Suy nghĩ một lát, Mùa lại mặc áo khoác ấm và đi ra ngoài, cô thấy anh ấy có chút trẻ con... giống như là đang hờn dỗi, do vậy cô ko thấy sợ hãi khi một mình ở trong phòng và chăm chút vết thương cho anh. Bởi, lúc ấy bộ phận nhạy cảm kia có chút lộ liễu.. song bản thân anh ấy bị thương nặng như vậy, một chút sức lực có lẽ cũng chẳng còn để mà đùa giỡn với cô. Vì thế Mùa ko lo lắng chuyện quấy rối.. động chân động tay... Nhưng mà, tính tình trẻ con thế này quả thực là khiến người khác hơi khó chịu.
Ban ngày thì không nói làm gì, cứ đêm đến mới bày trò kêu khóc đau đớn.. thế có khổ không chứ nị. Mùa đẩy cửa đi vào, anh áo lông cừu nằm trên giường nghe thấy tiếng bước chân, đoán chắc chắn là cô đã quay lại nên anh ko chịu mở mắt ra. Khóe miệng khẽ cong lên đôi chút, thì ra là anh đang cười thầm, cười trong sự đắc ý vì sự ồn ào mà anh gây ra đã làm cho Mùa chú ý. Cô khá là hiểu anh! Anh áo lông cừu nghĩ.
Quần áo và mấy vật dụng y tế rơi tùy ý trên thảm trải nhà, vẻ mặt của anh ấy thì quá ư là mãn nguyện. Ủa, kỳ lạ ghê, đau bệnh mà mặt phấn khởi còn hơn là nhặt được thứ gì đó quý giá nữa... Cô bực bội đôi chút nhưng rồi vẫn dọn dẹp đâu ra đấy, vì cô nghĩ đó là công việc, là bổn phận của mình. Chỉ cần anh ấy ko yêu cầu việc gì quá đáng hơn thế.
Mùa loay hoay dọn dẹp một lát, khi ngước lên nhìn thì anh ấy đã ngủ say từ bao giờ, khuôn mặt khi ngủ nhìn mới dễ chịu làm sao, hai hàng lông mày giãn ra... Nhưng mà... tại sao nhìn mặt anh ấy lại đỏ lên như vậy? Mùa lo lắng, cô khẽ đến gần chiếc giường đưa tay lên trán và sờ thử thì anh bị sốt. Đầu nóng như hòn than, người gì đâu sốt cao thế mà vẫn ngủ ngon lành được? Mùa vỗ vỗ nhẹ vào má anh áo lông cừu mấy cái, anh hé mắt nhìn lại cô, ánh mắt như muốn gửi đến thông điệp "có chuyện gì mà đánh thức anh ấy"... cô chạy vội ra ngoài lấy nước ấm và khăn sạch để lên trán. Tìm thuốc hạ sốt cho anh uống nhưng cô ko biết chữ họ ghi là thuốc gì... chỉ sợ để lâu sẽ xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng, Mùa chạy đi cầu cứu bà bếp.
Nhìn vẻ sốt sắng của Mùa, bà bếp cũng chạy vội theo, Mùa chỉ tay lên trán mình rồi lại chỉ lên trán anh ấy, Bà bếp hiểu ý bèn chạy lại sờ trán và thấy sốt cao thật. Bà bếp ra ngoài bấm điện thoại cho ai đó, một lát thì có chiếc xe hơi tiến vào cổng. Từ trong xe bước xuống là một người đàn ông mặc đồ màu xám, trên tay xách một chiếc hộp to nhanh chóng đến bên và thăm khám cho anh áo lông cừu.
Khi chiếc hộp mở ra, bên trong toàn dụng cụ y tế, có lẽ đây là bác sĩ thường xuyên thăm khám cho anh áo lông cừu nên mới nhiệt tình đến vào giờ này. Bác sĩ cho anh ấy uống thuốc hạ sốt và một số loại thuốc khác nữa, cô ko hiểu đc họ đang trao đổi điều gì với nhau về bệnh tình của anh ấy. Mùa thấy mình ở lại cũng chẳng giúp được gì nên lén bỏ đi ra ngoài, nào ngờ vừa mới bước chân ra phòng khách đã bị bàn tay ai đó kéo lại. Cô giật mình quay đầu về phía sau, người đang nắm tay cô chính là vị bác sỹ kia.
Anh ấy nhìn cũng khá trẻ, độ tuổi chắc cũng tầm như anh áo lông cừu... có khi nào họ là bạn của nhau ko nhỉ? Giây phút ấy cô nhìn anh bác sĩ và tự nhủ. Anh ấy ko biết cô là người Việt Nam, bởi vậy nói mấy câu gì đó... Mùa ko hiểu được, cô đứng ngây người ra quan sát. Anh bác sỹ tưởng cô mệt mỏi nên nhắc lại mấy câu khi nãy... nhưng Mùa vẫn chẳng thể hiểu nổi anh ta nói gì, nếu anh có nói 100 lần thì cũng vô ích mà thôi.. hihi vì Mùa đâu có biết tiếng Trung Quốc.
Bây giờ đến lượt anh bác sỹ thấy khó hiểu, vừa rồi anh đã nói rất nhẹ nhàng, rõ ràng và mạch lạc, ko lẽ cô ko hiểu đc sao? Mùa biết mình ko thể giải thích được nên cô rút tay khỏi anh bác sỹ và cố đi thật nhanh về nơi ở của mình. Một đêm mệt mỏi, đêm ấy anh bác sỹ ở lại, có lẽ anh ấy biết đc nguyên nhân vì sao anh áo lông cừu bị thương nặng, và đêm nay lại sốt cao.
Chính vì có bác sỹ nên Mùa đc ngủ yên đến sáng, cả đêm ko nghe thấy tiếng ồn nào từ nhà trên nữa.
Mấy đêm liền Mùa ngủ ít, hôm ấy cô ngủ một giấc thật ngon, trời sáng vẫn còn ngủ li mít ko giật mình. Cúc thấy lạ, nghĩ Mùa bị ốm nên đánh thức bạn:
Mùa.. này... này.. Mùa ơi!
Gì thế? Tớ đang ngủ mà..
Mùa ngáp dài ngáp ngắn, cô kéo chăn lên che kín mặt lại, muốn làm con mèo lười.
Dậy đi, hôm nay ngủ kinh thế!
Cúc lại giục.
Có việc gì đâu mà dậy sớm? Mấy nay tớ mất ngủ, giờ phải tranh thủ ngủ bù chút chứ...
Dậy đi... nhà trên hôm nay xuất hiện một anh đẹp dai đấy, nhìn ngon phết!!
Cúc vừa tiết lộ thông tin mà cô cho là nóng hổi vừa kéo chăn Mùa ra.
"Anh đẹp dai"???
Mùa đang thèm ngủ bỗng nhiên sáng mắt ra khi Cúc nhắc tới ba chữ ấy? Anh đẹp dai nào nhỉ? Nhà này ngoài anh áo lông cừu ra thì có ai đẹp dai hơn nữa... Mùa đang tính hỏi lại xem ai thì cô chợt nhớ ra chuyện đêm qua... có lẽ anh đẹp dai ấy chính là vị bác sỹ xuất hiện lúc đêm khuya để thăm khám cho anh áo lông cừu. Chắc giờ này anh ấy dậy rồi nên Cúc đã gặp ở nhà trên.
Cúc ko biết chuyện mấy đêm nay, đêm nào Mùa cũng lên phòng anh áo lông cừu... cho nên bây giờ khi nghe Cúc kể chuyện cô cũng làm ngơ như chưa biết gì... Thấy Mùa im lặng mà ngơ ngác, Cúc lại tiếp lời:
Thế nào.. nghe thấy dai đẹp có tỉnh táo hơn chưa...
Thôi dậy đi, nhìn anh này cũng được phết!!
Mùa xua xua tay mấy cái rồi lườm nhẹ Cúc:
Cậu tỉnh hay mơ đấy? Đẹp dai hay không thì liên quan gì đến chúng mình?
Mà có xấu thì cũng ko đến lượt bọn mình cơ mà... đúng là....
Ừ nhỉ...
Nghe câu nhắc nhẹ của Mùa, Cúc thôii ko mộng mơ nữa. Thú thật, con gái như tụi cô, nhan sắc cũng có chút xinh đẹp, đương tuổi xuân phơi phới.. nhìn thấy trai đẹp nên kích động một chút cũng là lẽ thường tình. Nhưng mà, Mùa nói đúng quá... các cô thì có tư cách gì để tiếp cận họ đây? Nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân hiện tại, mặt Cúc ỉu xìu... Giá như còn ở nhà với bố mẹ... có lẽ cũng đường hoàng mà yêu đương một ai đó.
Nhưng mà... đẹp trai thế kia ở làng đc mấy người chứ? Nếu có chắc chắn họ cũng ko để mắt tới mấy cô gái quê mùa như các cô đâu.. Cảm giác của Mùa lúc này cũng ko khác Cúc là bao, thú thực, mấy lần tiếp cận với anh áo lông cừu, dù chỉ là ánh mắt và cử chỉ thôi cô cũng thấy trái tim rung động rồi. Khi nãy nhắc nhở Cúc ko nên "trèo cao", nhưng chính bản thân Mùa nhiều lúc cũng mơ mộng chẳng khác Cúc là mấy. Cô cũng là con gái, cũng khao khát được yêu thương...
Anh bác sỹ ở lại 3 ngày, 3 ngày đó Mùa đc ngủ ngon lành, đêm đến ko giật mình vì tiếng kêu than của anh áo lông cừu. Chắc họ thân thiết với nhau lắm, nhìn cái cách anh bác sỹ chăm sóc vết thương và thăm khám sức khỏe cho anh ấy... Mùa có thể cảm nhận được.
Sau đó, cứ cách mấy ngày bác sỹ lại đến kiểm tra sức khỏe cho anh áo lông cừu, dần dần anh ấy hồi phục, thỉnh thoảng đi ra khỏi nhà bằng chiếc xe tải chở hàng đã đón cô và Cúc đêm đầu tiên đến đây.
Một ngày nọ, Mùa vào phòng và dọn dẹp cho anh áo lông cừu, lúc lau chùi đến cái tủ gỗ kê cạnh cửa sổ, cô nhặt được một tấm ảnh đen trắng. Vì tò mò, Mùa nhặt lên và xem thử, người trong bức ảnh là một cô gái trẻ khá xinh xắn, mái tóc ngắn ngang vai, bờ môi chúm chím, cô ấy mặc chiếc áo khoác màu tối chấm gót chân. Nhìn thoáng cũng đoán được đây là một mỹ nhân ngày trước rồi, chất liệu ảnh đen trắng đã cho Mùa biết điều đó.
Cô lật tấm ảnh lại phía sau, trên mặt trái có dòng chữ đã mờ... nhưng mà,... không đúng... tại sao mặt trái của bức ảnh người con gái trẻ này lại có dòng chữ viết tiếng Việt Nam?? Nét mực đã phai đi rất nhiều nhưng vẫn đủ để Mùa luận ra dòng chữ ấy viết gì..
"Kỷ niệm Mùa xuân năm 1976, Thu Hương".
Không lẽ, người trong bức ảnh là người Việt Nam ư? Mùa càng nghi hoặc hơn, ở chốn xa lạ thế này, nếu như gặp được người quen thì tốt rồi. Cô vội vàng lật ngược tấm ảnh lại và quan sát kỹ thêm lần nữa, từng đường nét trên khuôn mặt... càng nhìn, Mùa càng thấy có chút thân quen. Cô chạy đến trước gương và ngắm mình trong đó, rồi lại nhìn vào cô gái trong bức hình...
Không ngờ rằng cô gái trẻ trong hình ấy lại giống Mùa đến như vậy, từ khuôn mặt đến biểu cảm khi cười... giống đến khó tả. Tại sao lại có sự trùng hợp đến như vậy? Mùa đang băn khoăn về người trong hình thì vô tình anh áo lông cừu về, thực ra anh đã về nhà từ lâu, khi bước vào phòng thấy Mùa đang đăm chiêu xem bức ảnh đen trắng... rồi soi xét mình trong gương. Anh tò mò nên im lặng quan sát, muốn xem xem Mùa sẽ phản ứng ra sao, cô sẽ như thế nào.
Vì chính anh, ngay từ lúc gặp Mùa trong cánh rừng vắng đã cảm thấy ánh mắt của cô rất quen thuộc rồi. Để chứng minh rằng mình ko nhìn lầm, hôm nay anh cố tình đánh rơi tấm ảnh đen trắng đó... Và biểu hiện lúc này của Mùa, ngơ ngác, nghi hoặc đã cho anh biết kết quả. Đúng là đi giữa vạn người lại có những người giống nhau đến lạ. Nhưng mà người phụ nữ ấy là ai? Tại sao lại có ảnh trong căn phòng của anh ấy?
Anh áo lông cừu đi đến cầm lấy tấm hình trong tay Mùa rồi cẩn thận nhét vào chiếc ví màu đen của mình. Từ đầu đến cuối anh ko nói câu gì cả, anh nghĩ sẽ có lúc anh nói chuyện này với cô... nhưng ko phải bây giờ. Mùa ngạc nhiên nhưng rồi cô cũng nhanh chóng dọn dẹp và đi ra, bởi tất cả mọi thứ trong căn phòng này đều là của anh ấy. Anh ấy làm gì cô đều ko có quyền can thiệp... nhưng mà... cô vẫn ko ngừng suy nghĩ về người trong bức hình đó.
Buổi tối đi ngủ, Mùa hỏi Cúc:
Cậu có tin trên đời này có hai người hoàn toàn xa lạ nhưng nhìn lại giống nhau như hai giọt nước không?
Cúc nghe xong suy nghĩ một lát rồi nói:
Chuyện này tớ nghe bố mẹ kể nhiều rồi nhưng tớ chưa gặp ai giống nhau như thế bao giờ cả.
Mà sao tự nhiên lại hỏi thế?
À.. tự nhiên tớ nghĩ ra thôi...
Hihi. Rảnh quá ko có chuyện gì làm à... nghĩ linh tinh...
À, mấy nay thời tiết ấm dần lên rồi ấy nhỉ, tối ngủ tớ ko trùm chăn nữa, nóng lắm...
Đâu có. Vẫn lạnh mà... cậu thế nào ấy chứ tớ vẫn thấy rét run đây này...
Hay tại tớ béo lên nhỉ?
Cúc thắc mắc...
Công nhận đấy! Dạo gần đây cậu béo lên trông thấy luôn, chả thấy ai bị bắt cóc mà béo như cậu í...
Hihihi.. cái đồ điên này nữa... béo hay ko thì liên quan gì đến bắt cóc...
Cúc cười như nắc nẻ..
Trò chuyện một hồi Cúc lại lăn ra ngủ đc luôn, Mùa chưa ngủ ngay, cô nghĩ khả năng cao là Cúc hợp với thời tiết và khí hậu bên này nên mới ăn ngon và ngủ kỹ như vậy. Đêm đã về khuya lắm nhưng Mùa vẫn ko ngủ đc, cô quay người vào trong rồi lại quay ra ngoài, đầu óc vẫn tỉnh táo, hình ảnh cô gái trẻ trong tấm hình đen trắng cứ ẩn hiện trong đầu cô.
Đang mông lung suy nghĩ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ nhẹ. Mùa lắng tai nghe... nhà trên hoàn toàn yên tĩnh, thời gian gần đây anh áo lông cừu gần như đã bình phục hoàn toàn nên ko cần người túc trực đêm ngày nữa. Vậy thì ai gọi cửa nhỉ? Ko lẽ bà bếp có chuyện cần nhờ sao? Nghĩ vậy, Mùa ra khỏi chăn, nhanh chóng chạy ra mở cửa, cô ko bật đèn sáng, ánh sáng từ chậu than hồng hắt ra khe cửa làm Mùa giật mình.
Người đang đứng đó ko phải bà bếp mà là anh áo lông cừu, anh ấy mặc chiếc áo choàng, môi xám xịt lại vì rét. Mùa nhìn anh ko khỏi ngạc nhiên. Cô định hỏi anh tìm cô có việc gì nhưng lại thôi... vì nghĩ anh ấy ko hiểu được những lời cô nói. Nhưng... giây phút ấy, cô có cảm giác giống như đang lén lút hẹn hò vậy. Ánh mắt anh ấy nhìn cô, đôi bên ko nói câu gì làm Mùa nhớ lại chuyện tình cảm trước kia với Hải khi còn ở Việt Nam. Khi ấy cô cùng làm nhà máy gạch với anh, đêm khuya lạnh cùng nhau ăn đêm giải lao, chúi đầu vào ngực Hải kiếm tìm hơi ấm...
Mọi chuyện đã xưa rồi.. người trước mặt cô không phải là Hải nữa. Một người hoàn toàn xa lạ, đêm nay, chủ động tìm cô, là ý gì đây?? Mùa tròn mắt nhìn, cô đang không biết phải làm sao thì bất ngờ anh ấy kéo tay cô bước ra cửa rồi đẩy cánh cửa lại. Một tay kéo Mùa đứng sát lại người anh ấy, chiếc áo choàng rộng rãi che chắn đủ thân hình nhỏ bé của cô, một tay vòng qua người khẽ ôm cô và rảo bước thật nhanh về phía căn phòng của mình. Mùa như người bị thôi miên, cô cứ để yên cho anh ấy lôi kéo, hai chân cũng bước đi vào phòng trong vô thức.
Ban ngày thì không nói làm gì, cứ đêm đến mới bày trò kêu khóc đau đớn.. thế có khổ không chứ nị. Mùa đẩy cửa đi vào, anh áo lông cừu nằm trên giường nghe thấy tiếng bước chân, đoán chắc chắn là cô đã quay lại nên anh ko chịu mở mắt ra. Khóe miệng khẽ cong lên đôi chút, thì ra là anh đang cười thầm, cười trong sự đắc ý vì sự ồn ào mà anh gây ra đã làm cho Mùa chú ý. Cô khá là hiểu anh! Anh áo lông cừu nghĩ.
Quần áo và mấy vật dụng y tế rơi tùy ý trên thảm trải nhà, vẻ mặt của anh ấy thì quá ư là mãn nguyện. Ủa, kỳ lạ ghê, đau bệnh mà mặt phấn khởi còn hơn là nhặt được thứ gì đó quý giá nữa... Cô bực bội đôi chút nhưng rồi vẫn dọn dẹp đâu ra đấy, vì cô nghĩ đó là công việc, là bổn phận của mình. Chỉ cần anh ấy ko yêu cầu việc gì quá đáng hơn thế.
Mùa loay hoay dọn dẹp một lát, khi ngước lên nhìn thì anh ấy đã ngủ say từ bao giờ, khuôn mặt khi ngủ nhìn mới dễ chịu làm sao, hai hàng lông mày giãn ra... Nhưng mà... tại sao nhìn mặt anh ấy lại đỏ lên như vậy? Mùa lo lắng, cô khẽ đến gần chiếc giường đưa tay lên trán và sờ thử thì anh bị sốt. Đầu nóng như hòn than, người gì đâu sốt cao thế mà vẫn ngủ ngon lành được? Mùa vỗ vỗ nhẹ vào má anh áo lông cừu mấy cái, anh hé mắt nhìn lại cô, ánh mắt như muốn gửi đến thông điệp "có chuyện gì mà đánh thức anh ấy"... cô chạy vội ra ngoài lấy nước ấm và khăn sạch để lên trán. Tìm thuốc hạ sốt cho anh uống nhưng cô ko biết chữ họ ghi là thuốc gì... chỉ sợ để lâu sẽ xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng, Mùa chạy đi cầu cứu bà bếp.
Nhìn vẻ sốt sắng của Mùa, bà bếp cũng chạy vội theo, Mùa chỉ tay lên trán mình rồi lại chỉ lên trán anh ấy, Bà bếp hiểu ý bèn chạy lại sờ trán và thấy sốt cao thật. Bà bếp ra ngoài bấm điện thoại cho ai đó, một lát thì có chiếc xe hơi tiến vào cổng. Từ trong xe bước xuống là một người đàn ông mặc đồ màu xám, trên tay xách một chiếc hộp to nhanh chóng đến bên và thăm khám cho anh áo lông cừu.
Khi chiếc hộp mở ra, bên trong toàn dụng cụ y tế, có lẽ đây là bác sĩ thường xuyên thăm khám cho anh áo lông cừu nên mới nhiệt tình đến vào giờ này. Bác sĩ cho anh ấy uống thuốc hạ sốt và một số loại thuốc khác nữa, cô ko hiểu đc họ đang trao đổi điều gì với nhau về bệnh tình của anh ấy. Mùa thấy mình ở lại cũng chẳng giúp được gì nên lén bỏ đi ra ngoài, nào ngờ vừa mới bước chân ra phòng khách đã bị bàn tay ai đó kéo lại. Cô giật mình quay đầu về phía sau, người đang nắm tay cô chính là vị bác sỹ kia.
Anh ấy nhìn cũng khá trẻ, độ tuổi chắc cũng tầm như anh áo lông cừu... có khi nào họ là bạn của nhau ko nhỉ? Giây phút ấy cô nhìn anh bác sĩ và tự nhủ. Anh ấy ko biết cô là người Việt Nam, bởi vậy nói mấy câu gì đó... Mùa ko hiểu được, cô đứng ngây người ra quan sát. Anh bác sỹ tưởng cô mệt mỏi nên nhắc lại mấy câu khi nãy... nhưng Mùa vẫn chẳng thể hiểu nổi anh ta nói gì, nếu anh có nói 100 lần thì cũng vô ích mà thôi.. hihi vì Mùa đâu có biết tiếng Trung Quốc.
Bây giờ đến lượt anh bác sỹ thấy khó hiểu, vừa rồi anh đã nói rất nhẹ nhàng, rõ ràng và mạch lạc, ko lẽ cô ko hiểu đc sao? Mùa biết mình ko thể giải thích được nên cô rút tay khỏi anh bác sỹ và cố đi thật nhanh về nơi ở của mình. Một đêm mệt mỏi, đêm ấy anh bác sỹ ở lại, có lẽ anh ấy biết đc nguyên nhân vì sao anh áo lông cừu bị thương nặng, và đêm nay lại sốt cao.
Chính vì có bác sỹ nên Mùa đc ngủ yên đến sáng, cả đêm ko nghe thấy tiếng ồn nào từ nhà trên nữa.
Mấy đêm liền Mùa ngủ ít, hôm ấy cô ngủ một giấc thật ngon, trời sáng vẫn còn ngủ li mít ko giật mình. Cúc thấy lạ, nghĩ Mùa bị ốm nên đánh thức bạn:
Mùa.. này... này.. Mùa ơi!
Gì thế? Tớ đang ngủ mà..
Mùa ngáp dài ngáp ngắn, cô kéo chăn lên che kín mặt lại, muốn làm con mèo lười.
Dậy đi, hôm nay ngủ kinh thế!
Cúc lại giục.
Có việc gì đâu mà dậy sớm? Mấy nay tớ mất ngủ, giờ phải tranh thủ ngủ bù chút chứ...
Dậy đi... nhà trên hôm nay xuất hiện một anh đẹp dai đấy, nhìn ngon phết!!
Cúc vừa tiết lộ thông tin mà cô cho là nóng hổi vừa kéo chăn Mùa ra.
"Anh đẹp dai"???
Mùa đang thèm ngủ bỗng nhiên sáng mắt ra khi Cúc nhắc tới ba chữ ấy? Anh đẹp dai nào nhỉ? Nhà này ngoài anh áo lông cừu ra thì có ai đẹp dai hơn nữa... Mùa đang tính hỏi lại xem ai thì cô chợt nhớ ra chuyện đêm qua... có lẽ anh đẹp dai ấy chính là vị bác sỹ xuất hiện lúc đêm khuya để thăm khám cho anh áo lông cừu. Chắc giờ này anh ấy dậy rồi nên Cúc đã gặp ở nhà trên.
Cúc ko biết chuyện mấy đêm nay, đêm nào Mùa cũng lên phòng anh áo lông cừu... cho nên bây giờ khi nghe Cúc kể chuyện cô cũng làm ngơ như chưa biết gì... Thấy Mùa im lặng mà ngơ ngác, Cúc lại tiếp lời:
Thế nào.. nghe thấy dai đẹp có tỉnh táo hơn chưa...
Thôi dậy đi, nhìn anh này cũng được phết!!
Mùa xua xua tay mấy cái rồi lườm nhẹ Cúc:
Cậu tỉnh hay mơ đấy? Đẹp dai hay không thì liên quan gì đến chúng mình?
Mà có xấu thì cũng ko đến lượt bọn mình cơ mà... đúng là....
Ừ nhỉ...
Nghe câu nhắc nhẹ của Mùa, Cúc thôii ko mộng mơ nữa. Thú thật, con gái như tụi cô, nhan sắc cũng có chút xinh đẹp, đương tuổi xuân phơi phới.. nhìn thấy trai đẹp nên kích động một chút cũng là lẽ thường tình. Nhưng mà, Mùa nói đúng quá... các cô thì có tư cách gì để tiếp cận họ đây? Nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân hiện tại, mặt Cúc ỉu xìu... Giá như còn ở nhà với bố mẹ... có lẽ cũng đường hoàng mà yêu đương một ai đó.
Nhưng mà... đẹp trai thế kia ở làng đc mấy người chứ? Nếu có chắc chắn họ cũng ko để mắt tới mấy cô gái quê mùa như các cô đâu.. Cảm giác của Mùa lúc này cũng ko khác Cúc là bao, thú thực, mấy lần tiếp cận với anh áo lông cừu, dù chỉ là ánh mắt và cử chỉ thôi cô cũng thấy trái tim rung động rồi. Khi nãy nhắc nhở Cúc ko nên "trèo cao", nhưng chính bản thân Mùa nhiều lúc cũng mơ mộng chẳng khác Cúc là mấy. Cô cũng là con gái, cũng khao khát được yêu thương...
Anh bác sỹ ở lại 3 ngày, 3 ngày đó Mùa đc ngủ ngon lành, đêm đến ko giật mình vì tiếng kêu than của anh áo lông cừu. Chắc họ thân thiết với nhau lắm, nhìn cái cách anh bác sỹ chăm sóc vết thương và thăm khám sức khỏe cho anh ấy... Mùa có thể cảm nhận được.
Sau đó, cứ cách mấy ngày bác sỹ lại đến kiểm tra sức khỏe cho anh áo lông cừu, dần dần anh ấy hồi phục, thỉnh thoảng đi ra khỏi nhà bằng chiếc xe tải chở hàng đã đón cô và Cúc đêm đầu tiên đến đây.
Một ngày nọ, Mùa vào phòng và dọn dẹp cho anh áo lông cừu, lúc lau chùi đến cái tủ gỗ kê cạnh cửa sổ, cô nhặt được một tấm ảnh đen trắng. Vì tò mò, Mùa nhặt lên và xem thử, người trong bức ảnh là một cô gái trẻ khá xinh xắn, mái tóc ngắn ngang vai, bờ môi chúm chím, cô ấy mặc chiếc áo khoác màu tối chấm gót chân. Nhìn thoáng cũng đoán được đây là một mỹ nhân ngày trước rồi, chất liệu ảnh đen trắng đã cho Mùa biết điều đó.
Cô lật tấm ảnh lại phía sau, trên mặt trái có dòng chữ đã mờ... nhưng mà,... không đúng... tại sao mặt trái của bức ảnh người con gái trẻ này lại có dòng chữ viết tiếng Việt Nam?? Nét mực đã phai đi rất nhiều nhưng vẫn đủ để Mùa luận ra dòng chữ ấy viết gì..
"Kỷ niệm Mùa xuân năm 1976, Thu Hương".
Không lẽ, người trong bức ảnh là người Việt Nam ư? Mùa càng nghi hoặc hơn, ở chốn xa lạ thế này, nếu như gặp được người quen thì tốt rồi. Cô vội vàng lật ngược tấm ảnh lại và quan sát kỹ thêm lần nữa, từng đường nét trên khuôn mặt... càng nhìn, Mùa càng thấy có chút thân quen. Cô chạy đến trước gương và ngắm mình trong đó, rồi lại nhìn vào cô gái trong bức hình...
Không ngờ rằng cô gái trẻ trong hình ấy lại giống Mùa đến như vậy, từ khuôn mặt đến biểu cảm khi cười... giống đến khó tả. Tại sao lại có sự trùng hợp đến như vậy? Mùa đang băn khoăn về người trong hình thì vô tình anh áo lông cừu về, thực ra anh đã về nhà từ lâu, khi bước vào phòng thấy Mùa đang đăm chiêu xem bức ảnh đen trắng... rồi soi xét mình trong gương. Anh tò mò nên im lặng quan sát, muốn xem xem Mùa sẽ phản ứng ra sao, cô sẽ như thế nào.
Vì chính anh, ngay từ lúc gặp Mùa trong cánh rừng vắng đã cảm thấy ánh mắt của cô rất quen thuộc rồi. Để chứng minh rằng mình ko nhìn lầm, hôm nay anh cố tình đánh rơi tấm ảnh đen trắng đó... Và biểu hiện lúc này của Mùa, ngơ ngác, nghi hoặc đã cho anh biết kết quả. Đúng là đi giữa vạn người lại có những người giống nhau đến lạ. Nhưng mà người phụ nữ ấy là ai? Tại sao lại có ảnh trong căn phòng của anh ấy?
Anh áo lông cừu đi đến cầm lấy tấm hình trong tay Mùa rồi cẩn thận nhét vào chiếc ví màu đen của mình. Từ đầu đến cuối anh ko nói câu gì cả, anh nghĩ sẽ có lúc anh nói chuyện này với cô... nhưng ko phải bây giờ. Mùa ngạc nhiên nhưng rồi cô cũng nhanh chóng dọn dẹp và đi ra, bởi tất cả mọi thứ trong căn phòng này đều là của anh ấy. Anh ấy làm gì cô đều ko có quyền can thiệp... nhưng mà... cô vẫn ko ngừng suy nghĩ về người trong bức hình đó.
Buổi tối đi ngủ, Mùa hỏi Cúc:
Cậu có tin trên đời này có hai người hoàn toàn xa lạ nhưng nhìn lại giống nhau như hai giọt nước không?
Cúc nghe xong suy nghĩ một lát rồi nói:
Chuyện này tớ nghe bố mẹ kể nhiều rồi nhưng tớ chưa gặp ai giống nhau như thế bao giờ cả.
Mà sao tự nhiên lại hỏi thế?
À.. tự nhiên tớ nghĩ ra thôi...
Hihi. Rảnh quá ko có chuyện gì làm à... nghĩ linh tinh...
À, mấy nay thời tiết ấm dần lên rồi ấy nhỉ, tối ngủ tớ ko trùm chăn nữa, nóng lắm...
Đâu có. Vẫn lạnh mà... cậu thế nào ấy chứ tớ vẫn thấy rét run đây này...
Hay tại tớ béo lên nhỉ?
Cúc thắc mắc...
Công nhận đấy! Dạo gần đây cậu béo lên trông thấy luôn, chả thấy ai bị bắt cóc mà béo như cậu í...
Hihihi.. cái đồ điên này nữa... béo hay ko thì liên quan gì đến bắt cóc...
Cúc cười như nắc nẻ..
Trò chuyện một hồi Cúc lại lăn ra ngủ đc luôn, Mùa chưa ngủ ngay, cô nghĩ khả năng cao là Cúc hợp với thời tiết và khí hậu bên này nên mới ăn ngon và ngủ kỹ như vậy. Đêm đã về khuya lắm nhưng Mùa vẫn ko ngủ đc, cô quay người vào trong rồi lại quay ra ngoài, đầu óc vẫn tỉnh táo, hình ảnh cô gái trẻ trong tấm hình đen trắng cứ ẩn hiện trong đầu cô.
Đang mông lung suy nghĩ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ nhẹ. Mùa lắng tai nghe... nhà trên hoàn toàn yên tĩnh, thời gian gần đây anh áo lông cừu gần như đã bình phục hoàn toàn nên ko cần người túc trực đêm ngày nữa. Vậy thì ai gọi cửa nhỉ? Ko lẽ bà bếp có chuyện cần nhờ sao? Nghĩ vậy, Mùa ra khỏi chăn, nhanh chóng chạy ra mở cửa, cô ko bật đèn sáng, ánh sáng từ chậu than hồng hắt ra khe cửa làm Mùa giật mình.
Người đang đứng đó ko phải bà bếp mà là anh áo lông cừu, anh ấy mặc chiếc áo choàng, môi xám xịt lại vì rét. Mùa nhìn anh ko khỏi ngạc nhiên. Cô định hỏi anh tìm cô có việc gì nhưng lại thôi... vì nghĩ anh ấy ko hiểu được những lời cô nói. Nhưng... giây phút ấy, cô có cảm giác giống như đang lén lút hẹn hò vậy. Ánh mắt anh ấy nhìn cô, đôi bên ko nói câu gì làm Mùa nhớ lại chuyện tình cảm trước kia với Hải khi còn ở Việt Nam. Khi ấy cô cùng làm nhà máy gạch với anh, đêm khuya lạnh cùng nhau ăn đêm giải lao, chúi đầu vào ngực Hải kiếm tìm hơi ấm...
Mọi chuyện đã xưa rồi.. người trước mặt cô không phải là Hải nữa. Một người hoàn toàn xa lạ, đêm nay, chủ động tìm cô, là ý gì đây?? Mùa tròn mắt nhìn, cô đang không biết phải làm sao thì bất ngờ anh ấy kéo tay cô bước ra cửa rồi đẩy cánh cửa lại. Một tay kéo Mùa đứng sát lại người anh ấy, chiếc áo choàng rộng rãi che chắn đủ thân hình nhỏ bé của cô, một tay vòng qua người khẽ ôm cô và rảo bước thật nhanh về phía căn phòng của mình. Mùa như người bị thôi miên, cô cứ để yên cho anh ấy lôi kéo, hai chân cũng bước đi vào phòng trong vô thức.
Danh sách chương