Lúc tỉnh lại, đau đầu không chịu được, như muốn nứt tung.

Phó Nhiễm vươn tay ra khỏi chăn, lật người làm cô thoái mái, ưm. Mắt vẫn nặng trĩu, bàn tay vỗ nhẹ trán, nhíu mắt từ từ mở ra. Ý thức gần như hỗn độn, Phó Nhiễm quay trái lại quay phải nhìn xung quanh.

Phòng trang trí rất quen thuộc, trên đầu là đèn chùm bằng thuỷ tinh, cửa sổ sát đất và khung cảnh trước mắt. Phó Nhiễm nhìn phía tủ đầu giường, túi xách cô đặt ở đó, ngoại trừ chiếc đèn bàn này ra thì không ở đâu có chiếc thứ hai.

Phó Nhiễm mơ hồ ý thức được đây là đâu. Cảm thấy rất không thoải mái, tóc thả lộn xộn sau vai, Phó Nhiễm vươn người dậy, hít thở ngửi được mùi vị khó thuốc lá.

Minh Thành Hữu đứng trước cửa, chân trái đặt trước chân phải, hai tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm Phó Nhiễm. Phó Nhiễm nhìn về phía hắn.

Đúng vậy, đây chính là Y Vân phủ phủ.

" Ngủ ngon không?"

Giọng nói xen lẫn chút khàn khàn.

" Sao tôi lại ở đây?"

" Quả nhiên uống rượu không nhớ được gì !"

Minh Thành Hữu đứng thẳng người đi về phía Phó Nhiễm. Cô xốc chăn lên, mắt vẫn nhìn chằm chằm cửa sổ. Hai chân đặt xuống đất, vừa đứng lên thấy có gì khác khác. Phó Nhiễm cúi xuống nhìn thấy đôi chân trần, trên người cũng không ổn chút nào. Rõ ràng trên người mặc áo sơ mi nam, vạt áo vừa vặn chỉ che được qua mông. Phó Nhiễm liền kéo áo xuống, thấy không khá hơn lại bò lên giường. Cô nhìn thấy lễ phục của mình nằm trên sô pha cách đó không xa. Minh Thành Hữu thấy Phó Nhiễm nhìn trái nhìn phải, liền có ý tốt nhắc nhở.

" Tiêu quản gia không có ở đây. Tối hôm qua chỉ có hai chúng ta".

Gương mặt Phó Nhiễm liền đỏ bừng. Minh Thành Hữu đi qua xốc chăn ra.

" Quần áo trên người cũng là anh thay giúp em".

Lời này chỉ thêm dư thừa.

Phó Nhiễm khép hai chân lại, vì đang ngồi và vóc người cô cao nên chiếc áo không thể che hết được. Minh Thành Hữu hơi cúi đầu có thể thấy quần lót màu đen.

Theo tầm mắt hắn nhìn xuống, hai tai Phó Nhiễm đỏ bừng như bị thiêu cháy, lại duỗi hai chân ra.

" Anh lấy bộ lễ phục qua

" Dơ rồi! Tối hôm qua em ói lên đó không chỉ một lần!"

Minh Thành Hữu ngồi ở mép giường, đặt tay qua một bên, cơ thể nằm sát chân cô. Phó Nhiễm kéo chăn che tới đùi.

" Anh có bộ đồ nào không lấy cho tôi một bộ??"

Đầu Minh Thành Hữu nằm lên đầu gối Phó Nhiễm, đưa tay che tầm mắt. Giọng nói buồn bã có chút ảm đạm.

" Lúc đi, ngay cả nội y em cũng mang theo. Làm sao có quần áo cho em mượn?"

Phó Nhiễm đẩy đầu hắn ra muốn đứng dậy, Minh Thành Hữu liền bắt hai tay cô.

" Sao em không hỏi tối hôm qua chúng ta có làm không? Không dám hỏi?"

Phó Nhiễm dùng sức tránh ra.

" Hẳn là anh không đến nỗi...."

Minh Thành Hữu cười nhạt.

" Không phải lần đầu tiên làm loạn sau khi em cũng say rượu sao?"

Hắn nghiêng người.

" Có cảm giác hay không?"

Gương mặt thanh tú nhíu mày.

" Làm hay không đều không cảm giác được? "

Hắn làm mất đi tính nhẫn nại của Phó Nhiễm, cô cúi người xem tay và chân mình. Phó Nhiễm quay lưng vô tình kéo cổ áo trễ sâu hơn. Cả kinh thiếu chút nữa hô to. Không có mặc áo ngực, không chỉ vậy trước ngực còn có nhiều dấu vết khả nghi. Minh Thành Hữu đi qua, hai tay đặtPhó Nhiễm. Cô cố gắng nghiêng người tránh ra.

" Anh thích những trò thế này phải không?"

Hắn cũng không cáu, dứt khoát xuống giường.

Phó Nhiễm tìm xung quanh, lật gối lục lọi, suy nghĩ càng lúc càng hỗn loạn.

Minh Thành Hữu ngồi trên ghế sofa, nhìn bộ dáng bận rộn của Phó Nhiễm. Hắn nhàn rỗi, hơi nghiêng đầu, khóe miệng như có như không mỉm cười.

Phó Nhiễm đem gối ném tới hướng giường, xoay người.

"Đồ của tôi đâu?"

"Thứ gì?"

"Anh cởi xuống anh lại không biết?"

Giọng điệu Phó Nhiễm cương quyết. Minh Thành Hữu ngồi bất động tại chỗ.

"Áo ngực? Lúc ấy kích động ném đâu anh quên mất."

" Tôi không muốn hỏi anh bắt đầu thế nào? "

Khoé miệng đang mỉm cười của Minh Thành Hữu ngưng lại.

"Cho dù đã lên giường cũng không làm theo?"

"Đúng, đơn thuần chỉ là say rượu mất lý trí."

Minh Thành Hữu nhớ tới lúc Phó Nhiễm rời khỏi căn phòng này nói, không hề yêu. Nguyên nhân đơn giản như vậy, hai chữ đủ để phá hủy toàn bộ.

Hai chân hắn thon dài thẳng tắp, sải bước đi ra ngoài

Phó Nhiễm đi tới chặn hắn lại.

"Đưa thứ đó cho tôi."

Người Phó Nhiễm mặc áo sơ mi trắng khiến hai đỉnh nhô ra màu đỏ rất rõ ràng. Với bộ dạng này thì cô đừng nghĩ có thể ra ngoài.

Hai tay Minh Thành Hữu hơi xoè ra.

"Không có."

Bóng dáng cao lớn lướt qua Phó Nhiễm ra khỏi phòng. Phó Nhiễm ở trong phòng đi qua đi lại nửa ngày, phòng tắm có đồ dùng mới, cô khoác áo lông của Minh Thành Hữu, bên dưới không tìm được cái thích hợp, đành phải để lộ hai chân. Xuống lầu dưới, Minh Thành Hữu đang xem TV, chân sau gác lên nhàn nhã. Tay trái Phó nhiễm cầm túi xách, lễ phục màu trắng để lên cánh tay phải, cô đi tới đem lễ phục thả xuống ghế sofa.

"Là anh tặng? Cảm ơn."

Minh Thành Hữu không nói không rằng, Phó Nhiễm đi tới cửa, mang giày cao gót xong.

"Em đi đâu?"

Phó Nhiễm đẩy cửa đi ra ngoài, gió lạnh bên ngoài trong thoáng chốc khiến hai chân đỏ lên, toàn thân Phó Nhiễm run lên, bước chân xuống bậc thềm. Minh Thành Hữu ra khỏi phòng khách.

"Em định cứ như vậy ra ngoài?"

Hai tay Phó Nhiễm vòng ở trước ngực, không trả lời. Hắn bước đuổi theo nắm chặt cánh tay kéo Phó Nhiễm vào nhà.

"Xe của em không ở đây, muốn đi ra ngoài cho mọi người nhìn miễn phí sao?"

Phó Nhiễm rút tay ra khỏi tay hắn, cho dù tức giận cũng không mở miệng. Khóe môi Minh Thành Hữu khẽ nhếch lên, biết tính cô bướng bỉnh, hắn

" Tối hôm qua em say bí tỉ, chẳng lẽ anh lên giường cùng người say sao?"

Miệng nói lời cay độc, nhưng nội dung nghe vào tai lại rất vừa ý.

Phó Nhiễm đắn đo một lúc, sau đó ngoan ngoãn đi theo sau Minh Thành Hữu vào nhà. Hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, vừa qua mười giờ. Tìm áo khoác lông có thể che tới bắp đùi, điểm mẫn cảm trên người cũng có thể che giấu, bên trong nhà nhiệt độ ổn định cũng không cảm thấy lạnh, Minh Thành Hữu chỉ tay hướng phòng bếp.

"Nấu cơm thôi."

Chân mày Phó Nhiễm càng lúc càng nhíu chặt.

"Một bữa cơm đổi lấy món đồ này của anh, có đáng giá không?"

Minh Thành Hữu phất tay ý bảo Phó Nhiễm đứng sang một bên, che mất tầm mắt xem TV của hắn.

"Anh có thể ra ngoài ăn."

Một tay Minh Thành Hữu chống cằm, cùi chỏ để trên thành ghế, nghiêng người điều chỉnh tư thế cho thoải mái. Hắn cũng không để ý tới Phó Nhiễm, mua đồ ăn ngoài hay tự nấu để coi tự cô quyết định. Phó Nhiễm kéo kéo áo lông, không tình nguyện đi vào phòng bếp. Mở cửa tủ lạnh bên trong cái gì cần đều có, Phó Nhiễm lấy một miếng bún tàu, hai trái cà chua. Minh Thành Hữu không quay đầu hướng phòng bếp nói.

"Tiêu chuẩn có sáu món ăn một món canh, nếu không anh không ăn."

Phó Nhiễm đứng trước cửa tủ lạnh đang mở, lại đem thứ vừa lấy cất lại vào trong. Sự chú ý của Minh Thành Hữu không còn trong TV nữa, hắn quay đầu thấy Phó Nhiễm bận rộn trong phòng bếp, hai tay áo xắn lên, hai chân mảnh khảnh mang dép trong nhà. Phòng bếp bị bỏ trống hai năm, lâu nay không thấy được khói lửa. Phó Nhiễm thuần thục đánh trứng tươi, đem thịt gà cắt từng miếng để trong chén ướp gia vị. Hắn đi tới cửa phòng bếp, dựa vào cửa nhìn cô bận rộn. Mái tóc dài đen nhánh theo động tác của Phó Nhiễm nhẹ lay động. Minh Thành Hữu đi tới đầu tủ lạnh một hộp mua bánh ngọt có cột dây ruybăng, hắn kéo tóc Phó Nhiễm giúp cô buộc thành đuôi ngựa. Dây ruybăng cột rất lỏng, khiến tóc Phó Nhiễm rũ xuống sau lưng. Phó Nhiễm cúi đầu nêm món ăn, Minh Thành Hữu kề đến cạnh tay cô.

