Tần Dã nói hung thủ là người bên cạnh cô, hơn nữa có lẽ còn là người mà cô vô cùng tin tưởng.





Ôn Hàn là một tên ngốc không có tâm cơ, có cả đống hồ bằng cẩu hữu. Lúc đó, Giang Trác với anh còn không thân nhau, chứ nói gì đến tin tưởng.





Khoảng thời gian đó, Ôn Noãn nhìn ai cũng ra hung thủ, ngay cả khi cậu bạn bốn mắt ngồi phía trước hỏi mượn cô dao gọt bút chì, cô cũng đề phòng quay đầu nhìn đối phương, tưởng tượng ra cảnh cậu ta dùng dao gọt bút chì cắt động mạch cảnh của mình, máu bắn ba thước.





Như thể, cả thế giới đều đang diễn kịch với cô.





Hiện giờ, cô đã hoàn toàn trở thành đại hiệp cô đơn, bơ đẹp Phương Triết Hàn, gia tộc gọi đi quay video cũng không đi, đội trưởng đội bóng rổ Hạ Huy rủ đi chơi bóng rổ, cô cũng từ chối.





Nói tóm lại, trước khi tìm ra được hung thủ thật sự, cô phải duy trì cảnh giác với tất cả mọi người.





Hung thủ chắc chắn đã ra tay cực kỳ tàn nhẫn với Ôn Hàn, kẻ này ở ngay bên cạnh cô, hơn nữa rất có khả năng còn là bạn tốt nhất của cô.





Nghĩ một hồi liền cảm thấy… lạnh sống lưng.





Lúc tan học, mọi người lục tục ra khỏi cổng trường, đi về phía phố ăn vặt.





Phố ăn vặt tấp nập người qua kẻ lại, Ôn Noãn mua một hộp khoai tây nướng, quay người lại liền nhìn thấy Phương Triết Hàn cả người sặc sỡ đi tới: “Hàn ca, tối nay mấy anh em hẹn nhau ra quảng trường đua xe tốc độ đó.”





Ôn Noãn lùi về sau một bước, đề phòng nhìn cậu ta.





Động tác này làm Phương Triết Hàn cho rằng Ôn Noãn đang sợ cậu ta cướp khoai tây nướng của cô.





Có cần phải vậy không…





Thôi kệ, quả thực cậu ta cũng muốn ăn chút.





“Mấy anh em đều đi cả, còn hẹn nhau đua luôn, cậu nhất định phải đến đấy.”  Nói xong, Phương Triết Hàn nuốt nước bọt, vươn tay tính thó khoai tây nướng của cô.





Ôn Noãn lùi về sau một bước, hoài nghi hỏi: “Tại sao lại đi vào buổi tối, tại sao lại phải lên núi, tại sao lại rủ tôi?”





Đối diện với những câu hỏi tới tấp của Ôn Noãn, Phương Triết Hàn nhất thời cũng không trả lời được: “Cậu… bị thần kinh hả?”





Ôn Noãn kéo áo hoodie màu hồng nhạt lên che mũi che miệng, chỉ thò ra đôi mắt đen láy mang theo sự đề phòng: “Triết Hàn, chúng ta là bạn tốt nhất đúng không?”





“Đúng rồi.” Đối diện với ánh mắt hoài nghi của Ôn Noãn, Phương Triết Hàn có hơi lo lắng: “Không phải, Hàn ca, cậu nhìn như vậy làm tôi hơi hoảng đó.” Không phải chỉ định ăn một miếng khoai tây của cậu thôi sao!





“Triết Hàn, nếu cậu có ý kiến gì với tôi cũng không sao, cứ việc nói tôi biết.” 





Ôn Noãn bình tĩnh nhìn cậu ta: “Lúc trước thần kinh anh đây quả thực hơi thô, không để tâm tới cảm xúc của cậu, làm cậu buồn bực đã lâu, không sao, anh hiểu mà.”





Phương Triết Hàn sắp khóc tới nơi, lặng lẽ trả khoai tây về chỗ cũ.





Cậu ta không ăn nữa là được chứ gì!





“Tui chỉ định rủ cậu đi đua xe thôi mà Hàn ca.”





Cậu ta nhỏ giọng nói, vô cùng tủi thân.





Ôn Noãn vỗ vỗ vai cậu ta, chân thành nói: “Đua xe là một hoạt động rất nguy hiểm, tôi khuyên các cậu về sau đừng làm thế nữa, nhỡ đâu bị tông bay ra khỏi xe, hoặc là bị cán cho nát bét thì sao, cậu nói phải không?”





Phương Triết Hàn run rẩy một hồi—





“Hàn ca, có phải cậu bị hỏng não không?”









Đúng lúc này, tiếng chuông xe đạp lanh lảnh truyền tới, Ôn Noãn quay đầu, đón lấy ánh mắt hàm chứa đầy ý cười của Lục Tự Dương: “Hello, A Hàn.”





Ôn Noãn phản ứng lại, nhất thời không biết nên gọi là “Lục Tự Dương”, hay nên gọi là “Lão Lục”, hay khỏi xưng hô gì hết, dù sao cô cũng không phải Ôn Hàn thật.





Nhỡ mà gọi sai thì rất dễ bị bại lộ.





Suy cho cùng, Lục Tự Dương không giống như Phương Triết Hàn, ra ngoài không mang não.





Cô không dám xem thường… IQ và EQ của Lục Tự Dương.





Phương Triết Hàn là người lên tiếng trước: “Ôi ôi, chủ tịch hội học sinh, có chuyện gì không nè.”





Ôn Noãn liếc nhìn Phương Triết Hàn—





Người này nghĩ gì cũng treo lên mặt, thái độ cực kỳ thù địch với Lục Tự Dương, hệt như một cô vợ nhỏ đang lên cơn ghen.





Nhìn chung cũng có thể hiểu được, dù sao nếu không có Lục Tự Dương thì Phương Triết Hàn sẽ có thể tự xưng là anh em chí cốt nhất của Ôn Hàn.





Ôn Noãn ôm tay bàng quan, dựa theo quan sát gần đây của cô, tình bạn giữa con trai bọn họ, đôi lúc còn phức tạp hơn cả con gái.





Lục Tự Dương không để tâ m đến thái độ của Phương Triết Hàn, trực tiếp bỏ qua cậu ta, nhìn về phía Ôn Noãn: “Lâu rồi không đi chơi game cùng nhau, A Hàn, đi net chung không?”





Ôn Noãn biết, con người Lục Tự Dương, nhìn bên ngoài thì đứng đắn, ở trong trường chính là tấm gương mẫu mực tiêu chuẩn. Một học sinh ngoan như vậy, lại có giao tình rất tốt với một thằng nhóc thối hư hỏng trong mắt giáo viên như Ôn Hàn, bọn họ còn thường xuyên hẹn nhau ra quán net chơi game.





Ôn Noãn không cách nào hiểu được tình bạn của hai người này.





Có điều, cô cũng không cần hiểu, những thứ này đều là quan hệ xã hội của anh trai cô, hiện tại cô chỉ cần diễn vai anh trai cho tốt là được.





Đợi anh hai tỉnh lại, cô sẽ giúp anh giải quyết mọi vấn đề, không còn sự chê bai của cha, không còn sự coi thường của bạn học, cô sẽ trả cho anh ấy một cuộc đời mới.





“A Hàn, đi không?”





“Đi chứ.” Ôn Noãn cười nói: “Lâu rồi không chơi game, đang ngứa tay đây này.”





Phương Triết Hàn chỉ vào Ôn Noãn, ánh mắt tủi thân và lên án như đang nói: “Cậu thay đổi rồi! Không còn là Hàn Hàn ca mà tôi quen nữa.”





Ôn Noãn ấn ngón tay cậu ta xuống, cười nói: “Nhìn gì mà nhìn, đây mới là trò giải trí bình thường mà học sinh cấp 3 nên chơi! Đua xe cái gì, chỉ tổ làm cha mẹ đau lòng thôi.”





“Đồ con trai có mới nới cũ! Tức chết tôi rồi!”





“Hay là lập team đi net cùng nhá.” Ôn Noãn rủ rê: “Anh đưa chú đi ăn gà.”





“Không đi!” Phương Triết Hàn khí khái nói, quay người rời đi: “Tôi còn lâu mới chơi ba cái trò trẻ con đấy! Tôi phải đi đua xe với bọn đầu undercut!”





Ôn Noãn ngồi vào yên sau xe của Lục Tự Dương, cùng cậu ta đến quán net, hai người chiến đấu ác liệt hai tiếng đồng hồ.





Ôn Noãn có skill hơn Ôn Hàn nhiều, dẫn dắt Lục Tự Dương thắng suốt một đường.





“Lão Lục cậu cẩn thận, ở gần đây có địch.” 





Không nhận được lời đáp, Ôn Noãn quay qua nhìn cậu một cái, phát hiện Lục Tự Dương cũng đang mỉm cười nhìn mình.





Ôn Noãn xoa xoa mũi, mất tự nhiên xoay đầu đi.





Anh giai à, vẻ mặt này, ngữ điệu này, hình như hơi không giống đực rựa với nhau nữa.





Anh em với nhau thì nên giống kiểu Giang Trác mới phải, duy trì khoảng cách, ánh mắt chán ghét, động tí là chửi…





Ánh mắt Lục Tự Dương nhìn Ôn Hàn, có hơi sai sai.





“Bùm” một tiếng, Ôn Noãn xử sạch kẻ địch núp trong bụi cỏ.





Màn hình máy tính hiện ra mấy chữ “Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà”.





“Đẹp quá!”





Lục Tự Dương nhìn chằm chằm Ôn Noãn, khóe miệng cong lên: “A Hàn, cậu lợi hại ghê.”





“Ừ.”





Ôn Noãn bị cậu ta nhìn đến nỗi có hơi không thoải mái, cô mở lon coca bên cạnh uống một ngụm mới phát hiện mùi vị không đúng, suýt nữa bị sặc.





Lục Tự Dương không mua coca mà là mua bia cho cô, một ngụm này của cô phải hết nửa lon.





“Tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên mà, sao cậu lại mua bia cho tôi!”





Lục Tự Dương nâng lon của mình lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói: “Lúc trước chẳng phải chúng ta cũng thường xuyên uống rượu cùng nhau sao.”





“Không phải thế, tôi cai rồi, không uống nữa!”





Tửu lượng của cô không so được với Ôn Hàn, hồi trước lén uống rượu gạo của sư phu, cô say đến nỗi không còn biết trời trăng gì, hơn nữa một khi đã say là nằm nguyên ngày.





Bia rượu là thiên địch của cô, thật sự không thể dính một giọt rượu nào.





“Tự Dương à, tôi nhớ ra rồi, bài tập vẫn chưa làm xong, tôi phải đi về làm bài tập đây.”





Ôn Noãn dừng trò chơi lại, xách cặp rời đi.





Đi ra khỏi quán net, gió thu lạnh lẽo thổi tới làm Ôn Noãn khẽ run lên, hai má hơi nóng.





Lục Tự Dương đẩy xe đạp đuổi theo, nói: “Tôi đưa cậu về.”





“Không cần đâu, nhà tôi cách chỗ này cũng không xa.”





Mặc dù Ôn Noãn đã nói vậy, nhưng Lục Tự Dương vẫn đẩy xe đi đằng sau cô. Chốc chốc Ôn Noãn lại quay đầu nhìn, cậu ta giãn mày mỉm cười với cô.





Không biết vì sao, khi nhìn nụ cười dịu dàng của cậu ta, da gà da vịt của Ôn Noãn thi nhau nổi hết cả lên.





“Ôn Hàn, từ lúc trở về sau khi bị bệnh, cậu đã thay đổi rất nhiều.”





“Vậy sao.” Ôn Noãn nhéo nhéo da mu bàn tay mình, nói: “Có lẽ là do mất trí nhớ nên tôi đã quên kha khá chuyện.”





“Quả nhiên là không nhớ gì nữa.”





Ôn Noãn bỗng khựng lại: “Tôi nên nhớ chuyện gì sao?”





Lục Tự Dương đi ba bước đã đuổi kịp, vẫn mỉm cười nói: “Chẳng phải chúng ta đã hứa với nhau rồi sao, phải làm bạn tốt duy nhất của nhau.”





Ôn Noãn hơi tránh xa cậu ta: “Tôi với cậu còn hứa nhau chuyện kiểu này ư?” Tình bạn này của anh cô và Lục Tự Dương… cũng quá quái đản rồi đi!





“Cậu với Giang Trác là sao vậy?”





Ôn Noãn nhìn cậu ta: “Cậu đang chất vấn tôi sao?”





“Nếu đã hứa với nhau thì phải làm cho tới chứ.” Lục Tự Dương nhìn cô, lấy một loại giọng điệu gần như hoang tưởng nói: “Đã hứa với nhau sẽ làm bạn tốt nhất của nhau thì nhất định phải làm cho tới!”





Ôn Noãn bị ngữ khí của cậu ta làm cho hơi tức giận: “Nhưng cậu phải nhớ rõ một chuyện, làm bạn, chứ không phải làm bạn trai bạn gái của nhau, Phương Triết Hàn là bạn tôi, đầu undercut cũng vậy, đương nhiên Giang Trác cũng thế. Người yêu bầu bạn một đời có thể chỉ có một, nhưng bạn bè nhất định không thể chỉ có một.”





Lục Tự Dương bị câu nói này của cô làm cho ngơ ra, vẻ mặt cũng sa sầm xuống.





Ôn Noãn tăng tốc vội vàng bỏ đi.





Cho dù lúc trước tình bạn giữa anh cô và Lục Tự Dương có thân thiết thế nào thì cô vẫn hiểu rất rõ một chuyện, kiểu con trai thẳng đuột như anh cô, tuyệt đối sẽ không có kiểu quan hệ mà Lục Tự Dương mong đợi.





“Chẳng phải cậu nói muốn giới thiệu em gái cho tôi sao?”





Lục Tự Dương đột nhiên mở miệng làm Ôn Noãn khựng lại.





“Nếu tôi cưới em gái cậu rồi, có phải chúng ta sẽ vĩnh viễn được làm người nhà, vĩnh viễn không chia lìa không?”





Ôn Noãn há hốc mồm, cô quay đầu nhìn cậu ta: “Cậu… bị điên rồi à!”





Con ngươi Lục Tự Dương tối sầm lại: “Chắc vậy.”





Ban nãy, Ôn Noãn chỉ là cảm thấy có hơi không tiếp nhận được, nhưng bây giờ, cô thực sự cảm thấy phẫn nộ: “Cậu muốn lấy em gái tôi chỉ là để chúng ta mãi mãi ở bên nhau, cậu xem em gái tôi là gì chứ?”





Công cụ chắc!





“Người khác thế nào tôi không quan tâm, tôi chỉ có một người bạn là cậu thôi.”





“Thật sự không thể nói chuyện nổi với cậu.”





Ôn Noãn thực sự không muốn đi cùng cậu ta thêm một phút giây nào nữa, khỏi làm bạn cũng được, kiểu bạn bè thần kinh cố chấp như vậy, anh cô không nên dây vào!





“Lục Tự Dương, chúng ta chỉ đến thế này thôi, sau này cậu không cần đến tìm tôi nữa.”





Lục Tự Dương bước tới trước kéo cổ tay cô, cường ngạnh nói: “A Hàn, cậu có thể có thật nhiều bạn bè, thậm chí là bạn gái, tôi đều không quản, cậu còn muốn tôi thế nào nữa.”





“Cậu có tư cách gì quản tôi?” Ôn Noãn gạt tay cậu ta ra, hơi loạng choạng lùi về sau hai bước: “Tôi quen bạn gái, kết bạn mới thì liên quan gì đến cậu, cậu là gì của tôi?”





“Nhất định phải thế này sao?”





Tay Lục Tự Dương nắm chặt thành quyền, từng chữ thốt ra trầm thấp như bị ép ra khỏi phổi: “Ôn Hàn, tôi chỉ có mình cậu là bạn bè thôi, duy nhất mình cậu… cậu nhất định phải vứt bỏ tôi ở đây sao?”





“Lão Lục, tôi khuyên cậu đi gặp bác sĩ tâm lý đi.”





Lục Tự Dương đột nhiên xông lên trước, túm chặt lấy cổ áo cô: “Cậu thì biết gì hả! Cậu chẳng hiểu gì hết!”





“Lục Tự Dương, buông tay ra.” Ôn Noãn lạnh lùng nhìn cậu ta: “Tôi không nói đến lần thứ hai đâu.”





“Cậu hoàn toàn không biết tôi ngưỡng mộ cậu nhiều như thế nào. Cậu có thể tự do tự tại sống, muốn cười thì cười, muốn đánh nhau thì đánh nhau, cũng không cần để ý ánh nhìn của người khác…”





Cậu ta đã hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc của bản thân, lấy một loại ánh mắt cực kỳ điên cuồng bệ.nh ho.ạn nhìn cô: “Cậu với tôi hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới, tôi vĩnh viễn sống trong sự kỳ vọng của người khác, vĩnh viễn không tìm được chính mình, giống như một cỗ máy không có buồn vui giận hờn.”





Ban đầu Ôn Noãn còn tưởng Lục Tự Dương là cong thôi, nhưng bây giờ xem ra, cậu ta không phải cong, mà cơ bản là tâm lý vặn vẹo.





“Tôi thực sự rất thích ở cùng cậu.”





Ôn Noãn nhìn gân xanh nảy lên dưới trán Lục Tự Dương, đột nhiên hỏi: “Lục Tự Dương, có phải cậu từng học Taekwondo không?”





Lục Tự Dương không ngờ được Ôn Noãn lại đột nhiên hỏi chuyện này.





“Đêm đó tôi uống say ở sau núi, có phải cậu cũng ở đó không?”





Lục Tự Dương bỗng buông cô ra, lùi về sau hai bước.





Ôn Noãn vẫn nhìn chằm chặp vào mắt cậu ta: “Nói cái gì mà thích được ở cùng tôi, kết quả lại làm tổn thương tôi?”





Ánh mắt Lục Tự Dương né tránh, lớn tiếng hét: “Ai kêu cậu nói tôi kinh tởm!”





“Tôi nói cậu kinh tởm sao?”





Ôn Noãn cười khẩy, đại khái đã hiểu được sự việc lúc đó.





Có lẽ là anh cô thất tình buồn đời nên đã rủ Lục Tự Dương đi uống rượu, Lục Tự Dương liền nói ra một đống lời kỳ quặc giống như hôm nay, anh cô lại là trai thẳng chính cống, chịu được mới là lạ.





Mà nhìn dáng vẻ Lục Tự Dương, cũng là kiểu người không kiểm soát được cảm xúc của bản thân.





Bây giờ cô thật sự cảm thấy hận Lục Tự Dương đến nghiến răng nghiến lợi: “Lão Lục, cậu xem lại bộ dạng của mình hiện giờ đi, không kinh tởm sao?”





Lục Tự Dương đột nhiên lao tới, bóp chặt cổ cô: “Đừng bao giờ nói với tôi hai từ đó!”





Ôn Noãn nắm chặt lấy cổ tay cậu ta, kéo mạnh một cái, Lục Tự Dương mất cảnh giác nhào về phía cô, cô liền vung nắm đấm lên, tương một phát vào bụng cậu ta.





Lục Tự Dương lùi về sau vài bước, đau đến mức không thẳng người được, ánh mắt nhìn Ôn Noãn tràn đầy kinh ngạc.





Ôn Noãn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má trắng bệch của cậu ta, uy hiếp: “Nếu cậu không đi gặp bác sĩ tâm lý, vậy bố đây chỉ đành đích thân đưa cậu đến bệnh viện thôi.”





Ôn Noãn giận dữ đẩy cậu ta ra, quay người sải bước rời khỏi con ngõ.





Lục Tự Dương nghỉ ngơi một lúc, cuối cùng ngồi thẳng người, nhắm mắt lại, tiêu hoá cơn đau ở bụng.





Đột nhiên, khoé miệng cậu ta lộ ra một nụ cười gằn.





Mặc dù không biết rốt cuộc Ôn Hàn bị gì, nhưng mà, cũng thú vị lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện