Lý Vận Linh không thể bỏ qua được việc Phó Nhiễm tiếp nhận quản lý MR.
Mặc dù Minh Vanh là con nuôi, nhưng so với người ngoài như Phó Nhiễm thì còn tin tưởng hơn, Minh Tranh lại cố tình không chịu nhận bà, bà đã mấy lần tìm anh nói chuyện nhưng đều bị chặn ngoài cửa.
Mất đi sự che chở của Minh Thành Hữu, bước đi của Phó Nhiễm sẽ khó khăn hơn, bà biết rõ đây là thời điểm mấu chốt, nếu không tranh thủ thì sẽ bỏ mất cơ hội.
MR, tại phòng làm việc trên tầng cao nhất.
Mở cúc của chiếc áo sơ mi sang trọng rồi vén tay áo lên, Phó Nhiễm nghe được tiếng mở cửa, khẽ nâng tầm mắt lên.
Hàn Tuyển cầm tài liệu trong tay, ngồi vào phía đối diện cô.
“Nội bộ MR có chút vấn đề, các cổ đông gần đây đang có biểu hiện khác thường, theo tin tức tôi nhận được, thì có liên quan đến phu nhân.”
“Mẹ tôi?”
“Ý của phu nhân, tựa hồ không đồng ý với việc cô tiếp nhận MR.”
Phó Nhiễm nhức đầu, lấy tau đè mi tâm, khẽ xoa.
“Ồn ào có nghiêm trọng không?”
“Đợi đến lúc nghiêm trọng, chỉ sợ là trở tay không kịp.”
Hàn Tuyển cầm tài liệu
Cô sau khi nhìn tài liệu, nói.
“Chuyện này tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, trước hết anh cứ giấu chuyện này đi đã.”
“Được.”
Tâm tình cô không tránh khỏi bị ảnh hưởng, cô đẩy ghế ra, sau đó cầm chìa khóa bước ra khỏi phòng làm việc.
Thư ký Nghê đang cầm tài liệu đi tới trước mặt cô.
“Tổng giám đốc, ngài đi ra ngoài?”
“Ừ, để tài liệu trên bàn tôi đi”.
Thư ký Nghê đẩy cửa phòng làm việc ra rồi bước vào, đưa mắt nhìn xung quanh, không khỏi có chút phiền muộn, Minh gia nói với báo chí là Minh Thành Hữu đi nước ngoài, công ty tạm thời do Phó Nhiễm tiếp quản. Sau khi xảy ra chuyện của Vưu Ứng Nhụy, thư ký Nghê cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng có một số việc người ngoài như cô sẽ không hiểu, cô đã đi theo Minh Thành Hữu nhiều năm rồi, tất nhiên cô sẽ tôn trọng ý kiến của cấp trên.
Phó Nhiễm lái xe rời khỏi MR, mùa đông lặng lẽ trôi qua, cô hạ cửa xe xuống, gió mát thổi vào mặt, mặt đường không còn đóng tuyết hay lá rơi xào xạc nữa, trên đường mùa xuân tràn ngập, dạt dào sức sống bừng bừng.
Phó Nhiễm đi tới nghĩa trang gia đình.
Phó gia không giống như Minh gia, không có nghĩa trang gia đình riêng, Phạm Nhàn được chôn cất ở một nghĩa trang bình thường, chỗ của bà được chọn rất tốt, nằm trên đỉnh núi cao, có gió biển thổi lên mát rượi.
Phó Nhiễm cầm một bó hoa cẩm chướng đi vào, trước mộ của bà cũng đã có một bó hoa cúc, Phó Nhiễm đặt hoa xuống bên cạnh, ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy ra l
“Mẹ, mẹ vẫn thế, vẫn không thay đổi.”
Cô vỗ nhẹ mặt mình.
“Ngược lại, dường như con càng ngày càng già rồi thì phải.”
Cô dùng khăn giấy lau thật sạch bia mộ, cô đưa tay che trán, đưa mắt nhìn xa xăm, cô có thể nhìn thấy rừng cây um tùm dưới chân núi.
“Nơi này an tĩnh chứ mẹ? Chắc vừa rồi cha cũng đã đến thăm mẹ, mỗi lần tới cha đều mang hoa cúc cho mẹ, không bao giờ thay đổi.”
Phó Nhiễm nói xong, khóe môi khẽ cười.
“Nhưng chắc là mẹ nhất định sẽ thích? Đúng không?”
Gò má của cô áp chặt vào bia mộ, giọng nói mang theo sự nức nở.
“Mẹ, gần đây con mệt mỏi quá, công việc không tốt, cũng không có ai tâm sự, thật sự nhớ lại những ngày ở bên cạnh mẹ, không cần phải làm gì cả, cuộc sống thật đơn giản và vui vẻ.”
Phó Nhiễm hơi nâng cằm lên, híp mắt lại.
“Con muốn thay Thành Hữu bảo vệ MR, còn rất rất nhiều lời mà con chưa thể nói hết với mẹ anh ấy, hiện tại bà ấy đang gây khó khăn cho con.”
Phó Nhiễm đưa tay che mặt lại.
“Con thật mệt mỏi.”
Phạm Nhàn cũng không thể an ủi cô như trước đây, nhưng trong lòng có tâm sự, cô nhịn không được mà giãi bày hết
Phó Nhiễm mới bước ra khỏi nghĩa trang, liền nhận được điện thoại của Lý Vận Linh.
Đưa điện thoại lên tai, bên kia vang lên giọng nói đầy bất mãn.
“Phó Nhiễm, cô làm mẹ kiểu gì thế? Hãn Hãn vừa mới phát sốt, nôn mửa tùm lum. Mới ngủ với cô chỉ có một đêm, sáng nay liền ngã bệnh, cô vẫn còn ở công ty sao? Rốt cuộc là tiền quan trọng hay con trai quan trọng hơn?”
“Mẹ, đưa Hãn Hãn đi gặp bác sĩ chưa?”
“Bác sĩ đang kiểm tra, cô mau về nhà đi!”
Lý Vận Linh nói xong, lập tức ngắt máy.
Phó Nhiễm vội vàng móc chìa khóa xe ra, chiếc BMW màu trắng nhanh chóng băng nhanh trên đường.Về đến nhà, Minh gia loạn thành một mớ, Phó Nhiễm vừa về, Tiêu quản gia đã nói Hãn Hãn đi bệnh viện rồi, cô lập tức quay đầu, lên xe phóng tới bệnh viện nhi đồng.
Lúc cô tới phòng bệnh thì thấy Hãn Hãn vừa khóc vừa giãy giụa, trên đầu cắm một ông tiêm nhỏ, được dán chặt, cậu bé muốn đưa tay tháo ra, Phó Nhiễm đau long, đem con ôm vào trong ngực.
“Hãn Hãn ngoan, mẹ đến rồi đây!”
Lý Vận Linh tức xanh mặt.
“Hiện tại cô mới biết đau lòng ư, từ ngày Hãn Hãn sinh ra đến nay còn chưa được gặp mặt cha, cô lại không chăm sóc tốt cho con, có phải các người không cần con nữa không?”
Phó Nhiễm nghe vậy, trong long khó chịu, hốc mắt ửng đỏ, cô nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì khóc của con mà đau lòng, khẽ hôn lên mặt con.
Lý Vân Linh bất mãn.
“Chuyện của công ty có quan trọng không? Tiểu Nhiễm, rốt cuộc mẹ không hiểu con tranh giành cái gì, mẹ đã nói rồi, Minh gia sẽ không bao giờ bạc đãi con.”
Theo ý của bà, Phó Nhiễm không nên tiếp nhận quản lý MR.
Phó Nhiễm không nói gì, con trai nắm chặt tay cô, đầu đầy mồ hôi, cô ôm một hồi con mới an tĩnh trở lại.
Đợi đến khi con ngủ say, cô mới bước ra khỏi phòng.
Cô tìm được phòng làm việc của viện trưởng bệnh viện nhi đồng, bác sĩ nghe câu hỏi của cô, liền nghiêm túc nói.
“Cô có phải là mẹ của Minh Kình Hãn?”
“Vâng, là tôi thưa bác sĩ, có phải con tôi bị sốt không? Hiện tại nhiệt độ còn chưa giảm xuống?”
“Mới vừa rồi tôi đã thông báo với người thân của cháu rồi, là mọi người cho bé ăn trúng đồ không hợp vệ sinh, chúng tôi vừa lấy mẫu mà cậu bé nôn ra để đi làm hóa nghiệm. Cháu giờ còn nhỏ, trừ sữa bột không nên ăn thức ăn gì khác, hơn nữa từ phản ứng của cháu, có thể là do tác dụng phụ của các loại thức ăn.”
Sắc mặt cô trắng bệch, từ trong phòng làm việc của viện trưởng bước ra mà trong lòng vẫn sợ hãi.
Đi tới trước phòng bệnh, nghe Lý Vận Linh đang trách cứ bảo mẫu Nguyệt chăm sóc cháu không tốt, cả người cô vô lực, đưa tay đẩy cửa ra.
Nét mặt chị Nguyệt uất ức, chị đã trải qua khóa học nghiệp vụ, và đã trải qua vô số lần tuyển chọn mới được vào Minh gia làm, ở tại phương diện chăm sóc trẻ em, chị rất thông thạo và am hiểu.
Phó Nhiễm ngồi trước giường bệnh, nhìn con ngủ an ổn, sắc mặt trắng nõn, vừa nãy khóc la om sòm, rồi sau đó thút thít một lát mới ngủ.
Lý Vận Linh nháy mắt ý bảo chị Nguyệt ra ngoài.
Bà ngồi vào phía đối diện Phó Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, Hãn Hãn còn nhỏ, theo mẹ con nên ở nhà chăm con đi.”
Phó Nhiễm kéo cánh tay nhỏ bé của con, nghĩ đến lời bác sĩ vừa nói, cô khẽ nắm chặt tay lại.
“Mẹ, ở nhà Hãn Hãn không ăn uống lung tung chứ?”
“Nó còn nhỏ như vậy thì ăn uống cái gì? Sữa bột là tốt nhất rồi.”
Phó Nhiễm nằm ở mép giường, ngón tay di chuyển trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
“Lời mẹ nói con nghe rõ chứ?”
Thấy cô không trả lời, Lý Vận Linh cao giọng.
“Mẹ.”
Phó Nhiễm lấy tay chống lên giường.
“Hiện tại đang là thời điểm quan trọng nhất của MR, rốt cuộc con phải làm gì để mẹ có thể tin tưởng con?”
“Tiểu Nhiễm, con quyết tâm chống đối lại mẹ sao?”
“Con hi vọng mẹ có thể tin con, để cho con đưa MR vượt qua giai đoạn khó khăn này.”
Mặt Lý Vận Linh lạnh đi, đưa mắt nhìn cháu trai nằm trên giường.
Phó Nhiễm trông chừng con truyền nước bi xong, lúc cô đi ra ngoài bệnh viện thì đã không thấy bóng dáng Lý Vận Linh đâu, chị Nguyệt ôm Hãn Hãn ra ghế sau ngồi.
“Thiếu phu nhân, tôi xin lỗi.”
“Nếu như chị không làm gì sai thì cần gì phải xin lỗi.”
Phó Nhiễm khởi động xe.
“Hãn Hãn vẫn luôn bên cạnh chị đúng không?”
“Không, phần lớn thời gian là phu nhân ôm, gần đây trong nhà thường có khách đến, cho nên người ôm cháu cũng khá nhiều.”
Phó Nhiễm nhìn chị Nguyệt qua kính chiếu hậu.
“Trừ sữa bột, thật sự con tôi không ăn thêm gì chứ?”
“Không có.”
Phó Nhiễm gật đầu, chở con về nhà.
Buổi tối, theo thường lệ cô ở bên cạnh con, cô thu dọn một ít đồ vật cùng máy tính của Minh Thành Hữu, Hãn Hãn được cô ôm ở trên giường lớn, ban ngày khóc nháo ầm ỹ, giờ có vẻ cậu ngủ rất ngoan ngoãn.
Phó Nhiễm đưa tay chỉnh chăn lại cho con, cô lại gần nhìn kỹ, mọi người đều nói con trai lớn lên sẽ giống mẹ, nhưng sao càng nhìn cô càng thấy con giống Minh Thành Hữu y đúc, như từ một khuôn đúc ra.
Từ trong ngăn kéo, cô lấy điện thoại ra, cô nằm bên cạnh con trai, lựa chọn tấm hình rồi sau đó nhấn gửi đi.
Cô đem tất cả các vật dụng cất lại ngay ngắn, sau đó cất điện thoại về chỗ cũô đưa tay phải lên chống đầu, cậu bé không được mẹ ôm bỗng giật mình, giơ tay lên cao, cô đưa tay khẽ vỗ vỗ trấn an con, một tay còn lại thì tắt đèn ngủ ở đầu giường.
Cô đưa tay vuốt ve chỗ trống bên cạnh, cô lật người, đưa mắt nhìn về chiếc gối trống không.
Cô đã có thói quen ngủ hai người, mỗi sáng thức dậy còn gối đầu lên tay anh.
Hôm sau, cả buổi sáng Lý Vận Linh không thấy cô ra ngoài, trong lòng nghĩ rằng cô đã đáp ứng đề nghị hôm qua của bà, gần trưa bà mới thấy cô ôm con xuống, Lý Vận Linh bỏ điều khiển tivi xuống, nói.
“Hãn Hãn, đến đây với bà nội nào.”
“Mẹ.”
Phó Nhiễm đứng trong phòng.
Con có chuyện muốn nói với mẹ.”
“Chuyện gì vậy?”
“Hiện tại con cũng đã hết tháng ở cữ rồi, con muốn đưa Hãn Hãn về Y Vân thủ phủ ở.”
Tay Lý Vận Linh đang đưa ra bỗng dừng lại giữa không trung.
“Con muốn dọn ra ngoài?”
“Chỗ đó là nhà của con và Thành Hữu, mặc dù anh ấy không có ở đây, nhưng con cũng không muốn bỏ nơi đó, dù sao nơi đó cũng còn lưu giữ lại biết bao kỉ niệm của con và anh ấy.”
Phó Nhiễm suy nghĩ, rồi nói tiếp.
“Mẹ, sau này con và Hãn Hãn sẽ thường xuyên qua tm mẹ.”
Lý Vận Linh thấy chị Nguyệt mang theo bao lớn bao nhỏ đi xuống, bà biết có muốn ngăn cản thì cũng không thể làm gì được.
Tiêu quản gia từ trong bếp đi ra.
“Phu nhân, đến giờ ăn trưa rồi!”
Lý Vận Linh cố nén giận dữ, nói.
“Ăn cơm xong rồi đi.”
“Vâng.”
Phó Nhiễm đặt con trai đang ngủ say vào chiếc nôi bên trong phòng khách, Lý Vận Linh bước tới bàn ăn.
“Tại sao đột nhiên lại muốn chuyển đi? Ở nhà mẹ còn có thể chăm sóc Hãn Hãn, đi qua đó rồi thì sao đây?”
“Mẹ, con sẽ bớt chút thời gian chăm sóc Hãn Hãn.”
Phó Nhiễm không trực tiếp trả lời câu hỏi của bà, cô nói tiếp.
“Huống chi còn có chị Nguyệt, mẹ yên tâm đi.”
Sắc mặt Lý Vận Linh không vui.
“Tiểu Nhiễm, chẳng lẽ con cho rằng hôm qua Hãn Hãn bị bệnh là có liên quan tới mẹ ư?”
Phó Nhiễm đợi nhai xong rồi nói.
“Mẹ, không phải vậy, mấy ngày trước con đã muốn mang Hãn Hãn đi rồi, ở bên đó phòng của con trai đã được anh ấy thiết kế tỉ mỉ rồi, cũng không t thứ gì, con muốn mang Hãn Hãn về, ít nhất như thế làm cho con trai vẫn có cảm giác có cha bên cạnh.”
Lý Vận Linh hừ lạnh, nói thật dễ nghe, trong lòng nghĩ gì chẳng lẽ bà không biết sao? Lúc còn Thành Hữu, bà có thể chấp nhận cô là con dâu, nhưng Thành Hữu đi rồi, mặc dù có Hãn Hãn, nhưng Phó Nhiễm vẫn là người ngoài.
Lý Vận Linh rất thực tế, nghĩ Phó Nhiễm còn trẻ, không tin cô có thể ở vậy một mình cả đời.
Ăn cơm xong, chị Nguyệt ôm Hãn Hãn đi theo Phó Nhiễm trở về Y Vân thủ phủ.
Đã lâu không có người ở, nhưng vẫn có người dọn dẹp đều đặn, Phó Nhiễm đẩy của phòng trẻ em do Minh Thành Hữu chuẩn bị ra, vừa vặn con trai cũng tỉnh, mở đôi mắt to tròn nhìn xung quanh.
“Hãn Hãn, đây là phòng do ba ba chuẩn bị cho con, con có thích không?”
Phó Nhiễm mang theo con trai đi lòng vòng trong phòng, bởi vì anh đã biết trước là con trai, cho nên trên tường đã trang trí thành màu xanh nước biển, chị Nguyệt đi tới căn phòng này cũng cảm thấy thật thư thái, rốt cuộc cũng quên bén lời dặn của Lý Vận Linh.
Cô đưa con cho chị Nguyệt bế, trở lại phòng ngủ của cô và anh, bên trong không thay đổi gì, trong lúc mơ hồ, cô còn cảm nhận được hơi thở và mùi nước hoa đặc trưng của anh.
Phó Nhiễm bước tới ban công, hai tay chống lan can, đưa mắt nhìn xa xăm, trước mắt cô là một màu xanh đầy sức sống của cây cối.
La Văn Anh gỡ một nút áo sơ mi ra, cô uống hơi nhiều, thật không có biện pháp nào cả, ông khách này rất khó ứng phó, cô giả say cũng không thể thoát được.
Mượn một cơ hội bước ra ngoài, cô đi tới phòng rửa tay, bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Phó Nhiễm vốc nước lạnh vào mặt phía sau cô, thấy cô đưa hai tay chống bồn rửa tay, đôi mắt nhắm lại.
“Tiểu Nhiễm?”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đang đứng đằng sau qua tấm gương.
“Văn Anh.”
La Văn Anh tiến lên.
“Sao lại xuất hiện ở nơi này?”
“Ra ngoài làm một cuộc đối thoại hợp tác quan trọng, Hàn Tuyển không thể ra mặt được.”
Phó Nhiễm rút khăn giấy ra lau tay.
La Văn Anh đưa tay đặt lên vai Phó Nhiễm.
“Cô vẫn còn trong thời gian kiêng cữ, không thể uống rượu.”
“Tôi biết mà.”
Phó Nhiễm nhún nhún vai.
“Cho nên, tôi uống nước trước, nhưng tôi một hớp người ta một hớp.”
Phó Nhiễm đưa tay đè bụng lại, La Văn Anh thấy động tác của cô liền thở dài.
“Cô uống cũng không ít nhỉ?”
Phó Nhiễm ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người La Văn Anh.
“Thói quen rồi.”
La Văn Anh cũng đang vốc nước lạnh để rửa mặt.
Cuối cùng Phó Nhiễm cũng ý thức được La Văn Anh là một cô gái mạnh mẽ, cô dựa vào bồn rửa tay, đem khăn giấy đưa cho La Văn Anh.
“Ca ca đâu? Tại sao anh ấy không tự mình ứng phó, lại để cô đi tiếp khách?”
La Văn Anh hơi nhếch môi.
“Nhưng anh ta là sếp, tôi là nhân viên.”
Phó Nhiễm nhìn ra sự mất mát trong đôi mắt cô.
“Văn Anh, tôi vẫn không hiểu được, gia thế và thành tích học tập của cô vô cùng tốt, tại sao lại vì anh ấy mà làm ra nhiều chuyện như thế này?’’
“Coi như là thử thách?”
La Văn Anh gật đầu một cái.
“Rất đã nghiền.”
Phó Nhiễm bật cười.
Mặc dù uống không ít nước, nhưng đối phương vẫn chưa tỏ thái độ gì là chắc chắn, đi ra đại sảnh, cô lại đụng phải La Văn Anh, cô ấy hơi chếnh choáng say, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo.
Phó Nhiễm dìu cô đứng bên đường, nhìn ánh đèn đường hắt lên mặt, làm cho người ta tâm thần them hỗn loạn.
Phó Nhiễm nhìn bộ dáng của La Văn Anh, trong lòng không khỏi khó chịu.
Tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mọi người, cũng chỉ là ngụy trang mà thôi.
Một chiếc xe màu đen nhanh chóng tiến lại gần, Minh Tranh không nghĩ tới Phó Nhiễm cũng ở đây, thấy cô khom lưng, có vẻ khó chịu, trong lòng liền khẩn trương.
“Tiểu Nhiễm, em không sao chứ?”
Phó Nhiễm cảm thấy bụng hơi căng.
“Tôi không sao.”
Minh Tranh không đành lòng nhìn cô thay Thành Hữu chống đỡ cục diện này.
“Đi, anh đưa em về.”
La Văn Anh trơ mắt nhìn người dàn ông lướt qua cô rồi bước đến bên cạnh Phó Nhiễm, dạ dày quặn lên đau thắt, Phó Nhiễm vung tay.
“Em thật sự không có việc gì, Văn Anh uống rất nhiều, anh đưa cô ấy về đi, em có thể tự lái xe về nhà được.”
Minh Tranh vẫn không yên lòng.
Phó Nhiễm lấy chìa khóa từ trong túi xách ra.
“Em không hề uống một ngụm rượu nào.”
Cô với La Văn Anh tạm biệt nhau, sau đó đi thẳng tới bãi đậu xe.
Minh Tranh mở của bên ghế phụ ra, La Văn Anh ngồi vào rồi thắt dây an toàn. Anh khởi động xe, ánh mắt nhìn qua kính chiếu hậu, thấy xe của Phó Nhiễm đã rời đi.
“Sao lại uống nhiều thế?”
Cô mệt mỏi, không muốn
Minh Tranh nghiêng đầu nhìn La Văn Anh, cô dựa đầu vào thành ghế, nhắm mắt lại, Minh Tranh nghĩ cô không thoải mái, lập tức không nói gì nữa.
Thật vất vả mới đến Chủ nhật, Phó Nhiễm đem mọi chuyện xử lý cho xong xuôi thì cũng đã đến cuối ngày, càng ngày, cường độ công việc càng tăng, ép cô tới mức thở không nổi.
Đứng ở tầng cao nhất của MR, mọi người trước kia chỉ thấy Minh Thành Hữu đứng ở trên cao, hôm nay xem ra, hóa ra là ở nơi cao thì cũng làm việc cao hơn.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Phó Nhiễm sắc mặt bình thường trở lại.
HànTuyển cũng không đi vào, chỉ nói. “Sếp, về thôi.”
Phó Nhiễm đã bảo anh gọi tên cô, nhưng anh vẫn cố ý gọi cô là “Sếp”.
Cô kéo cửa chớp lại, bọn họ đã đi theo Minh Thành Hữu từ đó đến nay, mặc dù cô tiếp quản MR, nhưng cũng không thể bằng được anh.
“Anh về trước đi, hôm nay tôi còn xử lý them một vài việc nữa.”
“Được.”
Hàn Tuyển xoay người bước đi, Phó Nhiễm cầm áo khoác trên ghế lên, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Một chiếc xe BMW trắng chạy vụt ra, Phó Nhiễm điều chỉnh gương xe, chạy về phía Tây, tốc độ xe chạy càng lúc càng nhanh. Nắng chiều chiếu rực rỡ, Phó Nhiễm đạp chân ga tới mức cao nhất, xe của cô tựa như một ngọn lửa đang rực cháy lao nhanh trên đường. Tốc độ nhanh, làm cho cảnh vật xung quanh như một đường thẳng được phân chia ra bởi một vệt màu trắng.
Phó Nhiễm mở nhạc lên, dường như sợ âm thanh không đủ to, cô vặn volume hết cỡ. Mặc dù như thế, vẫn không thể che giấu được tâm tình đang kích động của cô, trái tim kích động như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô phải nẵm chặt tay lái để điều khiển cho xe khỏi chệch hướng ra ngoài.
Cô chạy xe tới trước một biệt thự, tường màu đỏ trong màn đêm thật chói mắt, hai cánh cổng sắt nặng nề được kéo ra, cô lái xe chạy vào, cánh cổng đóng lại, nhìn về nơi xa, thật sự không có một dấu vết gì.
Bên trong vườn, có hai đứa trẻ đang chơi đùa, lớn hơn một chút là anh trai, còn cô bé phía sau là em gái, là một tiểu công chúa rất đáng yêu.
Vườn hoa đang được người làm vườn cắt tỉa, còn các bảo mẫu thì đang xoay quanh hai đứa bé.
Phó Nhiễm đi theo một người đàn ông đi vào trong nhà, bên trong và bên ngoài tựa như hai thế giới khác biệt, bên trong là một sự lãnh lẽo đáng sợ.
Phòng khách ở trước mặt cô.
Cô bước lên cầu thang đi về phía tầng 2, người đàn ông dẫn cô đến trước thư phòng, gõ hai tiếng, sau đó tra chìa khóa vào.
“Mời vào.”
Phó Nhiễm đi vào thư phòng, tiếng bước chân đạp lên trên thảm, cô bước tới trước mặt, người đàn ông ngẩng đầu lên.
“Đến rồi?”
Cô ngồi vào phía đối diện anh, từ trong túi xách móc ra một tấm chi phiếu, để lên bàn sau đó đẩy tới trước mặt anh.
“Duật thiếu, tôi nói được làm được.”
Duật Tôn đưa ngón trỏ đặt lên bàn rồi gõ gõ.
“Đây quả thật là một con số không nhỏ.”
“>Mạng của anh ấy còn phải nhờ một tay anh giúp đỡ, tôi dù có liều mạng cũng phải gom đủ.”
Duật Tôn cười, đem tấm chi phiếu cất vào trong ngăn kéo.
“Muốn gặp sao?”
“Tôi….Lúc nào thì anh ấy mới có thể trở về?”
“Hiện tại sợ rằng không được.”
Duật Tôn đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, đưa tay vén rèm của lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai bong dáng nho nhỏ phía dưới.
“Trước mắt là thời kỳ mấu chốt, thân thể cậu ta muốn khôi phục lại thì cần một khỏang thời gian rất dài, trước kia quá gầy gò, hiện tại cậu ta cần phải tĩnh dưỡng, còn phải tập luyện nữa, yên tâm đi…”
Duật Tôn nghiêng người sang, nở một nụ cười thần bí.
“Mấy tháng nữa, tôi sẽ trả lại cho cô một Minh tam thiếu cường tráng như sói xám.”
Phó Nhiễm có cảm giác như bị đốt cháy phía sau gáy.
Cô không chờ đợi được, đứng lên.
“Tôi muốn đi thăm anh ấy một chút.”
Người đàn ông lúc trước dẫn cô đi lên tới lầu ba, tại khúc cua anh ta dừng bước.
“Cô tự lên đi, Duật thiếu đã phân phó, người khác không thể tiến lên lầu ba.”
Phó Nhiễm đưa tay đặt lên lan can, cô dùng sức run rẩy.
Lầu ba rất rộng rãi, Phó Nhiễm thấy một gian phòng được mở cửa ra, cô đứng trước của nhưng vẫn không thấy ai, bên tai lại truyền đến một âm thanh. Cô nhìn thấy cách đó không xa có cánh cửa hé hé mở ra, cô bước đến gần rồi đưa tay đẩy cánh cửa, thấy bóng lưng một người đàn ông xuất hiện trong mắt cô. Máy chạy bộ đang chạy, người đàn ông ấy đang chạy đều đặn trên đó. Phó Nhiễm đưa tay bịt miệng lại, nước mắt chảy ra.
Ra khỏi biệt thự, bọn trẻ vẫn đang chơi đùa trong vườn, Phó Nhiễm thấy Mạch Sanh Tiêu đang đi tới.
“Gặp rồi?”
“Ừ.”
“Ở lại ăn tối xong rồi đi.”
Phó Nhiễm thấy hai đứa nhỏ ngoan ngoan đứng bên cạnh Sanh Tiêu, giọng nói cô mềm xuống.
“Không. Gần đây tôi bị theo dõi rất sát, cẩn thận một chút là tốt nhất.”
Mạch Sanh Tiêu đưa mắt nhìn bóng dáng cô rời đi, bên trong phòng khách truyền đến khúc dương cầm du dương, là khúc Tương tự tình yêu của Tiêu Á Hiên.
Môi cô mấp máy, bước chân vui sướng đi vào, quả nhiên thấy Duật Tôn đang ngồi trước đàn dương cầm, Mạch Sanh Tiêu tiến tới gần liền bị anh kéo vào ngồi trên người, cô chỉ còn một cánh tay nên không thể đánh đàn được.
Mà nay, Duật Tôn chính là một cánh tay khác của cô. Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, không thể chê vào đâu được, các đầu ngón tay thành thạo lướt nhẹ trên phím đàn, giống như là một người đang đánh đàn mà thôi.
Phó Nhiễm cho xe chạy chậm lại, trong mắt còn ướt át, con đường phía trước rất mơ hồ. Nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, có thể nhìn thấy đôi môi đang mỉm cười.
Trong phòng họp tại MR, Hàn Tuyển giới thiệu sơ lược về công việc, tích lũy cũng như kế hoạch của công ty, Phó Nhiễm bảo thư ký Nghê đem bản thiết kế phát ra cho mọi người. Trước tiên cô để cho Hàn Tuyển xem qua, hai người thương lượng rồi mới đưa ra phương án cuối cùng này.
Một số cổ đông lớn tuổi trong công ty đang xem bản kế hoạch, sau đó đóng lại, nói.
“Tam thiếu không có ở đây, mọi công việc trong công ty đều do cô quản lý sao?”
“Giám đốc Hồng có ý gì?”
“ Lúc trước, MR cũng đã được Nhị thiếu tiếp quản một thời gian, tôi cho rằng không cần thiết phải thay đổi người quản lý, như thế dễ làm cho lòng người không yên, đối với công ty rất bất lợi.”
Phó Nhiễm đã không ít lần đối mặt với loại chất vấn này.
“Giám đốc Hồng, đây không phải là đổi người, mà là tôi thay thế tiếp quản mà thôi, mà điều này cũng do Minh Thành Hữu ủy nhiệm.”
Điện thoại trong túi vang lên, Phó Nhiễm ý bảo Hàn Tuyển tiếp tục cuộc họp.
“Thật xin lỗi, tôi có điện thoại.”
Cô xoay người bước ra khỏi phòng họp, thấy tên trên màn hình hiển thị, cô cong cong khóe môi, đi tới của sổ rồi tiếp điện thoại.
“Alo.”
Một âm thanh lười biếng quen thuộc vang lên, cách xa lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện qua điện thoại với anh.
“Tối nay đến đây đi.”
Phó Nhiễm đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay.
“Cũng không biết cuộc họp này đến khi nào mới kết thúc.”
Người đầu dây bên kia bắt đầu nhõng nhẽo.
“Lúc tới nhớ mang theo chiếc quần lót hình thú lần trước của bạn em mua tặng, tìm không ra thì nhớ đi mua cái khác.”
Phó Nhiễm nổi giận, sắc mặt đỏ bừng.
“Em không đi.”
Mặc dù Minh Vanh là con nuôi, nhưng so với người ngoài như Phó Nhiễm thì còn tin tưởng hơn, Minh Tranh lại cố tình không chịu nhận bà, bà đã mấy lần tìm anh nói chuyện nhưng đều bị chặn ngoài cửa.
Mất đi sự che chở của Minh Thành Hữu, bước đi của Phó Nhiễm sẽ khó khăn hơn, bà biết rõ đây là thời điểm mấu chốt, nếu không tranh thủ thì sẽ bỏ mất cơ hội.
MR, tại phòng làm việc trên tầng cao nhất.
Mở cúc của chiếc áo sơ mi sang trọng rồi vén tay áo lên, Phó Nhiễm nghe được tiếng mở cửa, khẽ nâng tầm mắt lên.
Hàn Tuyển cầm tài liệu trong tay, ngồi vào phía đối diện cô.
“Nội bộ MR có chút vấn đề, các cổ đông gần đây đang có biểu hiện khác thường, theo tin tức tôi nhận được, thì có liên quan đến phu nhân.”
“Mẹ tôi?”
“Ý của phu nhân, tựa hồ không đồng ý với việc cô tiếp nhận MR.”
Phó Nhiễm nhức đầu, lấy tau đè mi tâm, khẽ xoa.
“Ồn ào có nghiêm trọng không?”
“Đợi đến lúc nghiêm trọng, chỉ sợ là trở tay không kịp.”
Hàn Tuyển cầm tài liệu
Cô sau khi nhìn tài liệu, nói.
“Chuyện này tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, trước hết anh cứ giấu chuyện này đi đã.”
“Được.”
Tâm tình cô không tránh khỏi bị ảnh hưởng, cô đẩy ghế ra, sau đó cầm chìa khóa bước ra khỏi phòng làm việc.
Thư ký Nghê đang cầm tài liệu đi tới trước mặt cô.
“Tổng giám đốc, ngài đi ra ngoài?”
“Ừ, để tài liệu trên bàn tôi đi”.
Thư ký Nghê đẩy cửa phòng làm việc ra rồi bước vào, đưa mắt nhìn xung quanh, không khỏi có chút phiền muộn, Minh gia nói với báo chí là Minh Thành Hữu đi nước ngoài, công ty tạm thời do Phó Nhiễm tiếp quản. Sau khi xảy ra chuyện của Vưu Ứng Nhụy, thư ký Nghê cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng có một số việc người ngoài như cô sẽ không hiểu, cô đã đi theo Minh Thành Hữu nhiều năm rồi, tất nhiên cô sẽ tôn trọng ý kiến của cấp trên.
Phó Nhiễm lái xe rời khỏi MR, mùa đông lặng lẽ trôi qua, cô hạ cửa xe xuống, gió mát thổi vào mặt, mặt đường không còn đóng tuyết hay lá rơi xào xạc nữa, trên đường mùa xuân tràn ngập, dạt dào sức sống bừng bừng.
Phó Nhiễm đi tới nghĩa trang gia đình.
Phó gia không giống như Minh gia, không có nghĩa trang gia đình riêng, Phạm Nhàn được chôn cất ở một nghĩa trang bình thường, chỗ của bà được chọn rất tốt, nằm trên đỉnh núi cao, có gió biển thổi lên mát rượi.
Phó Nhiễm cầm một bó hoa cẩm chướng đi vào, trước mộ của bà cũng đã có một bó hoa cúc, Phó Nhiễm đặt hoa xuống bên cạnh, ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy ra l
“Mẹ, mẹ vẫn thế, vẫn không thay đổi.”
Cô vỗ nhẹ mặt mình.
“Ngược lại, dường như con càng ngày càng già rồi thì phải.”
Cô dùng khăn giấy lau thật sạch bia mộ, cô đưa tay che trán, đưa mắt nhìn xa xăm, cô có thể nhìn thấy rừng cây um tùm dưới chân núi.
“Nơi này an tĩnh chứ mẹ? Chắc vừa rồi cha cũng đã đến thăm mẹ, mỗi lần tới cha đều mang hoa cúc cho mẹ, không bao giờ thay đổi.”
Phó Nhiễm nói xong, khóe môi khẽ cười.
“Nhưng chắc là mẹ nhất định sẽ thích? Đúng không?”
Gò má của cô áp chặt vào bia mộ, giọng nói mang theo sự nức nở.
“Mẹ, gần đây con mệt mỏi quá, công việc không tốt, cũng không có ai tâm sự, thật sự nhớ lại những ngày ở bên cạnh mẹ, không cần phải làm gì cả, cuộc sống thật đơn giản và vui vẻ.”
Phó Nhiễm hơi nâng cằm lên, híp mắt lại.
“Con muốn thay Thành Hữu bảo vệ MR, còn rất rất nhiều lời mà con chưa thể nói hết với mẹ anh ấy, hiện tại bà ấy đang gây khó khăn cho con.”
Phó Nhiễm đưa tay che mặt lại.
“Con thật mệt mỏi.”
Phạm Nhàn cũng không thể an ủi cô như trước đây, nhưng trong lòng có tâm sự, cô nhịn không được mà giãi bày hết
Phó Nhiễm mới bước ra khỏi nghĩa trang, liền nhận được điện thoại của Lý Vận Linh.
Đưa điện thoại lên tai, bên kia vang lên giọng nói đầy bất mãn.
“Phó Nhiễm, cô làm mẹ kiểu gì thế? Hãn Hãn vừa mới phát sốt, nôn mửa tùm lum. Mới ngủ với cô chỉ có một đêm, sáng nay liền ngã bệnh, cô vẫn còn ở công ty sao? Rốt cuộc là tiền quan trọng hay con trai quan trọng hơn?”
“Mẹ, đưa Hãn Hãn đi gặp bác sĩ chưa?”
“Bác sĩ đang kiểm tra, cô mau về nhà đi!”
Lý Vận Linh nói xong, lập tức ngắt máy.
Phó Nhiễm vội vàng móc chìa khóa xe ra, chiếc BMW màu trắng nhanh chóng băng nhanh trên đường.Về đến nhà, Minh gia loạn thành một mớ, Phó Nhiễm vừa về, Tiêu quản gia đã nói Hãn Hãn đi bệnh viện rồi, cô lập tức quay đầu, lên xe phóng tới bệnh viện nhi đồng.
Lúc cô tới phòng bệnh thì thấy Hãn Hãn vừa khóc vừa giãy giụa, trên đầu cắm một ông tiêm nhỏ, được dán chặt, cậu bé muốn đưa tay tháo ra, Phó Nhiễm đau long, đem con ôm vào trong ngực.
“Hãn Hãn ngoan, mẹ đến rồi đây!”
Lý Vận Linh tức xanh mặt.
“Hiện tại cô mới biết đau lòng ư, từ ngày Hãn Hãn sinh ra đến nay còn chưa được gặp mặt cha, cô lại không chăm sóc tốt cho con, có phải các người không cần con nữa không?”
Phó Nhiễm nghe vậy, trong long khó chịu, hốc mắt ửng đỏ, cô nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì khóc của con mà đau lòng, khẽ hôn lên mặt con.
Lý Vân Linh bất mãn.
“Chuyện của công ty có quan trọng không? Tiểu Nhiễm, rốt cuộc mẹ không hiểu con tranh giành cái gì, mẹ đã nói rồi, Minh gia sẽ không bao giờ bạc đãi con.”
Theo ý của bà, Phó Nhiễm không nên tiếp nhận quản lý MR.
Phó Nhiễm không nói gì, con trai nắm chặt tay cô, đầu đầy mồ hôi, cô ôm một hồi con mới an tĩnh trở lại.
Đợi đến khi con ngủ say, cô mới bước ra khỏi phòng.
Cô tìm được phòng làm việc của viện trưởng bệnh viện nhi đồng, bác sĩ nghe câu hỏi của cô, liền nghiêm túc nói.
“Cô có phải là mẹ của Minh Kình Hãn?”
“Vâng, là tôi thưa bác sĩ, có phải con tôi bị sốt không? Hiện tại nhiệt độ còn chưa giảm xuống?”
“Mới vừa rồi tôi đã thông báo với người thân của cháu rồi, là mọi người cho bé ăn trúng đồ không hợp vệ sinh, chúng tôi vừa lấy mẫu mà cậu bé nôn ra để đi làm hóa nghiệm. Cháu giờ còn nhỏ, trừ sữa bột không nên ăn thức ăn gì khác, hơn nữa từ phản ứng của cháu, có thể là do tác dụng phụ của các loại thức ăn.”
Sắc mặt cô trắng bệch, từ trong phòng làm việc của viện trưởng bước ra mà trong lòng vẫn sợ hãi.
Đi tới trước phòng bệnh, nghe Lý Vận Linh đang trách cứ bảo mẫu Nguyệt chăm sóc cháu không tốt, cả người cô vô lực, đưa tay đẩy cửa ra.
Nét mặt chị Nguyệt uất ức, chị đã trải qua khóa học nghiệp vụ, và đã trải qua vô số lần tuyển chọn mới được vào Minh gia làm, ở tại phương diện chăm sóc trẻ em, chị rất thông thạo và am hiểu.
Phó Nhiễm ngồi trước giường bệnh, nhìn con ngủ an ổn, sắc mặt trắng nõn, vừa nãy khóc la om sòm, rồi sau đó thút thít một lát mới ngủ.
Lý Vận Linh nháy mắt ý bảo chị Nguyệt ra ngoài.
Bà ngồi vào phía đối diện Phó Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, Hãn Hãn còn nhỏ, theo mẹ con nên ở nhà chăm con đi.”
Phó Nhiễm kéo cánh tay nhỏ bé của con, nghĩ đến lời bác sĩ vừa nói, cô khẽ nắm chặt tay lại.
“Mẹ, ở nhà Hãn Hãn không ăn uống lung tung chứ?”
“Nó còn nhỏ như vậy thì ăn uống cái gì? Sữa bột là tốt nhất rồi.”
Phó Nhiễm nằm ở mép giường, ngón tay di chuyển trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
“Lời mẹ nói con nghe rõ chứ?”
Thấy cô không trả lời, Lý Vận Linh cao giọng.
“Mẹ.”
Phó Nhiễm lấy tay chống lên giường.
“Hiện tại đang là thời điểm quan trọng nhất của MR, rốt cuộc con phải làm gì để mẹ có thể tin tưởng con?”
“Tiểu Nhiễm, con quyết tâm chống đối lại mẹ sao?”
“Con hi vọng mẹ có thể tin con, để cho con đưa MR vượt qua giai đoạn khó khăn này.”
Mặt Lý Vận Linh lạnh đi, đưa mắt nhìn cháu trai nằm trên giường.
Phó Nhiễm trông chừng con truyền nước bi xong, lúc cô đi ra ngoài bệnh viện thì đã không thấy bóng dáng Lý Vận Linh đâu, chị Nguyệt ôm Hãn Hãn ra ghế sau ngồi.
“Thiếu phu nhân, tôi xin lỗi.”
“Nếu như chị không làm gì sai thì cần gì phải xin lỗi.”
Phó Nhiễm khởi động xe.
“Hãn Hãn vẫn luôn bên cạnh chị đúng không?”
“Không, phần lớn thời gian là phu nhân ôm, gần đây trong nhà thường có khách đến, cho nên người ôm cháu cũng khá nhiều.”
Phó Nhiễm nhìn chị Nguyệt qua kính chiếu hậu.
“Trừ sữa bột, thật sự con tôi không ăn thêm gì chứ?”
“Không có.”
Phó Nhiễm gật đầu, chở con về nhà.
Buổi tối, theo thường lệ cô ở bên cạnh con, cô thu dọn một ít đồ vật cùng máy tính của Minh Thành Hữu, Hãn Hãn được cô ôm ở trên giường lớn, ban ngày khóc nháo ầm ỹ, giờ có vẻ cậu ngủ rất ngoan ngoãn.
Phó Nhiễm đưa tay chỉnh chăn lại cho con, cô lại gần nhìn kỹ, mọi người đều nói con trai lớn lên sẽ giống mẹ, nhưng sao càng nhìn cô càng thấy con giống Minh Thành Hữu y đúc, như từ một khuôn đúc ra.
Từ trong ngăn kéo, cô lấy điện thoại ra, cô nằm bên cạnh con trai, lựa chọn tấm hình rồi sau đó nhấn gửi đi.
Cô đem tất cả các vật dụng cất lại ngay ngắn, sau đó cất điện thoại về chỗ cũô đưa tay phải lên chống đầu, cậu bé không được mẹ ôm bỗng giật mình, giơ tay lên cao, cô đưa tay khẽ vỗ vỗ trấn an con, một tay còn lại thì tắt đèn ngủ ở đầu giường.
Cô đưa tay vuốt ve chỗ trống bên cạnh, cô lật người, đưa mắt nhìn về chiếc gối trống không.
Cô đã có thói quen ngủ hai người, mỗi sáng thức dậy còn gối đầu lên tay anh.
Hôm sau, cả buổi sáng Lý Vận Linh không thấy cô ra ngoài, trong lòng nghĩ rằng cô đã đáp ứng đề nghị hôm qua của bà, gần trưa bà mới thấy cô ôm con xuống, Lý Vận Linh bỏ điều khiển tivi xuống, nói.
“Hãn Hãn, đến đây với bà nội nào.”
“Mẹ.”
Phó Nhiễm đứng trong phòng.
Con có chuyện muốn nói với mẹ.”
“Chuyện gì vậy?”
“Hiện tại con cũng đã hết tháng ở cữ rồi, con muốn đưa Hãn Hãn về Y Vân thủ phủ ở.”
Tay Lý Vận Linh đang đưa ra bỗng dừng lại giữa không trung.
“Con muốn dọn ra ngoài?”
“Chỗ đó là nhà của con và Thành Hữu, mặc dù anh ấy không có ở đây, nhưng con cũng không muốn bỏ nơi đó, dù sao nơi đó cũng còn lưu giữ lại biết bao kỉ niệm của con và anh ấy.”
Phó Nhiễm suy nghĩ, rồi nói tiếp.
“Mẹ, sau này con và Hãn Hãn sẽ thường xuyên qua tm mẹ.”
Lý Vận Linh thấy chị Nguyệt mang theo bao lớn bao nhỏ đi xuống, bà biết có muốn ngăn cản thì cũng không thể làm gì được.
Tiêu quản gia từ trong bếp đi ra.
“Phu nhân, đến giờ ăn trưa rồi!”
Lý Vận Linh cố nén giận dữ, nói.
“Ăn cơm xong rồi đi.”
“Vâng.”
Phó Nhiễm đặt con trai đang ngủ say vào chiếc nôi bên trong phòng khách, Lý Vận Linh bước tới bàn ăn.
“Tại sao đột nhiên lại muốn chuyển đi? Ở nhà mẹ còn có thể chăm sóc Hãn Hãn, đi qua đó rồi thì sao đây?”
“Mẹ, con sẽ bớt chút thời gian chăm sóc Hãn Hãn.”
Phó Nhiễm không trực tiếp trả lời câu hỏi của bà, cô nói tiếp.
“Huống chi còn có chị Nguyệt, mẹ yên tâm đi.”
Sắc mặt Lý Vận Linh không vui.
“Tiểu Nhiễm, chẳng lẽ con cho rằng hôm qua Hãn Hãn bị bệnh là có liên quan tới mẹ ư?”
Phó Nhiễm đợi nhai xong rồi nói.
“Mẹ, không phải vậy, mấy ngày trước con đã muốn mang Hãn Hãn đi rồi, ở bên đó phòng của con trai đã được anh ấy thiết kế tỉ mỉ rồi, cũng không t thứ gì, con muốn mang Hãn Hãn về, ít nhất như thế làm cho con trai vẫn có cảm giác có cha bên cạnh.”
Lý Vận Linh hừ lạnh, nói thật dễ nghe, trong lòng nghĩ gì chẳng lẽ bà không biết sao? Lúc còn Thành Hữu, bà có thể chấp nhận cô là con dâu, nhưng Thành Hữu đi rồi, mặc dù có Hãn Hãn, nhưng Phó Nhiễm vẫn là người ngoài.
Lý Vận Linh rất thực tế, nghĩ Phó Nhiễm còn trẻ, không tin cô có thể ở vậy một mình cả đời.
Ăn cơm xong, chị Nguyệt ôm Hãn Hãn đi theo Phó Nhiễm trở về Y Vân thủ phủ.
Đã lâu không có người ở, nhưng vẫn có người dọn dẹp đều đặn, Phó Nhiễm đẩy của phòng trẻ em do Minh Thành Hữu chuẩn bị ra, vừa vặn con trai cũng tỉnh, mở đôi mắt to tròn nhìn xung quanh.
“Hãn Hãn, đây là phòng do ba ba chuẩn bị cho con, con có thích không?”
Phó Nhiễm mang theo con trai đi lòng vòng trong phòng, bởi vì anh đã biết trước là con trai, cho nên trên tường đã trang trí thành màu xanh nước biển, chị Nguyệt đi tới căn phòng này cũng cảm thấy thật thư thái, rốt cuộc cũng quên bén lời dặn của Lý Vận Linh.
Cô đưa con cho chị Nguyệt bế, trở lại phòng ngủ của cô và anh, bên trong không thay đổi gì, trong lúc mơ hồ, cô còn cảm nhận được hơi thở và mùi nước hoa đặc trưng của anh.
Phó Nhiễm bước tới ban công, hai tay chống lan can, đưa mắt nhìn xa xăm, trước mắt cô là một màu xanh đầy sức sống của cây cối.
La Văn Anh gỡ một nút áo sơ mi ra, cô uống hơi nhiều, thật không có biện pháp nào cả, ông khách này rất khó ứng phó, cô giả say cũng không thể thoát được.
Mượn một cơ hội bước ra ngoài, cô đi tới phòng rửa tay, bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Phó Nhiễm vốc nước lạnh vào mặt phía sau cô, thấy cô đưa hai tay chống bồn rửa tay, đôi mắt nhắm lại.
“Tiểu Nhiễm?”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đang đứng đằng sau qua tấm gương.
“Văn Anh.”
La Văn Anh tiến lên.
“Sao lại xuất hiện ở nơi này?”
“Ra ngoài làm một cuộc đối thoại hợp tác quan trọng, Hàn Tuyển không thể ra mặt được.”
Phó Nhiễm rút khăn giấy ra lau tay.
La Văn Anh đưa tay đặt lên vai Phó Nhiễm.
“Cô vẫn còn trong thời gian kiêng cữ, không thể uống rượu.”
“Tôi biết mà.”
Phó Nhiễm nhún nhún vai.
“Cho nên, tôi uống nước trước, nhưng tôi một hớp người ta một hớp.”
Phó Nhiễm đưa tay đè bụng lại, La Văn Anh thấy động tác của cô liền thở dài.
“Cô uống cũng không ít nhỉ?”
Phó Nhiễm ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người La Văn Anh.
“Thói quen rồi.”
La Văn Anh cũng đang vốc nước lạnh để rửa mặt.
Cuối cùng Phó Nhiễm cũng ý thức được La Văn Anh là một cô gái mạnh mẽ, cô dựa vào bồn rửa tay, đem khăn giấy đưa cho La Văn Anh.
“Ca ca đâu? Tại sao anh ấy không tự mình ứng phó, lại để cô đi tiếp khách?”
La Văn Anh hơi nhếch môi.
“Nhưng anh ta là sếp, tôi là nhân viên.”
Phó Nhiễm nhìn ra sự mất mát trong đôi mắt cô.
“Văn Anh, tôi vẫn không hiểu được, gia thế và thành tích học tập của cô vô cùng tốt, tại sao lại vì anh ấy mà làm ra nhiều chuyện như thế này?’’
“Coi như là thử thách?”
La Văn Anh gật đầu một cái.
“Rất đã nghiền.”
Phó Nhiễm bật cười.
Mặc dù uống không ít nước, nhưng đối phương vẫn chưa tỏ thái độ gì là chắc chắn, đi ra đại sảnh, cô lại đụng phải La Văn Anh, cô ấy hơi chếnh choáng say, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo.
Phó Nhiễm dìu cô đứng bên đường, nhìn ánh đèn đường hắt lên mặt, làm cho người ta tâm thần them hỗn loạn.
Phó Nhiễm nhìn bộ dáng của La Văn Anh, trong lòng không khỏi khó chịu.
Tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mọi người, cũng chỉ là ngụy trang mà thôi.
Một chiếc xe màu đen nhanh chóng tiến lại gần, Minh Tranh không nghĩ tới Phó Nhiễm cũng ở đây, thấy cô khom lưng, có vẻ khó chịu, trong lòng liền khẩn trương.
“Tiểu Nhiễm, em không sao chứ?”
Phó Nhiễm cảm thấy bụng hơi căng.
“Tôi không sao.”
Minh Tranh không đành lòng nhìn cô thay Thành Hữu chống đỡ cục diện này.
“Đi, anh đưa em về.”
La Văn Anh trơ mắt nhìn người dàn ông lướt qua cô rồi bước đến bên cạnh Phó Nhiễm, dạ dày quặn lên đau thắt, Phó Nhiễm vung tay.
“Em thật sự không có việc gì, Văn Anh uống rất nhiều, anh đưa cô ấy về đi, em có thể tự lái xe về nhà được.”
Minh Tranh vẫn không yên lòng.
Phó Nhiễm lấy chìa khóa từ trong túi xách ra.
“Em không hề uống một ngụm rượu nào.”
Cô với La Văn Anh tạm biệt nhau, sau đó đi thẳng tới bãi đậu xe.
Minh Tranh mở của bên ghế phụ ra, La Văn Anh ngồi vào rồi thắt dây an toàn. Anh khởi động xe, ánh mắt nhìn qua kính chiếu hậu, thấy xe của Phó Nhiễm đã rời đi.
“Sao lại uống nhiều thế?”
Cô mệt mỏi, không muốn
Minh Tranh nghiêng đầu nhìn La Văn Anh, cô dựa đầu vào thành ghế, nhắm mắt lại, Minh Tranh nghĩ cô không thoải mái, lập tức không nói gì nữa.
Thật vất vả mới đến Chủ nhật, Phó Nhiễm đem mọi chuyện xử lý cho xong xuôi thì cũng đã đến cuối ngày, càng ngày, cường độ công việc càng tăng, ép cô tới mức thở không nổi.
Đứng ở tầng cao nhất của MR, mọi người trước kia chỉ thấy Minh Thành Hữu đứng ở trên cao, hôm nay xem ra, hóa ra là ở nơi cao thì cũng làm việc cao hơn.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Phó Nhiễm sắc mặt bình thường trở lại.
HànTuyển cũng không đi vào, chỉ nói. “Sếp, về thôi.”
Phó Nhiễm đã bảo anh gọi tên cô, nhưng anh vẫn cố ý gọi cô là “Sếp”.
Cô kéo cửa chớp lại, bọn họ đã đi theo Minh Thành Hữu từ đó đến nay, mặc dù cô tiếp quản MR, nhưng cũng không thể bằng được anh.
“Anh về trước đi, hôm nay tôi còn xử lý them một vài việc nữa.”
“Được.”
Hàn Tuyển xoay người bước đi, Phó Nhiễm cầm áo khoác trên ghế lên, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Một chiếc xe BMW trắng chạy vụt ra, Phó Nhiễm điều chỉnh gương xe, chạy về phía Tây, tốc độ xe chạy càng lúc càng nhanh. Nắng chiều chiếu rực rỡ, Phó Nhiễm đạp chân ga tới mức cao nhất, xe của cô tựa như một ngọn lửa đang rực cháy lao nhanh trên đường. Tốc độ nhanh, làm cho cảnh vật xung quanh như một đường thẳng được phân chia ra bởi một vệt màu trắng.
Phó Nhiễm mở nhạc lên, dường như sợ âm thanh không đủ to, cô vặn volume hết cỡ. Mặc dù như thế, vẫn không thể che giấu được tâm tình đang kích động của cô, trái tim kích động như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô phải nẵm chặt tay lái để điều khiển cho xe khỏi chệch hướng ra ngoài.
Cô chạy xe tới trước một biệt thự, tường màu đỏ trong màn đêm thật chói mắt, hai cánh cổng sắt nặng nề được kéo ra, cô lái xe chạy vào, cánh cổng đóng lại, nhìn về nơi xa, thật sự không có một dấu vết gì.
Bên trong vườn, có hai đứa trẻ đang chơi đùa, lớn hơn một chút là anh trai, còn cô bé phía sau là em gái, là một tiểu công chúa rất đáng yêu.
Vườn hoa đang được người làm vườn cắt tỉa, còn các bảo mẫu thì đang xoay quanh hai đứa bé.
Phó Nhiễm đi theo một người đàn ông đi vào trong nhà, bên trong và bên ngoài tựa như hai thế giới khác biệt, bên trong là một sự lãnh lẽo đáng sợ.
Phòng khách ở trước mặt cô.
Cô bước lên cầu thang đi về phía tầng 2, người đàn ông dẫn cô đến trước thư phòng, gõ hai tiếng, sau đó tra chìa khóa vào.
“Mời vào.”
Phó Nhiễm đi vào thư phòng, tiếng bước chân đạp lên trên thảm, cô bước tới trước mặt, người đàn ông ngẩng đầu lên.
“Đến rồi?”
Cô ngồi vào phía đối diện anh, từ trong túi xách móc ra một tấm chi phiếu, để lên bàn sau đó đẩy tới trước mặt anh.
“Duật thiếu, tôi nói được làm được.”
Duật Tôn đưa ngón trỏ đặt lên bàn rồi gõ gõ.
“Đây quả thật là một con số không nhỏ.”
“>Mạng của anh ấy còn phải nhờ một tay anh giúp đỡ, tôi dù có liều mạng cũng phải gom đủ.”
Duật Tôn cười, đem tấm chi phiếu cất vào trong ngăn kéo.
“Muốn gặp sao?”
“Tôi….Lúc nào thì anh ấy mới có thể trở về?”
“Hiện tại sợ rằng không được.”
Duật Tôn đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, đưa tay vén rèm của lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai bong dáng nho nhỏ phía dưới.
“Trước mắt là thời kỳ mấu chốt, thân thể cậu ta muốn khôi phục lại thì cần một khỏang thời gian rất dài, trước kia quá gầy gò, hiện tại cậu ta cần phải tĩnh dưỡng, còn phải tập luyện nữa, yên tâm đi…”
Duật Tôn nghiêng người sang, nở một nụ cười thần bí.
“Mấy tháng nữa, tôi sẽ trả lại cho cô một Minh tam thiếu cường tráng như sói xám.”
Phó Nhiễm có cảm giác như bị đốt cháy phía sau gáy.
Cô không chờ đợi được, đứng lên.
“Tôi muốn đi thăm anh ấy một chút.”
Người đàn ông lúc trước dẫn cô đi lên tới lầu ba, tại khúc cua anh ta dừng bước.
“Cô tự lên đi, Duật thiếu đã phân phó, người khác không thể tiến lên lầu ba.”
Phó Nhiễm đưa tay đặt lên lan can, cô dùng sức run rẩy.
Lầu ba rất rộng rãi, Phó Nhiễm thấy một gian phòng được mở cửa ra, cô đứng trước của nhưng vẫn không thấy ai, bên tai lại truyền đến một âm thanh. Cô nhìn thấy cách đó không xa có cánh cửa hé hé mở ra, cô bước đến gần rồi đưa tay đẩy cánh cửa, thấy bóng lưng một người đàn ông xuất hiện trong mắt cô. Máy chạy bộ đang chạy, người đàn ông ấy đang chạy đều đặn trên đó. Phó Nhiễm đưa tay bịt miệng lại, nước mắt chảy ra.
Ra khỏi biệt thự, bọn trẻ vẫn đang chơi đùa trong vườn, Phó Nhiễm thấy Mạch Sanh Tiêu đang đi tới.
“Gặp rồi?”
“Ừ.”
“Ở lại ăn tối xong rồi đi.”
Phó Nhiễm thấy hai đứa nhỏ ngoan ngoan đứng bên cạnh Sanh Tiêu, giọng nói cô mềm xuống.
“Không. Gần đây tôi bị theo dõi rất sát, cẩn thận một chút là tốt nhất.”
Mạch Sanh Tiêu đưa mắt nhìn bóng dáng cô rời đi, bên trong phòng khách truyền đến khúc dương cầm du dương, là khúc Tương tự tình yêu của Tiêu Á Hiên.
Môi cô mấp máy, bước chân vui sướng đi vào, quả nhiên thấy Duật Tôn đang ngồi trước đàn dương cầm, Mạch Sanh Tiêu tiến tới gần liền bị anh kéo vào ngồi trên người, cô chỉ còn một cánh tay nên không thể đánh đàn được.
Mà nay, Duật Tôn chính là một cánh tay khác của cô. Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, không thể chê vào đâu được, các đầu ngón tay thành thạo lướt nhẹ trên phím đàn, giống như là một người đang đánh đàn mà thôi.
Phó Nhiễm cho xe chạy chậm lại, trong mắt còn ướt át, con đường phía trước rất mơ hồ. Nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, có thể nhìn thấy đôi môi đang mỉm cười.
Trong phòng họp tại MR, Hàn Tuyển giới thiệu sơ lược về công việc, tích lũy cũng như kế hoạch của công ty, Phó Nhiễm bảo thư ký Nghê đem bản thiết kế phát ra cho mọi người. Trước tiên cô để cho Hàn Tuyển xem qua, hai người thương lượng rồi mới đưa ra phương án cuối cùng này.
Một số cổ đông lớn tuổi trong công ty đang xem bản kế hoạch, sau đó đóng lại, nói.
“Tam thiếu không có ở đây, mọi công việc trong công ty đều do cô quản lý sao?”
“Giám đốc Hồng có ý gì?”
“ Lúc trước, MR cũng đã được Nhị thiếu tiếp quản một thời gian, tôi cho rằng không cần thiết phải thay đổi người quản lý, như thế dễ làm cho lòng người không yên, đối với công ty rất bất lợi.”
Phó Nhiễm đã không ít lần đối mặt với loại chất vấn này.
“Giám đốc Hồng, đây không phải là đổi người, mà là tôi thay thế tiếp quản mà thôi, mà điều này cũng do Minh Thành Hữu ủy nhiệm.”
Điện thoại trong túi vang lên, Phó Nhiễm ý bảo Hàn Tuyển tiếp tục cuộc họp.
“Thật xin lỗi, tôi có điện thoại.”
Cô xoay người bước ra khỏi phòng họp, thấy tên trên màn hình hiển thị, cô cong cong khóe môi, đi tới của sổ rồi tiếp điện thoại.
“Alo.”
Một âm thanh lười biếng quen thuộc vang lên, cách xa lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện qua điện thoại với anh.
“Tối nay đến đây đi.”
Phó Nhiễm đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay.
“Cũng không biết cuộc họp này đến khi nào mới kết thúc.”
Người đầu dây bên kia bắt đầu nhõng nhẽo.
“Lúc tới nhớ mang theo chiếc quần lót hình thú lần trước của bạn em mua tặng, tìm không ra thì nhớ đi mua cái khác.”
Phó Nhiễm nổi giận, sắc mặt đỏ bừng.
“Em không đi.”
Danh sách chương