" Anh giúp em?"

Cô để dao xuống, theo bản năng kéo cổ áo lên. Minh Thành Hữu thấy động tác này có ý giấu đầu hở đuôi.

"Anh phải lén lút nhìn em sao?"

Phó Nhiễm cúi đầu không nói, bất đắc dĩ cổ áo lại rơi xuống.

"Anh trả lại đồ kia cho tôi, mặc xong sẽ nấu cơm cho anh."

Minh Thành Hữu cầm cà chua trong tay ước lượng, đối mặt với ánh mắt chờ mong của Phó Nhiễm, hắn đem cà chua thả lại bồn rửa, sải bước đi ra phòng bếp. Sáu món ăn cùng canh bưng lên bàn, Minh Thành Hữu bảo Phó Nhiễm ngồi chỗ đối diện, trong lúc ăn cơm hắn không ngừng gắp thức ăn cho cô. Cô say rượu nên trong dạ dày không thoải mái, nhìn thức ăn như chất thành núi lại không có chút khẩu vị. Phó Nhiễm ăn mấy hột cơm, chỗ này đã từng là nhà, hôm nay lại khiến cô thấy như đứng trên đống lửa. Tướng ăn của Minh Thành Hữu vẫn nhàn nhã như cũ, Phó Nhiễm đã từng thấy hắn ăn rất thoải mái, chính là lúc rời Y Vân phủ phủ, cô nấu cho hắn bát mì. Phó Nhiễm buông chiếc đũa, bùi ngùi thở dài.

"Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên.

"Em không thấy sao?"

Phó Nhiễm lắc đầu.

"Anh nói rồi, muốn bắt đầu lần nữa."

Phó Nhiễm lắc đầu lần nữa.

"Tôi cũng đã nói qua là

"Tại sao?"

Phó Nhiễm không nói nguyên do, chuyện tồn tại giữa hai người làm cho cô không có cách nào quên được chuyện phải quên.

Trong lòng Phó Nhiễm lại có cảm giác bất an mãnh liệt giống như trước kia.

"Anh cũng đừng như vậy, tôi hiện tại rất tốt."

"Em tình nguyện ra ngoài cùng người khác xem mắt?" Minh Thành Hữu nhíu mày.

"Gần hai năm nay vẫn thường xuyên xem mắt."

Minh Thành hữu vừa ăn cơm vừa gật đầu, ăn xong không nói lại một câu. Phó Nhiễm dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, lúc đi ra không thấy Minh Thành Hữu, cô lên trên lầu tìm một vòng, đi tới ban công mới nhìn thấy hắn ngồi trước hồ bơi. Phó Nhiễm xuống lầu, đi qua hành lang tới trước hồ bơi. Minh Thành Hữu ngồi trong tư thế câu cá, Phó Nhiễm ngồi xuống bên cạnh hắn.

Cô ngắm nhìn gò má của hắn, nước trong bể bơi trong suốt, làm sao có cá? "Anh câu cá?"

Phó Nhiễm không xác định hỏi.

Minh Thành Hữu cầm cần câu không nhúc nhích, Phó Nhiễm đứng dậy, ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn chằm chằm hồ bơi.

"Anh đã sai người chuẩn bị bộ quần áo, chút nữa sẽ mang tới đây."

Phó Nhiễm lại ngồi trở lại, vì gió mà động dây câu, sao Phó Nhiễm lại có cảm giác là chính mình sẽ thành cá mắc phải lưỡi câu đây?

Di động trong túi xách phá vỡ sự yên lặng, Phó Nhiễm nhìn, là Phạm Nhàn gọi tới.

Dáng vẻ Minh Thành Hữu bày ra mười phần như tượng, cô cũng không đến nỗi không biết xấu hổ quấy rầy.

Phó Nhiễm cầm điện thoại bước sang một bên.

"Alo, mẹ."

"Tiểu Nhiễm, con đi đâu vậy? Một ngày không nghe điện thoại, mẹ lo lắng gần chết..."

"Mẹ!"

Phó Nhiễm chần chừ mở miệng.

"Con ở bệnh viện với Tống Chức."

"Mẹ mới từ phòng bệnh của bạn con ra ngoài, sao lại không thấy con?"

"À, con ra ngoài mua chút đồ, mẹ đừng lo lắng, con sẽ trở về ngay."

Lo lắng trong lòng Phạm Nhàn lúc này mới bình tâm trở lại.

"Tiểu Nhiễm, chuyện khi đó con nghe mẹ giải thích, nhiều người ở đó nên mẹ không thể khiến Vương gia mất mặt được. Mẹ cũng nói Vương Nhứ Đình sau này đừng đến nhà, cũng đã nói qua với Nhuỵ Nhuỵ là về sau không để hai con tổ chức sinh nhật chung nữa. Mẹ sợ trong lòng con khó chịu, muốn gọi điện cho con, không nghĩ vẫn không gọi được."

Trong lòng Phó Nhiễm như được buông lỏng.

"Mẹ, con thật sự không sao".

Cúp điện thoại xong, Phó Nhiễm bước nhẹ nhàng trở lại bên cạnh Minh Thành Hữu. Hắn ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô giãn ra.

"Vui vẻ?"

Kho miệng Phó Nhiễm mỉm cười.

"Câu được cá sao?"

Minh Thành Hữu lại đưa tầm mắt hướng tới hồ bơi lần nữa.

"Từ trước tới giờ không thấy có cá bơi qua."

"Anh phải câu được, buổi tối tôi sẽ làm cá kho tàu cho anh".

Hắn để cần câu qua một bên, thân thể hơi nghiêng, ánh mắt không che giấu nghiêm túc.

"Phó Nhiễm, chính xác là em rất dễ thỏa mãn."

Ánh mắt không giấu được vết thương, rốt cuộc bị hắn nhìn thấu. Phó Nhiễm như muốn chạy trốn, cô chợt đứng dậy, Minh Thành Hữu đưa tay kéo lấy tay Phó Nhiễm, cô cố gắng hất ra, nhưng không ngờ bàn chân lại trượt nên ngã xuống bể bơi. Nước lạnh như băng bao trùm lấy hơi thở, Phó Nhiễm nhìn thấy dây câu của Minh Thành Hữu vẫn còn trôi nổi ở trên mặt nước. Lúc này cô đã thành cá mắc câu thật. Minh Thành Hữu nhảy vào trong bể bơi, thân thể Phó Nhiễm được cho thêm nguồn nhiệt ngay lập tức quay người ra, hai tay ôm lấy cổ của hắn thật chặt. Minh Thành Hữu kéo cô lên bờ, Phó Nhiễm lạnh run lẩy bẩy, hắn dùng khăn tắm ôm cô lên lầu.

"Buổi tối có tiệc lớn rồi".

Phó Nhiễm tắm xong trùm chăn ngồi ở mép giường, Minh Thành Hữu đứng thẳng người vụng về sấy tóc cho cô, chốc lát trong hốc mắt Phó Nhiễm đỏ bừng, cô không ngừng hít thở, bên tai phát ra tiếng ong ong. Cô nhìn tóc mình được đầu ngón tay Minh Thành Hữu xuyên qua, Phó Nhiễm ngây người nhìn chằm chằm mũi chân mình. Không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng máy sấy tóc.

Lầu dưới truyền đến tiếng chuông cửa, Minh Thành Hữu xuống lầu lấy đồ. Trong túi là quần áo và giày, còn có cả bộ đồ lót. Phó Nhiễm thay xong quần áo ra khỏi phòng tắm, Minh Thành Hữu tiến lên, hai tay ôm chặt hai bên hông cô.

"Hai năm qua đến một chút cũng không thay đổi

Ngón trỏ hắn đặt ở lưng quần Phó Nhiễm, cô đưa tay đẩy tay hắn ra. Phó Nhiễm tìm túi xách, mang cả giày vào, sau khi thu thập xong chuẩn bị rời đi. Minh Thành Hữu chỉ chỉ bộ lễ phục nằm ở ghế sô pha trong phòng khách.

"Đây là anh cố ý đặt cho em. Cầm lấy đi."

Lễ phục của nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới bị Phó Nhiễm chà đạp thành như vậy, cô cẩn thận đi tới cầm trong tay.

"Cám ơn."

Minh Thành Hữu đi vào phòng bếp, kéo cửa tủ lạnh.

"Đồ của em trả cho em này."

Phó Nhiễm đi tới phía sau hắn, thấy Minh Thành Hữu lấy ra hộp bánh ngọt từ bên trong, mà áo ngực của cô bị hắn nhét vào trong hộp bánh ngọt.

Trong nháy mắt Phó Nhiễm đứng đơ ngay tại chỗ.

Ngón trỏ Minh Thành Hữu khều khều dây ngực đưa tới trước mắt Phó Nhiễm, cô tiện tay đoạt lấy nhét vào trong túi xách.

" Để anh đưa em về."

"Không cần."

Phó Nhiễm cầm đồ đi ra ngoài. Nghe phía sau có tiếng gọi với theo, lời nói đại loại là không làm cho hắn món cá kho tàu.

Phó Nhiễm gọi đi taxi đến quán rượu, sau đó lái xe về nhà. Xa xa thấy một chiếc xe dừng ở cửa chính Phó gia chừng 100m, Phó Nhiễm thả chậm tốc độ, nhìn thấy Minh Tranh dựa vào cửa sổ xe, sắc mặt trầm tư, nghe được tiếng động ngẩng đầu lên.

Phó Nhiễm đem xe dừng ở ven đường, đẩy cửa xe xuống.

"Ca ca."

Gương mặt Minh Tranh trầm xuống, đi thẳng đến gần Phó Nhiễm.

"Đi đâu?"

Lúc này Phó Nhiễm mới nhớ tới di động hiển thị hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ của Minh Tranh.

"À, buổi tối có chuyện nên qua đêm ở nhà bạn."

"Anh gọi điện thoại sao không nghe máy?"

Dáng người cao ráo của Minh Tranh chiếm ưu thế, bóng đen từ từ tràn qua đỉnh đầu Phó Nhiễm.

"Tối hôm qua uống nhiều quá, bây giờ vẫn chưa tỉnh táo".

Tầm mắt Minh Tranh lướt qua Phó Nhiễm, thấy bộ lễ phục của cô treo ở ghế lái phụ.

"Chuyện ngày hôm qua anh có nghe qua, sao không đến tìm anh?"

Phó Nhiễm khẽ nhún vai.

"Tôi đưa Xèo Xèo tới bệnh viện, ra ngoài cũng đã trễ."

Phó gia vốn muốn mời cả Minh Tranh, nhưng Phó Nhiễm không muốn bên ngoài sẽ đồn cô cùng Minh Tranh liên quan đến nhau, nên cô khiến Phạm Nhàn từ bỏ suy nghĩ đó. Minh Tranh đem món quà đã chuẩn bị trước đưa cho Phó Nhiễm.

‘‘Sinh nhật vui vẻ.’’

Phó Nhiễm ngắm nhìn, thần sắc do dự ngẩng đầu lên, Minh Tranh mở lòng bàn tay ra, là một hộp trang sức vải nhung màu đỏ, nhìn cũng biết bên trong là gì.

"Ca ca, món quà quá đắt, tôi không thể nhận."

"Chỉ là quà sinh nhật thôi mà".

Ngón tay Minh Tranh từ từ nắm chặt, ánh mắt làm người ta không đoán được tâm tình, Phó Nhiễm kiên quyết lắc đầu.

"Nếu như đổi thành món quà khác, tôi đều có thể nhận, nhưng là. . . . . ."

"Tiểu Nhiễm!"

Phạm Nhàn ra tới cửa nhìn xung quanh.

Nghe được tiếng bước chân càng lúc tới gần, Minh Tranh rút tay lại, hắn nhét hộp quà vào túi, thần sắc trên mặt đã khôi phục như cũ. Phó Nhiễm thấy hắn không nói gì, cô cố tỏ vẻ thoải mái nói.

"Hôm khác anh còn phải tặng lại quà cho tôi".

"Minh tổng cũng ở đây."

Phạm Nhàn đi tới trước mặt.

"Bác gái! Bác gọi tên con là Minh Tranh được rồi."

"Vào trong nhà ngồi chơi."

Minh Tranh nhìn cửa chính của Phó gia rộng mở, lại nhìn sang Phó Nhiễm.

"Không, cháu còn có việc ở công ty, xin phép đi trước".

Phó Nhiễm kéo Phạm Nhàn đứng ở bên cạnh, Phạm Nhàn gật đầu.

"Lần sau nhất định phải vào nhà chơi."

"Được ạ! Hẹn gặp lại bác."

Phạm Nhàn bộ lễ phục của Phó Nhiễm đưa cho má Trần.

"Khiến Tiểu Cố tới bắt đền cửa tiệm đó đi, để quản lý bên kia xử lý chuyện này."

Phó Nhiễm mới thay giầy xong, liền nghe tiếng còi xe inh ỏi, một chiếc xe Audi màu trắng lái vào sân, tìm chỗ đậu xe xong, người trong xe đẩy cửa ra lấy ra một đống đồ từ cốp sau.

Vưu Ứng Nhuỵ vẫy vẫy tay ý bảo má Trần tới giúp một tay. Những hộp quà xa xỉ cùng túi xách, từng cái một chuyển vào phòng khách Phó gia, Vưu Ứng Nhụy đem túi xách LV sản xuất với số lượng hạn chế để trên bàn trà, tay phải mang chiếc vòng kim cương đưa tay vén tóc rối sang một bên.

"Mẹ, con mua cho mẹ mấy bộ y phục, còn có chút quà cho cha cùng Tiểu Nhiễm."

Vưu Ứng Nhuỵ đi tới trước mặt Phó Nhiễm.

"Tiểu Nhiễm, chuyện hôm qua thật thật xin lỗi, may mắn là bạn của cô không có việc gì."

"Nhuỵ Nhuỵ, con mua nhiều đồ như vậy làm gì?"

Trong ánh mắt Phạm Nhàn lại không nhìn thấy niềm vui.

" Kiếm được tiền cũng không dễ dàng gì."

"Con muốn mua cho mọi người thôi."

Vưu Ứng Nhuỵ kéo tay Phạm Nhàn, lấy ra một hộp nằm trong túi xách.

"Mẹ, lúc ấy con mới nhìn đã thấy cái này rất hợp với mẹ."

Phó Nhiễm ngồi trên ghế sa lon, lấy di động nhắn tin cho Tống Chức, Phó Nhiễm rất nhanh nhận được tin nhắn trả lời là cô cùng đứa bé phục hồi rất tốt.

Vưu Ứng Nhụy kéo Phạm Nhàn xem từng món một, Phó Nhiễm ngẩng đầu, trong lòng lại cc kỳ yên tĩnh, mỗi người thích sống theo cách khác nhau, giống như cô rất ít mua đồ xa xỉ, chưa nói tới là những món đồ đó cô có thích hay không. Có lúc nhìn thấy món đồ ý, dù là đắt cũng sẽ mua, nhưng chưa bao giờ mù quáng mua, càng không dùng những thứ này để đặt thành tiêu chuẩn cuộc sống có tốt hay không. Vưu Ứng Nhuỵ khó khăn mới được về mấy ngày, bây giờ lại sốt ruột muốn đi ra ngoài cùng nhóm bạn. Phạm Nhàn nhìn quần áo trải đầy trên bàn, bà cũng nói má Trần tới lấy. Phó Nhiễm nhìn hai chân mày Phạm Nhàn lo lắng nhíu chặt.

"Mẹ, sao vậy?"

Phạm Nhàn thở dài, Phó Nhiễm giúp một tay dọn dẹp từng món đồ.

"Mẹ, Vưu Ứng Nhuỵ ở nước ngoài học gì vậy?"

Phạm Nhàn im lặng, Phó Nhiễm thấy bà không có ý trả lời, vốn chỉ thuận miệng hỏi, cô cũng không muốn tiếp tục.

"Mẹ, con lên phòng trước".

"Tiểu Nhiễm".

Phàn Nhàn kéo tay Phó Nhiễm ý bảo cô ngồi lại cùng bà.

"Trong lòng mẹ thật thật lo lắng cho Nhuỵ Nhuỵ, trước kia luôn nghĩ để nó trở lại Vưu gia không quen cuộc sống ở đó cho nên muốn nhận nó luôn. Dù sao cũng làm con gái chúng ta hai mươi năm.. Nó nói muốn đi học nước ngoài, mẹ bắt đầu nhận được quà do nó gửi tới, mẹ nghĩ con bé có thể kiếm tiền mua những thứ này cũng bình thường. Nhưng lần này về lòng mẹ cảm thấy rất bất an, hỏi riêng con bé, nó cũng không gạt mẹ nói ở nước ngoài có bạn trai rất giàu có, cụ thể lại không chịu nói. . . . . ."

"Mẹ cũng đừng suy nghĩ nhiều, cô ấy nên biết mình nên làm gì."

Phạm Nhàm nhìn những món đồ Vưu Ứng Nhuỵ mua lắc đầu.

"Mẹ sợ nó đi chệch đường, con gái không sợ là không gả được, chỉ sợ gả nhầm nơiPhó Nhiễm an ủi mấy câu, Phạm Nhàn vỗ vỗ tay của cô.

"Con nói Nhuỵ Nhuỵ có làm chuyện không nên làm không, trong lòng mẹ sao có thể chịu được?"

Phạm Nhàn khó chịu nói, ngược lại, nhìn Phó Nhiễm bên cạnh lại rất an tâm. Đứa con gái này làm việc gì cũng hiểu chuyện, ngoại trừ việc muốn hủy hôn ước với Minh gia là chuyện ngoài dự kiến của bọn họ, còn lại là rất có chừng mực.

Vương Nhứ Đình kéo tay Vưu Ứng Nhuỵ đi dạo phố.

"Nhuỵ Nhuỵ, sao cậu lại mua đồ cho Phó Nhiễm mà không đem cho bọn mình, thật lãng phí."

"Ai cho cậu gây chuyện chứ?"

Vưu Ứng Nhuỵ đi vào tiệm nước hoa.

"Tớ không đi được không? Nếu không có cậu không biết mẹ cậu sẽ nói tớ ra sao."

"Tớ cũng là giúp cậu hả giận thôi!"

Vưu Ứng Nhuỵ đưa Vương Nhứ Đình tới trước quầy.

"Phải nhờ tới cậu sao? Về sau, tự nhiên sẽ có người giúp tớ."

"A, lời này…"

Vương Nhứ Đình kề bên tai Vưu Ứng Nhuỵ.

"Là bạn trai cậu sao? Nói nhanh đi, cậu giữ bí mật quá đấy, làm tớ suy nghĩ…"

"Vội gì chứ?"

Vưu Ứng Nhuỵ vừa thử nước hoa. "Có cơ hội sẽ giới thiệu hai người với nhau."

"Đúng rồi,nhớ Minh Tam Thiếu chứ?"

Vưu Ứng Nhuỵ hơi bần thần. "Nhớ, sao thế?"

" Mấy hôm nay trên tin tức đều nhắc tới hắn, hiện tại Tam Thiếu là tổng giám đốc của tập đoàn MR. Nghe nói dạo này Phó Nhiễm và hắn luôn ở cạnh nhau, có lời đồn là có thể bọn họ sẽ quay lại."

Vương Nhứ Đình nhận lấy lọ nước hoa Vưu Ứng Nhuỵ đưa qua.

"Quay lại?"

Trong mắt Vưu Ứng Nhuỵ đầy châm chọc.

" Ban đầu không phải rất quyết tâm ra đi sao?"

"Dĩ nhiên là cô ta muốn trèo cao, nhớ bộ lễ phục hôm qua không? Cậu nói đi ngoài Minh Tam Thiếu, ai có thể đặt được?"

Vưu Ứng Nhụy hiểu ra, nở nụ cười châm chọc, ý bảo nhân viên lấy ra lọ nước hoa xa xỉ.

" Để ý nhiều như vậy làm gì? Chuyện của người khác sợ không tới lượt chúng ta lo."

"Dù sao tớ vẫn không ưa cô ta, trước kia ỷ có chỗ dựa là Minh gia, bây giờ còn có thể đòi hơn ai? Bộ dạng thật đáng ghét!"

Vương Nhứ Đình thấy trên quầy để một loạt lọ nước hoa, cô ta khẽ giật mình đẩy đẩy Vưu Ứng Nhuỵ.

"Điệu bộ này của cậu, rất khoa trương đi?"

"Có gì kỳ quái đâu, thích thì mua thôi."

Vưu Ứng Nhuỵ bảo nhân viên in hoá đơn và gói lại. Cô tiện tay lấy hai túi đưa cho Vương Nhứ Đình.

"Tặng

"Chính xác là cậu giàu to rồi?"

"Đi! Ra ngoài đi dạo thêm chút nữa".

" Nhuỵ Nhuỵ, rốt cuộc người yêu cậu làm gì? Lợi hại hơn so với Minh Tam Thiếu sao? Tớ rất không muốn thấy Phó Nhiễm vui vẻ!"

Vưu Ứng Nhuỵ không trả lời ngay, cô đút tay vào túi áo, khẽ giương cằm nói.

"Trên đời này, thật sự có ai có thể cười đến cuối cùng đây?"

Hôm sau Phó Nhiễm đi bệnh viện thăm Tống Chức. Đi ở hành lang từ xa đã nghe tiếng của Tống Chức.

" Ai u, nằm cũng không nằm được, lúc nào mới có thể về nhà đây?"

"Bác sĩ muốn em dưỡng thai thật tốt. Em nên nghe lời họ thôi."

"Vậy không phải là làm em tức chết?"

Phó Nhiễm đẩy cửa phòng bệnh ra, thấy Nam Bình đang gọt táo.

"Có đứa bé thì nên nói ít một chút, như vậy sao có thể dưỡng thai đây?"

"Anh …"

Nửa câu sau của Tống Chức nghẹn ở cổ họng.

"Tiểu Nhiễm tới."

Phó Nhiễm đem trái cây đặt trên tủ đầu giường.

"Vài ngày như vậy mà cũng không nhịn được?"

"Cậu không biết đó thôi, sẽ khiến tớ ngu đần ra mất".

Không bao lâu sau, Tần Mộ Mộ cũng đến phòng bệnh, ba người nói câu được câu không. Phó Nhiễm nhận được cuộc gọi từ một số lạ, cô đứng dậy đi tới bên cửa sổ.

"Alo, ai vậy?"

Cúp điện thoại, cô chỉ nói phòng làm việc có chút chuyện, chào tạm biệt với ba người rồi rời khỏi bệnh viện.

Phó Nhiễm cùng đối phương hẹn ở một quán cà phê. Người hẹn với cô là Lý tổng đã tới trước cô, Phó Nhiễm nhờ sự hướng dẫn của nhân viên đi tới.

"Thật xin lỗi, khiến ngài chờ lâu."

"Tôi cũng mới đến không bao lâu, mời ngồi."

Lý tổng khoảng chừng 35 tuổi, nhân viên đưa cà phê lên, Phó Nhiễm đưa tài liệu trong túi xách cho Lý tổng.

"Thật hân hạnh có thể hợp tác cùng ngài, nhưng ngài cũng biết, kể từ sau khi MR huỷ hợp đồng, FU ít được nhận hợp đồng mới."

"Lúc tôi tham gia tiệc rượu cũng thấy qua mấy lần hoạt động của FU, cá nhân tôi rất thích, tin tức vỉa hè mấy phần thật mấy phần giả không bằng tự mình kiểm chứng, tôi chỉ tin vào những gì tôi đã thấy."

Lý tổng cầm tài liệu Phó Nhiễm đưa cho hắn ở trong tay, cũng không có ý mở xem.

Nỗi lo ban đầu của Phó Nhiễm theo như lời hắn nói lúc này đã tan thành mây khói, cô uống cà phê, hoàn toàn tin tưởng.

"Nhờ Lý tổng để mắt, như thế này nếu nói không hết ý, Lý tổng cho địa điểm cùng sân khấu, đưa tài liệu cho tôi, tới lúc đó chúng ta ký hợp đồng được không? "

"Được."

Phó Nhiễm không nghĩ là hợp đồng được đưa tới cửa, cô vui vẻ mỉm cười, bưng ly cà phê còn chưa chạm đến khóe miệng, xa xa nhìn thấy một người đang cầm bó hoa hồng lớn trong tay bước vào quán cà phê.

Môi cô cong lên, có lẽ tiểu tử này muốn ngỏ lời với bạn gái nên mới làm như vậy. Mặc dù cách làm này không mới, nhưng đối với phụ nữ mà nói thì là trăm lần cảm động. Nhân viên giao hoa đi tới trước bàn, trong tay đang cầm hoa hồng vừa lúc che khuất tầm mắt của cô, cô bắt đầu suy nghĩ, người kia đưa bó hoa hồng cho Phó Nhiễm.

"Xin ký nhận."

Phó Nhiễm ngẩn ra, bất đắc dĩ bó hoa quá lớn, cô nhận lấy rồi đặt ở bên cạnh chỗ ngồi. Không ít người nhìn, cặp đôi bàn kế bên càng nhìn cô chằm chằm. Cô bạn gái bĩu môi. "Coi người ta được bạn trai thương yêu, anh chỉ mua cho em một đóa hoa năm đồng, nói không chừng lại là bông hồng làm giả thôi đó."

Phó Nhiễm cùng Lý tổng nhìn nhau, hai người không khỏi lúng túng. Sóng trước chưa qua sóng sau lại đến, liên tiếp có rất nhiều nhân viên của các tiệm khác vào tặng hoa.

Phó Nhiễm kí tên đến run tay. Trên bàn, dưới chân, hành lang, khắp nơi đều là hoa.

Cô gái bàn bên cạnh tiếp tục nhắc nhở bạn trai mình. "Thấy không, thấy không, đàn ông thế hệ mới điển hình đó, học tập chút đi."

Lý tổng mỉm cười nói.

"Phó tiểu thư thật có phúc."

" Đâu có!"

Phó Nhiễm liên tục gật đầu, không nghĩ ra người nào lại tặng nhiều như vậy. Nhân viên bưng điểm tâm tới, Phó Nhiễm lộ vẻ mặt nghi ngờ.

"Chúng tôi không có gọi điểm tâm"Là một quý ngài gọi ạ!"

Nhân viên quán cà phê đứng sang một bên.

"Quý ngài kia còn nhờ tôi nhắn quý khách một câu..."

Đột nhiên Phó Nhiễm có một linh cảm.

" Nhắn gì?"

"Anh ấy khuyên quý khách trước khi đi xem mắt nên tìm hiểu rõ bối cảnh đối phương. Đừng nên món gì cũng nuốt vào bụng, anh ấy còn nói người này không chỉ đã có vợ con, bên ngoài còn bao nuôi tình nhân 1, 2, 3. Quý ngài kia nói để cô biết nếu cô không muốn làm tình nhân thứ 4. Nói xong vội vàng rời đi".

Nhân viên vừa dứt lời, sắc mặt quái dị nhìn Lý tổng chằm chằm. Hôm nay cô làm sứ giả đưa tin, nhìn bộ dáng Phó Nhiễm đoan chính, đừng vì được tặng mấy bó hoa mà bị lừa gạt.

Người đàn ông ở bàn bên cạnh nghe xong, liền tuyên bố với bạn gái.

"Xem đi, tặng mấy bó hoa có gì đặc biệt hơn người? Vợ hai nha, không đúng, vợ bốn, em có thích thế không?"

Trong nháy mắt sắc mặt Lý tổng bỗng xanh mét, dùng sức ném ly cà phê. Phó Nhiễm không ngờ tới sẽ có biến cố như thế này.

"Lý tổng, ngài đừng hiểu lầm. . . . . ."

"Phó tiểu thư, chẳng lẽ tôi có tư tưởng xấu đối với cô sao?"

"Không có, không có, trong này nhất định là có hiểu lầm!"

"Họ Lý tôi là người từ trước đến giờ làm việc luôn đường đường chính chính, trong nhà có vợ con cũng không giấu giếm, nhưng nếu nói tôi ở bên ngoài có chuyện xấu như vậy, tôi kiên quyết không nhận!"

Xem ra làày lại coi trọng danh hiệu đàn ông như vậy.

Phó Nhiễm không ngừng kêu than.

"Ngài đừng nóng giận. . . . . ."

"Hừ!"

Lý tổng cầm cặp tài liệu lên đẩy ghế ra.

"Phó tiểu thư, hi vọng lần sau có cơ hội hợp tác, tôi không muốn vì chuyện làm ăn mà phải gánh lấy tai tiếng này."

Rõ ràng tai vạ là đến từ miệng.

Phó Nhiễm tức giận hận không đập bàn được, không ít người xung quanh chờ xem náo nhiệt, cô cầm túi xách lên, trước khi đi một cước đá văng bó hoa cảng đường đi thẳng tới quầy phục vụ tìm nhân viên vừa rồi hỏi.

"Xin hỏi người nhờ cô nhắn lại giờ ở đâu?"

"Đang ở bên ngoài."

Nhân viên này thấy Lý tổng tức giận ra khỏi quán.

"Phải là bạn bè của cô mới nhắc nhở vậy, hoặc chính là người thầm mến cô?"

Phó Nhiễm cũng không có thời gian trả lời, gương mặt bình tĩnh đi ra khỏi quán cà phê. Theo trực giác, cô nghĩ tới Minh Tranh đầu tiên, dù sao lúc trước hắn cũng làm không ít chuyện để phá hư những lần cô đi xem mắt.

Phó Nhiễm tìm vài vòng không có thấy bóng người, cơn giận còn sót lại chưa tan, đứng ở quảng trường gần 10 phút, buồn bực chuẩn bị rời đi. Móc chìa khóa xe, trông xa thấy một người đứng ở trước xe mình, đến gần mấy bước nhìn kỹ mới biết là Minh Thành Hữu.

Hai tay hắn để trên đầu xe Audi màu đỏ của Phó Nhiễm, thấy cô đi tới, Minh Thành Hữu giơ tay phải lên coi như chào hỏi cùng cô, hai chân hắn thon dài, kính mắt màu trà giấu mất đôi mắt thu hút, khóe miệng nhếch lên như có như không.

Phó Nhiễm đi tới bên cạnh, nhìn hắn chằm chằm. Minh Thành Hữu phất tay một cái.

"Nhìn gì chứ?"

Phó Nhiễm dùng sức đẩy bàn tay ngăn trở tầm mắt của mình.

"Anh thật là nhàm chán?"

"Anh là muốn tốt cho em thôi. Em nghĩ một chút đi, người kia bao nhiêu tuổi rồi hả?"

"Anh ta là khách hàng của tôi, chẳng lẽ làm ăn còn phải kén cá chọn canh tìm đàn ông cao lớn đẹp trai mới được sao? Có phải anh ỷ là mình có một dáng người cân đối nên chuyện làm ăn mới có thể thuận lợi đi?"

Chỉ chút nữa là Phó Nhiễm tức giận đến nghiến răng.

"Tôi thật vất vả mới kiếm được hợp đồng, anh muốn phá đi phải không?"

"Ui, đây là đang khen dáng dấp của anh chứ gì?"

Phó Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến lúc Lý tổng tức giận rời đi, cô sợ phòng làm việc lại tiếp tục không con đường sống nữa.

Phó Nhiễm đưa tay kéo Minh Thành Hữu ra, thấy hắn vẫn đứng im tại chỗ, lại tới đẩy hắn, sao lại cản trở xe cô không chịu nhường đường.

Minh Thành Hữu nghiêng người, tay phải nhân cơ hội ôm eo Phó Nhiễm đem cô ra phía trước, ôm ‘‘ôn hương nhuyễn ngọc’’ vào trong ngực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện