Edit: V.O

Một năm sau ------

Tập đoàn Từ thiện Thiên Tinh càng ngày càng thành công, chẳng những không đóng cửa như trong tưởng tượng của người khác, ngược lại trở thành một công ty độc lập độc hành ở Gianh Thành, trong đó, điều bất ngờ là được người dân ủng hộ.

Trong phòng làm việc Tổng giám đốc trên tầng cao nhất, Tương Quý Thần đang lật xem số liệu Vương Thạch trình báo, năm nay, từ khi Quỹ từ thiện Thiên Tinh dẫn đầu hoạt động, chữa khỏi hơn một nghìn bệnh nhân ung thư không có tiền chữa bệnh, đồng thời còn trợ giúp hàng nghìn trẻ em thất học.

Tương Quý Thần tiện tay bỏ báo cáo qua một bên, đi tới bên cửa sổ đốt một điều thuốc, khói mù dày, khiến gương mặt anh có vẻ vô cùng tịch liêu.

"Vương Thạch, cậu biết không? Lúc Thiên Tinh bị ung thư não, nếu sớm trị liệu rõ ràng là có thể trị khỏi, nhưng cô ấy vẫn không trị..."

Trợ lý Vương Thạch không biết phải an ủi ông chủ thế nào, chỉ có thể thở dài nói: "Tổng giám đốc, chuyện qua cũng đã qua."

Tương Quý Thần tự lẩm bẩm: "Đã qua sao? Nhưng trong lòng tôi, mỗi lần nghĩ đến cô ấy, vẫn đau khổ, cậu nói xem, tại sao cô ấy lại ngốc như vậy chứ?"

Vương Thạch nghe vậy tâm tình cũng không khỏi nặng nề, vội nói sang chuyện khác: "Tổng giám đốc, diễn thuyết từ thiện bên Mỹ lại gửi thư mời, anh có muốn tới tham gia không."

Tương Quý Thần dập thuốc lá: "Đi, ngày giỗ của cô ấy cũng sắp đến rồi, tôi muốn đi thăm cô ấy."

Ánh mắt Tương Quý Thần trống rỗng, nhìn đám mây xa xa phía chân trời, không biết đang nghĩ gì, Vương Thạch thức thời không quấy rầy nữa, nhẹ nhàng đi ra.

...

Ngoại ô Los Angeles nước Mỹ, dieendaanleequuydoon – V.O, tâm tình Tương Quý Thần có chút nặng nề, anh làm việc xong mới đến đây, chuẩn bị đi dọn mộ Mộ Thiên Tinh.

Chờ đến lúc Tương Quý Thần đến nghĩa địa, tâm trạng nặng nề của anh bị tức giận thay thế, mộ Mộ Thiên Tinh có vẻ hơi trống rỗng, trên mộ đã sớm bám một tầng bụi, hiển nhiên đã rất lâu không có ai tới. Ngay cả đống đất trước mộ cũng bắt đầu mọc rêu xanh.

Tương Quý Thần cẩn thận lau chùi bụi đất trên bia mộ, trong lòng vô cùng đau khổ, người thích náo nhiệt như Thiên Tinh, sao có thể chịu được cô đơn thế này? Còn Lục Tử Hào nữa, rõ ràng lúc trước đã hứa với anh sẽ chăm sóc tốt cho Mộ Thiên Tinh, kết quả thì sao? Ngay cả mộ cũng không quét dọn.

Tương Quý Thần tức giận đến biệt thự của Lục Tử Hào, lúc gõ cửa biệt thự, lại phát hiện, bên trong biệt thự đã đổi chủ.

Tương Quý Thần sửng sốt, cẩn thận hỏi thăm, mới biết, Lục Tử Hào đã dọn nhà, còn bán biệt thự này cho gia đình này.

Tương Quý Thần càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, cũng may gia đình này cũng coi như nhiệt tình, biết Tương Quý Thần muốn tìm Lục Tử Hào, thoải mái nói địa chỉ công ty anh cho Tương Quý Thần biết.

Tương Quý Thần lấy được địa chỉ cũng không chậm trễ, trực tiếp lái xe đến công ty Lục Tử Hào, xe dừng lại dưới tòa lầu công ty.

Tương Quý Thần mới vừa chuẩn bị xuống xe, đột nhiên thấy cửa công ty cách đó không xa, Lục Tử Hào và một người phụ nữ một trước một sau đi từ trong công ty ra, thỉnh thoảng hai người nói gì đó, nhưng rất nhanh, hai người đã cùng nhau lên xe.

Tương Quý Thần trợn to hai mắt, gần như không dám tin cảnh mình đã thấy, người phụ nữ kia trông quen như thế, cho dù thế nào anh cũng không nhìn lầm bóng dáng đó, rõ ràng đó chính là Mộ Thiên Tinh! Tương Quý Thần kích động không thôi, tay nắm lưng ghế dựa thật chặt, ngón tay có chút trắng bệch vì dùng sức, ánh mắt anh chuyển qua nhìn chằm chằm chiếc xe kia, nhìn thấy chiếc xe khởi động, vội vàng kêu tài xế: "Nhanh! Lặng lẽ theo sau!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện