"Cát Đam, công việc làm tới đâu rồi hả? Đã nắm được bao nhiêu cổ phần của Doãn thị rồi?"

Thanh âm từ trên điện thoại của Doãn Cát phát ra, là giọng của một người phụ nữ, nghe vào rất nhẹ nhàng, còn cảm nhận được người đó khá quý phái nữa.

"Phu nhân, con đã nắm được mười năm phần trăm cổ phiếu của Doãn thị do Doãn Chính Tư đưa cho rồi. Tuy nhiên ông ta hình như chưa có ý định giao hết một lượt bảy mươi phần trăm cổ phần cho con, con hiện giờ đang nhắm tới những tập đoàn nắm giữ ba mươi phần trăm còn lại kia để tìm cách lấy những cổ phần đó ạ."

"Ta đã giúp con khiến Doãn thị thăng thiên như vậy nhưng hắn ta vẫn chỉ giao có mười năm phần trăm thôi à! Cát Đam, có phải tiến độ làm việc của con quá chậm rồi không?"

Doãn Cát xanh mặt, liền vội vã trả lời.

"Con vẫn đang cố gắng đây ạ! Nhưng lão già đó cứ mãi chần chừ, nói con bây giờ chưa thích hợp kế thừa số cổ phiếu đó."

"Haizz... Có vẻ như ta nóng vội quá rồi! Con cứ từ từ làm việc, thời hạn sáu tháng cơ mà, hiện tại mới ba tháng rưỡi thôi, nhưng đừng để bị phát hiện nha. Đặc biệt, đừng có suy nghĩ ôm chút cổ phiếu đó bỏ trốn."

Âm thanh lạnh lẽo vang lên, Doãn Cát cảm thấy rùng mình một cái.

"Con được mẹ nuôi nhiều năm như vậy sao có thể phụ lòng mẹ được chứ! con sẽ cố gắng giúp mẹ đoạt lấy toàn bộ cổ phiếu của Doãn thị. Sẽ không ôm cái suy nghĩ vớ vẩn đó trong người đâu."



"Vậy mới là Cát Đàm ngoan của ta chứ."

...

Doãn Cát trố mắt hãi hùng khi nghe Nhiệm Quách kể lại cuộc đối thoại từ bốn ngày trước trong nhà vệ sinh của cô ta với 'mẹ' nuôi của cô ta. Rõ ràng đó là nhà vệ sinh của nữ, khi đó cũng chẳng có ai đi vệ sinh, tại sao một người đàn ông như Nhiệm Quách lại trốn trong phòng vệ sinh nữ được chứ? Không lẽ anh ta vừa thông minh, lại thêm biến thái nữa sao?

"Tên điên, biến, thái."

Nhiệm Quách chẳng thèm để tai tới câu vừa rồi của cô ta, anh nghiêm mặt nhìn Doãn Cát nói: "Làm việc cho kẻ chủ mưa nào đó nhưng lại bị tôi phát hiện rồi! Nếu không muốn tôi tiết lộ tin báo khẩn cấp này cho Doãn Chính Tư biết thì mau nói ra kế hoạch ra đi."

Doãn Cát rùng mình đến lạnh toát mồ hôi hột, trong lòng cô ta rạo rực những khúc mắc đầy hoang mang, bị phát hiện rồi thì phải làm sao đây? Tuy Nhiệm Quách có vẻ như chưa biết gì nhiều, nhưng anh đã phát hiện cô đang cần cổ phiếu của Doãn thị, mà đây là mục tiêu thật sự mà phu nhân cần. Nếu Doãn Cát không nói cho người đàn ông này biết thì chắc chắn anh ta sẽ báo cho Doãn Chính Tư, và mọi chuyện sau đó chắc chắn sẽ hết đường để tiếp tục. Còn nói cho anh ta! Mọi chuyện còn tiếp tục được sao?

Nhìn Doãn Cát vẫn đang trong tình trạng lo sợ nghĩ ngợi khiến Nhiệm Quách phải cau mày, anh mất kiên nhẫn xách cổ áo cô ta lên gằn giọng nói.

"Từ khi nào mà con mồi được phép suy nghĩ hả? Mau trả lời đi, nói hay không nói?"

Cả người Doãn Cát bỗng chao đảo khi Nhiệm Quách bỏ tay ra, toàn thân cô ta cứ như mất hết sức lực, chỉ còn run rẩy, sợ hãi và hồi hộp.

"Anh... Anh không phải yêu em sao? Nếu yêu em, thì anh bỏ qua chuyện này được không? Những điều em làm chỉ liên quan tới Doãn thị, tuyệt đối không gây ảnh hưởng tới những tập đoàn khác."

"Ha, cô đang chọc cười tôi sao? Trong tình cảnh này vẫn nói ra cái cụm từ ghê tởm đó, thật không hiểu sao cô lại được phái đến để phá một tập đoàn lớn đấy. Gửi lời tới kẻ chủ mưa đó cho tôi: Đầu óc ngươi rất ngu. Rõ chưa?"

Từ 'phá' mà Nhiệm Quách nói khiến Doãn Cát liền hiểu ra, cô ta kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Nhiệm Quách, trong lòng càng hốt hoảng hơn, vì sao Nhiệm Quách lại biết được mục đích là khiến Doãn thị phá sản?

Doãn Cát nhìn Nhiệm Quách như đang nhìn vật gì đó khủng bố, người đàn ông này thông minh tới mức khiến cô ta phát sợ, chỉ nghe một cuộc điện thoại đã đoán được toàn bộ kế hoạch. Giấu giếm còn có tác dụng gì nữa?



Thấy Nhiệm Quách bước đi cô ta vội vã ôm lấy một bên chân của anh, ngước đầu lắc lắc nói: "Tôi nói, tôi nói toàn bộ. Cầu xin anh đừng nói cho lão già kia biết, cầu xin anh."



Căn phòng rất tĩnh mịch, chỉ có Doãn Đoả một mình ở trong. Thế nhưng biểu hiện của cô rất lạ, gương mặt cứ như đang chờ đợi thứ gì từ điện thoại. Bỗng cánh cửa mở ra Doãn Đoả liền tắt điện thoại giấu đi, ngoảnh đầu lại thì thấy Nhiệm Quách đi tới.

Doãn Đoả căng thẳng người ra, đồng thời cũng hơi cảm thấy chán ghét người đàn ông này.

"Anh định giam tôi như tù nhân?"

Nhiệm Quách không lạnh không nóng và đã để ý tới câu nói vừa rồi của Doãn Đoả, nhưng không trả lời, trực tiếp đi tới bên cô rồi nằm xuống bên cạnh. Cánh tay định ôm lấy eo Doãn Đoả nhưng cô liền hất văng ra, Nhiệm Quách thấy vậy rất khó chịu, liền úp mặt xuống đệm giường.

"Anh chỉ sợ em lại chạy trốn. Anh không muốn em rời khỏi anh chút nào."

Âm điệu Nhiệm Quách trầm thấp ồm à vì úp mặt xuống đệm giường.

Doãn Đoả cau mày. Bắt cô, thúc ép cô, còn không tôn trọng hay để tâm tới cô, coi cô chỉ là đồ vật để tự chiếm hữu. Bây giờ lại lộ ra bộ mặt như tổn thương, như đau đớn?

Có lẽ 'anh đã yêu cô' rồi chỉ là do Doãn Đoả tự suy biện ra, thực chất anh đang cố chiếm hữu cô mà thôi, Nhiệm Quách anh ấy coi tình yêu là thứ ghê tởm, rác rưởi. Một đại thiếu gia như anh chắc sẽ không để bị quật lại đâu nhỉ? Và cũng may cô không bị lung lay bởi những hành động giả dối đó.

Doãn Đoả đứng dậy khỏi giường, liền bị Nhiệm Quách tóm lại, cả thân thể bỗng mất thăng bằng mà ngã xuống nằm lên bụng anh.

"Đồ điên, anh kéo tôi làm gì thế hả?"

"Thế em định đi đâu?"

"Tôi bị anh giam giữ nghiêm ngặt như vậy ngoài đi loanh quanh trong nhà thì còn đi đâu được à?"



Nghe thấy vậy Nhiệm Quách liền kéo Doãn Đoả lên cao, còn anh thì cúi xuống thấp úp cả gương mặt xuống ngực cô, đồng thời hai cánh tay cũng siết lấy cô rất chặt.

Doãn Đoả phản kháng, cô dùng toàn bộ sức lực mà mình có để đẩy Nhiệm Quách đi. Thế nhưng làm cách nào cũng không có tay để đẩy.

"Anh xin lỗi! Anh cũng không muốn làm vậy đâu. Nhưng em cứ đòi đi, anh không thể chịu được nên mới làm vậy."

Nghe xong Doãn Đoả liền mím chặt môi, vừa tức giận vừa buồn nói: "Tại anh không cần tôi trước cơ mà! Anh cũng... Chỉ coi tôi là đồ vật để tùy ý cất giữ, anh không có tình cảm với tôi, anh còn ép tôi làm tình nhân. Vì vậy... Tôi... Không thể không rời đi."

"Không phải, anh xin lỗi! Là lỗi của anh, trước kia là anh ngu ngốc không thích em nên mới làm vậy. Nhưng bây giờ anh cảm thấy hình như anh đã khác, đã thích em rồi! Tiểu Đoả, em nói xem có phải đây là tình yêu không?"

"Anh, nếu anh yêu em thì đã để em tự do rồi! Cái mà anh cho rằng là tình yêu nhưng nó chỉ là một cái thứ cảm xúc điên rồ chỉ muốn 'có là được'... Đây không phải tình yêu."

Đúng vậy! Nhiệm Quách chẳng phải yêu cô gì cả, nếu yêu cô thì đã tự biết thả cô đi, cũng sẽ tự biết ly hôn với Doãn Cát và bắt đầu lại cho cô một cuộc sống hạnh phúc, chứ không phải giam cầm, cố chấp ép cô làm tình nhân. Không, Doãn Đoả thầm lắc đầu.

Mọi chuyện dù sao cũng đã xảy ra rồi, mọi vị trí đã được xếp đúng trở lại rồi mà, Nhiệm Quách vốn là vị hôn phu, là định mệnh của Doãn Cát. Nếu cuộc đời này không có cô thì hai người họ đã lấy nhau và sống vui vẻ rồi! Vậy mà bây giờ cô còn dám suy nghĩ muốn Nhiệm Quách ly hôn với Doãn Cát, về cho cô hạnh phúc?

Điên thật mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện