(Tiêu đề chương là “Liếm cẩu phản công”, liếm cẩu là thuật ngữ mạng, chỉ loại người trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn mất hết tôn nghiêm và liêm sỉ để đi lấy lòng. Ở đây mình dịch là sự phản công của kẻ lụy tình)



Buổi tối, Ôn Noãn tự mình đi đến bệnh viện tư nhân thăm anh trai Ôn Hàn đang lâm bệnh nặng.




Trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, Ôn Hàn yên tĩnh nằm trên trường, hệt như đang ngủ.



Anh ấy không nói chuyện, cả thế giới đều trở nên tĩnh lặng.



Đầu ngón tay mảnh dẻ trắng muốt của Ôn Noãn nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve ấn đường tuấn tú của anh trai.



Hầu hết thời gian cô đều ở sư môn luyện võ, dịp lễ tết về nhà luôn được anh trai cưng như trứng hứng như hoa, chỉ ước có thể thu nhỏ cô lại, nhét vào túi đem ra ngoài khoe với bạn bè--



“Đây là em gái tao! Em ruột! Sinh đôi đấy! Há há há nhìn giống ông đây phải biết!”



“Nhìn là được rồi, đừng có sờ, em gái tao tập võ đấy! Đập chết mịa mày giờ!”



“Ghen tị chưa! Nhà mày làm gì có em gái đáng yêu như vầy! Nhưng mà tao thì có!”





Ôn Hàn là một tên cuồng em gái chính hiệu, thường thích khoe khoang với người khác em gái mình vừa ngoan vừa dễ thương, đổi lại thường bị cô nhìn với ánh mắt đầy khinh thường.



Ôn Hàn là một tên thần kinh thô, không tâm cơ, thường xuyên làm mích lòng người khác mà không biết.



Hồi trước Ôn Noãn ghét anh ấy lắm, không cho nắm tay, không cho ôm ấp, gọi anh ấy là đồ ngốc, ỷ mình có võ mà cướp đồ chơi của anh ấy, cướp gà rán của anh ấy, nói chung chỉ cần cô thích thứ gì thì Ôn Hàn đừng hòng có được.



Tính cách hai anh em như hoán đổi cho nhau, Ôn Hàn thì thiên hướng nữ tính, mà Ôn Noãn lại vô cùng mạnh mẽ.



Đương nhiên, Ôn Hàn miệng thì chửi như hát, nhưng hầu như lúc nào cũng nhường nhịn cô.



Trước đây, Ôn Noãn luôn cảm thấy ông anh nhà mình quá yếu đuối, không có tiền đồ, nhìn vô cùng chướng mắt.



Thế mà hiện tại… nhìn Ôn Hàn yên tĩnh nằm trên giường, Ôn Noãn lại cảm thấy vô cùng khó chịu.



Hốc mắt cô cay cay, cổ họng cũng khẽ run rẩy: “Anh ơi, tỉnh lại đi, sau này em không bắt nạt anh nữa đâu.”





Theo như mẹ nói, Ôn Hàn được người ta tìm thấy ở khu rừng phía sau trường học, lúc được phát hiện, tình trạng đã vô cùng nghiêm trọng.



Trên người anh không có vết thương nào, nhưng bị gãy ba cái xương sườn, nội tạng đều bị tổn thương nghiêm trọng.



Cảnh sát đưa ra kết luận rằng anh ấy bị đánh bằng vật nặng dẫn đến nội thương nghiêm trọng, có lẽ là do bọn côn đồ trong trường làm.



Nhưng Ôn Noãn không nghĩ như vậy, cô đã đọc kỹ báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Ôn Hàn.



Chỉ có người tập võ mới có thể đánh anh ấy bị thương nghiêm trọng mà không để lại vết thương rõ ràng trên cơ thể, thậm chí còn khiến anh ấy trở thành người thực vật.



Ôn Noãn sờ tay Ôn Hàn, dùng sức nắm, trầm giọng nói: “Anh, em sẽ tìm ra người đã hại anh, khiến nó phải trả giá.”



*



Đối với Ôn Noãn mà nói, việc phải đóng giả thành nam, lấy thân phận Ôn Hàn đi học tại trường trung học Thập Tam ở Bắc Thành không phải là chuyện khó.



Hồi trước ở sư môn, cô là đồ đệ nữ duy nhất, thường theo một đám sư huynh sư đệ đồng môn đi lang bạt kỳ hồ. Đối với những thói quen và động tác của con trai, cô nắm rõ như lòng bàn tay.



Vì là con gái nên chiều cao của cô không được 1m76 như Ôn Hàn, có điều mẹ đã đặt riêng cho cô một đôi giày độn, sau khi mang vào cao hẳn thêm 10 phân, bên ngoài nhìn không thấy có gì bất thường.



Về phần giọng nói, vì tập võ từ nhỏ nên Ôn Noãn có nội công, làm cho giọng nói trở nên trầm hơn cũng không có gì khó. Yết hầu cũng chỉ là chuyện nhỏ, kỹ thuật trang điểm có thể cân hết.



Bất tiện lớn nhất có lẽ chính là đi vệ sinh.



Ôn Noãn luôn đi vệ sinh trong giờ học, hành vi này làm cho giáo viên cảm thấy rất ngứa mắt.



Có điều Ôn Noãn ngả ngớn quen rồi, cô nhóp nhép nhai kẹo cao su ra khỏi lớp, không thèm đếm xỉa đến giáo viên đang tức run cả râu.



Dù sao người chịu tội cũng là “Ôn Hàn”.



Chỉ cần xung quanh không có ai, cô sẽ tha hồ đi nhà vệ sinh nữ.



Nếu như đang lúc đông người mà có nhu cầu, cô cũng chỉ đành miễn cưỡng vào nhà vệ sinh nam, cúi thấp đầu, không nhìn mấy tên đang đi tiểu tiện bên cạnh, tiến thẳng vào phòng riêng, khoá cửa lại hành sự.



Gần một tuần trôi qua, Ôn Noãn cũng đã quen với cuộc sống này, không ai nhận ra sự bất thường của cô.



Giờ giải lao, cô cầm ly lên, ra ngoài rẽ trái, đứng bên vòi nước lấy nước ấm.



Bạn thân nhất của Ôn Hàn – Phương Triết Hàn đi tới, hào hứng khoác lấy vai cô: “Người anh em, lát nữa tan học cùng đi chơi bóng rổ nhé.”



Một mùi nước hoa xộc vào mũi.



Ôn Noãn cũng biết sơ về vòng tròn bạn bè của anh trai, một đám nhóc con mới lớn choai choai, bôi bôi trét trét xịt nước hoa nồng nặc, Phương Triết Hàn là một trong số đó.



Khoảnh khắc tay Phương Triết Hàn chạm vào vai cô, Ôn Noãn ngoặt tay lại, bẻ cánh tay Phương Triết Hàn ra sau vai: “Ối mẹ của con ơi! Đau đau đau!”



“Bây giờ ra luật, sau này chúng ta nói chuyện cậu không được sờ mó lung tung biết chưa.”



“Rồi rồi, là tôi sai! Ông nội Hàn xin hãy giơ cao đánh khẽ!”



Đúng lúc này, Kiều Vận Thi đi tới một cách đầy thục nữ.



“Xem ai tới kìa.” Phương Triết Hàn bĩu môi với Ôn Noãn, hai người ngừng nói chuyện.



Khoé mắt Kiều Vận Thi đọng chút nước mắt, xem ra hai ngày nay không được suôn sẻ lắm.



Ôn Noãn đút tay vào túi quần, miệng nhai kẹo cao su, biếng nhác hỏi:



“Chuyện gì?”



Kiều Vận Thi kéo kéo tay áo cô, nói một cách vô cùng tội nghiệp: “Hàn, hai ngày nay tớ đã nghĩ rất kĩ rồi, cậu mới là người tớ luôn thích.”



Ôn Noãn quay đầu nhìn Phương Triết Hàn, Phương Triết Hàn làm khẩu hình miệng với cô: “Dĩ nhiên phải chọn tha thứ cho nàng rồi.”



Con mẹ này là tâm can bảo bối của Ôn Hàn mà.



Lúc đó khi bị Kiều Vận Thi cắm sừng rồi đá cho một phát, Ôn Hàn đã bị sốc nặng, suốt ngày gào mồm khóc lóc, ôm chân người ta không chịu buông.



Bây giờ Kiều Vận Thi chủ động làm lành, Ôn Hàn thế nào chả cun cút quay lại.



Không riêng gì Phương Triết Hàn, những bạn học xung quanh cũng có suy nghĩ tương tự, một đám hóng drama bu lại xem kịch vui.



Kiều Vẫn Thi chắc chắn Ôn Hàn sẽ không nỡ chia tay, cũng rất tự tin sẽ câu được anh về, ánh mắt cô nàng lóng la lóng lánh nhìn Ôn Noãn.



Trai thẳng nhìn thấy dáng vẻ này của con gái, đảm bảo đều phải ngã quỵ! 



Chỉ tiếc là người đang đứng trước mặt cô là một gái thẳng không thể thẳng hơn.



Ôn Noãn vươn đầu ngón tay ra, nâng cằm cô ta lên, dùng lời thoại của “Hà Thư Hoàn” trong Tân dòng sông ly biệt nói: “Một khuôn mặt thật đẹp nhưng trái tim lại thật xấu xí…”



Cằm của quần chúng rớt xuống đất, cái vẹo gì vậy?



Tác giả Quỳnh Dao đang vác đao trên đường đến đây.



Kiều Vận Thi siết chặt góc áo, ánh mắt Ôn Hàn nhìn cô ta chứa đựng sự coi thường và chế nhạo, chẳng còn thâm tình cùng thảm hại cầu xin như dĩ vãng.



Hình như cậu ấy đã thật sự không thích cô ta nữa rồi.



“Hàn, lúc trước cậu đâu có như thế.” Nước mắt ban nãy có thể là giả, nhưng bây giờ viền mắt của cô ta đã thật sự đỏ lên rồi.



Lúc có thì không biết trân trọng, đến khi mất đi thì có hối cũng không kịp!



Ôn Noãn nhướng mày nói với Kiều Vận Thi: “Làm gì có ai đứng mãi một chỗ đợi cậu, bây giờ ông đây chẳng có tí hứng thú nào với cậu nữa.”



Cô nhếch nhếch đôi môi hồng nhuận, phun ra hai chữ: “Cút đi.”



Đám đông hóng drama đều ngơ ra.



Không ngờ “Ôn Hàn”... lại bảo Kiều Vận Thi cút đi, cô nàng là nữ thần của tên này mà!



Nữ thần cũng không ngờ mình sẽ có ngày này, cả kinh nhìn Ôn Hàn không dám tin.



Lúc trước người con trai này vô cùng nhu nhược, cầm không được mà buông cũng không xong, sao đột nhiên lại trở nên cứng rắn như vậy?



“Ôn Hàn, hôm nay cậu… cậu sao thế?”



Khoé miệng Ôn Noãn khẽ nhếch lên, cô quá hiểu kiểu con gái như Kiều Vận Thi. Ngày thường Ôn Hàn càng nâng niu cưng chiều thì cô nàng càng không coi anh ra gì, coi tấm lòng của anh như phân chó.



Đây là kết cục của việc luôn luôn chạy theo lấy lòng người khác, đến cuối cùng không những trắng tay mà trên đầu còn được cắm cho một cái sừng.



Ôn Noãn tuyệt đối sẽ không để cho ông anh nhà mình bị ức hiếp thế này.



“Sao, còn cần tôi lặp lại lần hai hả?”



Ánh mắt của Ôn Noãn càng lúc càng lạnh đi, làm cho sống lưng Kiều Vận Thi phát rét.



“Cậu… cậu đừng có mà hối hận.” Kiều Vận Thi buông lời hằn học, lau nước mắt rồi xoay người chạy đi.



Thật là mất mặt.



Ánh mắt bạn học xung quanh nhìn Ôn Noãn mang theo mấy phần tôn trọng và kính nể.



Những người bị mắc kẹt trong vũng lầy của tình cảm, cầm không được mà buông không nỡ, rất dễ trở thành con rối để người khác chi phối, đây không phải là si tình mà là ngu ngốc.



Phương Triết Hàn không dám tin nhìn Ôn Noãn: “Hàn ca, tôi cảm thấy cậu thay đổi nhiều lắm.”



Ôn Noãn ngẩng đầu uống ngụm nước, khoé mắt dài hẹp liếc cậu một cái, hỏi ngược: “Tôi thay đổi chỗ nào?”



“Thì…” Phương Triết Hàn sờ sờ mái tóc xoăn tự nhiên của mình, hai má hơi ửng hồng: “Hồi trước cậu đâu có ngầu như vậy.”



Ôn Noãn nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của đối phương, khóe miệng nhếch lên: “Xin hãy tự kiềm chế, chúng ta không có kết quả đâu.”



*



Lúc tan học, Ôn Noãn kéo Phương Triết Hàn tới cạnh sân bóng rổ, nói với cậu: “Hồi trước tôi bị thương dẫn đến đầu óc cũng bị tổn thương theo, mất trí nhớ rồi, có vài chuyện vẫn cần cậu giúp tôi nhớ lại.”



Phương Triết Hàn vỗ ngực: “Không thành vấn đề, cứ việc hỏi, anh đây biết gì sẽ trả lời cái đó.”



“Trường Trung học Thập Tam của chúng ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao tôi lại bị thương ở trường?”



Phương Triết Hàn nhìn cô đầy thông cảm, líu ríu nói: “Cậu bị đánh, nhưng vẫn chưa biết là ai làm, lần này chắc cậu bị thương nặng lắm nhỉ.”



“Bớt phí lời, cậu có đề cử nghi phạm nào không, một nhóm người hoặc một cá nhân nào đó, ai là người có khả năng nhất, mau nói những chuyện cậu biết cho tôi.”



Phương Triết Hàn nghĩ nghĩ, nói: “Đa phần con trai trong trường đều không ưa gì cậu, chủ yếu là vì ngày thường cậu ăn mặc nhìn quá bóng, trông cứ dẹo dặt chảy nước, chỉ cần là trai thẳng nhìn thấy cậu đều phải dùng toàn bộ công lực để kiềm chế bản thân không đập cho cậu một trận.”



Ôn Noãn: “…”



Chẹp, điều này thì cô đồng ý.



Không riêng gì bọn con trai, có đôi lúc cô đột nhiên lại muốn tẩn cho anh trai một trận không vì lý do gì cả.



Ôn Noãn lẩm bẩm nói: “Không lẽ thực sự là do nhan sắc mỹ miều đã khiến tôi gặp hoạ sát thân?”



Phương Triết Hàn quay đầu oẹ một cái, sau đó tiếp tục nói: “Cũng chưa chắc, tôi nghe có người nói, tối hôm cậu bị thương, có anh em ở trong trường nhìn thấy Giang Trác, sau đó lúc cảnh sát điều tra chuyện của cậu, cậu ta còn bị đưa tới cục cảnh sát thẩm vấn.”



Là tên đầu trắng vênh váo hôm qua đã hất đầu thuốc về phía mình trong nhà vệ sinh! Ôn Noãn lập tức lấy lại tinh thần: “Tôi có hiềm khích gì với Giang Trác không?”



“Chẹp, trừ vụ gửi nhầm thư tình thì hai người thực sự cũng chẳng liên quan gì đến nhau, có điều…”



Ôn Noãn thấy Phương Triết Hàn muốn nói lại thôi, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy--



“Có gì nói cho hết trong một lần, ok?”



“Tên đó nghe nói không được bình thường lắm.”



Ôn Noãn trở nên hứng thú: “Không bình thường thế nào?”



“Sức khoẻ cậu ta cực kỳ kém, cậu cũng thấy rồi đấy, da còn trắng hơn cả con gái, toàn thân âm khí dày đặc, hơn nữa tính cách cũng âm hiểm, lúc cười làm sống lưng người khác tê rần, so với những thiếu niên sáng sủa ấm áp như chúng ta không cùng một loại người.”



“Nói đi nói lại, làm sao để làm quen cậu ta đây?”



“Không được đâu, chả ai dám dây vào cậu ta cả.”



“Sức khỏe không tốt, vậy có thể loại trừ khỏi danh sách tình nghi.”



“Cũng chưa chắc, người này… quái lắm, có nghe nói cậu ta thiện xạ thế nào chưa.” Phương Triết Hàn chỉ về phía rổ bóng: “Cậu có tin cậu ta đứng đây ném bóng mà không trật lấy một lần không?”



Ôn Noãn híp mắt nhìn rổ bóng, khoảng cách cũng không phải quá xa, nhưng có thể ném trúng với tỷ lệ 100% thì khá lợi hại.



“Cũng khá đấy.”



“Cũng khá sao?” Phương Triết Hàn vỗ vỗ vai Ôn Noãn: “Người anh em, đổi lại là cậu đứng ở vạch ba điểm thì có thể bách phát bách trúng không?”



Ôn Noãn nhún vai: “Nếu chỉ đơn giản là ném chuẩn thì chẳng qua chỉ là…”



Chẳng qua chỉ là thị lực tốt, cộng thêm có chút bản lĩnh mà thôi.



“Nghe nói cậu ta biết dùng ám khí đấy.” Phương Triết Hàn bắt chước động tác của thích khách trên phim, còn kèm theo mấy tiếng “pặc, pặc” đầy sinh động…



“Ở sau lưng chúng tôi đều lén gọi hắn là ADC [1] mạnh nhất lịch sử, chỉ cần là trong phạm vi tầm mắt của cậu ta, cho dù có xa cỡ mấy, cậu ta nhất định có thể ngắm trúng, đánh cho cậu rách đầu chảy máu. Cậu nói xem, ai con bà nó dám dây vào tên này.”



[1]: ADC là các tướng chức năng gây sát thương vật lý trong game LOL



Ôn Noãn nhớ lại, ngày đó trong nhà vệ sinh, lúc hất đầu thuốc về phía cô, độ mạnh và chính xác của Giang Trác rất chuẩn, trực tiếp nhắm vào mặt cô.



Nếu không phải do Ôn Noãn luyện võ từ nhỏ thì đã bị đầu thuốc đốt cho phỏng mặt rồi.



Nhớ tới anh trai đang nằm hôn mê trong bệnh viện, có lẽ cũng là bị người biết võ đả thương…



Ôn Noãn quyết định bắt đầu điều tra từ Giang Trác.



Giữa Giang Trác và Ôn Hàn có hiềm khích “thư tình”, cậu ta có động cơ, tạm thời thân phận đối tượng tình nghi đã được xác định.



Phương Triết Hàn tiếp tục lải nhải: “Nói tóm lại, cậu có thấy cậu ta thì té lẹ đi, nhìn cái đầu trắng là biết không phải dạng vừa rồi.”



“Biết biết.” Ôn Noãn liên tục gật đầu: “Phải rồi, cậu có Wechat của cậu ta không, tôi muốn add.”



Phương Triết Hàn: “…”



Tôi nói nãy giờ bộ cậu coi như gió thổi bên tai hả!!



Phương Triết Hàn không có thông tin liên lạc của Giang Trác, Ôn Noãn đành phải đi hỏi mấy nữ sinh chủ động add cô, sau một hồi cuối cùng cũng có được Wechat của cậu ta.



Tên Wechat để trống, ảnh đại diện màu đen, nhìn vừa đơn giản lại trống hoác, đem lại cảm giác rất ghê gớm.



“Xin cậu đó, đừng làm thế, sẽ chết đấy!”



Phương Triết Hắn cố gắng cướp lấy điện thoại của cô nhưng bị Ôn Noãn né được: “Tôi có làm gì đâu, chỉ kết bạn thôi mà.”



“Ở trường cậu thích kết bạn với ai chả được, thậm chí cậu muốn bắt tay làm bạn tốt với Lão Trương giáo viên chủ nhiệm lớp mình tôi cũng không nói gì, nhưng mà Giang Trác… ôi thôi quên đi, vừa nhìn quả đầu trắng của cậu ta là tôi thấy rén rồi…”



“Trông mặt mà bắt hình dong cũng được à?”



“Ừa.”



Ôn Noãn không thèm để ý đến Phương Triết Hàn, Giang Trác là đối tượng tình nghi số một trong tai nạn của anh trai cô, cô bắt buộc phải làm rõ mọi chuyện.



Cô dùng điện thoại Ôn Hàn add Giang Trác, trong lời nhắn kết bạn viết--



“Tôi là Ôn Hàn lớp 7, làm quen.”



Chẹp, đây hẳn là giọng điệu ngầu như bồn cầu của con trai khi kết bạn nhỉ.



15 phút sau, Giang Trác trả lời bằng một tin nhắn từ chối—



“Cút.”



Ôn Noãn: …



Tính tình khó chịu, quả nhiên danh bất hư truyền.



Phương Triết Hàn ngồi trên trường kỷ ôm khuỷu tay, bày ra bộ dáng “tôi đã nói rồi mà”.



Ôn Noãn không hề thối chí, nếu cậu ta đã không chịu kết bạn theo cách bình thường thì cô sẽ dùng những cách bất bình thường để làm quen.



Cô hỏi Phương Triết Hàn: “Cậu ta lớp mấy?”



“Lớp 5.”



“Có phải lớp chúng ta với lớp 5 học chung tiết thể dục không?”



“Đúng… không đúng, cậu lại tính làm gì đấy?”



Ôn Noãn nhướng mắt cười cười, làm da đầu Phương Triết Hàn tê rần.



Tổ tông của tôi ơi, chúng ta vừa ra khỏi phòng ICU, làm ơn tém tém lại chút được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện