Trong căn tứ hợp viện, Diệp Thanh hùng hục luyện tập quyền pháp trước cọc gỗ, chuẩn bị cho cuộc thi võ thuật tháng 3.





Lục Vũ tựa người vào gốc cây, cầm điện thoại lướt diễn đàn, tự nói một mình—





“Chuyện giữa Ôn Hàn và Triệu Nịnh Manh là thế nào đây, sao cậu ta lăng loàn quá dạ, đã có bạn gái lại còn tạo cp với Trác ca của chúng ta.”





Diệp Thanh dùng khăn lông trắng vắt trên vai lau lau mồ hôi ở trán, quay đầu đáp: “Tôi nghĩ cậu ta là trai thẳng thật đấy.”





“Fan cp đang đau lòng muốn chết kia kìa, ngay cả tác giả của bộ “Hot boy trường bá đạo khẽ biết yêu” cũng nói là drop luôn vì đau lòng quá. Phần bình luận đầy tiếng than khóc.” Lục Vũ nhún vai, bất lực nói: “Niềm vui mỗi ngày không còn nữa rồi.”





Giang Trác kéo căng dây cung trong tay, “phực” một tiếng, mũi tên bắn ra, xuyên thủng hồng tâm, một nửa mũi tên đâm vào trong tường, mặt tường nhanh chóng nứt ra.





Mấy ngày nay, tâm trạng Giang Trác không được tốt lắm, cả người như có áp thấp nhiệt đới.





Lục Vũ dùng cùi chỏ chọt chọt Diệp Thanh: “Ê, Thanh Nhi, cậu xem Trác ca kìa, đừng nói là ghen thật rồi á.”





Diệp Thanh khinh thường liếc cậu ta một cái: “Giờ cậu mới nhìn ra à?”





“A đù, bị bẻ cong thật rồi sao?!”







“Sớm đã…”





Lời còn chưa dứt, một mũi tên đã sượt qua tai Diệp Thanh, găm chặt vào cọc gỗ bên cạnh.





Diệp Thanh: “!!!”









Mấy ngày này, dĩ nhiên Ôn Noãn cũng cảm nhận được sự lạnh nhạt của Giang Trác, nhiều lúc đang tản bộ trên sân bóng rổ, nhìn thấy Giang Trác, cô liền định đi qua chơi cùng.





Mà Giang Trác vừa thấy cô đi tới lại ném bóng rổ, xoay người bỏ đi.





Có lúc cô chủ động bắt chuyện với Giang Trác, Giang Trác lại coi cô như không khí mà lờ đi.





Ôn Noãn ngồi ở bồn hoa, nhấp vào nhóm mà fan cp đã lập vì bọn họ.





Bài đăng thứ nhất là tấm ảnh hai người ngồi chung xe mô-tô lúc trước.





Từ góc độ này, vừa nhìn là biết người bên cạnh Giang Trác chụp, phóng to 360 độ bao sự xấu xí hoặc xinh đẹp của bạn sẽ hiện ra vô cùng rõ ràng, là Apple của Lục Vũ.





Cảnh này thực sự làm người khác chảy máu mũi, Ôn Noãn với cậu mặt đối mặt ngồi chung trên xe mô tô, cả người cô dán sát vào người cậu.





Hai má Ôn Noãn nóng lên, đoán chừng Giang Trác hiển nhiên sẽ để ý, vì để tránh hiềm nghi nên chọn cách bơ cô đi.





Thân là con gái, cô cũng không tránh được mặt đỏ tai hồng khi nhìn bức hình này.





Chứ huống chi Giang Trác là con trai, bất kỳ một trai thẳng nào cũng sẽ để ý việc mình bị hiểu nhầm là gay.





Cô suy nghĩ hồi lâu, quyết định soạn một tin nhắn gửi cho Giang Trác—





“Trác ca, bạn trai gì gì đó, mọi người chỉ là nói giỡn thôi, cậu đừng để ý nhá, về sau tôi không nhắc đến nữa.”





Đợi cả nửa tiếng, nhưng Giang Trác vẫn không trả lời.





Có lẽ là sẽ không trả lời nữa.





Ôn Noãn đặt điện thoại xuống, thở dài.





Quan hệ của hai người bước vào giai đoạn đóng băng, nhóm fan cp trong trường buồn thương quá độ, thậm chí quản trị viên của nhóm “Hàn Giang Tuyết” trên Weibo cũng tuyên bố rời khỏi nhóm.





Gần đến cuối kỳ, độ hot của hai người dần dần hạ xuống, các học sinh tiến vào trạng thái chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ căng thẳng.





Chiều thứ Ba, hội học sinh sẽ làm một chuyến kiểm tra định kỳ, Lục Tự Dương bắt gặp Giang Trác trong hoa viên.





Nhìn thấy cậu, ánh mắt Giang Trác sa sầm đi.





Đêm đó “Ôn Hàn” uống say, lẩm bà lẩm bẩm chửi Lục Tự Dương một trận.





Từ trong lời nói của cô, Giang Trác đại khái cũng hiểu được, Lục Tự Dương cầu mà không được nên thẹn quá hóa giận, đánh cho Ôn Hàn một trận thừa sống thiếu chết.





Đêm đó Giang Trác cũng ở trường học, quả thực nhìn thấy một bóng người màu đen, một quyền rồi lại một quyền, thô bạo trút giận lên người con trai kia. Nhưng cậu tuyệt đối không ngờ được, người đó lại là Lục Tự Dương.





Chủ tịch hội học sinh đức cao vọng trọng, trong mắt giáo viên là hai thái cực đối lập nhau hoàn toàn so với Giang Trác cậu.





Lục Tự Dương ưu tú hiểu chuyện bao nhiêu, thì Giang Trác lại nổi loạn bất trị bấy nhiêu.





Không ngờ rằng, một Lục Tự Dương đức cao vọng trọng như vậy, chẳng qua cũng chỉ là một thằng khốn.





“Giang Trác, trường học quy định không được hút thuốc, cậu đây là đang công khai vi phạm nội quy trường, mau dập thuốc đi.” Lục Tự Dương đi tới trước mặt cậu, chính trực đường hoàng nói.





“Được thôi.”





Nói xong câu này, ngón trỏ Giang Trác hơi cong lên, đầu thuốc lượn một đường cong trên không trung, bay thẳng về phía Lục Tự Dương.





Lục Tự Dương có nền tảng học võ, nhanh chóng tránh đi.





Ở phía sau, một vài cán sự hội học sinh đứng ra, giận dữ chỉ trích: “Giang Trác, cậu đừng có mà quá đáng!”





Giang Trác ngước mắt lên, biếng nhác liếc bọn họ một cái: “So với chủ tịch đại nhân khẩu vị nặng của mấy người, tôi đây chỉ là miếng đậu hũ trắng tinh mà thôi, còn không được tính là món khai vị.”





Lục Tự Dương nhặt đầu thuốc lên ném vào thùng rác: “Bỏ đi, có gì đâu.”





“Chủ tịch, cậu ta hiếp người quá đáng, cậu càng nhẫn nhịn, tên này sẽ càng phách lối.”





Lục Tự Dương quay người, cười cười: “Có mẹ sinh không có mẹ dạy, so đo với cậu ta làm gì.”





Cả đám người đi xa, Diệp Thanh nhìn về phía Giang Trác, tay cậu siết chặt rồi lại buông lỏng, không có cảm xúc gì.





Nhưng Diệp Thanh biết, từng chữ của Lục Tự Dương sắc như dao gươm, đâm vào chỗ yếu đuối nhất trong lòng cậu.





“Tôi không có mẹ dạy.” Giang Trác nhếch miệng cười khẩy: “Không giống như chủ tịch, phát điên lên, ngay cả anh em tốt nhất của mình mà cũng xuống tay được.”





Ánh mắt Lục Tự Dương bỗng trở nên hung hăng, lạnh lùng nhìn Giang Trác: “Cầu mà không được, tâm sinh oán hận, chúng ta như nhau cả thôi, cậu có tư cách gì nói tôi.”





Giang Trác nhìn cậu ta, hếch cằm lên: “Có lẽ cũng không giống lắm đâu, suy cho cùng, cái người cậu cầu mà không được kia, suốt ngày kêu gào đòi làm bạn trai tôi.”





Hai bạn nhỏ hóng drama Lục Vũ và Diệp Thanh ngơ ngẩn nhìn tình địch đấu khẩu lẫn nhau.





Câu cuối cùng của Giang Trác, đúng là đau hết chỗ nói, đủ để làm Lục Tự Dương nội thương nhiều ngày.





...





Đương nhiên, một phút bốc đồng là ngàn năm bốc c*t.





Buổi chiều, Giang Trác bị gọi lên văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.





Bởi vì chuyện “kabedon” của Ôn Noãn và Triệu Nịnh Manh nên xu hướng tính dục của cô đã được làm rõ, nhưng xu hướng tính dục của Giang Trác vẫn là một ẩn số.





Đây là điều làm giáo viên chủ nhiệm lo lắng nhất.





Theo như “từ ngữ tố cáo hổ báo” của mấy cán sự hội học sinh kia, bây giờ Giang Trác đang đơn phương yêu thầm đồng thời tán tỉnh Ôn Hàn, ép “cậu” phải thừa nhận, đồng thời còn kêu gào khóc lóc đòi làm bạn trai của Giang Trác.





Tán tỉnh thì thôi đi, phần nhiều còn có thuật khống chế tinh thần và thuật thôi miên, không thì sao một trai thẳng lụy tình như Ôn Hàn không đi quỳ gối l!ếm chân cho nữ thần của cậu ta mà lại suốt ngày quấn quýt mập mờ với Giang Trác, đầu óc có vấn đề sao?





Dưới sự miêu tả của bọn họ, Giang Trác hệt như một đại ma vương chuyên đi mê hoặc nhân tâm.





Mặc dù giáo viên chủ nhiệm Viên Tòng Quân không tin mấy lời bậy bạ của đám nhóc này, nhưng ông cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.





Nguyên một buổi chiều, ông dốc hết tâm can khuyên nhủ Giang Trác.





Giang Trác hệt như đang nghe kể chuyện, chốc chốc lại gật đầu: “Vâng, thầy nói đúng lắm ạ.”





“Em cho rằng tương đối có đạo lý.”





Viên Tòng Quân nói khô cả họng nhưng lại giống như đánh vào gối bông, việc này khiến ông nghĩ rằng phải chăng đây chỉ là hiểu lầm?





Thế là Viên Tòng Quân bèn thay đổi cách thức, ông bắt đầu nói chuyện này bại hoại thuần phong mỹ tục thế nào, không lành mạnh thế nào, hậu quả nghiêm trọng thế nào...





Giang Trác không hề cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại còn vừa nghe vừa quan sát sắc mặt xanh mét của chủ tịch hội học sinh Lục Tự Dương.





Giang Trác nghiêng mặt nhìn cậu ta, khóe miệng khẽ nhếch, cố ý kiếm chuyện: “Chủ tịch, cậu thấy lời thầy nói có đúng không?”





Viên Tòng Quân nhìn Lục Tự Dương đầy chờ mong, hồi lâu, đầu lưỡi Lục Tự Dương mới bật ra mấy chữ: “Đúng... lắm.”





...





Buổi tối tan học, bọn Giang Trác và Diệp Thanh ra khỏi cổng trường, Lục Vũ hồi tưởng lại vẻ mặt như bị nhét mướp đắng của Lục Tự Dương trong văn phòng ban nãy, cười như nắc nẻ.





“Trác ca, chiêu này tuyệt quá nha, xem cậu mai mốt còn dám giở ba cái trò trả đũa không.”





Giang Trác không trả lời, có điều tâm trạng không tệ, cậu chậm rãi bước ra cổng trường: “Ôn Hàn đâu?”





“Cuối cùng cậu cũng hỏi han về ông nội này, mấy ngày nay cậu ta không ít lần hỏi thăm tin tức về cậu từ tụi tôi đâu nha.”





“Hửm?” Khóe miệng Giang Trác cong lên, dường như tâm trạng không tệ.  





Vừa ra khỏi cổng trường, một người phụ nữ bước xuống từ chiếc xe màu đen, sải bước về phía cậu.





Vừa nhìn thấy bà, ý cười trên khoé miệng Giang Trác đột nhiên đông cứng lại.





Ôn Noãn mua một bát khoai tây thì là thơm ngát từ xe đẩy hàng ở cổng trường, nhồm nhoàm ăn.





Cô nhìn thấy Giang Trác ở đối diện cổng trường.





Cậu mặc đồng phục màu xanh trắng, cổ áo bẻ ra, tầm mắt hạ xuống lạnh nhạt.





Một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đứng trước mặt cậu, mặc một chiếc đầm công sở, mái tóc hơi xoăn, trang điểm tinh tế khiến bà trông rất kiều diễm động lòng người.





Nhìn vẻ ngoài, Ôn Noãn đại khái cũng đoán được thân phận của bà, dù sao, tướng mạo của bà và Giang Trác giống nhau đến bảy tám phần.



Bà rất xinh đẹp, là kiểu đẹp có thể làm người ta nảy sinh d*c vọng, Giang Trác hiển nhiên cũng thừa kế sự xinh đẹp và gợi cảm của bà, đặc biệt là đôi mắt hoa đào đường nét đầy đặn kia, khiêu khích vô cùng!





Phương Triết Hàn không biết tự bao giờ xuất hiện bên cạnh Ôn Noãn, trong tay cầm một hộp khoai tây thì là, thì thào nói: “Á đù mẹ Giang Trác đẹp quá vậy!”





Ôn Noãn liếc Phương Triết Hàn một cái: “Cậu đang khen mẹ cậu ta hay đang khen cậu ta vậy?”





Phương Triết Hàn sờ sờ cằm: “Cả hai.”





Trong lúc Ôn Noãn và Phương Triết Hàn híp mắt nhìn Giang Trác đầy ngưỡng mộ và ghen tị, một chuyện bất ngờ xảy ra, mẹ Giang Trác vươn tay lên, giáng cho Giang Trác một cú tát vào mặt.





“Chát” một tiếng, âm thanh vô cùng rõ ràng, ngay cả người đứng bên kia đường như Ôn Noãn cũng nghe thấy.





Cô kinh ngạc đến nỗi quên luôn việc nuốt miếng khoai tây.





Học sinh xung quanh xôn xao dừng bước, trừng mắt há miệng nhìn Giang Trác và mẹ cậu, Giang Trác vậy mà lại... bị đánh?!





Mặt Giang Trác hơi nghiêng đi, tóc mái che mất mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, một nụ cười gằn cong lên nơi khóe miệng.





Trái tim Ôn Noãn đau nhói hệt như bị thứ gì đó đâm phải.





Vẻ mặt Giang Trác không có quá nhiều cảm xúc, phần lớn thời gian người này luôn giữ gương mặt lạnh nhạt, nhưng có lúc cũng sẽ cười, nụ cười trong veo hệt như một đứa trẻ.





Cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Giang Trác khi cười, ánh mắt cậu lúc nào cũng ngập tràn hoang liêu.





Nỗi đau bị phóng đại 10 lần, không chỉ là cảm giác đau đớn về thể xác.





“Vãi! Động tay trước mặt nhiều người như vậy, không để lại một tí thể diện nào cho người ta luôn hả!”





Bạn nhỏ Phương Triết Hàn ăn dưa cảm thấy hơi bất bình thay cho Giang Trác.





Học sinh lớp 5 bên cạnh nói: “Chiều nay Giang Trác bị giáo viên chủ nhiệm mời đi uống trà, ổng còn gọi điện cho mẹ cậu ta.”





Ôn Noãn biết mâu thuẫn giữa Giang Trác và mẹ cậu, những tình cảm yêu hận phức tạp đan xen nhau đó đã làm cho bọn họ giống như người xa lạ.





Giang Tiệp căm hận nhìn cậu, dùng toàn bộ sức lực, hằn học nói: “Chuyện anh làm khiến cho nhà họ Giang mất sạch mặt mũi rồi đấy.”





Giang Trác chậm rãi nhướng mắt, lông mi thật dài, cậu cười khẩy: “Tôi đã làm chuyện táng tận thiên lương gì mà có thể khiến nhà họ Giang mất mặt chứ, mẹ à, bà đánh giá cao con trai bà rồi.”





Giang Tiệp nghe thấy xưng hô này, sắc mặt phút chốc trở nên trắng bệch: “Đừng gọi tôi là mẹ, anh không phải con trai tôi, vĩnh viễn không phải!”





Nói xong, bà lại hổn hển giơ tay lên, có vẻ một cú tát nữa lại sắp giáng xuống. 





Có điều, cổ tay bà bị một người nắm lấy.





Giang Tiệp quay qua, nhìn thấy một thiếu niên mặt mũi thanh tú, vẻ mặt lạnh lùng.





“Không được đánh cậu ấy.”





Gương mặt Ôn Noãn đã lạnh, nhưng giọng nói của cô còn lạnh hơn, năm chữ đơn giản, nhưng lại rất có uy.





Giang Trác ngước mắt nhìn Ôn Noãn, trái tim bất giác nảy lên.





Giang Tiệp ra sức giãy dụa, tuy cô không dùng sức nhưng Giang Tiệp có giãy thế nào cũng không thoát ra được.





“Cậu... cậu là ai!”





Ôn Noãn hơi hếch cằm, dùng mắt chỉ chỉ Giang Trác: “Bạn cậu ấy.”





Cổ tay Giang Tiệp bị cô nắm có chút đau, bà nhìn Ôn Noãn, lại nhìn Giang Trác, nhớ lại những lời giáo viên chủ nhiệm nói với bà trong điện thoại, đột nhiên hiểu ra—





“Cậu có biết nó kinh tởm thế nào không!” Giang Tiệp trong lúc nóng giận mà nói năng không suy nghĩ: “Tốt nhất cậu nên tránh xa nó ra, dính vào nó thì danh dự cả đời của cậu sẽ bị huỷ hoại đấy!”





Đây là lần đầu tiên Ôn Noãn thấy có cha mẹ dùng lời lẽ như vậy để nói về con cái mình, bà ấy không nghĩ rằng Giang Trác nghe được những lời này sẽ đau lòng cỡ nào sao?





“Nghe nói gia thế cậu trong sạch, tôi cảnh cáo cậu lần cuối, bớt dây dưa mập mờ với nó...”





Lời còn chưa dứt, bà liền bị Ôn Noãn siết đau, đau đến nỗi cả người hơi co lại.





Ôn Noãn siết chặt lấy cổ tay bà, ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng: “Đừng bao giờ, dùng hai từ đó, nói về cậu ấy.”





Hai từ kinh tởm này, ai dám nói lần thứ hai, cô nhất định sẽ lột da người đó!





Giang Tiệp không phản kháng nổi, thậm chí không nói được lời nào, mặt mũi đỏ bừng, hiển nhiên rất khó chịu.





“Ôn Hàn.” Người con trai phía sau gọi cô.





Ôn Noãn hất mạnh tay bà ra, cả người Giang Tiệp lảo đảo sang một bên, suýt nữa thì ngã.





Giang Tiệp đứng vững lại, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt bởi vì giận dữ cực độ mà trở nên có chút vặn vẹo—





“Tại sao mày cứ giày vò tao hả! Tại sao!”





Giang Trác bình thản nhìn bà, ý cười ngỗ ngược trên mặt giờ cũng biến mất—





“Bởi vì... vui đó.” 





Nói ra lời này, nhưng đáy mắt cậu lại là một mảnh lạnh lẽo.





Ôn Noãn biết, Giang Trác nói như vậy chỉ là vì tức giận mà thôi, nhưng Giang Tiệp dương như lại coi là thật.





Bà ta hệt như một cái xác không hồn, ngẩn ngơ lùi lại vài bước, chỉ vào cậu, kích động nói với những người xung quanh: “Mọi người thấy cả chưa, nó chính là một con quỷ! Mọi người hãy tránh xa nó ra, nếu không có ngày cũng sẽ bị nó hại chết đấy!”





Học sinh xung quanh thấp giọng bàn tán.





Ôn Noãn lại đứng bên cạnh Giang Trác, ánh mắt cô hạ xuống, có thể nhìn thấy bàn tay Giang Trác đang siết chặt lại.





“Mẹ, nếu bà đã tới thì cho tôi chút tiền sinh hoạt đi.” Giang Trác làm bộ thoải mái, cười nói: “Có gì tôi đỡ phải về xin ông ngoại.”





Giang Tiệp móc ra một xấp tiền mặt từ trong túi, ném mạnh vào mặt Giang Trác—





“Cầm đi, cho mày cả đấy! Chỉ cần mày vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tao nữa!”





Nói xong lời này, người phụ nữ quay người bỏ đi, ngồi lên chiếc xe màu đen đậu ở bên đường, chiếc xe mang theo sự tức giận của bà, lao vút đi.





Giang Trác xoa xoa mũi, ngoảnh đầu nhìn Ôn Noãn: “Mẹ tôi hơi bị thần kinh chút.”





Ôn Noãn nuốt một ngụm nước bọt, không biết nên tiếp lời như thế nào.





Một cơn gió thổi qua, giấy tiền trên đất bị gió thổi bay tứ tán, xung quanh có vài học sinh bắt đầu lén lút nhặt tiền, Ôn Noãn la to với bọn họ-





“Làm gì đó làm gì đó! Nhặt cái gì mà nhặt! Vẫn còn tiếp tục à!”





“Người ta còn đang đứng đây này! Các cậu ý tứ chút đi.”





“Gió thổi tới là của các cậu luôn à?”





“Ê, tên nhóc kia, cậu còn giấu một tờ đó.”





Ôn Noãn cuối cùng cũng nhặt lại toàn bộ số tiền bị gió thổi, cô ngoảnh đầu lại, thấy Giang Trác đang rảo bước bỏ đi.





Phương Triết Hàn nhìn xấp tiền trong tay cô, sờ cằm, bình tĩnh phân tích: “Số tiền này, chắc cậu ta không thèm đâu, chi bằng chúng ta... giúp cậu ấy sẻ chia sự đau khổ này đi.”





Nói rồi tay cậu ta thò qua: “Người chứng kiến cũng có phần chứ ha.”





Ôn Noãn đập vào mu bàn tay cậu ta, nghiến răng nói: “Cậu tâm địa thiện lương quá nhỉ.”





Phương Triết Hàn la oai oái: “Hàn ca, cậu thật sự... thay đổi rồi!”





Ôn Noãn bỏ tiền vào túi, vội vàng đuổi theo Giang Trác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện