Mao Tây Khê có chút căm tức.

Đối với dân chúng bình thường mà nói, một tòa thành thị, cục trưởng cục công an có quyền lực rất to lớn, có thể thường xuyên cảm nhận được lợi ích thiết thân, vô luận là xuất hành ra ngoài tỉnh, phân tranh, cãi cọ, đều thường xuyên liên hệ với cảnh sát, nhân viên cảnh sát trong mắt dân chúng bình thường đều là người cực kỳ oai phong, là đại ca cầm đầu.

Mao Tây Khê nắm trong tay vận mệnh mấy ngàn nhân viên cảnh sát cũng không ngoại lệ, cục công an chính là vương quốc độc lập của hắn.

Hắn rất say mê loại cảm giác trực tiếp cầm cường quyền này, thế cho nên lúc quyền lực được bành trướng, tâm tính hắn cũng bắt đầu trở nên kiêu căng.

Phó thị trưởng ủy ban thành phố giống nhau, hắn thật đúng là không để cho mặt mũi gì, thị ủy bên kia, ngoại trừ mấy thường ủy số ít, những người khác, hắn cũng không thèm để vào mắt.

Thị trưởng trước đột nhiên ngã xuống, bí thư chính pháp ủy bị Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh mang đi ngay tại văn phòng, những việc này đã từng tạo cho Mao Tây Khê rung động tâm lý thật lớn.

Nhưng lợi dụng mình các mối quan hệ của ở phòng công an tỉnh, còn có việc cẩn thận thao tác từng li từng tí sau lưng, trong cuộc địa chấn chính trị lớn nhất Nam Tô, dù mạo hiểm nhưng không quá nguy hiểm, cuối cùng, hắn cũng an toàn chạm đất.

Cái này lại để cho tự tin của Mao Tây Khê một lần nữa bành trướng thật lớn, tự cho rằng năng lực vận hành chính trị của mình lại tăng thêm một bậc.

Lúc trước nghe được một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi muốn tới Quảng Lăng làm thị trưởng, là từ xa tỉnh La Phùm một cái tỉnh núi cao nước xa kia, vượt qua tỉnh chạy tới, Mao Tây Khê đã cảm thấy vớ vẩn, chẳng lẽ tỉnh Nam Tô không có người nào có thể dùng sao? Để một thằng con nít chưa đủ lông, cánh chưa mọc lông đến làm thị trưởng, cái này có thích hợp không?

Thực sự không biết có phải đầu óc là những người khảo sát đề cử cán bộ kia có nước vào hay không! Người trẻ tuổi mới hơn hai mươi, biết cái gì đây? Hiểu kinh tế sao? Hiểu chính trị sao?

Thời điểm biết rõ thị trưởng chỉ hơn hai mươi tuổi, liền chẳng thèm, công việc hàng ngày chính là mở xe cảnh sát ra, cùng người ở trong cục đi đánh bài.

Dương Tử Hiên đến nhận chức, về sau, Mao Tây Khê cũng lười chú ý thị trưởng này làm gì, ở trong mắt hắn, hắn là người đứng đầu cơ quan cường lực, gần đây lại đang mưu cầu tiến vào bộ máy thường ủy thị ủy, dùng bí thư chính pháp ủy kiêm nhiệm cục trưởng cục công an, bá chủ một phương, nào có tâm tư đi tìm hiểu vị thị trưởng thành phố mới này.

Hắn không thèm đi trêu chọc thị trưởng mới, hết lần này tới lần khác, thị trưởng mới này lại đến trêu chọc hắn.

Không thèm chào hỏi trước, liền trực tiếp để cho Lô Hải Sinh kia cướp lấy quyền lực của hắn, làm dạ dày hắn đảo lộn tùng phèo, hôm nay hắn tìm đến chỗ thị trưởng lý luận, hết lần này tới lần khác, lại bị chặn ngay ở cửa chính phủ thành phố.

Hắn thật sự là tức đến nổ phổi, trước kia, hắn, cục trưởng công an này toàn là tùy tiện ra vào ủy ban thành phố, có thể trực tiếp đi tìm văn phòng thị trưởng, nào có tình huống bị ngăn tại cửa ra vào, chỉ là, hắn tỉnh táo lại rất nhanh, hắn cảm thấy đây là Dương Tử Hiên làm khó dễ hắn.

"Quá cuồng vọng rồi!"

Mao Tây Khê buồn bực hút thuốc trước cửa chính phủ thành phố, trên đường xi-măng trước cửa đã có bốn năm mẩu thuốc lá rồi, đều là hắn ném ra, hắn đang cực lực làm cho mình tỉnh táo lại, hắn muốn cho vị Dương thị trưởng này một bài học.

Audi đen bóng dừng ở trước người hắn, cửa lớn chính phủ thành phố từ từ mở ra, Dương Tử Hiên từ cửa sổ xe nhô đầu ra, đánh giá vị cục trưởng công an này.

Thân hình khôi ngô giống Lô Hải Sinh, con ngươi đen bóng, so với Lô Hải Sinh thì nhiều hơn một phần khôn khéo và gian xảo, thiếu đi một phần tự nhiên.

"Mao cục trưởng, bắt ngài đợi lâu rồi!"

Dương Tử Hiên đắn đo xử dụng tư thế vừa đúng, giọng nói không nhanh không chậm, bắt tay Mao Tây Khê, mời Mao Tây Khê đến văn phòng hắn ngồi, bảo Lí Nghĩa Đông pha cho hai người một chén trà.

"Cũng không tính toán là lâu, nửa giờ thôi!" Mao Tây Khê không do dự, trực tiếp ngồi ở trên ghế sa lon, trong ngôn ngữ lại không có chút khách sáo nào.

Dương Tử Hiên hơi híp con mắt lại, ngồi xuống điều chỉnh tâm tính, thầm nghĩ cục trưởng công an này lại có tính tình không nhỏ, quá kiêu ngạo.

"Vội vã tìm tôi như vậy, có chuyện gì à?" Dương Tử Hiên mở ra miệng trước, không hàn huyên khách sáo nhiều.

"Tôi muốn phản ánh với thị trưởng về một vài vấn đề, nhưng không biết có phù hợp hay không."

"Đều là đồng chí, không có gì phù hợp hay không phù hợp, tôi đã sớm muốn nói chuyện với cậu rồi, nhưng một mực không có thời gian, hôm nay cậu đã tự mình đến đây rồi, vậy cũng có thể nói chuyện rõ ràng."

"Lô Hải Sinh làm cái gì mà đội chấp pháp tổng hợp, là ý kiến của ngài à?" Những lời này rất bén nhọn.

Một là Mao Tây Khê ngay cả "Lô Hải Sinh phó thị trưởng" cũng không xưng hô, rõ ràng chính là không để phó thị trưởng này để vào mắt, ngoài ra còn trực tiếp chỉ hướng đầu mâu về Dương Tử Hiên, tính công kích rất mạnh.

"Đồng chí Mao Tây Khê, cậu đang chất vấn tôi hả?" Dương Tử Hiên nhấp một hớp trà, ánh mắt xẹt qua trên mặt Mao Tây Khê.

"Thị trưởng, ngài nói quá lời, tôi nào dám chất vấn ngài? Không phải ngài cường điệu là hai bên nói chuyện trao đổi sao? Hiện tại ngay cả vấn đề nhỏ mà cũng không cho phép tôi hỏi, làm sao nói chuyện trao đổi đây?" Mao Tây Khê mỉm cười, thầm nghĩ, em bé thị trưởng này chỉ có điểm trình độ ấy thôi sao.

"Là ý của tôi thì thế nào? Không phải là ý của tôi thì thế nào? Có gì khác nhau sao?

“Chẳng lẽ không phải là ý của tôi, cậu mới chấp hành? Lô Hải Sinh thị trưởng là phó thị trưởng phân công quản lý hệ thống chính pháp, anh ta và cậu thương lượng kiến tạo đội chấp pháp tổng hợp, cậu có thể không để ý hả?”

“Ai cũng làm được hết, chẳng lẽ cục công an này đã trở thành vương quốc độc lập Mao Tây Khê cậu rồi à, ngay cả phó thị trưởng phân công quản lý chính pháp cũng không thể điều tạm cảnh sát, điều chuyển cảnh sát hả?"

Dương Tử Hiên nặng nề đặt chén trà xuống, giọng nói càng lúc càng nghiêm khắc: "Đồng chí Mao Tây Khê, loại người tư tưởng chủ nghĩa cục bộ như cậu, rất nguy hiểm."

Có một số việc, có thể làm, nhưng không thể nói được, càng không thể bị người khác lấy ra làm nhược điểm, tựa như Mao Tây Khê làm việc bá đạo tại cục công an, làm thành vương quốc độc lập, hắn có thể làm như vậy, nhưng không thể thừa nhận.

"Thị trưởng, oan uổng quá, tôi làm việc không cần để ý ai, làm chủ nghĩa cục bộ ở cục công an từ lúc nào?"

Mao Tây Khê lập tức phản kích: "Không thể chụp mũ loạn, chưa tổ chức khảo sát cuối năm, đã nói tôi có tác phong chuyên chế rồi à? Không đến mức như vậy chứ? Phê bình phải có căn cứ!"

Quá làm càn!

Đây là phản ứng đầu tiên của Dương Tử Hiên, thời điểm lãnh đạo phê bình, Mao Tây Khê ngay cả ứng phó cơ bản và qua loa cũng lười làm, trực tiếp phản bác quan điểm của lãnh đạo, việc này đã lộ ra nhiều vấn đề và cách nghĩ trong lòng hắn.

"Đồng chí Lô Hải Sinh dùng danh nghĩa chính phủ thành phố yêu cầu kiến tạo đội chấp pháp tổng hợp, dùng để tăng cường quản lý trị an hiện trường thi công hạng mục đầu tư trọng điểm, cậu lại không để vào mắt, đây không phải là biểu hiện coi rẻ lãnh đạo, không phải biểu hiện làm chủ nghĩa cục bộ hả?”

“Đồng chí Lô Hải Sinh đã tự coi mình là lãnh đạo rồi à?" Dương Tử Hiên hút một hơi thuốc, chậm rãi nói.

"Thị trưởng, cho tới bây giờ tôi chưa từng nói không đồng ý làm đội chấp pháp tổng hợp này, nhưng sự tình có nặng nhẹ, hiện tại nhiệm vụ duy trì ổn định rất nặng, lực lượng cảnh sát vốn đã thiếu hụt nghiêm trọng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không rút ra được người!”

“Vì nguyên nhân đó, tôi mới nghĩ đến việc đến chính phủ thành phố tìm ngài nói chuyện, xem có thể mở cái lỗ hổng cho cục công an, tăng nhiều hơn một trăm biên chế, giải quyết tình huống khẩn cấp trước mắt hay không.”

“Như vậy, đội chấp pháp tổng hợp có thể bắt đầu kiến tạo, nhiệm vụ quản lý trị an của chúng tôi cũng có thể hoàn thành thuận lợi." Mao Tây Khê nói một phương pháp xử lý vẹn toàn đôi bên.

Dụi điếu thuốc lá vào trong cái gạt tàn thuốc, hơi trầm mặc nửa ngày, tạo thành một loại tiếng động không khí.

Về sau, Dương Tử Hiên vẫn không nói chuyện, ánh mắt quét nhìn trên người Mao Tây Khê.

Đề nghị này của Mao Tây Khê, mặt ngoài thoạt nhìn rất tốt, vừa giải quyết chuyện kiến tạo đội chấp pháp tổng hợp, tăng lên cảm quan của thương nhân đầu tư đối với trình độ trị an toàn bộ thành phố, vừa có thể giúp cho cục công an hoàn thành được nhiệm vụ trị an của bản thân.

Nhưng Dương Tử Hiên biết rõ, yêu cầu này, bất kể thế nào, cũng không thể đáp ứng, cái lỗ hổng này, bất kể thế nào, cũng không thể mở ra được.

Cho dù điểm xuất phát của Mao Tây Khê là tốt, hắn cũng không thể đồng ý, một cục trưởng công an, dám mặt đối mặt ra điều kiện với hắn, một thị trưởng thành phố.

Một khi mở loại lỗ hổng này, nhất định sẽ có người liếm mặt, được một tấc lại muốn tiến một thước.

"Thị trưởng, ngài xem xem, phương án này đúng là nhất cử lưỡng tiện." Mao Tây Khê nhìn thấy Dương Tử Hiên trầm mặc, cho rằng Dương Tử Hiên tại giãy dụa cùng do dự, liền thêm mắm thêm muối bỏ thêm một mồi lửa.

Ở trong mắt hắn, Dương Tử Hiên chắc chắn sẽ đồng ý với cái phương án này, đây cũng là phương pháp xử lý cho Dương thị trưởng bậc thang bước xuống dưới.

Bằng không thì cục công an bên kia cắn người không tha, không kiến tạo đội chấp pháp, chính phủ thành phố cũng không có nhiều biện pháp làm được.

"Không có khả năng!"

Giọng nói Dương Tử Hiên rất lạnh lùng: "Muốn biên chế nhiều hơn sao, tốt nhất là cậu đừng nghĩ đến làm gì, nhân số cảnh sát trong thành phố, tăng thêm các cấp huyện bên dưới, nhân viên cảnh sát trong biên chế đã đạt đến mấy ngàn người, mỗi tháng chỉ cần là tiền lương chi cho đội ngũ công an cảnh sát khổng lồ như vậy, đã là một số tài chính không nhỏ.”

“Hết lần này tới lần khác, nuôi một đội ngũ công an lớn như vậy, danh tiếng của dân chúng đối với trị an lại kém như vậy, thương nhân đầu tư đến thành phố ta tiến hành đầu tư, không hề được bảo đảm trị an."

"Dưới loại tình huống này, cậu cảm thấy tôi sẽ đồng ý gia tăng biên chế nhân viên cảnh sát sao?" Dương Tử Hiên trực tiếp phá hỏng con đường này.

Mao Tây Khê không ngờ thái độ Dương thị trưởng này lại mạnh mẽ cứng rắn như vậy, trực tiếp buông câu nói đe dọa khi đang ở trước hắn mặt, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.

"Đã như vậy, tôi cũng không có quá nhiều lời để nói rồi, xin lỗi thị trưởng, tôi cáo từ trước."

Mao Tây Khê lập tức đứng thẳng lên, đi ra khỏi văn phòng, nặng nề đóng cửa lại.

Văn phòng chỉ còn lại một mình Dương Tử Hiên, miệng hút thuốc, lập tức trở mặt với Mao Tây Khê, cũng không phải là chuyện hắn mong muốn, nhưng có một vài sự tình, có một vài tình huống, hắn không thể không làm.

Kiến tạo đội chấp pháp tổng hợp, là thế phải làm, bước đầu tiên trong việc cải thiện hoàn cảnh đầu tư toàn bộ thành phố, chính là cải thiện hoàn cảnh trị an.

Thương nhân đầu tư đánh giá về một tòa thành thị, đứng thứ nhất chính là trị an và vệ sinh, ngay cả trị an thành thị cũng không làm tốt, không thể nào làm văn vẻ gì trên mặt kêu gọi đầu tư.

Nhưng Mao Tây Khê rõ ràng không hề có ý tứ hành động ở phương diện này, một bộ tư thế việc không liên quan đến mình, sĩ diện treo lên cao cao, đàm phán điều kiện cùng Dương Tử Hiên, đã làm cho tâm tình Dương Tử Hiên lạnh xuống, nhất định phải bày ra tư thế cường ngạnh.

Mao Tây Khê phản kích cũng rất nhanh chóng, hắn rời khỏi chính phủ thành phố không bao lâu, Lô Hải Sinh đã gọi điện thoại tới máy riêng của Dương Tử Hiên.

"Thị trưởng, có phải là Mao Tây Khê và ngài nói chuyện không thoải mái? Hắn vừa mới điện thoại cho tôi, nói sự tình kiến tạo đội chấp pháp tổng hợp, không có khả năng làm được! Nói cái gì mà lực lượng cảnh sát vốn đã không đủ, không có thời gian mò mẫm làm những việc này."

Dương Tử Hiên cúp điện thoại xuống, hút thuốc, sắc mặt từ từ âm trầm xuống.

….

Từ xưa, thành phố Quảng Lăng đã là đô thị lớn, nghề nghiệp giải trí đều rất phát đạt, sự tình ăn chơi đàn đúm, dân chúng Quảng Lăng đều cảm thấy rất bình thường.

Tựa như quán bar, hộp đêm, quán mát xa, nhà tắm hơi, đều mọc lên giống như nấm, xuất hiện từ trong đất, kỳ thật đều khoác trên vai danh hiệu " ăn chơi đàn đúm " lúc trước, nhưng bây giờ đã thay đổi một loại hình thức khác.

Sản nghiệp giải trí Quảng Lăng chi chít như sao trên trời, tọa lạc trong các phố lớn ngõ nhỏ, có vài chỗ rất ẩn nấp, có vài chỗ dám công khai mời chào kinh doanh.

"Nghe nói xế chiều hôm nay cậu làm loạn ở chính phủ thành phố?"

Cánh tay Người đàn ông nói chuyện có một vết sẹo, miệng hút thuốc, ôm một cô gái chân mảnh eo nhỏ, một tay cầm điếu thuốc, một tay còn lại bất chợt duỗi vào bên trong nách cô gái.

Cô gái không phải là cave tiếp khách lão luyện, chắc vừa vào nghề không lâu, không quen khách khứa động tay đông chân và động tác quá mạnh, nhẹ nhàng vặn vẹo vòng eo, muốn tránh sang bên.

Động tác này lại càng kích động người đàn ông, tay hắn thô bạo nắm lấy bộ ngực cô gái, bóp thật mạnh, nước mắt của cô gái lập tức liền chảy ra.

"Cậu xem cậu kìa, chẳng thương hương tiếc ngọc gì cả, đây chính là địa bàn Quảng Lăng chúng tôi, cô gái tại đây không giống với những người lão luyện cậu gặp ở hộp đêm Kim Kinh, ở đây trẻ trung lắm, càng nếm càng có vị." Ánh mắt Mao Tây Khê giống như cười mà không phải cười nói.

Sau đó lại bảo cô gái xinh đẹp ngồi bên người gác chân lên chân hắn, cánh tay nhẹ nhàng xoa nắn đôi chân cô gái, cô bé này lại rất phối hợp, rên rỉ vài câu.

Người đàn ông ngồi ở đối diện Mao Tây Khê lại như là nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, nói: "Thật khó tưởng tượng, không ngờ cái từ thương hương tiếc ngọc này lại được nhổ ra từ trong miệng đại cục trưởng, loại người tốt đặc thù như cậu, đúng là chưa bao giờ nhìn thấy!"

"Ngủ say không thể thiếu vợ, nhưng thiêm thiếp làm việc với nhân tìnhcũng đặc sắc mà! Ăn quen hoa dại, có đôi khi sẽ cảm thấy người đàng hoàng cũng không tệ." Mao Tây Khê mang trên mặt một tia cười dâm, nhấp một hớp rượu cốc-tai, toàn thân lập tức nóng lên, động tác trên tay cũng tăng mạnh.

"Cái tên bên chính phủ thành phố đến lông cũng chưa đủ dài, có thể làm cho tôi kinh ngạc được sao? Lão Ba à, cậu thông qua con đường nào bắt được tin tức vậy?."

"Cậu không biết hả? Chính phủ thành phố đã truyền ngất trời rồi, nói cậu không thể tìm được mấy cái gì đó cậu muốn từ chỗ Dương thị trưởng, liền vung cửa ra khỏi chính phủ thành phố." Lão Ba có chút kinh ngạc nói.

Hắn là một thương nhân Kim Kinh, một mực đều kinh doanh làm việc ở Quảng Lăng và Kim Kinh, bởi vì có chút nguyên nhân, quan hệ giữa hắn và Mao Tây Khê vô cùng tốt, cũng là số ít thương nhân dám xưng huynh gọi đệ với Mao Tây Khê.

Lão Ba có không ít mối quan hệ tại chính phủ Quảng Lăng và Kim Kinh, tin tức cực kỳ linh thông.

"Còn có loại sự tình này?"

Mao Tây Khê không nghĩ tới đám người văn phòng kia lại truyền ra một cái phiên bản như vậy, rõ ràng có người đạo diễn ở sau lưng.

Ở bên trong phiên bản này, hình tượng "không tôn trọng lãnh đạo" của hắn cực kỳ nổi bật, vẫn chưa biết rơi vào tat thị ủy bên kia, lãnh đạo thị ủy sẽ nhìn hắn thế nào đây?

"Thật sự là có người nói láo?" Lão Ba biết rõ Mao Tây Khê rất ít khi che dấu tâm tình ở trước mặt hắn, nhìn thấy Mao Tây Khê kinh ngạc như vậy, liền biết có vấn đề.

"Nói láo rất lớn, sợ là có người cố ý truyền như vậy! Muốn làm thối tôi hả?" Mao Tây Khê có chút tức giận.

"Không cần phải gấp gáp, chính phủ thành phố truyền như vậy, lại chứng thực một sự kiện —— đường đường là thị trưởng, vậy mà lại cần nhờ loại tin đồn này, dùng một chút thủ đoạn ngôn từ để chèn ép cục trưởng cậu,”

“Vừa nói rõ trình độ của hắn có hạn, một phương diện khác, cũng nói rõ hắn không có biện pháp bắt cậu, nguyên nhân là lực lượng ủng hộ của hắn tại thành ủy bên kia không nhiều lắm, muốn động tới cậu, rất khó..." Lão Ba luôn có thể từ trong sự tình tầm thường, phát hiện nội dung không tầm thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện