Hiểu muốn tốt cho Mùa, nhưng hoàn cảnh hiện tại của cả ba người e là không cho phép ở lâu được nữa. Tiền bạc dần cạn kiệt, nhất là những ngày vừa qua, chi phí nằm viện của Mùa là một số tiền không nhỏ. Cả ba người tán thành ngày hôm sau sẽ lên đường, tiếp tục hành trình dài đằng đẵng. Sau chuyện Mùa sảy thai, giữa cô và Hiểu dường như có một vách ngăn vô hình nào đó, đôi bên đều cảm thấy xa cách, không phải là vì hết yêu... mà bởi, cả hai luôn thấy bản thân thật có lỗi, luôn tự mình dằn vặt chính mình.

Bác chủ nhà trọ chứng kiến cảnh đêm hôm ấy khi Mùa bị ngất đi, cơ thể nhuốm đầy máu nên cũng thương cảm, chỉ lấy 1/4 số tiền phòng. Bác ấy không biết mọi người đi đâu, làm gì, hành trình trước mắt ra sao, bác chỉ biết rằng, tính từ cái đêm ba người đến thuê trọ thì họ mới nghỉ lại đây được một ngày hai đêm. Chỉ có xe, đồ đạc để lại, còn đâu ở trong bệnh viện với Mùa hết. Bởi vậy, nếu như lấy tiền như bao người khác thì cũng được, vì đó là lẽ chung rồi, nhưng bác ấy là người tốt nên mới làm như vậy. Hiểu cảm ơn lòng tốt của bác và thầm khắc ghi trong lòng...

Đã rất lâu rồi Cúc chưa thăm khám lại xem em bé trong bụng lớn thế nào, cô chỉ nhớ dự kiến ngày sinh mà bác sỹ nói khi cái thai mới hơn bốn tháng. Thời gian trôi nhanh quá, mới ngày nào mà bây giờ cái bụng của cô đã to bự thế này rồi, không biết con được mấy kg nữa, nhưng Cúc cảm nhận được con rất khỏe mạnh, bằng những cú đạp mạnh của con hằng ngày đã cho cô biết điều đó. Mỗi ngày trôi qua, cô luôn hy vọng đến ngày được gặp con, được ngắm nhìn và cưng nựng sinh linh bé nhỏ của mình. Chắc chắn sẽ là một bé gái đáng yêu... Cúc thầm nhủ như thế!

Nếu theo đúng dự kiến ngày sinh thì không lâu nữa thôi, bây giờ là tiết trời mùa hè, giữa tháng 6 oi bức, ban ngày nắng nóng nhưng nhiệt độ ban đêm cũng dễ chịu vì Hiểu luôn chọn những cung đường có nhiều núi đá. Anh không nói vì sao lại chọn đường đi như vậy nhưng Mùa đoán, có lẽ anh sợ cô và Cúc đang bị truy nã, nếu như trốn tránh vào rừng núi vẫn sẽ thuận tiện hơn. Nhưng đó là Mùa nghĩ.

Sự thật thì, Hiểu chọn đi như vậy là có nguyên nhân riêng, không ngờ con người anh cũng chu đáo đến thế. Phụ nữ khi mang thai thân nhiệt thường nóng hơn người khác, đặc biệt là khi bụng bầu ngày một to lên. Thời tiết vào mùa hè thì ban ngày đương nhiên nóng nực, ở đâu cũng sẽ nóng như vậy. Nhưng ở những nơi có núi thì sẽ khác, ban ngày nắng nóng nhưng về đêm nhiệt độ giảm xuống thấp, khí hậu mát mẻ dễ chịu. Ban ngày di chuyển đã vất vả cho Cúc rồi, đêm nghỉ được mát mẻ, dễ chịu thì phần nào đó bù đắp cho cô ấy...

Nếu như Mùa không xảy ra sự cố ngoài ý muốn có lẽ ranh giới giữa Việt Nam và Trung Quốc cũng chẳng còn bao xa nữa. Ngày dự sinh của Cúc đang đến gần, bác sỹ nói đầu tháng 7 dương lịch. Bây giờ đã quá nửa tháng 6 rồi, từng ngày trôi qua cô ấy luôn khấn vái, mong mỏi đứa bé ngoan ngoãn ra đúng ngày dự sinh để cô kịp trở về quê nhà và sinh nở ở đó.

Thế nhưng, người tính sao bằng trời tính? Sau khi bắt đầu hành trình được mấy ngày kể từ lúc Mùa xuất viện, Cúc thấy bụng ngày càng xuất hiện nhiều cơn gò, ngồi xe nhiều bụng cô căng tức lên, một cảm giác khó chịu, khó thở vô cùng. Mỗi lần như thế, cô luôn rướn người, một tay ôm bụng, một tay vuốt ngực để cơ thể cảm thấy dễ chịu nhất.. nhưng không ăn thua.

Hiểu lo lắng:

Em mệt quá thì chúng ta có thể nghỉ, bây giờ đi hay không đi cũng không quan trọng bằng sức khỏe của em và cháu đâu!

Mùa nói vun vào:

Đúng đấy, giờ cũng sắp đến ngày sinh rồi. Có khi nào em bé đòi ra không nhỉ, cậu đừng chủ quan, cố chịu đựng một mình thật không tốt chút nào.

Xem tớ ấy... mà làm gương!

Nói đến đây Mùa lại thấy chạnh lòng, nhưng cô sợ Cúc suy nghĩ linh tinh nên cô lập tức gạt bỏ cái suy nghĩ tủi thân ấy sang một bên, ra sức động viên bạn cố gắng.

Tớ cũng không biết có phải sắp sinh không, nhưng quả thực hôm nay có hơi khó chịu thật, con vần cứng cả bụng tớ... thỉnh thoảng nhói cả bụng dưới nữa. Không biết là thế nào nữa!

Cúc nhăn nhó.

Trưa nay ăn trưa xong, chiều anh sẽ đưa em vào phòng khám thai gần nhất. Anh xin lỗi, anh vô tâm quá, dường như lâu lắm rồi anh chưa đưa em đi khám trở lại.

Có lẽ đi đường dài nên cũng ảnh hưởng đến đứa trẻ. Theo lý mà nói, ngày dự sinh sắp đến rồi, nhưng đó chỉ mang tính chất tương đối, không chính xác 100% được đâu.

Em đừng chủ quan, có thể sinh sớm hơn. Cũng có thể sinh muộn hơn một vài ngày, và quan trọng nhất là phụ thuộc vào sức khỏe của mẹ và bé...

Hiểu tiếp lời.

Anh nói cứ như anh là bác sỹ ấy!

Mùa tung hứng.

Cũng gần thế!

Hiểu đáp bâng quơ.

Ăn trưa xong, tranh thủ nghỉ ngơi một chút, đầu giờ chiều các phòng khám bắt đầu hoạt động, Hiểu lái xe vào một phòng khám sản khoa gần nhất cho Cúc thăm khám. Trời nắng, lại đến vào đầu giờ chiều nên khách không có mấy người, Cúc vào được khám đầu tiên, bác sỹ siêu âm và xét nghiệm xong liền nói:

Thai đã sang tuần thứ 38. Bé phát triển tốt, nặng khoảng 3.5kg, từ giờ trở đi có thể sinh vào bất cứ lúc nào vì thai đã đủ ngày đủ tháng rồi. Cần hạn chế đi lại.

Nghe kết quả mà ai cũng thấy mừng cho Cúc, em bé trộm vía quá. Cả Mùa và Hiểu đều thấy vui, và có một chút tiếc nuối nữa, nếu không xảy ra sự cố thì có lẽ đầu năm mới hai người cũng sẽ chào đón thành viên bé bỏng của mình rồi... Âu cũng là cái số mà ông trời ông sắp đặt!!!

Anh có ý kiến thế này, Cúc cảm thấy trong người không được khỏe, thế nên chúng ta sẽ nghỉ dừng chân luôn ở đây, nếu ngày mai tình trạng này không hết thì sẽ nghỉ tiếp.

Còn nếu bình thường thì chúng ta lại tiếp tục, vì mọi người cũng thấy rồi, bác sỹ nói Cúc có thể sinh bất cứ lúc nào vì thai đã đủ tháng..

Ra khỏi phòng khám, Hiểu đề nghị.

Em đồng ý... đúng đấy Cúc ạ, bây giờ không cố đượg đâu.

Mùa tán thành.

Tớ nghe hai người vậy, có lẽ sắp tới ngày sinh nên mới thế.

À, anh ơi, còn khoảng bao lâu nữa thì đến được Việt Nam hả anh? Sắp rồi em ạ, nếu mọi người đều khỏe cả, đi kiên trì có lẽ cũng đến biên giới rồi, nhưng chúng ta vừa đi vừa nghỉ nhiều nên còn khoảng 3 ngày nữa thì đến biên giới.

Đấy là mới đến biên giới, đường từ biên giới về đến nhà của mọi người còn bao xa nữa thì anh ko ước tính được!

Dạ. Thế thì em cũng mừng rồi, hy vọng bé ngoan, về được đến nhà rồi mới đòi ra gặp mẹ.

Cúc nói với gương mặt tràn đầy niềm hy vọng, vậy là sắp được đặt chân đến đất mẹ thân yêu rồi, ngày trở về còn không xa nữa thôi... Mùa cũng có tâm trạng giống như Cúc. Hiểu cũng vui, đó tuy không phải là quê hương của anh, nhưng một phần máu thịt của anh cũng là từ nơi này. Hơn nữa, việc Cúc và Mùa bất đắc dĩ phải tha phương thế này anh luôn cảm thấy áy náy, đưa họ trở về nhà bình an là điều anh cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm nhất lúc này. Nhất định phải thực hiện được!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện