Ở trong lao ngục, nhưng Vân Ngạo Phong cảm thấy đối đãi ở nơi này thật sự quá tốt. Ngoại trừ hơi lạnh, hơi ngột ngạt ra, thì hết thảy mọi thứ đều ổn.
Chỉ là, trong lòng hắn bây giờ ngũ vị tạp trần. Có đủ điều để suy ngẫm, nếu bây giờ muốn trốn khỏi đây, đó lại là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng Vân Ngạo Phong bỏ trốn rồi, người khác sẽ nghĩ gì? Tất nhiên là sợ tội bỏ trốn, tăng nặng tội danh.
Ngồi trong gian ngục giam, Vân Ngạo Phong nhắm mắt dưỡng thần. Thực chất thì trong đầu lại đang nghĩ đến rất nhiều chuyện, từ bên ngoài nhìn vào, một bộ dáng nho nhã tĩnh lặng, thực sự khiến người khác vừa liếc mắt đã say lòng.
Ánh sáng ở đây không nhiều, nhưng thị lực của hắn tốt, tất cả có bao nhiêu đồ đạc, hắn vừa đảo mắt một cái liền đã nhìn ra.
Ngoại trừ bộ bàn ghế mà Vân Ngạo Phong đang ngồi, cũng chỉ có đúng một tấm nệm nằm trong góc phòng. Từ đầu chí cuối, hắn vẫn chưa thể tin, đây lại là đãi ngộ dành cho tù nhân.
Trời đã vào đông rồi, tiết trời cũng thay đổi, vừa vặn trùng khớp với tâm trạng của hắn, lạnh lùng vô giá.
Hắn thể chất đặc biệt, không sợ lạnh, cũng chẳng sợ nóng. Cứ ngồi yên một chỗ, cho đến khi nghe tiếng xích sắt leng keng kêu bên ngoài, hắn mới từ từ mở mắt.
Chỉ thấy đó là một tên canh ngục, trên người mặc khôi giáp thô đen, tay cầm một hộp gỗ, có lẽ là mang thức ăn tới.
Người nọ thấy hắn đã mở mắt, cũng khẽ gật đầu coi như chào hỏi, ngay lập tức đặt hộp thức ăn lên trên bàn: "Vị sư huynh này, hồi nãy có một người nhờ ta mang đồ đến cho ngươi."
"Đa tạ, đã làm phiền rồi!" Liếc nhìn hộp gỗ trên bàn, ngay khi thiếu niên canh ngục kia chuẩn bị rời khỏi, tầm mắt của Vân Ngạo Phong lại lia đến phòng giam ở bên cạnh, liền thuận miệng hỏi: "Huynh đệ. Có thể hỏi một câu không?"
Thiếu niên xoay người nhìn hắn, sau đó gật đầu: "Huynh có gì xin cứ hỏi tự nhiên!"
Thấy thiếu niên thân thiện hòa đồng, Vân Ngạo Phong khẽ mỉm cười, đặt ra câu hỏi: "So với ta, đãi ngộ của những người ở đây hình như không được tốt lắm?"
Sở dĩ hắn hỏi như vậy cũng là có nguyên nhân. Ở đây, hắn có chỗ nằm chỗ ngồi ổn thỏa, sạch sẽ. Nhưng những tù nhân bên cạnh cũng chỉ một thân y phục mỏng manh, rách rưới, cũ kĩ. Ngay cả một tấm chiếu trải nằm cũng không có, chỉ có thể lấy đất làm nệm, lấy trần làm màn.
"Bọn họ tội ác tài trời, tiếp tay cho Ma giới, đãi ngộ đương nhiên sẽ khắc nghiệt hơn. Ta chỉ biết như vậy, cái khác thứ lỗi không thể giải đáp!" Thiếu niên này tuy chỉ là lính canh ngục, nhưng lời lẽ và cách hành xử đều hữu lễ tràn đầy phép tắc.
Sau khi khóa cửa lại, thiếu niên cũng không có nán lại quá lâu liền đã rời đi. Lúc này, Vân Ngạo Phong mới chú ý tới hộp gỗ tròn tròn đặt trên bàn. Mặc dù không cảm thấy đói bụng, nhưng hắn vẫn vươn tay kéo hộp gỗ lại gần.
Mở nắp ra, bên trong là một đĩa màn thầu, một đĩa thịt khô cay, còn lại là một chút bánh điểm tâm đơn giản.
Tất cả đều tỏa ra một mùi hương đặc trưng, thơm ngát, đều là những thứ hắn thích ăn. Nhưng Vân Ngạo Phong vẫn cảm thấy không có khẩu vị, không muốn ăn.
Nhìn hai bên trái phải phòng giam, hắn đã vào đây được một thời gian, không biết bây giờ là mấy giờ. Hắn cũng chẳng biết hộp thức ăn này là do ai mang tới, vốn muốn chia cho mấy vị huynh đệ bên cạnh, nhưng lại sợ thức ăn bị người tẩm thuốc độc.
Cuối cùng, suy nghĩ hồi lâu, Vân Ngạo Phong mới vươn tay bốc một cái màn thầu tròn vo lên nếm thử trước tiên. Dù sao thì thể chất của hắn đối với các loại độc dược bình thường cũng không sợ mấy.
Đợi khoảng một khắc, không phát hiện bất kỳ dị thường gì. Vân Ngạo Phong mới yên tâm, đem chia đều tất cả thức ăn, đưa sang hai phòng giam bên cạnh, chỉ giữ lại cái màn thầu ăn dở mới nãy.
"Huynh đệ, các ngươi lại đây ăn chút đồ đi." Hắn đến gần, đem đĩa thức ăn qua từ khe sắt phía dưới. Bấy giờ hắn mới phát hiện, trong phòng này cư nhiên lại có một đứa trẻ con tầm mười hai, mười ba tuổi, mặt mày lấm lem đầy bùn, quần áo đã sớm không còn mấy chỗ lành lặn.
Cũng không quản bọn họ tội ác tày trời, Vân Ngạo Phong lúc này lại đột nhiên dấy lên một tia thương cảm. Một đứa trẻ tuổi tác còn nhỏ như vậy, tại sao lại phải chịu cảnh này? Chẳng lẽ... nó cũng tiếp tay cho Ma giới, tội ác bất xá hay sao?
Những phòng giam khác, dường như đều là hai, ba người ở chung. Chỉ vừa mới nghe thấy có đồ ăn, đứa trẻ vốn đang nằm dưới đất kia đột nhiên động đậy, dùng hai tay cố gắng lết về phía này.
Vân Ngạo Phong thấy vậy liền bất giác nhíu mày, hắn lại phát hiện, đứa trẻ này thế mà đã bị phế hai chân. Hoàn toàn mất đi khả năng đi lại, chỉ có thể bò, lết.
Lúc này, người còn lại trong phòng cũng bật nhổm người, chạy ngay về phía đĩa thức ăn. Bất chấp hai tay dính đầy bùn đất, người nọ liền đã cầm lấy hai cái màn thầu, trên miệng thì vẫn không ngừng đa tạ hắn.
Giống như nhớ đến đứa trẻ kia, người nọ liền vươn tay nhấc cả chiếc đĩa lên, đem đặt trước mặt đứa trẻ.
Nhẹ nhõm cười cười, Vân Ngạo Phong lại cầm lấy số bánh còn lại, mang cho phòng còn lại. Bọn họ dường như đã lâu ngày không có gì vào bụng, đói đến độ ăn đến hung hăng, tựa như con thú nhỏ đang điên cuồng cắn xé con mồi.
Hắn nhìn ra, biết những người này đều đã bị phế bỏ tu vi, mới không thể trốn thoát khỏi nơi này.
Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng leng keng của xích sắt va chạm. Vân Ngạo Phong vốn nghĩ là lính canh ngục, nhưng khi nhìn rõ người vừa đến, hắn liền không khỏi ngạc nhiên.
"Chủ nhân. Theo ta ra khỏi đây, Mộc Du Tử và Vô Ly chưa chết. Bọn họ quay trở về rồi!" Âm thanh có chút kích động, gấp gáp. Tiểu Cửu một phát liền đã dùng tay không bứt đứt sợi xích, đạp cửa xông vào.
Chỉ là, trong lòng hắn bây giờ ngũ vị tạp trần. Có đủ điều để suy ngẫm, nếu bây giờ muốn trốn khỏi đây, đó lại là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng Vân Ngạo Phong bỏ trốn rồi, người khác sẽ nghĩ gì? Tất nhiên là sợ tội bỏ trốn, tăng nặng tội danh.
Ngồi trong gian ngục giam, Vân Ngạo Phong nhắm mắt dưỡng thần. Thực chất thì trong đầu lại đang nghĩ đến rất nhiều chuyện, từ bên ngoài nhìn vào, một bộ dáng nho nhã tĩnh lặng, thực sự khiến người khác vừa liếc mắt đã say lòng.
Ánh sáng ở đây không nhiều, nhưng thị lực của hắn tốt, tất cả có bao nhiêu đồ đạc, hắn vừa đảo mắt một cái liền đã nhìn ra.
Ngoại trừ bộ bàn ghế mà Vân Ngạo Phong đang ngồi, cũng chỉ có đúng một tấm nệm nằm trong góc phòng. Từ đầu chí cuối, hắn vẫn chưa thể tin, đây lại là đãi ngộ dành cho tù nhân.
Trời đã vào đông rồi, tiết trời cũng thay đổi, vừa vặn trùng khớp với tâm trạng của hắn, lạnh lùng vô giá.
Hắn thể chất đặc biệt, không sợ lạnh, cũng chẳng sợ nóng. Cứ ngồi yên một chỗ, cho đến khi nghe tiếng xích sắt leng keng kêu bên ngoài, hắn mới từ từ mở mắt.
Chỉ thấy đó là một tên canh ngục, trên người mặc khôi giáp thô đen, tay cầm một hộp gỗ, có lẽ là mang thức ăn tới.
Người nọ thấy hắn đã mở mắt, cũng khẽ gật đầu coi như chào hỏi, ngay lập tức đặt hộp thức ăn lên trên bàn: "Vị sư huynh này, hồi nãy có một người nhờ ta mang đồ đến cho ngươi."
"Đa tạ, đã làm phiền rồi!" Liếc nhìn hộp gỗ trên bàn, ngay khi thiếu niên canh ngục kia chuẩn bị rời khỏi, tầm mắt của Vân Ngạo Phong lại lia đến phòng giam ở bên cạnh, liền thuận miệng hỏi: "Huynh đệ. Có thể hỏi một câu không?"
Thiếu niên xoay người nhìn hắn, sau đó gật đầu: "Huynh có gì xin cứ hỏi tự nhiên!"
Thấy thiếu niên thân thiện hòa đồng, Vân Ngạo Phong khẽ mỉm cười, đặt ra câu hỏi: "So với ta, đãi ngộ của những người ở đây hình như không được tốt lắm?"
Sở dĩ hắn hỏi như vậy cũng là có nguyên nhân. Ở đây, hắn có chỗ nằm chỗ ngồi ổn thỏa, sạch sẽ. Nhưng những tù nhân bên cạnh cũng chỉ một thân y phục mỏng manh, rách rưới, cũ kĩ. Ngay cả một tấm chiếu trải nằm cũng không có, chỉ có thể lấy đất làm nệm, lấy trần làm màn.
"Bọn họ tội ác tài trời, tiếp tay cho Ma giới, đãi ngộ đương nhiên sẽ khắc nghiệt hơn. Ta chỉ biết như vậy, cái khác thứ lỗi không thể giải đáp!" Thiếu niên này tuy chỉ là lính canh ngục, nhưng lời lẽ và cách hành xử đều hữu lễ tràn đầy phép tắc.
Sau khi khóa cửa lại, thiếu niên cũng không có nán lại quá lâu liền đã rời đi. Lúc này, Vân Ngạo Phong mới chú ý tới hộp gỗ tròn tròn đặt trên bàn. Mặc dù không cảm thấy đói bụng, nhưng hắn vẫn vươn tay kéo hộp gỗ lại gần.
Mở nắp ra, bên trong là một đĩa màn thầu, một đĩa thịt khô cay, còn lại là một chút bánh điểm tâm đơn giản.
Tất cả đều tỏa ra một mùi hương đặc trưng, thơm ngát, đều là những thứ hắn thích ăn. Nhưng Vân Ngạo Phong vẫn cảm thấy không có khẩu vị, không muốn ăn.
Nhìn hai bên trái phải phòng giam, hắn đã vào đây được một thời gian, không biết bây giờ là mấy giờ. Hắn cũng chẳng biết hộp thức ăn này là do ai mang tới, vốn muốn chia cho mấy vị huynh đệ bên cạnh, nhưng lại sợ thức ăn bị người tẩm thuốc độc.
Cuối cùng, suy nghĩ hồi lâu, Vân Ngạo Phong mới vươn tay bốc một cái màn thầu tròn vo lên nếm thử trước tiên. Dù sao thì thể chất của hắn đối với các loại độc dược bình thường cũng không sợ mấy.
Đợi khoảng một khắc, không phát hiện bất kỳ dị thường gì. Vân Ngạo Phong mới yên tâm, đem chia đều tất cả thức ăn, đưa sang hai phòng giam bên cạnh, chỉ giữ lại cái màn thầu ăn dở mới nãy.
"Huynh đệ, các ngươi lại đây ăn chút đồ đi." Hắn đến gần, đem đĩa thức ăn qua từ khe sắt phía dưới. Bấy giờ hắn mới phát hiện, trong phòng này cư nhiên lại có một đứa trẻ con tầm mười hai, mười ba tuổi, mặt mày lấm lem đầy bùn, quần áo đã sớm không còn mấy chỗ lành lặn.
Cũng không quản bọn họ tội ác tày trời, Vân Ngạo Phong lúc này lại đột nhiên dấy lên một tia thương cảm. Một đứa trẻ tuổi tác còn nhỏ như vậy, tại sao lại phải chịu cảnh này? Chẳng lẽ... nó cũng tiếp tay cho Ma giới, tội ác bất xá hay sao?
Những phòng giam khác, dường như đều là hai, ba người ở chung. Chỉ vừa mới nghe thấy có đồ ăn, đứa trẻ vốn đang nằm dưới đất kia đột nhiên động đậy, dùng hai tay cố gắng lết về phía này.
Vân Ngạo Phong thấy vậy liền bất giác nhíu mày, hắn lại phát hiện, đứa trẻ này thế mà đã bị phế hai chân. Hoàn toàn mất đi khả năng đi lại, chỉ có thể bò, lết.
Lúc này, người còn lại trong phòng cũng bật nhổm người, chạy ngay về phía đĩa thức ăn. Bất chấp hai tay dính đầy bùn đất, người nọ liền đã cầm lấy hai cái màn thầu, trên miệng thì vẫn không ngừng đa tạ hắn.
Giống như nhớ đến đứa trẻ kia, người nọ liền vươn tay nhấc cả chiếc đĩa lên, đem đặt trước mặt đứa trẻ.
Nhẹ nhõm cười cười, Vân Ngạo Phong lại cầm lấy số bánh còn lại, mang cho phòng còn lại. Bọn họ dường như đã lâu ngày không có gì vào bụng, đói đến độ ăn đến hung hăng, tựa như con thú nhỏ đang điên cuồng cắn xé con mồi.
Hắn nhìn ra, biết những người này đều đã bị phế bỏ tu vi, mới không thể trốn thoát khỏi nơi này.
Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng leng keng của xích sắt va chạm. Vân Ngạo Phong vốn nghĩ là lính canh ngục, nhưng khi nhìn rõ người vừa đến, hắn liền không khỏi ngạc nhiên.
"Chủ nhân. Theo ta ra khỏi đây, Mộc Du Tử và Vô Ly chưa chết. Bọn họ quay trở về rồi!" Âm thanh có chút kích động, gấp gáp. Tiểu Cửu một phát liền đã dùng tay không bứt đứt sợi xích, đạp cửa xông vào.
Danh sách chương