Ôn Noãn tưởng Giang Trác xồng xộc ra ngoài là vì muốn đi báo thù cho mình, cô vội vàng nhảy lên, giơ tay kiểu Nhĩ Khang, la to với cậu: “Giang Trác, đừng mà!”





Có điều Giang Trác chỉ đi loanh quanh tới chuồng gà cuối hành lang của nhà Diệp Thanh, nhặt hai trái trứng gà tươi ở bên trong, quay đầu nhìn Ôn Noãn.







Ánh mắt đó, tựa như đang nhìn người thiểu năng.





Ôn Noãn ngượng ngùng thu tay về.





Cho nên, cậu sùng sục đạp cửa đi ra, con mẹ nó chỉ là vì nghe thấy gà nhà Diệp Thanh đẻ trứng thôi hả?





Diệp Thanh đang làm bài tập ở ban công trên lầu hét lớn: “Giang Trác, cậu lại trộm trứng gà nhà ông!”





Giang Trác cầm trứng gà, đi thẳng vào phòng bếp.





Ôn Noãn ngồi trên sofa, lười biếng coi TV, điều khiển từ xa bật tới một chương trình tài năng nào đó, Giang Trác đã đi ra từ phòng bếp, cầm hai quả trứng gà tươi đã được luộc chín, ngồi lên bàn trà, vừa hay chắn luôn tầm nhìn TV của Ôn Noãn.





Ôn Noãn nghiêng đầu, tiếp tục xem TV: “Hèn gì cao dữ vậy, thì ra là suốt ngày đi trộm trứng gà nhà Diệp Thanh để ăn.”





Giang Trác bơ cô, rũ mắt, lăn trứng gà hai vòng trong lòng bàn tay mình.





Ôn Noãn thu ánh mắt về, ngắm nhìn cậu.





Lông mi dài che đi mi mắt, viền mắt đầy đặn, hơi cong lên, lộ ra mấy phần dịu dàng.





Trong chương trình giải trí là một tiểu thịt tươi lưu lượng vừa nhảy vừa hát, nhưng sức hấp dẫn… vẫn kém xa so với thiếu niên đầy sức sống trước mặt.





Trên người cậu mang theo một cỗ mùi vị sạch sẽ.





Ôn Noãn chớp chớp mắt, nghiêm túc đề nghị: “Giang Trác, cậu có từng xem xét đến việc debut vị trí center chưa?”





“Xét cái quần.”





Xoa trứng gà xong, Giang Trác đặt trứng lên má Ôn Noãn, lăn qua lăn lại. 





Ôn Noãn nhìn sang, cảm nhận động tác chu đáo dịu dàng của cậu.





Trứng gà ấm nóng lăn tới lăn lui trên má, Giang Trác ngắm nhìn khuôn mặt của cô, ánh mắt tập trung giúp cô chườm má.





Từ nhỏ Ôn Noãn đã lớn lên cùng một đám con trai, trèo núi đấm đá, trước giờ chưa từng cảm thấy con trai là sinh vật có gì đẹp.





Mà có đẹp hơn nữa thì nhìn nhiều cũng chán.





Nhưng ngũ quan của Giang Trác thật đúng là nhìn hoài không ghét được.





“Sao lại bị đánh?” Cậu nhàn nhạt hỏi.





Ôn Noãn bĩu môi, giải thích: “Ba tôi không thích mẹ tôi nên cũng không thích tôi luôn, yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng…”





Cái tay giúp cô chườm mặt của Giang Trác hơi khựng lại.





Yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng.





Năm đó, trước mặt tất cả bạn nhỏ trong viện phúc lợi, người phụ nữ kia chất vấn một đứa trẻ chưa tới 6 tuổi là cậu: “Sao mày không đi chết đi?”





Giang Trác, sao mày không đi chết đi?





Cậu không tìm được đáp án, tại sao lại sống, lại tại vì ai mà chết.





“Chả sao cả, dù sao tôi cũng chả để ý.” Cô quay đầu đi, quai hàm hơi phồng lên: “Không để ý chút nào.”





Giang Trác không nhịn được nhìn cô nhiều hơn.





Làn da nhẵn nhụi hiện lên vài vệt đo đỏ, đôi mắt màu nâu nhạt trong veo, mang theo mấy phần bướng bỉnh bất kham, ngũ quan diễm lệ thuần khiết.





Nếu cậu là con gái, hẳn sẽ là kiểu tuyệt sắc khuynh thành khiến đàn ông cam tâm bỏ mạng.





Sau khi chườm mặt cho cô, cậu lại bắt đầu bóc vỏ trứng, động tác dịu dàng chậm rãi.





Trước giờ cậu không phải là kiểu người giỏi an ủi người khác, nhưng cậu có thể hiểu được cảm giác của cô hơn bất kỳ người nào.





Ôn Noãn nhìn vỏ trứng bị cậu bóc từng chút một, cô cầm điều khiển TV lên chuyển kênh, đài truyền hình bật sang một chương trình hẹn hò nào đó.





Khách mời nam và nữ đang tương tác nói chuyện, đôi bên đều có thiện cảm về nhau.





Ôn Noãn đột nhiên nổi tính hiếu kỳ, hỏi: “Giang Trác, sao cậu không có bạn gái?”





Tay bóc trứng gà của Giang Trác hơi khựng lại, cậu nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó đưa ra kết luận là “không biết”.





Ôn Noãn lại hỏi: “Cậu có muốn tìm bạn gái không?”





“Không muốn?”





“Sao lại không muốn?”





Giang Trác ngẩng đầu nhìn cô: “Đẹp trai quá, không ai xứng với tôi.”





Ôn Noãn: “…”





Đáp án này làm cô cạn lời.





Giang Trác lại: “Cậu thì sao?”





Ôn Noãn cười ha ha, vỗ vỗ vai cậu: “Tôi thì siêu dễ động lòng luôn.”





Giang Trác nhìn cô: “Thật sao?”





“Tôi crush nhiều người lắm, ha ha ha, đều là đơn phương cả.”





Cô gập đầu ngón tay đếm từng người một.





Toàn là sư huynh đệ của cô, đại sư huynh trầm tĩnh, nhị sư huynh bỉ bựa, tam sư huynh đẹp trai lạnh lùng, thêm mấy sư đệ y hệt chó con, suốt ngày vây quanh cô, ê a gọi sư tỷ thế này, sư tỷ thế kia…





Vào mỗi giai đoạn khác nhau, cô sẽ thích những kiểu người khác nhau, có điều sư phụ cấm tiệt không cho đồng môn yêu đương, ở đây chỉ có mỗi cô là nữ đồ đệ, với tính cách nhây nhớt của con bé này, có khi mở luôn hậu cung ở Nam Sơn luôn không biết chừng?





Cho nên nhiều năm như vậy nhưng chẳng sư huynh đệ nào dám mó tới Ôn Noãn.





Ai dám, đánh gãy chân.





Giang Trác nhìn cô gập ngón tay, một người hai người ba người bốn người… 





Cuối cùng gập luôn đến ngón thứ mười.





Sắc mặt cậu hơi sa sầm, lạnh giọng hỏi: “Dễ dãi.”





“Dễ dãi gì, đây gọi là mị lực vô biên của Hàn ca đây biết chưa!”





Giang Trác rõ ràng không vui, trứng gà vốn dĩ bóc cho cô ăn thì bản thân lại cắn luôn một miếng.





“Thích thì thích, chớ mà ở với nhau thật…” Ôn Noãn nghĩ nghĩ: “Thì tôi còn có thêm điều kiện.”





Cậu vừa ăn vừa hỏi: “Điều kiện gì?”





“Đánh thắng tôi.”





Giang Trác suy nghĩ một lúc, hỏi: “Dùng ám khí có được không?”





“Tuyệt đối không được!”





“Ờ.”





“Vẫn còn điều kiện thứ hai.”





“Là gì?”





Ôn Noãn nhe răng cười với cậu: “Nếu đánh không lại tôi, vậy thì phải khiến tôi cam tâm tình nguyện xuống nước chịu thua.”





Giang Trác nghĩ nghĩ, đưa ra kết luận—Người đó hẳn là một con chó ba phải đẹp mã.





Trong phòng, ánh đèn thật êm dịu.





Ôn Noãn mặc một chiếc áo len cổ lọ màu xám nhạt, chiếc cổ càng trở nên thon dài, cô ngồi trên ghế sofa, hai chân khép lại, dáng ngồi cũng là dáng ngồi tiêu chuẩn của con gái.





Giang Trác chốc chốc lại quay sang nhìn cô.





“Giang Trác, cậu có muốn đấu với tôi một trận không nè!” Cô híp mắt cười nói giỡn với cậu.





Giang Trác bóc xong quả trứng còn lại, nhét vào mồm cô, lạnh giọng nói: “Cậu là con gái thì tôi còn xem xét.”





Ôn Noãn nhai trứng gà, ngẩn ngơ.





Trùng hợp quá, tôi là con gái thiệt nè.





Cậu biếng nhác tựa lưng vào sofa, mặt không cảm xúc xem chương trình hẹn hò, không biết là đang nói đùa hay thật.





Ôn Noãn híp mắt cười nói: “Cậu thích tôi hả.” 





Giang Trác ngước mắt, lạnh lùng liếc cô một cái: “Tôi sẽ không thích con trai đâu, cậu không có cái phúc đó, kiếp sau hẵng mơ.”





“Nói không chừng tôi thực sự có cái phúc này đó.” Ôn Noãn dài giọng cười: “Trác ca, không giấu gì, nhà tôi có một em gái song sinh, nhìn y hệt tôi, có hứng thú không?”





“Không.” Giang Trác lạnh lùng đứng dậy, không muốn thảo luận loại chuyện này với cô nữa: “Cậu im mỏ đi.”





“Tôi nói thật đó, khi nào rảnh tôi giới thiệu cho, em gái tôi tốt lắm, vừa ngoan vừa nghe lời, cái gì cũng biết làm, thang máy hỏng cũng có thể leo một hơi lên tầng 25 không th ở dốc luôn.”





Giang Trác ném phi tiêu tới, Ôn Noãn vội vàng cúi người né đi.





“Nói thiệt mà, xạo cho cậu đập tôi!”





Giang Trác lạnh giọng uy hiếp: “Ông không có hứng, nói thêm một chữ nữa là đánh gãy chân.”





Ôn Noãn vội vàng bịt miệng.





Lần đầu tiên rao bán bản thân mà vẫn chưa bán được, Ôn Noãn không muốn nói chuyện nữa, cô cầm điều khiển đổi kênh chán chê.





Giang Trác mặc xác cô, ngồi vào bàn học bắt đầu làm bài tập, ở phía sau, cô ngoan ngoãn chỉnh nhỏ âm lượng TV.





Giang Trác tiện tay lấy một tập vẽ trong giá sách ra, lật tới trang cuối cùng— 





Trong tập vẽ là một bé gái cột tóc đuôi ngựa, mặc đạo bào dành cho nam…





Bé gái này đã bảo vệ cậu.





Lúc đó cậu bị mấy đứa con trai xấu tính biết võ bắt nạt, nằm trong bùn đất vặn vẹo, khó coi hệt như một con sâu.





Cậu không nhìn thấy gì, ký ức duy nhất còn sót lại, chính là một câu nói của bé gái này—





“Ai bắt nạt cậu ấy, tao đánh người đó!”





Bé gái này chỉ được cái mạnh mồm, đi đứng còn chưa vững nên bị đánh cho bầm dập.





Hai người bị đập nằm trong bùn đất cùng nhau, bé gái khó khăn bò đến bên cạnh Giang Trác, đỡ cậu dậy.





Thích thế nào, cũng chẳng gặp được, ngay cả dáng vẻ của cô bé cậu cũng không còn nhớ nữa…





Nhưng trên thế giới này, cô bé là người duy nhất bảo vệ cậu.





Giang Trác cũng không cảm thấy Ôn Hàn có gì giống với cô bé này, chỉ là… 





Cảm giác Ôn Hàn cho cậu lúc này, giống hệt như cảm giác cô bé kia cho cậu lúc đó.





Chính là loại cảm giác như vậy, khiến Giang Trác cậu con mẹ nó sắp phân liệt nhân cách tới nơi, cả đời này cậu là trai thẳng, cho nên… cho dù có một đời không yêu đương, thì cậu cũng sẽ không ở bên Ôn Hàn.





Cậu dành nửa tiếng làm xong một trang đề toán, người phía sau đã đứng lên, vươn vai, có vẻ chuẩn bị rời đi.





“Trác Trác ca, tiễn tôi không?”





Giang Trác đẩy ghế ra, không khách sáo nói: “Cậu là con nít 3 tuổi chắc mà cần người tiễn?”



Ôn Noãn tựa người vào cửa, nói giỡn: “Có bạn trai xinh đẹp như vầy, cậu không tiễn về nhà cho an toàn, nhỡ đâu trên người bị người khác cướp mất thì sao?”





Giang Trác cười khẩy: “Thế thì tôi phải cảm ơn người đó rồi.”





Ôn Noãn bĩu môi, đi thẳng ra ngoài cửa: “Bái bai!”





Đi xuống lầu, bác gái tóc xoăn cười với Ôn Noãn: “Hàn Hàn hoan nghênh cháu lần sau tới nữa, đến nhà dì ăn cơm, dì sẽ làm ếch kho tiêu cho cháu.”





“Vâng ạ, lần sau cháu nhất định sẽ tới!”





Ôn Noãn đi ra ngoài, ngắm nhìn những vì sao lác đác trên bầu trời, tâm trạng buồn bực hôm nay bay biến mất.





Vừa đi đến đầu ngõ, phía sau truyền đến tiếng bánh xe đạp chạy trên đường đá, cô quay đầu, nhìn thấy Giang Trác đạp xe đạp đuổi theo.





Xe đạp xoay một vòng trước mặt cô rồi dừng lại.





Thiếu niên hếch cằm, mặt không cảm xúc biếng nhác nói—





“Bạn trai, lên xe.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện