Thời gian gần đây Tiêu Manh Á đang muốn tìm việc làm, cậu cũng biết ở thế giới này không có bằng cấp tìm việc rất khó.
Ngụy Cốc cũng từng hỏi cậu có muốn đi học không, về chuyện học hành này, Tiêu Manh Á hoàn toàn mờ mịt.
Cậu chưa bao giờ tiếp xúc với những kiến thức chuyên sâu bao giờ, thường ngày cậu đến thư viện cũng chỉ học hỏi những kiến thức thông thường của thế giới này, Tiêu Manh Á cũng tự biết mình không quá thông minh, thực ra năng lực tiếp thu của cậu cũng cực kỳ có hạn........!
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cậu vẫn muốn thử vận may xem cuối cùng có thể tự mình kiếm được một công việc hay không.
Vào giờ cơm tối, Tiêu Manh Á nói cho Ngụy Cốc ý tưởng này của cậu.
Anh cũng không có phản ứng gì, bình thản hỏi cậu: "Cậu nghĩ kỹ chưa? Cho cậu đi học với tôi không phải việc gì khó, thật ra còn rất đơn giản.
Nếu cậu muốn đi làm tôi cũng có thể sắp xếp cho cậu.
Nhưng suy cho cùng thì đây cũng là cuộc sống riêng của cậu, cậu nên suy nghĩ thật kỹ."
"Em nghĩ kỹ rồi, em muốn đi làm!" Tiêu Manh Á rất thích Ngụy Cốc, luôn sùng bái anh.
Từ trước đến nay anh nói gì cậu cũng đồng ý tuyệt đối, chỉ là lần này, trong lòng cậu có quyết tâm riêng của mình.
"Vậy thì theo ý cậu đi, chứng minh thư của cậu đã xong rồi, ngày mai tôi kêu Tiểu Tần đưa về nhà."
"Ca ca thật tốt! Cảm ơn anh nha."
Cậu không muốn suốt ngày dựa dẫm vào ca ca, cậu sẽ nỗ lực chứng minh cho Ngụy Cốc thấy cậu là một người có ích."
...................!
Tìm việc trên mạng rồi lại tìm trên báo, sau hai ngày, Tiêu Manh Á dần bị nhụt chí.
Tìm việc thật sự rất khó! Cậu hay xấu hổ, mỗi khi lấy hết can đảm gọi điện thoại đến hỏi han tình hình, vừa nói ra cậu không bằng không cấp bên kia đã vô tình từ chối cậu rồi.
Mặt dày gọi mười mấy cuộc điện thoại, cậu đã thất vọng không nói nên lời.
Trời chiều chạng vạng, ánh tà dương xuyên qua cửa kính phủ đầy mặt đất, ánh sáng mờ ảo nhàn nhạt như tâm trạng của cậu, Tiêu Manh Á lê bước vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Nhân lúc Ngụy Cốc chưa về cậu tranh thủ ra ngoài đi dạo giải sầu một chút, không để anh nhận ra tâm trạng cậu không tốt.
Gần tiểu khu có một con đường thanh tĩnh vắng người qua lại, Tiêu Manh Á từng đi qua vài lần, sắc trời cũng đã muộn, cậu cũng không muốn đi quá xa, đến con đường đó đi dạo hẳn là không tệ, vì vậy cậu dựa theo trí nhớ đi bộ đến con đường ấy.
Con đường tên là đường Tương Tư, đoạn đường này thuộc về tiểu khu cao cấp, khung cảnh thanh tĩnh u hoài, người qua lại cũng ít.
Bên đường có vài tiệm cà phê, tiệm ăn nhỏ trang trí lịch sự tao nhã.
Thích hợp với thú vui tản bộ nhàn nhã của người giàu khi rảnh.
Tiêu Manh Á đi dọc theo bên đường, mấy cửa hàng trang trí tinh tế đến nỗi cậu không dám bước vào, chỉ có thể dừng chân ngắm nhìn vài phút, mãi đến khi thỏa mãn trong lòng mới tiếp tục cất bước.
Đi ngang qua một nhà hàng tên là Lục Quang, cậu do dự dừng chân.
Trước cửa có một tấm biển gỗ xinh xắn đặt ngay trước cửa ra vào, đó là thông báo tuyển dụng.
Thông báo rất tùy ý, bên trên cũng không có yêu cầu gì, chỉ có đúng hai chữ "tuyển dụng".
Tiêu Manh Á ra sức động viên chính mình, cậu mở cửa kính bước vào Lục Quang.
Không ngờ rằng, cậu lại gặp được cái người phong lưu đêm hôm trước, vừa đẩy cửa ra, hai người đã chạm mặt nhau.
Tiêu Manh Á muốn nói lại thôi: "A...."
Tên phong lưu kia cũng là người có trí nhớ tốt, cũng không hỏi cậu là ai, giọng nói mang theo ngữ khí trêu đùa: "Cậu bạn nhỏ này, đêm nay cậu cùng giám đốc Ngụy đến đây hẹn hò sao?"
Tiêu Manh Á cười, hơi thẹn thùng: "Không phải như thế, tôi thấy ngoài cửa có ghi tuyển nhân viên, muốn vào hỏi một chút."
Hắn cười nhạo: "Cậu đến đây làm công?? Cậu đi theo Ngụy tổng còn lo không có việc làm sao?"
Mặc dù Tiêu Manh Á không biết nhìn sắc mặt đoán ý người khác nhưng cậu cũng cảm nhận được sự khinh thường trong lời nói của hắn, trong lòng cậu không vui nhưng người này là bạn bè của ca ca, cậu không để ý chuyện đó.
"Tôi không có văn hóa....!Chính là thất học, công việc của ca ca rất vất vả, tôi không muốn làm phiền anh ấy!"
"......" Tên phong lưu kia nghẹn lời, lần đầu tiên hắn thấy có người nói mình không biết chữ như điều đương nhiên đến vậy, dường như thất học không phải tội tình gì của cậu.
Hắn đánh giá bạn nhỏ này từ đầu đến chân, cả người đáng yêu mềm mại, nhìn đã biết là một cậu nhóc chưa từng chịu khó khăn khổ sở.
Hắn nghĩ nghĩ rồi cười rộ lên.
"Bạn nhỏ, cậu tên là gì?"
"Tiêu Manh Á..."
"Khi nào có thời gian thì đến đây làm việc đi, tôi sẽ nói chuyện với giám đốc."
Tiêu Manh Á tròn mắt ngạc nhiên, cậu không biết nên nói gì mới phải.
Trong lòng hơi khó chịu, muốn từ chối.
Người kia như thấy được sự do dự của cậu, cười nói: "Cậu không muốn làm phiền giám đốc Ngụy mà lại không có bằng cấp, như vậy rất khó tìm được việc làm.
Hôm nay chúng ta gặp được nhau cũng coi như có duyên.
Hơn nữa tôi với Ngụy Cốc cũng là bạn bè có giao tình "không tồi", nếu cậu muốn làm việc ở đây thì mọi thứ đều không thành vấn đề."
Vì thế Tiêu Manh Á không từ chối nữa..
Ngụy Cốc cũng từng hỏi cậu có muốn đi học không, về chuyện học hành này, Tiêu Manh Á hoàn toàn mờ mịt.
Cậu chưa bao giờ tiếp xúc với những kiến thức chuyên sâu bao giờ, thường ngày cậu đến thư viện cũng chỉ học hỏi những kiến thức thông thường của thế giới này, Tiêu Manh Á cũng tự biết mình không quá thông minh, thực ra năng lực tiếp thu của cậu cũng cực kỳ có hạn........!
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cậu vẫn muốn thử vận may xem cuối cùng có thể tự mình kiếm được một công việc hay không.
Vào giờ cơm tối, Tiêu Manh Á nói cho Ngụy Cốc ý tưởng này của cậu.
Anh cũng không có phản ứng gì, bình thản hỏi cậu: "Cậu nghĩ kỹ chưa? Cho cậu đi học với tôi không phải việc gì khó, thật ra còn rất đơn giản.
Nếu cậu muốn đi làm tôi cũng có thể sắp xếp cho cậu.
Nhưng suy cho cùng thì đây cũng là cuộc sống riêng của cậu, cậu nên suy nghĩ thật kỹ."
"Em nghĩ kỹ rồi, em muốn đi làm!" Tiêu Manh Á rất thích Ngụy Cốc, luôn sùng bái anh.
Từ trước đến nay anh nói gì cậu cũng đồng ý tuyệt đối, chỉ là lần này, trong lòng cậu có quyết tâm riêng của mình.
"Vậy thì theo ý cậu đi, chứng minh thư của cậu đã xong rồi, ngày mai tôi kêu Tiểu Tần đưa về nhà."
"Ca ca thật tốt! Cảm ơn anh nha."
Cậu không muốn suốt ngày dựa dẫm vào ca ca, cậu sẽ nỗ lực chứng minh cho Ngụy Cốc thấy cậu là một người có ích."
...................!
Tìm việc trên mạng rồi lại tìm trên báo, sau hai ngày, Tiêu Manh Á dần bị nhụt chí.
Tìm việc thật sự rất khó! Cậu hay xấu hổ, mỗi khi lấy hết can đảm gọi điện thoại đến hỏi han tình hình, vừa nói ra cậu không bằng không cấp bên kia đã vô tình từ chối cậu rồi.
Mặt dày gọi mười mấy cuộc điện thoại, cậu đã thất vọng không nói nên lời.
Trời chiều chạng vạng, ánh tà dương xuyên qua cửa kính phủ đầy mặt đất, ánh sáng mờ ảo nhàn nhạt như tâm trạng của cậu, Tiêu Manh Á lê bước vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Nhân lúc Ngụy Cốc chưa về cậu tranh thủ ra ngoài đi dạo giải sầu một chút, không để anh nhận ra tâm trạng cậu không tốt.
Gần tiểu khu có một con đường thanh tĩnh vắng người qua lại, Tiêu Manh Á từng đi qua vài lần, sắc trời cũng đã muộn, cậu cũng không muốn đi quá xa, đến con đường đó đi dạo hẳn là không tệ, vì vậy cậu dựa theo trí nhớ đi bộ đến con đường ấy.
Con đường tên là đường Tương Tư, đoạn đường này thuộc về tiểu khu cao cấp, khung cảnh thanh tĩnh u hoài, người qua lại cũng ít.
Bên đường có vài tiệm cà phê, tiệm ăn nhỏ trang trí lịch sự tao nhã.
Thích hợp với thú vui tản bộ nhàn nhã của người giàu khi rảnh.
Tiêu Manh Á đi dọc theo bên đường, mấy cửa hàng trang trí tinh tế đến nỗi cậu không dám bước vào, chỉ có thể dừng chân ngắm nhìn vài phút, mãi đến khi thỏa mãn trong lòng mới tiếp tục cất bước.
Đi ngang qua một nhà hàng tên là Lục Quang, cậu do dự dừng chân.
Trước cửa có một tấm biển gỗ xinh xắn đặt ngay trước cửa ra vào, đó là thông báo tuyển dụng.
Thông báo rất tùy ý, bên trên cũng không có yêu cầu gì, chỉ có đúng hai chữ "tuyển dụng".
Tiêu Manh Á ra sức động viên chính mình, cậu mở cửa kính bước vào Lục Quang.
Không ngờ rằng, cậu lại gặp được cái người phong lưu đêm hôm trước, vừa đẩy cửa ra, hai người đã chạm mặt nhau.
Tiêu Manh Á muốn nói lại thôi: "A...."
Tên phong lưu kia cũng là người có trí nhớ tốt, cũng không hỏi cậu là ai, giọng nói mang theo ngữ khí trêu đùa: "Cậu bạn nhỏ này, đêm nay cậu cùng giám đốc Ngụy đến đây hẹn hò sao?"
Tiêu Manh Á cười, hơi thẹn thùng: "Không phải như thế, tôi thấy ngoài cửa có ghi tuyển nhân viên, muốn vào hỏi một chút."
Hắn cười nhạo: "Cậu đến đây làm công?? Cậu đi theo Ngụy tổng còn lo không có việc làm sao?"
Mặc dù Tiêu Manh Á không biết nhìn sắc mặt đoán ý người khác nhưng cậu cũng cảm nhận được sự khinh thường trong lời nói của hắn, trong lòng cậu không vui nhưng người này là bạn bè của ca ca, cậu không để ý chuyện đó.
"Tôi không có văn hóa....!Chính là thất học, công việc của ca ca rất vất vả, tôi không muốn làm phiền anh ấy!"
"......" Tên phong lưu kia nghẹn lời, lần đầu tiên hắn thấy có người nói mình không biết chữ như điều đương nhiên đến vậy, dường như thất học không phải tội tình gì của cậu.
Hắn đánh giá bạn nhỏ này từ đầu đến chân, cả người đáng yêu mềm mại, nhìn đã biết là một cậu nhóc chưa từng chịu khó khăn khổ sở.
Hắn nghĩ nghĩ rồi cười rộ lên.
"Bạn nhỏ, cậu tên là gì?"
"Tiêu Manh Á..."
"Khi nào có thời gian thì đến đây làm việc đi, tôi sẽ nói chuyện với giám đốc."
Tiêu Manh Á tròn mắt ngạc nhiên, cậu không biết nên nói gì mới phải.
Trong lòng hơi khó chịu, muốn từ chối.
Người kia như thấy được sự do dự của cậu, cười nói: "Cậu không muốn làm phiền giám đốc Ngụy mà lại không có bằng cấp, như vậy rất khó tìm được việc làm.
Hôm nay chúng ta gặp được nhau cũng coi như có duyên.
Hơn nữa tôi với Ngụy Cốc cũng là bạn bè có giao tình "không tồi", nếu cậu muốn làm việc ở đây thì mọi thứ đều không thành vấn đề."
Vì thế Tiêu Manh Á không từ chối nữa..
Danh sách chương