay, do đó giá trị của nó tăng cao. Đương nhiên đây có thể là suy nghĩ chủ quan của người nọ mà thôi. Nhưng lỡ như đúng thì sao, thà tin rằng có còn hơn là không.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Người nào biến thái vậy, bản đồ kho báu gì đó biết một mình là được rồi, còn để lại bản chép tay.
“Mà dù có kho báu thì đã nhiều năm trôi qua, không chừng bị lấy đi từ lâu rồi.” Hiện tại bọn trộm mộ tung hoành rất ngang ngược.
Diệp Đình Vân gật đầu nói: “Ừm.”
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, tuy là thế nhưng thà tin là có vẫn hơn.
“Cho tôi mượn chút tiền đi.”
Diệp Đình Vân cười cười: “Mượn bao nhiêu tiền?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Đúng là một vấn đề khiến người ta khó chịu.
“Hai mươi triệu.” Càng lúc càng mượn nhiều tiền.
Cậu cười nói: “Được thôi.”
Có Diệp Đình Vân ra mặt, hai bên rất nhanh hoàn thành giao dịch, người đứng ra tổ chức triển lãm nể mặt Diệp Đình Vân mà giảm giá cho hắn, thế là Giang Thiếu Bạch mua được bức tranh với giá hữu nghị là 38 triệu.
Hết chương 90
Danh sách chương