Căn phòng chỉ có ánh sáng từ bên ngoài tràn vào, trong bầu không khí đầy men rượu bốc bay. Doãn Chính Tư ngồi dưới giường uống liền mấy chai rượu, ánh mắt hung hăng nhìn một điểm đó chính là bóng đêm.

Thật nực cười, bao nhiêu năm nay thế mà lại nuôi nhầm người. Con cái cũng chẳng có, ông trời là đang đùa cợt một người đàn ông sắp già này sao? Đau thay cho chính cái số phận bi kịch này. Doãn Chính Tư bộc phát tính điên khùng mà liên tục uống và uống.

Cốc cốc...

"Tư, em có chuyện muốn xác thực với anh! Mau mở cửa đi."

Dã Điền bên ngoài hét vào. Doãn Chính Tư nghe xong chỉ càng thêm căm phẫn, ông thật muốn lập tức ném người đàn bà kia ra ngoài, vì đã lừa dối ông trong ngần ấy năm.

Không đúng, là ông tự làm tự chịu mà.

Năm đó Cổ Thành tưng bừng nhộn nhịp, Doãn Chính Tư lại say mê Dã Điền một cách nói không ra, một người phụ nữ có gương mặt như hồ ly mắt nhìn thấy lòng khó quên. Dù biết Dã Điền là hạng phụ nữ chuyên đi quấy phá gia đình nhiều người nhưng Doãn Chính Tư vẫn một mực muốn lấy bà, bất chấp sự phản đối của gia đình và người anh trai. Nhưng ông vẫn lấy Dã Điền.

"Em muốn có một gia đình, anh cho em được không?"

"Em thật sự muốn có một gia đình?" Người đàn ông mừng rỡ, mắt nhìn Dã Điền một cách u mê không còn lý trí.

"Em chợt nhận ra mình đã làm nhiều việc không tốt, nếu anh chịu lấy em thì kể từ bây giờ em sẽ chỉ là của anh, một mình anh quản."

Ngỡ tưởng Dã Điền biết quay đầu là bờ rồi! Nhưng ai ngờ cô ta lại chơi cho Doãn Chính Tư một cú đau, là có con với Doãn Dị.

Đau quá đau, thất vọng quá. Ông rõ ràng yêu bà ta như vậy mà.

Cánh cửa vẫn liên tục bị gõ. Doãn Chính Tư bắt đầu bực tức quăng chai rượu đi, âm thanh chai bể cũng ngắt đi tiếng gõ của Dã Điền. Doãn Chính Tư hét lên.

"Bà chơi tôi sao? Rõ ràng đã nói quay đầu, sau bà lại dám..."

"Chính Tư, mở cửa ra đi. Sự thật không như anh nghĩ đâu."



Ông tuyệt vọng lắm rồi! Không muốn gặp ai, tiếp chuyện nữa. Sự thật kinh khủng này đã đánh chết con người ông, đau đớn, thậm chí khiến ông muốn tiễn mọi thứ về đất trời.

Định nấc thêm một chai rượu điện thoại của ông đột nhiên vang lên.

Sáng sớm ngày hôm sau...

Trời sáng cũng chưa bao lâu, thành phố khá yên lạnh, bầu không khí thì dễ thở tươi mát. Bầu trời rất đẹp, phía chân trời kia vàng hoe, dấu hiệu rõ ràng cho thấy mặt trời đang nhô lên theo từng giây của thời gian.

Dưới con đường lớn thẳng dài của Cổ Thành có đầy xe hơi chạy qua chạy lại.

Doãn Đoả ôm bồi tâm trạng hồi hộp ngồi lặng thinh trên xe của Nhiệm Quách, chỉ thấy cô luôn giữ nụ cười mim mỉm, nhưng ánh mắt lại chứa tia phức tạp như không hồn.

Cô vẫn chưa nói cho Nhiệm Quách về việc cô đang xác định ADN gia đình, và việc bây giờ cô sẽ về Doãn thay vì tới viện nghiên cứu.

Mỗi lần cứ định nói cho Nhiệm Quách biết không hiểu sao cả cơ thể cô hồi hộp cứ thế mà run lên mất tự tin trước người đàn ông này.

"Quách... Nếu em không còn là... Tiểu thư của Doãn gia nữa anh có còn thích em không?"

Dứt câu Doãn Đoả liền cắn chặt răng, siết hai tay dưới gối.

Nhiệm Quách nhìn sang cô, thấy dáng vẻ cô không được như ngày thường anh bắt đầu cũng thấy lạ. Anh thì chưa bao giờ có suy nghĩ rằng Doãn Đoả sẽ không phải con cái Doãn gia, vì thế chỉ đơn thuần trả lời.

"Bất kể em là ai anh cũng thích em hết. Sao vậy, có chuyện gì sắp xảy ra sao?"

Nghe được những lời nói đó của Nhiệm Quách, Doãn Đoả cảm thấy rất xúc động. Đúng rồi, đã là tình yêu thì không có gì có thể ngăn cản được. Sao cô lại phải sợ chứ! Tình yêu của cô và anh sẽ vượt qua những rào cản, dù nhỏ hay lớn.

Doãn Đoả khôn nguôi phần nào, trong lòng bao nhiêu hỗn chiến bây giờ cũng yên nghỉ, cô tập trung hết dũng khí nói lớn.

"Em xác nghiệm ADN với bố mẹ em, họ cho rằng em không phải con ruột của họ."

Nhiệm Quách quay qua, anh thấy cô gái nhỏ to mắt nhìn mình tràn đầy mãnh liệt tin tưởng. Nhưng anh thì còn chưa kịp thông não mà ngớ người ra đó, việc anh chưa từng nghĩ tới thế mà Doãn Đoả lại nói ra. Anh cười nhẹ.



"Tại sao phải xác nghiệm, bộ có người tới tự nhận là con của bố mẹ em sao?"

Nhiệm Quách ung dung nói. Dù sao thì anh cũng không nghĩ xa gì nhiều ngoài việc là hôm nay anh sẽ nhìn hàng nghìn tờ tài liệu, rồi còn có cuộc họp.

Thấy dáng vẻ của anh không có gì là phản ứng dữ dội, Doãn Đoả cảm thấy người đàn ông của mình đáng tin tưởng. Cô thật hạnh phúc, nếu không phải con ruột của Doãn gia chí ít thì cô cũng có Nhiệm Quách.

"Đúng vậy! Có một cô gái bằng tuổi em, em cũng chẳng rõ cô ta từ đâu tới. Nhưng cả bốn người đều đã xác nghiệm hết rồi."

"Hôm nay... Em không phải tới viện nghiên cứu đâu! Em về nhà."

"Vậy sao! Em cũng đừng lo, mấy kẻ nghèo hèn ham mê giàu sang chỉ muốn gây sự chú ý thôi. Sẽ không có chuyện em là người giả đâu, đúng không?"

Trong thoáng chốc Doãn Đoả thấy rùng mình một cái sau câu nói của Nhiệm Quách, cô cũng chẳng dám chắc nữa! Cô gái đó thật sự rất giống mẹ cô.

"Vâng."

Doãn Đoả miễn cưỡng thốt ra một từ. Cô thật không dám cam đoan.

Thấy được Nhiệm Quách thật lòng Doãn Đoả cũng chẳng lo, nhưng cô lại chuyển hướng lo về phía gia đình. Họ chẳng gọi điện cho cô, không biết họ sao rồi nữa. Kết quả xác nghiệm như thế nào.

Tâm trạng cô bắt đầu trùng xuống đầy suy nghĩ.

"Để anh đưa em về."

"Anh về nhà em cũng được ạ? Còn công việc của anh."

Doãn Đoả rất vui, cô vô cùng mừng rỡ khi Nhiệm Quách nói muốn cùng cô về Doãn gia. Có anh cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, an toàn, lại tự tin hơn. Thế nhưng cô vẫn lo cho công việc của anh, bởi vì anh là tên cuồng công việc mà.

Lại nhìn ra ngoài Doãn Đoả đã thấy anh đi qua chỗ cô muốn dừng rồi, cô vội quay qua nhìn anh với vẻ mặt hết mức sốt sắng.

"Đừng lo, anh biết cân bằng cuộc sống mà. Để anh về đuổi cô tiểu thư giả đó đi cho em."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện