Phó Nhiễm nhịn một hồi lâu mới nuốt cà phê xuống bụng.

Cô cẩn thận nhìn nét mặt của Minh Thành Hữu, thấy hắn không giống như nói dối.

“ Không tin?”

Minh Thành Hữu định lấy di động ra.

“ Cho em xem hàng thật”.

Phó Nhiễm liền đưa tay đẩy ra, tay kia đặt lên cổ.

“ Tôi không muốn nhìn”.

Minh Thành Hữu đưa điện thoại để vào túi quần.

"Em sẽ không nhân cơ hội này cầm tiền về?”

"Không nghĩ anh còn độc ác hơn tôi. Tiền tôi để cho bọn họ mang đi, ’chó gấp còn có thể nhảy tường’."

Phó Nhiễm thấy hắn đưa hai tay tới ía mình, cô cố ý kéo ra khoảng cách với hắn.

"Chuyện coi như đã qua, cũng cám ơn anh nhiều."

Trong lời nói nghe có chút miễn cưỡng.

Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm ra khỏi quán cà phê, cô mở cửa xe muốn rời đi, Minh Thành Hữu liền kéo cô lại.

" Đi cùng anh tới siêu thị thôi”.

"Tôi còn có chuyện."

Phó Nhiễm đẩy tay hắn ra, nhưng Minh Thành Hữu vẫn không buông tay.

"Qua sông rút cầu à?"

“ Ai rút ai không còn chưa biết được”.

Chân Phó Nhiễm đưa vào bên trong chỗ ghế lái.

“Không có chuyện gì tốt nhất chúng ta đừng nên gặp nhau. Truyền thông rất quan tâm tới anh, tôi rất dễ bị dính líu. Chuyện hai năm trước đã đủ rồi”.

Cô cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt, không muốn lại bị chụp mũ là thấy Minh Thành Hữu giành lại chỗ đứng, cô liền muốn quay lại với hắn.

"Không phải em luôn không quan tâm tới truyền thông nói gì sao??”

"Hiện tại không giống vậy!! "

Phó Nhiễm khom lưng chui qua cánh tay hắn ngồi vào ghế lái.

"Hẹn gặp lại."

Cô kéo cửa xe ý bảo hắn buông tay, Minh Thành Hữu cũng không quấy rầy, liền buông tayPhó Nhiễm rất nhanh đóng cửa xe.

Minh Thành Hữu đứng tại chỗ, nhìn đuôi xe màu đỏ không mang chút lưu luyến chạy qua ngã tư, chốc lát biến mất trong tầm mắt.

Sau khi chuyện Vưu Dữu qua, chú đi làm trở lại, trong khu nhà khôi phục bình thường như trước, thím ngày ngày đều thắp hương xin phù hộ cho Vưu Dữu, không cho người khác tới gây náo loạn cuộc sống gia đình.

Phó Nhiễm rời phòng làm việc đi siêu thị, mua mấy loại trái cây Vưu Dữu thích mang đến Vưu gia.

Trước đó thím đã cố ý đưa chìa khóa nhà cho cô. Phó Nhiễm mở cửa đi vào, nghe được tiếng nói của Vưu Dữu.

"Không phải chỗ đó. Nên đặt ở kia."

Phó Nhiễm khom lưng cởi giày, thấy một đôi giày da nam xuất hiện ở cửa.

Xem ra nhà có khách.

Thím đeo tạp dề bước ra từ phòng bếp.

"Tiểu Nhiễm tới!! "

Phó Nhiễm đem túi trái cây đặt trên bàn ăn.

"Thím, có khách à?”

"Ừ! "

Thần sắc của thím khác lạ, có chút xấu hổ, lại có chút không được tự nhiên.

"Trong phòng Vưu Dữu, con vào đi."

Phó Nhiễm đến giữa cửa, cửa phòng khép hờ. Đầu tiên đập vào mắt là bóng lưng Vưu Dữu, con bé cười vui vẻ, ngón tay không ngừng gõ lên bàn phím.

"Nhìn xem tất cả là của chúng ta..”

Phó Nhiễm đẩy cửa ra.

" Vưu Dữu ".

Người đàn ông ngồi bên cạnh nghiêng đầu, Phó Nhiễm kinh ngạc đứng ở cửa. Vưu Dữu đứng dậy đi qua bên cạnh người cô.

“ Cuối cùng chị cũng tới. Bọn em chờ chị nửa ngày rồi!!”.

Trên bàn là máy tính Macbook hiệu Apple mới cứng, vỏ hộp cùng mấy loại đĩa Software để cài đặt nằm lộn xộn bên cạnh. Vưu Dữu thấy cô không nói lời nào, cẩn thận kéo tay Phó Nhiễm tới.

“ Chị ! Là anh rể mua cho em”.

Phó Nhiễm cúi đầu thấy bộ dáng Vưu Dữu lo sợ cô giận, cô đau lòng xoa đầu cô bé.

“ Đang chơi gì vậy?”

“ Game online ạ “.

Vưu Dữu tiếp tục kéo tay cô.

“ Nhưng lần đầu tiên chơi, em với anh rể không quen tay”.

Giọng nói Phó Nhiễm bình tĩnh.

“ Vưu Dữu, hắn không phải anh rể của em”.

“ Chị! Em không muốn thấy hai người như vậy…”

"Vưu Dữu ".

Phó Nhiễm muốn giải thích, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời lại.

"Em còn nhỏ chưa hiểu chuyện”.

Vưu Dữu kéo Phó Nhiễm tới trước bàn.

“ Mẹ ở ngoài nấu ăn, em ra xem tối nay ăn món gì, chút nữa nói anh rể ở lại ăn cơm”.

Vưu Dữu đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Phó Nhiễm nhìn chằm chằm trò chơi trên màn hình máy tính đang chơi được một nửa.

"Còn nhớ chuyện hôm trước nói, chuyện của Vưu Dữu bị truyền ra ngoài, sau đó tôi tìm anh xin giúp đỡ không?"

"Nhớ."

"Thiếu chút nữa thì các người bức Vưu Dữu tự sát, Minh Thành Hữu……".

Phó Nhiễm nhìn ngoài cửa.

"Làm sao anh còn dám tới?"

"Anh biết rõ lúc chuyện bị vỡ lở, cho dù lúc ấy nhúng tay cũng thay đổi được cục diện. Thay vì như vậy không bằng đem tất cả sự kiện ra ánh sáng, Vưu Dữu cũng không cần giấu gánh nặng trong lòng."

"Bây giờ vì muốn tốt cho chúng tôi sao?? ".

Vưu Dữu đẩy cửa đi vào, Phó Nhiễm không lên tiếng, thấy cô bé bưng dĩa trái cây vào, Phó Nhiễm kéo đến bên cạnh.

“ Bài tập làm xong rồi?”

"Xong rồi, nếu không em đâu dám ngồi chơi!”

Vưu Dữu đối với Minh Thành Hữu không h khoảng cách, nhưng không phải chú thím cũng vậy, Phó Nhiễm có chút lo lắng, chỉ sợ tới lúc ăn cơm sẽ nháo lên.

"Chúng ta ra ngoài ăn đi! Hôm nào trở lại thăm Vưu Dữu".

Phó Nhiễm nháy mắt với Minh Thành Hữu.

" Đừng anh rể !!"

Vưu Dữu kéo tay Phó Nhiễm.

"Mẹ đã chuẩn bị xong thức ăn rồi”.

" Vậy chúng ta ở lại ăn tối thôi”.

Minh Thành Hữu cũng mở miệng.

Phó Nhiễm nghe vậy nghĩ thầm, đến lúc đó hắn bị đánh gãy tay gãy chân cô nhất định sẽ không quan tâm.

Thím bận rộn chuẩn bị cơm, cố gắng tránh phòng Vưu Dữu. Bên ngoài truyền đến giọng nói của chú, Phó Nhiễm lo lắng quan sát bên ngoài, đi theo sau Minh Thành Hữu và Vưu Dữu ra khỏi phòng.

Thấy Minh Thành Hữu, đầu tiên chú liền sửng sốt, sau đó nhìn sang Phó Nhiễm.

Sắc mặt chú âm trầm, thím bên cạnh không lên tiếng, chắc ông nghĩ là cô đưa Minh Thành Hữu tới đây. Ông tức giận nhưng trước mặt Phó Nhiễm ông không tiện thể hiện ra. Vưu Dữu kêu bọn họ ngồi xuống, lại chạy làm nũng với chú.

Phó Nhiễm như nghẹn họng, nhìn thức ăn ngon trên bàn nhưng ăn lại không thấy ngon.

Vưu Dữu rót rượu cho Minh Thành Hữu, lại rót đầy ly của chú.

Không khí khác thường, Minh Thành Hữu chưa động đũa, hắn giơ chén nhận thức ăn chú gắp, lại để xuống.

" Chú thím, Vưu Dữu ! Hai năm trướcmay đến bây giờ, mọi người vẫn không ra ngoài đối mặt, chứ nói chi nói xin lỗi. Lúc ấy cháu không chịu xử lý chuyện này, mẹ và cậu cháu vì bảo vệ Lý Sâm đã gây nhiều tổn thương cho Vưu Dữu… Cháu thay mặt mẹ mình cùng Lý gia nói với mọi người tiếng xin lỗi."

Phó Nhiễm nhìn chằm chằm chén cơm, nghe được tiếng nức nở của Vưu Dữu.

"Anh rể. . . . . ."

"Vưu Dữu, ban đầu anh nên đưa Sâm tử tới trước mặt em xin lỗi, mà không nên bao che ".

Phó Nhiễm ngồi phía bên trái Minh Thành Hữu, cô ngẩng đầu nhìn trong mắt hắn vô cùng thành thật và nghiêm túc. Chuyện hai năm trước, không riêng Vưu Dữu cùng Lý Sâm, ngay cả cô cùng Minh Thành Hữu cũng còn trẻ tuổi, không ai nghĩ lần đầu gây sai lầm sẽ gây ra hậu quả như thế này.

Theo đuổi sự thật đến cùng, cuối cùng thì Minh Thành Hữu cũng cúi thấp đầu.

Mặc dù trong lòng chú thím rất căm hận Lý gia, nhưng Minh Thành Hữu nói lời này lại được bọn họ tha thứ. Phó Nhiễm không biết, nguyên nhân vẫn là vì cô.

Câu nói “Yêu ai yêu cả đường đi lối về” quả là lời giải thích rất đúng.

Không khí ở bàn ăn vẫn còn chút trầm lặng. Sau khi ăn xong thì tốt hơn rất nhiều, Vưu Dữu kéo Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm tới đùa giỡn. Lúc gần về cô khăng khăng muốn tiễn bọn họ xuống.

Theo ánh đèn mờ nhạt bên ngoài, Phó Nhiễm đi trước, Vưu Dữu lặng lẽ kéo tay áo Minh Thành Hữu, bước chân hắn chậm lại, đợi cách xa Phó Nhiễm mới hỏi.

"Anh rể, em muốn hỏi anh một chuyện."

"Chuyện gì?"

Vưu Dữu cúi đầu rất thấp.

"Lý Sâm

Minh Thành Hữu cùng Vưu Dữu đi về phía trước.

"Hai năm qua nó cũng không trở lại thị trấn Nghênh An, có lẽ một hai, năm nữa mới học xong. Cũng có khả năng sẽ ở lại nước ngoài làm việc."

Vưu Dữu không khỏi thở dài, lại ngẩng đầu lên.

"Hai năm trước, em vì tiền điều trị mới nói Lý Sâm phá hủy khuôn mặt mình. Có phải mọi người thấy em cũng rất xấu xa.”

Phó Nhiễm không nghe được tiếng bước chân sau lưng, cô xoay người, thấy Minh Thành Hữu cao lớn dừng chân, hai tay hắn kéo Vưu Dữu lại, không biết nói gì bên tai Vưu Dữu.

"Em là người bị hại nhiều nhất. Thật xin lỗi, anh không có khả năng bảo vệ em được tốt."

Vưu Dữu khóc thành tiếng.

Phó Nhiễm vội vã quay lại.

Minh Thành Hữu buông tay, Vưu Dữu lấy tay lau nước mắt cười cười.

"Anh rể! Anh nhất định phải đối tốt với chị em, chăm sóc chị chu đáo”.

Hai người đều ngẩn ra.

Lời hứa bảo vệ em đã từng hứa vẫn như còn văng vẳng bên tai.

Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu đi tới bãi đỗ xe của khu nhà, cô nhìn thấy Minh Thành Hữu lấy chìa khóa.

"Anh thi lấy lại bằng lái rồi sao?"

Minh Thành Hữu lắc lắc chìa khóa xe.

"Vậy anh còn dám lái xe?"

"Bị bắt rồi hãy nói."

Phó Nhiễm thấy hắn không mở cửa xe, mà dựa vào cửa sổ, Minh Thành Hữu móc điếu thuốc.

"Rượu kia là một loại với hai năm trước ?? "

Cô đứng bên cạnh xe nhìn hắn đốt thuốc lá.

" Gần đến sinh nhật em rồi?”

"Ừ."

Phó Nhiễm nhớ tới chuyện này không khỏi nhức đầu, Phạm Nhàn đã sớm ở thu xếp tiệc sinh nhật, lòng của Phó Nhiễm làm sao không nhớ rõ. Tiệc sinh nhật lúc đó lại biến thành bữa tiệc tiếp đãi các mối quan hệ xã giao, cô muốn trốn cũng không thoát.

Minh Thành Hữu cũng không hỏi nhiều, hắn hút xong điếu thuốc, Phó Nhiễm cũng mở cửa xe ngồi vào trong.

Hai chiếc xe đi hai hướng ngược nhau.

Trở lại Phó gia, Phạm Nhàn hào hứng từ trong phòng đi ra.

"Tiểu Nhiễm đã về ".

"Mẹ, có chuyện gì vui sao? "Hai ngày nữa đến sinh nhật con, mẹ có thể không vui sao? Lễ phục mẹ đã chọn xong, ngày mai cùng con đi xem, nhanh tới thử một bộ."

Phạm Nhàn kéo tay Phó Nhiễm vào phòng.

"Không cần, con mặc đầm bình thường

"Vậy sao được? Năm ngoái đã không tổ chức, năm nay nhất định phải tổ chức thật náo nhiệt, nghe lời mẹ nào!! "

Phó Nhiễm không mốn làm trái ý bà.

"Mẹ rất vui, hai ngày nữa Nhụy Nhụy cũng muốn về, nó không sinh nhật ở nước ngoài. Mẹ suy nghĩ tổ chức chung cho hai con, vừa náo nhiệt vừa có thể có tình cảm hơn."

Phạm Nhàn nghĩ thấy vui sướng, thấy Phó Nhiễm không nói lời nào, bà vỗ vỗ mu bàn tay Phó Nhiễm.

"Tiểu Nhiễm, con đồng ý không?"

"Mẹ…. "

Ánh mắt trong suốt của Phó Nhiễm nhìn Phạm Nhàn.

"Con chỉ muốn tự tổ chức sinh nhật của mình."

Phạm Nhàn không nghĩ Phó Nhiễm có thể nói thế, vốn muốn nói tốt vào lại nghẹn ở cổ họng.

"À?"

"Mẹ, Vưu Ứng Nhụy lần đầu trở về khẳng định rất muốn ở nhà với cha mẹ mình. Không chừng mẹ muốn mời, cô ấy lại không tiện từ chối."

Phạm Nhàn ngẫm nghĩ.

"Cũng đúng, mẹ chỉ nghĩ tới bên này. Con nghĩ rất chu đáo."

Nếu để Phó Nhiễm được nói, cô sinh cùng ngày còn không thích, chứ đừng nói cùng tổ chức sinh nhật với Vưu Ứng Nhụy.

Phạm Nhàn tỏ ra tiếc nuối.

"Mẹ vẫn luôn hi vọng con có thể cùng Nhụy Nhụy sống với nhauchị em”.

Phó Nhiễm gật đầu, đáng tiếc ông trời không chiều ý người.

Có vài người lần đầu tiên có thể hợp ý, có vài người thấy cả đời chỉ có thể là kẻ thù.

Hôm sau, Phó Nhiễm bị Phạm Nhàn khăng khăng dẫn đi chọn lễ phục.

Phó gia là khách hàng thường xuyên của tiệm, tất cả lễ phục yến tiệc đều chuẩn bị ở đây, quản lý nhìn thấy hai mẹ con họ liền vui vẻ tiếp đón.

"Phó phu nhân, Phó tiểu thư, mời vào bên trong."

Cô đem những mẫu Phạm Nhàn đã chọn trước đó tới.

"Phó tiểu thư xem xem thích bộ nào?”

Phó Nhiễm đem sách đặt trên đầu gối, quản lý ở bên cạnh giới thiệu, ngoài cửa truyền tới mấy giọng nói, Phó Nhiễm chăm chú nghe quản lý giới thiệu, cho đến có người bên ngoài nói cắt đứt dòng suy nghĩ.

" Bác gái! Thật trùng hợp bác cũng ở đây."

Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, thấy Vương Nhứ Đình kéo tay bạn đi cùng, đứng trước ghế sô pha nhìn xuống, nụ cười mang chút châm chọc, vẫn như cũ cố tỏ ra khéo léo cùng Phạm Nhàn chào hỏi.

Náo loạn tiệc sinh nhật trước kia Phạm Nhàn vẫn nhớ rõ, Vương Nhứ Đình chủ động chào hỏi, Phạm Nhàn vẫn lịch sự mà không mất xa lánh gật đầu.

"Vương tiểu thư, xin chào”.

Vương Nhứ Đình ngồi gần bên Phạm Nhàn.

"Bác gái đang chọn lễ phục giúp Nhụy Nhụy sao?" không muốn tham dự cuộc nói chuyện của họ. Phạm Nhàn khéo léo trả lời.

"Không phải! Gần đến sinh nhật Tiểu Nhiễm rồi”.

"Ồ… "

Vương Nhứ Đình như đột nhiên hiểu ra.

"Cháu nhớ là hai người họ sinh cùng ngày phải không ạ?”

Biết rõ còn cố hỏi.

Phạm Nhàn không có hứng thú nói chuyện, chỉ trả lời qua loa cho xong.

"Ừ, đúng."

Tay bà chỉ chỉ kiểu dáng trong tạp chí.

" Dáng con cao ráo, mẹ thấy bộ này không tệ, có lẽ rất hợp với con”.

Phó Nhiễm lấy tay chỉ kiểu dáng Phạm Nhàn nói.

"Con cũng thích mẫu này, chỉ là hơi hở sau lưng”.

"Sợ cái gì!! ".

Phạm Nhàn gập lại tờ tạp chí.

" Dáng người con mặc kiểu nào cũng dễ nhìn. Chọn mẫu này đi”.

Trong mắt Vương Nhứ Đình thoáng qua tức giận cùng khinh thường, Phó Nhiễm kéo Phạm Nhàn đứng dậy đi tới quầy đặt tiền đặt cọc. Phạm Nhàn mở cuốn tạp chí ra.

"Con xem thêm đi. Mẹ thử bộ y phục của mẹ chút”.

" Được

Thấy Phạm Nhàn đi vào phòng thay đồ, Vương Nhứ Đình mang giày cao gót tới bên người Phó Nhiễm.

" Loại Nhụy Nhụy ra khỏi Phó gia, là chuyện tốt do cô làm?”

"Thế nào, cô còn muốn cho tôi một cái tát sao?"

Vóc dáng Phó Nhiễm cao ráo, cô mang giày bệt nhưng so với Vương Nhứ Đình phải mang giày cao gót thì cô vẫn cao hơn cô ta nửa cái đầu, sắt mặt cô lạnh lùng liếc nhìn, Vương Nhứ Đình liền đứng ra xa một chút.

"Không còn Minh gia che chở, cô còn dám kiêu ngạo như vậy sao?”

"Dù sao thì Phó gia so sánh với Vương gia tuyệt đối cũng không thua.’’

Bàn tay Vương Nhứ Đình nắm thành quyền, trước mặt mọi người cũng không tiện nổi giận.

"Đừng đắc ý quá sớm, tiệc sinh nhật của cô có thể Nhụy Nhụy sẽ làm nhân vật chính”.

Cửa phòng thay quần áo mở ra, Phạm Nhàn thử y phục xong đi ra ngoài.

"Đến lúc đó tôi sẽ bảo tài xế tới đây lấy."

Phó Nhiễm đi tới, Phạm Nhàn cài nút áo xong.

"Tiểu Nhiễm, đi thôi."

Ở trong tiệm, Vương Nhứ Đình dừng lại một lúc, cô ta cùng bạn gái bên cạnh đi tới trước quầy.

"Xin hỏi, chúng tôi cũng muốn đặt một bộ lễ phục kiểu dáng như vừa nãy có được không?"

Quản lý nở nụ cười chuyên nghiệp.

"Thật xin lỗi, chúng tôi không làm lễ phục giống nhau."

"Phó phu nhân là khách quen của tiệm, cô con gái trước kia bà đưa tới chị cũng biết, mới vừa rồi chị cũng đã nghe rồi đấy, hai người đó cùng sinh nhật trong một ngày, đối với Phó phu nhân mà nói họ đều là con gái của mình, chị mau giúp một chút."

"Việc này?"

"Tiền không thành vấn đề, chủ yếu là muốn cho Phó phu nhân ngạc nhiên vui mừng, thấy hai con gái đồng thời xuất hiện trước mặt, khẳng định là bà rất vui vẻ. . . . . ."

Nói hơn nói thiệt đến nửa ngày, Vương Nhứ Đình ưỡn ngực đi ra khỏi tiệm bán quần áo.

"Nhứ Đình, cậu được lắm đấy, chỉ là lễ phục nhưng giá tiền không hề rẻ đâu đấy."

"Nhụy Nhụy phải biết là mình đang thay cậu ta trút giận, đến mười bộ lễ phục thì cậu ta vẫn chịu chi tiền ra."

Phó Nhiễm mời vợ chồng Tống Chức cùng Tần Mộ Mộ, trước kia họ cũng tổ chức sinh nhật một mình cho Phó Nhiễm, lúc này Phó Nhiễm cũng muốn họ tới nhà vui vẻ một chút.

Trước bàn máy vi tính, Phó Nhiễm mang theo mắt kính màu đen chống tia khúc xạ đang lên Internet, Vưu Dữu gửi tới gương mặt thần bí biểu tượng sinh nhật vui vẻ: Chị, anh rể sẽ tặng quà cho chị sao?

Tức thì ngón tay Phó Nhiễm lướt trên bàn phím hiện ra một hàng chữ: Chị đã nói rồi, anh ta không phải anh rể của em.

Tức thì một cái đầu nấm đáng yêu đung đưa sang trái sang phải: Em cùng anh rể nói chuyện phiếm ở MSN, anh ấy muốn tới tiệc sinh nhật nha.

Phó Nhiễm nâng mắt kính trừng mắt: Đều là bạn bè người quen nhà mình, chị không muốn mời

Cửa phòng bị đẩy ra, Phạm Nhàn gõ nhẹ mấy cái trên cánh cửa.

"Tiểu Nhiễm."

Phó Nhiễm nhanh chóng gửi cho Vưu Dữu một câu: Chờ chút, chị có chuyện nha.

"Mẹ."

Trong tay Phạm Nhàn cầm một hộp quà tặng đi vào, bà ngồi vào mép giường, thần sắc mang theo một chút không được tự nhiên.

"Tiểu Nhiễm, mẹ có chuyện muốn bàn với con."

Ánh mắt Phó Nhiễm rời khỏi màn hình máy tính, trong lòng không khỏi trầm xuống.

"Chuyện gì vậy?"

"Nhụy Nhụy gọi điện thoại nói hai ngày nữa sẽ trở về Nghênh An, muốn tổ chức tiệc sinh nhật, nhân cơ hội gặp gỡ bạn bè đã lâu không gặp, diện tích trong nhà quá nhỏ, nói muốn cùng tổ chức với con cho náo nhiệt một chút."

Phạm Nhàn đem hộp quà trong tay đưa cho Phó Nhiễm.

"Đây là quà tặng nó chuẩn bị cho con."

Lời nói đã đến nước này, Phó Nhiễm giơ cánh tay lên nặng nề nhận lấy hộp quà.

"Cám ơn cô ấy thay con."

"Tiểu Nhiễm, thật ra thì tổ chức cùng nhau rất tốt, còn có thể kết giao với nhiều bạn bè hơn."

Trong lời nói của Phạm Nhàn mang theo giọng điệu thận trọng, bà cũng khó xử, không từ chối được Vưu Ứng Nhụy lại sợ Phó Nhiễm sẽ"Được rồi."

Phó Nhiễm đem quà tặng đặt ở bên cạnh.

"Con mời thêm bạn bè, chỉ cần mình thích là tốt rồi, mẹ cũng không phản đối."

Phó Nhiễm nhớ tới lúc vừa tới Phó gia Phạm Nhàn đã nói, bạn bè trước kia có thể không tiếp xúc thì cũng đừng nên qua lại, rất nhiều thói xấu chính là học theo bọn họ, về sau con sẽ có cuộc sống mới, giới thượng lưu mới đáng để con gái Phó gia nên tiếp xúc.

Phạm Nhàn ra khỏi phòng, đóng cửa.

Vưu Dữu gửi liên tiếp mấy vẻ mặt liền, QQ phát ra tiếng nhắc nhở: Chị, đi chỗ nào rồi sao?

Phó Nhiễm gửi trả lời bằng một vẻ mặt, cùng Vưu Dữu nói mấy câu sau đó tắt QQ, logout.

Đến ngày sinh nhật, Tống Chức cùng Tần Mộ Mộ ăn cơm xong liền tới Phó gia.

Ba người ngồi ở trong phòng của Phó Nhiễm, Tống Chức lấm lét nhìn trái nìn phải.

"Đủ chủ nghĩa tư bản rồi nha."

"Cậu đấy."

Phó Nhiễm lấy trái cây.

"Ăn đi."

Tần Mộ Mộ chọn mấy quả nhãn đưa cho Tống Chức.

"Cậu thích nhất loại này."

Tống Chức lại xua xua tay.

"Tại sao? Đổi tính à nha?"

Tống Chức tràn đầy ý cười, vô tình trong mắt chuyển thành vẻ dịu dàng.

"Mình muốn tuyên bố một chuyện lớn."

"Cái gì chứ?"

Tần Mộ Mộ đưa tay muốn ôm cô, Tống Chức vội cẩn thận tránh ra.

"Mình sẽ làm mẹ."

"Oa!"

"Hứ."

Tống Chức đưa tay đè bụng.

"Cần phải ngạc nhiên đến thế sao?"

Vưu Ứng Nhụy tới Phó gia nói chuyện với Phạm Nhàn trước, sau đó lại cùng Phạm Nhàn đi tới phòng Phó Nhiễm.

"Tiểu Nhiễm."

Tóc Vưu Ứng Nhụy uốn thành gợn màu nâu thật to, bộ váy dài không quá gối, trang điểm vừa phải, đã lâu không gặp, nhìn cô ta như tăng thêm mấy phần lẳng lơ, tựa tại cửa ra vào chào hỏi Phó Nhiễm.

Chưa đến giờ bữa tiệc bắt đầu, Tống Chức cùng Tần Mộ Mộ ăn mặc rất bình thường, Phó Nhiễm định thay bộ lễ phục, đang ngồi ở trước gương trang điểm, Tần Mộ Mộ chọn cho cô đôi bông tai kim cương phù hợp.

"Kết hợp với cái này rất đẹp."

Vưu Ứng Nhụy cũng thay lễ phục xong, áo được thiết kế màu đen, cô ta gõ cửa phòng Phó Nhiễm.

"Tiểu Nhiễm, xong chưa?"

Tần Mộ Mộ đang giúp Phó Nhiễm trang điểm, Phó Nhiễm xuyên qua gương trang điểm nhìn về Vưu Ứng Nhụy đang đứng ở cửa.

"Tôi chưa xong, cô đi xuống trước đi."

"Được."

Tống Chức hướng ra cửa nhìn quanh.

"Cô ta thật đúng là đáng ghét, đến cả sinh nhật cũng muốn tham gia náo nhiệt."

"Phụ nữ có thai không thể tức giận nha."

Tần Mộ Mộ cười, hướng cô bĩu bĩu môi.

Tống Chức vô thức ôm lấy bụng.

"Mình đi ra ngoài xem một chút, tối nay khẳng định là rất náo nhiệt."

Tống Chức ra khỏi phòng, đi tới cầu thang thấy bên trong phòng khách có nhiều người đứng ở đó, mỗi người một vẻ. Loáng thoáng thấy ngay chỗ ngã rẽ lầu hai xuống tầng dưới có hai người đứng, nhưng vì bị khuất tầm mắt nên không thể nhìn rõ.

Một người trong đó Tống Chức nhìn quần áo có thể nhận ra ngay, là Vưu Ứng Nhuỵ.

Người còn lại mặc lễ phục màu cam chạm đất, tay cầm túi xách trắng.

"Họ sẽ tới ngay thôi, cậu chờ xem kịch hay đi!"

" Nhứ Đình, còn nhớ lần trước cậu cũng làm tan cuộc vui không?? Dù sao chúng ta cũng là khách mời".

" Nhuỵ Nhuỵ, cậu sợ gì chứ? Yên tâm, tớ chẳng làm gì cả, chỉ là muốn cho cô ta khó chịu

Vương Nhứ Đình vừa nói tay liền chỉ xuống phòng khách.

" Nhìn kìa! Tới rồi."

Tống Chức lặng lẽ bước xuống hai bậc thang, cúi người liền nhìn thấy việc xảy ra dưới đại sảnh. Hai cô gái cùng nhau bước vào, một người trong đó mặc lễ phục y hệt Phó Nhiễm. Cô gái có làn da ngăm đen, hiển nhiên không hợp với bộ lễ phục này, chân đi giày cao gót đung đưa trái phải, nhờ người đi cùng đỡ mới đi được.

" Nhìn có giống con tinh tinh không?? Làm tớ chết cười!!"

Vương Nhứ Đình che miệng.

" Cô ấy không phải....."

" Tớ học cấp hai biết nó là đứa xấu nhất. Mấy hôm trước nói muốn mời nó đến tiệc sinh nhật của cậu, nó ngu ngốc lại tỏ ra rất cao hứng. Tớ còn tặng bộ y phục này, nó còn khen tớ thật tốt. Đáng tiếc bộ y phục này trên người nó như bao rách đựng cá. Chỉ có điều là xứng với đoá hồng Phó Nhiễm thôi".

Nhìn nụ cười Vương Nhứ Đình có chút hả hê và cay nghiệt. Tống Chức không nhìn thấy vẻ mặt Vưu Ứng Nhuỵ, chỉ nghe giọng nói rất bình thản.

" Nhứ Đình, tớ không muốn gây rắc rối, khó có thể vui vẻ trở lại như trước".

Tống Chức bước lên, đi vào phòng Phó Nhiễm. Tần Mộ Mộ vừa giúp Phó Nhiễm thay đồ xong, dây thắt cột sau lưng rất hợp với vóc dáng và phong cách của Phó Nhiễm.

Tống Chức đẩy cửa phòng đi vào, vẻ mặt đầy tức giận.

" Xèo Xèo! Cậu đi đâu vậy?"

Cô đem chuyện vừa nghe được kể cho hai người ng Thật tức chết mà!! Đây không phải khinh thường cậu hay sao??"

Phó Nhiễm nhìn chính mình trong gương trang điểm thật đẹp, công chúa trong mộng luôn có người không chờ được tới cướp đi.

Phạm Nhàn ở dưới đại sảnh chào đón khách, thấy Phó Nhiễm ra liền hỏi.

" Sao còn chưa thay y phục??"

Bên kia có mấy người cười đùa đi ra từ phòng vệ sinh, Phạm Nhàn nhìn theo ánh mắt Phó Nhiễm thấy sắc mặt khó hiểu của Vương Nhứ Đình và y phục trên người bạn đi bên cạnh.

Chẳng mấy chốc sắc mặt Phạm Nhàn lạnh nhạt chùng xuống.

" Vương Nhứ Đình, chuyện này là sao?"

Tống Chức hận không thể bước tới tranh cãi.

Vương Nhứ Đình và mấy người kia đối mặt với Phạm Nhàn, không thể làm gì hơn ngoài bước tới chào hỏi.

" Chào bác!"

Ánh mắt Phạm Nhàn lại rơi vào bộ y phục của người bên cạnh.

" Xin hỏi, bộ y phục này cô mua ở đâu?"

"Ồ!!"

Cô gái vừa mập vừa đen nở nụ cười chân thật.

Sắc mặt Vương Nhứ Định không nén được hướng cô ta nháy mắt.

" Đây là Nhứ Đình tặng cháu, đẹp không ạ? Nghe nói rất đắt tiền!"

Óc heo

Trong lòng Vương Nhứ Đình thầm mắng.

" Nghe nói giá cả bộ lễ phục này rất xa xỉ!!"

Trên mặt Phạm Nhàn không có vẻ gì khác thường.

" Các cô chơi rất khá".

Phạm Nhàn kéo Phó Nhiễm vào phòng khách.

"Mặc bộ này không giống kiểu dáng lễ phục. Con còn phải nhờ người giới thiệu cho con."

" Nhứ Đình, cảm ơn cậu đã tặng tớ bộ y phục trông rất đẹp!"

Mặt Vương Nhứ Đình lúc tím xanh, lúc trắng bệch. Nhưng nhìn lại bộ đồ trên người Phó Nhiễm cũng hết giận, mặc vậy làm sao ra ngoài tiếp khách?

Phạm Nhàn suy nghĩ, tới tủ quần áo tìm bộ y phục kiểu dáng giống như lễ phục cho Phó Nhiễm thay. Ngoài cửa một nhân viên của cửa hàng trang sức và quần áo cao cấp chuyển một món quà tới.

Có người quay sang nói với bà.

" Phó phu nhân, cô ấy muốn tìm Phó tiểu thư".

Trong tay người nhân viên là hộp quà sinh nhật rất lớn. Vưu Ứng Nhuỵ từ lầu hai đi xuống, Vương Nhứ Đình tới khoác tay cô.

"Xem đi, ngay cả lễ phục cô ta cũng không dám mặc."

Phó Nhiễm ký tên xong nhận lấy hộp quà.

Phạm Nhàn mở dây nơ.

" Người nào lại vô duyên vô cớ tặng quà mà không ghi tên??

" Con không biết".

Phạm Nhàn mở hộp ra, nhìn món quà trước mắt không nói nên lời.

" Lễ phục này do nhà thiết kế David ở Paris tự tay thiết kế. Ảnh đăng trên tạp chí cũng chỉ có một bộ duy nhất. Ai tặng quà hào phóng như vậy?"

Bên cạnh ghi chú tỉ mỉ số đo ba vòng, là của Phó Nhiễm. Trong lòng cô không khỏi nghi ngờ, bàn tay vuốt vuốt mặt vải mềm.

"Thay đồ trước đã, dạ tiệc sắp bắt đầu rồi".

Tống Chức và Tần Mộ Mộ theo sau Phó Nhiễm lên lầu.

Vưu Ứng Nhuỵ nhìn Phó Nhiễm biến mất ở khúc cua, cô liền bưới tới cạnh Phạm Nhàn.

" Mẹ. "

Phạm Nhàn kéo tay Vưu Ứng Nhuỵ thân mật vỗ vỗ.

" Ở bên ngoài mấy ngày nhìn gầy rồi. Đồ ăn bên nước ngoài ăn không hợp khẩu vị?"

" Còn không phải là nhớ đến cha mẹ."

" Coi miệng lưỡi con này!"

Ánh mắt Phạm Nhàn liếc sau lưng Vưu Ứng Nhuỵ thấy bạn của cô, sắc mặt bà không vui. Nhìn bộ lễ phục y hệt Phó Nhiễm mặc trên người cô gái kia càng thấy khó chịu.

" Nhuỵ Nhuỵ, về sau hãy hạn chế chơi với những người kia."

Vưu Ứng Nhuỵ liền biết Phạm Nhàn không vui vì chuyện Phó Nhiễm. Trong lòng không khỏi khó chịu nhưng ngoài miệng vẫn

" Con biết rồi ạ !!"

Trong nháy mắt ngẩng đầu lên liền thấy Phó Nhiễm đứng ở cầu thang.

Bút tích do nhà thiết danh tiếng có khác. Thiết kế lệch vai làm lộ xương quai xanh của Phó Nhiễm cùng đường cong đẹp mắt. Phó Nhiễm xoay người , sau lưng được thiết kế thành đôi bướm rất hấp dẫn. Lễ phục màu trắng không có sắc màu khác dính vào, người bên trong đại sảnh liền tụ lại không tiếc lời khen ngợi. Tần Mộ Mộ chọn được sợi dây gắn lên trán Phó Nhiễm.

Phạm Nhàn thấy cô không khỏi mừng rỡ, liền tới cầm tay Phó Nhiễm.

" Ai chọn bộ lễ phục này quả thật có con mắt rất tinh tường!"

Vương Nhứ Đình đứng bên cạnh Vưu Ứng Nhuỵ liền cúi mặt xuống, cắn răng không cam chịu.

Vưu Ứng Nhuỵ mỉm cười tán thuởng.

" Rất đẹp !!"

Phó Nhiễm bị Phạm Nhàn kéo đi khắp khu vườn, con gái xinh đẹp như vậy đều muốn giới thiệu cho mọi người biết. Tần mộ Mộ đứng ở khu ăn uống ẩm thực.

" Oa, rất nhiều đồ ăn ngon nha! Cục cưng thật là có phúc hưởng."

" Nhìn bộ dáng ngu ngốc của cậu kìa, không phải nói thời kì thai nghén không ăn được chứ ? Cậu còn ăn được sao? "

" Tớ và họ không giống nhau! Rõ ràng con của tớ rất khoẻ mạnh".

" Đồ nhà quê!"

Giọng điệu Vương Nhứ Đình khinh thường, Vưu Ứng Nhuỵ liếc nhìn không nói lời nào, rời đi tiếp đón bạn bè

Tống Chức và Tần Mộ Mộ đi vòng quanh đại sảnh. Tống Chức thấy mệt liền muốn về phòng Phó Nhiễm nghỉ. Tần Mộ Mộ dìu cô lên.

Tới cầu thang trên lầu hai đúng lúc gặp mấy người Vương Nhứ Đình đi xuống.

" Đồ nhà quê!"

Đi lướt qua vai Vương Nhứ Đình liền đưa bộ mặt khinh thường nói. Tống Chức chống vách tường quay người lại.

" Cô dám nói ai nhà quê??"

" Thế nào? Nói cô đấy!"

" Xèo Xèo! Đừng so đo với loại người này.’’

Tần Mộ Mộ vội vàng khuyên nhủ. Mấy người bên cạnh Vương Nhứ Đình cũng khuyên.

" Quên chuyện náo loạn lần trước rồi sao? Cậu còn làm vậy nhất định Nhuỵ Nhuỵ sẽ rất tức giận".

" Tớ vì cậu ấy mới làm vậy, nhìn cậu ấy bị bức ép tớ chịu không được".

" Chuyện lễ phục của Tiểu Nhiễm cũng là do cô làm? Nhìn lại bản thân mình đi, dáng người cô trông như cây đậu cô-ve ấy, lại còn chưa kết hôn chứ ? Sao bụng dạ lại nhỏ nhen như vậy?"

" Cô…"

Vương Nhứ Đình tức không kiềm chế được.

"Tôi không phải là không dám vả nát miệng cô..."

Tần Mộ Mộ sợ có chuyện nên đứng chắn trước mặt Tống Chức.

" Đang tiệc sinh nhật, chúng ta là bạn bè hai bên, không thể gây chuyện ở đây. Chuyện truyền ra ngoài nói chúng tôi là đồ nhà quê cũng chẳng sao, nhưng đối với các cô thật không dễ nghe".

Cô vội đỡ Tống Chức lên lầu.

" Dưỡng thai, dưỡng thai! Sao lại hung dữ vậy chứ ?"

Tống Chức cười nói.

" Không hổ là con nhà gia giáo, nói chuyện hay hơn so với tớ nhiều."

Hai người vừa đi tới hành lang, bỗng dưng có một lực đẩy Tống Chức ngã xuống. Tần Mộ Mộ vội nắm tay vẫn không đủ sức giữ được Tống Chức, đau đớn nhìn cô ngã xuống.

" A......."

" Xèo xèo ... ...."

Đúng lúc Phạm Nhàn lên lầu, nhìn một màn như vậy gương mặt không khỏi biến sắc. Tần Mộ Mộ cuống quít bước xuống cầu thang.

"Xèo Xèo! Cậu sao vậy? Đừng dọa tớ."

" Bụng của tớ! Aaaaa......."

Vương Nhứ Đình cùng mấy người kia đứng dựa vào tay vịn, Tần Mộ Mộ xông tới hét lên.

"Cô ấy đang mang thai!"

Phó Nhiễm nghe ồn ào, để ly rượu xuống chạy tới cầu thang. Vưu Ứng Nhuỵ cũng chạy theo, một số người đã tập trung dưới chân cầu thang.

" Xèo Xèo!"

Phó Nhiễm không còn để ý giữ gìn sự thanh nhã nữa.

" Cậu bị sao vậy

Tần Mộ Mộ sợ đến mức rơi nước mắt, chỉ tay về phía Vương Nhứ Đình.

"Là cô ta đẩy Xèo xèo ngã..."

"Đồ điên!"

Mặt Vương Nhứ Đình đỏ lên vì tức giận.

"Cô nhìn thấy tôi đẩy ngã cô ta lúc nào? Rõ ràng không cẩn thận tự mình ngã còn nói tôi, muốn lừa tiền thuốc thang sao?"

Vưu Ứng Nhuỵ nhìn về nơi xảy ra tình huống lúc này.

"Các cậu làm gì vậy?"

" Nhuỵ Nhuỵ, là tự cô ấy ngã. Sao lại đổ thừa cho tớ?"

Vương Nhứ Đình không ngừng kêu oan.

" Xèo xèo, cậu có thể tự đi không?"

Phó Nhiễm cùng Tần Mộ Mộ muốn đỡ cô đứng dậy, Tống Chức co người lại, vẻ mặt hết sức đau đớn.

" Không được, bụng tớ đau lắm. Con tớ không giữ được phải không?"

" Đừng nói bậy!"

Phó Nhiễm cho người gọi tài xế tới. Tần Mộ Mộ lấy tay lau nước mắt, nhìn về phía Phạm Nhàn.

" Lúc ấy dì cũng có ở đây. Rõ ràng có thể nói ai là người đẩy ngã Xèo Xèo."

Phó Nhiễm xoay người nhìn.

Vương Nhứ Đình căng thẳng siết chặt túi. Ánh mắt chột dạ không ngừng nhìn vào mắt Vưu Ứng Nhuỵ.

Phạm Nhàn băn khoăn nhìn mấy người. Phía sau truyền đến tiếng bàn luận của mọi người. Cuối cùng Phạm Nhàn lên tiếng.

"Lúc ta đến đã nhìn thấy cô ấy nằm ở đây".

Lúc này Vương Nhứ Đình mới thả lỏng.

" Không thể nào!"

Tần Mộ Mộ muốn nói nhưng Tống Chức một tay ôm bụng, một tay kéo người Tần Mộ Mộ.

Phó Nhiễm đứng dậy nhìn Phàm Nhàn.

" Mẹ không nhìn thấy thật sao?"

"Tiểu Nhiễm...."

Vì lợi ích quan hệ, Phó Nhiễm có thể nhìn thấu sự bất công. Phạm Nhàn bao che như vậy là vì thế lực gia đình phía sau Vương Nhứ Đình nhiều hơn so với Tống Chức.

Muốn đắc tội cũng chỉ nên chọn quả hồng mềm bóp chặt.

Tài xế vội vàng chạy tới, cõng Tống Chức sải bước rời đi.

Phó Nhiễm kéo làn váy, tới trước mặt Phàm Nhàn.

" Mẹ! Nếu có một ngày người nằm đó là con, mẹ sẽ làm thế nào?"

Ánh mắt Phó Nhiễm lướt qua Vưu Ứng Nhuỵ, dừng lại trong chốc lát liền rời đi.

Sắc mặt Phạm Nhàn trắng bệch. Bà tin Phật, cũng tin Nhân quả tuần hoàn. Nghe lời Phó Nhiễm vừa nói, bà lại có dự cảm có một ngày sẽ linh nghiệm? Bà lắc đầu, sẽ không xảy ra.

liếc nhìn đám bạn nháy mắt.

Phạm Nhàn vịn tay bước lên bậc thang, lúc ngang qua Vương Nhứ Đình dừng lại nói.

" Vương tiểu thư! So với Vương gia, Phó gia chúng tôi không thể với tới. Lần sau cũng không hoan nghênh cô tới đây".

Vưu Ứng Nhuỵ bỏ qua đám bạn theo lên lầu, nhìn bóng lưng Phạm Nhàn lại cảm thấy bà rất khác so với trước kia. Bà bảo vệ đại cục sau sẽ không gây đắc tội với ai.

Trong lòng Vưu Ứng Nhuỵ lo sợ, cô đang từng chút một bị mờ nhạt, từng chút một bị Phó Nhiễm thay thế.

" Mẹ! Thật xin lỗi!"

" Đứa nhỏ ngốc này, chuyện không liên quan tới con".

Phạm Nhàn đẩy cửa vào phòng.

" Nhuỵ Nhuỵ, về sau đúng là không nên để con và Phó Nhiễm tổ chức sinh nhật cùng nhau!"

Vưu Ứng Nhuỵ nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt mình.

Tống Chức nằm trên giường truyền nước biển. Nam Bình vừa tan ca tối nhận được điện thoại liền chạy tới. May mắn đứa bé kiên cường nên giữ lại được, ra một chút máu nên phải ở lại bệnh viện dưỡng thai.

Phó Nhiễm đóng tiền viện phí xong trở về phòng, nghe được giọng nói của Tống Chức.

" Làm gì mà suốt ngày muốn khóc. Con tớ rất kiên cường. Nếu Tiểu Nhiễm quay về thấy bộ dạng này, có tin tớ ra viện sẽ trị tội cậu không?"

Phó Nhiễm miễn cưỡng nở nụ cười bước vào trong.

"Trị ai vậy?"

Đôi mắt Tần Mộ Mộ sưng đỏ, vẫn còn sợ hãi ngồi ở mép giường thút thít. Bàn tay Tống Chức đặt trên bụng, Phó Nhiễm lại gần giường.

" Xèo Xèo! Thật xin lỗi!"

" Nói ngốc gì vậy? Liên quan gì tới cậu?"

Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn trên bụng Tống Chức, may mắn đứa bé không sao. Coi như trong cái rủi có cái may. Hai người ở phòng bệnh tới gần sáng. Tống Chức thật vất vả mới đuổi họ về được.

Xe của Tần Mộ Mộ vẫn để ở Phó gia. Phó Nhiễm lái xe đưa Tần Mộ Mộ về nhà trước.

" Tiểu Nhiễm!"

Tần Mộ Mộ suy nghĩ chốc lát vẫn mở miệng.

" Mẹ cậu có đối xử tốt với cậu không?"

Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn chăm chú phía trước.

" Rất tốt!"

" Vậy là được rồi".

" Mộ Mộ, tớ biết vì sao cậu lại hỏi vậy! "

Lúc ra ngoài cô vẫn mặc bộ lễ phục kia nên điều chỉnh máy sưởi trong xe cao hơn.

Tần Mộ Mộ cho là Phó Nhiễm sẽ nói tiếp câu sau nhưng chờ cả buổi vẫn không thấy cô mở miệng. Tần Mộ Mộ ngước nhìn gò má Phó Nhiễm, thấy cô mím chặt môi, mười ngón tay đặt trên tay lái hiện ra qua ánh đèn đường màu trắng.

Di động nằm ở ghế sau liên tục đổ chuông, Phó Nhiễm vờ như

Lái xe đến cửa Tần gia, đưa Tần Mộ Mộ về nhà xong, Phó Nhiễm lái xe không mục đích đi trên đường.

Nhìn những ngọn đèn kéo dài không nhìn được tên đường, từng dãy đèn như nối tiếp nhau ở không trung. Phó Nhiễm lái xe chậm lại, âm thanh tự động phát lên tiếng kính coong.

Giọng hát vang lên trong đêm vắng vẻ hiu quạnh.

Phó Nhiễm cho xe dừng lại trước một quán bar. Cô thuê một phòng, gọi hai chai rượu, Phó Nhiễm cũng không hát. Hướng tới màn hình, cô khóc lấn át của tiếng hat của ca sĩ, nâng ly rượu.

" Sinh nhật vui vẻ!"

Không ai đáp lại Phó Nhiễm thấy rất tốt, khi nồng độ cồn chảy xuống cổ như đốt cháy lồng ngực. Phó Nhiễm che miệng, nâng cốc uống cạn ly, ánh mắt chua cay, chảy ra một dòng nước ấm áp.

Phục vụ đưa rượu vào, thần sắc quái dị nhìn cô chằm chằm. Nhìn lễ phục trên người Phó Nhiễm còn tưởng cô dâu bỏ trốn. Cửa phòng đóng lại lần nữa.

Lần trước say rượu mất đi lí trí, Phó Nhiễm từng hứa sẽ không bao giờ đụng tới rượu nữa. Nhưng trong lòng đau đớn không loại thuốc nào có thể chữa được.

Không lấy rượu để quên đi, nên dựa vào gì đây?

Nghe nhạc tình ca, uống rượu càng làm cô say nhanh hơn. Phó Nhiễm mơ màng nằm trên sô pha, cô nghe có người gọi tên mình nhưng không để ý tới.

Có người vỗ vỗ mặt cô.

" Phó Nhiễm!"

Phó Nhiễm uống rượu rất kém, uống một chút liền say không biết trời đất. Loáng thoáng có một sức lực kéo người Phó Nhiễm.

"Sao lại say như vậy?"

Mơ hồ nghe tiếng mắng thầm bên tai, Phó Nhiễm vòng tay ôm cổ đối phương, mí mắt nặng nề không mở ra được.

" Minh Thành Hữu"

Bàn tay đang ôm eo Phó Nhiễm cứng đờ.

Phó Nhiễm không nhớ vì sao cô lại kêu tên hắn, nếu hỏi lại chỉ làm đầu óc cô thêm hỗn độn. Bên tai không nghe nói gì nữa, người đàn ông ôm eo cô đứng dậy.

Phục vụ bước vào gọi Tam Thiếu.

Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô. Phó Nhiễm say mới chịu dựa đầu lên vai hắn, giống như lần trước chỉ làm cho vết thương thêm chồng chất. Trong miệng Phó Nhiễm nói gì, Minh Thành Hữu không nghe rõ. Nhìn vào gương chiếu hậu thấy cô ngủ say. Minh Thành Hữu đắp áo khoác lên người Phó Nhiễm.

Nhưng vừa tới nửa đêm, giấc mơ của cô bị đập vỡ vụn nát.

Phó Nhiễm thấy có người nhẹ nhàng ôm người cô, tay chân cô luống cuống nắm chặt quần áo đối phương.

" Đừng...... Tôi sẽ báo cảnh sát!"

Minh Thành Hữu cúi đầu nhìn người trong lòng mình.

" Chờ đến lúc báo được cảnh sát hãy nói!"

Thân thể được nằm trên giường vô cùng mềm mại, Phó Nhiễm ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Cô ôm lấy chăn đắp hết người, chỉ lộ mỗi mặt.

Chỉnh nhiệt độ máy điều hoà ổn định. Minh Thành Hữu đi tới kéo rèm rửa sổ lại, nhìn ánh đèn chiếu lên người Phó Nhiễm, lại nhìn trên chiếc giường lớn phát ra âm thanh nhu hoà, Phó Nhiễm ngủ say, hơi thở đều

Minh Thành Hữu lên giường, lấy chăn bọc người Phó Nhiễm ra. Cô muốn nắm lại nhưng thấy tay mình bị đặt lên đỉnh đầu. Thân thể vốn nằm nghiêng đổi tư thế nằm thẳng lại, gối đầu trên chăn Phó Nhiễm không khỏi khó chịu nghiêng đầu lại.

Hô hấp nóng rực phả trên cổ mình, Phó Nhiễm đưa tay hất ra.

Người đàn ông kéo dây khóa bộ lễ phục trên người cô, từ từ kéo xuống đến khi nhìn thấy tấm lưng trắng noãn của Phó Nhiễm lộ ra trước mắt.

Phó Nhiễm cảm thấy sau lưng mình nóng rực, có một bàn tay đặt sau gáy cô theo đốt xương sống chạy dọc xuống xương cùng. Toàn thân Phó Nhiễm run rẩy, tay người đàn ông chạm đến chiếc quần lót của cô.

Lễ phục rộng mở ra hai bên, có thể nhìn thấy thân dưới và hình dáng bộ ngực Phó Nhiễm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện