Nó mệt mỏi lê xác về nhà. Vừa bước vào nhà nó đã thấy cả bọn ngồi đó từ bao giờ. Vừa trông thấy nó, tất cả liền bật dậy
- Lallie! Em đã đi đâu? Anh đã gọi đến công ty, họ bảo em không có đến đó_Jame sốt sắng hỏi
- Em đến bệnh viện!
- Hơ, Sao lại đến bệnh viện! Em/cậu/chị bị gì sao?_Cả bọn cùng hỏi. Nó khẽ cười rồi chỉ tay vào vết thương ở trán. Cả bọn ai cũng hoảng hồn vọt đến bên nó
- Đầu em bị sao vậy?_Sally hỏi
- Bị đập đầu vào tay lái, rách một đường dài 1cm._Nó nói như chuyện nhỏ lắm không bằng_Em không sao nha! Mọi người đừng có làm quá!_Nó cười nhẹ với cả bọn rồi quay sang Layla
- Layla, tớ có chuyện cần nói riêng với cậu. Lên phòng với tớ
- Ừm
Cả hai dảo bước lên phòng nó
- Chuyện gì thế?_Layla hỏi khi nhìn thấy cái vẻ mặt nghiêm trọng của nó
- Cậu lấy thân phận thư kí gọi 2 quay về Mỹ đi_Nó trầm ngâm hồi lâu rồi nói
- Tại sao? Anh ấy ở đây cũng tốt mà. Hai anh em cậu mới gặp lại nhau thôi mà_Layla khó hiểu nhìn nó
- 5 ngày sau anh ấy sẽ quay lại đây thôi!
- Vậy cậu gọi anh ấy về Mỹ làm gì? Cũng đâu có chuyện gì quan trọng đâu
- Tớ sẽ từ chức chủ tịch và 2 sẽ lên thay. Thủ tục chuyển nhượng cổ phần tớ cũng đã làm rồi
- Cậu…Sao lại làm vậy? Có chuyện gì đã xảy ra phải không? Cậu dạo này lạ lắm!
- Không có gì đâu! Tớ mệt mỏi với mọi thứ rồi. Sau khi cuộc họp kết thúc tớ sẽ về Mỹ và sống một cuộc sống yên bình. Công ty không thể không có chủ tịch. Anh Jame là người rành về công ty nhất. Hãy để anh ấy quản lí công ty._Nó nhắm hờ mắt lại. Layla nào hay biết nỗi khổ của nó. Nó còn sống được bao lâu đây? Dù sống hay chết thì nó cũng phải sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện. Như thế nó mới có thể an tâm dù có phải chết
- Tớ hiểu rồi!
- Cảm ơn cậu vì đã ở bên tớ suốt thời gian qua!
- Lạ nhỉ? Cậu nói cứ như sắp đi xa vậy!_Layla lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nó rồi quay lưng đi ra ngoài. Cánh cửa vừa đóng lại, một tiếng thở dài được nó trút xuống. Bây giờ đến khuôn mặt những người mà nó yêu thương nó cũng không nhìn rõ nữa. Tình trạng của nó đã xấu lắm rồi. 5 ngày! Liệu nó có cầm cự được không? Cái ngày mà nó chờ đợi để phanh phui tất cả, cái ngày của 10 năm trước đã đánh dấu sự đau khổ của nó, cái ngày đó sắp đến rồi.
- Thời gian ơi! Mày hãy trôi nhanh lên! Tao cầu xin mày đấy!_Nó hướng ánh mắt của mình vào xa xăm. Buổi tối hôm nay thật yên bình. Làn gió nhẹ tràn vào phòng làm tung bay mái tóc đen dài của nó và mang hồn nó hòa quyện vào gió. Rồi cũng có một ngày nó thực sự được dung hòa với làn gió và làn gió sẽ mang nó đến một nơi hạnh phúc không có những khổ đau như ở đây. Ở nơi đó nó sẽ được gặp những người thân thương của nó. Nó sẽ được gặp ba, gặp mẹ và gặp ông nó. Cũng vì ở nơi đó có họ nên nó không hề sợ cái chết. Nó nhận ra rằng mình không hề cô đơn dù ở đây hay ở nơi nào khác. Nó chết cũng không sao nhưng những con người ở đây…họ sẽ như thế nào? Người anh suốt 10 năm mới gặp của nó, người đã cho nó niềm vui nhưng cũng đã làm nó đau khổ, người bạn nó coi như chị em, người em không cùng huyết thống, người anh yêu thương nó như em ruột và những người bạn thân thiết của nó…họ sẽ ra sao khi nó ra đi. Liệu họ có trở lại là con người của một năm qua hay không? Nếu như thế thì nó sẽ day dứt lắm. Nhưng nó cũng đâu còn cách nào! Sống chết là do số phận của mỗi con người. Không ai muốn mình phải chết cả
- Em xin lỗi!_Nó ngã người xuống giường và nhắm mắt lại. Nó chẳng muốn suy nghĩ thêm gì cả. Càng nghĩ càng thêm buồn thôi. Nó cố bắt mình đi ngủ nhưng càng ép nó lại càng tỉnh hơn. Nó trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường. Nó đã nằm như thế được 1 tiếng rồi. Bỗng dưng tiếng hắn vang ngoài cửa phòng nó làm nó giật mình
- Lallie, em ngủ chưa?
Nó không trả lời hắn. Giờ nó cũng chẳng biết nói gì với hắn nữa. Quan hệ giữa nó và hắn vẫn chưa tiến triển thêm được gì và bây giờ nó cũng chẳng muốn tiến triển thêm làm gì! Nó còn sống được bao lâu nữa đâu. Nó không thể ích kỷ được. Nó không muốn hắn phải đau khổ vì nó. Nhưng nó nào hay biết con tim hắn từ lâu đã thuộc về nó và một khi hắn đã yêu nó thì dù chỉ một xay xước nhỏ đối với nó thì hắn cũng đủ đau rồi nói chi đến việc nó ra đi và không bao giờ quay trở lại.
Nó nằm nghiêng người và giả vờ như đã ngủ. Hắn chẳng nghe thấy động tĩnh gì nên mở cửa bước vào. Nhìn thấy nó ngủ ngon lành, hắn mỉm cười rồi nhẹ nhàng tiến đến bên nó. Hắn ngồi xuống bên nó và nhìn nó ngủ. Nhìn vết thương trên trán nó, hắn xót xa
- Em…Sao lại để bị thương thế này?_Hắn nhẹ sờ vào vết thương đó rồi lại trầm ngâm_Anh cứ luôn miệng bảo sẽ bảo vệ em nhưng cứ để em bị thương hết lần này đến lần khác. Anh xin lỗi Lallie. Anh…anh yêu em nhiều lắm! Nhưng em với anh thì sao? Anh đã từng làm em đau khổ. Liệu em có chấp nhận anh không?_Hắn nhắm chặt mắt. Ở khóe mi còn có những giọt nước li ti nữa. Có phải đó là nước mắt? Lau vội những giọt nước đó, hắn đứng bật dậy. Hắn lại nhìn nó rồi bất thình lình đặt một nụ hôn vào má nó.
- Chúc em ngủ ngon!_Hắn nói rồi quay lưng ra ngoài. Hắn đâu hay biết khuôn mặt của ai kia đang dần đỏ lên. Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại thì nó cũng mở mắt ra. Nụ hôn đó vẫn còn vươn lại hơi ấm. Nó đang hạnh phúc lắm nhưng ngay tức khắc cái hạnh phúc đó lại vơi đi mất nửa khi nó lại nhớ đến cái chết đang ở trước mặt mình. Bất giác nước mắt nó rơi.
- Em xin lỗi anh! Em không thể…không thể yêu anh được_Nó nói thầm trong tiếng nấc. Lại một sự bất hạnh nửa ập đến với nó. Ngay cái lúc nó nhận được tình yêu từ người nó yêu thương thì ông trời lại sắp mang nó đi. Nó hận ông trời! Ông trời chẳng bao giờ công bằng với nó. Nó đã làm gì nên lỗi mà phải chịu như vậy. Từ năm 8 tuổi nó đã phải mất đi ba mẹ, sống xa người thân. Suốt 6 năm trời chưa một lần sống thật với chính mình rồi đến bây giờ, khi nó đang ở độ tuổi tươi mới nhất thì phải đối diện với cái kết của cuộc đời. Như vậy, cuộc đời nó có quá ngang trái không?
- Lallie! Em đã đi đâu? Anh đã gọi đến công ty, họ bảo em không có đến đó_Jame sốt sắng hỏi
- Em đến bệnh viện!
- Hơ, Sao lại đến bệnh viện! Em/cậu/chị bị gì sao?_Cả bọn cùng hỏi. Nó khẽ cười rồi chỉ tay vào vết thương ở trán. Cả bọn ai cũng hoảng hồn vọt đến bên nó
- Đầu em bị sao vậy?_Sally hỏi
- Bị đập đầu vào tay lái, rách một đường dài 1cm._Nó nói như chuyện nhỏ lắm không bằng_Em không sao nha! Mọi người đừng có làm quá!_Nó cười nhẹ với cả bọn rồi quay sang Layla
- Layla, tớ có chuyện cần nói riêng với cậu. Lên phòng với tớ
- Ừm
Cả hai dảo bước lên phòng nó
- Chuyện gì thế?_Layla hỏi khi nhìn thấy cái vẻ mặt nghiêm trọng của nó
- Cậu lấy thân phận thư kí gọi 2 quay về Mỹ đi_Nó trầm ngâm hồi lâu rồi nói
- Tại sao? Anh ấy ở đây cũng tốt mà. Hai anh em cậu mới gặp lại nhau thôi mà_Layla khó hiểu nhìn nó
- 5 ngày sau anh ấy sẽ quay lại đây thôi!
- Vậy cậu gọi anh ấy về Mỹ làm gì? Cũng đâu có chuyện gì quan trọng đâu
- Tớ sẽ từ chức chủ tịch và 2 sẽ lên thay. Thủ tục chuyển nhượng cổ phần tớ cũng đã làm rồi
- Cậu…Sao lại làm vậy? Có chuyện gì đã xảy ra phải không? Cậu dạo này lạ lắm!
- Không có gì đâu! Tớ mệt mỏi với mọi thứ rồi. Sau khi cuộc họp kết thúc tớ sẽ về Mỹ và sống một cuộc sống yên bình. Công ty không thể không có chủ tịch. Anh Jame là người rành về công ty nhất. Hãy để anh ấy quản lí công ty._Nó nhắm hờ mắt lại. Layla nào hay biết nỗi khổ của nó. Nó còn sống được bao lâu đây? Dù sống hay chết thì nó cũng phải sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện. Như thế nó mới có thể an tâm dù có phải chết
- Tớ hiểu rồi!
- Cảm ơn cậu vì đã ở bên tớ suốt thời gian qua!
- Lạ nhỉ? Cậu nói cứ như sắp đi xa vậy!_Layla lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nó rồi quay lưng đi ra ngoài. Cánh cửa vừa đóng lại, một tiếng thở dài được nó trút xuống. Bây giờ đến khuôn mặt những người mà nó yêu thương nó cũng không nhìn rõ nữa. Tình trạng của nó đã xấu lắm rồi. 5 ngày! Liệu nó có cầm cự được không? Cái ngày mà nó chờ đợi để phanh phui tất cả, cái ngày của 10 năm trước đã đánh dấu sự đau khổ của nó, cái ngày đó sắp đến rồi.
- Thời gian ơi! Mày hãy trôi nhanh lên! Tao cầu xin mày đấy!_Nó hướng ánh mắt của mình vào xa xăm. Buổi tối hôm nay thật yên bình. Làn gió nhẹ tràn vào phòng làm tung bay mái tóc đen dài của nó và mang hồn nó hòa quyện vào gió. Rồi cũng có một ngày nó thực sự được dung hòa với làn gió và làn gió sẽ mang nó đến một nơi hạnh phúc không có những khổ đau như ở đây. Ở nơi đó nó sẽ được gặp những người thân thương của nó. Nó sẽ được gặp ba, gặp mẹ và gặp ông nó. Cũng vì ở nơi đó có họ nên nó không hề sợ cái chết. Nó nhận ra rằng mình không hề cô đơn dù ở đây hay ở nơi nào khác. Nó chết cũng không sao nhưng những con người ở đây…họ sẽ như thế nào? Người anh suốt 10 năm mới gặp của nó, người đã cho nó niềm vui nhưng cũng đã làm nó đau khổ, người bạn nó coi như chị em, người em không cùng huyết thống, người anh yêu thương nó như em ruột và những người bạn thân thiết của nó…họ sẽ ra sao khi nó ra đi. Liệu họ có trở lại là con người của một năm qua hay không? Nếu như thế thì nó sẽ day dứt lắm. Nhưng nó cũng đâu còn cách nào! Sống chết là do số phận của mỗi con người. Không ai muốn mình phải chết cả
- Em xin lỗi!_Nó ngã người xuống giường và nhắm mắt lại. Nó chẳng muốn suy nghĩ thêm gì cả. Càng nghĩ càng thêm buồn thôi. Nó cố bắt mình đi ngủ nhưng càng ép nó lại càng tỉnh hơn. Nó trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường. Nó đã nằm như thế được 1 tiếng rồi. Bỗng dưng tiếng hắn vang ngoài cửa phòng nó làm nó giật mình
- Lallie, em ngủ chưa?
Nó không trả lời hắn. Giờ nó cũng chẳng biết nói gì với hắn nữa. Quan hệ giữa nó và hắn vẫn chưa tiến triển thêm được gì và bây giờ nó cũng chẳng muốn tiến triển thêm làm gì! Nó còn sống được bao lâu nữa đâu. Nó không thể ích kỷ được. Nó không muốn hắn phải đau khổ vì nó. Nhưng nó nào hay biết con tim hắn từ lâu đã thuộc về nó và một khi hắn đã yêu nó thì dù chỉ một xay xước nhỏ đối với nó thì hắn cũng đủ đau rồi nói chi đến việc nó ra đi và không bao giờ quay trở lại.
Nó nằm nghiêng người và giả vờ như đã ngủ. Hắn chẳng nghe thấy động tĩnh gì nên mở cửa bước vào. Nhìn thấy nó ngủ ngon lành, hắn mỉm cười rồi nhẹ nhàng tiến đến bên nó. Hắn ngồi xuống bên nó và nhìn nó ngủ. Nhìn vết thương trên trán nó, hắn xót xa
- Em…Sao lại để bị thương thế này?_Hắn nhẹ sờ vào vết thương đó rồi lại trầm ngâm_Anh cứ luôn miệng bảo sẽ bảo vệ em nhưng cứ để em bị thương hết lần này đến lần khác. Anh xin lỗi Lallie. Anh…anh yêu em nhiều lắm! Nhưng em với anh thì sao? Anh đã từng làm em đau khổ. Liệu em có chấp nhận anh không?_Hắn nhắm chặt mắt. Ở khóe mi còn có những giọt nước li ti nữa. Có phải đó là nước mắt? Lau vội những giọt nước đó, hắn đứng bật dậy. Hắn lại nhìn nó rồi bất thình lình đặt một nụ hôn vào má nó.
- Chúc em ngủ ngon!_Hắn nói rồi quay lưng ra ngoài. Hắn đâu hay biết khuôn mặt của ai kia đang dần đỏ lên. Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại thì nó cũng mở mắt ra. Nụ hôn đó vẫn còn vươn lại hơi ấm. Nó đang hạnh phúc lắm nhưng ngay tức khắc cái hạnh phúc đó lại vơi đi mất nửa khi nó lại nhớ đến cái chết đang ở trước mặt mình. Bất giác nước mắt nó rơi.
- Em xin lỗi anh! Em không thể…không thể yêu anh được_Nó nói thầm trong tiếng nấc. Lại một sự bất hạnh nửa ập đến với nó. Ngay cái lúc nó nhận được tình yêu từ người nó yêu thương thì ông trời lại sắp mang nó đi. Nó hận ông trời! Ông trời chẳng bao giờ công bằng với nó. Nó đã làm gì nên lỗi mà phải chịu như vậy. Từ năm 8 tuổi nó đã phải mất đi ba mẹ, sống xa người thân. Suốt 6 năm trời chưa một lần sống thật với chính mình rồi đến bây giờ, khi nó đang ở độ tuổi tươi mới nhất thì phải đối diện với cái kết của cuộc đời. Như vậy, cuộc đời nó có quá ngang trái không?
Danh sách chương