Mùa không dám tâm sự với ai chuyện này cả, cô lo lắng lắm, thôn quê thế này có quá nhiều hủ tục lạc hậu, nếu đồn ra cô là gái chưa chồng mà chửa hoang thì chỉ còn cách bỏ đi biệt xứ

.. hoặc không người ta sẽ bôi tro trát trấu vào mặt bố mẹ.. vì ko dạy nổi con. Nghĩ thôi cô đã thấy rùng mình nên kín miệng lắm, ko dám tâm sự với ai cả dù trong nhà máy cô cũng chơi thân với mấy người.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thận trọng vẫn hơn. Mình kín miệng nhưng làm sao có thể tin được người ta nghe xong có kín miệng như cô được không?? Mấy ngày sau, tình trạng nôn khan vào sáng sớm ngày càng tồi tệ, da dẻ Mùa nhợt nhạt, ăn uống không ngon miệng. Mùa lấy hết can đảm, buổi tối đi ngủ, cô thủ thỉ với mẹ:

Mẹ ơi, làm thế nào để có thai vậy mẹ? Mùa vẫn còn nghi hoặc chuyện lần trước cùng làm với Hải. Cô hy vọng mình không có thai.

Con dở hơi này, sao tự nhiên hôm nay lại hỏi chuyện đó? Lớn tướng rồi mà cũng không biết à?

Tuy đáp lại lời con gái là thế nhưng bà có chút chột dạ, lạ nhỉ, đang tự nhiên hỏi mấy chuyện đó làm gì.

Con... con...

Mùa ấp úng.

Mày làm sao?

Tại con không biết nên mới hỏi thế!

Mày có lớn mà không có khôn, đàn ông và đàn bà khi gần gũi nhau thì có thai chứ còn gì nữa!

Mẹ cô nói xong lấy tay cốc nhẹ vào đầu Mùa mấy cái.

Gần gũi là thế nào hả mẹ?

Ơ con này... nói vậy thì phải tự hiểu chứ...

Nhưng con ko biết là gần thế nào mới có thai...

Mẹ Mùa lúc này nghiêm nghị:

Mùa! Mày nói cho mẹ nghe đi, mày giấu mẹ chuyện gì đúng không? Tại sao lại cứ hỏi lục vấn như thế?

Con... con... con đâu có giấu mẹ chuyện gì..

Mùa ấp úng.

Không sai được. Mẹ chừng này tuổi rồi, đâu phải con nít mà mày lừa mẹ.

Nói mau, có phải mày yêu thằng nào rồi không?

Đâu có, Mẹ. Con làm gì có ai...

Mùa chối.

Thế không đâu tự nhiên lại đi hỏi chuyện đàn ông đàn bà làm gì?? Hả..

Tại con tò mò...

Mày đừng giấu mẹ nữa... hơn 1 tháng trước mẹ thấy mày khi ngủ ban đêm hay mê sảng, nói năng linh tinh các thứ.. nói xem. Có gì giấu mẹ thì nói đi, bằng không xảy ra chuyện gì thì mày đừng trách mẹ. Lúc ấy có hối cũng ko kịp con ạ.

Khụ.. khụ..

Mẹ Mùa nói xong liền ho một tràng.

Mẹ ơi...

Mùa mon men đến gần mẹ, ánh mắt ươn ướt... Mẹ cô hơi lo sợ cái dáng vẻ ấy của con gái mình... nghĩa là cái điều bà lo lắng lâu nay là sự thật. Khi nãy cô còn cứng họng cãi lại, bà cũng chỉ mong điều ấy ko xảy ra. Nhưng.. khóe mắt ngấn lệ kia đã cho bà biết kết quả.

Nói đi, mày ngủ với thằng nào rồi!

Lời mẹ cô vừa nói ra khiến Mùa giật thót, tại sao mẹ lại biết chuyện này? Cô còn chưa nói gì mà...

Mẹ biết cả rồi à?

Mẹ Mùa không nói gì thêm nữa, hai hốc mắt trũng sâu ầng ậng nước, thỉnh thoảng bà đưa vạt áo lên lau nước mắt. Bà chỉ có một đứa con gái, bây giờ...

Mẹ, con xin lỗi mẹ...

Mùa quỳ xuống đất, hai tay cô ôm lấy chân mẹ, gục đầu vào chân bà tu lên khóc theo.

Nó là thằng nào... kể cho mẹ nghe!

Dạ... anh Hải xã bên mẹ ơi... hư hư...

Nó có nói sẽ cưới mày không?

Sao mày dại thế con?

Anh... anh ấy... anh ấy...

Nó làm sao?

Anh ấy bảo một... một... một vài năm nữa sẽ lấy con!

Mùa sợ sệt.

Giời ơi là giời, sao mày khôn thế hả con? Một vài năm nữa là khi nào? Hả? Một vài năm nữa rồi nó bỏ chạy làng, còn bây giờ mày chửa ễnh ra thì sao?

Con xin mẹ. Mẹ tha cho con...

Thế lâu chưa?

Dạ hơn một tháng trước chúng con có... ấy... nhưng chỉ một lần thôi mẹ ạ,... liệu có thai không mẹ?

Tháng này đã có máu chưa?

Dạ con chưa thấy!

Mẹ Mùa đơ ra mấy giây. Bà không nói thêm câu gì nữa, lẳng lặng đi nằm, trời rét, gió lùa qua những khe hở vào nhà, tiết trời ban đêm mỗi lúc một lạnh. Bố cô nằm ở gian nhà ngoài cất tiếng ho khụ khụ, mẹ nằm bên cạnh ko biết có ngủ dc không... còn Mùa, cô đang lo lắng lắm. Cô sợ mình có thai... rồi đây mọi chuyện không biết sẽ giải quyết ra sao.

Trước đây cô chỉ biết sợ nghèo đói bệnh tật... bây giờ cô mới biết... thì ra nghèo đói còn có thể cứu vãn được. Chứ nếu mà cô có thai thật thì... khác gì trời sập! Nghĩ vậy cô không ngủ được, hai mắt vẫn mở to, hai tay khẽ sờ lên bụng mình. Có khi nào cô sắp làm mẹ không? Mùa nằm im không dám cựa quậy, cuối cùng lại ngủ quên lúc nào không hay.

Gà gáy sáng, trời mùa đông hãy còn nhá nhem tối, Mẹ Mùa ngồi dậy vấn tóc, mặc quần áo ấm rồi đi ra ngoài. Bên gian nhà ngoài, bố cô vẫn còn đang ngáy đều đều, Mùa ở trong cũng ngủ say sưa. Bà lầm lũi đi ra khỏi nhà, đi một quãng dài thì đến trạm y tế xã. Sáng sớm thấy có người thập thò ở đầu cổng, cô nhân viên trực ca bèn hỏi:

Sáng sớm bà đến đây có việc gì vậy?

Cô đấy à? Tôi không ngủ được dậy đi bộ mấy vòng cho giãn gân cốt, nhân tiện mua hộ cho đứa hàng xóm cái này.

Bà mua cái gì vậy ạ?

Chỗ cô có bán cái gì để mà thử thai không? Nó bảo tháng này ko có máu, nghi là có thai, mà con nó còn nhỏ ko đi được nhờ tôi mua giúp.

À. Que thử thai bà ạ. Có chứ, trạm y tế thì thiếu gì bà ơi. Đây cháu bán cho cô ấy 2 que thử cho nó chắc.

Bà về bảo cô ấy là nếu như con còn nhỏ quá thì kế hoạch đi, để buông vậy là dễ "dính" lắm!

Ờ. Tôi nhớ rồi.

À. Bà bảo thêm với cô ấy là nếu như hiện hai vạch, mà ko muốn giữ lại ấy, lên đây sớm để chúng cháu "giải quyết" cho nhé. Để lâu nguy hiểm lắm!

Ừ ừ...

Mẹ Mùa chào tạm biệt rồi đi về, trên đường đi lòng bà lo lắng ko yên, dù là mua rồi nhưng cũng như Mùa, bà hy vọng con gái chưa có thai. Bởi lẽ, nếu như không có thì Mùa còn cơ hội để làm lại cuộc đời, từ đây coi đó là một bài học để thức tỉnh. Còn nếu đã có thai rồi thì rất khó xử, bà sợ gia đình nhà họ ko chấp nhận cưới con gái mình, thời ấy đàn bà chửa trước hôn nhân là nhục nhã lắm... Mà bỏ đi thì mang tội vào thân... Thật khó nghĩ quá! Mùa ơi, thân già này bây giờ biết phải làm thế nào??

Khi về đến nhà Mùa đã dậy và đang nấu bữa sáng ăn để chuẩn bị đi làm, bà vội vào bếp và ngồi xuống cạnh con gái:

Mắt mày sáng, mày đọc cái tờ hướng dẫn trong này rồi làm theo đi.

Ra nhà xí ấy, nhớ làm theo chỉ dẫn nhé. Đc thì mang vào đây cho mẹ xem!

Mẹ. Mẹ mua cái này ở đâu vậy?

Mùa ngơ ngác.

Mẹ vừa đi mua về đấy, đi thử đi kẻo ko kịp đi làm, nhanh lên tao còn nghĩ hướng giải quyết.

Để cơm nước đấy tao làm cho.

Mùa nghe lời cầm lấy que thử đi ra nhà xí, cô làm theo chỉ dẫn rồi cầm que thử ra cho mẹ xem.

Dưới ánh lửa bếp bập bùng, ánh mắt của người mẹ già ánh lên tia hy vọng, nụ cười dần hiện hữu:

Một vạch Mùa ơi. Một vạch thôi!

Vậy là sao hả mẹ!

Con ngốc này nữa. Mày chưa đọc chỉ dẫn à? Một vạch nghĩa là không có thai đấy! Ngu quá thể chứ nị...

Con có thử bao giờ đâu mà biết.

Còn một cái nữa, sáng mai ngủ dậy lại thử tiếp nghe chưa? Nếu như vẫn một vạch thì yên tâm rồi!

Dạ.

Nghe mẹ nói Mùa cũng thấy vui, cô thấy người nhẹ đi phần nào. Mà kể cũng lạ, chuyện tày trời như vậy tại sao mẹ cô lại ko nổi nóng nhỉ? Cô cứ nghĩ nếu như chuyện vỡ lở cô chỉ còn nước bỏ đi khỏi làng... ai ngờ... Cô cũng hy vọng kết quả thử sáng mai cũng sẽ một vạch thì tốt biết mấy.

Ăn sáng xong Mùa yên tâm đi làm nhà máy, tâm trạng cô tốt lên rất nhiều. Sáng sớm hôm sau, Mẹ cô thức giấc trước con gái, bà nấu cơm nước giúp Mùa, còn cô lại tiếp tục mang que ra thử. Lần này vẫn là một vạch, bà nói:

Vậy là chưa có thai đâu con ạ!

Thật hả mẹ!

Ừ. Thế mày thích có lắm à? Con gái con đứa, mày ngu lắm không biết cái gì cả!

Con xin lỗi!

Từ rày chừa nghe con? Đừng có để ai động vào người biết chưa? Khôn hồn thì để lời mẹ nói vào đầu ấy... Nó mà bỏ bom nó chạy làng thì mày khổ, rồi đời bố mẹ mày cũng ko đc yên đâu con ạ. Nhớ chưa?

Dạ. Con nhớ rồi.

Từ nay tao cấm qua lại với thằng đấy, nó chưa xin phép tao mà dám tán tỉnh yêu đương mất dạy thế à?

Dạ. Anh ấy đi vào Kon Tum rồi mẹ ạ?

Khi nào thế?

Dạ hơn một tháng trước.

Bao giờ nó về?

Anh ấy bảo một năm hoặc lâu hơn mẹ ạ!

Mày khôn chưa con? Hả? Nó đi vào đấy nó không về thì mày làm sao? Chẳng may bây giờ mày chửa ễnh ra rồi thì gọi nó về kiểu gì? Hả! To đầu mà ngu lắm!

À... à... Nó lên đường vào trong đấy rồi nó dỗ ngon dỗ ngọt mày chứ gì...

Con.. con...

Nhưng mà mẹ ơi, không có thai vậy tại sao sáng sớm con cứ nôn khan là sao hả mẹ?

Chắc là dạ dày thôi. Tiêu hóa có vấn đề rồi, hôm nào đc nghỉ thì đạp xe đi khám xem thế nào.

Dạ.

....

Ngày cuối tuần cách đó không lâu, Mùa ra ruộng màu giúp mẹ làm cỏ, độ ấy chớm hè thời tiết nắng nóng lắm. Nếu như ngồi ở nhà thì không vấn đề gì, song làm việc trên cánh đồng, nắng chiếu rọi vào mặt vào người. Làm lâu Mùa thấy mệt và choáng váng vì lâu nay cô làm trong nhà máy, ít khi lao động thế này nên hơi mệt. Mùa ko cố đc nữa, cô đi về. Khi đến sân, Mùa nghe thấy giọng phụ nữ đang ở trong nhà cùng nói chuyện với bố mẹ.

Một người phụ nữ trạc ngoài 40, da dẻ trắng hồng, tai đeo đôi khong tròn bằng vàng sáng chói. Chị ta mặc một chiếc sườn xám màu ngọc trai, nhìn sang trọng và quyến rũ lắm. Nhìn sơ qua nét mặt thì có chút thân quen, Mùa lễ phép:

Cháu chào cô ạ!

Không phải cô đâu con. Chào chị đi!

Bố Mùa cắt ngang.

Dạ ko sao đâu bố. Tại em nó chưa gặp con bao giờ nên thấy lạ đó mà.

Mùa vừa đi làm về hả em?

Giọng người phụ nữ mới ngọt làm sao.

Dạ. Vâng. Chị là...

Chị Vân, con mẹ cả. Chị ở Lạng Sơn mới về, con rửa chân tay rồi vào chơi với chị.

Dạ.

Thì ra là con gái của bố cô với người vợ trước đây, thể nào thoạt nhìn có đôi chút thân quen. Nhất là đôi mắt, mà sao nhìn chị ấy đẹp đẽ và sang trọng như vậy nhỉ? Trong khi bố cô thì già... lại nghèo nữa? Mùa đi xuống dưới, Vân từ lúc thấy Mùa về thì đôi mắt ko rời khỏi Mùa, chị ta quan sát cô rất tỉ mỉ. Nhìn đường nét khuôn mặt Mùa cũng thanh tú, dễ nhìn... Vân thấy ưng bụng lắm. Xem ra chuyến này về thăm bố không uổng công của cô rồi. Vân khẽ cười, một nụ cười đầy ẩn ý mà mẹ cô và bố cô đều không thể biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện