Ôn Noãn mặc một chiếc áo thể thao cùng kiểu với đồng phục thi đấu, bên dưới là váy xếp ly, vóc người thon thả, tư thái yểu điệu, nụ cười rạng rỡ ánh dương, đứng chung với nhóm nữ sinh năng động hoạt bát, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.





Cô vẫy vẫy tay hoa theo tiết tấu nhạc, động tác dứt khoát cùng các cô gái, nhảy một điệu thật khỏe khoắn, vô cùng năng động phóng khoáng.





Các bạn học đều sắp xỉu tới nơi—





“Đù! Bạn nữ kia… thế mà lại là Ôn Hàn!”





“Aaaaaaaaa! Tau chết mất!”





“Trap trap trap, con mẹ nó đỉnh quá xá!”





Các học sinh trường đối thủ cũng nghe nói chị gái chân dài đứng ở hàng hai chính là con trai, tam quan đều vỡ vụn tới nơi—





“Đù! Tau không tin!”





“Tại sao chị gái xinh đẹp như vậy… lại là đực rựa chớ trời ơi!”





“Thời đại bây giờ con trai đều xinh xắn thế thì con gái sống kiểu gì.”







Mãi cho đến tận bây giờ khi nhìn thấy dáng vẻ giả gái của Ôn Hàn, đám con trai mới hiểu được tại sao dạo gần đây mấy đứa con gái lại truyền nhau cái câu kia—





“Nhất kiến Ôn Hàn ngộ chung thân.” (Vừa gặp Ôn Hàn là si mê cả đời)





Đúng là si mê cả đời, chị gái xinh xắn như vậy, ai mà ngờ cũng là đực giống bọn họ.





Mây đen thất tình đang bao phủ trên đỉnh đầu bọn con trai.





Học sinh nam toàn trường đều có cảm giác sắp bị bẻ cong, học sinh nữ thì càng cảm thấy xí hổ, thời đại này bọn cô còn bị lép vế trước một đứa con trai, hèn gì không tìm được gấu.





Đội cổ động vừa ra sân, cả khán đài đã sôi sùng sục, 99% tiếng reo hò đều là dành cho Ôn Hàn.





Ôn Thừa Nghiệp gần như tức chết, ban đầu đưa tên Ôn Hàn vào đội cổ động là vì muốn nó mặc đồ con gái, mất hết mặt mũi trước học sinh toàn trường, về sau khỏi ngẩng được đầu làm người nữa.





Nhưng lại không ngờ được rằng, tên nhóc Ôn Hàn kia mặc đồ nữ thế mà lại… không có cảm giác phản cảm chút nào!





Những từ mắng chửi như “bê đê”, “bóng lộn” lại chẳng nghe thấy đâu, thay vào đó là đám con trai con gái la ó muốn gả cho “cậu”, muốn cưới “cậu”.





Đây là chuyện gì đây, còn có thiên lý không!





Cậu tức tới nỗi không muốn xem thi đấu nữa.





Từ đầu tới cuối, Giang Trác chẳng nói một lời, chỉ nhìn cô chằm chằm.





Sắc môi cô hồng nhuận, tóc mái khẽ rớt xuống cặp mắt đen nhánh, vô cùng diễm lệ động lòng người. Cổ áo khoét xuống, lộ ra xương quai xanh gợi cảm.





Một thứ cảm xúc nào đó luôn cố gắng tránh né kháng cự lâu nay chợt cắn nuốt trái tim cậu vào thời khắc này.





Trên khán đài, Lục Vũ dựa vào Diệp Thanh bên cạnh, ôm lấy cánh tay cậu, không nhịn được la lên: “Ối! Tôi chết mất, tôi chết mất, tôi thực sự chết mất! Trời xanh không có mắt! Chị gái xinh xắn như thế lại là Ôn Hàn! Tại sao!”





Diệp Thanh sờ cằm, lẩm bẩm nói: “Cuối cùng tôi cũng hiểu rồi.”





“Cậu hiểu cái gì?”





Diệp Thanh lật tập tranh trong túi ra đến trang cuối cùng, chính là bản phác thảo cô gái có tư thế oai hùng phóng khoáng kia.





“Vì sao Giang Trác liều mạng cứu cậu ta hết lần này đến lần khác.”





Lục Vũ nhìn tập tranh, rồi lại nhìn Ôn Noãn ở giữa đội cổ động, đột nhiên hiểu ra điều gì đó: “Cậu là nói…”





“Hôm nay coi như đã biết được một sự thật, người tình trong mộng mà Giang Trác nhung nhớ bao nhiêu năm nay là đực rựa.”





Lục Vũ trừng to mắt, hết sức cảm thông nhìn Giang Trác.





Má nó, chuyện này cũng quá máu chó rồi đi!





Sau khi cổ động viên nhảy xong bài khởi động, đám con trai mãn nhãn ra sân, người nào người nấy cũng hừng hực khí thế, quyết chí giành chiến thắng vì “Ôn Hàn”.





Có điều… lý tưởng rất tươi đẹp, hiện thực rất tàn khốc.





Trong trận đấu bóng rổ đầu tiên giữa các trường cấp 3, đối thủ của bọn họ là trường thể thao Thập Trung, về cơ bản, thành viên trong đội đều là vận động viên cấp quốc gia. Bọn họ chơi bóng rổ chuyên nghiệp.





Vì vậy vừa vào trận bên trung học Thập Tam đã thua mất mấy quả, cách biệt điểm số càng lúc càng lớn.





Càng thảm hơn là, tuyển thủ chủ lực của đội vốn dĩ là Giang Trác hôm nay lại xuống phong độ, mấy lần dẫn bóng đều bị đối thủ cắt ngang giữa đường.





Ôn Noãn đứng ở ngoài vạch, giơ tay hoa lên, đứng cùng với các nữ sinh trong đội cổ động reo hò cổ vũ cho đội bóng rổ--





“Trác ca cố lên!”





“Múc nó! Múc bọn nó!”





“Aaa! Mau vào rổ! Yêu cậu nhiều!”





Giang Trác đứng ở vạch 3 điểm ném bóng, vừa nghe thấy câu “yêu cậu nhiều” của cô, thì tay run lên, bóng lăn một vòng ở rổ, thế mà lại rớt ra ngoài.





Không vào!





Cái danh ném bóng bách phát bách trúng của Giang Trác không phải là giả, chưa từng ném trượt, nhưng không ngờ… trái này lại không vào rổ?!





Mấy nam sinh trong đội há hốc mồm, không dám tin vào mắt mình.





Ôn Noãn cũng ngẩn ra, không phải là bách phát bách trúng sao.





Hôm nay Giang Trác mất phong độ quá rồi!





Có điều cũng chả sao, cô giơ giơ tay với cậu, cổ vũ: “Trác ca cố lên! Đừng nản lòng thối chí, tôi tin tưởng cậu!”





Đầu óc Giang Trác chỉ toàn giọng nói của Ôn Noãn, tâm loạn cào cào, bực bội quay đầu nhìn cô: “Cậu im miệng cho ông!”





Ôn Noãn vội vàng bịt miệng, chả hiểu kiểu gì.





Làm gì mà dữ dạ.









Giữa trận, điểm số đã cách nhau một khoảng rất lớn, các thành viên rủ đầu chán nản đi về khu nghỉ sức, mất hết ý chí.





Ôn Noãn hỏi Giang Trác: “Hôm nay cậu bị gì vậy.”





Giang Trác dùng khăn lông lau mồ hôi, nhìn cô một cái.





Thiếu niên đứng trước mặt cậu, tóc ngắn năng động, đôi môi hồng hào, ngũ quan thanh tú diễm lệ.





Cô mặc váy ngắn như vậy, khỏi phải nói vô cùng cám dỗ.





Cậu cố gắng kiểm soát nhịp tim, dời mắt đi, nhàn nhạt nói: “Không có tâm trạng.”





Ôn Noãn thất vọng thở dài: “Ngay cả cậu còn không có tâm trạng, xem ra trận này hết đường cứu rồi.”





Giang Trác nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cô, trong lòng càng thêm buồn bực: “Ông đây huấn luyện cậu quá chừng, thế mà cậu mẹ nó lại chạy đi làm cổ động viên, thua trận còn đòi trách tôi?”





“Cậu tưởng tôi muốn chắc.”





Vừa nhắc tới Ôn Noãn đã tức hết cả bụng, tên nhãi Ôn Thừa Nghiêp kia còn tiếp tục gây khó dễ cho Ôn Hàn thì sớm muộn gì cũng bị cô xử lý thôi.





Thấy cô không vui, trong lòng Giang Trác cũng hơi nghẹn lại, lẩm bẩm nói: “Bỏ đi, nửa trận sau vẫn còn cơ hội.”





Chỉ cần cô đừng làm ảnh hưởng đến cậu là được.





“Tôi thế này… có đẹp không?” Ôn Noãn kéo kéo váy, hỏi Giang Trác.





Từ khi xuống núi đến giờ, đây là lần đầu tiên cô mặc đồ nữ đó, mọi người không nhận ra cô là con gái, chứng tỏ ngày thường Ôn Hàn quả thực là… buê đuê đến quên lối về.





Giang Trác dối lòng nói: “Xấu muốn chết, mau đi thay đồ đi.”





“Xấu? Cậu có đui không thế!”





Ôn Noãn cúi đầu nhìn váy của mình, cậu dám nói dung nhan ban đầu của cô là xấu?!





Giang Trác nghiêng người, hoàn toàn chẳng dám nhìn cô.





Nhìn thêm tí nữa là tim lại đập bùm bùm.





Còn mấy phút nữa là tới nửa trận sau, đội trưởng Hạ Huy nói muốn thay người, đi tới chỉ thị Ôn Noãn ra sân—





“Nửa trận sau, cậu phối hợp với Giang Trác, nhất định phải giành lại điểm số!”





“Không phải tôi bị cán bộ thể dục của các cậu gạch tên rồi à?”





“Không lo nhiều được.” Hạ Huy cũng nhịn hết nổi, mắng: “Con rùa rụt cổ Ôn Thừa Nghiệp kia, đi về ông đây sẽ báo cáo lên phòng giáo vụ, cho nó cuốn xéo khỏi ban thể dục.”





“Nhưng tôi vẫn chưa thay váy!”





“Không kịp nữa rồi!”





Hạ Huy vừa dứt lời, trọng tài đã thổi còi bắt đầu hiệp 2.





Ôn Noãn chỉ đành mặc váy ra sân.





Mấy nam sinh trường đối diện bất thiện nhìn lom lom Ôn Noãn, quét mắt một lượt nhìn cô từ trên xuống dưới, giễu cợt nói—





“Không phải chứ! Cho thằng bóng cái này ra sân à?”





“Tụi mày hết người rồi hả?”





“Má nó tởm quá đi, ai thèm chơi bóng với thằng bóng này.”





Ôn Noãn chưa kịp nói gì thì bóng đã rời khỏi tay Giang Trác, nặng nề đạp vào chân tên kia, cậu đau đến nỗi ôm chân run rẩy.





“Ê, mày làm gì đó, muốn đánh nhau à!”





Đáy mắt đen nhánh của Giang Trác cất giấu sự tức giận cường liệt—





“Mày nói ai tởm.”





“Tao nói thằng bóng kia…”





Lời còn chưa dứt, Giang Trác đã tháo dây thun quấn quanh ngón trỏ tay trái ra, tay phải kéo căng, nhắm thẳng vào tên kia.





Diệp Thanh và Lục Vũ thấy tình hình không ổn, vội vàng đi tới giữ Giang Trác lại.





Đây không phải là dây thun bình thường, nó được chú của Diệp Thanh dùng chất liệu đặc biệt để chế tạo, kéo trăm lần không đứt, có tính sát thương, thậm chí là gây tử vong, có thể nói là một ám khí vô cùng lợi hại.





Trước nay Giang Trác chưa từng dùng thứ này để đả thương người khác.





Không ngờ, hôm nay chỉ vì một lời khích tướng mà cậu lại thực sự lấy dây da này ra…





Ôn Noãn nhìn khuôn mặt lạnh băng của Giang Trác, trong lòng cảm động không thôi, quả nhiên là huynh đệ có ơn cứu mạng, yêu quá chừng luôn!





Tên nhãi nói năng lỗ mãng có lẽ cũng bị khí thế của Giang Trác chấn áp, bèn mỉa mai lẩm bẩm: “Giỡn tí làm gì căng, có thi đấu không đây, không đấu thì trực tiếp nhận thua luôn đi.”





“Nhận thua gì chứ.” Ôn Noãn hếch cằm, nói với cậu ta: “Nói tao bóng đúng không, đợi lát nữa đánh cho bọn mày phải quỳ xuống đất gọi bố.”





“Ai gọi ai là bố cũng chưa biết được đâu!”





“Đúng thế!”





Đấu khẩu một lúc, hai bên đều bị k!ch thích.





Hiệp hai bắt đầu, Ôn Noãn liền phối hợp cùng Giang Trác, cuối cùng Giang Trác chuyền bóng cho cô, cô thực hiện kỹ thuật hai bước lên rổ, vững vàng thắng một trái vào rổ thật đẹp.





Toàn hội trường sục sôi, tiếng hét của đám con gái như muốn lật tung cả mái nhà—





“Áaaa! Ngầu quá đi!”





“Cục cưng Hàn Hàn nhà mình vừa công vừa thụ!”





“Tau chết mất thôi! Mặc váy mà cũng ngầu quá thể!”





“Tau vừa muốn cưới cậu ấy, vừa muốn gả cho cậu ấy, làm sao đây, huhuhu, khó xử quá.”





Đám con trai cũng có tâm trạng tương tự, một bên là bị dáng vẻ con gái của cậu ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo, một bên lại bị day dứt thống khổ, niệm chú bản thân là trai thẳng 3000 lần, tuyệt không thể… cong được.





Giang Trác cũng dần dần lấy lại phong độ.





Hai người hợp tác vô cùng ăn ý, hiệp hai vừa bắt đầu chưa được 20 phút đã vào được hơn 10 trái, hơn nữa còn có không ít trái 3 điểm, khoảng cách điểm số ngày càng được thu hẹp.





Đội đối thủ cũng dần dần phát hiện ra thực lực khủ g bố của Giang Trác và Ôn Noãn.





Tên nhãi mặc váy này… không chỉ chạy nhanh, mắt tinh, mà lực bật cũng rất kinh người, mỗi lần úp rổ đều như muốn bứt nguyên cái rổ ra ngoài.





Hầu như chẳng ai ngăn được cậu cả.





Mà Giang Trác lại càng đáng sợ hơn, cậu ném rổ bách phát bách trúng, chỉ cần bóng nằm trong tay cậu thì cho dù có đứng ở bất kỳ góc độ nào trong sân, cậu cũng đều có thể ném trúng!





Hai người này hack kiểu gì mà trình đỉnh thế không biết!





Cuối cùng, tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, trường trung học Thập Tam thắng đội bóng rổ chuyên nghiệp bên trường thể thao với tỉ số 49:32.





Cả hội trường rần rần, cả nam sinh lẫn nữ sinh nhất loạt reo hò tên “Ôn Hàn”, cổ họng như muốn rách tới nơi.





Các thành viên trong đội hứng khởi ôm nhau, cuối cùng lội ngược dòng ngoạn mục, quá sức hấp dẫn!





Hạ Huy xúc động tới mức mắt đỏ bừng!





Ôn Noãn cũng cực kỳ phấn khích, cô quay đầu lao về phía Giang Trác, nhảy lên ôm lấy cậu.





Cả người Giang Trác khẽ run lên, mắt mở lớn, hoàn toàn không ngờ tới người này lại nhảy bổ vào lòng cậu.





Não Giang Trác nổ đùng một tiếng, máu từ cả người dồn hết lên não, tim đập thình thịch.





“Giang Trác cậu lợi hại quá đi mất!” Ôn Noãn lắc lắc bờ vai của cậu, hai má ửng hồng, đáy mắt lóe lên ánh sáng, đắm chìm trong cảm xúc phấn khích: “Quả úp rổ cuối cùng ngầu chết tôi rồi!”





Ngầu chết cậu ta rồi?





Thật sao?





Tâm tình Giang Trác chợt tốt lên hẳn, cậu duỗi tay ra, do dự không biết có nên ôm lấy cô hay không, nhưng cô lại buông cậu ra, quay người đập tay chúc mừng với những đồng đội khác—





“Hạ Huy, cừ quá nhe!”





“Uông Khánh Quốc, cậu phòng thủ tốt lắm đó!”





Tay Giang Trác mất tự nhiên rụt về, xoa xoa cánh mũi.





Thầm nghĩ có phải mình điên rồi hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện